Kiếm Được Con Cưới Được Vợ
-
Chương 9
Editor: Lam
Thấy anh thật sự bắt đầu đếm, Đới Nghi Thuần lo sợ bởi vì chọc giận ông chủ mà phải lập tức cút trở về nhà, vội vàng thu hồi tiền, gắt gao nắm chặt trong tay, ngay cả một đồng tiền cũng không dám lộ ra.
Lý Lộ có nói qua, đầu năm nay người không thức thời, bị kéo đi chôn chỉ là vừa khéo mà thôi, không thể không cẩn thận.
“Vậy nếu không…”
“Nếu không cái gì?” Lông mày rậm của Khương Duệ Minh khẽ nhếch, trong lòng không khỏi kỳ vọng cô có thể nói ra chút gì đó.
Đới Nghi Thuần không thích cảm giác thiếu nợ người khác, vì vậy nhỏ giọng đề nghị: “Bữa trữa ngày mai đổi lại tôi mời anh ăn cơm, coi như là có qua có lại.”
Nói cách khác, ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau ăn trưa sao?
Lông mi đen lặng lẽ chớp một cái, đáy mắt đầy ý cười.
Cái gọi là có qua có lại, không ngoài ngày hôm nay còn có ngày mai, ngày mai còn có ngày mốt, sau ngày mốt lại có ngày kia, thật nhiều ngày mai, có lẽ bọn họ có thể lợi dụng ba tháng này, phát huy cái gọi là có qua có lại này đến triệt để, cũng thuận tiện tìm chút thời gian làm rõ, vui vẻ quanh quẩn trong lòng anh lúc này, rốt cuộc là làm sao.
“Được.” Khương Duệ Minh cực kỳ dứt khoát.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Không phải người mời khách phải quyết định sao?”
Cô quyết định… Cô đối với khẩu vị của anh không biết gì cả.
Tựa như thấy được cô khó xử, Khương Duệ Minh liền bổ sung nói: “Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Ăn cơm thịt kho được không? Tôi nghe chị Uông nói qua gần chỗ này có quán cơm thịt kho rất ngon, mặc dù chỉ là một tiệm cơm nhỏ, nhưng mà nghe nói đã có lịch sử ba mươi năm.”
“Ok, vậy ăn cơm thịt kho.” Anh cong môi đáp ứng.
Đới Nghi Thuần liền thở phào nhẹ nhõm, dù sao vẫn cảm thấy anh còn dễ giải quyết hơn so với trong tưởng tượng của cô, không phải là một người quá kiểu cách.
Nhìn anh trước mắt, đầu hơi nghiêng cùng nụ cười, mọi thứ hoàn hảo như vậy khiến cho cô nhất thời bị mê hoặc.
Có lẽ là do yêu mến, ánh mắt không nhịn được muốn nhìn anh, lỗ tai không nhịn được muốn nghe theo anh, miệng không nhịn được muốn cười với anh…
A a a cô ban ngày ban mặt thế nhưng lại mơ mộng viễn vông như thế, không sợ trời đánh thánh đâm sao?
Vẻ mặt cô thay đổi, xoay người chạy mất dạng.
Đới Nghi Thuần rụt đầu tại chỗ ngồi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
E rằng, khó khăn chân chính cũng không phải ở việc cô có thể chống đỡ ba tháng này hay không, mà là ba tháng sau khi vung ống tay áo rời đi, cô sợ mình không làm được dứt khoát như mình nghĩ.
Buổi tối thứ bảy, Khương Duệ Minh và bạn bè cùng đi ăn ở quán thịt nướng, mỡ phân bố đều khắp miếng thịt, bị than lửa nướng kêu xèo xèo, mùi thơm bay khắp bốn phía, một mình Khương Duệ Minh đã ăn hết mấy đĩa thịt ba chỉ to.
“Ấu Mỹ mời khách có khác, tối hôm nay cứ cảm thấy miếng thịt nào cũng đặc biệt tươi ngon hơn.” Khương Duệ Minh thỏa mãn vỗ bụng, cười hì hì nói.
“Cậu rõ ràng là đến hay cháy túi tớ.” Mặc dù bản thân cũng ăn đến tận hứng nhưng nghĩ tới lát nữa phải trả tiền liền đau lòng, Kinh Ấu Mỹ vẫn không nhịn được nhỏ giọng than phiền.
“Thua thì phải chịu nha, không phải lần trước cậu cùng A Ngang cũng khiến cho túi tiền của mình bị mất máu nặng sao.” Anh có loại cảm giác báo thù rửa hận, vui sướng vô cùng.
“Kỳ lạ, tại sao mỗi lần thua không phải mình thì cũng là Khương Duệ Minh, cậu lại không có chuyện gì.” Kinh Ấu Mỹ ai oán nhìn Ân Nhược Ngang khí chất văn nhã bên cạnh.
Nghe vậy, Khương Duệ Minh cũng cảm thấy đúng, quay đầu liếc về phía bạn tốt.
Thân mình co rụt lại, Ân Nhược Ngang bị nhìn đến khó hiểu, “Nhìn mình như vậy làm gì?”
Anh thề, anh cho tới bây giờ đều chưa từng kéo hai người này chơi đánh cuộc, mỗi lần đều là bọn họ liên thủ bức bách anh cùng bọn họ đánh cuộc, dù sao cũng không thể thua liền quay lại nghi ngờ anh đi!
“Lát nữa đến lượt cậu mời chúng tớ đi xem phim.” Kinh Ấu Mỹ đưa ra quyết định.
Vỗ tay! “Không sai, chính là như vậy. Kinh Ấu Mỹ, nhanh trả tiền, chờ lát nữa sẽ để cho A Ngang mời chúng ta xem phim.”
Khương Duệ Minh dẫn đầu đứng dậy, tiếp đo nhìn Kinh Ấu Mỹ cũng rời khỏi chỗ ngồi.
“Này, các cậu được lắm.”
Ân Nhược Ngang bữa này bị gõ rất vô tội, nhưng có thể làm gì đây, ai bảo ba người bọn họ là bạn bè cùng nhau lớn lên, cùng nhau rời xa quê hương đến nơi tha hương lập nghiệp, còn là tình cảm thâm hậu cùng nhau mua nhà làm hàng xóm.
Nhìn hai người đầu cũng không quay lại nhìn, anh chỉ phải sờ mũi một cái, ngoan ngoãn chờ một hồi đến rạp chiếu phim chuẩn bị tâm lý trả tiền.
Sau khi Kinh Ấu Mỹ trả tiền xong, tạm biệt mỹ thực, ba người nối đuôi nhau đi ra quán thịt nướng. Bởi vì đang no liền đi xem phim sẽ không thoải mái nên bọn họ quyết định đi bộ để tiêu hóa thịt nướng trong bụng.
Do là đêm cuối tuần, dọc hai bên đường tụ tập không ít sạp ven đường, quần áo, đồ trang sức, linh kiện, túi xách… rực rỡ muôn màu, cần gì có đó.
Lúc đi ngang qua gian hàng bán đồ cột tóc, Khương Duệ Minh trong lúc vô tình liếc mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt ngây thơ cùng mái tóc chỉnh tề.
Một suy nghĩ vừa thoáng qua, anh dừng bước lại, xoay người bước tới, muốn chen chúc đến trước gian hàng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng cao lớn của anh chen chúc trong một đám phụ nữ có bao nhiêu đột ngột, cũng không ngại người khác nhìn anh thế nào.
Ở phía sau, Kinh Ấu Mỹ và Ân Nhược Ngang trao đổi ánh mắt kinh ngạc khó hiểu, theo sau dừng bước lại.
“Đồ này bán thế nào?” Khương Duệ Minh hỏi ông chủ.
“Cột tóc hai mươi đồng một cái, cái này năm mươi một cái, bên này một trăm rưỡi một cái, ở giữa hai trăm, bên kia hai trăm tám, mua hai cái tính cậu năm trăm đồng là được, mua càng nhiều sẽ càng được giảm giá, nhìn nhiều mua nhiều đi.”
Khương Duệ Minh đột ngột gia nhập dẫn đến không ít phụ nữ ghé mắt, phát hiện là đại soái ca, phụ nữ vốn đang lựa đồ liền rối rít rỉ tai thì thầm đứng lên, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Bị mọi người chú ý đối với Khương Duệ Minh mà nói thật sự chỉ là một chuyện hết sức bình thường, do đó, trong giây lát, dù bị chú ý nhiều hơn, anh vẫn cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn đồ cột tóc rực rỡ đủ loại trước mặt, cẩn thận lựa chọn.
Anh nhớ lúc Đới Nghi Thuần làm việc, bao giờ cũng có thói quen cột tóc. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, không có bất kỳ trang sức gì, dây cột tóc màu đen cực kỳ đơn điệu trên mái tóc đen bóng kia.
Đừng hoài nghi, thứ kia coi như cũng tốt rồi, anh thậm chí từng nhìn thấy cô dùng dây thun màu vàng giá rẻ buộc tóc.
Khương Duệ Minh nhìn thấy liền không nhịn được cau mày, cảm thấy ánh mắt cô đã hoàn toàn bị hỏng.
Nói thế nào cũng là một cô gái trẻ tuổi, nhưng cô thật sự là quá mộc mạc, cả người trên dưới trừ trắng đen xanh xám vẫn là trắng đen xanh xám, thật giống như là trên thế giới này chỉ có bốn loại màu sắc đó vậy, ngay cả cà vạt của anh cũng rực rỡ hơn màu quần áo của cô rất nhiều!
Nhìn đi, phóng mắt nhìn những cô gái vừa mới đôi mươi dọc đường, không người nào mà không ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, giống như trái cây khi được bày lên sạp, người người tươi non ngon miệng.
Anh không hiểu, cô từng tuổi này còn không chịu ăn diện, chẳng lẽ muốn đợi đến khi già sao? Đợi đến lúc đó, cô muốn ăn diện cho ai nhìn đây!
Cô gái phải có dáng vẻ của cô gái, cần trang điểm đẹp thì phải trang điểm đẹp, đây là thiên chức.
Cho nên anh muốn mua đồ cột tóc tặng cô, tóc cô vừa đen vừa bóng lại mềm mại, nếu cột những dây cột tóc khảm đá rực rỡ như này, khẳng định là xinh đẹp chói mắt.
Nghĩ vậy, Khương Duệ Minh càng thêm tỉ mỉ lựa chọn, chỉ chốc lát, rổ đựng hàng trước mặt đã chất đầy rất giống một ngọn núi đá quý nhỏ.
“Ông chủ, tôi lấy những cái này.”
Chủ sạp tính tiền, vui vẻ cười nói: “Hai ngàn một trăm năm mươi đồng, tôi chỉ lấy anh hai ngàn đồng thôi.”
Những khách hàng khác vừa nghe đến giá tiền đều không khỏi có chút ngẩn người.
Đồ cột tóc của nữ cũng có thể mua đến hai ngàn đồng, người không biết còn tưởng rằng người này là đến nhập hàng?!
Khương Duệ Minh sảng khoái móc ra tờ hai ngàn đồng đưa cho chủ sạp, nhận lấy đồ cột tóc anh đã tỉ mỉ lựa chọn.
Nhìn Khương Duệ Minh xách túi nhựa bình thường từ trong đám người kia đi ra, Kinh Ấu Mỹ và Ân Nhược Ngang đứng chờ ở một bên không hẹn mà cùng nhướng cao lông mày.
“Tặng cho tớ sao?” Kinh Ấu Mỹ ôm đầu tóc ngắn rối bù mềm nhũn giống như rong biển của mình, tươi cười nâng hai tay nhìn anh cố ý hỏi.
Anh nghiêng đầu nhìn, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, “Mình giống như người sẽ lãng phí tiền một cách ngu ngốc sao?”
Ái chà, mua cho cô chính là lãng phí, thái độ này là gì đây? Điều này làm cho Kinh Ấu Mỹ rất khó chịu, cũng khiến cô càng tò mò hơn. Vì vậy cô bước tới một bước, chặn đường đi của anh lại,”Nói, rốt cuộc là mua cho ai?”
Khương Duệ Minh suy nghĩ một chút, trả lời: “Dùng để thưởng cho nhân viên.”
Kinh Ấu Mỹ cười nhạt, liên tục chậc lưỡi mấy tiếng, “Nói dối không chớp mắt, cậu tưởng tớ không biết chị Uông sao, chị Uông đã tóc hoa râm, khi nào cần dùng những thứ đồ chơi của thiếu nữ này.”
Nghe vậy, Khương Duệ Minh cũng tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi mỉm cười nói: “Là có chút chẳng ra gì.”
Vấn đề là anh cũng không phải thưởng cho chị Uông, mà là cho Ngốc Ngốc thẹn thùng a!
Kinh Ấu Mỹ vô cùng tò mò, nhất định phải hỏi ra chút gì đó.”Nói đi, Khương Duệ Minh, nói mau nói mau, cậu mua nhiều như vậy, dù sao cũng không phải là cậu dùng đi, rốt cuộc là muốn tặng cho người nào?” Cô tích cực chất vấn.
Anh dùng bàn tay đẩy mặt cô ra. “Dù sao cũng không phải tặng cho cậu.”
“Xem ra là có người trong lòng.” Ân Nhược Ngang từ đầu đến cuối yên lặng đột nhiên nói.
Khương Duệ Minh bỗng nhiên ngẩn ra gương mặt anh tuấn luôn khiến nhân thần cộng phẫn, thiên lý khó dung lúc này lại hiện lên chút cảm xúc khó nhận biết, chợt lộ ra một nụ cười thản nhiên, không lên tiếng, xách túi nhựa bước nhanh, giống như là có quái thú truy đuổi ở sau lưng anh.
“Này, tóm lại là có hay không, Khương Duệ Minh cậu chờ tớ một chút với, đi nhanh như vậy làm gì?
Kinh Ấu Mỹ đang muốn đuổi theo, Ân Nhược Ngang lại kéo cô lại, lắc đầu cười.
“Cậu kéo tớ làm gì, tớ nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”
“Còn cần phải hỏi sao? Cậu có thấy qua bộ dạng này của cậu ấy chưa?”
Kinh Ấu Mỹ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Không có.”
Khương Duệ Minh không phải đàn ông ăn chay gì, mỗi lần đi hộp đêm thấy gái đẹp liền sáp lại, hợp thì ở không hợp thì tan, phụ nữ rất ít khi có thể lưu lại trong lòng anh, giống như hôm nay nhẫn nại tỉ mỉ chọn đồ chơi cho phụ nữ, thật đúng là Bàn Cổ khai thiên, lần đầu mới thấy.
Tựa như nghĩ đến thứ gì đó, Kinh Ấu Mỹ nghi hoặc nói: “Cũng không đúng nha, Khương Duệ Minh mỗi lần gặp được phụ nữ vừa ý đều sẽ đợi không kịp chia sẻ với bọn mình, phất cờ rêu rao, lần này lại không có nghe thấy cậu ấy nói gì, quá không phù hợp với lẽ thường.”
“Cho nên, nhiều việc liên tiếp không bình thường như vậy, cậu cảm thấy còn muốn hỏi gì nữa? Cho cậu ấy một chút không gian đi, đến lúc cần nói, cậu ấy sẽ tự động đưa người đến trước mặt chúng ta.”
“Ai nha, tớ tò mò quá đi…”
Ân Nhược Ngang chìa tay cốc nhẹ trán cô, “Đi thôi, không phải cậu muốn xem phim sao?”
Chu miệng, “Được rồi, đi đi đi nào.” Nhân cơ hội kéo Ân Nhược Ngang chạy trên đường, Kinh Ấu Mỹ mừng thầm.
Khương Duệ Minh ở phía xa bỏ rơi hai người lại phía sau, một người yên lặng bước nhanh.
Không có chuẩn bị sẵn sàng đã bị Ân Nhược Ngang nói ra, khiến anh trong lúc nhất thời thật sự có chút trở tay không kịp.
Anh thích Đới Nghi Thuần sao? Thần bí cong môi cười một tiếng.
Giờ nghĩ lại, có thể nói trong những cô gái anh đã gặp, Đới Nghi Thuần là một người rất đặc biệt.
Đặc biệt nhu thuận, đặc biệt nhát gan, đặc biệt dễ xấu hổ, đặc biệt đơn thuần dễ gạt, còn đặc biệt có thể khiến cho anh bật cười.
Ban đầu chẳng qua là cảm thấy trêu chọc cô chơi rất vui, trêu chọc nhiều lần, dường như là bị nghiện, nhìn tay chân cô luống cuống, anh cũng rất vui, nếu cô ngoảnh mặt làm ngơ đối với anh, anh sẽ cảm thấy khó chịu, mỗi một lần phải chọc đến khi mặt cô đỏ bừng, ánh mắt vô tội nhìn anh, anh mới chịu bỏ qua.
Ơ, loại hành động này nghe có chút quá ngây thơ đi, giống như nam học sinh tiểu học nghịch ngợm càn quấy chuyên kéo tóc, hất váy bạn nữ vậy.
Lắc đầu, anh dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, làm sao có thể sẽ ngây thơ như vậy, không thể nào, tuyệt đối… Tuyệt đối không thể nào!
Đới Nghi Thuần là đặc biệt, điều làm anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, cô một chút cũng không giống loại phụ nữ mà anh sẽ theo đuổi.
Thân là mặt trời trời sinh, Khương Duệ Minh từ trước đến nay là thích phụ nữ cũng bắt mắt giống mình, Đới Nghi Thuần cảm giác tồn tại quá yếu ớt, yếu ớt đến mức đặt cô vào trong đám người, muốn không xem nhẹ cô cũng rất khó.
Theo lý thuyết, anh cả đời cũng sẽ không thấy cô, nhưng mà chuyện nghịch lí hết lần này đến lần khác lại xảy ra, khiến anh vẫn cứ chú ý tới cô trong biển người mênh mông, không chỉ không tự chủ muốn đối xử tốt với cô mà còn không tự chủ muốn cùng cô thân cận, thậm chí không tiếc dùng danh nghĩa trả lễ, mỗi ngày đều muốn được cùng cô ăn cơm trưa.
Hỏi thử, cán cân trong lòng cũng đã nghiêng đến tình trạng này, anh còn phải đong đưa không ngừng, tiếp tục kháng cự sao?
Anh nghĩ, anh thật sự thích cô.
Không có nói cho hai người bạn thân kia là vì anh cũng không biết mình nên mở miệng như thế nào.
Nếu không có cách nào giải thích được, vậy dứt khoát không cần phải giải thích.
Anh cúi đầu nhìn túi nhựa bình thường chứa đầy những dây cột tóc nhỏ trong tay, đáy lòng dâng lên một phần vui mừng, thật chờ mong đến ngày thứ hai đi làm tự tay tặng quà cho cô.
Anh một mực chờ đợi nhưng không tìm được cơ hội tốt tặng quà cho cô.
Mấy ngày trước, chị Uông trả phép đi làm liền bàn giao quá nhiều việc chạy chân cho cô, cả ngày ngày hôm nay, chỉ thấy cô một mực chạy tới chạy lui, gần như rất ít khi ngồi xuống nghỉ ngơi, cộng thêm buổi chiều anh còn phải ra tòa, bữa trưa ‘Trả lễ’ của hai người đành phải biến thành gọi thức ăn nhanh ở bên ngoài, hơn nữa còn có chị Uông làm kỳ đà cản mũi, aizz, thật là không thú vị mà!
Thấy anh thật sự bắt đầu đếm, Đới Nghi Thuần lo sợ bởi vì chọc giận ông chủ mà phải lập tức cút trở về nhà, vội vàng thu hồi tiền, gắt gao nắm chặt trong tay, ngay cả một đồng tiền cũng không dám lộ ra.
Lý Lộ có nói qua, đầu năm nay người không thức thời, bị kéo đi chôn chỉ là vừa khéo mà thôi, không thể không cẩn thận.
“Vậy nếu không…”
“Nếu không cái gì?” Lông mày rậm của Khương Duệ Minh khẽ nhếch, trong lòng không khỏi kỳ vọng cô có thể nói ra chút gì đó.
Đới Nghi Thuần không thích cảm giác thiếu nợ người khác, vì vậy nhỏ giọng đề nghị: “Bữa trữa ngày mai đổi lại tôi mời anh ăn cơm, coi như là có qua có lại.”
Nói cách khác, ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau ăn trưa sao?
Lông mi đen lặng lẽ chớp một cái, đáy mắt đầy ý cười.
Cái gọi là có qua có lại, không ngoài ngày hôm nay còn có ngày mai, ngày mai còn có ngày mốt, sau ngày mốt lại có ngày kia, thật nhiều ngày mai, có lẽ bọn họ có thể lợi dụng ba tháng này, phát huy cái gọi là có qua có lại này đến triệt để, cũng thuận tiện tìm chút thời gian làm rõ, vui vẻ quanh quẩn trong lòng anh lúc này, rốt cuộc là làm sao.
“Được.” Khương Duệ Minh cực kỳ dứt khoát.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Không phải người mời khách phải quyết định sao?”
Cô quyết định… Cô đối với khẩu vị của anh không biết gì cả.
Tựa như thấy được cô khó xử, Khương Duệ Minh liền bổ sung nói: “Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Ăn cơm thịt kho được không? Tôi nghe chị Uông nói qua gần chỗ này có quán cơm thịt kho rất ngon, mặc dù chỉ là một tiệm cơm nhỏ, nhưng mà nghe nói đã có lịch sử ba mươi năm.”
“Ok, vậy ăn cơm thịt kho.” Anh cong môi đáp ứng.
Đới Nghi Thuần liền thở phào nhẹ nhõm, dù sao vẫn cảm thấy anh còn dễ giải quyết hơn so với trong tưởng tượng của cô, không phải là một người quá kiểu cách.
Nhìn anh trước mắt, đầu hơi nghiêng cùng nụ cười, mọi thứ hoàn hảo như vậy khiến cho cô nhất thời bị mê hoặc.
Có lẽ là do yêu mến, ánh mắt không nhịn được muốn nhìn anh, lỗ tai không nhịn được muốn nghe theo anh, miệng không nhịn được muốn cười với anh…
A a a cô ban ngày ban mặt thế nhưng lại mơ mộng viễn vông như thế, không sợ trời đánh thánh đâm sao?
Vẻ mặt cô thay đổi, xoay người chạy mất dạng.
Đới Nghi Thuần rụt đầu tại chỗ ngồi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
E rằng, khó khăn chân chính cũng không phải ở việc cô có thể chống đỡ ba tháng này hay không, mà là ba tháng sau khi vung ống tay áo rời đi, cô sợ mình không làm được dứt khoát như mình nghĩ.
Buổi tối thứ bảy, Khương Duệ Minh và bạn bè cùng đi ăn ở quán thịt nướng, mỡ phân bố đều khắp miếng thịt, bị than lửa nướng kêu xèo xèo, mùi thơm bay khắp bốn phía, một mình Khương Duệ Minh đã ăn hết mấy đĩa thịt ba chỉ to.
“Ấu Mỹ mời khách có khác, tối hôm nay cứ cảm thấy miếng thịt nào cũng đặc biệt tươi ngon hơn.” Khương Duệ Minh thỏa mãn vỗ bụng, cười hì hì nói.
“Cậu rõ ràng là đến hay cháy túi tớ.” Mặc dù bản thân cũng ăn đến tận hứng nhưng nghĩ tới lát nữa phải trả tiền liền đau lòng, Kinh Ấu Mỹ vẫn không nhịn được nhỏ giọng than phiền.
“Thua thì phải chịu nha, không phải lần trước cậu cùng A Ngang cũng khiến cho túi tiền của mình bị mất máu nặng sao.” Anh có loại cảm giác báo thù rửa hận, vui sướng vô cùng.
“Kỳ lạ, tại sao mỗi lần thua không phải mình thì cũng là Khương Duệ Minh, cậu lại không có chuyện gì.” Kinh Ấu Mỹ ai oán nhìn Ân Nhược Ngang khí chất văn nhã bên cạnh.
Nghe vậy, Khương Duệ Minh cũng cảm thấy đúng, quay đầu liếc về phía bạn tốt.
Thân mình co rụt lại, Ân Nhược Ngang bị nhìn đến khó hiểu, “Nhìn mình như vậy làm gì?”
Anh thề, anh cho tới bây giờ đều chưa từng kéo hai người này chơi đánh cuộc, mỗi lần đều là bọn họ liên thủ bức bách anh cùng bọn họ đánh cuộc, dù sao cũng không thể thua liền quay lại nghi ngờ anh đi!
“Lát nữa đến lượt cậu mời chúng tớ đi xem phim.” Kinh Ấu Mỹ đưa ra quyết định.
Vỗ tay! “Không sai, chính là như vậy. Kinh Ấu Mỹ, nhanh trả tiền, chờ lát nữa sẽ để cho A Ngang mời chúng ta xem phim.”
Khương Duệ Minh dẫn đầu đứng dậy, tiếp đo nhìn Kinh Ấu Mỹ cũng rời khỏi chỗ ngồi.
“Này, các cậu được lắm.”
Ân Nhược Ngang bữa này bị gõ rất vô tội, nhưng có thể làm gì đây, ai bảo ba người bọn họ là bạn bè cùng nhau lớn lên, cùng nhau rời xa quê hương đến nơi tha hương lập nghiệp, còn là tình cảm thâm hậu cùng nhau mua nhà làm hàng xóm.
Nhìn hai người đầu cũng không quay lại nhìn, anh chỉ phải sờ mũi một cái, ngoan ngoãn chờ một hồi đến rạp chiếu phim chuẩn bị tâm lý trả tiền.
Sau khi Kinh Ấu Mỹ trả tiền xong, tạm biệt mỹ thực, ba người nối đuôi nhau đi ra quán thịt nướng. Bởi vì đang no liền đi xem phim sẽ không thoải mái nên bọn họ quyết định đi bộ để tiêu hóa thịt nướng trong bụng.
Do là đêm cuối tuần, dọc hai bên đường tụ tập không ít sạp ven đường, quần áo, đồ trang sức, linh kiện, túi xách… rực rỡ muôn màu, cần gì có đó.
Lúc đi ngang qua gian hàng bán đồ cột tóc, Khương Duệ Minh trong lúc vô tình liếc mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt ngây thơ cùng mái tóc chỉnh tề.
Một suy nghĩ vừa thoáng qua, anh dừng bước lại, xoay người bước tới, muốn chen chúc đến trước gian hàng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng cao lớn của anh chen chúc trong một đám phụ nữ có bao nhiêu đột ngột, cũng không ngại người khác nhìn anh thế nào.
Ở phía sau, Kinh Ấu Mỹ và Ân Nhược Ngang trao đổi ánh mắt kinh ngạc khó hiểu, theo sau dừng bước lại.
“Đồ này bán thế nào?” Khương Duệ Minh hỏi ông chủ.
“Cột tóc hai mươi đồng một cái, cái này năm mươi một cái, bên này một trăm rưỡi một cái, ở giữa hai trăm, bên kia hai trăm tám, mua hai cái tính cậu năm trăm đồng là được, mua càng nhiều sẽ càng được giảm giá, nhìn nhiều mua nhiều đi.”
Khương Duệ Minh đột ngột gia nhập dẫn đến không ít phụ nữ ghé mắt, phát hiện là đại soái ca, phụ nữ vốn đang lựa đồ liền rối rít rỉ tai thì thầm đứng lên, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Bị mọi người chú ý đối với Khương Duệ Minh mà nói thật sự chỉ là một chuyện hết sức bình thường, do đó, trong giây lát, dù bị chú ý nhiều hơn, anh vẫn cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn đồ cột tóc rực rỡ đủ loại trước mặt, cẩn thận lựa chọn.
Anh nhớ lúc Đới Nghi Thuần làm việc, bao giờ cũng có thói quen cột tóc. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, không có bất kỳ trang sức gì, dây cột tóc màu đen cực kỳ đơn điệu trên mái tóc đen bóng kia.
Đừng hoài nghi, thứ kia coi như cũng tốt rồi, anh thậm chí từng nhìn thấy cô dùng dây thun màu vàng giá rẻ buộc tóc.
Khương Duệ Minh nhìn thấy liền không nhịn được cau mày, cảm thấy ánh mắt cô đã hoàn toàn bị hỏng.
Nói thế nào cũng là một cô gái trẻ tuổi, nhưng cô thật sự là quá mộc mạc, cả người trên dưới trừ trắng đen xanh xám vẫn là trắng đen xanh xám, thật giống như là trên thế giới này chỉ có bốn loại màu sắc đó vậy, ngay cả cà vạt của anh cũng rực rỡ hơn màu quần áo của cô rất nhiều!
Nhìn đi, phóng mắt nhìn những cô gái vừa mới đôi mươi dọc đường, không người nào mà không ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, giống như trái cây khi được bày lên sạp, người người tươi non ngon miệng.
Anh không hiểu, cô từng tuổi này còn không chịu ăn diện, chẳng lẽ muốn đợi đến khi già sao? Đợi đến lúc đó, cô muốn ăn diện cho ai nhìn đây!
Cô gái phải có dáng vẻ của cô gái, cần trang điểm đẹp thì phải trang điểm đẹp, đây là thiên chức.
Cho nên anh muốn mua đồ cột tóc tặng cô, tóc cô vừa đen vừa bóng lại mềm mại, nếu cột những dây cột tóc khảm đá rực rỡ như này, khẳng định là xinh đẹp chói mắt.
Nghĩ vậy, Khương Duệ Minh càng thêm tỉ mỉ lựa chọn, chỉ chốc lát, rổ đựng hàng trước mặt đã chất đầy rất giống một ngọn núi đá quý nhỏ.
“Ông chủ, tôi lấy những cái này.”
Chủ sạp tính tiền, vui vẻ cười nói: “Hai ngàn một trăm năm mươi đồng, tôi chỉ lấy anh hai ngàn đồng thôi.”
Những khách hàng khác vừa nghe đến giá tiền đều không khỏi có chút ngẩn người.
Đồ cột tóc của nữ cũng có thể mua đến hai ngàn đồng, người không biết còn tưởng rằng người này là đến nhập hàng?!
Khương Duệ Minh sảng khoái móc ra tờ hai ngàn đồng đưa cho chủ sạp, nhận lấy đồ cột tóc anh đã tỉ mỉ lựa chọn.
Nhìn Khương Duệ Minh xách túi nhựa bình thường từ trong đám người kia đi ra, Kinh Ấu Mỹ và Ân Nhược Ngang đứng chờ ở một bên không hẹn mà cùng nhướng cao lông mày.
“Tặng cho tớ sao?” Kinh Ấu Mỹ ôm đầu tóc ngắn rối bù mềm nhũn giống như rong biển của mình, tươi cười nâng hai tay nhìn anh cố ý hỏi.
Anh nghiêng đầu nhìn, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, “Mình giống như người sẽ lãng phí tiền một cách ngu ngốc sao?”
Ái chà, mua cho cô chính là lãng phí, thái độ này là gì đây? Điều này làm cho Kinh Ấu Mỹ rất khó chịu, cũng khiến cô càng tò mò hơn. Vì vậy cô bước tới một bước, chặn đường đi của anh lại,”Nói, rốt cuộc là mua cho ai?”
Khương Duệ Minh suy nghĩ một chút, trả lời: “Dùng để thưởng cho nhân viên.”
Kinh Ấu Mỹ cười nhạt, liên tục chậc lưỡi mấy tiếng, “Nói dối không chớp mắt, cậu tưởng tớ không biết chị Uông sao, chị Uông đã tóc hoa râm, khi nào cần dùng những thứ đồ chơi của thiếu nữ này.”
Nghe vậy, Khương Duệ Minh cũng tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi mỉm cười nói: “Là có chút chẳng ra gì.”
Vấn đề là anh cũng không phải thưởng cho chị Uông, mà là cho Ngốc Ngốc thẹn thùng a!
Kinh Ấu Mỹ vô cùng tò mò, nhất định phải hỏi ra chút gì đó.”Nói đi, Khương Duệ Minh, nói mau nói mau, cậu mua nhiều như vậy, dù sao cũng không phải là cậu dùng đi, rốt cuộc là muốn tặng cho người nào?” Cô tích cực chất vấn.
Anh dùng bàn tay đẩy mặt cô ra. “Dù sao cũng không phải tặng cho cậu.”
“Xem ra là có người trong lòng.” Ân Nhược Ngang từ đầu đến cuối yên lặng đột nhiên nói.
Khương Duệ Minh bỗng nhiên ngẩn ra gương mặt anh tuấn luôn khiến nhân thần cộng phẫn, thiên lý khó dung lúc này lại hiện lên chút cảm xúc khó nhận biết, chợt lộ ra một nụ cười thản nhiên, không lên tiếng, xách túi nhựa bước nhanh, giống như là có quái thú truy đuổi ở sau lưng anh.
“Này, tóm lại là có hay không, Khương Duệ Minh cậu chờ tớ một chút với, đi nhanh như vậy làm gì?
Kinh Ấu Mỹ đang muốn đuổi theo, Ân Nhược Ngang lại kéo cô lại, lắc đầu cười.
“Cậu kéo tớ làm gì, tớ nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”
“Còn cần phải hỏi sao? Cậu có thấy qua bộ dạng này của cậu ấy chưa?”
Kinh Ấu Mỹ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Không có.”
Khương Duệ Minh không phải đàn ông ăn chay gì, mỗi lần đi hộp đêm thấy gái đẹp liền sáp lại, hợp thì ở không hợp thì tan, phụ nữ rất ít khi có thể lưu lại trong lòng anh, giống như hôm nay nhẫn nại tỉ mỉ chọn đồ chơi cho phụ nữ, thật đúng là Bàn Cổ khai thiên, lần đầu mới thấy.
Tựa như nghĩ đến thứ gì đó, Kinh Ấu Mỹ nghi hoặc nói: “Cũng không đúng nha, Khương Duệ Minh mỗi lần gặp được phụ nữ vừa ý đều sẽ đợi không kịp chia sẻ với bọn mình, phất cờ rêu rao, lần này lại không có nghe thấy cậu ấy nói gì, quá không phù hợp với lẽ thường.”
“Cho nên, nhiều việc liên tiếp không bình thường như vậy, cậu cảm thấy còn muốn hỏi gì nữa? Cho cậu ấy một chút không gian đi, đến lúc cần nói, cậu ấy sẽ tự động đưa người đến trước mặt chúng ta.”
“Ai nha, tớ tò mò quá đi…”
Ân Nhược Ngang chìa tay cốc nhẹ trán cô, “Đi thôi, không phải cậu muốn xem phim sao?”
Chu miệng, “Được rồi, đi đi đi nào.” Nhân cơ hội kéo Ân Nhược Ngang chạy trên đường, Kinh Ấu Mỹ mừng thầm.
Khương Duệ Minh ở phía xa bỏ rơi hai người lại phía sau, một người yên lặng bước nhanh.
Không có chuẩn bị sẵn sàng đã bị Ân Nhược Ngang nói ra, khiến anh trong lúc nhất thời thật sự có chút trở tay không kịp.
Anh thích Đới Nghi Thuần sao? Thần bí cong môi cười một tiếng.
Giờ nghĩ lại, có thể nói trong những cô gái anh đã gặp, Đới Nghi Thuần là một người rất đặc biệt.
Đặc biệt nhu thuận, đặc biệt nhát gan, đặc biệt dễ xấu hổ, đặc biệt đơn thuần dễ gạt, còn đặc biệt có thể khiến cho anh bật cười.
Ban đầu chẳng qua là cảm thấy trêu chọc cô chơi rất vui, trêu chọc nhiều lần, dường như là bị nghiện, nhìn tay chân cô luống cuống, anh cũng rất vui, nếu cô ngoảnh mặt làm ngơ đối với anh, anh sẽ cảm thấy khó chịu, mỗi một lần phải chọc đến khi mặt cô đỏ bừng, ánh mắt vô tội nhìn anh, anh mới chịu bỏ qua.
Ơ, loại hành động này nghe có chút quá ngây thơ đi, giống như nam học sinh tiểu học nghịch ngợm càn quấy chuyên kéo tóc, hất váy bạn nữ vậy.
Lắc đầu, anh dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, làm sao có thể sẽ ngây thơ như vậy, không thể nào, tuyệt đối… Tuyệt đối không thể nào!
Đới Nghi Thuần là đặc biệt, điều làm anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, cô một chút cũng không giống loại phụ nữ mà anh sẽ theo đuổi.
Thân là mặt trời trời sinh, Khương Duệ Minh từ trước đến nay là thích phụ nữ cũng bắt mắt giống mình, Đới Nghi Thuần cảm giác tồn tại quá yếu ớt, yếu ớt đến mức đặt cô vào trong đám người, muốn không xem nhẹ cô cũng rất khó.
Theo lý thuyết, anh cả đời cũng sẽ không thấy cô, nhưng mà chuyện nghịch lí hết lần này đến lần khác lại xảy ra, khiến anh vẫn cứ chú ý tới cô trong biển người mênh mông, không chỉ không tự chủ muốn đối xử tốt với cô mà còn không tự chủ muốn cùng cô thân cận, thậm chí không tiếc dùng danh nghĩa trả lễ, mỗi ngày đều muốn được cùng cô ăn cơm trưa.
Hỏi thử, cán cân trong lòng cũng đã nghiêng đến tình trạng này, anh còn phải đong đưa không ngừng, tiếp tục kháng cự sao?
Anh nghĩ, anh thật sự thích cô.
Không có nói cho hai người bạn thân kia là vì anh cũng không biết mình nên mở miệng như thế nào.
Nếu không có cách nào giải thích được, vậy dứt khoát không cần phải giải thích.
Anh cúi đầu nhìn túi nhựa bình thường chứa đầy những dây cột tóc nhỏ trong tay, đáy lòng dâng lên một phần vui mừng, thật chờ mong đến ngày thứ hai đi làm tự tay tặng quà cho cô.
Anh một mực chờ đợi nhưng không tìm được cơ hội tốt tặng quà cho cô.
Mấy ngày trước, chị Uông trả phép đi làm liền bàn giao quá nhiều việc chạy chân cho cô, cả ngày ngày hôm nay, chỉ thấy cô một mực chạy tới chạy lui, gần như rất ít khi ngồi xuống nghỉ ngơi, cộng thêm buổi chiều anh còn phải ra tòa, bữa trưa ‘Trả lễ’ của hai người đành phải biến thành gọi thức ăn nhanh ở bên ngoài, hơn nữa còn có chị Uông làm kỳ đà cản mũi, aizz, thật là không thú vị mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook