Chương 19.2: Đêm nay Khúc Trực uống rượu, anh nghĩ là do cồn.

Hai ngày nay Lương Tuệ Tuệ bôn ba ngoài đường, cộng thêm vừa khóc một trận nên bắt đầu mệt rã rời. Trịnh Bảo Châu để cô ta về phòng nghỉ ngơi sớm, mình cũng trở về phòng. Hôm nay nhà Đàm Diệu tổ chức liên hoan, không ở lại đây, cô nhắn tin WeChat báo tin Lương Tuệ Tuệ đã bình an trở về.

Vừa nhắn xong, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, cô tưởng Ngụy Trân tìm cô nói chuyện nên đi tới mở cửa.

Khúc Trực mặc chiếc áo len màu đen đang đứng bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Bảo Châu im lặng ngây ra một lúc, nhớ tới cảnh tượng nhảy nhót tối hôm trước. Cô ngượng ngùng đến mức da đầu tê rần, nhưng đứng trước Khúc Trực, lòng hiếu thắng của cô không cho phép cô bỏ chạy. Cô hơi ngước lên, vén mớ tóc lòa xòa bên tai, ra vẻ không thèm để ý: “Có chuyện gì thế?”

Tầm mắt Khúc Trực vô ý lướt qua cần cổ cô, sau đó rời đi chỗ khác: “Nghe nói Lương Tuệ Tuệ trở về rồi, cô ấy sao rồi?”

“Không sao, sớm đã xóa tên cặn bã kia ra khỏi cuộc đời cô ấy rồi.”

“Được, vậy thì tốt. Tôi đi trước đây.” Khúc Trực nói xong, bước nhanh rời khỏi cửa phòng Trịnh Bảo Châu, dường như sợ phải ở đây thêm vài giây nữa. Trịnh Bảo Châu nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy kỳ lạ, hình như anh đang tránh né cô thì phải? Tối đó người xấu mặt không phải là cô sao?

Cô chẹp một tiếng, lùi vào trong đóng cửa phòng lại.

Lương Tuệ Tuệ ngủ dậy, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, nên quyết định đi làm lại. Nhưng Trịnh Bảo Châu không yên tâm về cô ta, vì vậy đã dặn dò những người khác để ý cô ta hơn, sợ cô ta nghĩ quẩn.

Hai ngày sau, trước thềm có một gói hàng gửi cho Lương Tuệ Tuệ. Tiểu Ngọc thấy món đồ gửi từ Đại học H thì bỗng cảm thấy đề phòng. Cô ấy không biết bên trong là gì, càng không dám đưa cho Lương Tuệ Tuệ bèn gọi Trịnh Bảo Châu đang chuẩn bị ra ngoài.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu cầm gói hàng lên nhìn qua, địa chỉ từ Đại học H, nhưng tên người gửi lại là một cô gái. Cô lắc gói hàng, món đồ bên trong không nặng, âm thanh cũng rất nhẹ nhàng: “Chắc không phải đồ gì nguy hiểm đâu, hàng chuyển phát nhanh đều đã được kiểm tra rất nghiêm ngặt rồi.”

Tiểu Ngọc hỏi cô: “Vậy chúng ta cứ thế đưa cho Tuệ Tuệ sao?”

Dù sao đây cũng là đồ của Lương Tuệ Tuệ, họ chắc chắn sẽ không bóc ra, Trịnh Bảo Châu nghĩ ngợi, gửi cho Đàm Tâm một tin nhắn: “Hoa khôi đang hẹn hò với Lý Dật Phàm tên Trần Đan Ni đúng không?”

Đàm Tâm: Đúng, sao chị biết?

Đàm Tâm: Chúng tôi nói chuyện của Lý Dật Phàm với cậu ấy rồi, hình như họ cãi nhau, nghe nói đã chia tay rồi.

Trịnh Bảo Châu: Thằng tồi đó đáng bị như vậy! [Giơ ngón cái]


“Cô Bảo Châu?” Tiểu Ngọc thấy Trịnh Bảo Châu không nói lời nào nên gọi cô một tiếng. Trịnh Bảo Châu cất điện thoại đi, nói với cô ấy: “Gọi Tuệ Tuệ tới đây đi.”

“Được.” Tiểu Ngọc cúi đầu nhìn đi động và nhắn tin cho Lương Tuệ Tuệ.

Hiện tại Lương Tuệ Tuệ không có trực ban, nghe nói mình có chuyển phát nhanh nên tới đây rất nhanh. Khi nhìn thấy là từ Đại học H gửi tới, cô ta có hơi đứng hình, Trịnh Bảo Châu nói với cô ấy: “Tôi vừa mới dò hỏi, Trần Đan Ni chính là hoa khôi kia.”

Lương Tuệ Tuệ nhíu mày và nhìn về phía Trịnh Bảo Châu: “Sao cô ta biết tôi?”

“Đàm Tâm nói với cô ta chuyện của cô và Lý Dật Phàm, hình như cô ta đã chia tay với Lý Dật Phàm.”

Trịnh Bảo Châu nói lời này xong, Lương Tuệ Tuệ còn không có phản ứng gì, trái lại Tiểu Ngọc thì đập vào bàn: “Xì, xứng đáng!”

Lương Tuệ Tuệ cầm kiện hàng lên, lắc hai cái, sau đó lấy con dao trên bàn rọc bao ra. Bên trong không có vật gì nguy hiểm, chỉ có cái khăn lụa và một cái hộp trang sức. Hộp trang sức có một sợi dây chuyền, sợi dây mỏng bằng vàng, mặt dây chuyền là một mảnh bông tuyết, bên cạnh đó còn có một chiếc chuông cũng làm từ vàng.

Trịnh Bảo Châu nhướng mày, cô nhận ra sợi dây chuyền này là hàng giới hạn từ một nhãn hiệu kim hoàn nổi tiếng vào dịp Giáng Sinh. Khăn lụa kia cũng không phải khăn lụa bình thường mà là mẫu của Bunny kết hợp với một hãng nổi tiếng.

Ngoài hai phụ kiện này, bên trong còn kèm một tấm thiệp nhỏ, Lương Tuệ Tuệ cầm tấm thiệp lên đọc một lúc mới nói với Trịnh Bảo Châu và Tiểu Ngọc: “Cô ta nói đây đều là quà của Lý Dật Phàm, cô ta cũng biết tiền Lý Dật Phàm tiêu chính là tiền của tôi nên đem mấy thứ này gửi trả lại. Cô ta còn nói trước đây cô ta không biết Lý Dật Phàm đã có bạn gái, bây giờ bọn họ đã chia tay rồi.”

Tiểu Ngọc nghe xong, không nhịn được lớn tiếng chửi: “Lý Dật Phàm đúng là chẳng ra gì! Đồ bắt cá hai tay! Anh ta đáng bị như vậy, đồ thối tha!”

“Được rồi, Tiểu Ngọc bớt giận nào, không cần phí tâm tổn sức nổi giận vì loại cặn bã như vậy.” Trịnh Bảo Châu an ủi Tiểu Ngọc hai câu và nghiêng đầu nhìn Lương Tuệ Tuệ: “Cô định làm gì với mấy thứ này?”

Lương Tuệ Tuệ cau mày, đây đều là quà Lý Dật Phàm tặng cô gái khác nên cô ta không muốn giữ, nhưng những thứ này đều tiền của cô ta nên vứt nó đi thì lại tiếc…

Dường như Trịnh Bảo Châu biết cô ta nghĩ cái gì nên đưa ra chủ ý: “Nếu không thì rao bán trên web bán đồ second-hand đi. Hai thứ này còn khá mới nên chắc là sẽ bán được, ít nhiều cũng vớt vát được một ít tổn thất.”

Lương Tuệ Tuệ cảm thấy biện pháp này không tệ: “Được, để tôi nghiên cứu sau.”

Tiểu Ngọc nói: “Còn nghiên cứu gì nữa, tôi có đây! Tôi có tài khoản nên sẽ giúp cô rao bán!”

“Ôi, vậy cảm ơn Tiểu Ngọc nhé!”

“Còn khách sáo cái gì nữa?”

Trịnh Bảo Châu thấy chuyện đã giải quyết nên cũng không ở lại khách sạn lâu nữa. Hôm nay cô phải đi phố điện ảnh để tham gia cuộc thi diễn viên đặc biệt.


Địa điểm cuộc thi ở Hội đồng Diễn viên, lúc Trịnh Bảo Châu lái xe tới nơi thì bên ngoài đã xếp hàng rất dài. Hôm nay Vương Tĩnh Nghệ cũng tới tham gia cuộc thi, nhờ lần trước đã từng thi một lần nên cô ấy truyền thụ ít kinh nghiệm với Trịnh Bảo Châu: “Hiện tại bọn mình xếp hàng để nhận đề cho bài kiểm tra sơ bộ, gồm một màn diễn thể hình và một đoạn lời thoại.”

Trịnh Bảo Châu gật đầu, cô đã luyện tập chủ yếu là hai đề này trong lúc tham gia khóa học diễn xuất nên còn khá nắm chắc. Nhưng khi đang xếp hàng và hỏi thăm xung quanh thì phát hiện nhiều người trong số họ là sinh viên tốt nghiệp ngành diễn xuất, vì thế cô không còn nắm chắc như trước nữa.

“Có nhiều người vượt qua cuộc thi không?” Cô hỏi Vương Tĩnh Nghệ.

Vương Tĩnh Nghệ lắc đầu, khuôn mặt thất thiểu: “Lần trước lúc tôi thi, hàng còn dài hơn cơ, nhưng mà chỉ có mười mấy người vượt qua thôi.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Cạnh tranh kịch liệt quá.

Trịnh Bảo Châu khoác áo lông vũ trên người, giẫm chân tại chỗ để làm ấm cơ thể. Sau khi xếp hàng gần hai tiếng thì các cô mới nhận được đề sơ kiểm tra sơ bộ.

Màn diễn thể hình của Trịnh Bảo Châu là làm một bát cơm chiên. Trịnh Bảo Châu nhướng mày, trùng hợp thật, cô dựa ăn uống mà làm giàu đấy. Rồi cô xem qua kịch bản, lại càng trùng hợp hơn, thế mà lại là lời thoại trong một bộ phim do diễn viên Tô Minh Mỹ thủ vai chính.

Khi Trịnh Bảo Châu còn nhỏ, cô từng đi xem phim của Tô Minh Mỹ với người lớn, chỉ là lúc ấy cô còn quá nhỏ để nhớ kỹ điều gì ngoại trừ việc cảm thấy dì út quá xinh đẹp. Sau khi Tô Minh Mỹ qua đời, áp phích dán ở nhà đều bị xé xuống, ngay cả đĩa CD cũng bị cất đi đâu đó.

Cô biết họ sợ nhìn vật nhớ người nên đã cất đi mọi thứ liên quan đến Tô Minh Mỹ, nhưng cô không đồng ý với chuyện này lắm vì cô cảm thấy đây đều là những thứ chứng minh cho thấy dì út đã từng đến với thế giới này.

Mặc dù cuộc đời của bà ấy ngắn ngủi hơn nhiều người, nhưng hai mươi lăm năm cuộc đời của bà ấy ưu việt hơn so với cả đời của nhiều người.

Khi Trịnh Bảo Châu trưởng thành thêm một chút, cô giấu người lớn trong nhà lén lút thuê phim điện ảnh và phim truyền hình của Tô Minh Mỹ tại các cửa hàng đĩa CD để xem. Công ty còn từng tung ra CD phiên bản kỷ niệm gồm các phim tuyển chọn. Trịnh Bảo Châu đã tiêu hết tiền tiêu vặt tích góp trong vài học kỳ để mua một hộp.

Cô không dám cho người trong nhà biết chuyện này nên chỉ khi nhà không ai, cô mới khóa trái cửa phòng rồi lén lút xem trong phòng.

Hiện tại kịch bản này là một trong những bộ phim tuyển tập năm đó.

Tô Minh Mỹ đóng vai một cô gái trẻ được dạy dỗ tốt trong phim, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, mọi lời nói và hành động đều phải tuân theo các quy tắc. Lời thoại mà Trịnh Bảo Châu nhận được là trích khi lần đầu tiên cô ấy sụp đổ.

Cảm xúc thăng trầm trong lời thoại này rất mãnh liệt, điều này khiến việc đọc lời thoại trở nên khó hơn, bởi vì khi cảm xúc dâng trào, có rất nhiều diễn viên bắt đầu nói lắp bắp.

Chỉ có năm phút chuẩn bị sau khi nhận được đề nên Trịnh Bảo Châu cầm lời thoại và đọc thầm vài lần để cố gắng ấp ủ cảm xúc.


Cô vào phòng thi trước Vương Tĩnh Nghệ, cô ấy làm động tác cố lên ở phía sau cô và nhìn cô đi vào.

Có hai giáo viên ngồi trong phòng thi, Trịnh Bảo Châu chào hỏi họ trước rồi bắt đầu diễn. Nhan sắc và khí chất xuất chúng của cô là một điểm cộng trong kỳ thi, ít nhất là vào lúc này, bởi vì các giáo viên cảm thấy hứng thú với cô và họ sẽ kiên nhẫn hơn để xem cô hoàn thành phần diễn của mình.

Phần nấu nướng không có gì khó khăn đối với Trịnh Bảo Châu, cô vừa biểu diễn là đã thấy giống như người biết nấu ăn, trong đó còn có không ít chi tiết nhỏ. Vài giám khảo gật đầu sau khi xem xong rồi bảo cô diễn phần lời kịch.

Thi phần lời thoại thì có thể cầm kịch bản đọc, Trịnh Bảo Châu cầm kịch bản trong tay, thở ra một hơi và huy động cảm xúc lên rất nhanh: “Ước mơ? Anh nói ước mơ với tôi sao? Thật nực cười! Tôi chẳng qua là con rối dây của gia đình này mà thôi, cười khi họ bảo tôi cười, khóc khi họ bảo tôi khóc. Và để tồn tại trong cái gia đình này, tôi chỉ có thể thầm giết chết chính mình hết lần này đến lần khác! Anh nghĩ tôi có thể có ước mơ gì? Trốn thoát khỏi cái nhà ngột ngạt này cũng là ước mơ sao?”

Bộ phim này là tác phẩm lấy đề tài về phụ nữ và những điều luật hà khắc đối với họ, khiến không ít người sôi máu với những gì xảy ra với nữ chính.

Màn biểu diễn của Trịnh Bảo Châu thể hiện cảm xúc đúng chỗ và cách phát âm cũng cực kỳ rõ ràng, các giáo viên gật đầu khen ngợi vài câu và cho cô thông qua không chút do dự. Trịnh Bảo Châu cảm ơn giám khảo, trong lòng vẫn không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi như vậy.

Giám khảo bên trái nhìn cô nói: “Cô trông rất giống Tô Minh Mỹ.”

Trịnh Bảo Châu sờ chóp mũi và cười nói: “Cũng thường xuyên có người nói vậy.”

“Vậy thì đi xuống và chuẩn bị đi, chờ lát nữa còn có vòng hai.”

“Vâng, cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu đi tới chỗ được chỉ định và rút đề vòng hai.

Thi vòng hai là hai diễn viên thi chung và cùng nhau biểu diễn một đoạn phim ngắn. Trịnh Bảo Châu rút phải phần diễn cặp đôi cãi nhau, cũng may không phải là thể loại phải hét khản cả giọng mà là hai người mỉa mai, châm chọc lẫn nhau, lời thoại được viết khá thú vị.

Thời gian chuẩn bị lần này có bốn mươi phút, đến lúc đó là cần phải bỏ kịch bản để diễn. Cô cũng tìm được người hợp tác, là một cậu trai trông rất đẹp trai, cũng rất cao. Cậu trai đang đứng chỗ kia học thuộc lời, vừa thấy cô lại đây tìm mình thì vành tai lập tức đỏ hồng.

Trịnh Bảo Châu trò chuyện với cậu ta vài câu và biết được cậu ta là sinh viên ngành diễn xuất. Trịnh Bảo Châu vừa nghe nói ngành diễn xuất thì lập tức an tâm lại. Vai diễn kết hợp nếu đối tượng quá “tạ” thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cả cô. Nhìn cậu trai này rất đáng tin cậy, nên giờ có thể cô mới là quả “tạ” ở đây.

Cô tranh thủ thời gian để đọc thuộc lời thoại rồi diễn tập với cậu trai kia hai lần, sau đó được gọi vào phòng thi.

Lần biểu diễn chính thức là lần biểu diễn tốt nhất của hai người, vì rất khó để hai người có được sự ăn ý trong bốn mươi phút nên giám khảo đã cho cả hai người họ đều đạt.

Tuy thi diễn viên đặc biệt không thể nói là “gian nan hiểm trở”, nhưng tỉ lệ trúng tuyển vẫn rất thấp, giờ hai người đều thông qua cùng nhau nên cả hai rất vui mừng. Lúc tạm biệt, cậu trai còn ngượng ngùng hỏi WeChat của cô.

Trịnh Bảo Châu cảm thấy cậu em trai này khá đáng yêu, kỹ thuật diễn cũng không tệ, nói không chừng về sau sẽ nổi tiếng.

Sau khi vượt qua cuộc thi là có thể tham gia diễn đàn dành cho diễn viên được mời đặc biệt, sau này có thể nhận kịch bản đặc biệt, tiền lương khởi điểm sẽ khoảng bốn trăm hoặc năm trăm. Điều quan trọng nhất khi trở thành diễn viên được mời đặc biệt là tương đương với việc chính thức đặt chân lên con đường diễn xuất và diễn viên không còn là giấc mơ xa xôi không thể chạm tới.

Trịnh Bảo Châu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng thông báo trong nhóm rằng hôm nay cô trở về sẽ đích thân nấu ăn để cho mọi người để trống dạ dày trước.

Gửi tin nhắn xong thì nhìn lên thì cô thấy Vương Tĩnh Nghệ cũng đi ra. Lần này Vương Tĩnh Nghệ cũng tiến vào vòng hai, Trịnh Bảo Châu thấy cô ấy đi ra, vội vàng đi tới hỏi cô ấy: “Sao rồi? Thông qua chưa?”


“Hu hu hu vẫn không, rớt hai lần liên tiếp rồi!” Vương Tĩnh Nghệ có hơi thất vọng: “Nhưng lần này tôi vượt qua vòng sơ bộ cũng coi như có tiến bộ rồi!”

“Ừm, ừm, hãy giữ tinh thần này, lần sau sẽ vượt qua vòng hai thôi!”

“Cảm ơn lời chúc của cô!” Vương Tĩnh Nghệ ôm chặt Trịnh Bảo Châu: “Cô thi một lần là đã thông qua rồi, mau cho tôi cọ vía chút đi!”

“Được.”

Khi Trịnh Bảo Châu tham gia kỳ thi diễn viên đặc biệt, Tề Thịnh lướt tới video phỏng vấn trước đó của Trịnh Bảo Châu. Sau khi anh ta xem xong, hưng phấn nói với Khúc Trực: “Lão Khúc, đài truyền hình đã phát sóng buổi phỏng vấn lần trước cậu nói rồi!”

Trịnh Bảo Châu có mặt trên tin tức buổi sáng, phát sóng từ sáu đến chín giờ mỗi ngày. Đương nhiên Tề Thịnh không phải xem TV truyền hình trực tiếp mà là xem video chiếu lại trên mạng. Anh ta chuyển tiếp đường link video cho Khúc Trực, đồng thời nhắn thêm: “Có phải lần trước cậu chỉ nghe được khúc người ta nói bán xe lấy tiền thôi không? Tôi thấy những điều người ta nói sau đó khá có ý tưởng đấy. Nói thật, cậu thực sự nghĩ một người không có tư tưởng, không có linh hồn thì có thể gây dựng sự nghiệp thành công sao? Dù bố cô ấy có bao nhiêu tiền cũng không đủ để cô ấy gây dựng đâu.”

Khúc Trực: “…”

Anh tạm thời đặt công việc trong tay xuống và ấn vào video. Ngày đó sau khi anh rời đi thì Trịnh Bảo Châu còn nói thêm không ít. Video đã được biên tập qua, phát sóng ra toàn những điều chắt lọc. Trịnh Bảo Châu kể việc mở nhà hàng cũng đã phải chịu nhiều đắng cay, thậm chí còn có tình huống đầu bếp đến nửa chừng thì bỏ chạy. Có điều cô luôn cố gắng chịu đựng, nếu không sẽ không có khách sạn tại nông trường Tinh Quang như hôm nay.

Tề Thịnh: Xem xong có phải cảm giác áy náy cùng cực không?

Khúc Trực: …

Anh mím môi, tắt video và tiếp tục làm việc.

Hôm nay anh lại ở lại công ty tăng ca đến chín giờ, lúc rời đi chỉ còn mình anh ở công ty. Trở lại khách sạn, anh ngửi mùi đồ ăn thoang thoảng nên anh đoán là nhân viên lễ tân lén ăn khuya.

“Anh Khúc.” Tiểu Ngọc thấy anh trở về, gọi anh lại: “Anh mới tan tầm sao?”

“Ừm.” Khúc Trực gật đầu.

Tiểu Ngọc hỏi anh: “Vậy anh có ăn cơm tối chưa? Đã muộn thế này rồi.”

Buổi tối Khúc Trực chỉ ăn vài ba miếng qua loa nên bây giờ đúng là có hơi đói: “Lát nữa tôi sẽ gọi cơm hộp.”

“Không!” Tiểu Ngọc vẫy tay phía anh và nói: “Không cần gọi cơm hộp, bây giờ cô Bảo Châu đang trong nhà bếp nấu ăn đấy!”

Khúc Trực có hơi bất ngờ: “Trịnh Bảo Châu sao? Cậu ta còn có sở thích này nữa à?”

“Cô ấy nói hôm nay thông qua cuộc thi gì đó, cô ấy rất vui nên đặc biệt làm đồ ăn khuya cho chúng tôi.” Tiểu Ngọc nói và le lưỡi với anh: “Cô Bảo Châu làm nhiều món như vậy nên ăn không hết. Anh cũng tới ăn chút đi, không thôi sẽ lãng phí đó!”

Khúc Trực ngẫm nghĩ, sau đó chào cô ấy rồi đi về phía nhà bếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương