Chương 16: Anh Khúc cũng đâu phải trúc mã bình thường.

Lúc Khúc Trực đi đến sảnh thì thấy Lương Tuệ Tuệ. Cô ta đang ngồi ở vị trí lần trước Trịnh Bảo Châu tiếp nhận phỏng vấn để đọc viết gì đó. Khúc Trực tò mò nên bước về phía đó, lúc đi tới thì nghe được là cô ta đang học thuộc từ vựng tiếng Anh.

Lương Tuệ Tuệ thấy Khúc Trực đi đến thì vội đứng dậy cười: “Anh Khúc, anh có chuyện gì sao?”

Khúc Trực lắc đầu, hỏi cô ta: “Làm phiền cô rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không có, không có.” Lương Tuệ Tuệ cười ngại ngùng, nói với anh ta: “Tôi chỉ là nhân buổi chiều không có ca để làm bài tập thôi.”

Khúc Trực có hơi bất ngờ: “Cô vẫn còn đang đi học sao?”

“Không.” Lương Tuệ Tuệ lắc đầu: “Là cô Bảo Châu đăng ký lớp giúp chúng tôi.”

Khúc Trực càng bất ngờ hơn: “Trịnh Bảo Châu ư?”

“Đúng đó, bởi vì chúng tôi thường phải tiếp khách nước ngoài nên cô Bảo Châu đăng ký lớp học tiếng Anh cho chúng tôi.” Lương Tuệ Tuệ giải thích với Khúc Trực: “Là kiểu học online, mọi người tranh thủ thời gian rảnh học là được, rất linh hoạt. Nhưng mà mỗi tuần giáo viên đều kiểm tra bài tập một lần, không làm xong sẽ báo cho cô Bảo Châu biết!”

“À, thế à…”

“Không chỉ có lớp tiếng Anh mà còn cả lớp trang điểm nữa!” Lương Tuệ Tuệ nói thêm còn khua tay hai cái: “Bởi vì nhân viên phục vụ và lễ tân đều phải trang điểm nên cô Bảo Châu đặc biệt giúp chúng tôi đăng ký lớp học trang điểm. Lúc tôi mới đến đây thì không biết làm cái gì hết, rất quê mùa, giờ tôi cũng đã học được cách trang điểm xinh xắn rồi!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Trực không nói gì, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lương Tuệ Tuệ khoe về Trịnh Bảo Châu là bắt đầu không dừng lại được: “Anh Khúc chắc cũng phát hiện ra rồi đúng không, khách sạn chúng tôi đa số là nhân viên nữ. Thực ra cô Bảo Châu hoàn toàn có thể thuê một người vừa biết tiếng Anh vừa biết trang điểm, nhưng cô ấy lại bằng lòng cho chúng tôi một cơ hội! Cô ấy nói cho dù sau này chúng tôi không làm ở đây nữa thì cũng đã đủ vốn liếng đi tìm một công việc tốt. Con người cô ấy thực sự rất tốt! Cô ấy không những xinh đẹp mà còn hiểu biết, tôi mong sau này tôi cũng có thể trở thành một người như cô ấy.”

Khúc Trực sửng sốt. Trong mắt anh, Trịnh Bảo Châu không biết gì khác ngoại trừ chuyện làm đẹp. Anh chưa từng nghĩ Trịnh Bảo Châu sẽ trở thành mục tiêu cố gắng trong mắt người khác, cũng chưa từng nghĩ cô sẽ làm những việc như Lương Tuệ Tuệ vừa nói.

“Anh Khúc, anh sao vậy?” Lương Tuệ Tuệ thấy Khúc Trực đứng thất thần thì quơ tay trước mặt anh.

“Không có gì.” Khúc Trực lấy lại tinh thần, trả lời Lương Tuệ Tuệ.

Trịnh Bảo Châu ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Khúc Trực đang dụ dỗ nhân viên nữ của nhà hàng mình!

Cái tên âm hồn không tan Khúc Trực kia khiến Trịnh Bảo Châu rất mệt tim.

“Tuệ Tuệ, hai người đang làm gì thế?” Trịnh Bảo Châu đi tới hỏi Lương Tuệ Tuệ.

Lương Tuệ Tuệ nói: “Tôi đang học thuộc từ vựng đây!”

“Ồ.” Trịnh Bảo Châu cúi đầu nhìn, thấy cô ta đang học thật thì thoáng yên tâm: “Đúng rồi, tôi vừa nghe Ngụy Trân nói tối nay mọi người muốn ra ngoài karaoke, hôm nay cô không làm ca tối, muốn đi với bọn họ không?”

Lương Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Không đi đâu, tôi còn nhiều từ vựng lắm, nền tảng của tôi không tốt, phải dành nhiều thời gian hơn.”


Trịnh Bảo Châu quan sát cô ta: “Cô vì học thuộc từ vựng hay vì tiết kiệm tiền vậy?”

Lương Tuệ Tuệ nói: “Tôi thật sự vì học thuộc từ vựng!”

“Ồ…” Trịnh Bảo Châu thản nhiên hỏi: “Người bạn trai cô nói với tôi lần trước đang học ở đại học nào thế?”

“Đại học H, có gì sao?”

“Không có.” Trịnh Bảo Châu cười với cô ta: “Trước đây cô có từng đi thăm anh ta chưa?”

Lương Tuệ Tuệ gật đầu: “Năm ngoái đi một lần, nhưng năm nay anh ấy thi tuyển sau đại học nên anh ấy nói tôi tới sẽ làm phiền anh ấy nên tôi không đi nữa.”

“Ồ… Vậy…”

Trịnh Bảo Châu còn muốn nói gì đó, Lương Tuệ Tuệ đã ôm sách trên bàn rồi rời đi: “Cô Bảo Châu, tôi không làm phiền cô và anh Khúc nữa!”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Khóe miệng Khúc Trực khẽ giật, quay người cũng định rời khỏi, Trịnh Bảo Châu gọi với theo anh: “Này Khúc Trực, cậu đợi chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Khúc Trực xoay người lại nhìn cô: “Chuyện gì?”

Trịnh Bảo Châu tiện tay cầm một quả cam trên bàn rồi ngồi xuống sofa: “Cậu ngồi đi, ngồi xuống nói.”

Khúc Trực bĩu môi, đi tới ngồi xuống sofa đối diện cô.

Trịnh Bảo Châu vừa bóc vỏ cam vừa nói với anh: “Tuệ Tuệ có một người bạn trai đang ở thành phố H, còn đang đi học, hằng tháng Tuệ Tuệ đều chuyển tiền lương của mình cho cậu ta. Đứng ở góc độ của con trai các người mà nói, cậu cảm thấy người con trai này đáng tin không?”

Khúc Trực hỏi: “Chính là người bạn trai sắp thi tuyển sau đại học vừa được nhắc đến đó sao?”

“Đúng, không sai.”

“Không đáng tin.”

“Đúng chứ gì!” Hiếm khi Trịnh Bảo Châu có cùng một ý kiến với Khúc Trực: “Tôi cũng thấy không đáng tin, nhưng tôi lại sợ hiểu nhầm cậu ta.”

“Không có gì hiểu nhầm cả, một người con trai trưởng thành còn phải sống dựa vào tiền lương của bạn gái thì vốn đã rất có vấn đề.”

Trịnh Bảo Châu: “Có điều cậu ta đang bận thi tuyển sau đại học.”

“Lúc trước tôi ở nước ngoài cũng là vừa làm vừa học, mà có thấy tôi chậm trễ học hành đâu.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Mặc dù cô cũng không tin Lý Dật Phàm kia, nhưng Khúc Trực nói vậy cũng có hơi coi thường người khác rồi.


“Tôi cảm thấy có thể não cậu ta không tốt được như cậu…”

“Não không tốt còn thi tuyển sau đại học à?”

Trịnh Bảo Châu: “…”

“Học thần” nói chuyện quản là hợp lý.

Cô ăn xong một quả cam thì Đàm Diệu đi dạo bên ngoài về.

Anh ta vừa đi vào, nhìn thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi trên sofa thì vui vẻ chạy tới: “Cô Bảo Châu, cô về rồi.”

Anh ta nói xong, phát hiện có một người đàn ông đang ngồi đối diện Trịnh Bảo Châu, hơn nữa còn rất đẹp trai, nhất thời chuông cảnh báo trong lòng vang lên: “Người này là ai?”

Trịnh Bảo Châu lại ăn một quả cam: “Là khách sống ở đây, tối qua cậu ta còn chứng kiến anh thua tôi tỷ số 0:4, anh không có ấn tượng sao?”

Đàm Diệu: “…”

Có ấn tượng, nhưng không cần thiết nhắc lại tỷ số này đâu.

Nghe thấy đối phương không phải bạn trai của Trịnh Bảo Châu, Đàm Diệu tạm thời giảm mức cảnh báo xuống một bậc. Trịnh Bảo Châu nhìn Đàm Diệu, hỏi anh ta: “Nghe nói anh đang tìm tôi sao? Có việc gì vậy?”

Đàm Diệu cười tít mắt: “Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn bái cô làm cô giáo, định nhờ cô dạy tôi gắp thú.”

Trịnh Bảo Châu nhíu mày: “Không phải anh tự xưng là cao thủ à? Còn muốn tôi dạy ư?”

“Haiz, thì núi cao còn có núi cao hơn mà.” Đàm Diệu rất biết cách lùi để tiến vào những lúc thế này.

Trịnh Bảo Châu suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Được thì cũng được, nhưng tôi không có thời gian, hơn nữa tôi phải thu phí.”

“Được, nghe theo cô hết.” Đàm Diệu thấy đã thành công bước đầu tiên thì không khỏi vui sướng trong lòng. Anh ta không tin Trịnh Bảo Châu ở chung với anh ta một thời gian mà không khuất phục bởi sức quyến rũ của anh ta!

Thấy Trịnh Bảo Châu liên tục ăn cam, Đàm Diệu ân cần hỏi: “Cô Bảo Châu, cô thích ăn cam sao?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Cũng không thích lắm.”

Khúc Trực khẽ hừ một tiếng: “Vì cậu cảm thấy tiện, bóc vỏ ra là ăn được rồi, không cần gọt.”

Trịnh Bảo Châu ăn xong quả cam cuối cùng: “Đây là phẩm chất cơ bản của một loại trái cây ưu tú.”

Khúc Trực khẽ cười rồi đứng dậy rời đi.


Đàm Diệu thấy anh đi xa, trực giác mách bảo anh ta quan hệ giữa Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu không đơn giản. Nhưng vào lúc này mà hỏi Trịnh Bảo Châu tới cùng có thể sẽ gây phản cảm cho cô, anh ta bèn đổi chủ đề: “Lúc nãy hai người đang nói gì vậy?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Chủ đề của con trai.”

Đàm Diệu: “Tôi cũng là con trai, cô nói với tôi đi!”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta một cái rồi hỏi: “Anh có người quen học ở Đại học H không?”

“Thật là trùng hợp!” Đàm Diệu vỗ tay: “Em họ tôi, chính là cô gái theo tôi tới đây vào hôm qua, con bé học Đại học H đấy!”

Mắt Trịnh Bảo Châu phát sáng. Không ngờ cô hỏi đại mà hỏi được đúng người!

“Vậy anh giúp tôi hỏi thăm một người nhé? Coi như là giao dịch, tôi có thể dạy anh gắp thú miễn phí.”

“Được đấy.” Đàm Diệu đồng ý ngay lập tức: “Cô nói đi, hỏi thăm ai?”

“Một người tên Lý Dật Phàm.”

Trịnh Bảo Châu không biết nhiều về Lý Dật Phàm, cô nói hết những thông tin mình biết cho Đàm Diệu. Sau đó, cô đang tìm cơ hội hỏi Tuệ Tuệ thì Tiểu Ngọc và Lương Tuệ Tuệ đã đứng trước quầy lễ tân. Thấy Trịnh Bảo Châu và Đàm Diệu thì thầm với nhau, hai người không khỏi càng tin tưởng vào suy đoán của mình: “Tôi nói không sai mà, anh Đàm này chắc chắn muốn theo đuổi cô Bảo Châu.”

Với tư cách là một người hâm mộ hàng đầu của thuyền Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, Lương Tuệ Tuệ đột nhiên cảm nhận được nguy cơ: “Vậy chúng ta nên làm gì đây? Liệu địa vị của anh Khúc có gặp nguy hiểm không?”

Tiểu Ngọc nói: “Chắc là không đâu.”

Lương Tuệ Tuệ vẫn còn lo lắng: “Mặc dù anh Khúc là trúc mã của cô Bảo Châu, nhưng anh Đàm này cứ như rớt từ trên trời xuống! Tôi nghe người khác nói rằng trúc mã cũng không thể đấu lại một người lạ rớt từ trên trời xuống đâu!”

Tiểu Ngọc không tán thành xua tay: “Tuệ Tuệ, cô như vậy là chỉ biết một mà không biết hai rồi. Anh Khúc cũng đâu phải là một trúc mã bình thường, anh ấy là một trúc mã thuộc hệ từ trên trời xuống đấy! Trúc mã thuộc hệ từ trên trời xuống là người có cả hai thuộc tính vừa là trúc mã, vừa là người từ trên trời xuống, có thể nói là một sự tồn tại vô địch!”

“Ồ!” Lương Tuệ Tuệ nghe cô ấy nói như vậy mới yên tâm hơn rất nhiều.

Chỉ cần couple mà cô ta đang ship không BE* là được.

* BE: Bad ending: kết cục tồi tệ, nhân vật không được hạnh phúc.

Mạnh Nhã Hâm đi ngang qua nhìn thấy hai người họ đang thì thầm thì to nhỏ với nhau bèn tò mò nghiêng người lại gần: “Hai người đang nhìn gì thế?”

Lương Tuệ Tuệ chào cô ấy rồi mới nói: “Tiểu Ngọc nói hình như anh Đàm đó muốn đuổi theo cô Bảo Châu.”

“Hả?” Mạnh Nhã Hâm vội quay đầu lại nhìn, anh Đàm đó là ai mà lại không biết trời cao đất dày như vậy?

Lương Tuệ Tuệ tiếp tục: “Tuy nhiên vừa rồi hai chúng tôi có thảo luận sơ qua, địa vị của anh Khúc vẫn không thể lay chuyển được.”

Khi Mạnh Nhã Hâm nghe vậy, thì thấy hình như lời này có gì đó không ổn. Cô ấy quay đầu lại nhìn Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc: “Không lẽ hai người cho rằng Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực là một đôi à?”

Lương Tuệ Tuệ liên tục gật đầu: “Rất nhiều chị em trong khách sạn của chúng tôi đều đang đẩy thuyền hai người họ!”

Mạnh Nhã Hâm: “...”

Mau chóng bảo chị em của mấy người đổi sang đẩy một đôi khác đi.

Tội nghiệp quá.


“Chuyện đó.”

Mạnh Nhã Hâm đến gần họ, nhỏ giọng nói: “Hai cô có biết Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực học cùng cấp ba không?”

“Biết chứ.” Hai người gật đầu.

Mạnh Nhã Hâm lại nói tiếp: “Một người đẹp trai, một người xinh gái, học tập cũng không tệ, chẳng phải trông rất xứng đôi sao?”

“Một cặp trời sinh!”

“Nhưng ở trường trung học của chúng tôi, không có ai trông đợi hai người họ thành đôi cả!” Nói đến đây, Mạnh Nhã Hâm lắc đầu: “Mọi người đều biết họ là thanh mai trúc mã của nhau, nhưng những cô gái thích Khúc Trực sẽ không bao giờ ghen tị với Trịnh Bảo Châu, bởi vì cả lớp đều biết hai người họ không hợp nhau. Bạn thân từ nhỏ đến lớn của hai người bọn họ, chính là người ở bữa tiệc đón Khúc Trực đấy, hai người còn nhớ không?”

“Ý cô là cô Sầm?”

“Đúng vậy, chính là cô ấy. Cô ấy còn từng thề độc rằng nếu Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu đến với nhau, cô ấy sẽ ăn hết bàn phím ở nhà.”

Lương Tuệ Tuệ: “...”

Tiểu Ngọc: “...”

“Trên thế giới có hàng vạn cặp đôi, nếu cặp này không ngọt ngào thì chúng ta hãy đổi sang cặp khác.” Câu nào của Mạnh Nhã Hâm cũng đều là lời thật lòng: “Đừng đi mãi một đường đã định sẵn sẽ tối tăm.”

Trịnh Bảo Châu không biết gì về cuộc họp nhỏ giữa ba người họ, gần đây cô đang một lòng tập trung vào việc cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình. Cô thực sự đã đăng ký một lớp diễn xuất cho mình, chỉ cần có thời gian là sẽ xem các video học tập. Trước đây cô đăng ký một lớp học trực tiếp, nhưng bây giờ vì cô còn phải đến phố điện ảnh để diễn vai quần chúng nên cô đã chuyển sang một lớp đào tạo trực tuyến.

Các video đều được giáo viên ghi hình trước, chỉ cần luyện tập theo video là được, cuối mỗi buổi học sẽ có một bài tập bảo họ ghi lại phần biểu diễn của mình, sau đó giáo viên sẽ giải đáp trong video tiếp theo.

Bằng cách này, mặc dù không đối mặt trực tiếp nhưng thời gian rất linh hoạt, đối với Trịnh Bảo Châu mà nói sẽ càng thuận tiện hơn. Ngoài việc xem video, cô còn mua rất nhiều sách, không chỉ về diễn xuất mà ngay cả sách về biên kịch cô cũng không bỏ qua.

Nhờ tham gia các lớp học cộng với việc học tập trực tiếp trên phim trường, Trịnh Bảo Châu cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này mình đã có chút tiến bộ. Nhưng rõ ràng là chút ít tiến bộ này còn lâu mới đủ, mục tiêu của cô là trở thành một diễn viên giống như dì út Tô Minh Mỹ của mình, vì vậy cô vẫn cần phải nỗ lực rất nhiều.

Khi Khúc Trực đến nhà hàng để ăn, anh thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi ở chỗ cũ của mình, đeo tai vừa xem video vừa ghi chú. Anh liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng vào nhà hàng. Sau khi anh ăn xong, Trịnh Bảo Châu vẫn ngồi ở đó, nhưng đã ngủ gục trên bàn.

Trịnh Bảo Châu thích ngồi đọc sách trong góc do cô tự tay trang trí này, ghế sô pha ở đây là chiếc ghế mà cô cảm thấy thoải mái nhất sau khi ngồi thử từng cái một, những cuốn sách trên giá sách ở đây cũng được cô lựa chọn cẩn thận từng cuốn một. Vào một ngày mùa đông như thế này, giữa buổi trưa quang đãng, ánh nắng bên ngoài chiếu qua chiếc cửa sổ trần rọi xuống sàn nhà, được ngồi trong thế giới nhỏ bé này vừa tắm nắng vừa đọc sách khiến Trịnh Bảo Châu cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Chỉ là kết quả của việc quá thoải mái chính là cô đã vô tình ngủ thiếp đi.

Khúc Trực đứng đó vài giây, rồi cất bước về phía Trịnh Bảo Châu.

Trước mặt đặt một chiếc máy tính bảng đang mở video biểu diễn. Đoạn video đã bị cô ấn nút tạm dừng, động tác của cô giáo dừng lại ở tư thế rất mắc cười. Tai nghe chưa được rút ra khỏi máy tính, chỉ tùy tiện đặt trên bàn. Trịnh Bảo Châu gối đầu lên một cuốn sách mở toang, ngủ rất ngon lành, điều kỳ diệu là chiếc bút cô cầm trên tay không hề rơi xuống, vẫn giữ nguyên tư thế viết.

Cảnh tượng này khiến Khúc Trực chợt nhớ đến hình ảnh ở cấp ba. Khi đó, Trịnh Bảo Châu học mệt rồi cũng ngủ gục trên bàn như thế này. Thậm chí có lần cô còn đặt tờ giấy vừa mới ghi chép dưới mặt, đến khi tỉnh dậy, nét chữ đã in lên mặt cô.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó Khúc Trực có hơi buồn cười, anh lại tiến lên một bước, cúi đầu nhìn xuống cuốn sách của Trịnh Bảo Châu. Đây là một cuốn sách chuyên ngành về biểu diễn, trên đó được ghi chú rất nhiều bằng bút màu, thậm chí có nơi còn dán giấy ghi nhớ.

Năm lớp ba tiểu học, Khúc Trực đã biết rằng Trịnh Bảo Châu muốn trở thành một ngôi sao nữ, chỉ là anh không ngờ Trịnh Bảo Châu lại nghiêm túc đến vậy.

Cô cố chấp hơn nhiều so với anh tưởng, cũng kiên trì lâu hơn nhiều so với anh nghĩ.

Mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa kính cửa sổ rọi xuống mặt sàn, lặng lẽ chiếu vào hai người bọn họ. Khúc Trực lấy một chiếc chăn mỏng trên ghế sô pha đắp lên vai Trịnh Bảo Châu.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương