Kiếm Lai (Dịch chuẩn)
Chapter 30: Phòng tối.

Trần Bình An rất quen với ánh mắt này, giống hệt như khi mình còn bé nhìn Lưu Tiện Dương. Lúc ấy Lưu Tiện Dương là vua của đám trẻ ở khu vực ngõ Hạnh Hoa và ngõ Nê Bình, bắt rắn, vồ chim, vớt cá, dường như trên đời không có chuyện gì mà Lưu Tiện Dương không biết làm.

Đến sau này, trong đám bạn cùng lứa vốn đi theo sau đuôi Lưu Tiện Dương làm người hầu, có một số người đến lò gốm làm học đồ, phần nhiều làm thuê ở những tiệm tạp hóa trong trấn nhỏ, hoặc là quản lý sổ sách giúp người thân. Cũng có người giống như Tống Tập Tân nói, không có tiền đồ nên mới phải đi kiếm ăn nơi đồng ruộng. Cuối cùng chỉ còn một mình Trần Bình An vẫn theo Lưu Tiện Dương lăn lộn.

Trần Bình An dùng mấy cây cỏ đuôi chó xuyên qua mang ba con cá bàn đá, xâu lại với nhau đưa cho thiếu nữ. Nàng cầm lấy xâu cá này, xốc xốc lên, cảm thấy hơi nhẹ, có vẻ không đủ làm một đĩa cá xào ớt xanh. Nàng liền nghiêng đầu liếc nhìn hố nước trong khe suối nhỏ, đầy vẻ mong đợi. Trần Bình An hiểu ý nàng, bèn xin lỗi: 
- Kế tiếp cá bắt lên được, tôi phải nấu canh cho bằng hữu tẩm bổ thân thể, không thể tặng cho cô nữa.

Thiếu nữ chỉ vào cái gói đang mở ra cách đó không xa, ra hiệu có thể dùng đống bánh ngọt kia đổi lấy cá. Trần Bình An lắc đầu cười nói: 
- Không được, bánh ngọt ăn ngon, cũng có thể lấp đầy bụng, nhưng không bổ dưỡng bằng canh cá.

Thiếu nữ gật đầu, cũng không ép buộc, yên lặng ngồi về chỗ cũ, cẩn thận đặt cá bên chân, sau đó tiếp tục sự nghiệp vĩ đại “ngồi ăn núi lở” của nàng.

Mặc dù Trần Bình An tò mò về thân phận của nàng, nhưng cũng không nhiều chuyện hỏi thăm. Nhìn cách ăn mặc của nàng không giống như tiểu thư khuê các ở đường Phúc Lộc hay ngõ Đào Diệp, lại có phần với giống Trĩ Khuê nhà kế bên, thanh tú xinh xắn, cũng không thích nói chuyện. Trần Bình An đột nhiên cảm thấy lo lắng, không phải nàng là nha hoàn trộm đồ ăn trong nhà ra ngoài này ăn đấy chứ?

Nghe nói quy củ trong những nhà lớn kia rất nghiêm khắc. Hai người Lưu Tiện Dương và Tống Tập Tân luôn bất đồng ý kiến, chỉ có chuyện này là ngoại lệ. Có điều cách nói của Lưu Tiện Dương rất dọa người, bảo là nha hoàn tỳ nữ trong những ngôi nhà có tường viện cao cao kia, chỉ cần đi đường không đúng tư thế, sẽ bị quản gia có ánh mắt sắc như chim ưng bắt rắn phái người đánh gãy chân, ném ra ngoài đường chờ chết.

Tống Tập Tân thì nói Lưu Tiện Dương nghe tin vịt đồn bậy bạ, chuyện này không khoa trương như vậy, có điều nha hoàn trong nhà thế gia đúng là phải đi đứng như mèo, không được tạo ra một tiếng động nào. Khi đó Lưu Tiện Dương liếc thấy tỳ nữ Trĩ Khuê ở một bên lén cười, lập tức thẹn quá hóa giận, mắng lớn Tống Tập Tân vịt cái gì mà vịt, vịt nhà ngươi biết nói chuyện à?

Trần Bình An cuối cùng bắt bảy tám con cá bàn đá lên, giỏ trúc bị bọn chúng quẫy đến lắc lư. Thiếu niên sắc mặt phờ phạc biết mình đã gần đến cực hạn, nước lạnh mùa xuân là thứ đâm vào tận xương, chủ yếu nhất đương nhiên vẫn là tay trái bị thương không chịu nổi.

Lần cuối cùng Trần Bình An lên bờ lại bước nhanh nhảy xuống vách đá màu xanh, chui vào lùm cỏ bên khe suối tạo ra những tiếng vang sột soạt, không lâu sau đã nhổ được mấy loại cỏ lên, không ít rễ cỏ còn mang theo đất dính, cầm một bó lớn trong lòng bàn tay.

Hắn nhặt một cục đá bình thường, trở lại vách đá, tìm được một hố nhỏ tự nhiên lớn bằng lòng bàn tay trên vách, lau khô sạch sẽ, sau đó bắt đầu giã nhẹ thảo dược. Rất nhanh thảo dược đã biến thành một đống tương màu xanh, tỏa ra hương thơm đặc biệt của cỏ dại bên bờ nước mùa xuân.

Trần Bình An quay lưng về phía thiếu nữ, hít thở sâu một hơi, cắn chặt răng, bắt đầu mở vải băng trên tay trái ra. Mồ hôi nhanh chóng rỉ ra trên trán, trong thoáng chốc đã bao trùm nước suối lạnh giá từ trên tóc nhỏ xuống. Vết thương máu thịt đầm đìa, mặc dù đã tốt hơn một chút so với trước khi băng bó nhìn thấy cả xương, nhưng vẫn có thể gọi là nhìn thấy mà giật mình.

Lúc đi Trần Bình An vốn không nghĩ tay trái sẽ chạm vào nước suối, cho nên không chuẩn bị vải bông. Trước đó trong đầu hắn chỉ có hai chuyện là đá mật rắn có thể bán được tiền và bắt cá nấu canh, lúc này mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn.

Thiếu niên đang không biết làm sao, bỗng có một bàn tay xuất hiện trước mắt, trải ra mấy miếng vải khô sạch sẽ. Hóa ra thiếu nữ áo xanh chẳng biết từ lúc nào đã xé một đoạn tay áo xuống.

Trần Bình An nở một nụ cười thê thảm, cũng không khách sáo với thiếu nữ, lập tức bôi thảo dược lên vết thương nơi lòng bàn tay, đưa lên gần miệng, dùng răng cắn một đầu vải, tay phải kéo chặt quấn quanh mu bàn tay mấy vòng rồi thắt nút. Một loạt động tác gọn gàng lưu loát giống như bươm bướm lượn quanh nhành cây, khiến cho người xem hoa cả mắt.

Sau khi băng xong, Trần Bình An chậm rãi giơ tay phải lau mồ hôi đầy mặt, hai cánh tay liên tục run rẩy, không khống chế được.

Thiếu nữ áo xanh ngồi xổm bên cạnh giơ ngón cái với Trần Bình An, vẻ mặt giống như muốn nói “ngươi thật lợi hại”.

Trần Bình An dùng tay phải chỉ vào mắt mình, cười khổ nói: 
- Thực ra đau đến chảy cả nước mắt rồi.

Thiếu nữ quay đầu liếc nhìn cái sọt lớn và giỏ cá bằng trúc xanh do thiếu niên tự đan, cảm thấy nghi hoặc.

Vẻ mặt Trần Bình An lúng túng:
- Những viên đá kia có thể kiếm được tiền, hơn nữa bắt cá cũng rất quan trọng.

Thiếu nữ không hiểu lắm nhưng cũng không lên tiếng, cặp mắt hơi mông lung, quay đầu ngơ ngác nhìn nước suối phản chiếu ánh sáng lăn tăn.

Nước suối róc rách vuốt ve những tảng đá lộ ra ngoài mặt nước, kêu lên rào rào.

Tại khoảnh khắc đó, trời sao lấp lánh, trời đất tịch mịch, trong nhân gian giống như chỉ còn lại một đôi thiếu niên thiếu nữ.

Thân thể Trần Bình An dần dần an tĩnh ổn định lại, hô hấp dồn dập trước đó bất giác chậm đi, chuyển thành những hơi dài.

Giống như khe suối nhỏ bộc phát từ dòng lũ, biến thành suối khô quanh năm.

Bản thân thiếu niên không để ý tới sự biến đổi lặng lẽ này, hoàn toàn tự nhiên giống như nước chảy thành sông.

Trần Bình An biết cả người ướt nhẹp không thể đứng quá lâu trong gió lạnh đầu xuân, phải gấp rút trở về trấn nhỏ thay đổi quần áo. Thiếu niên dĩ nhiên không hiểu những bệnh lý và cách phòng chống ghi trong sách thuốc, nhưng đời này hắn sợ nhất là mắc bệnh, từ lâu đã hình thành một trực giác nhạy bén với bốn mùa khí trời thay đổi và khả năng thích ứng của thân thể.

Cho nên hắn nhanh chóng mang giày cỏ, cột giỏ cá vào bên hông, vác sọt lên, vẫy vẫy tay với thiếu nữ áo xanh cười nói: 
- Tôi đi đây, cô nương cũng nên về nhà sớm đi.

Trần Bình An vừa đi xuống vách đá vừa không nhịn được quay đầu nhắc nhở: 
- Nước ở chỗ cầu mái che rất sâu, nhất định phải cẩn thận đừng để trượt chân. Khi về nhà tốt nhất nên đi bên phía ruộng nước, cho dù ngã xuống cả người đầy bùn cũng tốt hơn rơi vào khe suối...

Trần Bình An đang nói chuyện, đột nhiên ý thức được lời nói của mình không được tốt lắm, nghe không giống lời hay mà giống như mấy câu chửi rủa mà mẹ Cố Xán ở ngõ Nê Bình am hiểu nhất. Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, không lải nhải nữa, tăng tốc độ chạy về phía bắc trấn nhỏ.

Cái sọt rất nặng.

Nhưng thiếu niên giày cỏ vô cùng vui vẻ.

Sau khi tháo gỡ nút thắt gần như kẹt cứng trong lòng, lần đầu tiên Trần Bình An cảm thấy mình phải vui vẻ sống tiếp, sống cho thật tốt.

Chẳng hạn như phải có tiền!

Có thể mua được câu đối xuân mang theo mùi mực đặc biệt, thần giữ cửa vẽ màu, ăn bánh bao thịt chỗ tiệm Mao đại nương, tốt nhất là mua một con bò, nuôi thêm một bầy gà giống như Tống Tập Tân nhà bên cạnh...

Thiếu nữ áo xanh vẫn đang siêng năng “khoét núi”, vẻ mặt nghiêm túc, mỗi lần cầm một loại bánh ngọt lên đều giống như đang đối phó với một kẻ địch sống chết.

Lúc nàng đang chiến đấu với một miếng bánh hoa đào, đột nhiên thân thể cứng đờ. Sau khi nhận ra việc lớn không ổn, nàng cũng không chạy trốn mà lại há to mồm, nuốt trọn hơn nửa miếng bánh ngọt, sau đó phủi phủi hai tay, ngồi yên tại chỗ bó tay chờ chết.

Chẳng biết từ lúc nào nơi này đã có thêm một người đàn ông, vóc người không cao nhưng cho một cảm giác trung hậu khoẻ khoắn, cũng không làm người ta tưởng lầm là một nông dân thôn quê, bởi vì ánh mắt của người đàn ông thật sự quá chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Người đàn ông nhìn cái gói lộn xộn chỉ còn lại “chân núi”, vẻ mặt bất lực, muốn giáo huấn mấy câu nhưng không nỡ. Yên lặng nhìn dáng vẻ quật cường làm sai thì chịu phạt của khuê nữ nhà mình, ông ta càng đau lòng đến rối mù, giống như mình mới là người phạm lỗi vậy.

Người đàn ông rất muốn nói vài lời xoa dịu không khí, chẳng hạn như khuê nữ con có đói thì ăn ở chỗ lò kiếm nhà lá là được, ăn hết thì ngày mai cha lại đến trấn nhỏ mua cho con.

Nhưng khi lời đến bên miệng, người đàn ông bản tính hướng nội kia lại không nói ra được, giống như mỗi chữ đều nặng ngàn cân đè chặt lên lưỡi, không biết làm thế nào để an ủi con gái.

Tại khoảnh khắc này, người đàn ông cảm thấy mình còn không có bản lĩnh bằng thiếu niên giày cỏ kia, dù sao ban nãy con gái cũng không căng thẳng như vậy.

Thiếu nữ áo xanh bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: 
- Cha, vì sao khi đó không nhận hắn làm học đồ?

Khuê nữ chủ động nói chuyện khiến người đàn ông như trút được gánh nặng.

Mặc dù sắc mặt người đàn ông vẫn nghiêm túc nhưng đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh con gái, giải thích: 
- Tính tình của thằng bé kia rất tốt, nhưng căn cốt quá kém. Cho dù cha thu nhận hắn, hắn cũng sẽ nhanh chóng bị các sư huynh đệ bỏ xa, cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chênh lệch càng ngày càng lớn. Lỡ may đến lúc đó lại trở thành một Liễu sư huynh khác thì sao, cần gì phải vậy.

Sắc mặt thiếu nữ áo xanh chán nản, không biết là vì nghe được “Liễu sư huynh” kia, hay là vì cuộc gặp ngắn ngủi với thiếu niên giày cỏ.

Người đàn ông do dự một lúc, quyết định không che giấu, để tránh nàng đi sai đường hoặc làm hỏng kế hoạch của thánh nhân:
- Hơn nữa thiếu niên này quá bình thường, ngược lại trở thành đặc biệt trong trấn nhỏ. Tú nhi, có lẽ con không biết, đồ sứ bản mệnh của thằng bé này từ lâu đã bị người khác đập vỡ, cho nên đã trở thành loại người như cô hồn dã quỷ, không được tổ tiên phù hộ. Cùng lúc đó sẽ có đủ loại chuyện lạ không dễ nhận biết xảy ra với hắn, đây cũng là nguyên nhân mà Tống Tập Tân và cô gái kia chọn làm hàng xóm của hắn. Nếu không với thân phận của Tống Tập Tân, chẳng lẽ muốn ở đường Phúc Lộc cũng không được? Đương nhiên là không phải rồi.

Thiếu nữ nghiêm túc suy nghĩ một phen:
- Cha muốn nói hắn giống như mồi câu sao?

Người đàn ông xoa xoa đầu nàng:
- Gần như vậy.

Sau đó ông ta cười nói: 
- Nếu hai cha con chúng ta không phải là kiếm tu không coi trọng ngoại vật, cơ duyên và khí số nhất trên đời, nói không chừng cha sẽ giữ hắn ở bên cạnh, xem thử có thể cho con thêm một chút lợi ích hay không.

Thiếu nữ áo xanh hơi phiền muộn, tâm tình không tốt lắm.

Người đàn ông cảm khái:
- Tú nhi, cha nói chuyện hơi thẳng thắn, con đừng chê khó nghe.

Dáng vẻ thiếu nữ áo xanh vẫn chán nản ủ rũ, không phấn chấn lên nổi.

Người đàn ông ngẫm nghĩ, chỉ về chiếc cầu mái che ở nơi xa giống như rồng đen vắt qua khe suối:
- Chiếc cầu mái che kia là do vương triều Đại Ly hao phí vô số tâm huyết xây dựng, chỉ để trấn áp thanh kiếm sắt không nổi bật kia. Thử nghĩ xem, một thanh kiếm vô chủ nguyên thần tàn phá, trôi đi gần hết suốt hơn ba ngàn năm. Vì để áp chế một chút uy thế còn sót lại của nó, một vương triều vẫn phải bỏ ra cái giá lớn như vậy, cũng chỉ mong có thể khiến nó yên lặng một thời gian...

Thiếu nữ ồ một tiếng, cúi đầu xuống, khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn “chân núi” kia, lơ đãng phụ họa:
- Lợi hại thật, lợi hại thật.

Người đàn ông dở khóc dở cười, xoa xoa trán.

Trời lớn đất lớn, ăn cơm lớn nhất.

Nhưng mẹ của con bé này cũng không phải là người như vậy, rốt cuộc khuê nữ nhà mình giống tính của ai?

Người đàn ông vỗ vai con gái, ôn nhu nói:
- Cha đi gặp một người, con tự lo đi, ăn chậm một chút, không có ai giành với con đâu.

Thiếu nữ bỗng ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay người đàn ông. Trên cổ tay nàng có một chiếc vòng màu đỏ lấp lánh hào quang, hiện ra tư thế một con giao long đầu đuôi dính liền với nhau.

Như một con giao long lửa sống động quấn quanh cổ tay thiếu nữ.

Người đàn ông vui mừng nói: 
- Cuối cùng vẫn còn một chút lương tâm, được rồi, đừng lo lắng, cha đi gặp Tề tiên sinh thôi.

Thiếu nữ buông tay ra, lập tức cầm bánh ngọt lên ăn như hổ đói.

Sự bực bội của người đàn ông tích lũy đã lâu, khó khăn lắm mới nhịn được tới bây giờ, cuối cùng không kìm được nhỏ giọng nói: 
- Ăn ăn ăn. Thằng nhóc họ Lưu đúng là thiếu giáo dục nhưng cũng nói không sai, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày biến thành một cô nàng béo ú! Đến lúc đó còn ai dám lấy con làm vợ! Chẳng lẽ cha phải đi cướp một đứa con rể về nhà sao?

Thiếu nữ ngừng ăn, hai tay cầm bánh ngọt, lã chã muốn khóc.

Người đàn ông hoảng hốt bỏ chạy, quay lưng về phía khuê nữ nhà mình, không quên tát cho mình một cái.

Lần nào cũng vậy, đến cuối cùng lại thất bại.

---------

Hơn nửa đêm Trần Bình An chạy thẳng về nhà của Lưu Tiện Dương, lúc mở khóa lại nghe được tiếng ngáy như sấm nổ của tên kia.

Vô tâm thật.

Nếu đổi thành Trần Bình An hắn, tối nay chắc chắn sẽ không thể ngủ yên.

Trước tiên đặt cái sọt và giỏ cá vào nhà bếp được xây trong sân, đi đến căn phòng ở mé phải được Lưu Tiện Dương dọn ra cho hắn. Trần Bình An vội vàng thay một bộ quần áo khác, sau đó trở lại nhà bếp, bắt đầu xử lý những con cá bàn đá kia. Hắn mổ bụng rửa sạch sau đó đặt lên một cái đĩa sứ sạch sẽ, lại dùng một cái đĩa khác úp lên để tránh rắn chuột côn trùng kéo tới.

Trần Bình An lại từ trong sọt lựa ra năm sáu viên đá mật rắn đẹp nhất, mang đến phòng ngủ của mình.

Trước đó hắn tiện thể nhìn thanh trường kiếm mà Ninh cô nương đặt trên tủ, nó vẫn yên lặng nằm ngang ở đó.

Làm xong tất cả những chuyện này, Trần Bình An cuối cùng có thể chui vào trong chăn, thân thể dần dần trở nên ấm áp, nhưng hai mắt thiếu niên vẫn tỏa sáng.

Một phần là vì tay trái còn đau, một phần là do không cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng nguyên nhân thật sự vẫn là Trần Bình An biết rõ hơn Lưu Tiện Dương, đám người xứ khác kia vốn “không nói đạo lý”.

Thiếu niên không dám ngủ li bì.

Thế là Trần Bình An cả đêm không ngủ, vẫn luôn để ý động tĩnh ở hai nơi cửa viện và cửa phòng.

Đến tảng sáng, Trần Bình An rời giường đi tới nhà bếp, vác đòn gánh lên, chuẩn bị đến giếng Thiết Tỏa ở ngõ Hạnh Hoa gánh hai thùng nước về.

Cặp mắt Lưu Tiện Dương vẫn còn ngái ngủ, trốn ở trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, nghe được tiếng vang khẽ bèn mơ mơ màng màng kêu lên: 
- Trần Bình An, dậy sớm vậy à? Ngươi đi đâu thế?

Trần Bình An bực bội nói:
- Gánh nước!

Lưu Tiện Dương lại kêu lên:
- Nếu gặp được Trĩ Khuê thì giúp ta hỏi thăm một tiếng.

Trần Bình An chẳng thèm để ý tới tên này.

Đang muốn đi ra khỏi sân, Trần Bình An bỗng nghe Lưu Tiện Dương nói: 
- Trần Bình An, chỉ cần ngươi chịu giúp, lúc về ta sẽ giúp ngươi đến hố nước mò đá!

Trần Bình An cười rạng rỡ:
- Được rồi!

Lưu Tiện Dương trợn trắng mắt, rúc cả đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nói: 
- Đúng là đồ không có nghĩa khí, biết ngay chỉ có chiêu này mới hiệu nghiệm.

---------

Trên thềm đá của cầu mái che, một vị nho sĩ trung niên đang ngồi một mình, yên lặng chờ trời sáng.

Khi bầu trời lờ mờ xuất hiện ánh ban mai đầu tiên, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, nhẹ giọng cười nói: 
- Phòng tối ngàn năm, một đèn liền sáng. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương