Kiếm Lai (Dịch chuẩn)
Kiếm Đến
Thể loại
Giới thiệu
Kiếm Lai, là một bộ xuất sắc nếu bạn từng thích những bộ Tiên Hiệp Cổ Điển đúng nghĩa, từng thích Tiên Lộ Yên Trần, Tru Tiên hay Bàn Sơn. Bạn sẽ thích nó nếu bạn muốn tìm một bộ Tiên Hiệp mà trong đó có chứa chữ Hiệp. Bạn sẽ thích nếu bạn có kiên nhẫn đọc một tác phẩm quá đỗi chi tiết trong từng câu chữ.
Trần Bình An là một nhân vật tưởng chừng khó có thể motip hơn được nữa. Cái tên quá đỗi kinh điển, gia cảnh bần hàn, cả cha cả mẹ đều mất sớm, dung nhan đen đúa cùng hai chữ Anh Tuấn không dính tới cả góc cạnh, thiên phú tầm thường nát đường cái, đầu óc thì ngô nghê chỉ hơn Quách Tĩnh, đừng nói chí lớn nghịch thiên, no bụng là hắn đã quá thỏa mãn rồi. Nhưng hắn có một thứ mà các nhân vật chính khác không có...
Đó là hắn chẳng có tý cơ duyên nào cả.
Nói một cách chính xác, thì Trần Bình An chỉ là một nhân vật quần chúng.
Bất kể kẻ thủ hay bằng hữu, xung quanh Trần Bình An luôn luôn xuất hiện vô số Thiên Chi Kiêu Tử. Có thiên tư thông thiên, có trăm năm khó gặp, có phúc duyên đầy mình, có nho gia tiểu Thánh, có võ đạo tiểu tông sư, có kẻ được cao nhân tương trợ, có vô số trường hợp thì lại là Trần Bình An hai tay đưa cơ duyên của mình cho người khác.
Một nhân vật chính tầm thường tới vậy tưởng chừng khó làm cho ai khác ưa thích nhưng tiểu Bình An lại làm được.
Tiểu Bình An chỉ là một thiếu niên. Hắn cần cù, hắn cố gắng, hắn lương thiện, hắn trả giá mà không cần hồi báo. Tất cả những thứ này chẳng phải tác giả miêu tả trong vài ba dòng mà là chậm rãi đi vào lòng người đọc xuyên suốt câu truyện. Mới đầu, ta chỉ biết hẻm Nê Bình có một cô nhi tên Trần Bình An, hắn ngờ ngệch, thiên tư dốt nát, mù chữ rồi lại đen đúa. Dần dà ta mới nhận ra thêm một Trần Bình An lương thiện, một Trần Bình An trọng tình, rồi một Trần Bình An kiên cường và cuối cùng một Trần Bình An tham tiền như mạng.
Có thể nói theo ngòi bút của tác giả qua từng chương, Trần Bình An không còn là "Avatar" cho người đọc đầu nhập vào. Bởi vì làm có người đọc nào muốn mình thảm như vậy? Trần Bình An là Trần Bình An, một đứa bé xuất thân từ hẻm Nê Bình. Một đứa bé chiếm chọn tình cảm của những người còn yêu hai chữ Hiệp Nghĩa.
-----------------------------------
Nếu nói về chữ Hiệp, có lẽ mỗi người có một chữ Hiệp khác nhau. Không giống như những năm 80-90, thời đại ngày nay thiện-ác ngày càng phức tạp, cái ranh giới giữa đúng và sai ngày càng mờ nhạt. Cũng khác với thời kỳ đó, thời kỳ ngày nay sự phổ cập tiếp cận tuyệt đối ở đa số các quốc gia đã dựng lên một môi trường ma túy. Với những người dành hàng chục giờ trên mạng đọc thông tin mỗi ngày, lượng thông tin khổng lồ, lượng kiến thức quá lớn khiến độc giả của nó nghiễm nhiên cảm thấy mình kỳ thực đứng ở vị thế rất cao, biết rất nhiều và hơn hẳn người thường. Cảm thấy cả thiên hạ đều say duy ta tỉnh. Cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách khinh thường anh tài trong xã hội, khinh thường những giá trị cũ. Có thể nói, chữ Hiệp là nạn nhân đầu tiên của làn sóng này.
Suốt trong một thời gian dài, nhân vật Hiệp nghĩa bị khinh ghét, suốt trong một thời gian dài, người không vì mình thì cộng đồng tru qidian diệt, suốt một thời gian dài cái Hiệp bị người ta bỏ xó.
Tiên Hiệp không còn là một thể loại, nó thể hiện cho cái gọi là "Hệ Thống", là "Địa lý" chứ không còn là chính nó từng là. Không phải không có những bộ muốn phá vỡ điều đó nhưng trong khoảng từ 2010-2014, người viết gần như chưa từng đọc một bộ hoàn thành được viết ra.
Kiếm Đến giống như một ốc đảo giữa sa mạc. Giọng văn uyển chuyển, bút lực cứng rắn, hình ảnh cực gợi sự liên tưởng.
Chữ Hiệp trong truyện không phải là một chữ Hiệp màu hồng, không phải là cái "Hiệp" giả tạo của đám quân tử Tàu. Chữ Hiệp trong Kiếm Đến là chữ Hiệp trả giá, trả giá chứ không phải hồi báo.
Trần Bình An lương thiện, Trần Bình An cố gắng, Trần Bình An xuất lực 10 nhưng luôn chỉ nhận được 1 thành thành quả. Nhưng hắn vẫn cười toe toét, cười không phải vì bản thân mình mà là vì bằng hữu của hắn được hưởng 9 thành còn lại.
Trần Bình An ham tiền, Trần Bình An tiếc tiền như mạng, nhưng hắn sẵn sàng táng gia bại sản để tìm cách cứu bằng hữu, sẵn sàng chi tiền để mua quần áo cho tiểu cô nương, sẵn sàng ném đi 2000 lượng cực khổ kiếm được để cho bằng hữu tu luyện.
Trần Bình An mù chữ, nhưng hắn ham học đạo lý. Người khác làm việc xấu, người khác đánh hắn? Trước hết giảng đạo lý. Giảng không lại? Đánh. Đánh không lại? Chạy. Với Trần Bình An, mọi thứ chỉ đơn giản thế vậy. Với hắn ác là ác, thiện là thiện, ngươi không chỉ vì số phận đau khổ mà có thể danh ngôn chính phận cướp bóc người khác. Người không thể vì bị người phụ mình mà phụ cả thiên hạ. Đạo lý của Trần Bình An là vậy, hắn cảm thấy đúng thì ghi tạc trong lòng, sai thì có là Thánh Nhân, có ân bằng tời hắn cũng không chịu nghe theo.
Trần Bình An không phải nho gia, không đọc sách Chí Thánh, không theo nho huấn, nhưng hắn là Quân Tử.
-----------------------------------
Truyện đôi khi miêu tả hơi quá thực, điều này không tệ cũng không tốt.
Trần Bình An lương thiện nhưng không phải ai cũng cảm kích. Tâm Trần Bình An quá sáng, sáng tựa như tấm gương, người càng nhiều khuyết điểm nhìn vào càng thấy khó ưa.
Một điểm mình cực kỳ ưa thích trong truyện là tâm trí mỗi nhân vật đều đúng độ tuổi. Cái già dặn của người "trưởng thành" trăm tuổi, cái cáo già cũng lão tổ quá ngàn năm, cái ngây thơ của hài đồng hay ngạo khí của thiếu niên thiên tài đều hiện rõ mồn một.
Tiểu cô nương Lý Bảo Bình thích tiểu sư thúc Trần Bình An của nàng. Nàng thích, rất thích, cực kỳ ưa thích. Nhưng cái ưa thích này là ưa thích của một đứa trẻ đối với người lớn, không hơn. Có quá nhiều truyện miêu tả tình cảm của hai đứa nhỏ 10 tuổi còn quá đáng hơn cả ngôn tình, tâm trí của thiếu niên thiếu nữ âm trầm vượt quá cả lão tổ ngàn năm. Kiếm Đến không như thế, thiếu niên có ngạo khí, có thiên tư, có tình cảm nhưng cũng chỉ là thiếu niên. Bất kể là nhân vật chính hay nhân vật phụ xung quanh cũng vậy.
-----------------------------------
Trần Bình An là nhân vật tưởng chừng như bình thường, nhưng chính nhân vật tầm thường được xây dựng xung quanh một đám nhân vật bất thường đã làm hắn trở lên nổi bật, để rồi Trần Bình An dành lấy tình cảm của độc giả thông qua sự cố gắng cùng lương thiện của bản thân.
Trần Bình An là chân quân tử đầu tiên mình đọc xuyên suốt 10 năm nay, dù hắn mù chữ, dù đạo lý của hắn chỉ là vài ba câu nghe người ta nói, nhưng hắn là chân quân tử.
Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook