Không Phụ Lòng Thanh Xuân
-
Chương 5
Việc huấn luyện đoàn hợp xướng cũng gần đến giai đoạn cuối, nên thầy bắt đầu kéo đám nam sinh lớp thể dục thể thao qua tập chung.
Mộc Tiểu Dục đứng ở vị trí trung tâm của hàng đầu tiên, micro ngay trước mặt cô, cho nên nhiệm vụ đọc diễn cảm bài ca ngợi mở đầu cũng rơi vào vai cô.
Bình thường lúc tập luyện ở phòng thanh nhạc, cô đều thuộc lòng đọc trôi chảy bài ca ngợi, nhưng hôm nay sau khi bị kéo đến khán phòng, não của Mộc Tiểu Dực đột nhiên hơi mơ màng.
Bài ca ngợi kia đọc thế nào?
Dàn hợp xướng đứng trên sân khấu, đám con trai lớp thể dục thể thao ngồi phía dưới sân khấu. Mộc Tiểu Dực vừa nhìn xuống, thì đã thấy Từ Hạo ngồi một mình ở phía sau.
Anh hình như rất thích ngồi một mình ở phía sau, lần đầu tiên đến khán phòng cũng là như vậy.
Ánh đèn trên sân khấu quá sáng, Mộc Tiểu Dực không thấy rõ biểu cảm của người dưới sân khấu, chỉ là bóng dáng mờ nhạt, nhưng cũng đủ làm cho cô khẩn trương đến mức đầu óc trống rỗng.
Hậu quả của khẩn trương quá mức chính là, đầu óc của Mộc Tiểu Dực trống rỗng, quên mất bài ca ngợi.
Giáo viên hợp xướng là một người thích nói đùa, khi nhìn thấy bộ dạng này của Mộc Tiểu Dực, đã trêu nói: “Tiểu Dực à, đây không phải là trình độ của em, đừng bởi vì đám con trai lớp thể dục thể thao dưới sân khấu mà khẩn trương thành bộ dạng này.”
Thầy cầm mic nói, giọng nói thông qua mic truyền tới, tất cả mọi người ở khán phòng đều cười ầm lên.
Mộc Tiểu Dực ngượng ngùng cười gượng, nhận lỗi với giáo viên: “Xin lỗi thầy, em sẽ không mất tập trung nữa.”
Đám người cười ầm trên sân khấu cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhưng những người cười ầm dưới sân khấu, đều quay đầu nhao nhao nhìn về phía Từ Hạo ở phía sau.
Ánh mắt của Từ Hạo vẫn nhìn chằm chằm một người trên sân khấu, khi nhận ra ánh mắt không có ý tốt của mọi người phía trước, anh hơi đảo mắt, đối mắt với bọn họ, đối mặt với bọn họ một lát, rồi lại nâng tầm mắt, nhìn lên sân khấu.
Mọi người lớp thể dục thể thao: Có người khác thường có người không khác thường!
Vào ngày đi thi đấu ở nhà văn hóa của thành phố, mọi người phải thay đồ ở trường, trang điểm xong thì mới chạy đến địa điểm thi đấu, đối với cuộc thi lần này thầy rất coi trọng, ngay cả trang điểm cũng là mời chuyên gia trang điểm ở bên ngoài đến.
Mộc Tiểu Dực rất ít khi trang điểm, chỉ có khi lên sân khấu mới trang điểm, cho nên sau khi trang điểm, cô rất không quen.
Đồ của nữ là một chiếc đầm màu đỏ, mang đôi giày cao gót cao năm cm, ngay cả bạn nữ nữ hán tử nhất lớp cũng thục nữ hơn rất nhiều.
Trường phân hai chiếc xe buýt, vốn là lớp thể dục thể thao một xe dàn hợp xướng một xe, nhưng dàn hợp xướng quá nhiều người, chỉ có thể ghép xe với đám con trai lớp thể dục thể thao.
Mộc Tiểu Dực trang điểm khá chậm, nên đến lúc cô lên xe, thì còn lại xe của lớp thể dục thể thao.
Cô nâng váy lên, phát hiện chỗ ngồi đều đã bị người khác chiếm hết rồi, có vài bạn nam lớp thể dục còn phải đứng.
Từ Hạo ngồi gần cửa sau, con trai lớp thể dục đều mặc áo sơ mi màu trắng, phối với quần đen giày da đen, găng tay màu trắng được bọn họ cầm trong tay, bản thân là con trai luyện vận động, lúc này càng lộ ra vẻ oai hùng hiên ngang.
Mộc Tiểu Dực liếc nhìn, mất tự nhiên không dám đi qua, đứng ở phía trước xe, định đứng cả quãng đường đến nhà văn hóa.
Nhưng con trai lớp thể dục thể thao quá nhiệt tình, Mộc Tiểu Dực vừa mới dừng lại, đám con trai phía sau đã bắt đầu nhao nhao.
“Một cô gái mang giày cao gót sao có thể đứng được, đến đến, ở đây có chỗ, đến ngồi ở đây.” Một bạn nam bên cạnh Từ Hạo la ầm lên.
Mộc Tiểu Dực vừa nghĩ đến chuyện từ chối, thì Từ Hạo đã đứng lên, anh nhìn về phía Mộc Tiểu Dực, giọng nói hờ hững: “Cậu ngồi ở đây đi.”
Tất cả mọi người trên xe đều đang nhìn hai người bọn họ, lúc này Mộc Tiểu Dực không từ chối nữa, cúi đầu đi tới rồi ngồi xuống, sau đó nói một tiếng cám ơn với Từ Hạo đứng đối diện.
Sau khi Từ Hạo “ừ” một tiếng thì cũng không nói nữa, anh đứng bên cạnh Mộc Tiểu Dực, nắm tay vịn, mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bạn bè trong dàn hợp xướng không biết tình hình, thấy Mộc Tiểu Dực sau khi ngồi xuống cũng không nhìn về phía bọn họ, nhưng người của lớp thể dục thể thao đều biết sự mập mờ bên trong, vừa nháy nháy mắt với Từ Hạo, vừa nhìn Mộc Tiểu Dực.
Từ Hạo nhận ra, nhìn lướt quá đám người phía sau, hơi nhíu mày, rất bình tĩnh nghiêng người, chặn những ánh mắt không có ý tốt kia cho Mộc Tiểu Dực.
Có tổng cộng mười lăm đội, trường của bọn họ lên sân khấu thứ sáu, sau khi biểu diễn xong thì còn phải đợi những người khác hát, sau đó cho điểm nhận giải thưởng.
Thanh thiếu niên sôi nổi tuổi dậy thì không thể nào yên lặng được, sau khi biểu diễn xong, được sự đồng ý của thầy, thì chạy ra ngoài.
Mộc Tiểu Dực cũng không chịu được, đi theo bạn học ra ngoài. Cách nhà văn hóa không xa có một quán trà sữa, Mộc Tiểu Dực đã khát nước từ lâu, kéo bạn đi thẳng vào quán trà sữa.
Nhưng người đi thi nhiều, nên người đi ra ngoài mua trà sữa cũng nhiều, lúc các cô đến, phía trước đã có bảy tám người đang xếp hàng, các cô đứng xếp hàng dưới ánh nắng mặt trời, vất vả lắm mới đến các cô, thì đột nhiên có bốn năm nam sinh ồn ào xuất hiện, trực tiếp đứng xếp trước mặt các cô.
Mặc dù Mộc Tiểu Dực dịu dàng ít nói, nhưng cô không thể chịu đựng được hạt cát trong mắt mình, huống chi sau lưng các cô còn có rất nhiều bạn nữ đang xếp hàng, cô không nhịn được nói: “Bạn học, phía sau chúng ta còn có rất nhiều người xếp hàng, các cậu như vậy, thì không tốt lắm đâu.”
Các bạn nữ sau lưng cũng bất mãn lẩm bẩm, nhưng những nam sinh kia lại không nghe lời khuyên, “Tôi chen ngang thì chen ngang đó, cậu có thể làm gì tôi?”
Thật sự không thể bắt chẹt bọn họ được.
Mộc Tiểu Dực vẫn còn đứng tại chỗ, những nam sinh kia chen tới, đẩy cô một cái, cô vừa lảo đảo lui về sau một bước, thì liền được một người đỡ bả vai, một giây sau, Từ Hao đi lên từ phía sau lưng cô, đưa tay đẩy mấy nam sinh kia ra, chen đến trước quầy bán trà sữa.
“Cho tôi hai ly trà sữa.”
Những đứa con trai bị đẩy ra bất mãn, kiêu căng phách lối la ầm lên về phía anh: “Cậu là ai? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Còn không nhìn xem bản thân có đủ tư cách hay không.”
Từ Hạo không lên tiếng, sau khi gọi đồ và trả tiền thì đi tới trước mặt Mộc Tiểu Dực, đưa hóa đơn trong tay cho cô.
Mộc Tiểu Dực không nghĩ tới anh lại gọi đồ cho cô, sững sốt một lát, rồi đưa tay nhận, vừa mới cầm tờ hóa đơn, thì nam sinh sau lưng liền la hét muốn đánh nhau. Từ Hạo nhanh tay lẹ mắt, xoay người cầm cánh tay của cậu ta giơ lên, cùng lúc đó, những bạn nam lớp thể dục thể thao cũng tới.
“Ơ, đây là muốn đánh nhau à, Từ Hạo, tính luôn chúng tớ chứ.”
Cả đám cao ráo, quần áo còn gọn gàng đồng đều, vô cùng khí thế.
Đám nam sinh kia cũng chỉ dám chọn những trái hồng mềm mà bóp, bây giờ có con trai tới, bọn họ cũng không dám hung hăng càn quấy.
Trên đường trở về nhà văn hóa, bạn học vẫn luôn nói lải nhải về con trai lớp thể dục đẹp trai bao nhiêu. Mộc Tiểu Dực cầm ly trà sữa trong tay, những giọt nước bên ngoài ly trà sữa làm ướt tay cô, cô nhớ lại dáng vẻ Từ Hạo đưa tờ hóa đơn cho cô, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
“Ừm, rất đẹp trai.”
Mộc Tiểu Dục đứng ở vị trí trung tâm của hàng đầu tiên, micro ngay trước mặt cô, cho nên nhiệm vụ đọc diễn cảm bài ca ngợi mở đầu cũng rơi vào vai cô.
Bình thường lúc tập luyện ở phòng thanh nhạc, cô đều thuộc lòng đọc trôi chảy bài ca ngợi, nhưng hôm nay sau khi bị kéo đến khán phòng, não của Mộc Tiểu Dực đột nhiên hơi mơ màng.
Bài ca ngợi kia đọc thế nào?
Dàn hợp xướng đứng trên sân khấu, đám con trai lớp thể dục thể thao ngồi phía dưới sân khấu. Mộc Tiểu Dực vừa nhìn xuống, thì đã thấy Từ Hạo ngồi một mình ở phía sau.
Anh hình như rất thích ngồi một mình ở phía sau, lần đầu tiên đến khán phòng cũng là như vậy.
Ánh đèn trên sân khấu quá sáng, Mộc Tiểu Dực không thấy rõ biểu cảm của người dưới sân khấu, chỉ là bóng dáng mờ nhạt, nhưng cũng đủ làm cho cô khẩn trương đến mức đầu óc trống rỗng.
Hậu quả của khẩn trương quá mức chính là, đầu óc của Mộc Tiểu Dực trống rỗng, quên mất bài ca ngợi.
Giáo viên hợp xướng là một người thích nói đùa, khi nhìn thấy bộ dạng này của Mộc Tiểu Dực, đã trêu nói: “Tiểu Dực à, đây không phải là trình độ của em, đừng bởi vì đám con trai lớp thể dục thể thao dưới sân khấu mà khẩn trương thành bộ dạng này.”
Thầy cầm mic nói, giọng nói thông qua mic truyền tới, tất cả mọi người ở khán phòng đều cười ầm lên.
Mộc Tiểu Dực ngượng ngùng cười gượng, nhận lỗi với giáo viên: “Xin lỗi thầy, em sẽ không mất tập trung nữa.”
Đám người cười ầm trên sân khấu cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhưng những người cười ầm dưới sân khấu, đều quay đầu nhao nhao nhìn về phía Từ Hạo ở phía sau.
Ánh mắt của Từ Hạo vẫn nhìn chằm chằm một người trên sân khấu, khi nhận ra ánh mắt không có ý tốt của mọi người phía trước, anh hơi đảo mắt, đối mắt với bọn họ, đối mặt với bọn họ một lát, rồi lại nâng tầm mắt, nhìn lên sân khấu.
Mọi người lớp thể dục thể thao: Có người khác thường có người không khác thường!
Vào ngày đi thi đấu ở nhà văn hóa của thành phố, mọi người phải thay đồ ở trường, trang điểm xong thì mới chạy đến địa điểm thi đấu, đối với cuộc thi lần này thầy rất coi trọng, ngay cả trang điểm cũng là mời chuyên gia trang điểm ở bên ngoài đến.
Mộc Tiểu Dực rất ít khi trang điểm, chỉ có khi lên sân khấu mới trang điểm, cho nên sau khi trang điểm, cô rất không quen.
Đồ của nữ là một chiếc đầm màu đỏ, mang đôi giày cao gót cao năm cm, ngay cả bạn nữ nữ hán tử nhất lớp cũng thục nữ hơn rất nhiều.
Trường phân hai chiếc xe buýt, vốn là lớp thể dục thể thao một xe dàn hợp xướng một xe, nhưng dàn hợp xướng quá nhiều người, chỉ có thể ghép xe với đám con trai lớp thể dục thể thao.
Mộc Tiểu Dực trang điểm khá chậm, nên đến lúc cô lên xe, thì còn lại xe của lớp thể dục thể thao.
Cô nâng váy lên, phát hiện chỗ ngồi đều đã bị người khác chiếm hết rồi, có vài bạn nam lớp thể dục còn phải đứng.
Từ Hạo ngồi gần cửa sau, con trai lớp thể dục đều mặc áo sơ mi màu trắng, phối với quần đen giày da đen, găng tay màu trắng được bọn họ cầm trong tay, bản thân là con trai luyện vận động, lúc này càng lộ ra vẻ oai hùng hiên ngang.
Mộc Tiểu Dực liếc nhìn, mất tự nhiên không dám đi qua, đứng ở phía trước xe, định đứng cả quãng đường đến nhà văn hóa.
Nhưng con trai lớp thể dục thể thao quá nhiệt tình, Mộc Tiểu Dực vừa mới dừng lại, đám con trai phía sau đã bắt đầu nhao nhao.
“Một cô gái mang giày cao gót sao có thể đứng được, đến đến, ở đây có chỗ, đến ngồi ở đây.” Một bạn nam bên cạnh Từ Hạo la ầm lên.
Mộc Tiểu Dực vừa nghĩ đến chuyện từ chối, thì Từ Hạo đã đứng lên, anh nhìn về phía Mộc Tiểu Dực, giọng nói hờ hững: “Cậu ngồi ở đây đi.”
Tất cả mọi người trên xe đều đang nhìn hai người bọn họ, lúc này Mộc Tiểu Dực không từ chối nữa, cúi đầu đi tới rồi ngồi xuống, sau đó nói một tiếng cám ơn với Từ Hạo đứng đối diện.
Sau khi Từ Hạo “ừ” một tiếng thì cũng không nói nữa, anh đứng bên cạnh Mộc Tiểu Dực, nắm tay vịn, mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bạn bè trong dàn hợp xướng không biết tình hình, thấy Mộc Tiểu Dực sau khi ngồi xuống cũng không nhìn về phía bọn họ, nhưng người của lớp thể dục thể thao đều biết sự mập mờ bên trong, vừa nháy nháy mắt với Từ Hạo, vừa nhìn Mộc Tiểu Dực.
Từ Hạo nhận ra, nhìn lướt quá đám người phía sau, hơi nhíu mày, rất bình tĩnh nghiêng người, chặn những ánh mắt không có ý tốt kia cho Mộc Tiểu Dực.
Có tổng cộng mười lăm đội, trường của bọn họ lên sân khấu thứ sáu, sau khi biểu diễn xong thì còn phải đợi những người khác hát, sau đó cho điểm nhận giải thưởng.
Thanh thiếu niên sôi nổi tuổi dậy thì không thể nào yên lặng được, sau khi biểu diễn xong, được sự đồng ý của thầy, thì chạy ra ngoài.
Mộc Tiểu Dực cũng không chịu được, đi theo bạn học ra ngoài. Cách nhà văn hóa không xa có một quán trà sữa, Mộc Tiểu Dực đã khát nước từ lâu, kéo bạn đi thẳng vào quán trà sữa.
Nhưng người đi thi nhiều, nên người đi ra ngoài mua trà sữa cũng nhiều, lúc các cô đến, phía trước đã có bảy tám người đang xếp hàng, các cô đứng xếp hàng dưới ánh nắng mặt trời, vất vả lắm mới đến các cô, thì đột nhiên có bốn năm nam sinh ồn ào xuất hiện, trực tiếp đứng xếp trước mặt các cô.
Mặc dù Mộc Tiểu Dực dịu dàng ít nói, nhưng cô không thể chịu đựng được hạt cát trong mắt mình, huống chi sau lưng các cô còn có rất nhiều bạn nữ đang xếp hàng, cô không nhịn được nói: “Bạn học, phía sau chúng ta còn có rất nhiều người xếp hàng, các cậu như vậy, thì không tốt lắm đâu.”
Các bạn nữ sau lưng cũng bất mãn lẩm bẩm, nhưng những nam sinh kia lại không nghe lời khuyên, “Tôi chen ngang thì chen ngang đó, cậu có thể làm gì tôi?”
Thật sự không thể bắt chẹt bọn họ được.
Mộc Tiểu Dực vẫn còn đứng tại chỗ, những nam sinh kia chen tới, đẩy cô một cái, cô vừa lảo đảo lui về sau một bước, thì liền được một người đỡ bả vai, một giây sau, Từ Hao đi lên từ phía sau lưng cô, đưa tay đẩy mấy nam sinh kia ra, chen đến trước quầy bán trà sữa.
“Cho tôi hai ly trà sữa.”
Những đứa con trai bị đẩy ra bất mãn, kiêu căng phách lối la ầm lên về phía anh: “Cậu là ai? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Còn không nhìn xem bản thân có đủ tư cách hay không.”
Từ Hạo không lên tiếng, sau khi gọi đồ và trả tiền thì đi tới trước mặt Mộc Tiểu Dực, đưa hóa đơn trong tay cho cô.
Mộc Tiểu Dực không nghĩ tới anh lại gọi đồ cho cô, sững sốt một lát, rồi đưa tay nhận, vừa mới cầm tờ hóa đơn, thì nam sinh sau lưng liền la hét muốn đánh nhau. Từ Hạo nhanh tay lẹ mắt, xoay người cầm cánh tay của cậu ta giơ lên, cùng lúc đó, những bạn nam lớp thể dục thể thao cũng tới.
“Ơ, đây là muốn đánh nhau à, Từ Hạo, tính luôn chúng tớ chứ.”
Cả đám cao ráo, quần áo còn gọn gàng đồng đều, vô cùng khí thế.
Đám nam sinh kia cũng chỉ dám chọn những trái hồng mềm mà bóp, bây giờ có con trai tới, bọn họ cũng không dám hung hăng càn quấy.
Trên đường trở về nhà văn hóa, bạn học vẫn luôn nói lải nhải về con trai lớp thể dục đẹp trai bao nhiêu. Mộc Tiểu Dực cầm ly trà sữa trong tay, những giọt nước bên ngoài ly trà sữa làm ướt tay cô, cô nhớ lại dáng vẻ Từ Hạo đưa tờ hóa đơn cho cô, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
“Ừm, rất đẹp trai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook