Sau khi đợi anh thay đồ thì cả hai rời khỏi toà chung cư.

Du Giản Mẫn cơ thể yếu nên chỉ cần ra gió một lát cơ thể liền run nhẹ.

Người bên cạnh sớm đã quen với điều đó nên rất nhanh đã ôm gọn một bên vai của cô,kéo cơ thể nhỏ nhắn đó gần mình hơn.

Cảm nhận được sự ấm áp từ anh,gương mặt thiếu nữ không giấu nổi hạnh phúc mà nở nụ cười.

Thẩm Lạc Dịch không phải kiểu người sẽ để ý ánh mắt của người khác.

Từ lúc ra khỏi thang máy cho đến khi ngồi vào taxi đã không ít ánh mắt đổ dồn về phía hai người họ.

Trai xinh gái đẹp đi cạnh nhau luôn là cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng mà.

Huống chi bọn họ lại ôm ấp tình tứ như thế.

Cô biết rõ anh sẽ không bị những ánh mắt kia gây chú ý.

Ở cạnh anh suốt ba năm dường như anh không hề cảm thấy ngại ngùng khi tiếp xúc thân mật cùng cô.

Những hành động đó như thể là lẽ thường tình vậy.

Ngay cả biểu cảm chỉ một chút xấu hổ cũng chưa hề xuất hiện.


Du Giản Mẫn dù có hơi thất vọng về điều đó nhưng cô lại chẳng thể làm được gì.

Con người của anh vốn lãnh đạm như thế,miễn sao anh là thật lòng đối xử tốt với cô là được.

Anh như mọi lần đều dẫn cô đến trung tâm mua sắm.

Biết cô thích những đồ vật nhỏ làm bằng thuỷ tinh hoặc bằng gốm,thạch cao…nên sẽ dẫn cô đến một tiệm đồ lưu niệm lớn.

Yên lặng mà ở một bên đợi cô lựa qua lựa lại những món đồ nhỏ đó dễ thương kia.

Sau khi trông thấy vẻ mặt thoả mãn của cô thì khẽ thả lỏng cơ mặt.

Hành động như thế đã diễn ra trong suốt 3 năm mà không hề thấy phiền hà.

Sau khi mua đồ anh lại dẫn cô đến nhà hàng để ăn tối.

Thẩm Lạc Dịch vốn kén ăn nên anh không hứng thú với đồ ăn,mỗi bữa đều tuỳ tiện ăn qua loa vài miếng rồi thôi.

Thật sự mà nói anh cảm thấy bản thân không có thích món gì cả.

Bên này Du Giản Mẫn vừa lật menu vừa gọi món,cô đều dựa vào những món anh có thể ăn nhiều hơn vài miếng mà gọi.

Không thể nói là yêu thích mà nên nói là ăn được.

Bởi vì cô biết bạn trai nhà cô không đặc biệt yêu thích món nào cả.

Mà những món anh có thể ăn nhiều hơn vài miếng đều là những món cô yêu thích.

Du Giản Mẫn cho rằng anh có sở thích giống mình, nên mỗi lần ăn uống cô đều quan sát rất kĩ nên mới đưa ra kết luận như thế.

Sau khi phục vụ rời đi cô liền giương cặp mắt lên nhìn anh,trên môi vẫn là nụ cười ngọt ngào ấy.

-Dịch à,ngày mai anh đến nhà em dùng cơm nhé.

Anh nhìn vào mắt cô,mấy giây sau liền nhỏ giọng trả lời.

-Ừm,ăn xong em muốn đi đâu nữa không?
Cô chống cằm suy nghĩ rồi lại lắc đầu.

-Không ạ,em về nhà tiếp tục sáng tác,chiếc đầm còn đang dở luôn.


-Ăn xong anh đưa em về.

-Vâng.

Mỗi khi cô nói chuyện đều sẽ mỉm cười như thế,đôi mắt đặc biệt long lanh như chứa cả bầu trời đầy sao.

Thẩm Lạc Dịch luôn muốn cất giấu đôi mắt kia của cô đi,ở một nơi chỉ một mình anh có thể nhìn thấy.

Dần dần anh càng cảm nhận được một điều gì đấy nhưng lại không thể diễn tả được.

Một cảm giác muốn chiếm hữu trước đây chưa bao giờ có.

Từ nhỏ anh đã không cảm nhận được thứ cảm xúc dư thừa này bao giờ.

Nói rõ hơn cha mẹ anh sớm đã li hôn từ khi anh vừa ba tuổi.

Từ lúc đó anh sống cùng cha anh là Thẩm Lệ Dân.

Người mẹ kia của anh sau khi li hôn liền tiến đến cuộc hôn nhân mới.

Lớn dần anh mới hiểu ra được cha mẹ kết hôn vì chính trị,sinh ra anh cũng đều là vì mục đích cả.

Ông bà nội luôn mê tín dị đoan.

Cha anh phải sinh con cùng người phụ nữ tài sắc vẹn toàn,cả về gia thế phải xứng tầm với Thẩm Gia.

Kết tinh của bọn họ chính là anh với mục tiêu nối dõi Thẩm Gia,đời này qua đời khác đều hưng thịnh.

Một cuộc sống không hề có tình yêu chen chân vào đó.


Một môi trường sống nề nếp,gia giáo hơn thế nữa là cực đoan.

Từ nhỏ anh đã luôn nhận định theo đó,tình yêu không phải là thứ quan trọng trong đời người.

Miễn cả hai đều trao lại lợi ích cho nhau là được.

Hiển nhiên đến đời của anh cũng như thế,anh chứng kiến người cha của mình thay hết người phụ nữ này đến người khác.

Có một lần anh hỏi vì sao cha lại không kết hôn nữa thì ông dứt khoác trả lời không một chút do dự nào.

“Cha không thể đảm bảo sau này có thay lòng hay không?Con nói xem ta kết hôn rồi lại nảy sinh ham muốn với người khác như vậy có phải rất tồi hay không?Cứ sống như này không phải rất tốt sao?”
Câu trả lời ấy vừa khiến anh cảm thấy khó chịu vừa cảm thấy đúng.

Đối với người trăng hoa như ông thì việc thay lòng thì như cơm bữa.

Anh không muốn xen vào chuyện riêng tư của ông nên liền không quan tâm.

Tính cách vô tâm này của anh cũng là thừa hưởng từ dòng máu đó mà ra.

Có khi con người của anh còn tàn nhẫn hơn ông gấp vạn lần ấy chứ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương