Kiếm Được Con Cưới Được Vợ
-
Chương 10
Editor: Lam
Làm Khương Duệ Minh cảm thấy bực mình nhất chính là, ánh mắt của chị Uông có cần phải sắc bén như vậy không, anh cùng lắm chỉ nhìn Đới Nghi Thuần nhiều hơn một cái, chị Chú (chú: chú ý) trời sinh tràn đầy ý bảo hộ liền lập tức đứng ra, không ngừng dùng ánh mắt đằng đằng sát khí cảnh báo anh không được phép vượt qua Lôi Trì một bước, thật giống như anh nhìn Đới Nghi Thuần lâu thêm một giây thì cô nhóc này sẽ mang thai vậy.
(Lôi trì: tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc)
Làm ơn đi, anh là người, không phải là cầm thú có được hay không!
Nếu anh chỉ cần dùng mắt là có thể khiến cho người ta mang bầu, vậy anh còn cần làm luật sư sao? Anh đã sớm bị đưa vào viện bảo tàng triển lãm, nếu không cũng bị các nhà khoa học bắt đi mổ bụng giải phẫu nghiên cứu rồi, còn có thể vui vẻ giống bây giờ sao?
Sau cùng, bị nhốt trong phòng làm việc cả một buổi sáng, Khương Duệ Minh không khỏi mang theo tâm tình phiền muộn lên tòa.
Không biết có phải bởi vì oán khí tích quá sâu hay không, Khương Duệ Minh xưa nay thích cười nói dụng binh, tiếu lý tàng đao, hôm nay lời nói đặc biệt sắc bén, luật sư đối phương căn bản không chống đỡ được, không bao lâu, mấy triệu phí phụng dưỡng liền thuận lợi rơi vào trong túi đương sự của anh.
Chẳng qua là, vụ kiện thắng quá thuận lợi cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì Khương Duệ Minh buộc lòng phải trở về phòng làm việc sớm, tâm trạng buồn chán ngồi trên ghế tiếp tục ngẩn người.
Quyển tạp chí thể thao trong tay bị lật đi lật lại, tiếp tục lật, lúc lật tới mức anh có thể thuộc luôn nội dung của cả quyển tạp chí thì anh quyết định phủi mông tan việc.
Anh đánh chết cũng không muốn mang dây cột tóc về nhà, vì thế liền đến trước chỗ ngồi của Đới Nghi Thuần, lấy túi nhựa được để ngay ngắn trong cặp công văn ra, đặt lên trên bàn của cô.
Xuyên qua tròng kính đầy vết xước, Đới Nghi Thuần nghiêng đầu, không hiểu nhìn vật từ trên trời rơi xuống trước mặt, tiếp đó ngước tròng mắt đen tràn đầy kinh ngạc lên, ngơ ngác nhìn Khương Duệ Minh.
Tròng mắt đen của Khương Duệ Minh chợt lóe, đáng chết, cô lộ ra vẻ mặt ngây thơ như vậy làm gì, nhất là cái miệng nhỏ nhắn hơi giương lên, làm cho anh nhất thời nhịn không được suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu lại len lén tưởng tượng, cảm xúc lúc hôn lên cánh môi mềm mại kia sẽ như thế nào đây…
“Luật sư Khương, đây là …” Cô buồn bực hỏi.
Anh nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hắng giọng, làm vẻ mặt nghiêm túc để che giấu sự hỗn loạn mất tự nhiên của mình, kéo căng cổ họng nói: “Cho cô.”
Đới Nghi Thuần buồn bực kéo một góc túi ra, nghiêng đầu liếc một cái, ngạc nhiên phát hiện bên trong tất cả đều là dây cột tóc nho nhỏ vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Dường như sau khi sinh Ân Ân, cô đã lâu không có mua qua đồ vật nhỏ đáng yêu như vậy, mỗi một đồng tiền kiếm được, ngoại trừ trang trải cuộc sống của hai mẹ con, phần còn lại cô đều tích trữ để chuẩn bị học phí tương lai cho Ân Ân, những dây cột tóc trang sức nhỏ đính đá này mặc dù chỉ chừng trăm đồng nhưng đối với cô mà nói hoàn toàn là đồ xa xỉ, cô nói gì đi nữa cũng không xuống tay được.
Cô nhìn thoáng qua một cái, trong đầu nghĩ, một túi rực rỡ muôn màu như vậy cũng không rẻ đi!
Nghĩ như thế, ngón tay xinh đẹp của cô cách xa túi nhựa, “Tôi không thể…”
Dường như đã đoán được trước, cô còn chưa nói xong lời từ chối, Khương Duệ Minh liền cướp lời giải thích, “Tôi có người bạn buôn bán sỉ, người đó tặng một ít đồ cho tôi, tôi cũng không cần dùng tới, cho cô.”
Vốn là anh còn ghét bỏ túi nhựa này quá tầm thường, có điều bây giờ suy nghĩ lại, chính nhờ nó càng khiến lời giải thích của anh càng thêm có tính chân thực.
Thì ra là người khác tặng anh, bởi vì anh không cần tới nên mới tặng lại cho cô, cũng không có làm anh tốn kém, Đới Nghi Thuần cũng liền không từ chối nữa.
“Chị Uông, chị chọn trước đi.”
Đới Nghi Thuần rất hiểu cách đối nhân xử thế, bưng chiếc túi ngay ngắn đưa đến trước mặt chị Uông, cười tủm tỉm mời chị ấy chọn trước.
“Chị Uông đã lớn tuổi, còn mang vật trang sức đáng yêu như vậy sẽ rất kỳ quái, vật này chỉ thích hợp với mấy cô gái trẻ tuổi thôi, cô giữ lại chính mình dùng đi.” Anh mặc dù ung dung nói nhưng trong lòng rất khẩn trương cô thật sự sẽ tặng đi.
Chị Uông cũng xem như là người lão luyện, nhìn ánh mắt tận lực trốn tránh nhưng lại giả vờ như bình thường của Khương Duệ Minh, lại nhìn gương mặt đầy ngây thơ đơn thuần của Đới Nghi Thuần, trong lòng âm thầm đưa ra kết luận: Luật sư Khương này có vấn đề!
Có điều chị cũng không có nói toạc ra tại chỗ, mà là thuận theo nói: “Đúng vậy, em giữ lại cho mình đi, chị không cần.” Nhưng ánh mắt vẫn quan sát không buông lỏng.
Đới Nghi Thuần dẫu sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, ít nhiều cũng vẫn thích mấy vật nho nhỏ xinh đẹp như này, nhưng cô cảm thấy nếu lấy toàn bộ thì quá tham lam, một cái là tốt rồi, một cái cũng đã đủ khiến cô vui vẻ.
“Vậy tôi lấy một cái, phần còn lại luật sư Khương có thể mang đi phân chia cho những người khác.”
Cái gì?! Những thứ này đều là anh đặc biệt mua cho cô, cô lại còn muốn anh mang đi tặng cho “những người bạn” không biết tên khác?!
Khương Duệ Minh anh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời anh kiên nhẫn giúp phụ nữ chọn dây cột tóc, thế mà cô không vui mừng hớn hở nhận hết, đúng là tức chết anh mà!
Đáng ghét, Ngốc Ngốc này đúng là ông trời phái đến đả kích lòng tự tôn của anh!
Đới Nghi Thuần hồn nhiên không cảm giác được mình đả kích lòng tự ái của người nào đó, nhìn dây cột tóc nhỏ hình con bướm màu hồng, đang định đưa tay cầm lấy, Khương Duệ Minh lại bỗng chốc xách túi nhựa lên, không cho phép cự tuyệt ngang ngược nhét vào trong ngực cô.
“Nói tặng cho cô chính là tặng cho cô, cầm lấy hết đi, cô muốn tặng cho người khác hay giữ lại tự mình dùng đều tùy cô.”
Có điều, nếu cô thật sự dám mang đi tặng cho người khác, anh nhất định sẽ tức chết.
Gì thế này, mềm mềm?!
Cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt đen trong nháy mắt trợn lên.
A a a a, tay của anh sao lại đáng chết vừa khéo đặt trên ngực của cô như vậy?! Không chỉ có anh,
ngay cả Đới Nghi Thuần cũng ngu người, một giây sau, bốn mắt giao nhau.
Khương Duệ Minh phảng phất như chạm phải điện, giựt tay lại, tim đập mạnh như trống, Đới Nghi Thuần gò má đỏ bừng cúi đầu xuống, hận không thể đào cái hố chôn mình vào.
Cổ họng anh căng cứng, không thể thốt thành lời.
Mới vừa rồi bàn tay anh cảm nhận được rõ ràng cảm giác mềm mại mà đầy đặn, chính là bộ ngực mềm mại của cô, anh sơ ý không cẩn thận đụng trúng.
Trời ơi, thật mất hết thể diện mà, làm sao anh lại làm ra loại hành vi dê xồm tà ác như vậy chứ, quả thật là quá mất mặt!
Tiêu rồi, cô sẽ không nghĩ rằng anh là đại sắc lang có ý đồ xấu xa chứ?
Không còn mặt mũi nào, đời này Khương Duệ Minh chưa từng bối rối như vậy, lỗ tai đều đỏ cả lên.
Thừa dịp trước khi mình còn chưa mất hết mặt mũi, anh lớn tiếng hét lên: “Tôi muốn tan sở, chị Uông muốn quá giang thì đi xuống nhanh đi.” Dứt lời, anh cũng không dám nhìn Đới Nghi Thuần, đầu cũng không dám quay lại rời đi.
Dù rằng anh giả vờ tự nhiên, nhưng trong lòng anh rõ hơn bất kì người nào khác, thực ra là anh hoảng sợ bỏ chạy…
Chị Uông lúc này đã không rảnh nghiên cứu chuyện kì lạ giữa hai người nữa, dù sao thì đi nhờ xe của Khương Duệ Minh không phải là một chuyện dễ dàng, nếu không phải bởi vì chân bị thương, cho dù cả đời này cô cúc cung tận tụy vì văn phòng cũng đừng mong được hưởng loại phúc lợi tốt đưa đón bằng xe riêng này, đương nhiên là phải nắm chặt rồi.
Không nói hai lời, cô cấp tốc thu dọn đồ, “Nghi Thuần, phiền em khóa cửa giúp.” Nói xong liền cầm gậy, cẩn thận đi xuống lầu, lưu lại Đới Nghi Thuần còn đang đỏ mặt tại chỗ.
Khương Duệ Minh ngồi ở ghế lái hồi lâu, chị Uông mới lững thững đi tới.
“Chạy nhanh như vậy, người không biết còn tưởng cậu làm chuyện trái lương tâm đấy.” Chị Uông không mặn không nhạt mỉa mai anh.
“Bà già, thắt dây an toàn.” Anh tức giận nhắc nhở.
“Cậu gọi tôi là cái gì? Chú Tư của cậu từ trước đến giờ còn không dám gọi tôi là bà già đấy.” Chị Uông đằng đằng sát khí trừng anh.
“Chú Tư dĩ nhiên sẽ không gọi chị là bà già, bởi vì các người bằng tuổi nhau, chị là bà già, vậy chú ấy không phải là ông già sao?” Nhấn ga, rất nhanh xe liền phóng như bay trên đường lớn.
Anh muốn chạy trốn, anh muốn chạy trốn khỏi nơi hoang đường mất mặt nhất thế giới này, tốt nhất là chạy tới mặt trăng luôn.
Dùng sức hất đầu, cố gắng văng hình ảnh đột nhiên xuất hiện kia ra khỏi đầu.
“Tại sao trước kia tôi không có nghe qua cậu có người bạn buôn bán sỉ nhỉ.”
“Chị cũng không phải là mẹ tôi, làm sao biết được tôi có bạn bè nào, huống chi chuyện chị không biết còn rất nhiều.”
“Những thứ kia là cậu mua sao?”
Bỗng ho khan dữ dội, phút chốc thất thần thiếu chút nữa tông vào xe phía trước, Khương Duệ Minh tức giận liếc chị Uông một cái, giận dữ nói: “Tôi có rãnh rỗi như vậy sao?”
Ồ, hóa ra là thẹn quá hóa giận sao?
“Phải không? Thế nhưng tin tức tôi nhận được cũng không phải là như vậy.” Chị Uông lạnh lùng nói.
“Chị thì nhận được tin tức gì chứ?” Đoán trước chị Uông trăm phần trăm chỉ là phô trương thanh thế, anh hung hăng nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ.
“Buổi chiều lúc cậu đi khỏi tòa án, Ấu Mỹ có gọi điện thoại đến tìm cậu, thuận tiện hỏi tôi một vấn đề.”
Lòng khẽ động, không tự chủ siết chặt tay lái, “Vấn đề gì?”
“Đương nhiên là hỏi tôi có biết tung tích của túi đồ cột tóc kia hay không rồi?” Không đếm xỉa đến gương mặt tuấn tú của Khương Duệ Minh đang co giật lợi hại, chị Uông tiếp tục nói: “Nghe nói đó chính là do người nào đó chen chúc trong đám người, tỉ mỉ lựa chọn từng cái…”
Kinh Ấu Mỹ cậu được lắm, quả nhiên là đủ nhiều chuyện!
“Đủ rồi! Đúng, là tôi mua đấy, thế nào? Chị cắn tôi à.” Lần này thật sự là thẹn quá hóa giận.
“Tôi cắn cậu làm gì, tôi chỉ là muốn ép cậu nhận thêm mấy vụ kiện, để cho cuối năm tôi được nhận tiền thưởng nhiều một chút mà thôi.”
Thừa dịp ngừng đèn đỏ, Khương Duệ Minh quay đầu nhìn chằm chằm chị Uông, “Tôi quyết định, bắt đầu từ ngày mai, chị phải nghỉ đông ở nhà cho tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì chị thật sự thật sự thật sự còn lắm chuyện hơn cả mẹ tôi đấy.”
“Tôi muốn gọi điện thoại cho chú Tư của cậu.”
“Cứ tự nhiên.”
Anh chắc chắn chị Uông không dám gọi, bởi vì nếu để chú Tư biết chị ấy bị thương hành động bất tiện, khẳng định cũng sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý với quyết đinh của anh, hừ!
Thời điểm Khương Duệ Minh cùng chị Uông đối đầu gay gắt trên xe, gương mặt Đới Nghi Thuần đỏ bừng, thật lâu không hồi thần được, ngây ngốc ngồi tại chỗ, tim, lại đập bình bịch bình bịch lợi hại.
Mỗi lần nhớ lại lúc bàn tay ấm áp mang theo lực đạo mạnh mẽ đè trên ngực cô, cô liền khó thở, máu trong người chảy mạnh khó hiểu, khuôn mặt đỏ bừng như búng ra máu.
Tuy rằng đó chỉ là hành động vô tình của anh, nhưng xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, cô vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, tưởng tượng đến anh trước giờ luôn ung dung tiêu sái cũng có ngày lúng túng đến mức đỏ đến tận mang tai, cô lại không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Lại lần nữa mở ra chiếc túi bị anh nhét vào, nhìn bên trong đầy dây cột tóc lấp lánh, trong đầu lại nhớ đến lời anh vừa nói.
Nói tặng cho cô chính là tặng cho cô, cầm lấy hết đi, cô muốn tặng cho người khác hay giữ lại tự mình dùng đều tùy cô!
Bây giờ suy nghĩ lại, thực ra từ trong xương anh cũng có tính cách bá đạo đấy chứ, thế nhưng cô không hề cảm thấy đáng ghét một chút nào, ngược lại còn không nhịn được muốn thần phục vâng theo…
Anh nói, cô muốn tặng cho người khác hay giữ lại tự mình dùng đều tùy cô, cô biết rõ mình không nên quá tham lam, thế nhưng nghĩ đến đây là đồ anh tặng cô, cảm xúc ích kỉ mãnh liệt xông lên đầu, cô phát hiện mình một chút cũng không muốn, dù chỉ là một, cũng không nguyện ý chia sẻ cùng người khác.
Bởi vì, đây là đồ anh tặng cô, cho dù anh chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến phật, cô cũng vô cùng hạnh phúc.
Hóa ra, bên trong tính cách của cô cũng có một mặt đen tối như vậy…
Đang lúc ngẩn người, bên tai truyền tới tiếng chuông reo mờ ảo.
Cô vội vàng chấm dứt suy nghĩ lung tung, vực dậy tinh thần, phát hiện không phải điện thoại của phòng làm việc, xoay người mở túi xách ra kiểm tra, rất nhanh liền xác nhận được nguồn gốc âm thanh cũng không phải là chuông điện thoại của cô.
Tiếng chuông da diết vẫn còn kéo dài, cô bèn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tìm về phía âm thanh phát ra trong phòng…
Chốc lát, cô ở trong ngăn kéo thứ nhất bên phải bàn làm việc của Khương Duệ Minh tìm được chiếc di động bị bỏ quên.
Ngay tại lúc Đới Nghi Thuần còn đang do dự có nên tiếp điện thoại hay không, báo cho người gọi biết chủ nhân của chiếc di động đã quên mang nó đi, một giây sau, tiếng chuông điện thoại vốn đang reo đột nhiên im bặt.
Chờ đợi chốc lát, cuối cùng đối phương cũng gọi lại, lúc này cô mới đóng lại ngăn kéo.
Trên bàn luật sư Khương để một cuốn ‘Lục pháp toàn thư’ cùng một ít tài liệu văn kiện không tính là quan trọng, trong đầu nghĩ, dù sao ngày mai lúc làm việc cũng phải giúp anh sắp xếp lại mặt bàn, bây giờ đang rảnh, cứ sắp xếp lại trước đi.
Vừa mới cầm lên quyển ‘Lục pháp toàn thư’ tương đối thâm niên cùng nặng nề kia, bên trong liền rơi ra một tấm hình tựa như bị dùng để làm dấu trang tạm thời.
Trong tấm hình có ba người, Khương Duệ Minh đứng ở ngoài cùng bên trái, anh và cô gái đứng ngoài cùng bên phải cùng đứa bé trai ở giữa làm động tác kỳ lạ, nụ cười trên mặt cả ba vô cùng rực rỡ.
Người trong tấm ảnh so với hiện tại còn trẻ hơn, Khương Duệ Minh như vậy cô chưa từng thấy qua.
Cô ngay cả một tấm hình của anh cũng không có, những năm tưởng niệm này tất cả đều dựa vào trí nhớ trong đầu, đôi lúc trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy lo sợ, hiện tại có lẽ cô còn có thể dễ dàng nhớ đến hình dáng của anh, thế nhưng sau này thì sao? Đến lúc có một ngày cô không nhớ nổi anh nữa thì phải làm sao đây?
Hoặc giả sau khi Ân Ân lớn lên hỏi hình dáng của cha, đến lúc đó cô phải nói với Ân Ân thế nào?
Chờ đến lúc kỳ hạn ba tháng kết thúc, lần sau gặp mặt chỉ sợ là rất lâu, có tấm hình này, tương lai già rồi trí nhớ dần dần phai mờ, ít nhất còn có thể có một tấm ảnh hình dáng rõ ràng.
Thật xin lỗi, cô quyết định bỏ qua luân thường đạo lý để ăn trộm một lần, tấm hình này cô muốn có.
Cô rút tấm hình ra, trước sau như một đặt cuốn ‘Lục pháp toàn thư’ ngay ngắn trong hộc tủ, đem tấm hình quý báu và những đồ cột tóc anh đưa, toàn bộ cùng nhau bỏ vào túi xách của mình.
Làm Khương Duệ Minh cảm thấy bực mình nhất chính là, ánh mắt của chị Uông có cần phải sắc bén như vậy không, anh cùng lắm chỉ nhìn Đới Nghi Thuần nhiều hơn một cái, chị Chú (chú: chú ý) trời sinh tràn đầy ý bảo hộ liền lập tức đứng ra, không ngừng dùng ánh mắt đằng đằng sát khí cảnh báo anh không được phép vượt qua Lôi Trì một bước, thật giống như anh nhìn Đới Nghi Thuần lâu thêm một giây thì cô nhóc này sẽ mang thai vậy.
(Lôi trì: tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc)
Làm ơn đi, anh là người, không phải là cầm thú có được hay không!
Nếu anh chỉ cần dùng mắt là có thể khiến cho người ta mang bầu, vậy anh còn cần làm luật sư sao? Anh đã sớm bị đưa vào viện bảo tàng triển lãm, nếu không cũng bị các nhà khoa học bắt đi mổ bụng giải phẫu nghiên cứu rồi, còn có thể vui vẻ giống bây giờ sao?
Sau cùng, bị nhốt trong phòng làm việc cả một buổi sáng, Khương Duệ Minh không khỏi mang theo tâm tình phiền muộn lên tòa.
Không biết có phải bởi vì oán khí tích quá sâu hay không, Khương Duệ Minh xưa nay thích cười nói dụng binh, tiếu lý tàng đao, hôm nay lời nói đặc biệt sắc bén, luật sư đối phương căn bản không chống đỡ được, không bao lâu, mấy triệu phí phụng dưỡng liền thuận lợi rơi vào trong túi đương sự của anh.
Chẳng qua là, vụ kiện thắng quá thuận lợi cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì Khương Duệ Minh buộc lòng phải trở về phòng làm việc sớm, tâm trạng buồn chán ngồi trên ghế tiếp tục ngẩn người.
Quyển tạp chí thể thao trong tay bị lật đi lật lại, tiếp tục lật, lúc lật tới mức anh có thể thuộc luôn nội dung của cả quyển tạp chí thì anh quyết định phủi mông tan việc.
Anh đánh chết cũng không muốn mang dây cột tóc về nhà, vì thế liền đến trước chỗ ngồi của Đới Nghi Thuần, lấy túi nhựa được để ngay ngắn trong cặp công văn ra, đặt lên trên bàn của cô.
Xuyên qua tròng kính đầy vết xước, Đới Nghi Thuần nghiêng đầu, không hiểu nhìn vật từ trên trời rơi xuống trước mặt, tiếp đó ngước tròng mắt đen tràn đầy kinh ngạc lên, ngơ ngác nhìn Khương Duệ Minh.
Tròng mắt đen của Khương Duệ Minh chợt lóe, đáng chết, cô lộ ra vẻ mặt ngây thơ như vậy làm gì, nhất là cái miệng nhỏ nhắn hơi giương lên, làm cho anh nhất thời nhịn không được suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu lại len lén tưởng tượng, cảm xúc lúc hôn lên cánh môi mềm mại kia sẽ như thế nào đây…
“Luật sư Khương, đây là …” Cô buồn bực hỏi.
Anh nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hắng giọng, làm vẻ mặt nghiêm túc để che giấu sự hỗn loạn mất tự nhiên của mình, kéo căng cổ họng nói: “Cho cô.”
Đới Nghi Thuần buồn bực kéo một góc túi ra, nghiêng đầu liếc một cái, ngạc nhiên phát hiện bên trong tất cả đều là dây cột tóc nho nhỏ vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Dường như sau khi sinh Ân Ân, cô đã lâu không có mua qua đồ vật nhỏ đáng yêu như vậy, mỗi một đồng tiền kiếm được, ngoại trừ trang trải cuộc sống của hai mẹ con, phần còn lại cô đều tích trữ để chuẩn bị học phí tương lai cho Ân Ân, những dây cột tóc trang sức nhỏ đính đá này mặc dù chỉ chừng trăm đồng nhưng đối với cô mà nói hoàn toàn là đồ xa xỉ, cô nói gì đi nữa cũng không xuống tay được.
Cô nhìn thoáng qua một cái, trong đầu nghĩ, một túi rực rỡ muôn màu như vậy cũng không rẻ đi!
Nghĩ như thế, ngón tay xinh đẹp của cô cách xa túi nhựa, “Tôi không thể…”
Dường như đã đoán được trước, cô còn chưa nói xong lời từ chối, Khương Duệ Minh liền cướp lời giải thích, “Tôi có người bạn buôn bán sỉ, người đó tặng một ít đồ cho tôi, tôi cũng không cần dùng tới, cho cô.”
Vốn là anh còn ghét bỏ túi nhựa này quá tầm thường, có điều bây giờ suy nghĩ lại, chính nhờ nó càng khiến lời giải thích của anh càng thêm có tính chân thực.
Thì ra là người khác tặng anh, bởi vì anh không cần tới nên mới tặng lại cho cô, cũng không có làm anh tốn kém, Đới Nghi Thuần cũng liền không từ chối nữa.
“Chị Uông, chị chọn trước đi.”
Đới Nghi Thuần rất hiểu cách đối nhân xử thế, bưng chiếc túi ngay ngắn đưa đến trước mặt chị Uông, cười tủm tỉm mời chị ấy chọn trước.
“Chị Uông đã lớn tuổi, còn mang vật trang sức đáng yêu như vậy sẽ rất kỳ quái, vật này chỉ thích hợp với mấy cô gái trẻ tuổi thôi, cô giữ lại chính mình dùng đi.” Anh mặc dù ung dung nói nhưng trong lòng rất khẩn trương cô thật sự sẽ tặng đi.
Chị Uông cũng xem như là người lão luyện, nhìn ánh mắt tận lực trốn tránh nhưng lại giả vờ như bình thường của Khương Duệ Minh, lại nhìn gương mặt đầy ngây thơ đơn thuần của Đới Nghi Thuần, trong lòng âm thầm đưa ra kết luận: Luật sư Khương này có vấn đề!
Có điều chị cũng không có nói toạc ra tại chỗ, mà là thuận theo nói: “Đúng vậy, em giữ lại cho mình đi, chị không cần.” Nhưng ánh mắt vẫn quan sát không buông lỏng.
Đới Nghi Thuần dẫu sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, ít nhiều cũng vẫn thích mấy vật nho nhỏ xinh đẹp như này, nhưng cô cảm thấy nếu lấy toàn bộ thì quá tham lam, một cái là tốt rồi, một cái cũng đã đủ khiến cô vui vẻ.
“Vậy tôi lấy một cái, phần còn lại luật sư Khương có thể mang đi phân chia cho những người khác.”
Cái gì?! Những thứ này đều là anh đặc biệt mua cho cô, cô lại còn muốn anh mang đi tặng cho “những người bạn” không biết tên khác?!
Khương Duệ Minh anh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời anh kiên nhẫn giúp phụ nữ chọn dây cột tóc, thế mà cô không vui mừng hớn hở nhận hết, đúng là tức chết anh mà!
Đáng ghét, Ngốc Ngốc này đúng là ông trời phái đến đả kích lòng tự tôn của anh!
Đới Nghi Thuần hồn nhiên không cảm giác được mình đả kích lòng tự ái của người nào đó, nhìn dây cột tóc nhỏ hình con bướm màu hồng, đang định đưa tay cầm lấy, Khương Duệ Minh lại bỗng chốc xách túi nhựa lên, không cho phép cự tuyệt ngang ngược nhét vào trong ngực cô.
“Nói tặng cho cô chính là tặng cho cô, cầm lấy hết đi, cô muốn tặng cho người khác hay giữ lại tự mình dùng đều tùy cô.”
Có điều, nếu cô thật sự dám mang đi tặng cho người khác, anh nhất định sẽ tức chết.
Gì thế này, mềm mềm?!
Cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt đen trong nháy mắt trợn lên.
A a a a, tay của anh sao lại đáng chết vừa khéo đặt trên ngực của cô như vậy?! Không chỉ có anh,
ngay cả Đới Nghi Thuần cũng ngu người, một giây sau, bốn mắt giao nhau.
Khương Duệ Minh phảng phất như chạm phải điện, giựt tay lại, tim đập mạnh như trống, Đới Nghi Thuần gò má đỏ bừng cúi đầu xuống, hận không thể đào cái hố chôn mình vào.
Cổ họng anh căng cứng, không thể thốt thành lời.
Mới vừa rồi bàn tay anh cảm nhận được rõ ràng cảm giác mềm mại mà đầy đặn, chính là bộ ngực mềm mại của cô, anh sơ ý không cẩn thận đụng trúng.
Trời ơi, thật mất hết thể diện mà, làm sao anh lại làm ra loại hành vi dê xồm tà ác như vậy chứ, quả thật là quá mất mặt!
Tiêu rồi, cô sẽ không nghĩ rằng anh là đại sắc lang có ý đồ xấu xa chứ?
Không còn mặt mũi nào, đời này Khương Duệ Minh chưa từng bối rối như vậy, lỗ tai đều đỏ cả lên.
Thừa dịp trước khi mình còn chưa mất hết mặt mũi, anh lớn tiếng hét lên: “Tôi muốn tan sở, chị Uông muốn quá giang thì đi xuống nhanh đi.” Dứt lời, anh cũng không dám nhìn Đới Nghi Thuần, đầu cũng không dám quay lại rời đi.
Dù rằng anh giả vờ tự nhiên, nhưng trong lòng anh rõ hơn bất kì người nào khác, thực ra là anh hoảng sợ bỏ chạy…
Chị Uông lúc này đã không rảnh nghiên cứu chuyện kì lạ giữa hai người nữa, dù sao thì đi nhờ xe của Khương Duệ Minh không phải là một chuyện dễ dàng, nếu không phải bởi vì chân bị thương, cho dù cả đời này cô cúc cung tận tụy vì văn phòng cũng đừng mong được hưởng loại phúc lợi tốt đưa đón bằng xe riêng này, đương nhiên là phải nắm chặt rồi.
Không nói hai lời, cô cấp tốc thu dọn đồ, “Nghi Thuần, phiền em khóa cửa giúp.” Nói xong liền cầm gậy, cẩn thận đi xuống lầu, lưu lại Đới Nghi Thuần còn đang đỏ mặt tại chỗ.
Khương Duệ Minh ngồi ở ghế lái hồi lâu, chị Uông mới lững thững đi tới.
“Chạy nhanh như vậy, người không biết còn tưởng cậu làm chuyện trái lương tâm đấy.” Chị Uông không mặn không nhạt mỉa mai anh.
“Bà già, thắt dây an toàn.” Anh tức giận nhắc nhở.
“Cậu gọi tôi là cái gì? Chú Tư của cậu từ trước đến giờ còn không dám gọi tôi là bà già đấy.” Chị Uông đằng đằng sát khí trừng anh.
“Chú Tư dĩ nhiên sẽ không gọi chị là bà già, bởi vì các người bằng tuổi nhau, chị là bà già, vậy chú ấy không phải là ông già sao?” Nhấn ga, rất nhanh xe liền phóng như bay trên đường lớn.
Anh muốn chạy trốn, anh muốn chạy trốn khỏi nơi hoang đường mất mặt nhất thế giới này, tốt nhất là chạy tới mặt trăng luôn.
Dùng sức hất đầu, cố gắng văng hình ảnh đột nhiên xuất hiện kia ra khỏi đầu.
“Tại sao trước kia tôi không có nghe qua cậu có người bạn buôn bán sỉ nhỉ.”
“Chị cũng không phải là mẹ tôi, làm sao biết được tôi có bạn bè nào, huống chi chuyện chị không biết còn rất nhiều.”
“Những thứ kia là cậu mua sao?”
Bỗng ho khan dữ dội, phút chốc thất thần thiếu chút nữa tông vào xe phía trước, Khương Duệ Minh tức giận liếc chị Uông một cái, giận dữ nói: “Tôi có rãnh rỗi như vậy sao?”
Ồ, hóa ra là thẹn quá hóa giận sao?
“Phải không? Thế nhưng tin tức tôi nhận được cũng không phải là như vậy.” Chị Uông lạnh lùng nói.
“Chị thì nhận được tin tức gì chứ?” Đoán trước chị Uông trăm phần trăm chỉ là phô trương thanh thế, anh hung hăng nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ.
“Buổi chiều lúc cậu đi khỏi tòa án, Ấu Mỹ có gọi điện thoại đến tìm cậu, thuận tiện hỏi tôi một vấn đề.”
Lòng khẽ động, không tự chủ siết chặt tay lái, “Vấn đề gì?”
“Đương nhiên là hỏi tôi có biết tung tích của túi đồ cột tóc kia hay không rồi?” Không đếm xỉa đến gương mặt tuấn tú của Khương Duệ Minh đang co giật lợi hại, chị Uông tiếp tục nói: “Nghe nói đó chính là do người nào đó chen chúc trong đám người, tỉ mỉ lựa chọn từng cái…”
Kinh Ấu Mỹ cậu được lắm, quả nhiên là đủ nhiều chuyện!
“Đủ rồi! Đúng, là tôi mua đấy, thế nào? Chị cắn tôi à.” Lần này thật sự là thẹn quá hóa giận.
“Tôi cắn cậu làm gì, tôi chỉ là muốn ép cậu nhận thêm mấy vụ kiện, để cho cuối năm tôi được nhận tiền thưởng nhiều một chút mà thôi.”
Thừa dịp ngừng đèn đỏ, Khương Duệ Minh quay đầu nhìn chằm chằm chị Uông, “Tôi quyết định, bắt đầu từ ngày mai, chị phải nghỉ đông ở nhà cho tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì chị thật sự thật sự thật sự còn lắm chuyện hơn cả mẹ tôi đấy.”
“Tôi muốn gọi điện thoại cho chú Tư của cậu.”
“Cứ tự nhiên.”
Anh chắc chắn chị Uông không dám gọi, bởi vì nếu để chú Tư biết chị ấy bị thương hành động bất tiện, khẳng định cũng sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý với quyết đinh của anh, hừ!
Thời điểm Khương Duệ Minh cùng chị Uông đối đầu gay gắt trên xe, gương mặt Đới Nghi Thuần đỏ bừng, thật lâu không hồi thần được, ngây ngốc ngồi tại chỗ, tim, lại đập bình bịch bình bịch lợi hại.
Mỗi lần nhớ lại lúc bàn tay ấm áp mang theo lực đạo mạnh mẽ đè trên ngực cô, cô liền khó thở, máu trong người chảy mạnh khó hiểu, khuôn mặt đỏ bừng như búng ra máu.
Tuy rằng đó chỉ là hành động vô tình của anh, nhưng xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, cô vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, tưởng tượng đến anh trước giờ luôn ung dung tiêu sái cũng có ngày lúng túng đến mức đỏ đến tận mang tai, cô lại không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Lại lần nữa mở ra chiếc túi bị anh nhét vào, nhìn bên trong đầy dây cột tóc lấp lánh, trong đầu lại nhớ đến lời anh vừa nói.
Nói tặng cho cô chính là tặng cho cô, cầm lấy hết đi, cô muốn tặng cho người khác hay giữ lại tự mình dùng đều tùy cô!
Bây giờ suy nghĩ lại, thực ra từ trong xương anh cũng có tính cách bá đạo đấy chứ, thế nhưng cô không hề cảm thấy đáng ghét một chút nào, ngược lại còn không nhịn được muốn thần phục vâng theo…
Anh nói, cô muốn tặng cho người khác hay giữ lại tự mình dùng đều tùy cô, cô biết rõ mình không nên quá tham lam, thế nhưng nghĩ đến đây là đồ anh tặng cô, cảm xúc ích kỉ mãnh liệt xông lên đầu, cô phát hiện mình một chút cũng không muốn, dù chỉ là một, cũng không nguyện ý chia sẻ cùng người khác.
Bởi vì, đây là đồ anh tặng cô, cho dù anh chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến phật, cô cũng vô cùng hạnh phúc.
Hóa ra, bên trong tính cách của cô cũng có một mặt đen tối như vậy…
Đang lúc ngẩn người, bên tai truyền tới tiếng chuông reo mờ ảo.
Cô vội vàng chấm dứt suy nghĩ lung tung, vực dậy tinh thần, phát hiện không phải điện thoại của phòng làm việc, xoay người mở túi xách ra kiểm tra, rất nhanh liền xác nhận được nguồn gốc âm thanh cũng không phải là chuông điện thoại của cô.
Tiếng chuông da diết vẫn còn kéo dài, cô bèn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tìm về phía âm thanh phát ra trong phòng…
Chốc lát, cô ở trong ngăn kéo thứ nhất bên phải bàn làm việc của Khương Duệ Minh tìm được chiếc di động bị bỏ quên.
Ngay tại lúc Đới Nghi Thuần còn đang do dự có nên tiếp điện thoại hay không, báo cho người gọi biết chủ nhân của chiếc di động đã quên mang nó đi, một giây sau, tiếng chuông điện thoại vốn đang reo đột nhiên im bặt.
Chờ đợi chốc lát, cuối cùng đối phương cũng gọi lại, lúc này cô mới đóng lại ngăn kéo.
Trên bàn luật sư Khương để một cuốn ‘Lục pháp toàn thư’ cùng một ít tài liệu văn kiện không tính là quan trọng, trong đầu nghĩ, dù sao ngày mai lúc làm việc cũng phải giúp anh sắp xếp lại mặt bàn, bây giờ đang rảnh, cứ sắp xếp lại trước đi.
Vừa mới cầm lên quyển ‘Lục pháp toàn thư’ tương đối thâm niên cùng nặng nề kia, bên trong liền rơi ra một tấm hình tựa như bị dùng để làm dấu trang tạm thời.
Trong tấm hình có ba người, Khương Duệ Minh đứng ở ngoài cùng bên trái, anh và cô gái đứng ngoài cùng bên phải cùng đứa bé trai ở giữa làm động tác kỳ lạ, nụ cười trên mặt cả ba vô cùng rực rỡ.
Người trong tấm ảnh so với hiện tại còn trẻ hơn, Khương Duệ Minh như vậy cô chưa từng thấy qua.
Cô ngay cả một tấm hình của anh cũng không có, những năm tưởng niệm này tất cả đều dựa vào trí nhớ trong đầu, đôi lúc trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy lo sợ, hiện tại có lẽ cô còn có thể dễ dàng nhớ đến hình dáng của anh, thế nhưng sau này thì sao? Đến lúc có một ngày cô không nhớ nổi anh nữa thì phải làm sao đây?
Hoặc giả sau khi Ân Ân lớn lên hỏi hình dáng của cha, đến lúc đó cô phải nói với Ân Ân thế nào?
Chờ đến lúc kỳ hạn ba tháng kết thúc, lần sau gặp mặt chỉ sợ là rất lâu, có tấm hình này, tương lai già rồi trí nhớ dần dần phai mờ, ít nhất còn có thể có một tấm ảnh hình dáng rõ ràng.
Thật xin lỗi, cô quyết định bỏ qua luân thường đạo lý để ăn trộm một lần, tấm hình này cô muốn có.
Cô rút tấm hình ra, trước sau như một đặt cuốn ‘Lục pháp toàn thư’ ngay ngắn trong hộc tủ, đem tấm hình quý báu và những đồ cột tóc anh đưa, toàn bộ cùng nhau bỏ vào túi xách của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook