Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
-
Chương 5
Một tia chớp bỗng chốc chiếu sáng nửa cung điện! Ngay sau đó là tiếng sấm sét khiến Ninh Tương Y giật mình, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nghĩ… đứa bé kia bị đánh đập không biết còn có thể đi hay không, nếu như vết thương rất nặng, ngất xỉu sau khi nàng đi thì làm sao đây?
Vậy chẳng phải là nó đang năm trong sân để mặc mưa xối cả đêm sao? Về phần mấy cung nhân của lãnh cung nàng hoàn toàn không cần nghĩ, nàng tái sinh được ba ngày, cung nhân chỉ đưa cơm ba lần, chả trách nàng gầy như vậy! Ninh Tương Y trở mình liên tục, càng nghĩ càng không ngủ được…
Nàng vừa cảm thấy đồ tai họa kia sẽ không chết, nó còn có thể sống ra ngoài được đó! Lại vừa cảm thấy nếu một đứa bé gặp dầm mưa thật, lại lên cơn sốt, cổ họng vốn bị thương lại nhiễm trùng thì làm sao đây?
Vậy chẳng phải nàng phí công sao? Nghĩ thế nào cũng không thể để lại cho Diệp Khuynh Vấn bất cứ cơ hội nào để tăng hảo cảm, thế là Ninh Tương Y xoay người một cái, đội mưa to đi ra ngoài! Buổi tối ở lãnh cung dưới cơn mưa to và sấm sét chớp giật rất khủng bố.
Ninh Tương Y lau nước mưa trên mặt, nhìn chỗ ở của Ninh Úc trước mắt, không ngờ một ngày lại tới đây hai lần, tâm tình nàng hết sức phức tạp…
Thế qué nào nàng thậm chí còn không mang dù trong không gian đi? Nàng phiền muộn tiến lên, cửa vừa đẩy đã mở ra, nàng thấy trong sân không có ai, thế là đi về phía gian phòng.
Không ngờ, nàng vừa vào cửa đã bị vấp, có một đứa bé nằm trên mặt đất, không phải Ninh Úc thì là ai?
Ninh Tương Y kinh ngạc, vội duỗi tay lần mò, khắp người đứa nhỏ này ướt nhẹp, nhiệt độ cơ thể cũng nóng phỏng tay, xem ra hôm nay bị đánh rất nặng, chắc chắn là nó không động đậy được hoặc là ngất đi, trời mưa mới tỉnh lại, sau đó tự bò vào phòng.
Vừa nghĩ tới một đứa bé mới lớn bị đánh đập bị đầu độc, lại đầm mưa, cuối cùng còn muốn tự bò vào trong phòng, rốt cuộc Ninh Tương Y vẫn không đành lòng, lại sờ trán nó, quả nhiên là đã sốt.
Không có thời gian suy nghĩ, Ninh Tương Y lấy hết sức lực mới kéo được Ninh Úc lên giường, chịu thôi, nàng tái sinh trở về chưa được mấy ngày, cơ thể cũng gầy trơ xương, làm gì có sức lực.
Trong phòng không hề có đèn, hơi nước lạnh giá bao phủ, Ninh Tương Y lạnh run, nàng sờ sờ cánh tay mình, may mà trong không gian có đèn pin, nếu không thật sự phải mò mẫm rồi.
Người nó rất nóng, cho dù biết nó sẽ không chết, Ninh Tương Y cũng không thể nhìn nó bị sốt như vậy được, nàng xoa bóp khuôn mặt nóng bừng của Ninh Úc rồi thở dài.
“Quả là được hời cho ngươi!” Trong cơn mơ mơ màng màng, Ninh Úc cảm giác được có một luồng ánh sáng không bình thường, rõ ràng là buổi tối nhưng khoảng giữa giường lại được chiếu sáng như ban ngày, ngay sau đó, nó cảm giác được bên cạnh có người!
Cơ thể không khỏi căng lên, đầu nó đau như muốn nút, tay đã từ từ luồn xuống dưới gối, muốn cầm lấy viên đá nó đã mài vô cùng sắc bén! Lúc này, nó nghe thấy giọng nói hơi bực tức của đối phương.
“Quả là đáng ghét, vì sao thứ ta cần thì không có, ngươi cần thì lại có chứ!” Nó nghe ra được đây là giọng nói của vị hoàng tỷ kia, cơ thể nó lập tức thả lỏng, chính nó cũng không hiểu, vì sao lại khinh địch tin tưởng một người mới gặp một lần như vậy.
Rất nhanh, nó cảm giác được có nước thuốc đắng chát rót vào trong miệng, nó vốn không muốn nuốt xuống, nhưng nghĩ đến chuyện xin được thuốc này ở lãnh cung chắc rất khó khăn, nó liền buộc mình nuốt xuống, vị đắng khiến cả khuôn mặt nó nhăn lại.
Ninh Tương Y thấy thế thì vui lắm, nàng hòa tan viên thuốc trong nước rồi cho nó uống, cũng biết nó đẳng thế nào, nhưng nhìn thấy Ninh Úc khó chịu là nàng thấy rất đã! Ngay sau đó, Ninh Úc cảm giác được đối phương đang cởi y phục của nó, cho dù mơ mơ màng màng, nó vẫn cảm thấy ngại ngùng, mẫu phi từng nói, nam nữ bảy tuổi có sự khác biệt, huống chỉ là thẳng thắn đối diện, nhưng bây giờ nó sốt đến mức không còn chút sức lực nào, chỉ có thể vờ ngủ, tránh để đối phương xấu hổ.
Vừa cởi y phục ra, Ninh Tương Y đã hít một hơi lạnh.
Thì ra ngoại trừ tay chân lộ ra bên ngoài, trên người bé trai chằng chịt vết thương, ngoài một số vết thương cũ và máu bầm lâu năm ra, phần lớn đều là nội thương không rõ ràng, nhưng Ninh Tương Y từng chịu những vết thương này nên nàng hiểu, những vết thương nho nhỏ đó đau nhức cỡ nào.
… Trong cung này có rất nhiều thủ đoạn giết người không thấy máu, không ngờ ở lãnh cung, bọn họ cũng có thể ra tay ác độc như vậy với một đứa bé.
Nàng nhếch môi, trong lòng vô cùng cáu.
Một mặt cảm thấy đứa bé trước mắt vô cùng đáng thương, một mặt lại nghĩ tới chuyện nó đem những tổn thương mà nó từng chịu áp dụng hết lên người nàng sau này là cảm thấy nó đáng hận! Nhưng người đáng hận cũng có chỗ đáng thương, Ninh Tương Y lại thở dài một tiếng, sờ vào không gian.
Nàng mang rất nhiều thuốc, bởi vì hành †ẩu quanh năm bên ngoài, đây đều là nhu yếu phẩm, bây giờ đều phát huy được tác dụng, dùng cho nó cũng tốt, ở kiếp trước, những thuốc này mang đến cho nàng không ít tai họa, kiếp này ngược lại phải cẩn thận một chút.
Ninh Úc đang cảm thấy lạnh lẽo đau nhức nhối, đột nhiên cảm giác được chỗ vết thương trên người mát lạnh, nó đã từng là hoàng tử tôn quý, sao lại không biết thuốc phát huy hiệu quả cực nhanh như vậy đáng quý cỡ nào?
Trong lòng nó chấn động, không hiểu vì sao vị hoàng tỷ chưa từng gặp mặt này lại đối với nó như vậy, chẳng lẽ nàng hi vọng nó được sủng lại, sau đó rời khỏi lãnh cung sao? Vậy có lẽ phải khiến nàng thất vọng rồi, Tiểu Ninh Úc chán nản nghĩ.
‘Tốn mười mấy phút mới bôi thuốc khắp cơ thể nhỏ bé của đối phương xong, nàng lại lấy áo choàng tắm từ không gian trùm lên người nó, không gian của nàng có mấy bộ y phục, nhưng chỉ có áo choàng tắm là phù hợp.
Cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của đối phương, cùng mùi huân hương nhè nhẹ của bộ y phục mềm mại trên người, nó hoa mắt váng đầu, không có sức lực để nghĩ xem những thứ này lấy từ đâu.
Nhưng trong buổi tối gió táp mưa sa như vậy, ánh đèn sáng ngời và sự ấm áp đó đủ khiến nó khắc ghi cả đời…
Trong hai năm qua, chưa từng có ai tốt với nó như vậy, chưa từng có, khiến nó nhớ tới mẫu phi của mình, đó là chuyện rất lâu rất lâu về trước.
Cảm giác đối phương đang thu dọn đồ đạc, nó vội vàng giả bộ vừa mới tỉnh lại, mở to mắt, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đối phương, nó không nhịn được nữa, cái mũi nhỏ chợt cay cay.
Thì ra Ninh Tương Y loay hoay chăm sóc nó, lại quên chính mình cũng bị nước mưa xối ướt sũng, cộng thêm bây giờ nàng vốn gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, y phục cũng đơn bạc, bị mắc mưa như vậy, trông nàng thảm hại như một con vịt xấu xí.
“Sao tỷ lại…” Ninh Úc mấp máy miệng muốn nói chuyện nhưng vì cổ họng bị thương, nói được một nửa thì không nói nên lời nữa, cặp mắt to đen trắng rõ ràng kia cứ lặng lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và bất an, nó không ngờ, dáng vẻ nó thế này mà còn có người tốt với nó như vậy, lại sợ điều tốt đó là giả.
Thấy nó đã tỉnh, Ninh Tương Y lại nghĩ tới hành động sau này của nó.
Nhưng thấy bây giờ người ta nhỏ bé như vậy, nàng cũng không đành lòng, nàng kiềm chế sự phẫn nộ gắt lên: “Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ta đi đây!” “Chờ đã…” Tiểu Ninh Úc nôn nóng cựa quậy người, suýt nữa ngã xuống giường! May mà Ninh Tương Y nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nó, trong mắt nàng đầy tức giận!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook