Bọn họ đã giành được giải nhì trong cuộc thi hợp xướng, sau khi trở lại trường, giáo viên gọi họ đến khán phòng, phát quà cho các học sinh tham gia cuộc thi.

Ngoại trừ quà của dàn hợp xướng, Mộc Tiểu Dực còn nhận được một món quà tặng khác —— một hộp đồ ăn vặt.

Lần này ngược lại không có nơ bướm, chỉ hộp đồ ăn vặt cũng đủ nổi bật rồi, bên trên còn viết to “Đồ ăn vặt thuộc về cậu, cậu thuộc về tôi”, khiến cho người ta muốn không chú ý tới cũng khó.

Bạn cùng bàn sau khi thấy thì không ngừng lắc đầu, “Tớ cảm thấy là người của lớp thể dục thể thao đưa, nơ bướm lớn màu hồng, thư tình sến súa, ly màu hồng, còn có hộp đồ ăn vặt này, là kiểu tặng quà dễ thương của thẳng nam, ngoại trừ bọn họ ra, thì người khác không nghĩ ra được.”

Lúc ấy Mộc Tiểu Dực không nói gì, chỉ là trong giây phút đó, cô cũng nghĩ đến Từ Hạo, một người con trai trầm mặc ít nói, thường xuyên xuất hiện trước mặt cô.

Buổi tối cô ra khỏi trường, lớp thể dục thể thao cũng đã kết thúc buổi tập luyện.

Nhà cô cách trường học không quá xa, đi bộ cũng chỉ mất hai mươi phút, cô ôm hộp đồ ăn vặt kia, lúc đi đến đường giao ít người, cô dừng lại.

“Cậu đừng đi theo nữa.” Cô nói.

Người phía sau ngẩn người, đi từ phía sau cây đại thụ ra.

Mộc Tiểu Dực biết sau lưng luôn có người đi theo, nhưng sau khi xoay người nhìn thấy Từ Hạo ở phía sau mình, thì vẫn không nhịn được mà khẩn trương.

Là cậu ấy, thật sự là cậu ấy!

Cô kìm nén trái tim đang nhảy nhót trong lòng, nói: “Cậu đi theo tớ làm gì?”

Từ Hạo vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt kia, chỉ là bên tai đã đỏ ửng, anh không tự nhiên mà gãi đầu, nói: “Lần trước ở quán trà sữa gặp phải đám người của trường bên cạnh, tôi sợ bọn họ đến tìm cậu gây chuyện.”

Mộc Tiểu Dực “à” một tiếng, ngón tay không an phận chỉ hộp đồ ăn vặt trước ngực, “Thứ này, có phải cậu tặng hay không?”

Từ Hạo do dự một chút, gật đầu.

“Cái ly cũng là cậu tặng?”

“Ừ.”

“Còn có socola và thư tình hôm sinh nhật của tớ, cũng là cậu tặng phải không?”

“Ừ.”

“Tại sao tặng tớ những thứ này?”

“Bởi vì thích cậu.”

Trong đầu Mộc Tiểu Dực lại có một tiếng sấm rền nổ tung, không phải quá thẳng thắn rồi sao?!

Trái tim đập loạn không ngừng, Mộc Tiểu Dực nuốt nước miếng, cân nhắc cách dùng từ rồi hỏi: “Nhưng chúng ta không biết nhau mà.”

“Chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc tôi thích cậu.”

Sau khi Từ Hạo bật thốt lên thì chần chừ một lát, ý thức được bản thân biểu đạt quá mức lộ liễu, nên nhanh chóng cúi đầu xuống, ảo não gãi đầu mình.

Mộc Tiểu Dực cũng ngẩn người, cô nhìn Từ Hạo, thật lâu sau cũng không nói.

Xe nối tiếp nhau như nước chảy bên cạnh, gió mát thổi, lá trên cây bị thổi rơi, trong không khí mang theo chút mập mờ không thể nói chỉ có thể hiểu ngầm.

Khi Từ Hạo động não, suy nghĩ cách để cứu vãn lời buột miệng của mình vừa nãy, Mộc Tiểu Dực đã ôm hộp đồ ăn vặt kia tới. Cô đứng trước mặt Từ Hạo, nói: “Sau này đừng tặng nữa.”

Từ Hạo chợt ngẩng đầu, cho rằng hành động của mình đã làm phiền cô.

Mộc Tiểu Dực nhếch môi, nói: “Không cần đưa tiễn nữa, tâm ý của cậu, tớ biết, hơn nữa, nhiều đồ ăn vặt như vậy, tớ thật sự không ăn hết.”

“Cậu không thích?” Từ Hạo dè dặt mở miệng.

“Mới đầu là không thích, mặc dù không ai là không thích quà tặng cả, nhưng giá trị kèm theo của quà tặng làm cho tớ không thể tiếp nhận. Trước đó những thứ như socola, ly mà cậu tặng, tớ cũng không dám động vào…”

Mắt thấy biểu cảm của Từ Hạo càng ngày càng cứng ngắc, thì Mộc Tiểu Dực dừng một chút, cười ra tiếng, “Nhưng bây giờ biết người tặng quà là cậu, thì tớ sẵn lòng nhận giá trị kèm theo của quà tặng.”

Từ Hạo chần chừ một lát, cuối cùng cũng hiểu rõ ý trong lời của Mộc Tiểu Dực.

[Trong số hàng vạn hàng nghìn người tôi cũng có thể nhận ra cậu trong nháy mắt, bởi vì những người khác đi trên đường, còn cậu đi trong trái tim tôi.]

Đây là suy nghĩ của Từ Hạo trong một thời gian dài trước khi anh chép lại đoạn đó trong bức thư tình, Mộc Tiểu Dực đối với anh, chính là sự tồn tại đặc biệt nhất trong số hàng ngàn người.

Lần đầu tiên thấy Mộc Tiểu Dực, là lúc học lớp mười, khi đó anh và bạn đang đùa giỡn, chỉ lo quay đầu nói chuyện với bạn học phía sau, trong quá trình chạy, đã đụng phải Mộc Tiểu Dực, đầu gối của cô đập xuống đất, quẹt trầy da chảy máu.

Bọn họ vội vàng đưa cô đến phòng y tế, nhưng đầu gối của cô vẫn để lại vết sẹo.

Cũng bởi vì bước ngoặt này, mà Từ Hạo bắt đầu chú ý đến cô gái này.

Cũng bởi vì chú ý đến cô, mới bắt đầu lâu ngày sinh tình, đơn phương thích cô gái này.

Trái tim của anh là đường một chiều, Mộc Tiểu Dực đã vào rồi, thì không ra được, cuối cùng, anh lấy hết dũng khí, nói với cô câu “Tôi thích cậu”.

Bởi vì có cô, mới không phụ lòng thanh xuân.

~ HOÀN ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương