Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng
2: Hai Thằng Nghịch Tử


Cả người Tư Kỳ rất đau, cô thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, nhưng lại không nhớ được rốt cuộc mình đã mơ những gì, ngờ nghệch tỉnh dậy, tất cả xung quanh lại rất lạ lẫm.

Tư Kỳ cho rằng mình còn chưa tỉnh, lại nhắm mắt lại, đợi tỉnh hẳn, nhưng mở mắt ra lần nữa, tất cả trước mắt vẫn giống như vừa nãy nhìn thấy, rất lạ lẫm.

Cô nằm trên một chiếc giường, mà chiếc giường này rõ ràng không phải giường của cô, xuyên qua bức màn tối mờ, có thể nhìn thấy xung quanh đều là tường nhà đầy khe hở, còn có cánh cửa bằng gỗ.

Đây là đâu?

Tư Kỳ nhíu mày, lúc này cửa phòng mở ra, trong phòng liền sáng lên, trong chốc lát cô cũng không nhìn rõ người ở cửa là ai.

Tư Dao vén màn lên, thấy nàng mở mắt liền vui vẻ không ngừng, vội gọi ra ngoài một tiếng: “Bà nội, đại ca nhị ca, muội muội tỉnh rồi.”

Giọng nói này ấm áp, rất dễ nghe, Tư Kỳ đánh giá người trước mặt, mặc một bộ quần áo đơn sắc, nhưng khuôn mặt rất nổi bật, lúc này bởi vì vui vẻ, khuôn mặt mang theo nụ cười, nhìn càng khiến người khác muốn lại gần hơn.

Ngô thị bỏ việc trong tay xuống vội vàng chạy vào, thấy Tư Kỳ đã tỉnh, kích động đến sắp khóc, ngồi cạnh giường sờ sờ đầu nàng: “Đứa trẻ ngoan, cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi còn không tỉnh bà nội cũng sắp lo muốn chết.”

“Bà nội?” Tư Kỳ không chắc chắn hỏi một câu, cô lấy đâu ra bà nội, bà nội không phải đã mất năm ngoái rồi sao?

Vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình rất lạ, cô mở bừng mắt, trong chốc lát có hơi lạc lõng, chuyện này là sao?

Tử Tuấn Tử Khang cũng đi vào, hai huynh đệ thấy muội muội tỉnh rồi, vui vẻ không ngừng, Tử Tuấn cười nói: “Kỳ nhi mạng lớn, sống lại rồi, thật tốt.”


Tư Kỳ mắt đờ ra, còn chưa tỉnh táo lại, Ngô thị nói: “Các ngươi cũng đừng ở đây làm phiền muội muội ngủ, xem qua là được rồi, còn phải chăm sóc kĩ càng mới được.”

Hai huynh đệ đi ra ngoài, Ngô thị cười nói: “Kỳ nhi nghỉ ngơi mấy hôm cho khỏe, cơ thể phải dưỡng tốt mới được, đã bảo người báo tin cho cha ngươi rồi, bọn họ sẽ sớm quay lại.”
Tư Kỳ nhìn qua nhìn lại Ngô thị và Tư Dao, một lúc lâu mới xem như chắc chắn, bản thân có lẽ là đã...! xuyên không.

Không ngờ chuyện thần kỳ như vậy mà cô lại gặp phải.

Cô còn nhớ mình tham gia lễ tốt nghiệp của nghiên cứu sinh, ba đã đồng ý đến nhưng không hề xuất hiện, gọi điện qua lại là một người phụ nữ nghe máy.

Trong lúc tức giận đã mua không ít rượu đến lưng núi uống, sau đó liền gặp mưa rơi sét đánh.

Ngô thị sờ mặt nàng: “Sau này chắc không dám hồ đồ vậy nữa, sọt mất thì thôi, sao có thể leo cây lúc sét đánh được? Người lớn đã nói rồi, như vậy dễ bị sét đánh trúng.”

Đúng rồi, bị sét đánh trúng, cô hình như bị sét đánh trúng, dường như còn được xe cứu hộ đưa đến bệnh viện, không ngờ cuối cùng lại đến đây.

Nghĩ thông rồi, Tư Kỳ cũng không có hoảng loạn sợ hãi cho lắm, hẳn là càng kinh ngạc hơn, dù sao loại chuyện xuyên không này không phải ai cũng gặp được.

Gia đình ở thế giới trước với cô mà nói đã không cần phải lưu luyến nữa, mà người nhà ở thế giới này nhìn cũng không tệ, ít nhất rất quan tâm cô.

Chỉ một lúc như vậy, kí ức của nguyên chủ cũng truyền vào đầu cô, Tư Kỳ hơi mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Bà nội, người con đau.”

Ngô thị cười: “Đúng là sẽ đau, đại phu nói rồi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, người đau mấy ngày là khỏi, ông trời chiếu cố, nằm một ngày liền tỉnh.”

“Con còn buồn ngủ.”

Ngô thị nói: “Vậy liền ngủ một lúc nữa, chuyện trong nhà không cần ngươi làm, có chuyện gì liền gọi tỷ tỷ ngươi.”

Đợi bọn họ đi, Tư Kỳ nhắm mắt lại, nghĩ kĩ lại trong đầu một lượt xem rốt cuộc đây là đâu.

Nguyên chủ là một tiểu cô nương chín tuổi, tên là Lâm Tư Kỳ, là con gái thứ hai của tam phòng Lâm gia ở thôn Đồng Tâm, hoạt bát đáng yêu ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Bên trên có hai ca ca một tỷ tỷ, còn có một tiểu đệ, đang được cha mẹ chăm sóc, mà lúc này cha mẹ đều đi làm ở bên ngoài, không có ở nhà.

Lâm gia là một đại gia đình nhiều thế hệ sống chung, rất đông người, có người tốt cũng có người không tốt, ví dụ như hai tiểu tử thối hố cô hôm qua.

Lão nhị Lâm gia Lâm Trường Quý trước kia lên núi bất ngờ ngã gãy chân, trở thành một người què, vì vậy đến hai mươi lăm tuổi mới được vợ, cũng chính là Đỗ thị.

Bụng Đỗ thị tốt, vừa vào cửa liền sinh hai đứa con trai, cũng chính là hai tên tiều tử thối đó, Tử Long Tử Kiệt.


Vì sinh được hai thằng con trai, Đỗ thị bình thường hận không thể dùng lỗ mũi để nhìn người, cảm thấy bản thân cao hơn một bậc, hai con trai của nàng bị nàng ảnh hưởng cũng rất ngang bướng.

Vợ chồng lão đại Lâm Trường Phú có ba đứa con gái, sau khi Đỗ thị vào cửa, ức hiếp Lưu thị đến nghẹt thở.

Mặc dù nói ông bà cụ Lâm gia thường xuyên răn dạy trách mắng Đỗ thị, nhưng cậy vào hai thằng con trai của mình, nàng vẫn không kiêng nể gì như cũ.

Còn cha mẹ nguyên chủ, sáu năm trước đã ra ngoài kiếm ăn.

Năm đó trời hạn hán, cả một mùa hè không có lấy một giọt mưa, gần như không thu hoạch được gì.

Mắt thấy người cả nhà sắp chết đói, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị liền quyết định ra ngoài buôn bán chút đồ kiếm tiền, để trong nhà mua lương thực sống qua ngày.

Qua mấy năm, cuộc sống khó khăn trong nhà đã qua đi, vợ chồng Lâm Trường Nguyên ở ngoài làm ăn không tệ, cũng luôn không về, ngày lễ tết mới về thăm được.

Kết thúc hồi ức, trong lòng Tư Kỳ cũng đã hiểu rõ, nói chung Lâm gia là một gia đình rất hài hòa, ít nhất ấm áp hơn gia đình ở thế giới trước của cô nhiều, đến đây cũng không thiệt.

Hơn nữa bản thân cũng đã ngoài ba mươi, đột nhiên quay lại độ chín tuổi, đúng là được hời mười mấy năm, không có gì không tốt cả.

Tư Kỳ nhắm mắt nghĩ, nghe thấy ngoài phòng có tiếng động: “Ca, hình như nàng đã tỉnh.”

“Đúng là đã tỉnh, vừa nãy bà nội nói, ta đã nghe thấy rồi.”

Hai người ở bên ngoài nói chuyện rất nhỏ, nhưng trong phòng yên tĩnh, Tư Kỳ cũng có thể nghe thấy, đây chắc chắn chính là hai tên tiểu tử thối đó.

“Tỉnh rồi thì tốt, ông bà nội sẽ không xử lý chúng ta nữa, chẳng qua mạng nàng thật lớn, bị sét đánh cũng không chết.”

“Ca, ta muốn vào xem thử, ta còn chưa từng thấy qua bị sét đánh là như thế nào.”


Tư Kỳ nghĩ trong lòng, vào đi, để tỷ tỷ dạy các ngươi làm người, thật sự cho rằng tiểu cô nương dễ bắt nạt?

Cửa vừa kêu một tiếng, Tư Kỳ đã nghe thấy giọng nói của Tư Dao: “Hai người các ngươi làm gì đấy? Không được vào.”

Ngay sau đó đại ca Tử Tuấn cũng qua đây: “Các ngươi mau ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Tử Long lẩm bẩm nói: “Không phải chỉ là muốn vào xem nàng thôi à? Không xem thì không xem, hẹp hòi.”

Hai người bọn họ đã đi, Tư Kỳ tiếc một hồi, bỏ lỡ mất cơ hội báo thù lần này rồi, nhưng mà không sao, ngày tháng còn dài.

Đỗ thị cũng ở bên ngoài nói, giọng điệu quái gở: “Con trai à, các ngươi đừng có vào, người bị sét đánh đều không may mắn, mang vận rủi, đừng để hai người các ngươi bị vạ lây.”

Tử Tuấn tức giận nói: “Nhị nương, chính là bọn họ hại Kỳ nhi, người không xử phạt chúng nó liền thôi, còn ở đây mỉa mai.”

Đỗ thị liền nghển cổ lên chửi: “Là Tư Kỳ tự mình gặp xui xẻo, trách bọn họ làm gì? Ngươi nói chuyện phải chú ý một chút.”

Tư Dao kéo tay ca ca, đánh mắt về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Đợi cha mẹ về rồi nói sau.”

(Hết chương)


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương