"Trong cục có Dị năng giả sao?"

Mạnh Phi nhỏ giọng hỏi trong khi ăn.

"Không có."

Ngả Đình dứt khoát phủ nhận.

"Tôi nghe Lão Lý nói rằng có vài Dị năng giả ở trụ sở chính. Tất cả những Dị năng giả đã biết đều phải được đăng ký tại trụ sở chính.

Tôi đã đọc hồ sơ của những người được chuyển đến đây, một số xuất thân từ cục điều tra và một số là từ quân đội.

Và không một ai là Dị năng giả đã đăng ký cả."

"Hừm."

Mặc dù Mạnh Phi chỉ hừm một tiếng nhưng Ngả Đình vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên.

"Sao vậy? Anh thấy Dị năng giả ở đây sao?"

Mạnh Phi do dự một lúc và quyết định nhắc nhở cô gái mà hắn muốn theo đuổi một chút. Có đề phòng dù sao cũng tốt hơn là không biết gì.

“Dị năng giả đều là người bình thường, không phải là Phục chế giả như Âu Dương Thông, tôi không thể thấy được.

Nhưng khi họ sử dụng dị năng, tôi có thể cảm thấy điều gì đó bất thường, tương tự như bệnh tật hoặc thương tích."

Ngả Đình gật đầu. Điều này thực ra không có gì đáng ngạc nhiên.

Khi một số dị năng mạnh như nhảy không gian của tên đeo mặt nạ quỷ được sử dụng, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được.

Huống chi là Mạnh Phi, kẻ sở hữu dị năng thần y.

"Vậy hôm nay anh cảm thấy sao?"

“Ừ.” Mạnh Phi gật đầu, “Hôm nay tôi đột nhiên cảm giác được.”

"Lúc nào?"

"Khi Trương Lực đang theo đuổi tôi."

“Trương Lực?” Ngả Đình giật mình và lắc đầu, “Anh có chắc 100% rằng anh ấy có dị năng không?”

"Không 100%."

Mạnh Phi ăn ngay nói thật.

Khi nhận thấy sự bất thường, Trương Lực đang đuổi theo hắn và anh ta xuất hiện trên hành lang với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Nhưng hắn không chắc liệu sự bất thường mà mình nhận thấy có phải do đến từ Trương Lực hay không.

Hệ thống của hắn chỉ có thể xác nhận những gì nằm trong tầm nhìn của hắn mà thôi. Nói cách khác, chỉ cần hắn không tận mắt nhìn thấy, hệ thống cũng không xác nhận được.

"Tôi nghĩ có thể là Lão Lý đã giở trò, có những sinh mệnh dị năng trà trộn trong chúng ta nhưng không phải Trương Lực đâu.

Trương Lực không phải người của Lão Lý,

Tôi đã làm việc với anh ấy hơn 5 năm. Chưa bao giờ thấy anh ấy có Dị năng.

Nếu anh ấy có Dị năng, tại sao phải ở lại Cục Điều tra Hình sự làm những việc cực khổ như vậy?

Tôi nghĩ ngay cả khi anh ấy không bộc lộ dị năng của mình, thì cũng có đầy chuyện có tiền đồ hơn để làm, chẳng phải sao?"

Ngả Đình cảm thấy những người mà Lão Lý chuyển đến cho cô từ Dung Đô có thể lẫn Dị năng giả do Lão sắp xếp.

Những hồ sơ mà cô đã xem không nhất thiết phải là sự thật.

Nhưng mấy chuyện này cô cũng không mấy quan tâm. Nếu lãnh đạo muốn che giấu điều gì đó, cấp dưới chỉ cần giả vờ không biết là được.

Nhưng Trương Lực không phải do Lão Lý đưa tới, mà là một người đến từ Cục Điều tra Hình sự cùng với cô.

"Được rồi. Nhưng cô vẫn phải cẩn thận."

Mạnh Phi không có chứng cứ gì, vì vậy hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Vì Trương Lực đã làm việc với Ngả Đình được 5 năm, nếu tên đó có ý đồ xấu với Ngả Đình thì nhất định cũng không cần đợi đến bây giờ.

"Kể từ khi đụng phải mấy tay Dị năng giả như các anh, đi ngủ tôi cũng mang theo súng."

Ngả Đình tức giận nói.

Mạnh Phi chuyển sang một biểu hiện thoải mái hơn.

"Tôi cảm thấy anh ta có vẻ quan tâm đến cô."

“Hửm?” Không ngờ Ngả Đình cũng không phủ nhận, ngược lại còn lộ ra vẻ rất hứng thú, “Sao anh biết?”

“Anh ta biết tôi.

Vừa nãy khi anh ta ở đây, từ đầu đến cuối đều cô đều chưa từng nói tên tôi, vậy mà anh ta đã thẳng thừng gọi ra hai chữ Mạnh Phi.

Tôi chưa từng gặp anh ta trước đây, anh ta chỉ có thể biết tôi thông qua những đồn thổi từ cấp dưới của cô mà thôi.

Cấp dưới của cô gặp tôi, ngoại trừ lần đầu tiên xảy ra vụ tai nạn phải đến Cục điều tra hình sự phối hợp điều tra, thì lần thứ hai chính là lúc cô đến Ngân hàng Kim Quy tìm người..."

Ngả Đình chớp mắt tỏ vẻ khinh thường.

"Tôi không có đi tìm anh."

“Tôi đoán chắc anh ta đã nghe đủ thứ chuyện tào lao về chúng ta và nảy sinh tâm lý ghen tuông dữ dội nên mới kích động không chịu buông tha cho tôi như vậy”.

Mạnh Phi vạch trần câu chuyện nội tâm của người khác mà không hề biến sắc.

Ngả Đình liếc mắt khinh thường.

"Trương Lực rất kỳ quặc. Anh ta đối xử với anh như vậy cũng là bình thường. Anh đừng có mà suy bụng ta ra bụng người!"

Nhưng cô cũng khẽ mỉm cười như thể nhìn thấu mọi thứ.

“Tôi biết anh muốn thăm dò điều gì.

Nhưng Trương Lực thực sự chẳng có gì với tôi cả.

Một người có thể làm cộng sự với anh 5 năm, vào sinh ra tử cũng không hé miệng một lời, chứng tỏ là không có ý gì cả.

Bên cạnh đó, người đang trực tiếp đuổi theo tôi rất nhiều.

Anh ấy căn bản còn phải xếp hàng."

Mạnh Phi ngay lập tức cảm thấy rằng mình bị trúng một cú đấm nặng nề đến mức đầu óc có hơi choáng.

Lượng thông tin này quá nhiều rồi.

Ngả Đình muốn ám chỉ điều gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương