Không Hoa Vô Quái
-
Chương 8: Vị Quốc sư kia tu vi còn cao hơn nàng, cho nên cái gì cũng không tính được
“Vô Quái, Vô Quái?”
Hả? Có người đang gọi mình?
Vô Quái lấy lại tinh thần, thình lình phát hiện Hàn Tô đang đứng bên cạnh. Phía sau hắn còn có mấy hộ vệ đi theo.
“Cô nương đang nhìn cái gì thế?” Xa xa đã thấy nàng đứng ở trước cửa quán rượu của người ta ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn cái gì, hắn đến gần lại không phát hiện được gì.
Vô Quái nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì. Ngươi…… sao lại đến đây?”
“Còn không phải vì sợ cô nương chưa quen nơi này sẽ bị người khác bắt nạt, cho nên mang người đi tìm.” Hàn Tô nói rất là nhẹ, nhưng câu cuối đặc biệt nhấn mạnh.
Vô Quái đánh giá hắn một chút: “Ngươi cứ như vậy xuất hiện ở đây, không sợ kẻ thù nhìn thấy sao?”
Lần trước Hàn Tô gặp nạn, quẻ tượng mà nàng bói được là: tường vàng ngói đỏ, Tù Ngưu nghịch âm.
Nửa câu đầu “tường vàng ngói đỏ” – nhìn toàn bộ Lạc quốc cũng chỉ có hoàng cung mới có tường son với phần ngói vàng che đỉnh.
Nửa câu sau “Tù Ngưu nghịch âm” – rồng sinh chín con, Tù Ngưu là lớn nhất. Tương truyền Tù Ngưu thích âm thanh, cái “nghịch âm” trong quẻ nói đến ám chỉ việc làm trái lẽ thường.
Tựu chung cả quẻ, nói trắng ra chính là Thái tử muốn giết đệ đệ.
Cho nên, cái ghế Kỳ vương gia của Hàn Tô ngồi thật sự không thoải mái.
Trong mắt hắn hiện lên một chút tức giận, đáp: “Ở trong thành Lạc Dương, bọn chúng chưa chắc đã dám làm càn.”
Vô Quái nhíu mày: “Không công khai được, sẽ tiến hành mờ ám. Ngươi vẫn nên ở trong phủ thì tốt hơn.”
Nghe nàng nói như thế, trong lòng Hàn Tô có cảm giác vui mừng, quay đầu nhe răng cười: “Quả nhiên vẫn là ngươi quan tâm ta.” Nụ cười kia Vô Quái cảm thấy như nắng giữa trời xuân…… có chút chói mắt.
Quay đầu sang một bên, bỏ qua nụ cười kia, hai hàng lông mày nàng hơi nhíu lại: “Ngươi, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng quay về phủ.”
“Vì sao thế? Chẳng lẽ cô nương lại tính được chuyện gì?” Hàn Tô hỏi.
“Ta không xem bói.” Giọng nói nàng bình thản: “Chỉ là ta không thích dân chúng nhìn chằm chằm ngươi lại thuận tiện nhìn về phía ta thôi.”
Nghe nàng nói như vậy, Hàn Tô có chút xấu hổ giật giật khóe miệng, nhưng ý cười trong mắt không đổi.
“Vậy chúng ta mau trở về thôi.” Hắn đề nghị.
Vô Quái nghiêm mặt cự tuyệt: “Ngươi đi trước, ta còn muốn đi dạo một lát.”
Bỏ qua ba chữ “ngươi đi trước”, Hàn Tô ôn hòa cười, vô cùng tự nhiên nói: “Vậy ta cùng cô nương đi dạo. Chợ ở Lạc Dương có rất nhiều cửa hàng thú vị, hôm nay dẫn ngươi đi thăm thú.”
…… Coi như ngươi lợi hại.
Vô Quái hít sâu một hơi, thỏa hiệp: “Chúng ta vẫn nên trở về thôi.”
Mục đích đạt thành, Hàn Tô không nói nhiều, cười dẫn đường: “Vô Quái cô nương, mời đi bên này.”
Một đường đi trở về, trong lòng Vô Quái có chuyện, dáng vẻ không yên lòng. Hàn Tô ở một bên lại vô cùng hào hứng, vừa đi vừa giới thiệu những cửa tiệm đặc sắc ở Lạc Dương.
“Cô nương xem, cửa tiệm có mái hiên màu xanh đằng trước là cửa hàng trang sức tốt nhất thành Lạc Dương, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, thợ khéo hoàn mỹ, rất được nữ tử yêu thích. Thậm chí có người ở ngoài thành cũng tìm tới mua đồ. Có muốn đi xem thử chút hay không?”
“Không cần phiền toái.” Vô Quái không chút nào dong dài: “Chúng ta trực tiếp trở về.”
“Cũng được, hôm nay muộn rồi. Chờ hôm nào rảnh rỗi, ta lại dẫn cô nương đến dạo chơi.” Hàn Tô cười cười, không để ý.
Trở lại trong phủ, Vô Quái chào một câu sau đó trực tiếp trở về trong phòng.
Có một số việc, nàng phải cẩn thận ngẫm lại.
Hôm nay gặp được một người có tướng Đế vương, hơn nữa vị Quốc sư ở bên người hắn thần bí vô cùng.
Tả Phi Sắc.
Nàng thì thào đọc cái tên này, trong lòng toàn là sương mù.
— sư phụ đến Lạc Dương, có phải cũng bởi vì người có tướng Đế vương kia và Tả Phi Sắc hay không đây?
Sau khi trở về, Hàn Tô đi thư phòng.
Từ quản gia đang sắp xếp giá sách, Hàn Tô ngồi ở một bên xem tạp ký.
Một lát sau, Hàn Tô buông cuốn sách trong tay ra, nhìn về phía Từ quản gia: “Tiên sinh, ngươi cảm thấy Vô Quái cô nương thế nào?”
Từ quản gia ngừng công việc, suy nghĩ một chút, đáp: “Vương gia, tính cách của Vô Quái cô nương này có chút độc đáo.”
“Nói thử xem.”
“Tuổi còn trẻ, vui mừng lại không lộ rõ trên mặt, hơn nữa hình như có chút……” Từ quản gia dừng lại, cân nhắc chọn từ: “Lạnh lùng quá mức?”
“Lạnh lùng?” Hàn Tô cười lắc lắc đầu: “Nàng là một người mạnh miệng mềm lòng.”
“Cái này…… ta không rõ bằng Vương gia.” Từ quản gia thành thật nói, nhưng câu nói kia thế nào lại có một chút chế nhạo.
Hàn Tô ra vẻ bình tĩnh lại cầm lấy sách: “Hôm nay Từ tiên sinh hình như nói hơi nhiều.”
Từ quản gia cười cười, tiếp tục công việc.
Cầm sách nhưng trong đầu Hàn Tô lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử kia.
— ừ, chỉ có ta mới hiểu rõ nàng, cái này không thể tốt hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cầu mọi sự có giải, không việc nào không thông.
Thông thiên hiểu địa, quẻ hiện Càn Khôn.
— Lên quẻ
Thành tâm cầu hỏi, ra quẻ cầu giải.
Thiên đạo địa đạo, ngưu quỷ xà thần; thiên linh địa linh, ngàn cơ tự hiện.
— Ra quẻ.
Vô Quái mở mắt nhìn xuống mặt bàn.
Một đồng tiền mặt âm cô đơn nằm đó, hai đồng tiền còn lại không thấy tung tích.
Bàn tay cầm mai rùa khẽ rung một chút, truyền ra tiếng kia loại vang lên leng keng.
Vô Quái nhíu chặt mày, trong lòng hỗn độn không thôi.
Đạo viết: Trời sinh Đạo, Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh Vạn Vật.
Quẻ theo: Nhất sinh Nhị, Nhị sinh Tam, Tam hiện Càn Khôn.
Mà hiện tại nàng gieo quẻ chỉ có Nhất, không có Nhị Tam, tức là không thành quẻ.
Đây là nói — không thể tính được.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảnh thế này nàng không cảm thấy hiếm lạ.
Tính cho sư phụ, nàng không thể gieo quẻ; tính cho chính mình, nàng không thể gieo quẻ; nay thêm một vị Quốc sư nàng cũng không thể gieo quẻ.
Vô Quái thở dài – vị Quốc sư kia tu vi còn cao hơn mình, cho nên cái gì cũng không tính được.
Chỉ đành đi lối khác.
Lần này gieo quẻ — hỏi Hàn Thịnh mang tướng Đế vương trong một tháng trở lại đây có gặp lão giả xem bói nào không.
Quẻ tượng khôi phục bình thường, nhưng nội dung lại là chưa từng gặp.
Có thể sư phụ vốn không gặp Hàn Thịnh, nàng tính nhầm hướng rồi?
Nói là như vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản thế thôi.
Dù sao nàng cũng không tính được vị Quốc sư kia, không phải sao?
Xác rùa truyền đến xúc cảm ấm áp, nàng chậm rãi vuốt ve đường vân lồi lõm không nói một lời.
Nếu sư phụ đã tới Lạc Dương, nhất định có người sẽ gặp, sớm hay muộn nàng cũng sẽ tính ra.
Nàng chỉ hy vọng, càng nhanh càng tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chạng vạng, Thanh Trúc đến gõ cửa.
Nàng tới đưa cơm tối, sau khi đặt mấy món ăn tinh xảo lên bàn, Thanh Trúc lui sang đứng một bên, chờ sai khiến bất cứ lúc nào.
Thấy nàng im lặng đứng ở một bên, Vô Quái rất là không quen — từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai nàng ăn cơm mà có người chăm chú chờ hầu hạ như vậy. Đương nhiên lần đầu tiên chính là bữa tiệc chào đón kia.
Nhưng ngày bình thường cũng hầu hạ như thế, thật sự là không thoải mái lắm.
Nghĩ nghĩ, Vô Quái quay đầu nói: “Thanh Trúc?”
“Có.”
“Ừ…… lần sau ngươi đưa thức ăn tới là được, không cần hầu hạ ta. Ăn xong ta sẽ đặt đồ ở bên ngoài cửa.”
Thanh Trúc cung kính hành lễ: “Vâng, cô nương chậm rãi dùng cơm.” Tiếp theo, nàng đối mặt Vô Quái lui ra ngoài, hai tay đóng cửa lại.
Một lát sau, Vô Quái lại nghe thấy tiếng cửa viện được đóng lại.
Bây giờ chỉ còn lại một mình nàng.
Vô Quái cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhìn xem thức ăn trên bàn, thế nhưng có một bọc xương heo. Không cần nghĩ cũng biết đây là cho ai.
“Tiểu Hắc.” Vô Quái kêu một tiếng.
“Gâu gâu –” Từ trong phòng lao ra một cái bóng đen béo tròn.
“Hôm nay ngươi thật có phúc.” Cầm bao thịt xương, nàng dẫn Tiểu Hắc ra bên ngoài sân.
Tìm một phiến đá sạch sẽ, đem xương trong bao giấy lấy ra, Tiểu Hắc lập tức nhào tới gặm ăn.
Vô Quái vỗ vỗ đầu nó, sau đó đứng dậy trở lại phòng ăn cơm.
Ăn no nê, Tiểu Hắc ghé vào thảm mềm phòng trong bắt đầu ngủ gật, Vô Quái mang ra quyển “Không Hoa quyết” không rõ đã xem qua bao nhiêu lần bắt đầu lật xem.
Trong lòng nàng càng lúc càng không xác định — sư phụ, đến tột cùng ở nơi nào. Nàng cứ như vậy tìm kiếm sẽ có kết quả sao. Lạc Dương này …… Nàng sẽ phải ở lại bao lâu?
Thôi…… Đi bước nào tính bước đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm sau trời vừa sáng.
Vô Quái dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, than nhỏ: Xem ra hôm nay không thể ra ngoài.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng trở lại vào trong phòng, im lặng chờ bữa sáng.
Giờ Thìn (7-9h) Thanh Trúc đưa bữa sáng đến.
Bày đồ ăn ra bàn xong, Thanh Trúc hơi hơi cúi người báo: “Hôm nay Vương gia vào trong cung, riêng phân phó cô nương chờ người một chút, Vương gia lâm triều xong sẽ trở về cùng cô nương lên phố.”
Vô Quái nhìn ra ngoài cửa, quay đầu nói: “Hôm nay ta sẽ không ra ngoài. Hàn Tô…… Vương gia các ngươi sau khi trở về hẳn là cũng không ra ngoài cửa.”
Trong mắt Thanh Trúc hiện lên một chút kỳ quái, sau đó rất nhanh thu trở về: “Nô tỳ đã truyền lời xong, không quấy rầy cô nương dùng cơm.” Dứt lời, nàng chậm rãi lui đi ra ngoài.
“Ngươi đi nhanh một chút. Chỉ nửa khác nữa sẽ có tuyết lớn.” Vô Quái có ý tốt nhắc nhở.
Trong lòng Thanh Trúc nghi ngờ, nhưng vẫn là cúi người: “Đa tạ cô nương”.
Từ Thính Vũ lâu đi ra, Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời – Vô Quái cô nương nói có tuyết lớn thật là kỳ lạ, không phải mặt trời vẫn đang chói chang sao?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn bước chân nhanh hơn — thà rằng tin có đi.
Một đường gió êm sóng lặng.
Mắt thấy phòng mình ngay trước mắt, Thanh Trúc nhẹ nhàng thở ra, chậm lại bước chân: Nào có tuyết lớn gì đâu.
Nàng đang hoài nghi, đột nhiên gió thổi mãnh liệt, không trung kéo tới mây đen, gió nổi mây vần, trong nháy mắt bão tuyết rơi xuống.
Thanh Trúc chạy nhanh vào phòng, vẫn bị ướt không ít. Chỉ trách trận tuyết này đến quá đột ngột.
Vỗ bông tuyết trên người, nàng cảm thán vạn phần: Từ Thính Vũ lâu đến nơi ở của nàng không có chỗ nào để trốn tránh, nếu bước chân nàng chậm trễ vài phần, nửa đường chắc chắn đã bị tuyết phủ kín người. Lại còn là mùa đông, nếu bị phong hàn, vậy thật sự không tốt……
Vô Quái cô nương thật là kỳ nhân!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi tuyết bắt đầu rơi, Hàn Tô đang ngồi ở trong xe ngựa trở về phủ.
Cũng may xa phu có chuẩn bị áo tơi ở phía sau xe ngựa, lúc này vừa lúc mặc lên tiếp tục đánh xe.
Xe ngựa dừng trước cổng, Từ quản gia đã sớm chống ô ở bên ngoài chờ đợi. Nhìn thấy xe ngựa trở về, hắn vội vàng nghênh đón.
Màn xe nhấc lên, Hàn Tô mang vẻ mặt mệt mỏi xuống xe, đứng ở dưới tán ô của Từ quản gia.
Từ quản gia đưa ô trong tay cho hắn, chính mình lại mở một chiếc khác: “Vương gia, tuyết lớn, chúng ta mau trở vào nhà.”
Hàn Tô nhận lấy ô: “Làm phiền tiên sinh.”
Hai người một trước một sau vào phủ.
“Từ tiên sinh.” Hàn Tô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn: “Ta còn một số việc, không đến thư phòng.”
“A?” Từ quản gia kinh ngạc: “Nhưng tuyết lớn như vậy, hơn nữa Vương gia còn chưa dùng bữa sáng……”
“Bữa sáng đưa đến Thính Vũ lâu đi.” Hàn Tô miễn cưỡng cười cười với Từ quản gia, cất bước đi rồi.
Từ quản gia đột nhiên hiểu rõ: Thính Vũ lâu…… thì ra Vương gia muốn đi tìm Vô Quái cô nương.
__Hết chương 8__
Hả? Có người đang gọi mình?
Vô Quái lấy lại tinh thần, thình lình phát hiện Hàn Tô đang đứng bên cạnh. Phía sau hắn còn có mấy hộ vệ đi theo.
“Cô nương đang nhìn cái gì thế?” Xa xa đã thấy nàng đứng ở trước cửa quán rượu của người ta ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn cái gì, hắn đến gần lại không phát hiện được gì.
Vô Quái nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì. Ngươi…… sao lại đến đây?”
“Còn không phải vì sợ cô nương chưa quen nơi này sẽ bị người khác bắt nạt, cho nên mang người đi tìm.” Hàn Tô nói rất là nhẹ, nhưng câu cuối đặc biệt nhấn mạnh.
Vô Quái đánh giá hắn một chút: “Ngươi cứ như vậy xuất hiện ở đây, không sợ kẻ thù nhìn thấy sao?”
Lần trước Hàn Tô gặp nạn, quẻ tượng mà nàng bói được là: tường vàng ngói đỏ, Tù Ngưu nghịch âm.
Nửa câu đầu “tường vàng ngói đỏ” – nhìn toàn bộ Lạc quốc cũng chỉ có hoàng cung mới có tường son với phần ngói vàng che đỉnh.
Nửa câu sau “Tù Ngưu nghịch âm” – rồng sinh chín con, Tù Ngưu là lớn nhất. Tương truyền Tù Ngưu thích âm thanh, cái “nghịch âm” trong quẻ nói đến ám chỉ việc làm trái lẽ thường.
Tựu chung cả quẻ, nói trắng ra chính là Thái tử muốn giết đệ đệ.
Cho nên, cái ghế Kỳ vương gia của Hàn Tô ngồi thật sự không thoải mái.
Trong mắt hắn hiện lên một chút tức giận, đáp: “Ở trong thành Lạc Dương, bọn chúng chưa chắc đã dám làm càn.”
Vô Quái nhíu mày: “Không công khai được, sẽ tiến hành mờ ám. Ngươi vẫn nên ở trong phủ thì tốt hơn.”
Nghe nàng nói như thế, trong lòng Hàn Tô có cảm giác vui mừng, quay đầu nhe răng cười: “Quả nhiên vẫn là ngươi quan tâm ta.” Nụ cười kia Vô Quái cảm thấy như nắng giữa trời xuân…… có chút chói mắt.
Quay đầu sang một bên, bỏ qua nụ cười kia, hai hàng lông mày nàng hơi nhíu lại: “Ngươi, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng quay về phủ.”
“Vì sao thế? Chẳng lẽ cô nương lại tính được chuyện gì?” Hàn Tô hỏi.
“Ta không xem bói.” Giọng nói nàng bình thản: “Chỉ là ta không thích dân chúng nhìn chằm chằm ngươi lại thuận tiện nhìn về phía ta thôi.”
Nghe nàng nói như vậy, Hàn Tô có chút xấu hổ giật giật khóe miệng, nhưng ý cười trong mắt không đổi.
“Vậy chúng ta mau trở về thôi.” Hắn đề nghị.
Vô Quái nghiêm mặt cự tuyệt: “Ngươi đi trước, ta còn muốn đi dạo một lát.”
Bỏ qua ba chữ “ngươi đi trước”, Hàn Tô ôn hòa cười, vô cùng tự nhiên nói: “Vậy ta cùng cô nương đi dạo. Chợ ở Lạc Dương có rất nhiều cửa hàng thú vị, hôm nay dẫn ngươi đi thăm thú.”
…… Coi như ngươi lợi hại.
Vô Quái hít sâu một hơi, thỏa hiệp: “Chúng ta vẫn nên trở về thôi.”
Mục đích đạt thành, Hàn Tô không nói nhiều, cười dẫn đường: “Vô Quái cô nương, mời đi bên này.”
Một đường đi trở về, trong lòng Vô Quái có chuyện, dáng vẻ không yên lòng. Hàn Tô ở một bên lại vô cùng hào hứng, vừa đi vừa giới thiệu những cửa tiệm đặc sắc ở Lạc Dương.
“Cô nương xem, cửa tiệm có mái hiên màu xanh đằng trước là cửa hàng trang sức tốt nhất thành Lạc Dương, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, thợ khéo hoàn mỹ, rất được nữ tử yêu thích. Thậm chí có người ở ngoài thành cũng tìm tới mua đồ. Có muốn đi xem thử chút hay không?”
“Không cần phiền toái.” Vô Quái không chút nào dong dài: “Chúng ta trực tiếp trở về.”
“Cũng được, hôm nay muộn rồi. Chờ hôm nào rảnh rỗi, ta lại dẫn cô nương đến dạo chơi.” Hàn Tô cười cười, không để ý.
Trở lại trong phủ, Vô Quái chào một câu sau đó trực tiếp trở về trong phòng.
Có một số việc, nàng phải cẩn thận ngẫm lại.
Hôm nay gặp được một người có tướng Đế vương, hơn nữa vị Quốc sư ở bên người hắn thần bí vô cùng.
Tả Phi Sắc.
Nàng thì thào đọc cái tên này, trong lòng toàn là sương mù.
— sư phụ đến Lạc Dương, có phải cũng bởi vì người có tướng Đế vương kia và Tả Phi Sắc hay không đây?
Sau khi trở về, Hàn Tô đi thư phòng.
Từ quản gia đang sắp xếp giá sách, Hàn Tô ngồi ở một bên xem tạp ký.
Một lát sau, Hàn Tô buông cuốn sách trong tay ra, nhìn về phía Từ quản gia: “Tiên sinh, ngươi cảm thấy Vô Quái cô nương thế nào?”
Từ quản gia ngừng công việc, suy nghĩ một chút, đáp: “Vương gia, tính cách của Vô Quái cô nương này có chút độc đáo.”
“Nói thử xem.”
“Tuổi còn trẻ, vui mừng lại không lộ rõ trên mặt, hơn nữa hình như có chút……” Từ quản gia dừng lại, cân nhắc chọn từ: “Lạnh lùng quá mức?”
“Lạnh lùng?” Hàn Tô cười lắc lắc đầu: “Nàng là một người mạnh miệng mềm lòng.”
“Cái này…… ta không rõ bằng Vương gia.” Từ quản gia thành thật nói, nhưng câu nói kia thế nào lại có một chút chế nhạo.
Hàn Tô ra vẻ bình tĩnh lại cầm lấy sách: “Hôm nay Từ tiên sinh hình như nói hơi nhiều.”
Từ quản gia cười cười, tiếp tục công việc.
Cầm sách nhưng trong đầu Hàn Tô lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử kia.
— ừ, chỉ có ta mới hiểu rõ nàng, cái này không thể tốt hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cầu mọi sự có giải, không việc nào không thông.
Thông thiên hiểu địa, quẻ hiện Càn Khôn.
— Lên quẻ
Thành tâm cầu hỏi, ra quẻ cầu giải.
Thiên đạo địa đạo, ngưu quỷ xà thần; thiên linh địa linh, ngàn cơ tự hiện.
— Ra quẻ.
Vô Quái mở mắt nhìn xuống mặt bàn.
Một đồng tiền mặt âm cô đơn nằm đó, hai đồng tiền còn lại không thấy tung tích.
Bàn tay cầm mai rùa khẽ rung một chút, truyền ra tiếng kia loại vang lên leng keng.
Vô Quái nhíu chặt mày, trong lòng hỗn độn không thôi.
Đạo viết: Trời sinh Đạo, Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh Vạn Vật.
Quẻ theo: Nhất sinh Nhị, Nhị sinh Tam, Tam hiện Càn Khôn.
Mà hiện tại nàng gieo quẻ chỉ có Nhất, không có Nhị Tam, tức là không thành quẻ.
Đây là nói — không thể tính được.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảnh thế này nàng không cảm thấy hiếm lạ.
Tính cho sư phụ, nàng không thể gieo quẻ; tính cho chính mình, nàng không thể gieo quẻ; nay thêm một vị Quốc sư nàng cũng không thể gieo quẻ.
Vô Quái thở dài – vị Quốc sư kia tu vi còn cao hơn mình, cho nên cái gì cũng không tính được.
Chỉ đành đi lối khác.
Lần này gieo quẻ — hỏi Hàn Thịnh mang tướng Đế vương trong một tháng trở lại đây có gặp lão giả xem bói nào không.
Quẻ tượng khôi phục bình thường, nhưng nội dung lại là chưa từng gặp.
Có thể sư phụ vốn không gặp Hàn Thịnh, nàng tính nhầm hướng rồi?
Nói là như vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản thế thôi.
Dù sao nàng cũng không tính được vị Quốc sư kia, không phải sao?
Xác rùa truyền đến xúc cảm ấm áp, nàng chậm rãi vuốt ve đường vân lồi lõm không nói một lời.
Nếu sư phụ đã tới Lạc Dương, nhất định có người sẽ gặp, sớm hay muộn nàng cũng sẽ tính ra.
Nàng chỉ hy vọng, càng nhanh càng tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chạng vạng, Thanh Trúc đến gõ cửa.
Nàng tới đưa cơm tối, sau khi đặt mấy món ăn tinh xảo lên bàn, Thanh Trúc lui sang đứng một bên, chờ sai khiến bất cứ lúc nào.
Thấy nàng im lặng đứng ở một bên, Vô Quái rất là không quen — từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai nàng ăn cơm mà có người chăm chú chờ hầu hạ như vậy. Đương nhiên lần đầu tiên chính là bữa tiệc chào đón kia.
Nhưng ngày bình thường cũng hầu hạ như thế, thật sự là không thoải mái lắm.
Nghĩ nghĩ, Vô Quái quay đầu nói: “Thanh Trúc?”
“Có.”
“Ừ…… lần sau ngươi đưa thức ăn tới là được, không cần hầu hạ ta. Ăn xong ta sẽ đặt đồ ở bên ngoài cửa.”
Thanh Trúc cung kính hành lễ: “Vâng, cô nương chậm rãi dùng cơm.” Tiếp theo, nàng đối mặt Vô Quái lui ra ngoài, hai tay đóng cửa lại.
Một lát sau, Vô Quái lại nghe thấy tiếng cửa viện được đóng lại.
Bây giờ chỉ còn lại một mình nàng.
Vô Quái cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhìn xem thức ăn trên bàn, thế nhưng có một bọc xương heo. Không cần nghĩ cũng biết đây là cho ai.
“Tiểu Hắc.” Vô Quái kêu một tiếng.
“Gâu gâu –” Từ trong phòng lao ra một cái bóng đen béo tròn.
“Hôm nay ngươi thật có phúc.” Cầm bao thịt xương, nàng dẫn Tiểu Hắc ra bên ngoài sân.
Tìm một phiến đá sạch sẽ, đem xương trong bao giấy lấy ra, Tiểu Hắc lập tức nhào tới gặm ăn.
Vô Quái vỗ vỗ đầu nó, sau đó đứng dậy trở lại phòng ăn cơm.
Ăn no nê, Tiểu Hắc ghé vào thảm mềm phòng trong bắt đầu ngủ gật, Vô Quái mang ra quyển “Không Hoa quyết” không rõ đã xem qua bao nhiêu lần bắt đầu lật xem.
Trong lòng nàng càng lúc càng không xác định — sư phụ, đến tột cùng ở nơi nào. Nàng cứ như vậy tìm kiếm sẽ có kết quả sao. Lạc Dương này …… Nàng sẽ phải ở lại bao lâu?
Thôi…… Đi bước nào tính bước đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm sau trời vừa sáng.
Vô Quái dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, than nhỏ: Xem ra hôm nay không thể ra ngoài.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng trở lại vào trong phòng, im lặng chờ bữa sáng.
Giờ Thìn (7-9h) Thanh Trúc đưa bữa sáng đến.
Bày đồ ăn ra bàn xong, Thanh Trúc hơi hơi cúi người báo: “Hôm nay Vương gia vào trong cung, riêng phân phó cô nương chờ người một chút, Vương gia lâm triều xong sẽ trở về cùng cô nương lên phố.”
Vô Quái nhìn ra ngoài cửa, quay đầu nói: “Hôm nay ta sẽ không ra ngoài. Hàn Tô…… Vương gia các ngươi sau khi trở về hẳn là cũng không ra ngoài cửa.”
Trong mắt Thanh Trúc hiện lên một chút kỳ quái, sau đó rất nhanh thu trở về: “Nô tỳ đã truyền lời xong, không quấy rầy cô nương dùng cơm.” Dứt lời, nàng chậm rãi lui đi ra ngoài.
“Ngươi đi nhanh một chút. Chỉ nửa khác nữa sẽ có tuyết lớn.” Vô Quái có ý tốt nhắc nhở.
Trong lòng Thanh Trúc nghi ngờ, nhưng vẫn là cúi người: “Đa tạ cô nương”.
Từ Thính Vũ lâu đi ra, Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời – Vô Quái cô nương nói có tuyết lớn thật là kỳ lạ, không phải mặt trời vẫn đang chói chang sao?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn bước chân nhanh hơn — thà rằng tin có đi.
Một đường gió êm sóng lặng.
Mắt thấy phòng mình ngay trước mắt, Thanh Trúc nhẹ nhàng thở ra, chậm lại bước chân: Nào có tuyết lớn gì đâu.
Nàng đang hoài nghi, đột nhiên gió thổi mãnh liệt, không trung kéo tới mây đen, gió nổi mây vần, trong nháy mắt bão tuyết rơi xuống.
Thanh Trúc chạy nhanh vào phòng, vẫn bị ướt không ít. Chỉ trách trận tuyết này đến quá đột ngột.
Vỗ bông tuyết trên người, nàng cảm thán vạn phần: Từ Thính Vũ lâu đến nơi ở của nàng không có chỗ nào để trốn tránh, nếu bước chân nàng chậm trễ vài phần, nửa đường chắc chắn đã bị tuyết phủ kín người. Lại còn là mùa đông, nếu bị phong hàn, vậy thật sự không tốt……
Vô Quái cô nương thật là kỳ nhân!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi tuyết bắt đầu rơi, Hàn Tô đang ngồi ở trong xe ngựa trở về phủ.
Cũng may xa phu có chuẩn bị áo tơi ở phía sau xe ngựa, lúc này vừa lúc mặc lên tiếp tục đánh xe.
Xe ngựa dừng trước cổng, Từ quản gia đã sớm chống ô ở bên ngoài chờ đợi. Nhìn thấy xe ngựa trở về, hắn vội vàng nghênh đón.
Màn xe nhấc lên, Hàn Tô mang vẻ mặt mệt mỏi xuống xe, đứng ở dưới tán ô của Từ quản gia.
Từ quản gia đưa ô trong tay cho hắn, chính mình lại mở một chiếc khác: “Vương gia, tuyết lớn, chúng ta mau trở vào nhà.”
Hàn Tô nhận lấy ô: “Làm phiền tiên sinh.”
Hai người một trước một sau vào phủ.
“Từ tiên sinh.” Hàn Tô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn: “Ta còn một số việc, không đến thư phòng.”
“A?” Từ quản gia kinh ngạc: “Nhưng tuyết lớn như vậy, hơn nữa Vương gia còn chưa dùng bữa sáng……”
“Bữa sáng đưa đến Thính Vũ lâu đi.” Hàn Tô miễn cưỡng cười cười với Từ quản gia, cất bước đi rồi.
Từ quản gia đột nhiên hiểu rõ: Thính Vũ lâu…… thì ra Vương gia muốn đi tìm Vô Quái cô nương.
__Hết chương 8__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook