Kiếm Lai (Dịch chuẩn)
Chapter 42: Thiên tài.

Càng ngày càng có nhiều gương mặt lạ từ nơi khác đến trấn nhỏ, buôn bán của nhà trọ quán rượu cũng phát triển theo.

Cùng lúc này bên phía đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, rất nhiều con cháu trẻ tuổi thế hệ này của danh gia vọng tộc bắt đầu lặng lẽ rời khỏi trấn nhỏ. Phần nhiều là những người thông minh kiệt xuất từ khi còn trẻ, cũng có con của vợ lẽ ít tiếng tăm hoặc là con của đầy tớ trung thành sinh ra trong nhà chủ, công tử thế gia Triệu Dao cũng nằm trong nhóm này. Còn đứa trẻ Cố Xán ở ngõ Nê Bình được Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu nhìn trúng, xem như là một ngoại lệ.

Trần Bình An đến nhà Lưu Tiện Dương lấy cái sọt và giỏ cá, sau đó rời khỏi trấn nhỏ đi về hướng khe suối. Khi có nhiều người thì Trần Bình An đương nhiên sẽ không luyện tập thế đi của Hám Sơn phổ. Ra khỏi trấn nhỏ chung quanh không còn người, hắn mới bắt đầu mặc niệm khẩu quyết, nhớ lại nhịp chân, dáng người và khí thế của của Ninh cô nương lúc bước đi, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào, lần lượt đi theo sáu bước kia.

Khi ở trong nhà ngõ Nê Bình, lần đầu tiên Trần Bình An bắt chước Ninh Diêu lại tỏ ra vụng về khôi hài, còn không bằng cả người bình thường. Thực ra nhận thức của thiếu niên và thiếu nữ đã xảy ra một sự hiểu lầm giống như ma xui quỷ khiến.

Trần Bình An vẫn luôn biết mình có một khuyết điểm, từ khi bắt đầu làm thợ gốm đã phát hiện mình mắt nhanh nhưng tay lại chậm, nói chuẩn xác là vì ánh mắt thị lực của thiếu niên quá xuất sắc, khiến cho tay chân không theo kịp. Như vậy nghĩa là nếu đổi thành người khác bắt chước thế đi của Ninh Diêu, có thể lần đầu tiên sẽ được ba bốn phần tương tự, tuy còn thô thiển kém cỏi nhưng dù sao cũng không đến mức chỉ giống một hai phần như Trần Bình An.

Đây hoàn toàn là do Trần Bình An nhìn quá rõ ràng chính xác, quá hà khắc với từng phân đoạn, cho nên mới thành tốt quá hóa dở, tay chân theo không kịp nên tỏ ra rất buồn cười. Hơn nữa trong chín phần không giống lại ẩn giấu một phần giống hệt rất hiếm thấy.

Ninh Diêu không biết những chuyện này. Muốn bắt chước thế đi của hạt giống kiếm tiên như nàng, cho dù là chín phần tương tự cũng không bằng một phần giống hệt.

Đương nhiên phải nói lại, đừng nói chỉ có một phần giống hệt như Ninh Diêu nàng, cho dù là bảy tám phần thì Ninh Diêu cũng không cảm thấy tài hoa kinh người gì cả.

Thứ mà tầm mắt Ninh Diêu hướng tới, chỉ có võ đạo xa xôi ít dấu chân người, cùng với đỉnh cao kiếm đạo mà người có thể sánh vai chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trần Bình An ngồi xuống nghỉ ngơi ở bậc thềm dưới tấm biển của cầu mái che. Thiếu niên tính toán đại khái, một ngày mười hai canh giờ (1), cho dù mỗi ngày kiên trì năm đến sáu canh giờ, luyện tập đi thế nhiều lần, cao nhất cũng chỉ khoảng ba trăm lần. Một năm mười vạn, như vậy mười năm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một trăm vạn lần. Thiếu niên giày cỏ quay đầu nhìn về dòng suối trong vắt thấy đáy, thì thầm: 
- Chắc ta có thể kiên trì được mười năm chứ?

Mặc dù trong thời gian này Trần Bình An chưa từng lộ ra tâm tình khác thường nào, nhưng Lục đạo trưởng trước khi đi đã tiết lộ thiên cơ, lần lượt vạch trần thủ đoạn nham hiểm của Thái Kim Giản núi Vân Hà, vẫn khiến cho vị thiếu niên này cảm thấy rất nặng nề.

Có một chuyện Trần Bình An chưa từng nhắc đến với Lục đạo trưởng và Ninh cô nương, đó là sau khi Thái Kim Giản chọc vào ấn đường và vỗ vào ngực hắn, khi đó thiếu niên ở trong ngõ Nê Bình đã loáng thoáng cảm nhận được thân thể không bình thường. Cho nên hắn mới dừng lại ở cửa nhà mình lâu như vậy, chính là để cho mình hạ quyết tâm, cho dù bình đã vỡ còn vỡ thêm cũng phải liều mạng với Thái Kim Giản.

Dù sao theo như cách nói của đạo nhân trẻ tuổi Lục Trầm, khi đó tinh thần của Trần Bình An quá sa sút, hoàn toàn không giống một thiếu niên vốn nên phấn chấn hăng hái, còn xem nhẹ chuyện sống chết hơn so với phần lớn mọi người.

Thái Kim Giản dùng thủ đoạn võ đạo “Chỉ Điểm”, cưỡng ép mở mang khiếu huyệt cho thiếu niên giày cỏ, khiến thân thể Trần Bình An giống như một ngôi nhà không có cửa. Đúng là có thể đưa vào thu nạp càng nhiều thứ, nhưng mỗi khi gặp phải gió tuyết nước mưa, ngôi nhà sẽ sụp đổ rất nhanh và nặng nề. Cho nên Lục Trầm mới khẳng định, nếu như không có ngoại lệ, không có bệnh nặng hay tai nạn gì đó, Trần Bình An cũng chỉ có thể sống đến ba bốn mươi tuổi.

Sau đó cô ta vỗ vào ngực Trần Bình An, đã phá hư cơ sở tu hành của hắn. Trái tim là cửa ải quan trọng của người tu hành, sau khi cổng thành sụp đổ, Thái Kim Giản gần như đã chặn đứng hoạt động bình thường của quan ải này. Đây không chỉ đơn thuần là cắt đứt con đường tu hành của Trần Bình An, còn gia tăng tốc độ mục nát của thân thể hắn.

Hai chiêu trước sau này của Thái Kim Giản, chỗ đáng sợ thật sự là sau khi cánh cửa mở rộng, Trần Bình An đã không thể tu hành phương pháp trường sinh, nghĩa là không thể dùng pháp thuật thần thông để tu bổ cửa nẻo, không thể củng cố bản nguyên.

Mặt khác cho dù thiếu niên may mắn tiến dần từng bước trên võ học, đúng là có thể dựa vào rèn luyện để tăng cường thân thể, nhưng đối với Trần Bình An thì cơ hội luôn đi kèm với mạo hiểm lớn, một lần sơ suất sẽ lâm vào vòng luẩn quẩn “luyện ngoại gia quyền tinh thần không vững”, chẳng những không thể kéo dài tuổi thọ mà còn có nguy cơ chết yểu.

Việc khẩn cấp trước mắt là Trần Bình An cần một môn võ học có thể tiết kiệm sức lực, luyện tập lâu dài, bồi dưỡng nguyên khí. Môn võ học này không quan trọng chiêu thức ác liệt, bá đạo vô song, có thể khiến cho cảnh giới võ đạo của người ta ngày đi ngàn dặm hay không.

Toàn bộ hi vọng của Trần Bình An đều nằm trong bộ Hám Sơn phổ mà Ninh Diêu chướng mắt, ví dụ như nàng từng nói, sau thế đi còn có thế đứng “lò kiếm” và thế ngủ “thiên thu”.

Nhưng Trần Bình An không dám tùy tiện luyện tập, khi đó hắn chỉ liếc mấy lần, vẫn nhẫn nại không lật ra xem. Hắn cảm thấy vẫn nên để cho Ninh cô nương giám định trước, sau khi xác nhận không có sai sót mới bắt đầu tu luyện.

Chỉ cần đi trên con đường chính xác, chỉ cần đủ chăm chỉ bền lòng, dù sức hiểu biết của ngươi có kém thì vẫn sẽ tiến bộ mỗi ngày. Còn đi trên phương hướng sai lầm, ngươi càng thông minh, càng nỗ lực thì sẽ càng làm nhiều sai nhiều.

Những lời này là do Lưu Tiện Dương nói, đương nhiên trọng điểm của hắn là ở câu cuối cùng: “Trần Bình An ngươi là loại người thứ nhất, cái tên quỷ thông minh Tống mọt sách kia là loại thứ hai, chỉ có Lưu Tiện Dương ta là thiên tài thật sự vừa thông minh vừa đi đúng đường.”

Khi đó Lưu Tiện Dương tự khoe khoang khoác lác, không cẩn thận bị lão Diêu đi ngang qua nghe được. Ông lão vẫn luôn yêu thích xem Lưu Tiện Dương là đệ tử đắc ý, nhưng không biết câu nào của thiếu niên đã đâm trúng chỗ thương tâm, lần đầu tiên lão Diêu giận đến tím mặt, đuổi theo Lưu Tiện Dương đánh cho một trận tơi bời. Dù sao sau đó Lưu Tiện Dương cũng không nhắc đến hai chữ “thiên tài” nữa.

Trần Bình An thở mạnh một hơi, đứng dậy đi lên bậc thềm cao cao. Sau khi bước vào hành lang cầu mái che, hắn mới phát hiện nơi xa có một nhóm người đang tụ tập, bốn năm người hoặc đứng hoặc ngồi giống như đang bảo vệ một cô gái ở giữa. Trần Bình An chỉ thấy góc nghiêng của cô gái, cô đang ngồi trên lan can cầu mái che, hai chân thả trên nước suối một cách tự nhiên, nhắm mắt nghỉ ngơi, hai bàn tay của cô có tư thế kỳ lạ, ngón tay quấn quanh hoặc uốn cong.

Cảm giác của Trần Bình An là cô gái này rõ ràng đang nhắm mắt, nhưng lại giống như đang dùng tâm nhìn thứ gì đó.

Trần Bình An do dự một thoáng, cũng không tiếp tục đi tới nữa, xoay người đi xuống bậc thang, dự định lội nước băng qua khe suối, sau đó đi tìm Lưu Tiện Dương. Hôm nay hắn vác theo hai cái sọt một lớn một nhỏ chồng lên nhau, muốn trả lại cái sọt nhỏ hơn cho tiệm rèn của Nguyễn sư phụ, dù sao đó cũng là đồ mà Lưu Tiện Dương mượn của người khác.

Tại cầu mái che phía xa, sau khi nhóm người kia nhìn thấy thiếu niên giày cỏ nghèo hèn biết điều quay lại, bọn họ chỉ nhìn nhau cười, cũng không nói gì, chỉ lo phá vỡ tâm cảnh “thủy quan” (2) huyền diệu của cô gái “cùng tuổi” kia.

Phương pháp này xuất xứ từ Phật gia, chuyện này không cần nghi ngờ. Nhưng sau đó được rất nhiều tông môn tu hành tiếp thu, lựa chọn, dung hợp và tinh luyện, cuối cùng một con đường đã chia ra rất nhiều đường nhỏ.

Có điều Đông Bảo Bình Châu vẫn luôn bị xem là nơi mạt pháp của Phật gia, sau đại nạn diệt Phật mấy lần lan đến địa hạt nửa châu, gần ngàn năm nay Phật pháp dần dần suy yếu, thanh thế kém xa hai nhà Nho Đạo trong tam giáo.

“Chỉ nghe Chân Quân và Thiên Sư, không biết Hộ Pháp và Đại Đức”, chính là tình hình chân thực của Đông Bảo Bình Châu hiện nay.

Có điều tông môn tiên gia được lợi ích từ Phật pháp quả thật nhiều vô số kể.

Trần Bình An xắn ống quần lội nước đi qua, lên đến bờ bên kia, đột nhiên nghe được chỗ cầu mái che vang lên tiếng la hét giật mình và tiếng trách mắng giận dữ. Hắn ngẫm nghĩ, cũng không muốn dính vào chuyện này.

Đến tiệm rèn của Nguyễn sư phụ vẫn thấy cảnh tượng khí thế sục sôi, Trần Bình An cũng không tùy tiện đi lung tung, chỉ đứng bên cạnh một giếng nước, tìm người giúp thông báo cho Lưu Tiện Dương một tiếng.

Vốn tưởng rằng phải đợi rất lâu, không ngờ Lưu Tiện Dương lại nhanh chóng chạy tới, kéo hắn đi đến bên khe suối, thấp giọng nói: 
- Chờ ngươi cả buổi rồi, sao bây giờ mới tới!

Trần Bình An nghi hoặc hỏi:
- Nguyễn sư phụ giục ngươi trả cái sọt à?

Thiếu niên cao lớn khinh thường nói:
- Một cái sọt rách nát thì đáng giá gì, là ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi. Ngươi nhặt đá xong hãy trở lại nhà ta, chờ vị phu nhân kia đến tìm ngươi, chính là đôi mẹ con lần trước chúng ta nhìn thấy ở đầu ngõ Nê Bình, đứa con trai mặc một bộ áo quần đỏ chót. Sau khi bà ta tìm tới cửa, ngươi không cần nói gì cả, cứ giao cái rương lớn cho bà ta, bà ta sẽ đưa cho ngươi một túi tiền. Ngươi nhớ phải kiểm kê ngay trước mặt, hai mươi lăm đồng tiền không được thiếu đồng nào!

Trần Bình An kinh ngạc nói:
- Lưu Tiện Dương, ngươi điên rồi à? Sao lại muốn bán đồ đạc trong nhà cho người ngoài?

Lưu Tiện Dương ôm chặt cổ thiếu niên giày cỏ, trợn mắt dạy bảo: 
- Ngươi thì biết cái rắm gì, tương lai tốt đẹp trải ra trước mặt ông đây, vì sao phải bỏ qua cho uổng?

Vẻ mặt Trần Bình An đầy hoài nghi, không tin đây là chủ định chủ ý của Lưu Tiện Dương.

Lưu Tiện Dương thở dài, nhỏ giọng nói: 
- Vị phu nhân kia muốn mua bảo giáp tổ truyền của nhà ta, còn đôi chủ tớ kia lại muốn bộ Kiếm Kinh. Trước khi lâm chung ông nội đã dặn dò ta, nếu thật sự không còn cách nào thì có thể bán bảo giáp, đương nhiên không được bán tống bán tháo, nhưng bộ Kiếm Kinh kia thì dù có chết cũng không được thừa nhận nằm trong nhà họ Lưu chúng ta.

- Ta đồng ý bán bảo giáp cho vị phu nhân kia, ngoại trừ bàn bạc giá cả ổn thỏa, còn yêu cầu bà ta đáp ứng một điều kiện. Sau khi bà ta có được bảo giáp còn phải thuyết phục ông lão cường tráng kia, trong thời gian tới đừng làm phiền ta, đây chính là cách kéo dài thời gian. Đến khi ta làm đồ đệ của Nguyễn sư phụ rồi, những chuyện này cũng không thành vấn đề nữa.

Trần Bình An dứt khoát hỏi: 
- Vì sao ngươi không kéo dài thời gian với vị phu nhân kia? Chẳng lẽ bà ta có thể tới tiệm rèn quấy rầy ngươi? Hơn nữa bà ta cũng không thể phá cửa xông vào cướp đi bảo giáp nhà ngươi.

Lưu Tiện Dương buông tay ra, ngồi xổm xuống bên khe suối, tiện tay nhặt một viên đá ném vào dòng suối, bĩu môi nói: 
- Dù sao bảo giáp cũng có thể bán, bây giờ đã có giá cả hợp lý, chẳng phải rất tốt sao? Còn có thể khiến chuyện này trở nên ổn thỏa hơn, nói không chừng sẽ không cần Ninh cô nương mạo hiểm ra tay, cho nên ta cảm thấy không tồi.

Trần Bình An cũng ngồi xổm xuống, lo lắng không yên khuyên nhủ: 
- Làm sao ngươi biết cái giá bà ta đưa ra rất hợp lý? Nếu sau này hối hận thì phải làm sao?

Thiếu niên cao lớn quay đầu nhếch miệng cười nói: 
- Hối hận? Ngươi nghĩ cho kỹ xem, hai ta quen biết nhiều năm như vậy, có khi nào Lưu Tiện Dương ta làm việc mà hối hận không?

Trần Bình An gãi gãi đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng thiếu niên vốn ăn nói vụng về, không biết làm thế nào để thuyết phục Lưu Tiện Dương.

Đời này Lưu Tiện Dương luôn sống rất tự do tự tại, giống như chưa từng có nơi hiểm hóc nào làm khó được hắn, cũng chưa từng có vướng mắc nào không tháo gỡ được và chuyện gì không làm được.

Lưu Tiện Dương đứng lên, đá vào cái sọt sau lưng thiếu niên giày cỏ:
- Mau lên, để ta đưa trả cho Nguyễn sư phụ. Trở về cứ chờ ta chính thức bái sư dâng trà, ngươi có thể tới xem để mở mang kiến thức.

Trần Bình An chậm rãi đứng dậy, muốn nói lại thôi. Lưu Tiện Dương cười mắng:
- Tiên sư Trần Bình An ngươi, ta bán đồ gia truyền của ngươi à? Hay là vợ của ngươi?

Lúc Trần Bình An đưa cho hắn cái sọt thử dò hỏi: 
- Không suy nghĩ lại sao?

Lưu Tiện Dương cầm lấy cái sọt, thụt lùi mấy bước, không hề báo trước nhảy lên cao, thi triển một cú đá giò lái ngoạn mục.

Sau khi đáp xuống vững vàng, Lưu Tiện Dương vênh váo cười hỏi: 
- Lợi hại không? Có sợ không?

Trần Bình An lạnh nhạt trả lời một câu “sợ cái đầu ngươi ấy”.

Sau khi rời xa tiệm Nguyễn gia, Trần Bình An mang theo tâm tư ngổn ngang xuống nước nhặt đá. Không biết là do tâm thần không yên hay là nước suối hạ thấp, hôm nay thu hoạch không được nhiều, khi Trần Bình An tới gần cầu mái che thì chỉ vớt được hơn hai mươi viên đá mật rắn, hơn nữa không viên nào có thể khiến người ta phải sáng mắt lên, vừa nhìn đã thích.

Trần Bình An lấy cái sọt và giỏ cá xuống, đặt chúng trong bụi cỏ bên khe suối, hít thở sâu một hơi, xoay người bước đi trong nước suối, bắt đầu luyện tập đi thế.

Sau khi tới lui một lần, trong lòng Trần Bình An bỗng căng thẳng. Hắn nhìn thấy có một thiếu niên thấp bé đang ngồi xổm ở chỗ giấu cái sọt và giỏ cá, miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó xanh rì.

Đó là cháu trai của Mã bà bà ở ngõ Hạnh Hoa, từ nhỏ đã bị người ta coi là kẻ ngốc. Cộng thêm trong lòng đám thiếu niên như Trần Bình An thì ấn tượng về Mã bà bà thật sự rất tệ, vừa keo kiệt vừa cay nghiệt, khiến cho cháu cưng của bà ta cũng bị người khác xem là nơi trút giận.

Trước kia mỗi lần thiếu niên ra cửa đều bị người ta đuổi theo ức hiếp, mỗi khi mang đồ mới hay giày mới, không tới nửa canh giờ chắc chắn sẽ bị đám bạn cùng lứa hoặc thiếu niên lớn hơn một chút chà đạp cho đính đầy bùn đất. Thử nghĩ xem, một đôi giày mới tinh vừa được Mã bà bà mua trong tiệm, sau khi cháu trai mang ra cửa lập tức bị nhiều người giẫm đạp, chờ đứa trẻ trở về nhà thì giày còn mới được nữa không?

Thằng nhóc ngốc nghếch tên thật là Mã Khổ Huyền này đã bị người ta quên mất từ lâu. Trước giờ hắn rất kỳ lạ, bị người ta ức hiếp lại không hề chủ động tố cáo với Mã bà bà, cũng không gào khóc hay nịnh hót lấy lòng, sắc mặt vẫn luôn rất bình thường, ánh mắt lạnh nhạt. Cho nên đám trẻ chỗ ngõ Hạnh Hoa đều không thích chơi đùa với tên ngốc này. Từ rất sớm Mã Khổ Huyền đã học cách tự chơi một mình, rất thích ngồi trên sườn đất hay nóc nhà nhìn áng mây nơi chân trời.

Trần Bình An chưa từng ức hiếp Mã Khổ Huyền, cũng chưa từng thương xót người bạn cùng lứa này, càng chưa từng nghĩ đến chuyện hai người cùng cảnh ngộ thì thông cảm với nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Bởi vì Trần Bình An luôn cảm thấy loại người như Mã Khổ Huyền chẳng những không ngốc, ngược lại nội tâm thực chất rất giống với Tống Tập Tân, thậm chí còn vượt trên hắn.

Bọn họ không mở miệng nói chuyện, nhưng dường như vẫn luôn chờ đợi. Giống như đang nói chuyện một cách yên lặng với người khác, ông trời thiếu ta rất nhiều thứ, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ lấy lại tất cả. Thiếu một đồng tiền, Tống Tập Tân có thể sẽ muốn ông trời ngoan ngoãn trả lại một lượng bạc, còn Mã Khổ Huyền thậm chí là một lượng vàng!

Trần Bình An không cảm thấy người như bọn họ không tốt, chỉ là hắn không thích mà thôi.

Thiếu niên kia lại ăn nói rất rõ ràng, không hề giống như thằng ngốc lúc trước, cười hỏi: 
- Ngươi là Trần Bình An ở ngõ Nê Bình, kế bên nhà Trĩ Khuê đúng không?

Trần Bình An gật đầu:
- Có chuyện gì sao?

Thiếu niên cười cười, chỉ vào cái sọt của Trần Bình An, nhắc nhở:
- Có lẽ ngươi không phát hiện, nước suối đã hạ xuống rất nhiều, đá tốt chỉ còn lại ở hai nơi là đầm sâu phía dưới cầu mái che và hố nước chỗ Lưng Trâu Xanh, những nơi khác đều không tốt. Giống như những viên đá trong sọt của ngươi sẽ không giữ được khí, chất đá sẽ nhanh chóng biến đổi. Một số viên may mắn thì nhiều nhất là làm đá mài dao tốt, một số viên có thể trở thành nghiên mực của người đọc sách. Cuối cùng những thứ này đương nhiên vẫn là đồ tốt, không khó bán được giá cao, có điều... bỏ đi, có nói ngươi cũng chưa chắc đã hiểu.

Trần Bình An mỉm cười ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Thiếu niên thấp bé đột nhiên hỏi: 
- Vừa rồi ngươi luyện quyền trong khe suối nhỏ à?

Trần Bình An vẫn không nói chuyện.

Ánh mắt Mã Khổ Huyền rạng rỡ, cười ha hả nói: 
- Hóa ra ngươi cũng không ngốc, cũng đúng, tương tự như ta, là người một đường.

Trần Bình An đi vòng qua thiếu niên, nói một tiếng “ta đi trước”, sau đó vác sọt lên bờ.

Thiếu niên ngồi xổm ở phía xa, nhổ cây cỏ đuôi chó đã nhai nát trong miệng ra, lắc đầu nhỏ giọng nói: 
- Thế quyền không ổn, sai sót cũng nhiều, có luyện đến mấy cũng không thành chiêu thức võ thuật được.

Mã Khổ Huyền cũng không quay đầu hỏi:
- Đã lấy lại tín vật của Binh gia chúng ta rồi à?

Sau lưng có một người đàn ông cười nói:
- Sau này nhớ phải gọi sư phụ trước.

Thiếu niên không để ý, đứng dậy quay đầu hỏi:
- Có thể cho tôi xem ngôi mộ kiếm nhỏ kia một chút không?

Người kia chính là tông sư Binh gia đeo kiếm treo hổ phù, tự xưng đến từ núi Chân Vũ, ông ta đã từng tuyên bố muốn đánh một trận với vị tiểu sư thúc của sư môn Kim Đồng Ngọc Nữ kia.

Người đàn ông lắc đầu nói: 
- Vẫn chưa tới thời điểm.

Sau đó ông ta hơi nổi nóng:
- Ngươi cần gì phải cố ý phá hư tâm cảnh thủy quan của cô gái kia, ngươi có biết một khi làm như vậy thì chính là kẻ địch sinh tử cả đời!

Vẻ mặt thiếu niên không quan tâm nói: 
- Đại đạo gian khổ, nếu ngay cả một chút khó khăn này cũng không qua nổi, còn dám mơ ước trường sinh vô ưu xa vời kia sao?

Người đàn ông vừa bực vừa buồn cười nói: 
- Ngươi còn chưa bước vào cửa đã dám ăn to nói lớn, không sợ đau lưỡi à?

Thiếu niên cuối cùng nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, cười nói: 
- Sau này trên đường tu hành tôi gặp được cơ duyên đột phá cảnh giới như vậy, sẽ chủ động báo cho cô gái kia một tiếng, đến lúc đó sư phụ ngài không được nhúng tay, cứ để cô ta tới phá hư chuyện tốt của tôi.

Người đàn ông cảm khái nói: 
- Ngươi có biết không, trên thế gian cơ duyên phân ra lớn nhỏ, phúc vận phân ra dày mỏng, phẩm chất phân ra cao thấp. Nếu mọi chuyện ngươi đều dùng lý lẽ của mình để đánh giá mọi người, sau này sẽ có một ngày gặp phải người có nắm tay lớn hơn, tu vi sâu hơn, cảnh giới cao hơn. Đến lúc đó người ta tâm tình không tốt sẽ dùng một quyền đánh gãy cầu trường sinh của ngươi, ngươi sẽ xử trí thế nào?

Thiếu niên mỉm cười nói: 
- Vậy tôi sẽ cam chịu!

Người đàn ông tự giễu: 
- Sau này vi sư sẽ không giảng đạo lý với ngươi nữa, đúng là đàn gảy tai trâu.

Thiếu niên đột nhiên hỏi:
- Cái tên ở ngõ Nê Bình kia làm sao biết được tác dụng kỳ diệu của đá trong nước? Còn bắt đầu luyện quyền nữa?

Vẻ mặt người đàn ông đột nhiên nghiêm nghị:
- Mã Khổ Huyền! Vi sư mặc kệ tính cách của ngươi bướng bỉnh thế nào, nhưng có một chuyện ngươi nhất định phải nhớ kỹ trong lòng, Binh gia chúng ta là kiếm tu chính tông! Tu một kiếm phá vạn pháp, tu một kiếm thuận bản tâm, tu một kiếm cầu vô địch, nhưng tuyệt đối không được lạm sát kẻ vô tội, không được ức hiếp người phàm tục, sau này trên kiếm đạo càng không được vì đố kị mà cố ý ngáng chân người đồng đạo!

Thiếu niên duỗi eo:
- Sư phụ, ngài nghĩ nhiều rồi. Cái tên ở ngõ Nê Bình kia dù có lợi hại, chỉ cần không chọc đến tôi thì chẳng có quan hệ gì. Nói cho cùng những người trong trấn nhỏ này thành tựu có cao, tương lai cũng chỉ là một viên đá kê chân của tôi mà thôi. Đố kị? Tôi cảm ơn bọn họ còn không kịp.

Người đàn ông bất đắc dĩ nói: 
- Đúng là nói không thông, ta đoán sau này núi Chân Vũ sẽ không yên tĩnh nữa.

Thiếu niên hiếu kỳ hỏi: 
- Ngài xếp thứ mấy ở núi Chân Vũ?

Người đàn ông cười cười:
- Không nói chuyện này, tránh tổn thương thể diện.

Thiếu niên xem thường nói: 
- Sớm biết thì chậm một chút hãy bái sư.

Người đàn ông cười trừ.

Có một câu ông ta không nói rõ với đồ đệ mình, thiên tài trên thế gian phân ra rất nhiều loại, thiên phú cũng vậy.

Thiếu niên giày cỏ ban nãy, sáu bước đi thế nhìn như bình thường, thực ra toàn thân đều đi theo quyền ý.

---------

Chú thích:

(1) Thời xưa một giờ bằng hai tiếng đồng hồ hiện nay, một ngày có 12 giờ được chia theo 12 con giáp. Ban đêm được gọi là “canh” còn ban ngày được gọi là “khắc”, nhưng trong bản dịch này sẽ gọi chung là “canh giờ” cho dễ phân biệt.

- Giờ Tý (Từ 23 - 1h): Đây là lúc mà chuột hoạt động mạnh mẽ.
- Giờ Sửu (Từ 1 - 3h): Đây là lúc trâu nhai lại, chuẩn bị đi cày.
- Giờ Dần (Từ 3 - 5h): Đây là khoảng thời gian con hổ hung dữ nhất.
- Giờ Mão (Từ 5 - 7h): Ở các nơi khác, mão không được gọi là mèo mà gọi là thỏ ngọc. Và đây là thời điểm lúc mà trăng còn chiếu sáng được ví như thỏ ngọc.
- Giờ Thìn (Từ 7 - 9h): Lúc rồng quây mây.
- Giờ Tỵ (Từ 9 - 11h): Lúc rắn không gây hại cho con người.
- Giờ Ngọ (Từ 11 - 13h): Lúc ngựa có dương tính cao.
- Giờ Mùi (Từ 13 - 15h): Đây là lúc dê ăn cỏ không ảnh hưởng đến việc cỏ mọc lại.
- Giờ Thân (Từ 15 - 17h): Đây là lúc khỉ thích hú.
- Giờ Dậu (Từ 17 - 19h): Đây là lúc gà lên chuồng.
- Giờ Tuất (Từ 19 - 21h): Đây là lúc chó phải tính để trông nhà
- Giờ Hợi (Từ 21 - 23h): Lúc con lợn ngủ say nhất.

(2) Thủy quan: một phương pháp nhập định của Phật giáo, khi ngồi thiền sẽ quan sát những nơi có nước chung quanh để tâm trí trở nên thanh tịnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương