“Ngươi làm gì đấy! Có biết ta tốn bao nhiêu sức mới đưa ngươi lên giường được không?!” Bị Ninh Tương Y quát cho rụt cổ nhưng Tiểu Ninh Úc lại không cảm thấy bị ấm ức hay sợ hãi, trẻ con nhạy cảm với cảm xúc nhất, dường như nó cảm nhận được vị hoàng tỷ này không ưa nó, nhưng nàng vẫn là một người lương thiện cho nên khiến nó không đề phòng nhiều.
“Đa tạ…” Nó nứu lấy y phục ướt đẫm của Ninh Tương Y, đôi mắt to đen như ngọc huyền đỏ đỏ như chú thỏ nhỏ, hơi bất an và áy náy.

Giọng của nó vẫn chưa hồi phục nên dùng giọng nói cực kỳ mềm mại của trẻ con chầm chậm nói: “Đa tạ…
Hoàng…tỷ.” Một câu hoàng tỷ chợt làm Ninh Tương Y thay đổi cảm xúc, bỗng dưng nàng cảm thấy thoải mái sảng khoái một cách kỳ lại Cuối cùng nàng không nghiêm mặt được nữa, bắt đầu đắc chí, tiểu nhân trong nội tâm ngẩng cao đầu cười to! Ai có thể ngờ rằng, một Nhiếp Chính Vương mà sau này sẽ giết người như ngóe, giết cha giết anh, máu nhuộm hậu cung bây giờ lại gọi nàng một tiếng hoàng tỷ bằng vẻ đáng thương chứ? Ai có thể ngờ được? Thấy sắc mặt của nàng đã dịu lại, Ninh Úc cảm nhận được điều gì đã khiến nàng vui lên.

Tuy nó thấy kỳ lạ nhưng vẫn vội vàng gọi thêm một tiếng hoàng tỷ nữa, nơm nớp lo sợ như chú nai con, vừa đáng thương lại không kém phần đáng yêu.
Hai chữ hoàng tỷ cực kỳ hữu dụng với Ninh Tương Y, nhìn thằng nhỏ trước mặt cũng không thấy chướng mắt nữa, lúc nhỏ cũng rất ngoan mà! “Xem như ngươi lanh lợi!” Ninh Tương Y cười lạnh lùng, chuẩn bị rời đi, chợt nghe tiếng bụng kêu ùng ục, mặt Tiểu Ninh Úc thoáng chốc đỏ bừng, nó xấu hổ ôm bụng nhìn về phía nàng.

Những thức ăn nàng để lại vẫn còn ở trong sân, chỉ sợ đến giờ cũng không ăn được nữa rồi…
Bởi vì trong lãnh cung rất khó có thức ăn, vậy nên mặc dù luôn rất đói bụng, Tiểu Ninh Úc cũng biết điều không mở miệng, nhưng cơ thể cứ nhất quyết không nghe lời, làm nó cực kỳ xấu hổ.
Tất nhiên Ninh Tương Y cũng nghe thấy, mặt nàng dịu dàng đi một chút, tuy rằng mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng vẫn lấy một cái bánh bao trong tay áo ra.
Dù đã nguội nhưng đã lâu rồi Ninh Úc mới được ăn bánh bao sạch sẽ như thế này.
Ninh Tương Y bất lực thở dài một tiếng rồi ngồi lên mép giường nó, lại mò ra một bình nước, nàng xé bánh bao thành mảnh nhỏ rồi đút cho nó từng miếng từng miếng, động tác cực kỳ cứng nhắc nhưng lại cẩn thận, hiển nhiên là không biết chăm sóc trẻ con như thế nào.
Vậy nên vừa nhét một miếng bánh thì đút thêm một hớp nước.
Tiểu Ninh Úc thật sự đói lắm rồi, trong lãnh cung im ắng chỉ nghe thấy tiếng nuốt đồ ăn của nó, đôi mắt to hơi nheo lại, giống như đang nghỉ ngờ liệu nó có đang mơ không.
Đầu ngón tay của đối phương hơi lạnh, rõ ràng vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất dịu dàng, mỗi lần Dù đã nguội nhưng đã lâu rồi Ninh Úc mới được ăn bánh bao sạch sẽ như thế này.
Ninh Tương Y bất lực thở dài một tiếng rồi ngồi lên mép giường nó, lại mò ra một bình nước, nàng xé bánh bao thành mảnh nhỏ rồi đút cho nó từng miếng từng miếng, động tác cực kỳ cứng nhắc nhưng lại cẩn thận, hiển nhiên là không biết chăm sóc trẻ con như thế nào.

Vậy nên vừa nhét một miếng bánh thì đút thêm một hớp nước.
Tiểu Ninh Úc thật sự đói lắm rồi, trong lãnh cung im ắng chỉ nghe thấy tiếng nuốt đồ ăn của nó, đôi mắt to hơi nheo lại, giống như đang nghỉ ngờ liệu nó có đang mơ không.
Đầu ngón tay của đối phương hơi lạnh, rõ ràng vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất dịu dàng, mỗi lần đút bánh, những ngón tay của Ninh Tương Y sẽ chạm tới đôi môi ấm áp của Ninh Úc, cái miệng nhỏ vừa khô nhưng cũng vừa mềm mại, làm mỗi lần nàng chạm vào đều cảm thấy rung động.
Đây là thực, Ninh Úc trước mắt vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng như vậy thì sao? Sự ấm áp không kéo dài được bao lâu, Ninh Úc vỗ tay sạch sẽ, thấy Tiểu Ninh Úc còn muốn nói gì đó, nàng vội vàng ngăn nó lại.
Cố ý lờ đi đôi mắt như ngọc huyền của đối phương, tâm tình phức tạp, Ninh Tương Y xoay đầu tránh khỏi tầm mắt nó, nghiêm mặt lãnh đạm mở miệng.
“Được rồi, người đừng nói gì… Lãnh cung này nguy hiểm tứ phía, ta cũng không giúp gì được cho ngươi, sau này… ngươi tự lo cho mình đi!” Dao động và thương cảm trong lòng là một chuyện, nhưng Ninh Tương Y biết rõ, nàng không thể thánh mẫu đến mức giúp đỡ một kẻ đã giết mình ở kiếp trước, hơn nữa vốn dĩ con đường của Ninh Úc đã được định sẵn là kẻ mạnh thì cô đơn, không chung đường với nàng.
Nói xong, nhìn biểu cảm kinh hoàng của đứa trẻ, nàng cũng không để ý đối phương còn muốn nói gì nữa hay không, quyết xoay người chạy mất! Động tác đưa tay lên của Tiểu Ninh Úc hơi khựng lại, cái miệng nhỏ mở rồi lại khép, cuối cùng vẫn không nói gì, ém sự mất mát xuống đáy lòng, sự tổn thương lướt qua đôi mắt to rồi biến mất, vị hoàng tỷ này của nó… E rằng cũng không muốn bị dính vào người phiền toái như nó… Đáng tiếc, nó vẫn chưa biết tên của đối phương.
Sáng sớm, Ninh Tương Y vận công hết hai canh giờ mới từ từ tỉnh lại, mỗi lần luyện nội công xong đều cảm thấy tinh thần thoải mái, tối qua đầm mưa bị sốt nhưng cũng hết ngay.

Kiếp này nàng bắt đầu luyện công hơi trễ, nhưng ít nhiều cũng luyện một lần rồi, luyện lại lần nữa các bước vẫn rất trôi chảy, cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy năm, toàn bộ nội công của nàng sẽ quay lại như cũ.
Lúc này, cánh cửa lãnh cung của nàng bị đẩy ra một cách thô lỗ, một cung nữ đang cực kỳ tức giận bước vào, đặt hộp đồ ăn lên bàn một tiếng “cạch”, bực bội nói: “Con ma bệnh này, sao vẫn chưa chịu chết vậy!” Khoảnh khắc ả bước vào, Ninh Tương Y đã nằm xuống, nàng nhớ ả cung nữ này là cung nhân thứ ba được phân đến chăm sóc nàng, hai cung nhân trước đều trả giá đắt để được đổi chức vị, cũng đúng, ai lại vui vẻ với việc canh chừng một vị công chúa bệnh tật đâu chứ, không được sủng ái thì cũng thôi đi, thế mà mắc bệnh lao bốn năm rồi vẫn chưa chết, kỳ tích quá đi.
Ninh Tương Y giả vờ vừa thức giấc, nhìn ả ta một cái, mỗi lần cung nữ này tức giận đều chạy đến đây tìm Ninh Tương Y của trước kia để xả giận, có khi vài ngày không gặp, nàng luyện công nên cần yên tĩnh, lại nghĩ đến Tiểu Ninh Úc cũng ở trong lãnh cung này, lòng chợt nghĩ thôi thì vất vả một lần rồi cả đời nhàn nhã còn hơn.
Con ngươi đảo một vòng, nàng cầm lấy chiếc khăn tay không biết lôi từ đâu ra rồi bắt đầu cố gắng ho khạc, cung nữ kia sợ bị lây bệnh, chán ghét tránh xa ra, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Ninh Tương Y.
“A… máu!” Trên chiếc khăn ấy có vết máu rất rõI Lần này cung nhân kia sợ đến giật thót, không đợi ả nói gì, Ninh Tương Y đã ra vẻ đáng thương nói đứt quãng: “Không phải là… lao phổi đấy chứ…” Thế thì sẽ truyền nhiễm! Ngay lập tức, cung nữ vội vã chạy ra ngoài, đợi ả đi xa rồi Ninh Tương Y mới thả lỏng, cười.
Lần này, không bao lâu sau, nơi lãnh cung nàng đang ở này sẽ bị cách ly, sẽ không có ai đến đây nghiêm túc xác nhận một công chúa thất sủng như nàng có bị lao phổi thật không, vì vậy phương pháp tốt nhất là để nàng tự sinh tự diệt.
Sau này, chắc là ngoài người đưa cơm ra, sẽ không còn kẻ nào có mắt mà không có tròng dám chạy đến đây làm phiền nàng nữa, vậy là nàng có thể yên †âm luyện công rồi, nếu không, lỡ như bị người khác phát hiện sự khác thường của nàng, vậy thì phiền thật! Quả như nàng nghĩ, không bao lâu sau, một vài cung nhân vội vội vàng vàng đến, thấy dáng vẻ bệnh tật yếu ớt của nàng, trong tay còn cầm chiếc khăn đang dính máu, làm sao dám lại gần, lập tức cách ly nơi này lại, khoá hết mấy lớp cửa, chỉ để lại một cánh cửa sổ nhỏ để đưa thức ăn vào, để nàng tự sinh tự diệt.
Với một đứa trẻ bảy tuổi mà nói, không gì tàn nhẫn hơn điều này.
Ninh Tương Y cười mỉm, vừa hay đúng ý nàng.


Đợi đến khi mọi người đi hết, cuối cùng nàng cũng yên tâm thả lỏng, nhảy xuống giường, sau khi hít không khí †rong vườn, nàng hoạt động tay chân một chút.
Ánh mặt trời vàng rực chiếu †ỏ sau cơn mưa, chiếu lên những giọt mồ hôi trên gương mặt gầy yếu của nàng, ngoại công nàng đang luyện giống với bộ nội công.

Ngoại công khá giống với Thái Cực mà nàng đã biết trước khi xuyên không.

Nội công cũng chú trọng lâu dài không đứt, tích dày tán lâu (*).
(*) Lâu dài không đứt, tích dày tán lâu: Kéo dài không dừng; tích luỹ sâu dày, từ từ nhả ra.

Ý chỉ tích luỹ nội công nhiều nhưng ít bị hao tổn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương