Giải pháp được đưa ra bởi hệ thống BUG mạnh nhất không phải là biến ra chất giải độc từ không khí, mà là sửa đổi từng phân tử này để làm cho chúng trở nên vô hại.

Nhưng ở đây lại có quá nhiều phân tử, còn nhiều hơn số lượng tế bào.

[Cảnh báo: Sắp đạt đến giới hạn của mức sức mạnh tính toán hiện tại, bạn có muốn tiếp tục không?]

"Tiếp tục! Tiếp tục! Tiếp tục!"

Hắn cảm thấy như thể có một mũi khoan xuyên qua đá và dầu mỏ đang phun trào.

Sức mạnh tính toán gần như vô tận lao ra như một vụ nổ, dâng lên đỉnh đầu, khiến hắn cảm thấy thế giới như quay cuồng.

Hắn dường như thấy được các loại mã chạy ngang chạy dọc:

// nếu phân tử tiếp theo tồn tại

while (molclule! = NULL) {

// Khi khối lượng phân tử hiện tại và khối lượng phân tử TTX bằng nhau if (molclule-》 weight () == TTX :: weight) {

// Thay đổi cấu trúc phân tử, khử độc

detoxicate(moleclule); }

// chuyển sang phân tử tiếp theo molclule = molclule-> next; }

Một vòng lặp while đơn giản, không có bất kỳ thủ thuật nào, chạy cho đến khi kết thúc.

Hoạt động khỉ gió này không chỉ đi qua mỗi phân tử độc hại, mà là tất cả các phân tử trong cơ thể cô ấy! Mỗi khi một phân tử độc hại được tìm thấy, cấu trúc phân tử sẽ bị thay đổi.

"Không ngờ ngươi lại có năng lực giải độc!"

Có lẽ cảm thấy được mình không chết như mong muốn, Tiêu Hàm và Garfield đồng thời cười gằn, người và mèo đồng thanh nói: “Điều gì sẽ xảy ra nếu ta dùng độc tấn công ngươi đây?

Ngươi có thể cứu được cả hai không?

Ta đã chuẩn bị rất nhiều thuốc độc.

Cái ống nhỏ này đủ để đầu độc cả trăm người trưởng thành.

Ta chỉ chuẩn bị đâu đó mười ống mà thôi.

Đến thử xem ngươi có thể chịu được bao nhiêu ống đây?"

Mạnh Phi nguyền rủa trong lòng: "Đồ biến thái, ĐM nhà ngươi!"

Garfield leo lên dọc theo cánh tay hắn, rồi ngay lập tức, vòng chân qua cổ hắn. Mấy cái móng bật “tách” thành rất nhiều kim tiêm.

Tên này thực sự trang bị ống thuốc trên mỗi đầu móng vuốt!

Vào thời khắc sinh tử, Mạnh Phi đột nhiên nhớ ra còn có một Ngả Đình trên đầu của mình.

"Bắn đi, sử dụng chế độ vô hiệu hóa! Có người thao túng Tiêu Hàm giết tôi!"

Hắn ngẩng đầu hét lớn.

X chiếm hữu thân thể Tiêu Hàm và có thể nghĩ ra 10.000 cách để giết cả cô và hắn.

Nếu muốn phá khốn cục này, cách duy nhất là trông cậy vào Ngả Đình. Chỉ cần một phát bắn trúng khiến Tiêu Hàm ngất đi và mất khả năng vận động, vậy là X không thể tác quái nữa rồi.

Nhưng cây kim kia đã găm vào cổ hắn.

"Khục khục, trước tiên nếm một ống xem..."

Garfield và Tiêu Hàm vẫn đồng thời mỉm cười một cách quái đản.

"Sửa chữa! Sửa chữa! Sửa chữa!"

Mạnh Phi lần nữa kích hoạt chu trình liên kết tuần hoàn của hệ thống BUG mạnh nhất, quá trình sửa chữa hoàn toàn chiếm giữ sức mạnh tính toán.

Lần này, cảm giác không còn chỉ là trời đất quay cuồng nữa.

Hắn cảm thấy chính mình đang quay cuồng với Tiêu Hàm là trung tâm, lực ly tâm khổng lồ dường như hoàn toàn ném hắn ra ngoài!

Lực lượng này không phải là ảo ảnh. Bởi vì Ngả Đình đã phải buông một tay để lấy khẩu súng ion hóa.

Một tia chớp màu xanh lam xẹt qua lông mày của Tiêu Hàm đáp vào giữa ấn đường cô.

Cùng lúc đó, cửa phòng cuối cùng cũng bị đá mở. Hai nhân viên bảo vệ lao vào. Cô gái cảnh sát trực tổng đài 110 cuối cùng đã làm việc nên làm.

"Ôi ĐM, đến thật đúng lúc..."

Mạnh Phi thở phào một hơi.

Trong cơn choáng váng long trời lở đất, hắn cảm thấy như mình rơi vào biển nước, từ từ chìm xuống.

Không được, hình như mình quên tiếp tục sửa chữa và giải độc rồi!

Chẳng lẽ hệ thống đã tự động tắt do quá tải?

Không biết là phản ứng dữ dội do hệ thống quá tải hay do tác dụng của chất độc thần kinh, hắn đã thực sự ngất đi.

Còn sống hay chết rồi?

Xung quanh càng ngày càng tối, thân hình hắn càng ngày càng nhẹ nhưng lúc này hắn nhìn thấy rất nhiều chữ màu lam từ hiện ra trong bóng tối, lơ lửng như một bóng ma trong màu đen sâu thẳm khó dò.

"Nhật ký, lại xuất hiện rồi sao?"

Hắn vô cùng tin rằng đôi khi trong lúc ngủ, những thứ mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ của mình là từ nhật ký của tiền thân.

Nhưng thần kỳ là đôi khi hắn tỉnh dậy từ một giấc mơ và sau đó lật lại cuốn nhật ký kia nhưng hắn không thể tìm thấy những nội dung này?

Tất nhiên, đây cũng có thể hiểu là những nội dung vô nghĩa xuất hiện trong giấc mơ do hắn nghĩ về chúng cả ngày nên đêm đến thì nằm mơ thôi.

Nhưng hắn biết đó là điều không thể. Bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy những từ có thể đọc được trong giấc mơ của mình.

Ở kiếp trước, từ khi còn bé đến khi trưởng thành, hắn đã có vô số giấc mơ nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy nội dung của một cuốn sách, một trang giấy hay thậm chí chỉ là một đoạn văn bản trong giấc mơ của mình. Chỉ cần nó là một giấc mơ, dòng chữ sẽ trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Hắn thậm chí còn sử dụng điều này để phân biệt giữa giấc mơ và thực tế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương