Không muốn biến thành hồ ly thì hôn người ta đi!
-
Chapter 11: Phiền phức đến cửa
Tác giả: Tố Ngộ
Editor: Donut
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Văn phòng giám đốc Lệ thị]
Lệ Tử Dận viết lên giấy địa chỉ mà Bạch Ninh đã viết trên tờ rơi. Hắn lấy tay gõ nhẹ vào tờ giấy có dòng chữ như rồng bay phượng múa đó, nơi này gần công viên.
Hắn giơ tay lên xem đồng hồ, sắp đến giờ tan làm rồi.
Lệ Tử Dận đứng dậy, hắn cầm lấy áo vest ngoài đang vắt lên ghế, vắt vào tay rồi hướng về phía cửa ra. Vừa kéo cửa phòng đã thấy cái tên Phó Lương Sinh muốn chặn hắn lại.
“Tao muốn ăn cơm ở canteen chỗ mày.”
“Chỗ mày không có canteen à.”
“Ăn chán lắm.”
“Tiều Kiều, mời Phó đại thiếu gia đến canteen.”
“Vâng.” Tiểu Kiều bị điểm danh, lén lút nghĩ, Phó thiếu gia ăn cơm ké mà ké đến tận canteen công ty nhà người ta luôn hả.
“Ủa mày không đi cùng à?” Phó Lương Sinh lập tức túm được trọng điểm.
“Không.” Lệ Tử Dận đi về phía thang máy chuyên dụng.
Phó Lương Sinh tìm Lệ Tử Dận là để trêu đùa, tiện thể ăn cơm ké. Tên kia không đến canteen y còn đi cái rắm gì nữa, vội đuổi theo Lệ Tử Dận: “Mày đang đi đâu vậy?”
Lệ Tử Dận không đáp, hắn đi vào thang máy trực tiếp bấm nút đóng.
Phó Lương Sinh trước lúc cửa thang máy đóng đã chen vào trước: “Mày vẫn chưa kể cho tao hôm mừng thọ đó ông nội mày làm gì mày mà?” Tối hôm ấy Phó Lương Sinh bám theo Lệ Tử Dận rất lâu mà tên kia rắm cũng không chịu đánh một cái. Y không chịu bỏ cuộc, ngày nào cũng bám riết đến Lệ thị nhưng lần nào cũng tóm hụt, y càng cảm thấy chắc chắn là có quỷ.
Hôm nay vất vả tóm được Lệ Tử Dận, dù cho y có bị sét đánh cũng nhất quyết không chịu thả tên này ra.
Thang máy “Tinh” mở cửa ra, Lệ Tử Dận đẩy thằng bạn nối khố phiền phức cản đường đi ra ngoài.
….
Bạch Ninh dọn dẹp thu xếp nhà cửa trong năm ngày, cậu đã dùng hết sạch điểm mấy hôm cọ Lệ Tử Dận rồi, biến luôn thành một tên nghèo kiết xác đời xuống dốc.
Cậu vào nhà dự định làm một bát mì ăn liền rồi tiếp tục ra ngoài đường kiếm sống. Vừa mới lấy được bát mì ăn liền, chưa kịp pha nước, mấy tên côn đồ hung thần ác sát xông vào, dẫn đầu chính là Lý Quốc Cường.
Bạch Ninh nhìn mấy tên này tay cầm gậy sắt biết toàn bọn chúng là phường bất lương: “Mấy người muốn gì?”
Lý Quốc Cường đã phái người tra ra Bạch Ninh không phải em họ của Tương Huệ mà là một tên đàn ông làm nghề quái quỷ gì mà thanh lý bồ bịch, gã biết bị lừa cmnr.
Vì Bạch Ninh mà mất tiêu hai căn nhà cộng thêm 3 triệu NDT gã làm sao nuốt trôi cục tức này. Gã biết tin Bạch Ninh đã vào ở căn nhà gã ta chuyển cho Tương Huệ càng tức giận hơn, gọi ngay một đám tay chân đến cửa.
Vừa vào cửa đã thấy Bạch Ninh mặc đồ nam cộng với logo nhãn hiệu trên bàn làm việc, còn có tấm biển hiệu khắc dòng chữ Công ty Thanh Khiết, mấy thứ này khiến gã tức nổ đầu. Không phế thằng ranh con này thì gã không xứng với mấy năm lăn lộn trong thành phố này.
Hắn kêu lên với đám tay sai: “Đóng cửa, đập hết cho tao.”
Vừa mới đóng cửa Lý Quốc Cường lập tức giơ gậy sắt định đập vào Bạch Ninh. Nhưng Bạch Ninh tuy lớn lên vô cùng thanh tú nhưng cậu không phải đồ vô dụng chỉ có thể để người khác đánh, lập tức nghiêng người tránh được gậy gộc. Cậu vừa giơ chân muốn đạp một phát thì cửa bỗng “bình bịch” bị người đạp bay ra.
Tất cả đám người cùng nhìn ra cửa.
Đám Lý Quốc Cường tiến vào cửa đúng lúc xe Lệ Tử Dận đỗ xịch trước cửa. Hắn mở cửa xuống xe một cước đá tung cửa nhà Bạch Ninh. Phó Lương Sinh thích hóng hớt chuyện thiên hạ, cửa vừa mở y đã xông vào trước, vừa nhìn rõ ràng lập tức kêu: “Ôi mẹ ơi, chuyện quái gì đây?”
Lệ Tử Dận đẩy cái tên chắn đường Phó Lương Sinh, hắn bước vào, dáng vẻ cứ như là thanh tra vệ sinh đến kiểm tra. Hắn quét tầm mắt một vòng, bắt đầu đánh giá cái căn nhà cứ như đám người đang đứng đầy ở đây chỉ là đồ trang trí linh tinh.
Lệ Tử Dận vốn là người không thích nổi tiếng nên ít khi lộ mặt trên truyền thông, Lý Quốc Cường chưa từng nhìn thấy Lệ Tử Dận mà gã chỉ biết Phó Lương Sinh, mới chỉ thấy mỗi tên họ Phó đã đau đầu rồi, sao chỗ nào tên này cũng thò cái mặt ra.
Phó Lương Sinh nhúng tay vào làm cho Lý Quốc Cường mất mười triệu sau ly hôn, trong lòng đã đau đớn, hiện tại nhìn thấy Phó Lương Sinh làm gì còn quan tâm Phó Lương Sinh là đứa nào nữa, gã cầm gậy sắt chỉ thẳng vào hai người kia: “Mấy người tìm ai?”
Phó Lương Sinh nhìn thấy Bạch Ninh đang bị Lý Quốc Cường ép vào trong góc, lập tức đoán ra đây là tiết mục kéo quân tính sổ, y lấy điện thoại ra gọi người: “Anh họ, có người muốn đánh em, mau mau phái người đến đây. Bọn kia năm sáu người đều mang “hàng nóng”. Nhanh lên nhé không em họ của anh bị chúng nó chặt thành khúc đấy. Địa chỉ là phố bên cạnh hộp đêm nhà mình, một công ty tên gì mà Thanh Khiết…”
Bạch Ninh: “....”
Lý Quốc Cường: “....” Gã lúc nào muốn đánh thằng cha này. Lại còn chặt xác thành khúc, phóng đại có mức độ thôi chứ.
Bạch Ninh nhìn Phó Lương Sinh nhớ ra chuyện y đã giúp Tương Huệ mời luật sư liền bước qua: “Phó tiên sinh, cảm tạ ngài và các vị luật sư của ngài.”
Phó Lương Sinh gãi mũi, y vì tán gái mà đem đoàn luật sư toàn siêu cao thủ cũng dùng, kết quả cô kia là nam, cũng có chút “Chỉ là một chút lòng thành thôi, không cần cảm tạ.”
Nhắc đến đoàn luật sư của Phó thị mặt của Lý Quốc Cường càng khó coi hơn. Lại còn “lòng thành”, trong lòng gã bây giờ có xúc động muốn một gậy đập chết Phó Lương Sinh luôn rồi.
Bạch Ninh: “Phó tiên sinh, ngài đến nơi này có việc gì sao?”
Phó Lương Sinh đi theo chân Lệ Tử Dận chứ nào có việc gì đâu, nhưng y cũng không biết Lệ Tử Dận chạy đến đây có ý gì nên chỉ cười ha hả đáp: “Nhìn xem, tới xem một chút thôi.” Vừa nói vừa lia mắt tới Lệ Tử Dận.
Bạch Ninh hiểu, không phải Phó Lương Sinh tìm cậu mà là Lệ Tử Dận: “Lệ tiên sinh, anh tìm tôi sao?”
Lệ Tử Dận liếc qua Bạch Ninh: “Cậu cứ làm việc của cậu đi, hết bận thì chúng ta bàn chuyện.” Nói xong hắn rời mắt quay qua nhìn khắp căn phòng. Chỗ này thu dọn sạch sẽ giống căn phòng dưới đất kia vậy.
Bạch Ninh: “....”
Bận cái gì cơ? Thế là phải đánh nhau trước á?
Lý Quốc Cường bị cái phong thái không coi ai ra gì của Lệ Tử Dận làm tức nổ phổi, cười gằn: “Tao nói chúng mày biết, đừng có xen vào việc của người khác.”
Lệ Tử Dận hận nhất là người khác dùng cái giọng điệu uy hiếp để nói chuyện với hắn mấy chữ “Tao nói cho chúng mày biết”, mặt hắn lạnh tanh quay sang nhìn gã họ Lý.
Ánh mắt kia quá mức ác liệt, Lý Quốc Cường không chịu được trong lòng run cầm cập.
Bạch Ninh không muốn Lệ Tử Dận bị mình liên lụy, cậu vội che trước mặt Lệ Tử Dận: “Chuyện Tương Huệ không liên quan gì đến họ, ông là tới tìm tôi, có chuyện gì thì nói với tôi.”
Hệ thống có quy định không được vi phạm pháp luật ở thế giới này, Bạch Ninh cũng dùng pháp luật nhân loại để bảo vệ mình. Vừa nãy Lý Quốc Cường dẫn đám người kia vào nhà đánh đập là hành vi vi phạm pháp luật, dù cho cậu có đánh trả cũng là tự vệ nên chẳng phải sợ.
Lý Quốc Cường cười gằn: “Mày quyến rũ vợ tao, phá hoại hạnh phúc nhà tao, cướp tài sản của tao, tao phải đánh mày.”
Mấy tên kia thấy Lý Quốc Cường phát uy liền tính xông lên.
“Ông nói bậy, tôi không hề quyến rũ vợ ông.”
Bạch Ninh bị Lý Quốc Cường vu oan giáng họa vô cùng tức giận, cậu nhìn mấy nắm đấm muốn bay về phía cậu sợ bọn hắn khiến Lệ Tử Dận bị thương. Cậu nắm tay thành quyền, đứng trụ chân chắc chắn, không hề có ý thoái lui một bước.
‘Chúng mày muốn đánh nhau thì để tao đánh với chúng mày, nhưng chúng mày để mấy người Lệ tiên sinh rời đi.”
Lệ Tử Dận cúi đầu nhìn cậu thiếu niên trước mặt, eo nhỏ của cậu ta giống như dùng lực một chút là có thể tổn thương được. Hắn cởi ra nút áo của âu phục, lấy tay chắn cho cậu nhóc trước mặt: “Tránh ra.”
Nút áo vừa mới cởi bỏ, một đống người tiến từ cửa vào. Căn phòng có chục mét vuông ngay lập tức bị chèn đầy người, ở ngoài cửa còn nguyên một đám chưa vào được.
“Phó thiếu gia, đánh đứa nào?”
Lệ Tử Dận: “.....” Anh họ Phó Lương Sinh sợ thằng em hỗn láo bị đánh gọi toàn bộ bảo vệ của club ra dàn trận à.
Đám người Lý Quốc Cường mang tới mặt đần ra rồi, đám kia đông như vậy đánh một cái thôi bọn này cũng be bét.
Người tới rồi cũng không cần tự động thủ nữa, Lệ Tử Dận liền tóm cổ Bạch Ninh lui sang một bên: “Ra ngoài xử lý, đừng đập hỏng đồ của người ta.”
Phó Lương Sinh chen mồm vào, tay y chỉ trỏ: “Cái này, cái này, cái này, cài này… lôi ra đi.”
Trong phòng đông đúc chen đầy người, có đánh người cũng không duỗi nổi tay chân, đám người bên Lý Quốc Cường cầm thanh sắt tay còn chưa giơ lên đã bị mấy người kia ấn đầu lôi xềnh xệch ra ngoài.
Lệ Tử Dận cài nút áo sơ mi, hắn ngồi lên cái sô pha bọc vải hàng second-hand mà phong độ như ngồi trên bảo tọa của bậc đế vương vậy. Hắn chỉ tay vào Bạch Ninh: “Ngồi.”
Bạch Ninh ngồi đối diện Lê Tử Dận, cậu nhìn qua cửa sổ thấy hai đám người ngoài kia không đánh nhau. Bọn Lý Quốc Cường bị dọa đến mức ngồi chồm hổm trên mặt đất, Phó Lương Sinh đứng một bên gọi điện thoại, sau đó đi vào nhà đặt mông ngồi cạnh Lệ Tử Dận.
Lệ Tử Dận đặt chi phiếu 500.000 NDT kia đặt lên khay trà.
Bạch Ninh lập tức xua tay: “Tiền này tôi không thể nhận.”
Lệ Tử Dận: “Lý do.”
Bạch Ninh: “Công ty của chúng tôi…”
Bạch Ninh vừa nói mấy chữ này khóe môi Lệ Tử Dận liền nhếch lên. Cái tên lãnh đạo lưu manh này còn công ty của chúng tôi.
Vành tai của Bạch Ninh đỏ rực, cân nhắc một chút từ ngữ: “Anh với Triệu Xuân Hoa nữ sĩ dù tuổi tác chênh lệch nhiều nhưng hai người là tình đầu ý nguyện…”
Phó Lương Sinh cảm giác mình đã bỏ mất cái gì rồi, y quay đầu trợn mắt nhìn Lệ Tử Dận: “Lệ Tử Dận, mày với bà Triệu tình đầu ý hợp là cái ý gì vậy?”
Lệ Tử Dận lạnh mặt trừng Phó Lương Sinh, họ Phó lập tức câm miệng.
Bạch Ninh nói tiếp: “Tình huống của hai người cũng không phải là bị người thứ ba xen vào, không thuộc chuyên ngành của tôi, do vậy tiền này tôi không thể nhận.”
“Cái gì mà người thứ ba xen vào?” Phó Lương Sinh khó hiểu: “Không phải, tiểu Bạch, ai thuê cậu vậy? Thuê cậu làm gì thế?”
Bạch Ninh đem chuyện kể lại từ đầu đến cuối.
Phó Lương Sinh cười đến nghiêng ngả: “Nếu như Lệ Tử Dận với bà Triệu là tình chàng ý thiếp thì người thứ ba chắc hẳn là Lệ Tử Dận rồi. Tên này chen vào tình yêu của ông nội hắn với Triệu Xuân Hoa. Lệ Tử Dận, mày làm người thứ ba à.”
Lệ Tử Dận trước đó có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng hắn nghe xong lời nói của Bạch Ninh sắc mắt vẫn rất khó coi: “Câm miệng.”
Phó Lương Sinh chầu chực nhiều ngày như vậy mới hóng hớt được drama, làm sao chịu im. Y tiếp tục truy hỏi: “Tiểu Bạch à, Lệ lão gia biết cậu là đàn ông không?”
Phó Lương Sinh chơi với Lệ Tử Dận từ hồi quấn tã, ý tứ của Lệ lão gia y cũng như Lệ Tử Dận vô cùng hiểu rõ.
Bạch Ninh suy nghĩ một lúc: “Chắc hẳn là không biết.”
Phó Lương Sinh cười đến mức suýt nữa ngã từ ghế xuống, y chỉ vào Lệ Tử Dận: “Nếu Lệ lão gia biết ông cụ tìm phải cháu dâu là con trai không biết sẽ thế nào?”
Giờ đến lượt Bạch Ninh nghe không hiểu, mặt cậu đần thối.
Lệ Tử Dận lạnh lùng nhìn họ Phó. Phó Lương Sinh cố nhịn cười nhưng không sao chịu nổi, cơ mặt xoắn thành hình thù vô cùng kỳ lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook