Không Thể Thích Ai Ngoài Em
-
Chương 3
Sau khi về nhà, Tô Vãn lại mất ngủ.
Không biết vì sao trong đầu cô luôn hiện ra hình ảnh Lục Hành Chu.
Lúc gần đi, chị Phương trịnh trọng nắm tay cô nói: "Cô chính là người bạn đầu tiên của thiếu gia nhà tôi đó." Giống như đang giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng vậy.
Nghe chị Phương nói xong, cô cảm thấy Lục Hành Chu vô cùng tội nghiệp.
Tô Vãn trước kia đều cảm thấy bản thân mình thiếu thốn tình thương của mẹ, suốt ngày cứ buồn bã, ủ rũ. Hiện tại, cô đối với Lục Hành Chu sinh ra một loại cảm giác khó diễn tả.
Đương nhiên, cô rất nhanh thức tỉnh bản thân, loại ý nghĩ ngu ngốc này rất nguy hiểm.
Tô Vãn lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, ngồi dậy, lấy di động ra, mở Baidu Post Bar, lên diễn đàn trường dạo một chút.
Vừa vào, liền nhìn liền nhìn thấy một bài viết, có hình của một thiếu niên với sườn mặt xinh đẹp.
Cô lướt qua, lại thấy một tiêu đề khác: [ Lục Thần cao cao tại thượng ]
Lục Thần?
Chẳng phải là Lục Hành Chu sao?
Tuy rằng, cô ở trong phòng Lục Hành Chu gặp qua một cái xó xếp toàn là giấy khen, tất cả các phương diện, toàn là hạng nhất khiến cô trợn mắt há mồm.
Cô vừa rồi không muốn nghĩ đến Lục Hành Chu, nhưng ngón tay lại không nghe lời, cứ nhấn vào bài viết.
Bài viết đa số là hình ảnh, có vẻ hơi mờ nhưng còn có thể nhìn ra hình dáng. Bên trong đề là "Lục Hành Chu là một yêu tinh cướp đi trái tim của thiếu nữ."
Một đám háo sắc đang thảo luận sôi nổi về Lục Hành Chu.
Nhưng tất nhiên cũng sẽ xuất hiện một vài bình luận khác thường, ví dụ——
_____"Lục Thần lần này bệnh gì thế?"
_____"Cậu ta vẫn còn là con ma ốm à?"
_____"Má ơi, đáng thương quá."
Tô Vãn cắn cắn chăn, cảm thấy bản thân trong lòng có chút khó chịu.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên thấy được một cái làm cho người ta muốn nín thở——
_____"Lục Hành Chu thân thể yếu ớt như vậy, các người nói xem, cậu ta có phải không được a?"
Không được...
Cô bỗng nhiên đỏ mặt, rồi tức giận đùng đùng: "Thế nào lại không được, nhất định được!"
Làm sao có thể nói một soái ca không được chứ?
Tô Vãn cảm thấy tên kia rất mất nhân tính.
Nhưng cũng rất rất rất đáng thương!
*
Buổi sáng thứ hai, Tô Vãn vừa tỉnh, đã không thấy Tô Kính. Trên bàn chỉ để lại một tờ giấy: Nhớ ăn bữa sáng và đến trường đúng giờ.
Tô Vãn đem tờ giấy vò lại, từ giờ cô phải tập dậy sớm rồi. Chờ Tô Kính công tác ổn định, ông sẽ bận rộn vô cùng. Nhưng Tô Vãn biết, Tô Kính rất coi trọng chuyến công tác này, nếu không phải thấy áy náy với cô, muốn ông một năm 365 ngày đều làm việc ông sẽ cảm thấy rất vui.
Tô Vãn nhìn thời gian trên điện thoại, vội vàng đến bàn cơm cầm ly sữa, uống hai ngụm, liền vội vã ra ngoài.
Tối hôm qua hơn nửa đêm mới ngủ, cho nên sáng nay thức dậy thì đã muộn.
Trung học Nhất Trung không xa, Tô Vãn chạy một chiếc xe đạp, dùng sức chạy thật nhanh đến trường học. Tuy rằng thực sự vội, nhưng cô cũng không quên đến tìm Lục Hành Chu, không ngờ, chị Phương áy náy nói với cô rằng Lục Hành Chu đã đi từ sớm.
Tô Vãn biết, nên cũng không ôm hi vọng cậu ta sẽ chờ cô.
Tốc độ của cô rất nhanh, áo trắng váy xanh lắc lư, lộ ra đôi chân trắng nõn nà.
Trung học Nhất Trung là trung học tốt nhất thành phố, lịch sử lâu đời, nhân tài tầng tầng lớp lớp, giống các trường dành cho quý tộc, chiêu sinh lấy hai tiêu chuẩn, một là học sinh có thành tích cao, hai là học sinh có gia thế, nói thẳng là có thành tích hoặc là có tiền.
Đương nhiên, cho dù có gia thế, thành tích quá kém thì xin mời bước ra khỏi cửa.
Tô Kính sau khi đến thành phố S đã liên hệ với trường học, Tô Vãn thành tích tốt, giành được nhiều giải thưởng cho nên chuyển trường cũng coi như thuận lợi.
Dọc theo đường đi đến trường đều là cây lớn. Trên đường, các học sinh đều vội vã như rượt đuổi chạy đến trường, người thì đi xe đạp, người thì có xe đưa đón. Tô Vãn sốt ruột, tăng tốc độ, giống như một trận gió theo đám người cùng đi.
"Oa, người đẹp a!"
Một tên nam sinh nhìn Tô Vãn từ sau lưng, cùng đám bạn cảm thán nói.
"Học lớp nào thế? Sao chưa từng thấy qua?"
"Không biết!"
Không ít người ghé mắt nhìn, đối với mấy cái ánh mắt này, Tô Vãn vẫn bình thản, khuôn mặt còn mang theo ý cười, chuyện này có là gì, cô được người ta nhìn cũng quen rồi!
Cô cũng biết là mình rất đẹp.
Có thể là ông trời thấy cô đắc ý, nên khi cô vừa mới đi qua giao lộ, liền thấy một chiếc xe trên đường đang hướng về phía cô nhưng lại lượn lách dữ dội.
Tô Vãn bỗng dưng hơi rùng mình, một tay ấn chuông, một tay hướng về bên cạnh mà quay ngược trở lại. Nhưng trên đường có rất nhiều người, Tô Vãn chỉ có thể quay đầu xe sau rồi nhanh chóng phanh lại.
Một tiếng kêu sợ hãi.
Trên chiếc xe đó là một đôi nam nữ, bọn họ tựa hồ đang cãi nhau, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, mặt đều đen hết cả lên, nam sinh vội vàng phanh xe!
Đúng là nghìn cân treo sợi tóc*!
(*)千钧一发之际 / Qiānjūnyīfà zhī jì: Tình thế cấp bách, nguy ngập.
Một tiếng phanh xe chói tai!
Chiếc xe dừng lại một cách mãnh liệt sát bên đường!
Mà xe đạp Tô Vãn cũng gần sát chiếc xe đang mất phương hướng, bởi vì bị một lực mạnh đánh vào, Tô Vãn vẫn không tránh được mà bị ngã.
May mắn là cô té vào bụi cỏ, mặt hướng lên.
Mọi người từ bốn phía ào ào chạy tới, nhiệt tình giúp đỡ vừa muốn chạy tới "nhiều chuyện", Tô Vãn liền mạnh mẽ chống tay ngồi dậy.
"Cậu không sao chứ?"
"Vị bạn học này, cậu có đau lắm không?"
Tô Vãn cười lắc đầu, cô nỗ lực đứng lên, phủi bụi trên người. Lúc này, hai người gây ra họa cũng chạy lại.
Nam sinh cao lớn, mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn lung linh như ánh mặt trời. Hắn chạy ở phía trước, vẻ mặt bi thống* chạy tới, xem trên xem dưới rồi nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"
(*)悲痛/Bēitòng: đau buồn, đau lòng.
Thấy Tô Vãn không có sao, cúi đầu: "Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."
Nữ sinh cũng đi tới, cô nữ sinh kia vóc dáng còn cao hơn Tô Vãn, cô mặc áo choàng, tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên khí chất của nam nhân. Cô vừa đến liền cười ha hả nói: "Chuyện này đều do hắn! Đang êm đẹp lại tức giận!"
Nam sinh thấy thế, cũng nhịn không được mà cãi lại: "Cậu còn nói tôi, nếu không phải là do cậu ở bên cạnh mắng tôi, tôi sẽ như vậy sao?"
Nữ sinh trợn trừng mắt, vội giới thiệu nói: "Thành thật xin lỗi. Tôi là Giang Thanh, còn cậu ta là Chu Tử Viên, cậu có bị đau ở đâu không? Chúng ta nên đi đến phòng y tế kiểm tra một chút." Giang Thanh nói xong, liền muốn kéo tay Tô Vãn.
Tô Vãn xem thấy thời gian không còn nhiều lắm, vội cười nói: "Không có gì, lát nữa tôi có thể tự đi." Giang Thanh lại khuyên bảo vài câu, nhận thấy Tô Vãn kiên trì, chỉ có thể từ bỏ.
Chu Tử Viên gọi điện thoại kêu tài xế trong nhà tới giải quyết cục diện, liền cùng Giang Thanh đảm nhận nhiệm vụ tạ lỗi, theo sau Tô Vãn vào cổng trường.
Tô Vãn đã vào trường, đi ngang qua bảng vàng danh dự, liếc mắt ngắm một chút, liền nhìn thấy hình ảnh quen thuộc. Ảnh chụp thiếu niên ở đầu bảng lại còn là hạng nhất, ba chữ Lục Hành Chu này không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ. Cũng nhìn ra là ảnh chụp đó đã rất cũ, như là đã lâu không có hoạt động gì mới.
"Soái ca này, chúng tôi học lớp một." Giang Thanh mặt kiêu ngạo nói.
Tô Vãn cũng kiêu ngạo nói: "Tôi cũng học lớp một."
"Hay quá! Nghiệt duyên a." Chu Tử Viên hưng phấn nói.
Giang Thanh lườm cậu ta một cái: "Nghiệt cái đầu cậu, không nói thì cậu sẽ chết sao?"
Tô Vãn nghiêng đầu cười: "Cái này gọi là duyên phận tốt đẹp!"
Chu Tử Viên cảm thấy bị sốc, cậu kéo tay Giang Thanh, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, giống như ăn khoai lang nước ngọt mà tôi đã ăn vào hôm qua."
Thanh âm không cao không thấp, vừa khéo Tô Vãn đi phía sau nghe được, trong lúc nhất thời vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Giang Thanh thật sự không thể nhịn được nữa mà đạp cậu ta một cước, sau đó quay đầu cười gượng: "Cậu đừng để ý, đầu cậu ta chứa toàn phân heo."
Tô Vãn bật cười.
Trên đường, hai người "nước miếng bay tứ tung" giới thiệu lại trường học một lần.
Ba người tới cửa lớp, lão Ban đã đứng trên bục giảng. Lão Ban là một phụ nữ hơn ba mươi, tên là Triệu Ban, dáng vẻ uy nghiêm, mặc áo đầm màu đỏ thẫm, mang giày cao gót, thoạt nhìn rất cường thế*.
(*)强势/ Qiángshì: hùng cường, hùng mạnh.
"Hai người còn đứng đó, đi vào nhanh cho tôi!"
Chu Tử Viên cùng Giang Thanh như cà tím héo, nhanh chóng đi vào. Sau đó, lão Ban lộ ra khuôn mặt tươi cười, lớn tiếng nói: "Đại gia đình lớp chúng ta hãy hoan nghênh học sinh chuyển trường của chúng ta một chút nào, bạn học Tô Vãn." Lão Ban nói xong, vội vàng bảo Tô Vãn lên bục giảng.
"Hoan nghênh đại mỹ nữ!" Giang Thanh vội vàng đứng lên vỗ tay nói. Chu Tử Viên cũng phụ họa: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"
Trong lớp vừa thấy Tô Vãn đến, cũng không khỏi hưng phấn lên, học sinh chuyển trường là đại mỹ nữ, quả thực là vì lớp làm vẻ vang a! Không khí dần náo nhiệt lên, bọn họ vỗ tay không dứt.
Lục Hành Chu luôn ở trong góc cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên nhíu mày, nhưng cậu vẫn không ngẩng đầu.
Trong lòng Tô Vãn ấm áp, lập tức hướng về cả lớp cúi người chào, cô cười mỉm, tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Tô Vãn, rất vui khi cùng mọi người trở thành bạn học, sau này giúp đỡ nhiều hơn." Nói xong, xoay người cầm phấn viết, ở bảng đen viết xuống hai chữ "Tô Vãn".
Nét chữ cũng giống như cô, vô cùng xuất sắc. Tô Vãn vóc dáng rất cao, nhưng cánh tay và chân lại gầy, nhìn hơi ốm. Ngũ quan cô vừa khéo léo vừa tinh xảo, cười rộ lên càng xinh đẹp, đôi mắt to và cong như trăng non, khiến người khác phải ghen tị.
"Tốt, em hãy ngồi vào đó đi." Lão Ban lập tức chỉ chỗ trống ở bàn thứ nhất.
Tô Vãn nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu hỏi: "Em có thể đổi chỗ không ạ?"
Đổi chỗ cũng đều không phải không thể, chỉ cần đương sự đồng ý là có thể.
Giang Thanh cùng Chu Tử Viên đều cho rằng Tô Vãn muốn ngồi cùng mình, nên vội vàng nhìn Tô Vãn mà ra sức vẫy tay.
Đáng tiếc là Tô Vãn không có nhìn đến bọn họ. Cô nhìn quanh lớp một vòng, không nhìn thấy gương mặt của người nào đó, chỉ thấy quyển sách đang dựng lên ở góc kia.
A?
Tô Vãn cười cười, quả nhiên là góc đó. Lục Hành Chu đang ngồi, liền đem sách dựng đứng lên, che lại mặt mình.
Tô Vãn nhìn bạn ngồi cùng bàn của Lục Hành Chu, lộ ra một nụ cười, hỏi: "Bạn học, tôi có thể đổi chỗ với cậu không?"
Ngồi cùng bàn với Lục Hành Chu là lớp phó học tập, tên là Tôn Vì, là người lắm lời. Lão Ban đem cậu ta điều đến bên cạnh Lục Hành Chu, chính là hi vọng Tôn Vì có thể cảm hóa một chút từ Lục Hành Chu, ngàn vạn lần lại không nghĩ tới Lục Hành Chu không muốn cảm hóa, ngược lại thiếu chút nữa đem Tôn Vì ra chỉnh tới chết.
Tôn Vì vừa thấy Tô Vãn cười tươi, trái tim liền tan chảy, lại nghe đến muốn đổi chỗ, thật sự như muốn thăng thiên!
Từ bây giờ, Tô Vãn chính là nữ thần may mắn của cậu!
"Đại ân đại đức nhất định sẽ báo đáp!" Tôn Vì nói xong vội vàng đem tập vở bỏ vào cặp, dùng sức cầm tay Tô Vãn, biểu cảm trên gương mặt đều là cảm kích, rồi chạy trốn dường như là bay.
Tô Vãn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lục Hành Chu, cả lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt kính nể. Mặc dù nam thần rất tốt, nhưng nam thần không phải là người dễ gần, lựa chọn Lục Hành Chu tương đương lựa chọn sự cô đơn!
Tô Vãn quay đầu, nhìn Lục Hành Chu gần trong gang tấc.
Mặt Lục Hành Chu tràn đầy sự căng thẳng, cả người đều đang đề phòng, nhận thấy được ánh mắt của cô, nhưng lại quay mặt.
Mũi cậu hồng hồng, chất dịch trong suốt từ mũi chuẩn bị rơi xuống.
Tô Vãn lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho Lục Hành Chu, chỉ chỉ mũi cậu, nói: "Bị cảm hả?"
Ngữ khí ngọt như kẹo đường.
Xem chừng lực sát thương là 10000, lực công kích là 10000.
Lục Hành Chu im lặng, cơ thể hơi cứng lại. Cậu giương mắt nhìn Tô Vãn một chút, cô mím môi, đáy mắt tràn đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật sự rất xinh đẹp.
Cậu cho tới bây giờ chưa từng muốn để ý cô.
Nhưng kì lạ, không thể không để ý.
Bởi vì cậu chỉ có thể khuất phục dưới nước mũi.
Cho nên Lục Hành Chu mặt không đổi sắc nhận lấy khăn giấy của cô, sau đó bình tĩnh lau mũi, quật cường nói: "Không có."
Không biết vì sao trong đầu cô luôn hiện ra hình ảnh Lục Hành Chu.
Lúc gần đi, chị Phương trịnh trọng nắm tay cô nói: "Cô chính là người bạn đầu tiên của thiếu gia nhà tôi đó." Giống như đang giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng vậy.
Nghe chị Phương nói xong, cô cảm thấy Lục Hành Chu vô cùng tội nghiệp.
Tô Vãn trước kia đều cảm thấy bản thân mình thiếu thốn tình thương của mẹ, suốt ngày cứ buồn bã, ủ rũ. Hiện tại, cô đối với Lục Hành Chu sinh ra một loại cảm giác khó diễn tả.
Đương nhiên, cô rất nhanh thức tỉnh bản thân, loại ý nghĩ ngu ngốc này rất nguy hiểm.
Tô Vãn lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, ngồi dậy, lấy di động ra, mở Baidu Post Bar, lên diễn đàn trường dạo một chút.
Vừa vào, liền nhìn liền nhìn thấy một bài viết, có hình của một thiếu niên với sườn mặt xinh đẹp.
Cô lướt qua, lại thấy một tiêu đề khác: [ Lục Thần cao cao tại thượng ]
Lục Thần?
Chẳng phải là Lục Hành Chu sao?
Tuy rằng, cô ở trong phòng Lục Hành Chu gặp qua một cái xó xếp toàn là giấy khen, tất cả các phương diện, toàn là hạng nhất khiến cô trợn mắt há mồm.
Cô vừa rồi không muốn nghĩ đến Lục Hành Chu, nhưng ngón tay lại không nghe lời, cứ nhấn vào bài viết.
Bài viết đa số là hình ảnh, có vẻ hơi mờ nhưng còn có thể nhìn ra hình dáng. Bên trong đề là "Lục Hành Chu là một yêu tinh cướp đi trái tim của thiếu nữ."
Một đám háo sắc đang thảo luận sôi nổi về Lục Hành Chu.
Nhưng tất nhiên cũng sẽ xuất hiện một vài bình luận khác thường, ví dụ——
_____"Lục Thần lần này bệnh gì thế?"
_____"Cậu ta vẫn còn là con ma ốm à?"
_____"Má ơi, đáng thương quá."
Tô Vãn cắn cắn chăn, cảm thấy bản thân trong lòng có chút khó chịu.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên thấy được một cái làm cho người ta muốn nín thở——
_____"Lục Hành Chu thân thể yếu ớt như vậy, các người nói xem, cậu ta có phải không được a?"
Không được...
Cô bỗng nhiên đỏ mặt, rồi tức giận đùng đùng: "Thế nào lại không được, nhất định được!"
Làm sao có thể nói một soái ca không được chứ?
Tô Vãn cảm thấy tên kia rất mất nhân tính.
Nhưng cũng rất rất rất đáng thương!
*
Buổi sáng thứ hai, Tô Vãn vừa tỉnh, đã không thấy Tô Kính. Trên bàn chỉ để lại một tờ giấy: Nhớ ăn bữa sáng và đến trường đúng giờ.
Tô Vãn đem tờ giấy vò lại, từ giờ cô phải tập dậy sớm rồi. Chờ Tô Kính công tác ổn định, ông sẽ bận rộn vô cùng. Nhưng Tô Vãn biết, Tô Kính rất coi trọng chuyến công tác này, nếu không phải thấy áy náy với cô, muốn ông một năm 365 ngày đều làm việc ông sẽ cảm thấy rất vui.
Tô Vãn nhìn thời gian trên điện thoại, vội vàng đến bàn cơm cầm ly sữa, uống hai ngụm, liền vội vã ra ngoài.
Tối hôm qua hơn nửa đêm mới ngủ, cho nên sáng nay thức dậy thì đã muộn.
Trung học Nhất Trung không xa, Tô Vãn chạy một chiếc xe đạp, dùng sức chạy thật nhanh đến trường học. Tuy rằng thực sự vội, nhưng cô cũng không quên đến tìm Lục Hành Chu, không ngờ, chị Phương áy náy nói với cô rằng Lục Hành Chu đã đi từ sớm.
Tô Vãn biết, nên cũng không ôm hi vọng cậu ta sẽ chờ cô.
Tốc độ của cô rất nhanh, áo trắng váy xanh lắc lư, lộ ra đôi chân trắng nõn nà.
Trung học Nhất Trung là trung học tốt nhất thành phố, lịch sử lâu đời, nhân tài tầng tầng lớp lớp, giống các trường dành cho quý tộc, chiêu sinh lấy hai tiêu chuẩn, một là học sinh có thành tích cao, hai là học sinh có gia thế, nói thẳng là có thành tích hoặc là có tiền.
Đương nhiên, cho dù có gia thế, thành tích quá kém thì xin mời bước ra khỏi cửa.
Tô Kính sau khi đến thành phố S đã liên hệ với trường học, Tô Vãn thành tích tốt, giành được nhiều giải thưởng cho nên chuyển trường cũng coi như thuận lợi.
Dọc theo đường đi đến trường đều là cây lớn. Trên đường, các học sinh đều vội vã như rượt đuổi chạy đến trường, người thì đi xe đạp, người thì có xe đưa đón. Tô Vãn sốt ruột, tăng tốc độ, giống như một trận gió theo đám người cùng đi.
"Oa, người đẹp a!"
Một tên nam sinh nhìn Tô Vãn từ sau lưng, cùng đám bạn cảm thán nói.
"Học lớp nào thế? Sao chưa từng thấy qua?"
"Không biết!"
Không ít người ghé mắt nhìn, đối với mấy cái ánh mắt này, Tô Vãn vẫn bình thản, khuôn mặt còn mang theo ý cười, chuyện này có là gì, cô được người ta nhìn cũng quen rồi!
Cô cũng biết là mình rất đẹp.
Có thể là ông trời thấy cô đắc ý, nên khi cô vừa mới đi qua giao lộ, liền thấy một chiếc xe trên đường đang hướng về phía cô nhưng lại lượn lách dữ dội.
Tô Vãn bỗng dưng hơi rùng mình, một tay ấn chuông, một tay hướng về bên cạnh mà quay ngược trở lại. Nhưng trên đường có rất nhiều người, Tô Vãn chỉ có thể quay đầu xe sau rồi nhanh chóng phanh lại.
Một tiếng kêu sợ hãi.
Trên chiếc xe đó là một đôi nam nữ, bọn họ tựa hồ đang cãi nhau, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, mặt đều đen hết cả lên, nam sinh vội vàng phanh xe!
Đúng là nghìn cân treo sợi tóc*!
(*)千钧一发之际 / Qiānjūnyīfà zhī jì: Tình thế cấp bách, nguy ngập.
Một tiếng phanh xe chói tai!
Chiếc xe dừng lại một cách mãnh liệt sát bên đường!
Mà xe đạp Tô Vãn cũng gần sát chiếc xe đang mất phương hướng, bởi vì bị một lực mạnh đánh vào, Tô Vãn vẫn không tránh được mà bị ngã.
May mắn là cô té vào bụi cỏ, mặt hướng lên.
Mọi người từ bốn phía ào ào chạy tới, nhiệt tình giúp đỡ vừa muốn chạy tới "nhiều chuyện", Tô Vãn liền mạnh mẽ chống tay ngồi dậy.
"Cậu không sao chứ?"
"Vị bạn học này, cậu có đau lắm không?"
Tô Vãn cười lắc đầu, cô nỗ lực đứng lên, phủi bụi trên người. Lúc này, hai người gây ra họa cũng chạy lại.
Nam sinh cao lớn, mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn lung linh như ánh mặt trời. Hắn chạy ở phía trước, vẻ mặt bi thống* chạy tới, xem trên xem dưới rồi nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"
(*)悲痛/Bēitòng: đau buồn, đau lòng.
Thấy Tô Vãn không có sao, cúi đầu: "Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."
Nữ sinh cũng đi tới, cô nữ sinh kia vóc dáng còn cao hơn Tô Vãn, cô mặc áo choàng, tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên khí chất của nam nhân. Cô vừa đến liền cười ha hả nói: "Chuyện này đều do hắn! Đang êm đẹp lại tức giận!"
Nam sinh thấy thế, cũng nhịn không được mà cãi lại: "Cậu còn nói tôi, nếu không phải là do cậu ở bên cạnh mắng tôi, tôi sẽ như vậy sao?"
Nữ sinh trợn trừng mắt, vội giới thiệu nói: "Thành thật xin lỗi. Tôi là Giang Thanh, còn cậu ta là Chu Tử Viên, cậu có bị đau ở đâu không? Chúng ta nên đi đến phòng y tế kiểm tra một chút." Giang Thanh nói xong, liền muốn kéo tay Tô Vãn.
Tô Vãn xem thấy thời gian không còn nhiều lắm, vội cười nói: "Không có gì, lát nữa tôi có thể tự đi." Giang Thanh lại khuyên bảo vài câu, nhận thấy Tô Vãn kiên trì, chỉ có thể từ bỏ.
Chu Tử Viên gọi điện thoại kêu tài xế trong nhà tới giải quyết cục diện, liền cùng Giang Thanh đảm nhận nhiệm vụ tạ lỗi, theo sau Tô Vãn vào cổng trường.
Tô Vãn đã vào trường, đi ngang qua bảng vàng danh dự, liếc mắt ngắm một chút, liền nhìn thấy hình ảnh quen thuộc. Ảnh chụp thiếu niên ở đầu bảng lại còn là hạng nhất, ba chữ Lục Hành Chu này không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ. Cũng nhìn ra là ảnh chụp đó đã rất cũ, như là đã lâu không có hoạt động gì mới.
"Soái ca này, chúng tôi học lớp một." Giang Thanh mặt kiêu ngạo nói.
Tô Vãn cũng kiêu ngạo nói: "Tôi cũng học lớp một."
"Hay quá! Nghiệt duyên a." Chu Tử Viên hưng phấn nói.
Giang Thanh lườm cậu ta một cái: "Nghiệt cái đầu cậu, không nói thì cậu sẽ chết sao?"
Tô Vãn nghiêng đầu cười: "Cái này gọi là duyên phận tốt đẹp!"
Chu Tử Viên cảm thấy bị sốc, cậu kéo tay Giang Thanh, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, giống như ăn khoai lang nước ngọt mà tôi đã ăn vào hôm qua."
Thanh âm không cao không thấp, vừa khéo Tô Vãn đi phía sau nghe được, trong lúc nhất thời vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Giang Thanh thật sự không thể nhịn được nữa mà đạp cậu ta một cước, sau đó quay đầu cười gượng: "Cậu đừng để ý, đầu cậu ta chứa toàn phân heo."
Tô Vãn bật cười.
Trên đường, hai người "nước miếng bay tứ tung" giới thiệu lại trường học một lần.
Ba người tới cửa lớp, lão Ban đã đứng trên bục giảng. Lão Ban là một phụ nữ hơn ba mươi, tên là Triệu Ban, dáng vẻ uy nghiêm, mặc áo đầm màu đỏ thẫm, mang giày cao gót, thoạt nhìn rất cường thế*.
(*)强势/ Qiángshì: hùng cường, hùng mạnh.
"Hai người còn đứng đó, đi vào nhanh cho tôi!"
Chu Tử Viên cùng Giang Thanh như cà tím héo, nhanh chóng đi vào. Sau đó, lão Ban lộ ra khuôn mặt tươi cười, lớn tiếng nói: "Đại gia đình lớp chúng ta hãy hoan nghênh học sinh chuyển trường của chúng ta một chút nào, bạn học Tô Vãn." Lão Ban nói xong, vội vàng bảo Tô Vãn lên bục giảng.
"Hoan nghênh đại mỹ nữ!" Giang Thanh vội vàng đứng lên vỗ tay nói. Chu Tử Viên cũng phụ họa: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"
Trong lớp vừa thấy Tô Vãn đến, cũng không khỏi hưng phấn lên, học sinh chuyển trường là đại mỹ nữ, quả thực là vì lớp làm vẻ vang a! Không khí dần náo nhiệt lên, bọn họ vỗ tay không dứt.
Lục Hành Chu luôn ở trong góc cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên nhíu mày, nhưng cậu vẫn không ngẩng đầu.
Trong lòng Tô Vãn ấm áp, lập tức hướng về cả lớp cúi người chào, cô cười mỉm, tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Tô Vãn, rất vui khi cùng mọi người trở thành bạn học, sau này giúp đỡ nhiều hơn." Nói xong, xoay người cầm phấn viết, ở bảng đen viết xuống hai chữ "Tô Vãn".
Nét chữ cũng giống như cô, vô cùng xuất sắc. Tô Vãn vóc dáng rất cao, nhưng cánh tay và chân lại gầy, nhìn hơi ốm. Ngũ quan cô vừa khéo léo vừa tinh xảo, cười rộ lên càng xinh đẹp, đôi mắt to và cong như trăng non, khiến người khác phải ghen tị.
"Tốt, em hãy ngồi vào đó đi." Lão Ban lập tức chỉ chỗ trống ở bàn thứ nhất.
Tô Vãn nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu hỏi: "Em có thể đổi chỗ không ạ?"
Đổi chỗ cũng đều không phải không thể, chỉ cần đương sự đồng ý là có thể.
Giang Thanh cùng Chu Tử Viên đều cho rằng Tô Vãn muốn ngồi cùng mình, nên vội vàng nhìn Tô Vãn mà ra sức vẫy tay.
Đáng tiếc là Tô Vãn không có nhìn đến bọn họ. Cô nhìn quanh lớp một vòng, không nhìn thấy gương mặt của người nào đó, chỉ thấy quyển sách đang dựng lên ở góc kia.
A?
Tô Vãn cười cười, quả nhiên là góc đó. Lục Hành Chu đang ngồi, liền đem sách dựng đứng lên, che lại mặt mình.
Tô Vãn nhìn bạn ngồi cùng bàn của Lục Hành Chu, lộ ra một nụ cười, hỏi: "Bạn học, tôi có thể đổi chỗ với cậu không?"
Ngồi cùng bàn với Lục Hành Chu là lớp phó học tập, tên là Tôn Vì, là người lắm lời. Lão Ban đem cậu ta điều đến bên cạnh Lục Hành Chu, chính là hi vọng Tôn Vì có thể cảm hóa một chút từ Lục Hành Chu, ngàn vạn lần lại không nghĩ tới Lục Hành Chu không muốn cảm hóa, ngược lại thiếu chút nữa đem Tôn Vì ra chỉnh tới chết.
Tôn Vì vừa thấy Tô Vãn cười tươi, trái tim liền tan chảy, lại nghe đến muốn đổi chỗ, thật sự như muốn thăng thiên!
Từ bây giờ, Tô Vãn chính là nữ thần may mắn của cậu!
"Đại ân đại đức nhất định sẽ báo đáp!" Tôn Vì nói xong vội vàng đem tập vở bỏ vào cặp, dùng sức cầm tay Tô Vãn, biểu cảm trên gương mặt đều là cảm kích, rồi chạy trốn dường như là bay.
Tô Vãn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lục Hành Chu, cả lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt kính nể. Mặc dù nam thần rất tốt, nhưng nam thần không phải là người dễ gần, lựa chọn Lục Hành Chu tương đương lựa chọn sự cô đơn!
Tô Vãn quay đầu, nhìn Lục Hành Chu gần trong gang tấc.
Mặt Lục Hành Chu tràn đầy sự căng thẳng, cả người đều đang đề phòng, nhận thấy được ánh mắt của cô, nhưng lại quay mặt.
Mũi cậu hồng hồng, chất dịch trong suốt từ mũi chuẩn bị rơi xuống.
Tô Vãn lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho Lục Hành Chu, chỉ chỉ mũi cậu, nói: "Bị cảm hả?"
Ngữ khí ngọt như kẹo đường.
Xem chừng lực sát thương là 10000, lực công kích là 10000.
Lục Hành Chu im lặng, cơ thể hơi cứng lại. Cậu giương mắt nhìn Tô Vãn một chút, cô mím môi, đáy mắt tràn đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật sự rất xinh đẹp.
Cậu cho tới bây giờ chưa từng muốn để ý cô.
Nhưng kì lạ, không thể không để ý.
Bởi vì cậu chỉ có thể khuất phục dưới nước mũi.
Cho nên Lục Hành Chu mặt không đổi sắc nhận lấy khăn giấy của cô, sau đó bình tĩnh lau mũi, quật cường nói: "Không có."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook