[Khuynh Càn] – Dạ Vị Ương
-
Chương 7
Tiếu Khuynh Vũ vừa mới phóng thích qua một lần nên thân thể vẫn còn vô cùng mẫn cảm, ngón tay thon dài tuyết trắng vô lực níu chặt lấy sàng đan, hơi thở y càng lúc càng trở nên gấp gáp, mồ hôi chảy dài, đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện một loại yếu ớt đáng yêu không thể tả.
Liếm nhẹ lên đôi môi Tiếu Khuynh Vũ rồi chậm rãi dứt ra, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh ngọt ngào, trên tay Phương Quân Càn hiện tại lại đang dính đầy mật dịch của người yêu, tất cả tạo thành một cảnh tượng hỗn tạp thập phần mờ ám.
Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy khẩn trương, y dứt khoát buông hạ mi mắt, cực lực né tránh ánh mắt tràn đầy dục vọng ám muội của Phương Quân Càn. Bàn tay Phương Quân Càn tiếp tục vuốt ve xuống phía dưới thăm dò, chầm chậm lướt qua thắt lưng tinh tế, nhẹ nhàng mơn trớn vùng eo thon gầy.
Những nụ hôn mới lại tiếp tục dây dưa, ôn nhu mà kiên quyết ngăn chặn sự khước từ còn ẩn sâu trong tiềm thức của Tiếu Khuynh Vũ. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm đến mật hoa, tại nơi cực lạc thiên đường diễm lệ sâu thẩm bên trong cơ thể y mà nhẹ nhàng xoa ấn, từng chút một khiến nó từ từ mở ra, sau đó mới thật cẩn trọng chậm rãi đẩy vào.
Cảm giác nóng bức dâng lên trong cơ thể y, khiến cho đôi môi mềm vừa được buông tha bất giác tràn ra một đợt thở dốc. Tiếu Khuynh Vũ hoảng sợ nhìn hắn, y cảm nhận rất rõ hơi lạnh tràn vào do cơ thể đột ngột bị mở ra, kế đó là cảm giác bị lấp đầy hơi đau nhưng vô cùng ấm áp.
Tiếu Khuynh Vũ che miệng lại cố gắng kiềm chế những tiếng rên rỉ chực tràn ra từ sâu trong yếu hầu, bất giác lại làm cho đôi mắt diễm lệ của y thêm phần nghẹn ngào ướt át, có phần sợ hãi nhưng cũng nồng đậm tơ tình.
“Quân… Quân Càn… ahhh —— ”
Phương Quân Càn mỉm cười, ngón tay trong nội bích mềm mại nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó lại đột nhiên dùng sức tại hoa huy*t nhấn sâu, khiến cho đôi môi y vừa hé ra định gọi tên hắn nhất thời biến thành những âm thanh nức nở.
Tiếu Khuynh Vũ ngửa đầu, vô thức bật ra tiếng thở dốc. Dược tính của vạn nhật triền miên, thông qua cơ thể đã bị khai khẩn, trở thành một loại cảm giác nóng bức rạo rực thấm nhập vào tận xương.
Phương Quân Càn mê muội nhìn chăm chú vào vào dáng vẻ tươi đẹp động lòng người của Tiếu Khuynh Vũ, chậm rãi lặp đi lặp lại 2 từ khiến hắn quyến luyến không thôi: “Khuynh Vũ, Khuynh Vũ —— ”
Âm thanh của Phương Quân Càn như một thứ ma chú, có khả năng giam cầm cả tinh thần và thể xác của Tiếu Khuynh Vũ, làm cho y không thể kháng cự cũng không có cách nào tự kềm chế bản thân.
Ngón tay của Phương Quân Càn vừa rút ra, hoa huy*t lập tức co rút muốn siết chặt hắn lại. Phương Quân Càn mỉm cười một cách thỏa mãn, đem đôi chân thon trắng tuyết dịu dàng mở ra, cẩn trọng kéo lên cao rồi thật nhẹ nhàng gác lên hai cánh tay hắn, khiến cho nơi tư mật non nớt màu phấn hồng hoàn toàn lộ ra, vật thể nóng rực tuy nôn nóng nhưng vẫn rất chậm rãi áp sát vào lối vào nhỏ bé. Hắn đè thấp thân thể, vô cùng cẩn trọng tiếng sâu vào cơ thể của ái nhân, trong đôi mắt ánh lên sự ẩn nhẫn yêu thương cùng kiệt liệt khao khát.
Ngọc dung của Tiếu Khuynh Vũ như bị nhuộm ướt bởi một tầng mồ hôi, dục vọng nóng rực của Phương Quân Càn đang tiến vào khiến y hoảng sợ run rẩy, thế nhưng sâu trong người lại có một thứ cảm giác ngứa ngáy bất kham, khiến y vừa muốn kháng cự nhưng lại tê dại không còn chút sức. Tiếu Khuynh Vũ bối rối vươn tay, trong vô thức không biết bám víu vào đâu chỉ đành tóm chặt lấy những sợi tóc đen của Phương Quân Càn đang rủ xuống.
Phương Quân Càn yêu thương hôn lên bàn tay trắng nõn yếu ớt của y, cúi đầu nỉ non nói: “Khuynh Vũ, ta muốn vào … đừng sợ…”
Nhẹ nhàng xoa nắn rồi cố định thắt lưng của người dưới thân, Phương Quân Càn chậm rãi tiến vào mật động ấm áp mà hắn khát vọng đã lâu. Cơ thể Tiếu Khuynh Vũ kịch liệt của co rút, khiến Phương Quân Càn giờ phút này tiến thối lưỡng nan, không biết làm như thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là dừng lại động tác, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mỏng manh đã co cứng lại vì khẩn trương quá độ, giọng nói ôn nhu như mang theo chút lừa gạt nhỏ nhẹ thì thầm.
“Khuynh Vũ, đừng sợ, còn một chút nữa thôi, ta sẽ không đả thương đến ngươi.”
Sự nôn nóng tiến vào của Phương Quân Càn làm cho Tiếu Khuynh Vũ chưa kịp thích ứng, cảm giác được tại nơi hai người giao hợp nóng rát như bị hỏa thiêu, lại có cảm giác đau đớn đến gần như chết lặng. Tiếu Khuynh Vũ hơi giãy dụa theo bản năng muốn đẩy Phương Quân Càn ra, thế nhưng vừa nghe đến giọng nói trầm thấp ấm áp chạm nhẹ vào bên tai khiến y vô lực thỏa hiệp, nhìn gương mặt vì khắc chế dục vọng mà có vẻ thống khổ ẩn nhẫn của Phương Quân Càn, trong tâm Tiếu Khuynh Vũ không khỏi dâng lên một tia áy náy. Vì vậy, y cố gắng hít sâu, cả cơ thể ra sức thả lỏng.
.
Liếm nhẹ lên đôi môi Tiếu Khuynh Vũ rồi chậm rãi dứt ra, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh ngọt ngào, trên tay Phương Quân Càn hiện tại lại đang dính đầy mật dịch của người yêu, tất cả tạo thành một cảnh tượng hỗn tạp thập phần mờ ám.
Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy khẩn trương, y dứt khoát buông hạ mi mắt, cực lực né tránh ánh mắt tràn đầy dục vọng ám muội của Phương Quân Càn. Bàn tay Phương Quân Càn tiếp tục vuốt ve xuống phía dưới thăm dò, chầm chậm lướt qua thắt lưng tinh tế, nhẹ nhàng mơn trớn vùng eo thon gầy.
Những nụ hôn mới lại tiếp tục dây dưa, ôn nhu mà kiên quyết ngăn chặn sự khước từ còn ẩn sâu trong tiềm thức của Tiếu Khuynh Vũ. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm đến mật hoa, tại nơi cực lạc thiên đường diễm lệ sâu thẩm bên trong cơ thể y mà nhẹ nhàng xoa ấn, từng chút một khiến nó từ từ mở ra, sau đó mới thật cẩn trọng chậm rãi đẩy vào.
Cảm giác nóng bức dâng lên trong cơ thể y, khiến cho đôi môi mềm vừa được buông tha bất giác tràn ra một đợt thở dốc. Tiếu Khuynh Vũ hoảng sợ nhìn hắn, y cảm nhận rất rõ hơi lạnh tràn vào do cơ thể đột ngột bị mở ra, kế đó là cảm giác bị lấp đầy hơi đau nhưng vô cùng ấm áp.
Tiếu Khuynh Vũ che miệng lại cố gắng kiềm chế những tiếng rên rỉ chực tràn ra từ sâu trong yếu hầu, bất giác lại làm cho đôi mắt diễm lệ của y thêm phần nghẹn ngào ướt át, có phần sợ hãi nhưng cũng nồng đậm tơ tình.
“Quân… Quân Càn… ahhh —— ”
Phương Quân Càn mỉm cười, ngón tay trong nội bích mềm mại nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó lại đột nhiên dùng sức tại hoa huy*t nhấn sâu, khiến cho đôi môi y vừa hé ra định gọi tên hắn nhất thời biến thành những âm thanh nức nở.
Tiếu Khuynh Vũ ngửa đầu, vô thức bật ra tiếng thở dốc. Dược tính của vạn nhật triền miên, thông qua cơ thể đã bị khai khẩn, trở thành một loại cảm giác nóng bức rạo rực thấm nhập vào tận xương.
Phương Quân Càn mê muội nhìn chăm chú vào vào dáng vẻ tươi đẹp động lòng người của Tiếu Khuynh Vũ, chậm rãi lặp đi lặp lại 2 từ khiến hắn quyến luyến không thôi: “Khuynh Vũ, Khuynh Vũ —— ”
Âm thanh của Phương Quân Càn như một thứ ma chú, có khả năng giam cầm cả tinh thần và thể xác của Tiếu Khuynh Vũ, làm cho y không thể kháng cự cũng không có cách nào tự kềm chế bản thân.
Ngón tay của Phương Quân Càn vừa rút ra, hoa huy*t lập tức co rút muốn siết chặt hắn lại. Phương Quân Càn mỉm cười một cách thỏa mãn, đem đôi chân thon trắng tuyết dịu dàng mở ra, cẩn trọng kéo lên cao rồi thật nhẹ nhàng gác lên hai cánh tay hắn, khiến cho nơi tư mật non nớt màu phấn hồng hoàn toàn lộ ra, vật thể nóng rực tuy nôn nóng nhưng vẫn rất chậm rãi áp sát vào lối vào nhỏ bé. Hắn đè thấp thân thể, vô cùng cẩn trọng tiếng sâu vào cơ thể của ái nhân, trong đôi mắt ánh lên sự ẩn nhẫn yêu thương cùng kiệt liệt khao khát.
Ngọc dung của Tiếu Khuynh Vũ như bị nhuộm ướt bởi một tầng mồ hôi, dục vọng nóng rực của Phương Quân Càn đang tiến vào khiến y hoảng sợ run rẩy, thế nhưng sâu trong người lại có một thứ cảm giác ngứa ngáy bất kham, khiến y vừa muốn kháng cự nhưng lại tê dại không còn chút sức. Tiếu Khuynh Vũ bối rối vươn tay, trong vô thức không biết bám víu vào đâu chỉ đành tóm chặt lấy những sợi tóc đen của Phương Quân Càn đang rủ xuống.
Phương Quân Càn yêu thương hôn lên bàn tay trắng nõn yếu ớt của y, cúi đầu nỉ non nói: “Khuynh Vũ, ta muốn vào … đừng sợ…”
Nhẹ nhàng xoa nắn rồi cố định thắt lưng của người dưới thân, Phương Quân Càn chậm rãi tiến vào mật động ấm áp mà hắn khát vọng đã lâu. Cơ thể Tiếu Khuynh Vũ kịch liệt của co rút, khiến Phương Quân Càn giờ phút này tiến thối lưỡng nan, không biết làm như thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là dừng lại động tác, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mỏng manh đã co cứng lại vì khẩn trương quá độ, giọng nói ôn nhu như mang theo chút lừa gạt nhỏ nhẹ thì thầm.
“Khuynh Vũ, đừng sợ, còn một chút nữa thôi, ta sẽ không đả thương đến ngươi.”
Sự nôn nóng tiến vào của Phương Quân Càn làm cho Tiếu Khuynh Vũ chưa kịp thích ứng, cảm giác được tại nơi hai người giao hợp nóng rát như bị hỏa thiêu, lại có cảm giác đau đớn đến gần như chết lặng. Tiếu Khuynh Vũ hơi giãy dụa theo bản năng muốn đẩy Phương Quân Càn ra, thế nhưng vừa nghe đến giọng nói trầm thấp ấm áp chạm nhẹ vào bên tai khiến y vô lực thỏa hiệp, nhìn gương mặt vì khắc chế dục vọng mà có vẻ thống khổ ẩn nhẫn của Phương Quân Càn, trong tâm Tiếu Khuynh Vũ không khỏi dâng lên một tia áy náy. Vì vậy, y cố gắng hít sâu, cả cơ thể ra sức thả lỏng.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook