“Niếp thống lĩnh, ngươi ở lại đây thay ta dự tiệc, Phó mỗ có chuyện quan trọng khác, cáo từ trước.”

Phó Sơn xoay người dặn dò Niếp Bắc Hổ một tiếng, liền xoay người mà đi.

Đám người Văn Trường Kính vội bước lên phía trước tiễn.

Đi ra khỏi đại điện, khi đi qua bên người Tô Dịch, Phó Sơn rất tự nhiên dừng bước một chút, nụ cười ấm áp nói: “Tô công tử, Phó mỗ đi trước một bước.”

Tô Dịch gật gật đầu.

Một màn này bị mọi người thấy hết, tuy đều vô cùng kinh ngạc, đều theo bản năng cho rằng, Tô Dịch là thơm lây Văn Linh Chiêu, mới có thể được Phó Sơn đối đãi bằng ánh mắt khác.

Thẳng lúc đến bóng dáng đoàn người Phó Sơn biến mất, Hoàng Càn Tuấn nhịn không được thấp giọng tán thưởng, “Tô ca, ở đây, vẫn là ngươi có thể diện nhất!”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Ngươi không hận ta?”

Hoàng Càn Tuấn cứng đờ cả người, lộ vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Cha ta đêm qua đã hung hăng dạy dỗ ta, cũng khiến ta hoàn toàn rõ chênh lệch với Tô ca lớn bao nhiêu... Ta... Ta trong lòng chỉ có sợ hãi cùng may mắn, tuyệt đối không có thù hận.”

Tô Dịch ồ một tiếng, nói: “Hy vọng ngươi là nghĩ như thế.”

Nghe hai người đối thoại, đầu Văn Linh Tuyết càng thêm mơ hồ, một chuỗi sự việc xảy ra hôm nay không khỏi cũng quá kỳ quái rồi...

Phó Sơn tuy chỉ ở lại một lát liền rời khỏi, nhưng ảnh hưởng vẫn còn.

Trong tông tộc đại điện, không khí một lần nữa trở nên náo nhiệt, rất nhiều khách khứa đều ùn ùn chủ động đứng dậy, đi kính rượu hàn huyên vợ chồng Văn Trường Thái.

Văn Trường Thái làm người tuy thành thật, nhưng cũng không ngốc, biết là chuyện gì, trong lòng cũng vui vẻ không thôi.

Mà Cầm Thiến thì càng thêm hưng phấn, thần thái sáng láng, mặt mày vui vẻ, tuy cực lực muốn che giấu sự vui sướng trong lòng, nhưng không khống chế được...

Văn Trường Kính, Văn Trường Thanh bọn họ các đại nhân vật Văn gia này cũng rất vui vẻ. Cha con Lý Thiên Hàn trụi lông mà về, một hồi nguy cơ cứ thế hóa giải.

Càng khó được là, có Phó Sơn, Niếp Bắc Hổ cổ động, khiến thái độ toàn bộ khách khứa ở đây cũng đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Điều này đối với Văn gia tình cảnh thua xa ngày trước mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt!

“Hoàng huynh, ngươi đây là hoàn toàn thay đổi thái độ rồi?”

Niếp Bắc Hổ cùng Hoàng Vân Xung ngồi sát nhau, không lộ dấu vết hỏi ra.

“Hôm qua là Hoàng mỗ có mắt không tròng, va chạm Tô công tử, nào còn có thể vì thế ghi hận?”

Hoàng Vân Xung cười ha ha nói, “Cũng may Tô công tử hôm qua nương tay, để ta cùng con ta khỏi bị tai hoạ lớn hơn nữa, trong lòng ta rất cảm kích, cho nên hôm nay tự mình đến, một vì chúc thọ Văn lão thái quân, thứ hai đưa lên một ít lễ mọn, bày tỏ ý xin lỗi trong lòng.”

Niếp Bắc Hổ ngẩn ra một lát, nhìn Hoàng Vân Xung một cái thật sâu, nói: “Ta đoán Hoàng huynh còn có một điểm khác chưa nói.”

Hoàng Vân Xung nhướng mày: “Nguyện nghe cao kiến.”

Ánh mắt Niếp Bắc Hổ nhìn về phía ngoài đại điện, đặt ở trên người Hoàng Càn Tuấn ngồi ở bên cạnh Tô Dịch, ý vị sâu xa nói:

“Ngươi sợ là đã nhìn ra, lấy quan hệ của Tô công tử, về sau tiền đồ nhất định không thể hạn lượng, cho nên tính mang tai họa xảy ra ngày hôm qua coi là một cơ hội, thông qua bồi thường cùng xin lỗi, đặt một tầng quan hệ với Tô công tử, đúng không?”

Ánh mắt Hoàng Vân Xung hơi co lại, sau đó cười nói: “Cha mẹ yêu con, thì tính lâu dài cho chúng, ta như thế, Niếp huynh làm sao không phải cũng vậy?”

Niếp Bắc Hổ giơ chén rượu, cười ha ha nói: “Đến, ngươi ta cùng uống một ly.”

Văn lão thái quân ngồi ở thượng thủ thu hết từng màn trong đại điện vào đáy mắt, trong lòng lại cảm xúc lẫn lộn.

Hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi của bà.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Nhưng bà rõ, Văn gia có thể hóa nguy thành an, đơn giản là mượn thế người khác.

Nếu bản thân không đủ mạnh, loại cục diện này, bề ngoài phồn vinh của Văn gia cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Văn lão thái quân xuyên qua khách khứa đại điện, nhìn về phía một bóng người ngoài đại điện.

Người nọ mặc áo bào vải màu xanh, bóng người gầy gò, tùy ý mà ngồi, liền có khí chất xuất trần thoát tục, tỏ ra không hợp với mọi người chung quanh.

Hít sâu một hơi, Văn lão thái quân thu hồi ánh mắt, nói với tỳ nữ bên người: “Đi bảo vợ lão tam gia lại đây.”

Nữ tỳ vội vàng nhận lệnh rời đi.

Rất nhanh, Cầm Thiến vội vàng đến, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Lão thái quân gọi con có chuyện gì?”

Lão thái quân vẻ mặt uy nghiêm nói: “Quà hôm nay Phó đại nhân cùng Hoàng tộc trưởng đưa đến nhà các ngươi, ngươi không thể lưu lại một mình, chờ tiệc mừng thọ kết thúc, liền giao cho Tô Dịch.”

Cầm Thiến khẽ biến sắc, miễn cưỡng cười nói: “Lão thái quân quá lo rồi, con cũng sẽ không ham những thứ này. Chỉ là... Quà này là tặng cho con gái cùng con rể của con, nếu giao cho một mình Tô Dịch...”

Lão thái quân cười lạnh nói: “Ngươi tâm tư gì ta rõ nhất, đổi là mọi khi, ta tự nhiên mặc kệ, nhưng việc hôm nay khác với trước kia, ngươi tốt nhất đi làm như ta nói!”

Cầm Thiến cứng ngắc cả người, nàng vốn xác thực tính giữ riêng lại hai phần quà này.

Nhưng sau khi bị lão thái quân hạ lệnh như vậy, cuối cùng vẫn đánh mất ý nghĩ này, ủ rũ nói: “Vâng.”

Đuổi Cầm Thiến xong, lão thái quân đứng dậy, nói với tỳ nữ bên người: “Ngươi lại đi nói cho Tô Dịch, bảo hắn đến Hoa Trà đường gặp ta.”

“Vâng.”

Nữ tỳ nhận lệnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương