Edit + Beta: Tuyết Lâm

Phương Quân Càn cảm nhận được sự thay đổi của Tiếu Khuynh Vũ, hắn cúi đầu, nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ như đang nhận mệnh cố gắng nằm yên, tâm trạng hết sức không đành lòng, vì thế hắn ngừng lại động tác, cúi xuống chiếc cổ tinh tế trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng mơn trớn để tạo cảm giác trấn an.

Sự ẩm ướt ấm áp từ cổ chậm rãi lan ra, hệt như có một dòng diện đang chạy xuyên qua khắp cơ thể, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Vốn là quyết định cố gắng nằm im mặc hắn tùy ý, nhưng vào giờ phút này những nụ hôn ôn nhu đầy yêu thương của hắn lướt qua khiến cho y tình sinh ý di chuyển, hạ quyết tâm thu hồi ngượng ngùng nan kham, chủ động hôn lên vành tai Phương Quân Càn.

Nụ hôn này của Tiếu Khuynh Vũ rất vụng về không hề có một chút kinh nghiệm, nhưng chính là hành động ngây ngô như thế ngược lại làm cho Phương Quân Càn lại càng không thể khống chế bản thân, hắn rên rỉ kêu lên: “Khuynh Vũ, ta muốn vào...”

Không đợi y trả lời, Phương Quân Càn đã khởi động thắt lưng, dục vọng kiên định thẳng một đường ấn tới.

Mật huyệt nhỏ hẹp đột nhiên bị cự vật khai mở, Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy cả cơ thể dường như đang bị xé ra làm hai, đau đớn đánh thẳng vào bên trong khiến cho y đau đến mức gần như không thể hít thở. Tuy nhiên, không bao lâu sau, dược tính của vạn nhật triền miên đã bắt đầu hoàn toàn phát tác, khoái cảm dào dạt dâng lên, kết hợp với cơ thể ấm áp cùng dục vọng nóng rực bên trong cơ thể khiến cho Tiếu Khuynh Vũ có chút mê muội.

Phương Quân Càn cảm giác được cơ thể Tiếu Khuynh Vũ càng lúc càng thả lỏng, nơi kết hợp nhỏ nhắn dần dần không còn khô khốc như lúc ban đầu, ái dịch trơn ướt khiến hắn dễ dàng hành động, cảm giác ấm nóng chặt khít đang bao quanh khiến hắn càng lúc càng không thể nào khống chế được mình.

Tiếu Khuynh Vũ cắn chặt lấy môi, vài sợi tóc đen rơi tán loạn trên gương mặt trắng tuyết, nhưng xem ra lại có vài phân mị hoặc nhu tình. Nhìn cơ thể y không biết từ lúc nào đã bị nhuộm hồng như những cánh hoa đào, Phương Quân Càn kinh ngạc, hắn thử ấn vào sâu hơn, không ngờ hành động đơn giản này lại khiến cho Tiếu Khuynh Vũ không kiềm nổi lập tức rên rỉ, thanh âm quyến rũ mị hoặc nhè nhẹ vang lên khiến người nghe phải tiêu hồn thực cốt….

Dục vọng trong cơ thể Tiếu Khuynh Vũ lại một lần nữa thức tỉnh, nhưng thân thể lại đau nhức vô lực, hai tay không tự chủ bám chặt lấy Phương Quân Càn.

Phương Quân Càn thương tiếc hơi nâng y lên rồi ôm chặt lấy cơ thể mong manh ấy, thật cẩn thận siết chặt y lại để bao trọn y trong vòng ngực mình, hành động nhẹ nhàng ôn nhu như đang nâng niu một quả trứng mỏng, thế nhưng luật động dưới thân lại không đình chỉ một chút nào, thật chậm rãi nhưng cũng hung hăng đẩy sâu vào bên trong.

Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy bản thân mình đã gần như tan rã, ngoại trừ dục vọng nóng bỏng như thủy triều từng đợt thủy triều đánh sâu vào ra thì cái gì y cũng không ý thức nổi, hệt như bị rơi vào một xoáy nước rực rỡ yêu mị, càng lún càng sâu.

“Khuynh Vũ… Khuynh Vũ….”

Ý thức mơ hồ bị âm thanh ôn nhu của người bên cạnh làm thức tỉnh, cánh tay ấm áp mà hữu lực ôm chặt lấy cơ thể y, Phương Quân Càn dịu dàng nhìn Tiếu Khuynh Vũ, tiếng thở dốc càng lúc càng nhanh, hương thơm tiên diễm tràn ngập khắp phòng.

Cảm giác được dục vọng trong cơ thể càng lúc càng trở nên mãnh liệt, Tiếu Khuynh Vũ hơi hốt hoảng xoay đầu qua một bên, những sợi tóc đen nhánh hơi tán loạn vẽ ra những đường nét xinh đẹp như làn mây mềm mại uốn lượn trong không trung, kết hợp với những giọt mồ hôi trong veo lóng lánh, tất cả tạo nên một khung cảnh quyến rũ mê luyến lòng người.

Nhìn tư thái căng thẳng của người đang được hắn ôm ấp trong lòng, biểu tình e ấp mị hoặc không có gì sánh nổi, nhìn y như thế lại càng làm Phương Quân Càn không thể tiếp tục nhẫn nhịn, bất giác đẩy nhanh tốc độ xâm chiếm.

Va chạm bên trong nội bích càng lúc càng mạnh, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ gần như không chịu nổi chỉ có thể cắn răng cố gắng níu chặt lấy Phương Quân Càn, rốt cuộc sau một tiếng trường ngâm, dục vọng của Phương Quân Càn đã được phóng thích, Tiếu Khuynh Vũ mệt mỏi buông tay, ngã trên vai hắn không ngừng thở dốc.

“Khuynh Vũ, Khuynh Vũ, ngươi không sao chứ?” – Phương Quân Càn lo lắng vội lay nhẹ cơ thể mỏng manh đang ôm trong lòng.

Thấy y hơi thở dồn dập, vẻ mặt đau đớn mệt mỏi, đôi vai bạch ngọc lại không ngừng run run, Phương Quân Càn không khỏi cảm thấy hối hận khi đã quá thô lỗ, chỉ nghĩ cảm dục vọng của bản thân mà không bận tâm đến cảm nhận của Tiếu Khuynh Vũ.

Trở tay đem y đặt trên áo ngủ bằng gấm, dưới ánh sáng mờ ảo hơi lay động của ngọn nến hồng, thân thể mềm mại trắng nõn của tình nhân được bao bọc bởi màu đỏ tươi đẹp của lụa gấm, nhìn thế nào cũng như minh châu ngọc khí đang được ôm ấp nâng niu, càng toát ra thứ thần thái xinh đẹp mê người.

Mười ngón tay thon dài hữu lực Phương Quân Càn nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt trắng tuyết như ngọc như hoa, dịu dàng vuốt ve chiếc cổ thon dài ưu nhã, những nụ hôn nồng đậm ái tình lại một lần nữa rơi liên tiếp trên làn na nõn nà, xương quai xanh tinh xảo, bờ vai trần thon gầy... khiến cho Tiếu Khuynh Vũ bất giác cắn môi phát ra những tiếng rên rỉ…

Trăng miên man chưa ngủ, hương quấn quít liêu nhân…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương