Không Thể Thích Ai Ngoài Em
-
Chương 2
Lục gia ở thành phố S, thậm chí là cả nước ai cũng biết là hào môn thế gia.
Năm đó, lão phu nhân nhà họ Lục không muốn đi khỏi thành phố S, cho nên nhà họ ở lại thành phố S định cư.
Lục gia ở thành phố S có một ngôi biệt thự nổi tiếng, cách khu nhà của Tô Vãn không xa. Biệt thự của Lục gia so với nhà khác khiến người ta phải ghen ăn tức ở, chỉ là một cái hoa viên sau nhà, mà so với nhà khác còn lớn hơn mấy lần. Biệt thự Lục Gia được xây theo phong cách châu Âu, sừng sững ở khu nhà trung ương, hai bên đường là các cây đại thụ xanh um, trông thật hùng vĩ.
Tô Kính có chút khiếp sợ, nhưng vẫn ấn chuông cửa. Một hồi lâu, cửa nhà Lục gia mở ra liền thấy một người phụ nữ đứng tuổi, cô mở cửa lớn hơn, nhìn thăm dò. Cô trông rất giỏi, tóc búi cao, đang mặc chiếc tạp dề, trong tay còn cầm xẻng nấu ăn, hương thơm đồ ăn phảng phất từ trên người.
Lục gia gọi cô ấy là chị Phương, chị Phương trước kia là người hầu thân cận của lão phu nhân, nay chuyển đến chăm sóc thiếu gia.
"Các người là ai?" Chị Phương vẻ mặt hoang mang.
Tô Kính vội vàng lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa lên, cười cười: "Xin chào, tôi là Tô Kính, là bạn của Lục Không, lần này đến thành phố S, muốn đến thăm hỏi..."
Chị Phương kinh ngạc nhìn danh thiếp, nhưng rất nhanh chóng nhận ra Tô Kính. Vẻ mặt cô phức tạp đánh giá Tô Kính, sau một lúc, mới thở dài nói: "Tôi nghe lão gia nhắc tới ngài rất nhiều, mời ngài vào."
Sau khi Lục Không mất, những người đã từng đi theo nịnh bợ Lục Không đã đi theo hai vị thiếu gia khác, hiện giờ nơi này trở thành vườn không nhà trống, lâu lắm mới có khách quý đến thăm.
Ngay cả biệt thự cũng có chút lạnh lẽo.
Tô Vãn chưa từng thấy ngôi nhà nào lớn như vậy, cũng chưa thấy qua ngôi nhà nào yên tĩnh như vậy. Từ trước nhà đến đại sảnh, lại đến sau vườn, nếu bỏ ra các vật trang trí, liền không còn gì, hoàn toàn trống rỗng, tựa như chẳng ai ở.
Chị Phương rất cởi mở, nói chuyện này chuyện nọ, không cần Tô Kính mở lời. Đơn giản mà nói, biệt thự này hiện tại chỉ có ba người ở, thiếu gia, tài xế và cô, những người khác hoặc là chia ra, hoặc là bị điều đi rồi.
Tô Kính bước vào biệt thự, cũng cảm khái không thôi.
Tô Kính cùng Lục Không là bạn bè, năm đó hai người là bạn cùng phòng, tình cảm rất tốt, nhưng chí hướng khác nhau, hai người sau khi tốt nghiệp liền bôn ba, hiếm khi liên lạc. Năm đó, Tô Kính mới vào nghề, Lục Không tốt bụng, luôn luôn giúp đỡ ông. Cho nên Tô Kính cũng luôn nhớ ơn trong lòng, chỉ là không có cơ hội báo đáp.
Bởi vì bị điều đi công tác, Tô Kính liền nghĩ tới người bạn này, liền đi hỏi thăm tin tức, biết được một tin xấu.
Lục Không từ ba năm trước đã qua đời ngoài ý muốn, chỉ để lại một đứa con trai bảo bối.
Nghe nói sau khi cha qua đời, đứa con trai này tính tình càng quái gở, ngay cả người thân cũng không muốn gần, cố chấp ở lại biệt thự này.
Đến thật muộn mà.
Nhưng ông không thể không đến.
Là con trai Lục Không, là người mà Lục Không yêu thương hết mực.
Bọn họ ngồi trò chuyện một bên. Vừa đi đến lầu ba, dọc theo hành lang, đi vào đại sảnh. Anh liền bất ngờ, anh nghe bọn họ đang nói về mình, chị Phương đang nói---------Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu mặc bộ đồ rộng rãi, áo thun caro màu xám, tóc hơi xù. Lúc này, anh đang đứng ở cái bàn trước mặt, trong tay cầm một ly nước, ngửa đầu uống từng ngụm. Đường cong sắc xảo của sườn mặt, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
Tuy rằng anh quần áo đơn giản, nhưng xung quanh lại tản ra một làn khí quyền quý, làm cho người khác không dám đến gần.
Khuôn mặt quen thuộc.
Cảm giác xa lạ.
Tô Vãn nhớ đến tấm ảnh kia, liền lập tức nhận ra Lục Hành Chu. Lúc đó, trong lòng cô dâng lên một loại tâm tình, không thể nói rõ là cái gì.
Giờ đây gặp lại, có chút vui mừng.
Cô nhìn anh, mím môi cười cười.
Tô Kính vừa cười vừa đi đến bên Lục Hành Chu, nói: "Con là Hành Chu sao? Chú là chú Tô đây, là bạn của ba con! Chào con!"
Lục Hành Chu hơi nghiêng đầu, đem cái cốc để lại trên bàn, cái gì cũng chưa nói, không coi ai ra gì, lập tức xoay người đi.
"Thiếu gia, người muốn đi đâu? Chú Tô là có ý tốt, người..." Chị Phương khẩn trương nói, lời còn chưa nói hết, "Rầm" một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên trong phòng khách.
Chị Phương hơi khó xử, quay đầu nhìn với khuôn mặt bất đắc dĩ. Cô cảm thấy có lỗi nói: "Để các vị chê cười rồi, thiếu gia không biết ngài, cho rằng ngài là có ý xấu, cho nên..."
"Không sao đâu." Tô Kính lấy lại tinh thần nói, tuy rằng đây là lần đầu tiên ông bị người khác bơ, nhưng này là con trai Lục Không, ông sẽ không tức giận, trong lòng ngược lại có chút thương xót.
Nói xong, Tô Kính liền đi tới trước cửa phòng Lục Hành Chu, gõ hai tiếng, nhẫn nại nói: "Hành Chu, hôm nay chú đến đây chỉ muốn thăm con một chút, không có ý gì khác, nếu quấy rầy đến con, thì chú xin lỗi."
"Sau này, chú sẽ thường xuyên đến thăm con, nếu con muốn thì..."
Tất nhiên, Lục Hành Chu không đồng ý.
Tô Kính thấy vậy vẫn không bỏ cuộc, nói thêm mấy câu, cuối cùng thấy trong phòng yên tĩnh như không ai tồn tại, mới bỏ đi.
Đương nhiên, Tô Kính cũng không hề từ bỏ việc nói chuyện với Lục Hành Chu.
Lúc ông bị điện thoại gọi đi, ông kiên quyết đem trọng trách này vứt cho Tô Vãn, sau đó rời đi.
Trong phòng khách lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình Tô Vãn.
Tô Vãn ngồi trên sofa, đối với sự yên tĩnh của cửa phòng, suy nghĩ rất nhiều.
Vừa rồi, những gì chị Phương cùng Tô Kính tán gẫu ở cửa lần lượt ùa về trong đầu cô.
"Bởi vì sinh không đủ tháng, cho nên thiếu gia từ nhỏ thân thể đã rất yếu, dễ dàng sinh bệnh, tính tình cũng không giống ba mẹ cậu. Từ nhỏ kiêu ngạo tự phụ, ít nói. Phu nhân cũng muốn gần gũi cậu, nhưng thiếu gia tính tình quái gở, không thích người tới gần."
"Nhưng thiếu gia không phải là người xấu, thiếu gia rất vĩ đại, làm cái gì đều muốn tốt cho người khác, cậu tuy rằng là thiếu gia của Lục gia quyền quý, nhưng tấm lòng lương thiện, thường xuyên đi viện dưỡng lão làm công ích."
"Mấy năm nay, thiếu gia luôn sống xa cách với bên ngoài, tôi thật lo lắng, ngài xem, có biện pháp nào giúp thiếu gia một chút không?"
"..."
"Nếu có bạn bè, chắc sẽ tốt hơn." Tô Kính đề nghị.
"Nói thật, thiếu gia tính tình thất thường, ai muốn làm bạn với cậu?" Chị Phương buồn rầu.
Nãy giờ ngồi nghe, Tô Vãn bỗng nhiên mở miệng, cười vui vẻ: "Ba, con đồng ý."
...
Tô Vãn phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua cửa phòng, vẫn yên tĩnh như cũ. Cô bỗng nhiên nhận ra, dù cô đồng ý cũng vô ích.
Lúc này, bụng cô truyền đến tiếng vang.
Cô đói bụng.
*
Màn đêm buông xuống.
Lục Hành Chu mở cửa phòng ra, anh thấy được một màn khó quên.
Trên sofa phòng khách, cô gái mặc áo đầm vàng, lộ ra bả vai nhỏ nhắn. Nghe được tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ.
Yết hầu anh như đang kiềm hãm.
Trong một khắc, anh phát hiện có cảm xúc gì đấy không thể tả dâng lên trong anh.
Cô gái kia một bên khóc, một bên cầm bát mì. Nhìn qua nhìn lại, bát mì đã sạch trơn, chỉ còn lại vài sợi. Cho nên, cô ở đây làm gì?
Vừa khóc, vừa ăn sao?
"Thức rồi à?" Tô Vãn mắt hơi sáng lên, vội vàng lau nước mắt, cười mỉm. Giọng cô nhẹ nhàng như mùa xuân. Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh nhỏ nhẹ, mang theo chút ngọt ngào.
Lục Hành Chu kinh ngạc nhìn cô, bỗng chốc sững sờ ở đó, quên mất bản thân muốn làm gì.
Tô Vãn buông bát mì xuống, cầm điều khiển tivi bật nhỏ âm thanh, giải thích: "Chị Phương bảo tôi ở lại chơi với cậu, nhưng tại cậu không để ý tới tôi, nên tôi chỉ có thể ngồi xem phim cho đỡ buồn."
Khi cô nói lời này, giọng nói mang theo ý cười, như không có một chút tức giận.
Điều quan trọng là mỗi lần cô nói chuyện với anh, đều sẽ dùng cặp mắt to, trong suốt kia mà nhìn anh.
Lúc này, lời thoại trong phim truyền hình vang lên.
Vai nam chính: "Em nghe anh giải thích."
Vai nữ chính: "Tôi không nghe, tôi không nghe."
Vai nam chính: "Em là đang cố tình gây sự!"
Vai nữ chính: "Em cố tình gây sự? Được, chúng ta chia tay."
Tô Vãn: "......"
Lục Hành Chu: "......"
Anh đối với loại phim thần tượng này không có hứng thú, thậm chí cảm thấy vô cùng trẻ con, nhưng lời thoại này thật sự quá mức chướng tai, cho nên ánh mắt anh từ trên người Tô Vãn dời đi, chuyển tới trên màn hình TV.
Vừa vặn, trong phim truyền ra hình ảnh nam chính hôn nữ chính mãnh liệt.
Lục Hành Chu: "...??"
Tô Vãn nhìn thấy Lục Hành Chu sắc mặt khó coi, quay đầu nhìn thoáng qua, má ơi, loại này phim này xem một mình thì không sao, nhưng xem cùng người khác thì thật xấu hổ mà.
Huống chi, Lục Hành Chu không giống người thường.
Cô vội vã lấy điều khiển, thành công tắt TV.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Tô Vãn mở miệng phá tan bầu không khí. Cô đi đến trước mặt Lục Hành Chu, cười nói: "Ừm..., Lục Hành Chu, cậu còn nhớ tôi không?"
Lục Hành Chu không nhìn cô, cũng không trả lời.
Tô Vãn đi qua đi lại, cuối cùng đứng trước mặt anh nói: "Ngày hôm đó, cậu đã giúp tôi nhặt diều, cậu không nhớ sao?"
Cô gái mang theo hương thơm đang ở khoảng cách thật gần, Lục Hành Chu có chút không quen nhấc mi mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Tô Vãn đang nhìn anh, đôi mắt to kia mơ hồ chứa ý cười.
Anh không vui thu hồi tầm mắt, đi về hướng khác, cố kéo dài khoảng cách với cô. Anh lạnh lùng mở miệng: "Tôi đã nói, không phải tôi làm."
Giọng nói anh trong trẻo như tiếng vang trong núi hoặc có thể là lạnh lẽo như bão tuyết.
"Chính là cậu, cậu không lừa được tôi đâu." Tô Vãn chắc chắn nói.
Không thể nào là người khác.
Rõ ràng là một người sĩ diện, làm chuyện tốt lại không muốn thừa nhận.
Tất nhiên, Lục Hành Chu không thừa nhận. Anh hơi nhếch môi, hướng về phía cầu thang mà hô lớn: "Chị Phương".
Rõ ràng là đang tránh né cô.
Anh gọi nhưng không ai trả lời.
"Chị Phương ra ngoài rồi, cậu tìm cô ấy làm gì?" Tô Vãn hỏi.
Lục Hành Chu không trả lời, nhưng bụng anh kêu lên một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
Tô Vãn bật cười.
Lục Hành Chu bị cô cười đến xấu hổ, anh xoay người, vào bếp tìm đồ ăn. Không ngờ, Tô Vãn đã ngăn lại.
"Ăn hamburger không? Tôi gọi." Tô Vãn nhìn anh chớp mắt, giọng nói tràn đầy mê hoặc.
Lục Hành Chu sửng sốt, đầu óc như đang xoay mòng mòng, lòng đều nghĩ tới——
Không phải cô đã ăn rồi sao?
Còn muốn ăn?
Ngay khi Lục Hành Chu còn đang nghĩ ngợi, Tô Vãn lập tức bổ sung thêm: "Ăn ngoài cũng được lắm, cậu mau lại đây ngồi đi."
Lục Hành Chu vừa nghe, giống như tâm tư mình bị nhìn thấu, vội vàng quay đi, chuẩn bị về phòng tu luyện thành tiên.
Tô Vãn nhìn thấy vậy, cười vang nói: "Được, được, tôi đi mua, cậu mau tới đây đi."
Lục Hành Chu dừng bước, sau một lúc lâu, mới phản ứng lại, lạnh lùng nói:
"Tôi lại nói muốn nói là tôi không ăn."
"..."
Tô Kính cùng chị Phương trở về cùng lúc, nhìn hai người đang ngồi chung một nơi. Tuy rằng, Tô Vãn ngồi trên sofa, Lục Hành Chu ngồi cách cô rất xa.
Trước mặt hai người là "bãi chiến trường" của KFC.
Chị Phương vui vẻ vô cùng, cô nói: "Xem ra Vãn Vãn tiểu thư cùng thiếu gia tán gẫu thật sự rất hợp nha, thật là một chuyện tốt."
Tô Vãn cười gượng hai tiếng, cô thật sự muốn nói, chỉ có mình độc thoại. Cô nhìn trộm Lục Hành Chu một cái, anh tựa hồ không có hứng thú vạch trần lời nói dối này.
Tô Kính cũng vui mừng, cười nói: "Về sau các con là bạn bè của nhau, ở trường nhớ giúp đỡ nhau nha."
Lục Hành Chu cúi đầu không nói.
Tô Vãn phản ứng rất nhanh, cô vỗ vỗ ngực, kiên định nói: "Được, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu ta."
Lục Hành Chu: "???"
Ai chăm sóc ai?
Anh đồng ý sao?
Năm đó, lão phu nhân nhà họ Lục không muốn đi khỏi thành phố S, cho nên nhà họ ở lại thành phố S định cư.
Lục gia ở thành phố S có một ngôi biệt thự nổi tiếng, cách khu nhà của Tô Vãn không xa. Biệt thự của Lục gia so với nhà khác khiến người ta phải ghen ăn tức ở, chỉ là một cái hoa viên sau nhà, mà so với nhà khác còn lớn hơn mấy lần. Biệt thự Lục Gia được xây theo phong cách châu Âu, sừng sững ở khu nhà trung ương, hai bên đường là các cây đại thụ xanh um, trông thật hùng vĩ.
Tô Kính có chút khiếp sợ, nhưng vẫn ấn chuông cửa. Một hồi lâu, cửa nhà Lục gia mở ra liền thấy một người phụ nữ đứng tuổi, cô mở cửa lớn hơn, nhìn thăm dò. Cô trông rất giỏi, tóc búi cao, đang mặc chiếc tạp dề, trong tay còn cầm xẻng nấu ăn, hương thơm đồ ăn phảng phất từ trên người.
Lục gia gọi cô ấy là chị Phương, chị Phương trước kia là người hầu thân cận của lão phu nhân, nay chuyển đến chăm sóc thiếu gia.
"Các người là ai?" Chị Phương vẻ mặt hoang mang.
Tô Kính vội vàng lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa lên, cười cười: "Xin chào, tôi là Tô Kính, là bạn của Lục Không, lần này đến thành phố S, muốn đến thăm hỏi..."
Chị Phương kinh ngạc nhìn danh thiếp, nhưng rất nhanh chóng nhận ra Tô Kính. Vẻ mặt cô phức tạp đánh giá Tô Kính, sau một lúc, mới thở dài nói: "Tôi nghe lão gia nhắc tới ngài rất nhiều, mời ngài vào."
Sau khi Lục Không mất, những người đã từng đi theo nịnh bợ Lục Không đã đi theo hai vị thiếu gia khác, hiện giờ nơi này trở thành vườn không nhà trống, lâu lắm mới có khách quý đến thăm.
Ngay cả biệt thự cũng có chút lạnh lẽo.
Tô Vãn chưa từng thấy ngôi nhà nào lớn như vậy, cũng chưa thấy qua ngôi nhà nào yên tĩnh như vậy. Từ trước nhà đến đại sảnh, lại đến sau vườn, nếu bỏ ra các vật trang trí, liền không còn gì, hoàn toàn trống rỗng, tựa như chẳng ai ở.
Chị Phương rất cởi mở, nói chuyện này chuyện nọ, không cần Tô Kính mở lời. Đơn giản mà nói, biệt thự này hiện tại chỉ có ba người ở, thiếu gia, tài xế và cô, những người khác hoặc là chia ra, hoặc là bị điều đi rồi.
Tô Kính bước vào biệt thự, cũng cảm khái không thôi.
Tô Kính cùng Lục Không là bạn bè, năm đó hai người là bạn cùng phòng, tình cảm rất tốt, nhưng chí hướng khác nhau, hai người sau khi tốt nghiệp liền bôn ba, hiếm khi liên lạc. Năm đó, Tô Kính mới vào nghề, Lục Không tốt bụng, luôn luôn giúp đỡ ông. Cho nên Tô Kính cũng luôn nhớ ơn trong lòng, chỉ là không có cơ hội báo đáp.
Bởi vì bị điều đi công tác, Tô Kính liền nghĩ tới người bạn này, liền đi hỏi thăm tin tức, biết được một tin xấu.
Lục Không từ ba năm trước đã qua đời ngoài ý muốn, chỉ để lại một đứa con trai bảo bối.
Nghe nói sau khi cha qua đời, đứa con trai này tính tình càng quái gở, ngay cả người thân cũng không muốn gần, cố chấp ở lại biệt thự này.
Đến thật muộn mà.
Nhưng ông không thể không đến.
Là con trai Lục Không, là người mà Lục Không yêu thương hết mực.
Bọn họ ngồi trò chuyện một bên. Vừa đi đến lầu ba, dọc theo hành lang, đi vào đại sảnh. Anh liền bất ngờ, anh nghe bọn họ đang nói về mình, chị Phương đang nói---------Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu mặc bộ đồ rộng rãi, áo thun caro màu xám, tóc hơi xù. Lúc này, anh đang đứng ở cái bàn trước mặt, trong tay cầm một ly nước, ngửa đầu uống từng ngụm. Đường cong sắc xảo của sườn mặt, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
Tuy rằng anh quần áo đơn giản, nhưng xung quanh lại tản ra một làn khí quyền quý, làm cho người khác không dám đến gần.
Khuôn mặt quen thuộc.
Cảm giác xa lạ.
Tô Vãn nhớ đến tấm ảnh kia, liền lập tức nhận ra Lục Hành Chu. Lúc đó, trong lòng cô dâng lên một loại tâm tình, không thể nói rõ là cái gì.
Giờ đây gặp lại, có chút vui mừng.
Cô nhìn anh, mím môi cười cười.
Tô Kính vừa cười vừa đi đến bên Lục Hành Chu, nói: "Con là Hành Chu sao? Chú là chú Tô đây, là bạn của ba con! Chào con!"
Lục Hành Chu hơi nghiêng đầu, đem cái cốc để lại trên bàn, cái gì cũng chưa nói, không coi ai ra gì, lập tức xoay người đi.
"Thiếu gia, người muốn đi đâu? Chú Tô là có ý tốt, người..." Chị Phương khẩn trương nói, lời còn chưa nói hết, "Rầm" một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên trong phòng khách.
Chị Phương hơi khó xử, quay đầu nhìn với khuôn mặt bất đắc dĩ. Cô cảm thấy có lỗi nói: "Để các vị chê cười rồi, thiếu gia không biết ngài, cho rằng ngài là có ý xấu, cho nên..."
"Không sao đâu." Tô Kính lấy lại tinh thần nói, tuy rằng đây là lần đầu tiên ông bị người khác bơ, nhưng này là con trai Lục Không, ông sẽ không tức giận, trong lòng ngược lại có chút thương xót.
Nói xong, Tô Kính liền đi tới trước cửa phòng Lục Hành Chu, gõ hai tiếng, nhẫn nại nói: "Hành Chu, hôm nay chú đến đây chỉ muốn thăm con một chút, không có ý gì khác, nếu quấy rầy đến con, thì chú xin lỗi."
"Sau này, chú sẽ thường xuyên đến thăm con, nếu con muốn thì..."
Tất nhiên, Lục Hành Chu không đồng ý.
Tô Kính thấy vậy vẫn không bỏ cuộc, nói thêm mấy câu, cuối cùng thấy trong phòng yên tĩnh như không ai tồn tại, mới bỏ đi.
Đương nhiên, Tô Kính cũng không hề từ bỏ việc nói chuyện với Lục Hành Chu.
Lúc ông bị điện thoại gọi đi, ông kiên quyết đem trọng trách này vứt cho Tô Vãn, sau đó rời đi.
Trong phòng khách lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình Tô Vãn.
Tô Vãn ngồi trên sofa, đối với sự yên tĩnh của cửa phòng, suy nghĩ rất nhiều.
Vừa rồi, những gì chị Phương cùng Tô Kính tán gẫu ở cửa lần lượt ùa về trong đầu cô.
"Bởi vì sinh không đủ tháng, cho nên thiếu gia từ nhỏ thân thể đã rất yếu, dễ dàng sinh bệnh, tính tình cũng không giống ba mẹ cậu. Từ nhỏ kiêu ngạo tự phụ, ít nói. Phu nhân cũng muốn gần gũi cậu, nhưng thiếu gia tính tình quái gở, không thích người tới gần."
"Nhưng thiếu gia không phải là người xấu, thiếu gia rất vĩ đại, làm cái gì đều muốn tốt cho người khác, cậu tuy rằng là thiếu gia của Lục gia quyền quý, nhưng tấm lòng lương thiện, thường xuyên đi viện dưỡng lão làm công ích."
"Mấy năm nay, thiếu gia luôn sống xa cách với bên ngoài, tôi thật lo lắng, ngài xem, có biện pháp nào giúp thiếu gia một chút không?"
"..."
"Nếu có bạn bè, chắc sẽ tốt hơn." Tô Kính đề nghị.
"Nói thật, thiếu gia tính tình thất thường, ai muốn làm bạn với cậu?" Chị Phương buồn rầu.
Nãy giờ ngồi nghe, Tô Vãn bỗng nhiên mở miệng, cười vui vẻ: "Ba, con đồng ý."
...
Tô Vãn phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua cửa phòng, vẫn yên tĩnh như cũ. Cô bỗng nhiên nhận ra, dù cô đồng ý cũng vô ích.
Lúc này, bụng cô truyền đến tiếng vang.
Cô đói bụng.
*
Màn đêm buông xuống.
Lục Hành Chu mở cửa phòng ra, anh thấy được một màn khó quên.
Trên sofa phòng khách, cô gái mặc áo đầm vàng, lộ ra bả vai nhỏ nhắn. Nghe được tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ.
Yết hầu anh như đang kiềm hãm.
Trong một khắc, anh phát hiện có cảm xúc gì đấy không thể tả dâng lên trong anh.
Cô gái kia một bên khóc, một bên cầm bát mì. Nhìn qua nhìn lại, bát mì đã sạch trơn, chỉ còn lại vài sợi. Cho nên, cô ở đây làm gì?
Vừa khóc, vừa ăn sao?
"Thức rồi à?" Tô Vãn mắt hơi sáng lên, vội vàng lau nước mắt, cười mỉm. Giọng cô nhẹ nhàng như mùa xuân. Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh nhỏ nhẹ, mang theo chút ngọt ngào.
Lục Hành Chu kinh ngạc nhìn cô, bỗng chốc sững sờ ở đó, quên mất bản thân muốn làm gì.
Tô Vãn buông bát mì xuống, cầm điều khiển tivi bật nhỏ âm thanh, giải thích: "Chị Phương bảo tôi ở lại chơi với cậu, nhưng tại cậu không để ý tới tôi, nên tôi chỉ có thể ngồi xem phim cho đỡ buồn."
Khi cô nói lời này, giọng nói mang theo ý cười, như không có một chút tức giận.
Điều quan trọng là mỗi lần cô nói chuyện với anh, đều sẽ dùng cặp mắt to, trong suốt kia mà nhìn anh.
Lúc này, lời thoại trong phim truyền hình vang lên.
Vai nam chính: "Em nghe anh giải thích."
Vai nữ chính: "Tôi không nghe, tôi không nghe."
Vai nam chính: "Em là đang cố tình gây sự!"
Vai nữ chính: "Em cố tình gây sự? Được, chúng ta chia tay."
Tô Vãn: "......"
Lục Hành Chu: "......"
Anh đối với loại phim thần tượng này không có hứng thú, thậm chí cảm thấy vô cùng trẻ con, nhưng lời thoại này thật sự quá mức chướng tai, cho nên ánh mắt anh từ trên người Tô Vãn dời đi, chuyển tới trên màn hình TV.
Vừa vặn, trong phim truyền ra hình ảnh nam chính hôn nữ chính mãnh liệt.
Lục Hành Chu: "...??"
Tô Vãn nhìn thấy Lục Hành Chu sắc mặt khó coi, quay đầu nhìn thoáng qua, má ơi, loại này phim này xem một mình thì không sao, nhưng xem cùng người khác thì thật xấu hổ mà.
Huống chi, Lục Hành Chu không giống người thường.
Cô vội vã lấy điều khiển, thành công tắt TV.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Tô Vãn mở miệng phá tan bầu không khí. Cô đi đến trước mặt Lục Hành Chu, cười nói: "Ừm..., Lục Hành Chu, cậu còn nhớ tôi không?"
Lục Hành Chu không nhìn cô, cũng không trả lời.
Tô Vãn đi qua đi lại, cuối cùng đứng trước mặt anh nói: "Ngày hôm đó, cậu đã giúp tôi nhặt diều, cậu không nhớ sao?"
Cô gái mang theo hương thơm đang ở khoảng cách thật gần, Lục Hành Chu có chút không quen nhấc mi mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Tô Vãn đang nhìn anh, đôi mắt to kia mơ hồ chứa ý cười.
Anh không vui thu hồi tầm mắt, đi về hướng khác, cố kéo dài khoảng cách với cô. Anh lạnh lùng mở miệng: "Tôi đã nói, không phải tôi làm."
Giọng nói anh trong trẻo như tiếng vang trong núi hoặc có thể là lạnh lẽo như bão tuyết.
"Chính là cậu, cậu không lừa được tôi đâu." Tô Vãn chắc chắn nói.
Không thể nào là người khác.
Rõ ràng là một người sĩ diện, làm chuyện tốt lại không muốn thừa nhận.
Tất nhiên, Lục Hành Chu không thừa nhận. Anh hơi nhếch môi, hướng về phía cầu thang mà hô lớn: "Chị Phương".
Rõ ràng là đang tránh né cô.
Anh gọi nhưng không ai trả lời.
"Chị Phương ra ngoài rồi, cậu tìm cô ấy làm gì?" Tô Vãn hỏi.
Lục Hành Chu không trả lời, nhưng bụng anh kêu lên một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
Tô Vãn bật cười.
Lục Hành Chu bị cô cười đến xấu hổ, anh xoay người, vào bếp tìm đồ ăn. Không ngờ, Tô Vãn đã ngăn lại.
"Ăn hamburger không? Tôi gọi." Tô Vãn nhìn anh chớp mắt, giọng nói tràn đầy mê hoặc.
Lục Hành Chu sửng sốt, đầu óc như đang xoay mòng mòng, lòng đều nghĩ tới——
Không phải cô đã ăn rồi sao?
Còn muốn ăn?
Ngay khi Lục Hành Chu còn đang nghĩ ngợi, Tô Vãn lập tức bổ sung thêm: "Ăn ngoài cũng được lắm, cậu mau lại đây ngồi đi."
Lục Hành Chu vừa nghe, giống như tâm tư mình bị nhìn thấu, vội vàng quay đi, chuẩn bị về phòng tu luyện thành tiên.
Tô Vãn nhìn thấy vậy, cười vang nói: "Được, được, tôi đi mua, cậu mau tới đây đi."
Lục Hành Chu dừng bước, sau một lúc lâu, mới phản ứng lại, lạnh lùng nói:
"Tôi lại nói muốn nói là tôi không ăn."
"..."
Tô Kính cùng chị Phương trở về cùng lúc, nhìn hai người đang ngồi chung một nơi. Tuy rằng, Tô Vãn ngồi trên sofa, Lục Hành Chu ngồi cách cô rất xa.
Trước mặt hai người là "bãi chiến trường" của KFC.
Chị Phương vui vẻ vô cùng, cô nói: "Xem ra Vãn Vãn tiểu thư cùng thiếu gia tán gẫu thật sự rất hợp nha, thật là một chuyện tốt."
Tô Vãn cười gượng hai tiếng, cô thật sự muốn nói, chỉ có mình độc thoại. Cô nhìn trộm Lục Hành Chu một cái, anh tựa hồ không có hứng thú vạch trần lời nói dối này.
Tô Kính cũng vui mừng, cười nói: "Về sau các con là bạn bè của nhau, ở trường nhớ giúp đỡ nhau nha."
Lục Hành Chu cúi đầu không nói.
Tô Vãn phản ứng rất nhanh, cô vỗ vỗ ngực, kiên định nói: "Được, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu ta."
Lục Hành Chu: "???"
Ai chăm sóc ai?
Anh đồng ý sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook