Kiếm Lai (Dịch chuẩn)
-
Chapter 64: Ba người họ Trần.
Trần Bình An nhanh chóng trở thành học đồ tạm thời ở tiệm rèn. Theo như cách nói của Nguyễn sư phụ, cần phải có người thay Lưu Tiện Dương làm việc, đào giếng, xây nhà, vét kênh đều cần nhân công, ông ta không có lý do gì nuôi không một vị Lưu đại gia.
Thế là Trần Bình An lại trở thành người bận nhất trong tiệm, chỉ cần là việc tốn sức thì thiếu niên giày cỏ không thua bất cứ thanh niên trai tráng nào. Lúc nghỉ ngơi giữa buổi thì Trần Bình An lại đến thăm Lưu Tiện Dương.
Thiếu niên cao lớn đã đi một vòng qua cửa âm phủ, không biết là sau khi đại nạn không chết nghĩ lại còn sợ, hay là bị một quyền kia của con vượn Bàn Sơn thương tổn đến nguyên khí tinh thần, hắn trở nên trầm mặc ít nói, dáng vẻ đau yếu, thường nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà đến xuất thần.
Ngoại trừ Trần Bình An có thể tán gẫu với hắn mấy câu, Lưu Tiện Dương gần như không nói chuyện với ai, Trần Bình An cũng bó tay với chuyện này. May mà Lưu Tiện Dương dù bị thương rất nặng nhưng vết thương nơi ngực lại lành rất nhanh, còn nhanh hơn nhiều so với tay trái của Trần Bình An.
Ninh Diêu vẫn ở lại căn nhà trong ngõ Nê Bình. Ngoài dự đoán là người đàn ông được nàng gọi là Nguyễn sư kia lại đồng ý đúc kiếm cho nàng. Càng bất ngờ là Nguyễn sư còn nói lần này đúc kiếm, nếu may mắn thì nửa năm là có thể ra lò, còn không may thì chờ thêm mười năm cũng chưa chắc thành công. Ninh Diêu lại rất thoái mái với chuyện này, mỉm cười nói rằng vận may của mình luôn không tệ, chờ hơn nửa năm là được.
Mặc dù mỗi ngày Ninh Diêu đều ở lại nhà tổ của Trần Bình An, nhưng ấm sắc thuốc gì đó đều mang đến chỗ tiệm rèn, tránh cho Trần Bình An phải chạy tới chạy lui. Trần Bình An thì ở nhà Lưu Tiện Dương, chủ yếu vẫn là do sợ nhà bị trộm. Trước đó hơn nửa đêm Trần Bình An lại đến khe suối mò đá, kết quả không thu hoạch được gì, ngay cả hố sâu chỗ Lưng Trâu Xanh cũng không mò được đá mật rắn.
Theo như cách nói của Ninh Diêu thì đá mật rắn cũng giống như con người, cần phải có tinh khí thần. Nếu không có thì chỉ là đồ trang trí cao nhã của gia đình phú quý bình thường, chỉ có thể làm thành nghiên mực mà thôi. Còn có tinh khí thần thì giống như người mặc long bào, chênh lệch giữa hai thứ như trời và đất.
Chuyện này khiến Trần Bình An mỗi lần đi qua bên cạnh khe suối đều không nhịn được thở vắn than dài.
Ninh Diêu mang đến cho Trần Bình An một xâu chìa khóa cũ kỹ, nói là có người ném vào trong sân, sau đó nàng thử một chút, quả nhiên là chìa khóa nhà Tống Tập Tân kế bên, từ cửa viện, cửa nhà đến cửa phòng đều có thể mở được.
Trần Bình An không đoán ra Tống Tập Tân muốn làm gì, theo lý thì với tác phong tiêu xài phung phí của hẳn sẽ không muốn nhờ mình quét dọn nhà. Dù sao với tính cách của Tống Tập Tân, có lẽ nhà sụp xuống cũng sẽ không muốn để người ngoài tiến vào địa bàn của hắn.
Trần Bình An hiểu Tống Tập Tân hơn bất cứ ai.
Tống Tập Tân là một người rất hào phóng, không chỉ tiêu tiền cho chính mình, dù là cho tỳ nữ Trĩ Khuê thì trong túi có mười đồng cũng dám ném ra hết. Đồng thời Tống Tập Tân cũng là một người rất hẹp hòi, chỉ cần là thứ hắn muốn độc chiếm thì sẽ không muốn chia ra chút nào.
Nói đơn giản là Tống Tập Tân muốn cho ai cái gì thì sẽ vung tiền như rác, xem như chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng khi người khác chủ động xin hắn thứ gì đó, hắn sẽ cương quyết không cho. Tâm tình tốt thì sẵn lòng thêu hoa trên gấm với bất cứ ai, nhưng dù tâm tình tốt hay xấu thì Tống Tập Tân cũng sẽ không tặng than trong tuyết.
Hay là Trĩ Khuê cố ý ném chìa khóa qua nhà hắn?
Trần Bình An cảm thấy khả năng này không lớn.
Khi Trần Bình An nghe Ninh Diêu nói đã cầm chìa khóa đi mở cửa, lập tức trợn mắt há mồm, muốn nói lại thôi.
Thế là Ninh Diêu nheo mắt lại, cặp lông mày hẹp dài của nàng khí thế rất ép người. Nàng cứ nhìn chằm chằm vào Trần Bình An như vậy.
Khi ấy Nguyễn Tú ở cách đó không xa sững sốt nhìn cảnh tượng này, lén lút nhét vào miệng mớ đồ ăn đã nhờ Trần Bình An mua từ trấn nhỏ tới.
Cuối cùng Ninh Diêu xoay người rời đi trước, hôm đó nàng không để Trần Bình An sắc thuốc, bưng ấm đến một khoảng đất trống phía sau tiệm rèn, tự mình bận rộn cả buổi. Thiếu nữ bị khói hun lem luốc giống như đang diễn vai mặt hoa trong tuồng hát, còn nấu thành một ấm than đen. Nguyễn Tú cột tóc đuôi ngựa đi qua xa xa, vừa đi vừa cắn trứ hạt dưa rất thích thú.
Ninh Diêu ngồi xổm dưới đất, hung dữ nhìn chằm chằm vào ấm thuốc kia, cảm thấy chuyện này còn khó hơn nhiều so với luyện kiếm luyện đao. Vẻ mặt thiếu nữ đầy tức giận bất bình, trên thế gian lại có chuyện mà Ninh Diêu ta không làm được sao? Xem ra trên đời không nên có công việc sắc thuốc này!
Trần Bình An yên lặng đi đến bên cạnh nàng, giúp nàng sắc thuốc lại, động tác rất thành thạo.
Ninh Diêu khẽ mấp máy môi, cũng không ngăn cản, chỉ thừa lúc Trần Bình An không chú ý để lau mặt.
Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh ấm thuốc, cẩn thận nhìn chăm chú độ lửa, hai tay đặt chồng trên đầu gối, cằm thì gác lên cánh tay.
Ninh Diêu hừ lạnh một tiếng:
- Muốn cười thì cười đi!
Trần Bình An không chê cười nàng, vẫn dán mắt vào ngọn lửa màu xanh khẽ chập chờn, nhỏ giọng nói:
- Không phải tôi cho rằng Ninh cô nương sẽ làm chuyện gì xấu, nhưng dù sao chìa khóa cũng là của người khác, bất kể vì sao nó rơi vào trong sân chúng ta thì cũng không nên cầm đi mở cửa. Cho dù đời này Tống Tập Tân và Trĩ Khuê cũng không trở lại trấn nhỏ, nhà kế bên vẫn là của hắn, chúng ta đều là người ngoài.
Ninh Diêu bĩu môi:
- Quá tốt bụng, quá cứng nhắc, quá coi trọng đạo lý, suốt ngày lải nhải!
Trần Bình An và Ninh Diêu gần như đồng thời quay đầu lại, trông thấy một nam tử trẻ tuổi vóc người cao gầy, khí chất thanh nhã, có vẻ là một người đọc sách đến từ xứ khác.
Trần Bình An phát hiện ánh mắt người này nhìn mình rất kỳ lạ, không tự cao tự đại như con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương hay Phù Nam Hoa thành Lão Long, cũng không giống như Lục đạo trưởng và Ninh cô nương. Ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi kia rất phức tạp mâu thuẫn, giống như có thương hại, khen ngợi, lại xen lẫn một chút chán ghét.
Cuối cùng người trẻ tuổi kia quyết định im lặng rời đi.
Ninh Diêu nhíu mày nói:
- Thoạt nhìn thì hắn đến đây vì ngươi, có chuyện gì sao?
Trần Bình An cũng nghi hoặc, lắc đầu nói:
- Không biết.
Sau khi bị người xứ khác khó hiểu kia cắt ngang câu chuyện, một chút giận dỗi giữa thiếu niên thiếu nữ thậm chí không tính là khúc mắc ngăn cách gì, rất nhanh đã tan thành mây khói.
Nhưng người nọ lại nhanh chóng quay về, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi đôi chân rất dài, chẳng biết vì sao còn có Nguyễn Tú.
Nguyễn Tú lên tiếng giải thích:
- Bọn họ không biết tiếng địa phương của trấn nhỏ nên mới nhờ ta tới giúp. Trần Bình An, vị tỷ tỷ này là người đã cứu Lưu Tiện Dương, cũng họ Trần giống như ngươi, nhưng không phải là người Đông Bảo Bình Châu chúng ta. Người bên cạnh Trần tỷ tỷ là cháu đích tôn của họ Trần quận Long Vĩ, tên là Tùng Phong. Nghe Trần tỷ tỷ nói, Trần Tùng Phong xem như là bà con xa mấy trăm năm trước của nhánh họ Trần các ngươi. Còn về Trần tỷ tỷ, cho dù tính lùi lại một hai ngàn năm cũng không có quan hệ gì với các ngươi.
- Lần này Trần tỷ tỷ đến để tế tổ, nhưng trong trấn nhỏ từ dinh quan giám sát đến những gia tộc lớn ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, cũng không ai biết phần mộ tổ tiên bọn họ rốt cuộc ở đâu. Lưu Tiện Dương mới nhắc đến ngươi, nói ngươi là người quen thuộc non nước xung quanh nhất trấn nhỏ hiện nay, tìm ngươi là chính xác. Trần tỷ tỷ nói nếu ngươi có thể giúp đỡ, tỷ ấy sẽ trả thù lao bằng một túi tiền đồng kim tinh, ta cảm thấy ngươi có thể đồng ý...
Nói đến đây thiếu nữ áo xanh lại lén khép hai ngón tay ngoắc ngoắc bên hông, ngoài ra khẩu hình miệng cũng là “hai túi” .
Rõ ràng Nguyễn Tú muốn nhắc nhở Trần Bình An cứ việc hét giá, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ, sau đó cười nói:
- Tôi nghĩ đến một chỗ, có thể là nơi cô ấy muốn tìm. Còn về thù lao thì bỏ đi, chỉ là đi mấy đoạn đường mà thôi.
Nguyễn Tú hơi gấp gáp.
Ninh Diêu đã bước lên trước một bước, dùng ngôn ngữ thông dụng của Đông Bảo Bình Châu nói:
- Để Trần Bình An dẫn cô đi tìm ngôi mộ tế tổ cũng được, nhưng cô phải lấy ra hai túi tiền đồng kim tinh, không thương lượng gì cả! Hiện giờ hắn đang bị thương rất nặng, không thích hợp lặn lội đường xa. Chắc cô cũng biết, hôm nay Tề tiên sinh đã ra lệnh cho người xứ khác nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ. Trần Bình An chỉ là một phàm phu tục tử lại phải gấp rút lên đường, một túi tiền không đủ.
Thực ra khi Trần Đối và Trần Tùng Phong lần đầu nhìn thấy thiếu nữ, ánh mắt đều sáng lên, quên đi những thứ tầm thường khác.
Giống như nhìn thấy một gốc chi lan (1) trong ruộng lúa hoang vu, thanh mảnh duyên dáng.
Trần Đối quan sát thiếu nữ trước mắt một cách quang minh chính đại, áo bào xanh lá, mang đao đeo kiếm, cảm thấy rất yêu thích. Tâm tình nặng nề của Trần Đối cũng tốt hơn một chút, mỉm cười nói:
- Chỉ cần tìm được phần mộ tổ tiên thì ta sẽ đưa hai túi tiền. Nhưng phải nói rõ trước, lỡ may không tìm thấy thì ta sẽ không cho các ngươi túi nào, được chứ?
Ninh Diêu trầm giọng nói:
- Một lời đã định!
Từ đầu đến cuối giống như không có chuyện của Trần Bình An.
Ninh Diêu nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, cặp mắt giống như muốn nói: “Ngươi đừng có lải nhải với ta, nếu không ta sẽ thật sự chém người.”.
Trần Bình An nhịn cười, nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói với Nguyễn Tú:
- Phiền cô nói với bọn họ, tôi phải sắc thuốc cho Ninh cô nương trước, cần khoảng nửa giờ, sau đó sẽ đi nói chuyện với Lưu Tiện Dương. Cuối cùng còn nhờ Nguyễn cô nương giúp tôi nói với Nguyễn sư phụ một tiếng, hôm nay những việc mà tôi bỏ sót, ngày mai nhất định sẽ làm bù.
Vừa nghe không thể lập tức lên đường, vẻ mặt Trần Đối có phần không vui. Cô nhìn thiếu niên giày cỏ không biết tốt xấu này, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Trần Bình An cương quyết không lùi bước.
Ninh Diêu thì khoanh tay trước ngực, nụ cười lạnh nhạt.
Trần Đối kìm nén sự khó chịu trong lòng, thầm niệm một câu “đại cục làm trọng”, cười nói với Nguyễn Tú:
- Tú Tú, nói với hắn chúng ta sẽ chờ hắn ở chỗ cầu mái che, nhiều nhất chỉ chờ nửa canh giờ, nếu đến lúc đó không thấy bóng người thì để tên này tự gánh hậu quả.
Nguyễn Tú không mặn không lạt ừ một tiếng.
Trần Đối và Trần Tùng Phong cùng nhau rời đi.
Nguyễn Tú cười nói:
- Ta đi báo với cha một tiếng.
Sau khi Trần Bình An sắc thuốc cho Ninh Diêu xong thì đi tìm Lưu Tiện Dương.
Trong phòng mùi thuốc nồng nặc. Lưu Tiện Dương đang nằm trên giường, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, sắc mặt vẫn không thể xem là hồng hào, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với vẻ nhợt nhạt trước đó.
Lưu Tiện Dương nặn ra một nụ cười, nói với giọng khàn khàn:
- Cô gái tên là Trần Đối tới tìm ngươi rồi à?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Lát nữa ta sẽ dẫn bọn họ vào núi.
Lưu Tiện Dương ngẫm nghĩ:
- Ta sẽ rời khỏi đây với cô ta, đi đến một nơi nghe nói còn lớn hơn Đông Bảo Bình Châu chúng ta.
Thực ra trước đó Trần Đối đã đến tìm Lưu Tiện Dương một lần, nhưng sau đó Lưu Tiện Dương không hào hứng lắm, càng không muốn kể cho Trần Bình An nghe rốt cuộc cô ta đã nói gì.
Lưu Tiện Dương nhếch mép:
- Thực ra ta còn không biết Đông Bảo Bình Châu là cái gì.
Trần Bình An khom lưng giúp hắn sửa lại chăn đệm, cười nói:
- Ngươi nghĩ ta biết à?
Lưu Tiện Dương trợn trắng mắt, hỏi:
- Ngươi biết ta lo lắng chuyện gì nhất không?
Trần Bình An lắc đầu.
Lưu Tiện Dương lại quay đầu nhìn nóc nhà:
- Ở chỗ này dù sao còn có ngươi đỡ ta xuống giường, sau đó có thể nghiến răng tự mình giải quyết. Nhưng sau khi ra khỏi trấn nhỏ, trên đường muốn đại tiện tiểu tiện thì phải làm sao? Chẳng lẽ ta lại nói với bọn họ, này, các ngươi có ai tới giúp ta một tay với?
Trần Bình An ngồi trên ghế chỉ biết gãi đầu.
Lưu Tiện Dương đột nhiên cười:
- Nhưng nghĩ lại, ngay cả chết cũng trải qua rồi, còn sợ gì mấy chuyện này?
Trần Bình An nói:
- Dù sao tình trạng cũng sẽ càng ngày càng tốt. Yên tâm đi, không phải lão Diêu đã nói rồi sao, đại nạn không chết tất có hậu phúc.
Vừa nhắc đến lão Diêu, Lưu Tiện Dương cũng thấy thương cảm:
- Đời này lão Diêu không nói được mấy lời hay, còn lời chán nản, lời xui xẻo, lời mắng người thì chứa đầy cả sọt.
Ninh Diêu đứng ngoài cửa, nàng cũng không lên tiếng.
Trần Bình An lại giúp Lưu Tiện Dương đắp kín chăn, đứng dậy nói:
- Ta đi dẫn bọn họ vào núi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.
Lưu Tiện Dương gật đầu:
- Nhớ phải cẩn thận một chút.
Trần Bình An nhẹ nhàng đi ra khỏi phong, Ninh Diêu đi kề vai với hắn. Trần Bình An tò mò hỏi:
- Cô cũng muốn lên núi sao?
Ninh Diêu nhíu mày nói:
- Ta không tin được hai kẻ họ Trần kia.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Cũng đúng, dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Hai người bước nhanh đi bên cạnh khe suối. Ninh Diêu nói:
- Người ngoài ở trấn nhỏ đã đi gần hết rồi.
Tiếng sấm mùa xuân vang lên, côn trùng ngủ đông trong đất giật mình bò ra.
Hai nhóm người gặp nhau ở đầu phía nam cầu mái che.
Ngoại trừ Ninh Diêu và kiếm tu vườn Phong Lôi Lưu Bá Kiều chạy tới tham gia náo nhiệt, ba người còn lại là Trần Đối đến từ châu khác, Trần Tùng Phong ở quận Long Vĩ bản châu, cùng với Trần Bình An ở ngõ Nê Bình trong trấn nhỏ.
---------
Chú thích:
(1) Chi lan: cỏ chi và cỏ lan, thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook