Không Nỡ Buông Tay
2: Yêu Chiều


Thẩm Lạc Dịch nói xong mà người trước mắt hình như không nghe.

Anh tiến đến gần cô,cả hai chỉ cách nhau 10cm.

Gương mặt trắng nõn không son phấn của thiếu nữ hiện ra trước mắt.

Lần đầu anh gặp cô thì anh không hề đặt cô trong mắt.

Ngay cả dung mạo của cô có xinh đẹp đến mấy anh cũng không hề quan tâm.

Có lẽ cả hai ở bên nhau mỗi ngày nên sự chú ý của anh dần dần đặt trên người cô lúc nào không hay.

Anh chính là thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô.

Khi anh đến gần thì sẽ xấu hổ đỏ mặt.

Những biểu cảm ngượng ngùng ấy đều hiện rõ mồn một trong tâm trí anh.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng khẽ vuốt nhẹ tóc mai của cô ra sau tai.

Không để cô kịp hoàn hồn thì anh đã hôn xuống.

Nụ hôn như chuồn chuồn đặt nhẹ trên đôi môi mềm kia của cô rồi nhanh chóng rời đi.

Du Giản Mẫn bị anh hôn bất chợt liền có chút sửng sốt.

Đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp ngước lên nhìn anh.


Ở bên nhau lâu rồi nhưng những cử chỉ thân mật như này cô vẫn ngại.

Tiếp xúc thân mật giữa cả hai chỉ dừng ở việc hôn môi mà thôi anh chưa hề vượt quá mức đối với số tuổi.

Cô khẽ mấp máy môi cất lời.

-Em.

.

muốn nữa.

Rất nhanh bên tai liền vang lên tiếng cười khẽ của người nào đó.

Thẩm Lạc Dịch chiều theo ý cô mà tiến gần hơn.

Vòng tay ra sau gáy cô gái nhỏ mà hôn xuống.

Chiếc lưỡi đưa ra cậy mở miệng nhỏ của cô,dịu dàng mà khuấy đảo bên trong.

Hôn được một lúc liền thả ra,nhìn gương mặt như bị ngọp thở của cô thì liền đưa tay đẩy nhẹ cái trán chơn nhẵn kia.

-Vẫn hôn kém như vậy,mau thở đi.

Du Giản Mẫn dựa vào lồng ngực anh mà hít thở đều đều.

Không thể trách cô được,là tại anh quá mức chịu đựng của cô.

Chỉ cần anh đến gần thôi thì cô đã quay cuồng đầu óc huống chi là việc hôn môi.

Trông thấy cơ thể như muốn biến thành bùn nhão của cô thì anh bất lực cười khẩy một tiếng,hơi khom người bế bổng cô gái nhỏ lên.

Cô rất nhẹ,cơ thể lại mềm mại nên anh rất thích ôm lấy cô vào lòng.

Thẩm Lạc Dịch sải bước chân dài tiến vào phòng ngủ.

Tiến đến chiếc ghế lười làm bằng bông cỡ lớn rồi ngồi xuống.

Anh đặt cô ngồi dựa trong lồng ngực của mình,một bên tay với lấy chiếc iPad đặt gần đó lên tiếp tục việc giang dở.

Nằm trong lòng của anh cô liền cảm thấy rất dễ chịu.

Hành động này của anh đã trở thành thói quen rồi,việc hai người ở cạnh nhau như thế này.

Cô thì ngoan ngoãn ở trong lòng anh còn anh thì chăm chú làm việc.


Thời gian đến lúc vào đại học còn hẳn 3 tháng dài ròng rã nữa lận.

Vậy mà anh mỗi ngày đều bận rộn như thế,chưa gì đã ra dáng Thẩm Tổng tương lai rồi.

Càng nghĩ cô lại càng tự hào về bạn trai của mình.

Môi nhỏ không tự chủ mà mỉm cười hài lòng.

Cũng không phải cô lười đâu mà là bây giờ cô không thể tập trung vào chuyện học được.

Nghành của cô theo học là thiết kế thời trang.

Cô cần có thời gian riêng tư một mình để tập trung vào việc sáng tác.

Còn khi có anh bên cạnh thì tâm trí đều dồn hết trên người con trai này.

Bữa sáng của cả hai đều nhanh gọn như nhau chỉ cần một ly sữa nóng và cái bánh mì là được.

Thẩm Lạc Dịch khi tập trung vào việc học thì sẽ không quan tâm đến xung quanh.

Theo thói quen thường ngày thì lâu lâu anh sẽ chỉnh lại tư thế người trong lòng để cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Tiện thể sẽ xoa nhẹ một bên má mềm của cô hoặc là thơm nhẹ một cái.

Có khi Du Giản Mẫn thiếp đi sẽ bị hành động đó của anh đánh thức,cô mơ màng mà nhìn anh rồi mỉm cười ngây ngốc cũng không hề khó chịu khi bị đánh thức.

Càng nhìn biểu cảm như mèo con đó thì anh liền thấy yên lòng.

Có khi trong đầu anh lại xuất hiện một tâm tư nhỏ “Muốn nhốt cô làm mèo nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh,một chút cũng không muốn mèo nhỏ thay đổi tính giơ móng vuốt lên”
————————————
Đến chiều thì anh cũng đã xong việc,đưa mắt nhìn xung quanh phòng ngủ cũng không thấy cô đâu.

Hàng chân mày khẽ nhíu lại rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng tìm cô.


Tiếng tivi ở phòng khách truyền đến tiếng cười của thiếu nữ vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

Thẩm Lạc Dịch đi đến bên sofa cúi nhìn Du Giản Mẫn đang nằm dài trên ghế.

Bởi vì cô nằm nghiêng nên không hề phát hiện ra anh.

Gương mặt thiếu nữ cười đến sáng lạn nhìn về màn hình tivi.

Đôi chân trắng không tì vết duỗi thẳng,đôi tay nhỏ nhắn chống đỡ một bên đầu để tiện xem tivi.

Cổ áo mở rộng vì thế nằm mà nghiêng về một góc để lộ đôi bồng đào nhỏ bên trong.

Đôi mắt của anh khẽ tối lại,nếu có người khác ở đây thì anh đã nhanh tay kéo cô ngồi hẳn hoi lại.

Nhưng bây giờ thì liền mặc cho cô thoải mãi,Thẩm Lạc Dịch khẽ thở dài rồi tiến lên phía trước.

Ngồi vào ghế dài cô đang nằm vừa quay sang nhìn cô vừa hờ hững cất lời.

-Muốn ra bên ngoài chơi không?
Nghe đến chuyện đi chơi hai mắt cô liền sáng bừng lên.

Lập tức ngồi phắt dậy.

-Dạ đi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương