Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch )
-
Chương 47
“Phụ thân nói không sai, Tô Dịch là người thâm tàng bất lộ, không thể dùng lẽ thường để cân nhắc, nếu không, lấy quan hệ hắn ngày hôm qua ở lầu Tụ Tiên biểu hiện ra, một năm qua, căn bản không cần nán lại Văn gia, làm một người ở rể bị người ta xem nhẹ.”
Hoàng Càn Tuấn thầm nghĩ.
Ngày hôm qua sau khi từ lầu Tụ Tiên quay về nhà, hắn cùng phụ thân Hoàng Vân Xung tiến hành nói chuyện dài đến một đêm.
Cuối cùng, cha con hai người ra kết luận tương tự ——
Tô Dịch đã có được năng lực lớn như thế, còn cam tâm ở lại Văn gia, trong đó tất có ẩn tình!
Cho nên hôm nay khi hắn cùng phụ thân Hoàng Vân Xung cùng nhau tiến đến, chưa chủ động đi bắt chuyện quá nhiều với Tô Dịch, sợ gây ra động tĩnh gì, làm một số việc của Tô Dịch bại lộ ra.
Ngay cả vừa rồi lúc tặng lễ, cũng đều là mang một đôi “Cửu Diệp Vương Sâm” giao cho vợ chồng Văn Trường Thái, lại do bọn họ chuyển giao cho vợ chồng Tô Dịch.
Đương nhiên, Văn Linh Chiêu là nhân tiện.
Dù sao tặng lễ cũng là cần danh nghĩa.
Hoàng Càn Tuấn cũng phát hiện, Niếp Bắc Hổ, Phó Sơn hiển nhiên cũng đoán ra, Tô Dịch không muốn bại lộ một số việc, cho nên ở lúc trước đến dự tiệc, đều rất ăn ý “diễn trò” !
“Tất cả mọi người trên dưới Văn gia này sợ là căn bản không thể ngờ được, không chỉ ta cùng phụ thân, ngay cả Niếp Bắc Hổ cùng Phó Sơn hai vị đại nhân vật, thật ra đều là hướng về phía mặt mũi Tô Dịch mới đến... Ha ha, thế này cũng quá thú vị rồi!”
Hoàng Càn Tuấn trộm vui.
Tô Dịch cũng không biết, diễn biến trong lòng Hoàng Càn Tuấn thiếu niên ương ngạnh này sẽ như vậy.
Hắn dù biết, cũng nhất định sẽ cười trừ.
Huống chi, hắn lại nào sẽ nhìn không ra, vô luận cha con Hoàng Vân Xung, hay là Phó Sơn, Niếp Bắc Hổ, đều là vì mình, mới đến cổ động?
“Không đúng, bọn họ là hướng về phía mặt mũi Tiêu lão gia tử cùng Tử Cận mới đến.”
Tô Dịch thầm nghĩ.
Lấy lịch duyệt tâm cảnh hắn kiếp trước, nào có thể sẽ vì vậy đắc chí, cũng căn bản khinh thường mượn thế người khác giải quyết sự việc.
Xét đến cùng, tất cả cái này hoàn toàn chính là những kẻ này tự chủ trương mà thôi.
Tông tộc đại điện.
Theo cha con Lý Thiên Hàn rời đi, không khí vốn căng thẳng áp lực nhất thời tiêu tán không ít.
Trên mặt Văn Trường Kính tràn đầy nụ cười, nhiệt tình mời Phó Sơn cùng Niếp Bắc Hổ vào ngồi.
Hôm nay hai vị đại nhân vật này, quả thực chính là Định Hải Thần Châm, một hơi giúp Văn gia hóa nguy thành an!
“Lần này đến, Phó mỗ có một chuyện quan trọng khác muốn làm, tiệc rượu này không tham gia nữa.”
Phó Sơn cười phất tay.
Sau đó, hắn xoay người tới trước người vợ chồng Văn Trường Thái, cười nói:
“Hai vị, một vị quý nhân dặn ta đưa tới một phần quà, mời các ngươi chuyển giao cho vợ chồng Tô Dịch.”
Nói xong, hắn vẻ mặt trịnh trọng lấy ra một cái hộp gấm to bằng bàn tay, đưa qua, “Nhớ kỹ, cái hộp gấm này chỉ có vợ chồng Tô Dịch mới có thể mở ra.”
Văn Trường Thái cùng Cầm Thiến bị dọa, đứng bật dậy, thiếu chút nữa xô đổ cái bàn trước người, căn bản không ngờ, đường đường Quảng Lăng thành chủ, thế mà sẽ đích thân tặng quà cho nhà bọn họ!
Người khác ở đại điện cũng đều sửng sốt, nhìn nhau.
Vừa rồi Hoàng gia tộc trưởng Hoàng Vân Xung tự mình đưa cho Văn Trường Thái một nhà “Cửu Diệp Sâm Vương”, đã khiến người ta kinh ngạc vạn phần.
Tại sao bây giờ, ngay cả thành chủ đại nhân cũng làm như vậy?
Văn Trường Kính đám đại nhân vật Văn gia cũng đều trợn mắt há hốc mồm, hôm nay rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Nhà lão tam sao lập tức trở thành chiếc bánh thơm?
“Đa... Đa tạ thành chủ đại nhân!”
Văn Trường Thái kích động đến mức sắp không khống chế được cảm xúc trong lòng, giọng run run.
Cầm Thiến nét mặt toả sáng, chỉ cảm thấy ủy khuất cùng đè nén mấy năm nay trong lòng tích góp, đều ở giờ khắc này được phát tiết cùng an ủi.
Nàng hít sâu một hơi, tươi cười đầy mặt, cung kính hành một lễ, nói: “Ta thay con gái cùng con rể đa tạ thành chủ đại nhân ưu ái!”
Nói xong, ánh mắt nàng đảo qua bộ dáng dại ra kia của mọi người ở đại điện, trong lòng tràn đầy đắc ý tự hào, khóe môi cũng không khỏi hơi nhếch lên.
Cuối cùng có một ngày lão nương nở mày nở mặt!
Phó Sơn nói: “Không cần cảm tạ ta, món quà này là một vị quý nhân tặng, ta chỉ là chuyển giao thay mà thôi.”
“Xin hỏi Phó đại nhân, là vị quý nhân nào tặng?”
Cầm Thiến tò mò.
Người khác trong đại điện cũng vểnh tai.
Có thể sai sử thành chủ Phó Sơn tự mình ra mặt, quý nhân bực này nào phải tầm thường?
Hoàng Vân Xung mơ hồ có chút hiểu, trong lòng nhịn không được run lên, trong đầu hiện ra một cái tôn xưng ——
Linh Dao quận chúa!
Lại thấy Phó Sơn mỉm cười lắc đầu, nói: “Thân phận của quý nhân không nên tiết lộ, thứ lỗi Phó mỗ không tiện trả lời. Hai vị chỉ cần nhớ, quà là cho vợ chồng Tô Dịch, như vậy đủ rồi.”
Cầm Thiến vội vàng nói: “Ta chắc chắn tự tay chuyển giao cho bọn nó.”
Vẻ mặt mọi người đã trở nên vi diệu.
Phó Sơn luôn dặn dò mãi phần quà này là tặng cho vợ chồng Tô Dịch, cái này không thể nghi ngờ thâm ý sâu sắc!
“Linh Chiêu hôm nay là đệ tử Thiên Nguyên học cung, chẳng lẽ là vì duyên cớ này?”
Văn Trường Kính, Văn Trường Thanh bọn họ các đại nhân vật này của Văn gia liếc nhau, đều theo bản năng cho rằng, món quà này không thoát được quan hệ với Văn Linh Chiêu.
Căn bản không ai mang chuyện này nghĩ tới trên người Tô Dịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook