Kiếm Lai (Dịch chuẩn)
-
Chapter 47: Đi một mình.
Trần Bình An và Ninh Diêu chia tay ở miếu thờ mười hai chân, mỗi người đi một ngả. Trần Bình An đi đến ngõ Nê Bình, gõ cửa gọi:
- Tống Tập Tân có nhà không?
Thiếu nữ đang ở trong nhà bếp dùng gáo quả bầu múc nước, liên tục nấc cụt, sau khi uống nước xong thì tinh thần khoan khoái hơn rất nhiều. Cô để cái gáo xuống, từ nhà bếp lững thững đi ra, chạy tới mở cửa viện, cảm thấy hơi kỳ quái nhưng vẫn trả lời có nề nếp:
- Công tử không có nhà. Trần Bình An, sao ngươi lại gõ cửa, chẳng phải trước kia ngươi luôn đứng ở sân nhà mình tán gẫu với chúng ta sao?
Trần Bình An đứng cách một cánh cửa, nói:
- Có chút chuyện.
Trĩ Khuê mở cửa ra, sau đó trêu chọc:
- Khách hiếm thấy, khách hiếm thấy.
Cô nhìn sắc mặt của Trần Bình An, hỏi:
- Tìm công tử nhà ta làm gì? Nếu như không gấp, chờ công tử trở về ta có thể chuyển lời giúp ngươi. Còn nếu gấp gáp, có lẽ ngươi phải đến dinh quan giám sát tìm người rồi. Lúc trước ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, quan hệ giữa công tử nhà ta và quan giám sát tân nhiệm Tống đại nhân cũng không tệ.
Cô phát hiện hai chân của Trần Bình An vẫn đứng yên giống như mọc rễ, bèn lườm mắt nói:
- Vào trong đi, đứng ngây ra đó làm gì? Nhà ta là đầm rồng hang hổ à, hay là đi vào uống miếng nước sẽ thu của ngươi một lượng bạc?
Nói đến đây thiếu nữ lại che miệng cười duyên:
- Đối với ngươi thì chắc là cái sau càng đáng sợ hơn.
Trần Bình An nhếch nhếch khóe miệng, cười gượng nhẹ giọng nói:
- Thực ra ta tới để tìm cô, gọi trước như vậy là sợ Tống Tập Tân hiểu lầm.
Trĩ Khuê hiểu ngầm cười hỏi:
- Vậy cứ nói đi, là chuyện gì? Nhưng phải nói rõ trước, hàng xóm thì hàng xóm, bạn bè thì bạn bè, nhưng dù sao ta cũng chỉ là một nha hoàn nhỏ ăn nhờ ở đậu tại ngõ Nê Bình, vai không thể gánh, tay không thể nâng, không giúp được nhiều. Nhưng nếu Trần Bình An ngươi muốn mượn tiền, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, vậy xem như ngươi may mắn, ta lại có một ít biện pháp.
Trần Bình An cười khổ nói:
- Không phải là chuyện tiền bạc. Để ta nói thẳng với cô vậy, Lưu Tiện Dương bị người ta đánh trọng thương ở chỗ cầu mái che, ông chủ già của tiệm Dương gia đã đến xem nhưng cũng không có cách nào.
Vẻ mặt Trĩ Khuê ngỡ ngàng:
- Sao ta lại không nghe nói đến chuyện này, Lưu Tiện Dương chọc phải người nào?
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Là một người xứ khác, đến từ một nơi gọi là núi Chính Dương.
Trĩ Khuê thử dò hỏi:
- Vậy ngươi muốn dựa vào quan hệ đi cửa sau, tìm cho Lưu Tiện Dương một nơi có phong thủy tốt để an táng? Chuyện này lại không khó, ta có thể bảo công tử nhà ta liên lạc với phía quan giám sát, lại nhờ quản sự hay gác cổng gì đó của dinh quan ra mặt, đến ngõ Đào Diệp xin Ngụy lão đầu tìm một nơi. Chỉ cần không phải là một đỉnh núi nơi triều đình niêm phong, chắc hẳn cũng không khó.
Gương mặt Trần Bình An vốn đã đen nhẻm, lúc này càng đen hơn.
Có lẽ Trĩ Khuê cũng phát giác được mình nghĩ sai hướng, theo thói quen nhe răng, lộ ra hàm răng chỉnh tề sáng như tuyết. Cô dựa lưng vào câu đối xuân trên vách tường, nghiêng đầu tươi cười ngẫm nghĩ, hỏi:
- Trần Bình An, ngươi muốn ta báo đáp ơn cứu mạng của ngươi sao? Nhưng ta chỉ là một nha hoàn, ông chủ già của tiệm Dương gia cũng không có biện pháp, vậy ta có thể làm gì?
Trong lòng Trần Bình An đấu tranh một phen, sau đó chậm rãi nói:
- Vương Chu, ta biết cô không phải là người bình thường. Năm ấy trời tuyết lớn, khi ta nhìn thấy cô ở cửa nhà đã biết cô không giống với chúng ta. Sau đó cô cũng là người đầu tiên nhìn ra đá mật rắn không tầm thường. Bây giờ nhớ lại, năm đó ánh mắt của cô nhìn hàng xóm láng giềng chúng ta, trên bản chất giống hệt như những người xứ khác hiện giờ.
Thiếu nữ nhếch miệng cười:
- Thật ra là có.
Ta không chỉ xem thường đám phàm phu tục tử các ngươi, ngay cả những tiên gia tu sĩ kia cũng vậy.
Có điều Trĩ Khuê không nói ra câu này.
Có một số đạo lý, đối với nàng thì như chuyện hiển nhiên, nhưng đối với người khác thì lại thành trong mắt không người, kiêu căng ngang ngược.
Trần Bình An hỏi:
- Ta tìm cô là muốn hỏi một chút, rốt cuộc có thể cứu được Lưu Tiện Dương không? Ta đã dùng hết một chiếc lá hòe, chỉ có thể tạm thời giữ lại một hơi cuối cùng cho Lưu Tiện Dương, mặc dù hiệu quả không lớn nhưng ít ra cũng có tác dụng. Cho nên ta muốn hỏi chỗ cô có lá hòe hay không, nhất là lá hòe không dùng đến?
Thiếu nữ chỉ vào mũi mình, hỏi:
- Ngươi muốn hỏi công tử Tống Tập Tân nhà ta có lá hòe hay không, hay là hỏi ta, một tỳ nữ nhỏ bé không cha không mẹ?
Trần Bình An nhìn chăm chú vào thiếu nữ, dứt khoát nói:
- Kể cả Tống Tập Tân có thì hắn cũng sẽ không cho ta. Ta đang hỏi cô, Vương Chu, nếu có thì cô có bằng lòng cho ta mượn không? Còn nếu không có, vậy cô có biết cách nào khác để cứu Lưu Tiện Dương không?
Thiếu nữ vẫn luôn được gọi là Vương Chu dùng một tay xoa cằm, một tay khẽ vuốt bụng, lắc đầu nói:
- Không có, thật sự không có. Không gạt ngươi, nếu ngươi tới sớm một chút thì không chừng sẽ còn dư mấy lá. Còn về biện pháp khác đương nhiên càng không có, ta không phải là thần tiên, làm sao biết được phương pháp khiến người ta cải tử hoàn sinh, xương trắng mọc thịt, đúng không? Trần Bình An, ngươi cũng không thể làm khó dễ. Ài, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi khác với bọn họ, không phải loại người dùng ân đức để đòi người khác báo đáp.
Trần Bình An giống như chưa hết hi vọng:
- Thật không có sao? Bất kể ta có làm được hay không, cô vẫn nói ra thử xem.
Trĩ Khuê lắc đầu, nói như đinh đóng cột:
- Dù sao ta cũng không có.
Trần Bình An cười cười:
- Ta hiểu rồi.
Thiếu niên xoay người rời đi, bóng dáng gầy gò nhanh chóng biến mất trong ngõ Nê Bình.
Thiếu nữ đứng trong ngõ hẻm trước cửa nhà, nhìn bóng lưng thiếu niên càng lúc càng xa, vẻ mặt phức tạp, giống như vừa thương xót cho bất hạnh của hắn, vừa tức giận vì hắn không đấu tranh, bực bội nói:
- Lá hòe vất vả lắm mới kiếm được, lại bị ngươi phung phí như thế? Vậy ngươi có thể theo Lưu Tiện Dương đi chết được rồi, dù sao chết sớm thì đầu thai sớm, nếu may mắn thì kiếp sau tiếp tục làm bạn khố rách áo ôm. Dù sao vẫn tốt hơn mấy kẻ đáng thương còn không có kiếp sau.
Thiếu nữ đi vào nhà, lúc bước qua ngưỡng cửa lại không cẩn thận nấc cụt một cái, cười nhạo nói:
- Hơi no rồi.
Nàng bỗng bước nhanh hơn về phía trước, một chân giẫm mạnh, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào con rắn mối màu vàng đất trên đầu mọc sừng kia, răn dạy:
- Có mượn có trả thì không khó mượn tiếp, năm con súc vật nhỏ các ngươi, sau này nếu cả gan quỵt nợ, xem ta có lột da rút gân các ngươi bỏ vào nồi hầm hay không!
Con rắn mối dưới bàn chân tỳ nữ cố gắng vùng vẫy, phát ra những tiếng kêu nhỏ, giống như đang cầu xin tha thứ.
Sau khi Trần Bình An rời khỏi ngõ Nê Bình thì chạy thẳng đến trường học. Kết quả được một ông lão phụ trách quét dọn trường học cho biết, hôm qua Tề tiên sinh đã cùng với ba vị khách xứ khác đi vào núi sâu bên ngoài trấn nhỏ rồi, nói là muốn dạo chơi tìm kiếm cảnh đẹp, cả đi lẫn về ít nhất cũng phải ba ngày.
Trần Bình An đầy vẻ mất mát. Lúc hắn xoay người rời đi, ông lão cầm chổi đột nhiên nhớ tới một chuyện, gọi thiếu niên lại nói:
- Đúng rồi, trước khi đi Tề tiên sinh có dặn dò ta. Nếu có người ở ngõ Nê Bình đến tìm ông ấy, hãy bảo với thiếu niên kia, ông ấy đã nói rõ đạo lý từ trước rồi, cho dù hôm nay ông ấy có ở trường hay không thì kết cục vẫn không thay đổi.
Thiếu niên dường như đã sớm biết kết quả này, ánh mắt u ám mờ mịt.
Tâm tình nặng nề, không có sức sống.
Nhưng thiếu niên vẫn khom người cảm ơn:
- Cảm ơn lão tiên sinh.
Ông lão vội vàng dịch ra mấy bước, đứng ở một bên, khoát tay cười nói:
- Không dám nhận hai chữ “tiên sinh”.
Ông lão nhìn thiếu niên chậm rãi rời đi, sau khi đi một đoạn dường như lại đưa tay lau mắt.
Ông lão khẽ lắc đầu, nhớ tới đám trẻ cùng lứa tuổi, hai nhân tài đọc sách khác là Tống Tập Tân và Triệu Dao, lại nhỉn vị thiếu niên này, nhân sinh gặp gỡ đúng là khác biệt một trời một vực.
Đúng là có người tương lai rộng mở, có người lại bấp bênh không yên.
Trần Bình An đi đến ngõ Nê Bình một chuyến, cầm lấy túi tiền đồng cuối cùng giấu trong bình sứ. Hắn mang theo ba túi tiền đi tới đường Phúc Lộc, tìm đến dinh quan giám sát làm gốm.
Sau khi người gác cổng nghe giới thiệu lại cảm thấy lờ mờ, hàng xóm của Tống Tập Tân ở ngõ Nê Bình muốn tìm Tống Tập Tân và quan giám sát Tống đại nhân?
Trần Bình An lén đưa cho hắn một đồng tiền kim tinh đã chuẩn bị trước, cũng không nói gì. Người gác cổng cúi đầu nhìn, cân nhắc một lúc, hai ngón tay vuốt nhẹ, trong lòng hiểu ngầm nhưng cũng không vội bày tỏ thái độ.
Thiếu niên lại nhanh chóng đưa thêm một đồng tiền vàng. Người gác cổng mỉm cười nhưng lại không cầm lấy, chỉ nói:
- Nếu đã là người hiểu chuyện, ta cũng yên tâm tiến cử giúp ngươi, nếu không lỡ ngươi gây ra chuyện gì thì ta phải chịu tội oan rồi. Trước tiên ngươi cứ cất tiền trong tay, nếu quản sự trong phủ đồng ý để ngươi vào dinh quan thì hãy cho ta cũng không muộn. Còn nếu không đồng ý thì ta cũng lực bất tòng tâm, coi như đồng tiền này không có duyên với ta. Ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Bình An gật đầu.
Không lâu sau quản sự lớn tuổi và người gác cổng cùng nhau đi tới. Người gác cổng nháy mắt với thiếu niên, ra hiệu cho hắn đừng lấy tiền ra bây giờ, dù sao tội ngang nhiên ăn hối lộ cũng không nhỏ. May mà thiếu niên không làm chuyện ngu ngốc như vậy, chỉ đi theo quản sự đến nhà sau của dinh quan.
Người gác cổng thở dài, cảm thấy khó hiểu, vì sao quản sự vừa nghe nói đến thiếu niên họ Trần ở ngõ Nê Bình liền gật đầu đồng ý. Từ khi nào ngưỡng cửa của dinh quan lại thấp như vậy?
Người gác cổng hơi chột dạ, thực ra vừa rồi khi hắn gặp quản sự, trong lời nói nửa úp nửa mở đều khuyên quản sự thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng cho thiếu niên kia vào dinh quan. Có điều hắn cũng không nói thẳng, tin rằng với đạo hạnh cao thâm tu hành nhiều năm nơi cửa công của quản sự già, trong lòng nhất định sẽ hiểu rõ.
Ban đầu người gác cổng trẻ tuổi có tính toán riêng, đương nhiên là muốn lấy một đồng tiền miễn phí, không cần mạo hiểm mà có thể cầm một cách yên tâm thoải mái.
Bây giờ hắn chỉ hi vọng thiếu niên nghèo hèn kia đừng gây ra tai họa gì.
Trong sảnh chính ở nhà sau của dinh quan, người đàn ông cao lớn mặc áo bào trắng đang ngồi trên ghế chủ tọa uống trà.
Tống Tập Tân ngồi trên ghế dành cho khách ở bên trái, một tay chơi đùa với chiếc quạt xếp bằng trúc, không ngừng mở ra rồi xếp lại, mỉm cười nhìn thiếu niên giày cỏ được dẫn vào.
Ghế dựa đen nhánh và áo choàng trắng như tuyết, tạo nên sự tương phản rất rõ ràng.
Quản sự lui ra. Người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa đặt ly trà xuống, cười nói với thiếu niên:
- Trần Bình An, cứ ngồi tùy ý. Thực ra lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở ngõ Nê Bình, có điều khi đó ta không nhận ra ngươi, nếu không thì đã sớm chào hỏi rồi.
Tống Tập Tân cảm thấy buồn cười, chỉ có hắn mới biết, lúc người đàn ông này tự xưng là “ta” rõ ràng có hơi trúc trắc.
Thiếu niên ngồi xuống ghế dựa đối diện với Tống Tập Tân.
Người đàn ông hỏi thẳng vào vấn đề:
- Trần Bình An, ngươi đến đây là vì chuyện Lưu Tiện Dương bị đánh trọng thương?
Thiếu niên đứng dậy nói:
- Tôi hi vọng Tống đại nhân có thể nghiêm trị hung thủ núi Chính Dương, chứ không chỉ trục xuất hắn ra ngoài.
Người đàn ông cười cười:
- Thực ra trấn nhỏ này là “nơi vô pháp”, ý nói nơi này không có bất kỳ luật pháp vương triều nào. Quan giám sát cũng khá khó xử, không có quyền can thiệp vào công việc địa phương. Vả lại xưa nay trấn nhỏ luôn theo phong tục dân không kiện thì quan không tra, dù là nhà giàu đánh chết nha hoàn đầy tớ, hay là nhà nghèo đánh nhau bị thương, cũng không ai đến dinh quan giám sát này đánh trống kêu oan. Cho nên Trần Bình An ngươi đã xách đầu heo đi nhầm miếu, lạy sai Bồ Tát rồi.
Hành vi cử chỉ của người đàn ông, cùng với vẻ mặt ôn hoà, không hề có một chút tư thái kiêu ngạo vênh mặt hất hàm nào.
Trần Bình An lấy ba túi tiền đồng ra, đặt xuống ghế cao bên cạnh, sau đó nói với người đàn ông vẻ mặt tự nhiên kia:
- Tống đại nhân, tôi biết ngài rất lợi hại, tôi muốn hỏi ngài có thể cứu được Lưu Tiện Dương không. Cho dù không thể cứu, vậy có thể cho hắn một công đạo, không để hung thủ giết người chỉ cần rời khỏi trấn nhỏ thì giống như chẳng có chuyện gì.
Người đàn ông cười ha hả nói:
- Ta rất lợi hại? Là thiếu nữ áo đen nói cho ngươi biết đúng không? Ừ, từ đây có thể thấy thiên tư võ học của cô ta rất tốt, còn tốt hơn người bạn gọi là Lưu Tiện Dương của ngươi. Nói thật với ngươi, ta chỉ biết giết người chứ không am hiểu cứu người. Hơn nữa dựa vào đâu mà muốn ta vì một thiếu niên chỉ có duyên gặp mặt một lần, phá hư quy củ ngàn năm ở nơi này?
Nói đến đây người đàn ông lại chỉ vào ba túi tiền đồng kia:
- Lưu Tiện Dương không còn bảo giáp Kiếm Kinh, mạng của hắn vốn không đáng giá nhiều tiền như vậy. Còn nếu muốn mua nhân tình của ta, số tiền này lại quá ít ỏi. Chỉ vì ba túi tiền mà Đại Ly ta trở mặt với núi Chính Dương sao? Chắc chắn không thể, nếu truyền ra sẽ thành trò cười cho cả Đông Bảo Bình Châu. Trần Bình An, có thể bây giờ ngươi không hiểu được những lời này, nhưng về sau nếu có cơ hội hãy ra ngoài một chuyến, ngươi sẽ biết đây là lời nói thật.
Trần Bình An nghiến răng nói:
- Tống đại nhân, ngài có thể nói xem làm thế nào mới chịu ra tay hay không? Cho dù ngài cảm thấy tôi có chết cũng không làm được, nhưng Tống đại nhân vẫn cứ nói thử xem.
Người đàn ông không cảm thấy mình đã lộ ra đầu mối nào, ánh mắt vị phiên vương quyền thế xuất hiện vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Trần Bình An, không phải ta xem thường cố ý làm khó dễ ngươi. Trái lại ta cảm thấy ngươi là người thú vị, cho nên mới chịu tốn thời gian, ôn hòa nhã nhặn nói đạo lý làm buôn bán với ngươi, hiểu chưa?
Trần Bình An gật đầu.
Tư thế ngồi của Tống Tập Tân rất bất nhã, khoanh chân ngồi trên ghế dựa, xếp quạt lại vỗ nhẹ vào đầu gối.
Bình chân như vại, chuyện không liên quan đến mình thì gác sang một bên.
Tống Trường Kính cũng không quan tâm đến tư thế ngồi không đứng đắn của Tống Tập Tân. Trong trấn nhỏ thì vị phiên vương này nắm giữ tin tức chỉ thua Tề Tĩnh Xuân mà thôi, cuối cùng ông ta một lời nói rõ thiên cơ:
- Trần Bình An, ngươi cũng không cần quá áy náy, lầm tưởng bằng hữu chết là vì ngươi. Thực ra Lưu Tiện Dương đã sớm rơi vào một ván cờ không thể phá giải, chỉ cần thiếu niên này không chịu giao ra Kiếm Kinh thì sẽ biến thành một nút thắt, bởi vì núi Chính Dương nhất định sẽ bắt hắn chết. Bất kể là Tề Tĩnh Xuân hay Nguyễn sư đều không ngăn được, không phải là không ai đánh thắng được con vượn già kia, mà là cái giá phải trả quá lớn, không có lợi nên không đáng làm.
Người đàn ông uống một ngụm trà, thong thả nói:
- Trần Bình An, ngươi có từng nghĩ tới, vì sao người không đáng được tổ tiên phù hộ, phúc đức báo ứng như ngươi cũng có một chiếc lá hòe, còn Lưu Tiện Dương thiên phú phẩm chất tốt như vậy lại không có được chiếc nào. Ngươi có nghĩ tới vấn đề này không?
Trần Bình An nói:
- Đã quấy rầy Tống đại nhân rồi.
Thiếu niên giày cỏ thu lại ba túi tiền đồng, cáo từ vị quan giám sát đại nhân trước mắt, sau đó rời đi.
Mặc dù Tống Trường Kính không giữ lại nhưng cũng tự mình đứng dậy đưa tiễn. Tống Tập Tân bất đắc dĩ vừa định đứng lên, lại thấy người chú này khẽ lắc đầu, bèn thuận thế đặt mông ngồi xuống, thoải mái tựa lưng vào ghế.
Lúc đi đến ngưỡng cửa, Tống Trường Kính bỗng nói:
- Có hai chuyện ta làm được nhưng không thể đi làm. Cho nên chỉ cần ngươi làm được một chuyện trong đó, ta sẽ cân nhắc giúp ngươi dạy dỗ con vượn già kia.
Thiếu niên vội vàng dừng bước, xoay người, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Người đàn ông hờ hững nói:
- Một chuyện là tìm cơ hội bắt cóc bé gái núi Chính Dương bên cạnh con vượn già, làm loạn tâm chí của hắn, buộc hắn phải ở lại trấn nhỏ. Còn một chuyện là ban đêm lén đốn ngã cây hòe già kia, sau đó rút sợi xích sắt ở giếng Thiết Tỏa lên. Ngươi có thể làm cả hai chuyện, cũng có thể chỉ làm một chuyện. Làm xong một chuyện thì ta sẽ ra tay giúp ngươi đánh hung thủ trọng thương, làm xong cả hai chuyện thì ta sẽ thay ngươi giết con vượn già của núi Chính Dương.
Tống Trường Kính mỉm cười cam kết:
- Một lời đã nói, quyết không thất hứa!
Sau đó phiên vương Đại Ly quyền thế ngập trời nói một câu khó hiểu:
- Trần Bình An, ta tin ngươi sẽ cảm giác được một câu nói thật hay giả.
Thiếu niên im lặng rời đi.
Không nhìn thấy nghe thấy thiếu niên vỗ ngực nói năng bừa bãi, Tống Trường Kính lại cảm thấy rất bình thường. Ông ta đứng ở cửa quay lưng về phía Tống Tập Tân trong nhà, hỏi:
- Ngươi khá quen thuộc với hắn, cảm thấy hắn có đi làm hay không?
Tống Tập Tân lắc đầu nói:
- Không dễ nói. Nếu trong tình huống bình thường, bảo hắn đi làm chuyện trái với lương tâm thì rất khó, nhưng nếu vì Lưu Tiện Dương thì chưa biết được.
Người đàn ông đứng chắp tay nhìn lên trời, hỏi:
- Giả sử thiếu niên quả thật mang đến niềm vui bất ngờ, bản vương mượn cơ hội này nhúng tay vào. Bất kể là giao hảo với núi Chính Dương hay kết minh với vườn Phong Lôi, dĩ nhiên chỉ có thể chọn một, thậm chí khó tránh khỏi sẽ kết oán với bên kia. So với việc bản vương khoanh tay đứng nhìn, mặc cho Đại Ly không mặn không lạt với hai phương thế lực này, cả đời không qua lại với nhau, ngươi cảm thấy kết quả nào sẽ tốt cho Đại Ly ta hơn?
Tống Tập Tân đứng dậy, cầm quạt xếp vỗ vào lòng bàn tay còn lại, chậm rãi dạo bước, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thái bình thịnh thế thì chọn cái sau, đang trong loạn thế thì chọn cái trước.
Sau đó thiếu niên cười nói:
- Cho dù thế giới bên ngoài trấn nhỏ là thịnh thế hay loạn thế, xem ra chú ít nhất đã có lựa chọn của mình.
Tống Trường Kính chế giễu:
- Võ nhân sa trường chúng ta làm được gì trong thái bình thịnh thế? Làm một con chó thái bình giữ nhà cho đám người đọc sách sao?
Tống Trường Kính quay đầu nhìn thiếu niên vẻ mặt cứng đờ:
- Bản vương đã nhìn ra, thiếu niên này mới là vướng mắc thật sự trong lòng ngươi, hơn nữa trong thời gian ngắn ngươi rất khó tháo gỡ được. Một khi giữ lại vướng mắc này rời khỏi trấn nhỏ, sẽ không có lợi cho việc tu hành sau này. Vì vậy ngươi có thể tận mắt xem thử, một thiếu niên đơn thuần vốn có tấm lòng son sẽ biến thành ác độc và tầm thường như thế nào. Đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy so đo với loại người này chẳng có ý nghĩa gì.
Tống Tập Tân há miệng, cuối cùng vẫn không phản bác, chỉ lâm vào trầm tư.
Người đàn ông đi về phòng, ngồi trên ghế chủ tọa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước trà trong ly:
- Quan trọng nhất là bản vương bày một trò chơi nhàm chán như vậy, ngoại trừ tùy tiện tìm một lý do để đục nước béo cò, còn muốn cho ngươi hiểu được một đạo lý. Đó là trên đường tu hành mà ngươi phải đi sau này, ai cũng có thể là kẻ địch của ngươi... ví dụ như chú ruột của ngươi là Tống Trường Kính ta.
Thiếu niên ngạc nhiên.
Tống Trường Kính cười lạnh nói:
- Bởi vì vướng mắc trong lòng mà hành động không bình thường, nếu không tự tay tháo gỡ sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, giống như cỏ dại trên đồng hoang, gió xuân thổi thì lại mọc lên.
Tống Trường Kính mỉa mai khinh thường nói:
- Tống Tập Tân sắp trở thành hoàng tử điện hạ Đại Ly cao quý, có phải trong lòng ngươi tràn đầy bi phẫn, nhưng hiện giờ ngươi có thể làm gì? Cho nên ngươi cảm thấy mình chẳng có gì tốt hơn Trần Bình An bị đùa giỡn trong lòng bàn tay?
Tống Tập Tân nhìn chăm chú vào người đàn ông vẻ mặt thản nhiên này, năm ngón tay thiếu niên cầm quạt xếp hoàn toàn lộ ra gân cốt.
Người đàn ông ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài phòng, giống như đang nói một mình:
- Sau này ngươi nhìn thấy càng nhiều người, sẽ phát hiện được một chuyện thú vị. Cái gì thiện ác có báo, có ân báo ân, có thù báo thù, thất phu giận dữ máu bắn ba thước, cái gì tài tử giai nhân, người hữu tình cuối cùng sẽ thành quyến thuộc, đều là những lời hả lòng hả dạ do đám rác rưởi chủ quan nghĩ ra.
- Cho nên nắm tay của ngươi nhất định phải cứng. Còn dựa vào bản vương? Dựa vào cha mẹ ruột của ngươi? Ta khuyên ngươi hãy kịp thời từ bỏ suy nghĩ này, nếu không dẫn ngươi rời khỏi trấn nhỏ chẳng khác nào mang thi thể của ngươi đến bãi tha ma. Nhà của đế vương chẳng phải là nơi sống chết tự lo sao.
Thiếu niên mồ hôi đầm đìa, chán nản ngồi trên ghế dựa.
Mặc dù sau khi biết được thân phận thực sự của mình, thiếu niên đã ẩn giấu sự hài lòng đắc ý của mình rất sâu, đối nhân xử thế ở dinh quan cũng không có điểm nào khác thường, thế nhưng rơi vào trong mắt phiên vương Tống Trường Kính lại giống như cầm kính chiếu yêu trong tay, chiếu ra một con yêu tinh vừa mới hóa thành hình người. Cho nên trong lúc cười nói lại có thể biến thành tro bụi.
Tống Trường Kính nhìn về phương xa, ánh mắt giống như vươn tới tận cùng phía nam của Đông Bảo Bình Châu, đến tòa thành Lão Long xa xôi kia.
Chẳng biết tại sao vị phiên vương này lại nhớ tới một câu nói, “lòng người là một mặt gương, càng sạch sẽ, càng không nhiễm bụi thì càng không chịu nổi đắn đo thăm dò.”
Tống Trường Kính cảm thấy đám người đọc sách trong triều đình mặc dù luôn lải nhải những thứ đáng ghét, nhưng có đôi khi nói ra đạo lý, những võ nhân cầm đao bọn họ đúng là sống cả ngàn năm cũng nghĩ không ra, nói không thông.
Tống Trường Kính ngừng suy nghĩ, đưa tay chỉ về phía nam, giống như cầm thương kích trong tay, lộ ra mũi nhọn:
- Tống Tập Tân, nếu hôm nay ngươi cảm thấy bản vương nói không đúng thì cũng không sao, nhưng phải nhẫn nại. Chỉ khi sau này đến thành Lão Long, hai ta thay đổi vị trí, bản vương mới sẽ suy nghĩ có nên rửa tai lắng nghe hay không!
Hoàng tử Đại Ly Tống Tập Tân đã khôi phục như thường, cười nói:
- Mỏi mắt mong chờ.
Nơi cửa dinh quan, thiếu niên giày cỏ đưa cho người gác cổng đồng tiền thứ hai đúng như ước hẹn.
---------
Tại miếu thờ mười hai chân, Trần Bình An nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ áo đen, lập tức chạy nhanh tới.
Ninh Diêu đứng dưới tấm biển “Khí Xung Đấu Ngưu”, lên tiếng hỏi:
- Thế nào rồi?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Đã tìm cả ba người, trong đó gặp được hai người, còn Tề tiên sinh thì không gặp. Có điều ngay từ đầu tôi đã biết câu trả lời rồi.
Quân tử không cứu.
Tề tiên sinh đúng là đã nói trước.
Ninh Diêu nhíu mày không nói gì.
Trần Bình An dặn dò thiếu nữ cẩn thận, sau đó bắt đầu chạy băng băng rời đi.
Trước tiên đến tiệm Dương gia, đưa một đồng tiền kim tinh cho một cụ già hiểu rõ gốc rễ, mua một đống bình thuốc, thuốc thoa và dược liệu dùng để trị va đập và nội thương. Những thứ này sử dụng và pha sắc như thế nào, thiếu niên vốn đã quen cửa quen đường, bởi vì làm gốm là một công việc dựa vào núi kiếm cơm, thường xuyên sẽ xảy ra những chuyện bất ngờ.
Mặc dù lão Diêu nhìn không vừa mắt Trần Bình An chỉ có thể xem là nửa đồ đệ, nhưng cũng phải thừa nhận thiếu niên này đi đứng nhanh nhẹn, trong lòng cũng không có mưu mô, cho nên rất nhiều chuyện chạy vặt và tiêu tiền đều bảo Trần Bình An đi làm, chẳng hạn như mua thuốc và sắc thuốc cho những người bị thương mắc bệnh trong lò gốm.
Trần Bình An trở lại nhà tổ ở ngõ Nê Bình, sau đó đóng cửa lại. Trước tiên bắt đầu sắc thuốc, đó là một phương thuốc trị nội thương. Trong thời gian chờ độ lửa, hắn trải một món y phục đã giặt đến bạc màu nhưng vẫn sạch sẽ lên bàn, xé thành từng miếng vải băng. Thiếu niên giày cỏ vốn nổi tiếng keo kiệt bủn xỉn, nhưng lúc này lại chẳng hề đau lòng chút nào. Ngoại trừ cột thanh đao ép váy mà Ninh Diêu cho mình mượn vào cánh tay, thiếu niên còn tự mình buộc nhiều lớp vải bông nhỏ lên cẳng chân và cổ tay.
Trần Bình An lấy cây cung gỗ tự chế trên vách tường xuống, do dự một lúc, vẫn quyết định để ở nhà không mang theo, ngược lại lấy một giàn ná và túi đá trên bệ cửa sổ xuống.
Biết rõ không làm được nhưng vẫn làm, liên tục gặp trắc trở nhiều lần cũng không hối hận, đây là sự cố chấp đặc biệt của thiếu niên.
Không đi xem thử thì thiếu niên sẽ không cam lòng, giống như khi ở chỗ tiệm rèn, lần cuối cùng thiếu niên cầu xin ông chủ già thử lại lần nữa xem sao, đạo lý cũng giống như vậy.
Trước tiên tìm Trĩ Khuê có thân phận kỳ lạ, đó là hi vọng có thể tìm được một con đường sống cho Lưu Tiện Dương. Sau đó tìm Tề tiên sinh là ôm lòng cầu may, hi vọng ông ấy có thể chủ trì công đạo. Cuối cùng tìm vị tông sư võ đạo mà Ninh Diêu nói, quan giám sát Tống đại nhân, đó là muốn dốc hết tài sản để làm một vụ mua bán.
Ngay từ đầu thiếu niên đã suy nghĩ rất rõ ràng, cho nên lúc này dù rất mất mát nhưng trong lòng cũng không cảm thấy đau đớn.
Thực ra phiên vương Tống Trường Kính và hàng xóm Tống Tập Tân đều không hiểu Trần Bình An.
Có một số việc chết cũng phải làm, nhưng có một số việc chết cũng không thể làm.
Thiếu niên ngồi xổm ở góc tường, yên lặng chờ đợi nước thuốc nấu xong. Một lọ thuốc này rất kỳ lạ, không có tác dụng gì khác mà chỉ có thể giảm đau.
Đã từng có một người đàn ông ở lò gốm mắc phải một loại bệnh lạ, nằm trên giường chịu đựng hơn nửa ngày, không nói đến nửa sống nửa chết, mấu chốt là cả người đau đớn đến mức gương mặt và tứ chi đều vặn vẹo. Sau đó tiệm Dương gia đưa ra một phương thuốc như vậy, cuối cùng người đàn ông kia nhanh chóng chết đi, nhưng ra đi không hề đau đớn, thậm chí còn có sức ngồi dậy nhắn nhủ di ngôn, sau đó được lão Diêu dìu đỡ đi nhìn lò gốm lần cuối cùng.
Trần Bình An cảm thấy mình chắc cũng dùng được.
Thiếu niên thấy trên bàn còn một ít mảnh vải vụn, liền tháo đôi giày cỏ rách nát dưới chân, lấy ra một đôi giày mới tinh vẫn không nỡ mang. Sau đó hắn khiêng bình sứ tới, lấy mảnh sứ vỡ bên trong ra.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, thiếu niên đã làm xong mọi chuyện, mở cửa nhà lặng lẽ đi ra ngõ Nê Bình.
Gần tới hoàng hôn, ánh mặt trời không còn chói mắt, chân trời có ráng đỏ tầng tầng lớp lớp, vô cùng rực rỡ.
Thiếu niên giày cỏ đi về hướng đường Phúc Lộc.
Trên con đường đá xanh đã không có người đi đường, thiếu niên đi một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook