Kiếm Lai (Dịch chuẩn)
Chapter 40: Đáp lễ

Trần Bình An vác sọt lên bờ, sau đó đi đến chỗ Lưng Trâu Xanh. Chẳng biết có phải do ảo giác hay không, thiếu niên cảm thấy mực nước của khe suối nhỏ dường như giảm xuống một chút.

Khi hắn đi đến gần vách đá màu xanh đột nhiên lại dừng bước, bởi vì hắn nhìn thấy không ít người đứng ở bên đó, dung mạo của mỗi người gần như đều hiện rõ. Chuyện này cũng không phải do ánh sao sáng ngời, mà là có một con hươu trắng như tuyết đang đứng trên Lưng Trâu Xanh, toàn thân lóng lánh, tỏa ra vô số tơ sáng màu trắng giống như rong rêu trong khe suối nhỏ đung đưa theo nước.

Hươu trắng cúi đầu, một bé gái mặc áo bông đỏ chót thì gắng sức nhún chân lên, đưa tay vuốt ve sừng của nó.

Cách đó không xa là hai nam nữ trẻ tuổi mặc đạo bào, không biết có phải do ánh sáng của hươu trắng chiếu rọi hay không, nước da của bọn họ lại trắng hơn cả tuyết, lóng lánh sáng ngời. Thử so sánh, nếu nói dân chúng trấn nhỏ là tượng đất nặn từ bùn đất, vậy hai đạo nhân xứ khác này chính là đồ gốm tinh xảo được chế tạo từ lò, khác biệt một trời một vực.

Kiểu dáng đạo bào của đôi nam nữ có phần giống với Lục đạo trưởng mở hàng coi bói, nhưng lại có rất nhiều chi tiết khác biệt. Mũ đạo sĩ là khác nhau nhất, Lục đạo trưởng đội nón hoa sen, còn mũ đạo sĩ trên đầu hai người này thì có hình dáng như đuôi cá.

Thiếu niên giày cỏ ngơ ngác nhìn, cảm thấy đôi nam nữ đứng bên cạnh hươu trắng giống hệt như nhân vật bước ra từ tranh vẽ thần tiên, giống như sau phút chốc sẽ bồng bềnh bay đi, hái sao lấy trăng dễ như trở bàn tay.

Hai người khác đứng xa hơn một chút. Trần Bình An nhận ra được một người trong đó, chính là con gái của thợ đúc kiếm Nguyễn sư phụ. Lần này thiếu nữ áo xanh không mang theo cái gói chứa đầy thức ăn, chỉ dùng một tay nâng chiếc khăn thêu nhỏ đựng mấy miếng bánh ngọt đáng yêu. Thiếu nữ cúi đầu, dáng vẻ rất do dự không biết nên ra tay từ món ăn nào. Người đứng bên cạnh nàng thì khoảng ba mươi tuổi, lưng đeo trường kiếm, hông treo một món trang sức kỳ lạ.

Khi Trần Bình An nhìn thấy bọn họ, gần như tất cả mọi người cũng phát giác được thiếu niên giày cỏ đột ngột xuất hiện. Đạo cô trẻ tuổi hơi kinh ngạc, cúi người xuống xoa đầu bé gái mặc áo bông đỏ, vừa chỉ về hướng Trần Bình An vừa thì thầm.

Bé gái vểnh tai nghe câu hỏi của vị thần tiên tỷ tỷ kia, cố gắng mở to mắt nhìn chăm chú. Sau khi loáng thoáng nhận ra dáng vẻ của Trần Bình An, cô liền bắt đầu múa may liến thoắng, chắc là đang giải thích thân phận lai lịch của Trần Bình An cho vị thần tiên tỷ tỷ, cũng là chủ nhân của con hươu trắng kia nghe.

Trong thoáng chốc này Trần Bình An cũng nhận ra bé gái tám chín tuổi kia. Lần đầu tiên nhìn thấy là trước khi hắn đến lò gốm làm việc, từng gặp một bé gái cột tóc hai bên ở ngõ Nê Bình, tuổi tác rất nhỏ nhưng lại chạy rất nhanh. Trong tay cô bé cầm một con diều, hai cẳng chân mảnh khảnh gầy như que củi nhưng lại chạy nhanh như gió, khiến cho Trần Bình An đặc biệt nhớ kỹ.

Sau này thỉnh thoảng lại gặp được mấy lần. Có lần bé gái nằm trên miệng giếng Thiết Tỏa, lén lún ném đá vào trong giếng, vô tình lại bị Trần Bình An bắt gặp hành động xấu mình. Bé gái sợ quá vội vàng bỏ chạy, chạy được mười mấy bước mới nhớ tới mứt quả còn để trên miệng giếng, không nhịn nổi cơn thèm nên chạy trở về giếng Thiết Tỏa.

Chạy đi chạy về một cách vội vàng như vậy, kết quả cả người ngã nhào xuống đất một cái “bịch”. Cô bé vừa đứng dậy liền vớ lấy mứt quả, sau đó đột nhiên dừng bước, há miệng đưa tay nhổ chiếc răng lung lay muốn rớt ra, bỏ vào trong túi, không khóc không la, cũng không nói gì tiếp tục bỏ chạy.

Cảnh tượng đó khiến Trần Bình An đổ mồ hôi lạnh. Lần cuối cùng nhìn thấy cô bé là ở khu vực tượng thần đổ nát cỏ hoang um tùm. Đó là một buổi chiều mùa thu năm ngoái, Trần Bình An rời khỏi lò gốm trở lại trấn nhỏ, đi lang thang chung quanh, kết quả nhìn thấy cô bé đang bận bắt dế, lăn lộn, nhảy nhót, vồ chụp trong lùm cỏ. Sau khi cô nhìn thấy Trần Bình An, hiển nhiên cũng nhận ra hắn, lập tức lại trốn ra xa giống như một cơn gió nhẹ.

Sau đó Trần Bình An nghe Cố Xán nói, cô gái nhỏ cả ngày dơ dáy này mặc dù nhìn giống như một nha đầu lỗ mãng không ai quản thúc, nhưng thực ra là người của Lý gia ở đường Phúc Lộc, hơn nữa cũng không phải loại nha hoàn tôi tớ. Có điều không biết vì sao cô ta lại thích một mình lang thang rong chơi, người trong nhà cũng mặc kệ.

Lúc sau Cố Xán nhắc đến cô ta lại đầy vẻ kiêu ngạo và xem thường, nói rằng đừng thấy cô ta chạy nhanh, thực ra đầu óc rất ngốc. Có lần hai người bọn họ vừa khéo cùng nhau bắt cá trong suối, cô gái ngu ngốc kia bận rộn cả một buổi chiều mới bắt được một con cua, còn chẳng bắt được con cá bàn đá nào. Hơn nữa sở dĩ cô ta có thể bắt được con cua lớn kia, còn là vì càng cua kẹp chặt ngón tay của cô ta.

Khi đó Cố Xán ở trong nhà Trần Bình An kể lại chuyện này, cười đến mức ôm bụng lăn lộn trên giường gỗ nhỏ, nói rằng cô ta thật ngốc, lại còn cố ý giơ tay khoe khoang với hắn, giống như bắt được một con cua thì giỏi lắm vậy, quan trọng là khi đó cô ta rõ ràng đã bị càng cua kẹp đến sắp khóc rồi.

Đạo nhân trẻ tuổi nét mặt anh tuấn liếc nhìn hươu trắng, mỉm cười nói với đạo cô tuổi còn trẻ: 
- Hạ sư tỷ, đã bảo tỷ cẩn thận một chút, không nên quá cưng chiều nó. Chỉ không tới mười ngày mà thôi, cộng thêm dùng thủ thuật che mắt, cũng không cản trở sự tự do của nó, nhưng tỷ cứ khăng khăng không nghe. Lần này bị phàm phu tục tử nhìn thấy rồi, nên làm sao đây?

Đạo cô có dung mạo nghiêng thành nghe bé gái giới thiệu xong, bèn mỉm cười nói:
- Thuận theo tự nhiên đi.

Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, một lần nữa ngước mắt nhìn, sau đó lại cẩn thận đánh giá một lúc, vẫn không nhìn ra thiếu niên giày cỏ vác sọt kia có điểm nào không tầm thường.

Tại tông môn bọn họ, bản lĩnh xem tướng nhìn khí và tầm long điểm huyệt (1) mặc dù không đến mức siêu việt một châu, nhưng cũng coi là khá thông thạo. Vị đạo sĩ này đã có thể thay tông môn đến đây lấy lại vật trấn áp, còn phụ trách đưa món bảo vật trấn sơn kia trở về bình yên vô sự, tương lai còn phải giao nộp cho tông môn phía trên, đương nhiên không phải là vật trong ao.

Cho nên sau khi hắn không nhìn ra thiếu niên có điểm gì đặc biệt, cũng không có ý định chiêu mộ đối phương vào sơn môn nữa. Đạo nhân trẻ tuổi tinh thông xem tướng, không cho rằng mình sẽ nhìn sai người.

Sư môn của hai người là một trong ba tông môn Đạo gia của Đông Bảo Bình Châu, hơn nữa là tông môn đứng đầu đạo chính thống một châu, vô cùng tôn quý. Lần này hắn và Hạ sư tỷ dắt tay nhau rời núi, thù lao là mỗi người đều có một danh ngạch quý báu thu đệ tử chân truyền cho tông môn. Đồng thời tên đệ tử này sẽ được từng người bọn họ nhận làm đồ đệ. Cho nên hắn cũng không muốn tùy tiện lãng phí, nhất định phải lựa chọn cẩn thận.

Trên dưới tông môn đều biết Hạ sư tỷ coi trọng việc tu tâm, cho nên một câu “thuận theo tự nhiên” hời hợt rất có thể đã nghĩ đến chuyện thu đồ đệ rồi.

Hắn và Hạ Tiểu Lương được khen là “Kim Đồng Ngọc Nữ” (2) của Đông Bảo Bình Châu, là nhân tài xuất chúng của Đạo gia một châu. Ngay cả quân vương thế gian gặp được bọn họ cũng phải dùng lễ tiếp đãi, hơn nữa lễ nghi còn long trọng không thua gi Chân Quân nước lớn.

Bởi vì bọn họ là thiên tài tu hành trong một châu, có hi vọng bước lên năm cảnh giới cao nhất.

Khi đạo cô trẻ tuổi dắt tay bé gái đi xuống Lưng Trâu Xanh, con hươu trắng có linh tinh kia cũng theo sau. Không chỉ đạo nhân trẻ tuổi sư đệ đồng môn cảm thấy khó tưởng tượng, ngay cả vị tông sư Binh gia hông treo hổ phù, lưng đeo trường kiếm kia cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Nhìn đạo cô trẻ tuổi chậm rãi đi tới, Trần Bình An cảm thấy hơi nhức đầu, hiện giờ thiếu niên thật sự không muốn tiếp xúc với những thần tiên từ nơi khác đến này.

Bởi vì Trần Bình An biết, cảm xúc yêu ghét vui giận đơn giản của bọn họ sẽ quyết định sống chết vinh nhục của mình.

Hơn nữa Trần Bình An biết vận may của mình không được tốt lắm, cho nên càng sợ đụng chạm đến bọn họ.

Có điều Trần Bình An cũng không đến mức vì vậy mà chạy trốn, trái lại còn đi lên trước một đoạn, như vậy trong mắt người ngoài còn xem như hợp tình hợp lý.

Hươu trắng hơi tăng tốc độ, chạy chầm chậm đến, vòng quanh thiếu niên giày cỏ một vòng, cuối cùng cúi đầu chủ động cạ cạ vào thiếu niên bần hàn.

Hươu trắng trở lại bên cạnh chủ nhân, nàng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nó, sau phút chốc nó đã biến thành dáng vẻ một con ngựa.

Chỉ hươu bảo ngựa. (3)

Đạo cô trẻ tuổi nhìn Trần Bình An, khẽ thở dài, mỉm cười nói một câu, sau đó cúi đầu nhìn bé gái mặc áo bông đỏ.

Bé gái liền giảng giải theo tiếng địa phương của trấn nhỏ, rụt rè nói: 
- Hạ tỷ tỷ nói, “ngươi là người biết quý trọng hạnh phúc trước mắt, đáng tiếc ngươi và ta duyên cạn, không thể làm đạo hữu được”.

Thiếu niên cứng họng không nói được câu nào, bởi vì hắn không biết phải nói gì để không thất lễ.

Vác cái sọt, mang giày cỏ, xắn ống quần, dáng vẻ của thiếu niên tỏ ra rất khôi hài.

Đạo cô cười hỏi: 
- Ngươi cũng biết tác dụng kỳ diệu của những viên đá này sao? Trần Bình An, ngươi không cần lo lắng, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Bé gái phiên dịch lại, nói rất nhanh, âm thanh trong trẻo.

Trần Bình An do dự một thoáng, gật đầu nói:
- Có một vị đạo trưởng từng nhắc nhở tôi, nên thường xuyên tới khe suối nhỏ nhặt đá bắt cá gì đó.

Mặc dù trong lòng Trần Bình An có thiện cảm với vị nữ đạo sĩ trẻ tuổi này, nhưng vì cẩn thận nên hắn cũng không tiết lộ họ của Lục đạo trưởng. Hơn nữa người tiết lộ thiên cơ thật sự, vạch trần đá mật rắn giá trị không nhỏ là Ninh Diêu mới đúng.

Đạo cô mỉm cười nói: 
- Ngươi cũng quen biết vị Lục tiểu sư thúc kia của chúng ta?

Trần Bình An sững sốt.

Đạo cô hiểu ngầm mỉm cười, giải thích sơ qua: 
- Nếu nói chuẩn xác, Lục tiểu sư thúc cũng không cùng tông môn với chúng ta. Nhưng nhiều năm trước Lục đạo trưởng viếng thăm tông môn chúng ta, đã kết giao ngang hàng với một vị sư thúc của chúng ta, ở lại rất nhiều năm. Đám vãn bối chúng ta quen biết ông ấy, dĩ nhiên cũng quen xưng hô là “tiểu sư thúc”.

Trần Bình An nhếch miệng cười, hoàn toàn không dè chừng nữa.

Trong lòng thiếu niên giày cỏ vẫn cảm thấy mang ơn vị Lục đạo trưởng kia, đời này cũng sẽ không quên.

Hắn nghĩ tới một chuyện, liền khom lưng quỳ gối để cái sọt xuống, cầm lấy một viên đá trong sọt lúc trước vừa nhìn đã thích, lớn như trứng gà, có màu xanh biếc, trong vắt như băng, khác xa với những viên đá mật rắn khác. Hắn đưa cho đạo cô trẻ tuổi khí chất như hoa lan, hỏi: 
- Đạo trưởng, nếu sau này gặp được Lục đạo trưởng, có thể giúp tôi đưa viên đá này cho ông ấy không?

Nàng nghe bé gái giải thích xong lại suy nghĩ một thoáng, cầm lấy viên đá chậm rãi nói: 
- Trước khi tới đây ta vừa khéo gặp được tiểu sư thúc đang rời đi, ông ấy muốn đến nước Nam Giản tham gia một buổi lễ quan trọng của tông môn chính thống, cũng không biết khi nào mới gặp lại được. Nhưng chỉ cần gặp được Lục tiểu sư thúc, ta nhất định sẽ giúp ngươi đưa cho ông ấy.

Trần Bình An nghe bé gái phiên dịch xong, lập tức tươi cười rạng rỡ, khom lưng cảm ơn vị đạo cô trẻ tuổi có ấn tượng rất tốt này.

Đối với người xa lạ tốt hay xấu, thiếu niên vẫn luôn tin vào trực giác của mình.

Giống như đối với Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản, lại giống như đối với Lục đạo trưởng và Ninh cô nương.

Trần Bình An lại lấy một viên đá mật rắn khác đưa cho nàng.

Vị nữ đạo sĩ được khen là “cơ duyên đứng đầu” trong đám người trẻ tuổi đồng lứa Đông Bảo Bình Châu này cũng không từ chối, cười híp mắt nhận lấy, không quên cảm ơn.

Bé gái mặc áo bông đỏ dùng hai tay se góc áo, nhỏ giọng nói: 
- Ta cũng muốn một viên.

Trần Bình An mỉm cười xoay người, chọn một viên đá trong sọt cho bé gái.

Bé gái chạy đến bên cạnh hắn, cẩn thận nói: 
- Ta muốn viên nào lớn một chút, được không?

Trần Bình An cười nói: 
- Chỉ cần cô mang đi được, ta sẽ cho cô viên lớn nhất. Có điều từ nơi này đến trấn nhỏ rồi trở về nhà cũng không gần, hơn nữa ta cảm thấy những viên lớn trong sọt không đẹp bằng viên nhỏ.

Cô ngẫm nghĩ, hai tay đè lên mép sọt:
- Được rồi, vậy ta chọn viên nhỏ, phải đẹp nhé.

Trần Bình An liền chọn cho cô bé một viên đá nhỏ màu củ sen, trơn bóng đáng yêu, bé gái cầm trong tay rất hài lòng.

Cô bé bỗng nghiêng đầu, nhếch nhếch miệng, chỉ vào hàm răng của mình, sau đó cười hì hì với Trần Bình An, vẻ mặt đắc ý.

Có lẽ cô đang khoe khoang răng của mình lại mọc đều rồi.

Trần Bình An vui vẻ nói: 
- Lần sau chúng ta cùng đi bắt dế nhé.

Ánh mắt bé gái sáng lên, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, nụ cười gượng gạo gật đầu.

Trần Bình An vác sọt lên, cáo từ đạo cô trẻ tuổi rời đi, vẫy vẫy tay với bé gái, một mình chạy chầm chậm trở về trấn nhỏ.

Cùng là tiên tử, nhưng phẩm chất của vị nữ đạo sĩ trẻ tuổi này lại vượt xa Thái Kim Giản của núi Vân Hà, giống như kim tinh của tiên gia so với vàng bạc thế tục vậy.

Nàng dẫn theo bé gái và hươu trắng trở lại Lưng Trâu Xanh. Đạo nhân trẻ tuổi dời mắt khỏi bóng lưng thiếu niên giày cỏ, nói như khẳng định:
- Duyên cạn chính là phúc mỏng, dĩ nhiên không đáng trọng dụng.

Môn phái Đạo gia ở Đông Bảo Bình Châu nhiều vô số kể, mỗi ba mươi năm đều sẽ chọn ra một đôi “Kim Đồng Ngọc Nữ”. Hắn và sư tỷ Hạ Tiểu Lương chính là đạo lữ trời sinh lần này, nhưng lại xảy ra chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Tư chất của Kim Đồng không bằng đời trước, còn vị Ngọc Nữ kia thì cơ duyên tốt đến mức khiến người ta phẫn nộ. Lúc mới sinh ra đã có hươu trắng được xem là điềm lành chủ động rời khỏi rừng núi sông ngòi, đến bên cạnh nàng nhận chủ, sau đó đặt chân lên con đường tu hành dường như chưa từng gặp trắc trở, một đường thuận buồm xuôi gió. Thậm chí có người đồn đại, phải đến khi nàng bước lên năm cảnh giới cao thì may ra mới gặp hạn chế.

Thấy sư đệ xem thường thiếu niên giày cỏ kia, nàng cũng không bày tỏ ý kiến mà chỉ cười trừ.

Vào lúc này, một thiếu niên thấp bé từ bên cạnh đầm sâu dưới cầu mái che đi thẳng đến hố nước phía dưới Lưng Trâu Xanh, trong tay cầm một viên đá mật rắn, phát ra hào quang trong bóng tối giống như hươu trắng lúc trước.

Thiếu niên hiền lành cầm đá trong tay, đứng trên một tảng đá nhô lên mặt nước, giống như tiên nhân đội trời đạp đất cầm một vầng trăng tròn thu nhỏ.

Hai con cá lớn xanh đỏ do đạo nhân trẻ tuổi nuôi dưỡng cũng không chui vào nước, chỉ chậm rãi quanh quẩn trên nước suối.

Nếu Trần Bình An nhìn thấy thiếu niên này, sẽ nhận ra hắn chính là cháu trai của Mã bà bà ở ngõ Hạnh Hoa.

Thiếu niên từ bé đã khờ khạo, khi còn rất nhỏ đã bị cha mẹ ghét bỏ, Mã bà bà bèn tự mình mang theo cháu trai. Thiếu niên vốn không được hòa đồng, thường một mình trèo lên nóc nhà nhìn mây bay.

Từ nhỏ đến lớn thiếu niên đi theo Mã bà bà vẫn luôn bị người ta khi dễ, thậm chí cảm thấy đạp hắn một cái cũng ngại bẩn giày. Đứa trẻ đáng thương này hình như chỉ từng cười với tỳ nữ Trĩ Khuê ở ngõ Nê Bình.

Cho nên Mã bà bà mới đặc biệt oán hận tỳ nữ kia, cho rằng cô là một con hồ ly không biết xấu hổ, nhất định là cô đã chủ động dụ dỗ cháu cưng của mình.

Nữ đạo sĩ trẻ tuổi đi đến bên cạnh người đàn ông lưng đeo trường kiếm kia, hỏi: 
- Chuyện của Mã Khổ Huyền, thật sự không thể thương lượng sao?

Người đàn ông nói với giọng lạnh nhạt: 
- Nếu tiểu sư thúc kia của các ngươi quả thật muốn thu đứa trẻ này làm đệ tử khai sơn, sao không tự mình đến đậy? Danh hiệu của hắn vang dội thì thế nào? Còn chưa từng đánh với ta, dựa vào đâu mà muốn ta nhường cho hắn? Nếu hắn không phục thì cứ đến núi Chân Vũ tìm ta, thắng được thì ta sẽ để hắn mang đứa trẻ này đi.

Đạo nhân trẻ tuổi mỉm cười nói: 
- Chẳng qua là để tiểu sư thúc của chúng ta đi thêm một chuyến thôi, tội gì phải vậy?

Có cương có nhu.

Người đàn ông đeo kiếm mang phù nheo mắt lại:
- Hử?

Nữ đạo sĩ trẻ tuổi hơi bực mình, liếc sư đệ đồng môn một cái. Đạo nhân trẻ tuổi cười ha hả, không đối chọi gay gắt với người kia nữa, thản nhiên ngẩng đầu nói: 
- Hôm nay ánh trăng thật đẹp.

Nàng cảm thấy bất đắc dĩ.

Chỉ cần liên quan đến vị tiểu sư thúc trong tông môn mình, đừng nói là nàng và sư đệ, e rằng tất cả đạo sĩ trẻ tuổi trong một châu đều cảm thấy vinh hạnh.

Bên phía cầu mái che, có một nhà sư chân trần đang đứng dưới bậc thềm, gương mặt của hắn chính trực, có một vẻ vững vàng cương nghị.

Nhà sư khổ hạnh này không ngẩng đầu nhìn tấm biển chữ vàng kia, mà lại nhìn mặt đất chỗ Tống Tập Tân cắm nhang lúc trước, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu thương xót nói: 
- A Di Đà Phật.

Thiếu niên thấp bé bước lên bờ, đi đến chỗ Lưng Trâu Xanh, nhìn hai vị đạo nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng như tiên, lại nhìn sang người đàn ông đeo kiếm vẻ mặt nghiêm túc. Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo hổ phù kia, nghiến răng nghiến lợi nói: 
- Tôi không muốn học trường sinh đại đạo gì đó, ông có thể dạy tôi giết người không?

Người đàn ông ngạo nghễ cười nói: 
- Kiếm tu của Binh gia ta, từ xưa bản lĩnh giết người đã đứng đầu thiên hạ!

Đạo nhân trẻ tuổi dùng hành động tương tự đáp lại đối phương, cười nói:
- Hử?

Nữ đạo sĩ trẻ tuổi lắc đầu, biết rằng đại cục đã định, cảm thấy đã phụ lời phó thác của tiểu sư thúc, trong lòng áy náy.

Nhất thời bầu không khí trên Lưng Trâu Xanh bên khe suối trở nên trầm trọng, giương cung bạt kiếm.

Bé gái mặc áo bông đỏ của Lý gia vội nấp sau người thần tiên tỷ tỷ.

Thiếu nữ áo xanh vừa ăn xong một miếng bánh ngọt cuối cùng, tâm tình đang rất rồi tệ, tức giận nói:
- Có giỏi thì các ngươi tìm cha ta mà đánh!

Người đàn ông có ngọn nguồn với thiếu nữ và cha nàng cũng không lãnh đạm nữa, cười nói: 
- Đánh như thế nào?

Đạo nhân trẻ tuổi trêu chọc:
- Nguyễn Tú, chuyện này đúng là hơi ức hiếp người rồi. Cha ngươi là vị thánh nhân kế tiếp thay thế Tề tiên sinh, giống như chủ nhân của vùng trời đất này vậy.

Thiếu nữ áo xanh bĩu môi, cũng không nói gì.

Nhà sư chậm rãi đi tới, bước lên Lưng Trâu Xanh.

Nữ đạo sĩ trẻ tuổi nói:
- Lôi Âm tháp của Phật môn các ngươi, Thiên Sư ấn của Đạo gia chúng ta, cộng thêm một ngôi mộ kiếm nhỏ của Binh gia, đương nhiên còn có ngọc bài Sơn Nhạc của Nho gia, đó là bốn đồ vật trấn áp sớm nhất do bốn vị thánh nhân lưu lại. Không nói đến nội bộ Nho gia bọn họ lục đục với nhau như thế nào, chỉ nói về ba phe chúng ta. Lần này đến lấy lại đồ vật của từng người, mặc dù danh chính ngôn thuận, nhưng nếu không thèm chào hỏi Tề tiên sinh một tiếng, có phải không được thỏa đáng cho lắm?

Nhà sư không nói lời nào.

Đạo nhân trẻ tuổi ưu tâm nói: 
- Đúng là không hợp tình người lắm, nhưng ý chỉ của cấp trên khó mà vi phạm, sư tỷ không nên vẽ rắn thêm chân nữa.

Người đàn ông của Binh gia kia cười nhạo nói: 
- Ta đến đây không phải để lôi kéo làm quen với ai.

---------

Bên phía trấn nhỏ, Trần Bình An trở lại con ngõ chỗ nhà Lưu Tiện Dương, kết quả lại nhìn thấy Tề tiên sinh đang đứng ở cửa.

Thiếu niên chạy nhanh tới. Không đợi hắn lên tiếng hỏi, Tề Tĩnh Xuân đã đưa cho hắn hai con dấu, mỉm cười nói: 
- Trần Bình An, đây không phải tặng không cho ngươi, mà là ta có việc muốn nhờ. Sau này nếu thư viện Sơn Nhai gặp nạn, hi vọng ngươi giúp đỡ trong khả năng cho phép. Đương nhiên ngươi cũng không cần cố gắng nghe ngóng tin tức của thư viện.

Thiếu niên chỉ đáp một chữ:
- Được!

Tề Tĩnh Xuân gật đầu, thành khẩn nói: 
- Có nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi là “quân tử không cứu”, đó là lời tâm huyết của ta chứ không phải đang dò xét lòng người.

Thiếu niên nhếch miệng cười cười:
- Tiên sinh, chuyện này không dám cam đoan.

Tề Tĩnh Xuân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, đang muốn rời đi.

Ông ta vốn định nói, sau này nếu thư viện Sơn Nhai thật sự gặp khó khăn lớn, Trần Bình An ngươi sinh lòng hối hận cũng không cần hổ thẹn, chỉ xem như không thấy không nghe là được, không cần cố sức mà làm.

Nhưng chẳng biết tại sao, sâu trong lòng Tề Tĩnh Xuân vẫn ôm tâm lý cầu may, ngay cả chính ông ta cũng không lý giải được.

Nghĩ tới nghĩ lui, vị sơn chủ của thư viện Sơn Nhai này đành phải đưa ra một đáp án. Đó là vì thiếu niên trước mắt họ Trần tên Bình An, hắn dường như không giống với bất cứ ai.

Ngươi phó thác cho hắn một chuyện, muôn vàn khó khăn. Cho dù biết rõ thiếu niên dốc hết sức lực cũng không làm được, nhưng ngươi có thể chắc chắn một chuyện, chỉ cần hắn đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm. Dù mười phần sức lực không làm được, hắn vẫn sẽ nghiến răng dùng hết mười phần.

Đây là một chuyện khiến người ta cảm thấy an lòng.

Đây vốn là thứ Tề Tĩnh Xuân khổ công tìm kiếm nhiều năm mà không được, trước kia vị học giả này chủ động yêu cầu bị giáng chức đến đây, chỉ cảm thấy khắp nơi trong thiên hạ đều là đất khách quê người.

Khi Tề Tĩnh Xuân đang định xoay người, thiếu niên vẫn vác cái sọt vội vàng chật vật chắp tay thi lễ.

Trong ngõ, thánh nhân Nho gia cũng nghiêm túc đáp lễ thiếu niên.

---------

Chú thích:

(1) Nhìn khí: thuật ngữ phong thủy học, cho rằng trong huyệt có khí, đại sư cao minh có thể nhìn thấy khí huyệt. Khí sắc tươi sáng thì hưng thịnh, khí sắc ảm đạm thì suy tàn. Khí có màu đỏ thì giàu có, khí có màu đen thì gặp họa, khí có màu tím thì đại quý.

Tầm long điểm huyệt: theo thuật phong thủy, việc lựa chọn huyệt mộ quyết định tới sự “hưng thịnh” hay “lụi bại” của con cháu trong gia đình sau này. Trong các sách nói về phong thủy thường có câu: “ba năm tầm long, mười năm điểm huyệt”, nghĩa là tìm được long mạch đã khó nhưng để tìm được huyệt đạo của nó lại càng khó hơn.

(2) Kim Đồng Ngọc Nữ: thuật ngữ của Đạo giáo chỉ những đồng nam đồng nữ hầu hạ bênh cạnh các tiên nhân. Còn dùng để chỉ những hài nhi hay thanh niên nam nữ thanh tú, dễ thương, không bị tà nhiễm thế tục.

(3) Chỉ hươu bảo ngựa: đổi trắng thay đen, nói sai sự thật. Thời Tần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao muốn tiếm quyền, nhưng lại sợ các đại thần khác không ủng hộ. Triệu Cao bèn nghĩ ra cách thử, biếu Tần Nhị Thế một con hươu và nói: “Đây là con ngựa”. Nhị Thế cười: “Thừa tướng lầm rồi, sao lại bảo hươu là ngựa”. Triệu Cao lại hỏi các quan đại thần, người thì nói thật bảo đây là hươu, kẻ lại nói theo Triệu Cao cho đây là ngựa. Sau đó Triệu Cao âm thầm giết chết những người nói là hươu. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương