Không Hoa Vô Quái
-
Chương 7: Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, bước chân Vô Quái giống như bị cố định trên mặt đất
“Để ta đưa Vô Quái cô nương trở về.” Lúc này, Từ quản gia ở một bên đã đi tới, vì nàng dẫn đường trở về Tây uyển.
“Làm phiền tiên sinh.” Hàn Tô mỉm cười nói lời cảm tạ.
Đi được một lúc, Vô Quái phát hiện ra đường về Tây uyển không giống như trong ấn tượng.
“Từ tiên sinh, đường này……” Nàng đắn đo mở miệng.
“Lão sinh có mấy câu muốn nói với cô nương, cho nên cố ý đi đường vòng, mong rằng cô nương thứ lỗi.” Từ quản gia quay người lại hơi cúi người, sau đó đưa bàn tay chỉ về phía đình nhỏ cách đó không xa: “Cô nương, mời.”
Vô Quái nhìn đình kia, bên trong đã dọn xong ấm trà, chén đĩa trên bàn, xem ra vị Từ tiên sinh này đã dự tính từ trước. Cũng được, như thế thì tâm sự một chút đi.
Vào trong đình, Từ quản gia trước tiên rót trà cho nàng và mình, sau đó mới ngồi xuống đối diện nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Từ tiên sinh, có chuyện cứ nói thẳng.”
Từ quản gia chần chờ một chút, mới cất lời: “Vương gia đã thuật lại chuyện tình một tháng qua với lão sinh. Ngày ấy, trong núi nếu không gặp cô nương, chỉ sợ…… May mắn, thật sự là vô cùng may mắn. Cô nương chính là quý nhân của Vương gia.” Trong lời nói của hắn còn có vài phần kinh sợ với chuyện đã qua.
Quý nhân thì nàng không đảm đương nổi, Vô Quái lắc đầu: “Không dám nhận. Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi.” Sau đó nàng im lặng chờ hắn nói tiếp.
“Nghe Vương gia nói, cô nương biết thuật bói toán, lời nói của cô nương giống hệt Thanh đại sư, thật là lợi hại. Không biết sư phụ của cô nương là người phương nào?” Thời điểm Từ quản gia hỏi chuyện này có vẻ rất cung kính. Bói toán xưa nay là điều thần bí, mọi người đều không dám thất lễ, huống chi nếu những lời Vương gia nói là thật, như thế vị tiểu cô nương trước mặt này nhất định không phải người đơn giản.
“Ta không có sư phụ, chỉ tự mình xem Chu dịch*, nghiền ngẫm nhiều hơn mà thôi.” Sư phụ đã nói không thể tiết lộ sư môn, cũng không thể nhắc đến người, vì thế Vô Quái đem tất cả đổ lên thông điển bói toán.
*Chu dịch: Sách dạy xem bói.
Xem ra là nàng không muốn nói, Từ quản gia suy nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thán: “Cô nương tuổi còn nhỏ, tự học thành tài, thật sự là không đơn giản.”
“Nào có, chỉ biết sơ sài mà thôi.”
Hai người gian lại tiếp tục im lặng.
Lại một lát sau, Từ quản gia rốt cục nói ra mục đích của mình: “Cô nương…… Có thể thay Vương gia bói một quẻ hay không?”
Vô Quái cũng không cự tuyệt, trực tiếp hỏi: “Muốn bói về chuyện gì?”
“Xem xem Vương gia có thể vượt qua kiếp nạn nhược quán này hay không.” Kỳ nhược quán đã không còn xa, nỗi lo của Từ quản gia cũng càng lúc càng lớn. Lúc trước, hắn cho rằng Vương gia đã gặp tai kiếp, sẽ không trở về được. Hiện nay được Vô Quái cô nương cứu, có phải tai kiếp đã được hóa giải hay không?
Vô Quái nhíu mi: “Kiếp nạn nhược quán của Hàn Tô ta đã thay hắn bói một quẻ, bây giờ còn chưa tới thời điểm, chữ ‘Tô’ trong tên của hắn chính là một chút hy vọng sống. Hơn nữa bói toán có ba nguyên tắc,‘Vô sự không bói, bất động không bói, bói rồi không bói’, cho nên ta sẽ không bói lại một lần nữa.”
Vẻ mặt Từ quản gia thể hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại dấu đi: “Một khi đã như vậy, thật sự không nên bói nữa, đã phiền toái cô nương rồi.”
“Không có gì.”
Hai người tiếp tục hàn huyên trong chốc lát, Vô Quái là người ít nói, thấy không có chuyện gì liền chủ động đưa ra lý do muốn nghỉ ngơi để cáo từ.
Sau khi đưa nàng trở về Tây uyển, Từ quản gia trở lại phòng trong, một mình cân nhắc: Tiểu cô nương này, có thể chính là người trong lời nói của nương nương năm đó, người Vô Mệnh có thể cứu Vương gia hay không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi ngủ một giấc no say, sáng sớm Vô Quái đã tỉnh dậy chuẩn bị đến chợ đi bộ một vòng, dò hỏi xem có tin tức của sư phụ hay không.
Nàng hỏi thăm nha hoàn Thanh Trúc một chút, cũng nói rõ hướng đi của mình sau đó lập tức ra ngoài.
Bởi vì ra ngoài sớm nên nàng phải tự đi mua đồ ăn, nếu cùng bọn họ dùng bữa tại Vương phủ, Hàn Tô nhất định sẽ theo nàng ra chợ, sẽ rất bất tiện, dù sao chuyện nàng có sư phụ vẫn phải giữ bí mật.
Vẫn là trang phục tiểu đồng, quần áo mộc mạc mặc ở trên thân thể của nàng lại có vài phần tao nhã.
Đi trên con đường đông đúc nhất nhì Lạc Dương, cảm nhận đường đá dưới chân, nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mặt, Vô Quái không quen lắm — là nàng không thích những nơi có quá nhiều người sao?
Sau khi ăn vằn thắn tại một cửa hàng đơn giản ven đường, Vô Quái quyết định đến trà lâu thử vận may — nơi đó người đến người đi, có vẻ dễ thu được tin tức.
Đi một lúc, trước mặt xuất hiện một quán trà nhìn qua rất là náo nhiệt đúng như mong muốn của nàng.
Vô Quái cất bước đi vào, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, lại gọi một chén trà, ánh mắt lướt nhìn chung quanh một vòng, âm thầm bấm ngón tay dưới bàn.
Nàng không tính ra được sư phụ đang ở đâu, nhưng nàng có thể tính được những người khác? Ở đây nhiều người như vậy, thử nhìn xem trước mặt có ai trong vòng một tháng gần đây gặp được sư phụ hay không.
Vấn đề có hay không đơn giản như vậy, rất nhiều xem bói mọi người cảm thấy không tin, dù sao đáp án phần lớn là trùng hợp.
Nhưng, loại chuyện này trước giờ đều là tin thì linh. Mà từ nhỏ đến lớn đối với vấn đề có hay không Vô Quái chưa từng bỏ qua.
Hỏi nàng tính thế nào?
Đơn giản nhất chính là bốc một quẻ, nhưng ở nơi nhiều người hiển nhiên sẽ không linh. Vậy chỉ có thể xem vẻ mặt, khí chất, tinh thần để suy đoán.
Lần này sư phụ xuất hành chắc chắn có mục đích, tuy rằng nàng không biết mục đích đó là gì, nhưng ngày đó người đi rất gấp, chỉ riêng điểm này, nàng đã có thể khẳng định nửa đường người sẽ không tùy tiện xem bói cho người khác lãng phí thời gian. Khả năng duy nhất có thể khiến người xem bói chính là người có tướng mạo kỳ lạ — sư phụ nàng đặc biệt có ham thích này, đối với người có tướng mạo kỳ lạ sẽ đều ngăn lại xem một quẻ, miễn phí.
Trà được mang lên, nàng khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt giống như hờ hững đảo qua từng người.
Có người mắt lớn vô hồn, có người yếu ớt bệnh tật, người lưng hùm vai gấu, có kẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đỉnh. Ngẫu nhiên có một hai người nhìn qua dáng vẻ đường đường nhưng cũng chỉ là nho sinh đọc sách, mà nữ nhân đều là phổ thông bình thường, không có linh khí gì.
Uống một hơi cạn sạch trà trong chén, nàng bỏ vài đồng tiền xuống bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Liên tục đi ba bốn quán trà, Vô Quái chỉ thấy được hai người tướng mạo kỳ lạ.
Người thứ nhất là một tiên sinh kể chuyện tuổi trên dưới bốn mươi, Công Tôn Trì, ở trong trà lâu kể chuyện lưu loát, khiến người người trầm trồ khen ngợi.
Nhìn tướng mạo kia rõ ràng không phải là một người kể chuyện nghèo khổ, hai mắt hữu thần lại ẩn ẩn sát khí, giữa hai hàng lông mày có sự tàn khốc, giơ tay nhấc chân lại mang cảm giác ngoan tuyệt mà người đọc sách không có, rõ ràng là một kẻ đại gian đại ác. Lại nhìn oán khí giữa ấn đường của hắn không tiêu tan, có xu thế như mây đen lượn lờ, chứng tỏ hai tay dính máu, làm không ít chuyện xấu. Che giấu thân phận ở trong quán trà này, là sự ẩn nấp tuyệt vời với hắn.
Vô Quái lắc đầu – dựa theo tâm tính của sư phụ, tuyệt đối không chọc vào người phiền toái như vậy.
Một người khác chính là cô nương mười sáu mười bảy tuổi hát rong trong quán trà, tên là Liên Hoa, ôm tỳ bà che nửa mặt, nhẹ giọng ngâm xướng giữa quán trà ồn ào, nghe nói nàng là bảo vật của quán trà kia, vô số nam tử không tiếc tiền để được nghe nàng hát.
Nhưng……
Ánh mắt của nàng tuy đẹp nhưng hốc mắt sâu hoắm, hai gò má xinh xắn nhưng xương gò má quá cao, ấn đường nhỏ hẹp, hơn nữa khi khẽ mím môi cả người trở nên uể oải, rõ ràng là người vô cùng bất hạnh, xui xẻo bám quanh. Nam tử có giao tình với nàng nhất định cũng dính một thân xui xẻo, nếu như cưới làm vợ, nạp thiếp, chắc chắn sẽ rơi vào cảnh ngươi không vào địa ngục thì vào địa ngục.
— Sư phụ nàng chỉ sợ tránh nạn không kịp, cũng tuyệt đối không tiếp xúc với nàng.
Dù là hai người này đều không có khả năng, Vô Quái thở dài: Chỉ có tiếp tục tìm. Mà thành Lạc Dương to lớn này, phải tìm đến khi nào đây. Có điều đây cũng là phương pháp duy nhất.
Đi qua không ít nơi, Vô Quái không có thu hoạch gì, cảm thấy hơi nhụt chí, cứ thế đi bộ lang thang trên đường – đến khi nhìn lại, đã sắp đến giờ lên đèn.
Đang giật mình muốn trở về, đám người phía trước đột nhiên tản ra, vài thị vệ mặc áo giáp đen cưỡi ngựa đi lên trước, la lớn: “Toàn bộ nhường đường, Quốc sư đại nhân giá lâm.”
Nghe được hai chữ Quốc sư, đám người rất phối hợp nhường đường.
Vô Quái cũng theo dòng người đứng sang bên cạnh, có chút tò mò về phía kia — Quốc sư?
Lúc này, hai người bên cạnh Vô Quái bắt đầu thấp giọng bàn tán.
“Nghe nói Quốc sư đại nhân có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, hiện tại là sủng thần trước mặt hoàng thượng, có khả năng lật tay làm mây, úp tay làm mưa, quyền lực khuynh đảo triều chính.” Nói xong, người nọ còn chậc chậc vài tiếng, tràn đầy hâm mộ.
Tên còn lại đưa ra dị nghị: “Những chuyện khác ta đều đồng ý, nhưng tướng mạo khuynh quốc thì chưa chắc, ai cũng biết trước giờ Quốc sư luôn luôn che mặt, người gặp qua khuôn mặt thực sự của hắn chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, khuynh quốc khuynh thành có lẽ chỉ là lời đồn mà thôi.”
“Không có lửa làm sao có khói, nếu đã truyền ra rất có khả năng là thật.”
“Ta lại cảm thấy không thể, ngươi nghĩ xem, Quốc sư đại nhân là nam, nào có người nào dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung nam tử? Tám phần là bịa đặt rồi.”
“Ngươi nói…… cũng đúng.”
Bởi vì đứng gần, đối thoại của bọn họ lọt vào tai Vô Quái không sót một chữ, lòng hiếu kỳ của nàng cũng theo đó mà tăng lên.
— Quốc sư khuynh quốc khuynh thành? Đáng để nàng xem thử một chút.
Đang nghĩ, đám người lại bắt đầu xôn xao, thì ra là cỗ kiệu của Quốc sư đã đến, mọi người đều nâng đầu muốn nhìn xem hình dáng của Quốc sư.
Vô Quái cũng dài cổ ra nhìn……
Cỗ kiệu thật đẹp đẽ.
Bên ngoài viền vàng, rèm trắng cửa trắng, trên đỉnh kiệu nạm một đóa diên vĩ màu xanh ngọc càng thêm vài phần xinh đẹp.
Chỉ tiếc cỗ kiệu tám người khiêng này lại bị che kín chặt chẽ — cái gì cũng không nhìn thấy, thật là.
Cỗ kiệu đi đến trước cửa một quán rượu. Kiệu phu đi đầu la lớn: “Dừng kiệu –”
Kiệu lớn vững vàng dừng lại.
Mành được xốc lên từ bên trong, trước sự chứng kiến của mọi người, một nam tử từ trong kiệu bước ra. Áo trắng tóc đen, dáng người thon dài, phiêu dật tự nhiên, bóng dáng tuyệt đối là còn Phan An hơn cả Phan An. Đáng tiếc, người nọ đeo một chiếc mặt nạ màu vàng che đi dung nhan, làm cho người ta không nhìn thấy.
Quốc sư đại nhân theo sự dẫn dắt của tùy tùng bước vào quán rượu kia, biến mất khỏi tầm mắt của Vô Quái.
“Ôi……” Không ít người đều thở dài tiếc hận.
Vô Quái xoay người sang một đại hán đứng bên cạnh, lễ phép hỏi: “Xin hỏi…… Quốc sư tên gọi là gì?”
Người nọ nhìn thoáng qua nàng, mang theo vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi hỏi Quốc sư của Lạc quốc ta? Thế nhưng ngươi không biết?”
“Phải.” Vô Quái gật gật đầu — không biết đối với nàng mà nói rất bình thường.
“Tả Quốc sư, Tả Phi Sắc, ngươi lại không biết?” Vẻ mặt của người nọ giống như gặp được chuyện gì vô cùng đại nghịch bất đạo.
Vẻ mặt Vô Quái không chút thay đổi nói lời: “Cám ơn”, sau đó xoay người rời đi.
— Tả Phi Sắc, tên rất thú vị.
Trên đường đám người chậm rãi khôi phục lại như cũ, nhân vật chính đã vào bên trong quán, nhìn không tới, chỉ có tan.
Vô Quái chậm rì rì bước đi, khi đi ngang qua quán rượu kia, nàng ngẩng đầu lên nhìn – trên bảng hiệu thiếp vàng là vài chữ như rồng bay phượng múa: Thiên hạ đệ nhất lâu.
“Kẽo kẹt –” Một phiến cửa sổ sát đường bị mở ra.
Theo tiếng động, Vô Quái đưa mắt nhìn lại.
Một thị nữ vừa mở cửa sổ ra, thoáng lui lại mấy bước, buông xuống một tấm mành bằng tơ, mở cửa sổ là vì thông khí, mà buông mành là vì che khuất tầm mắt bên ngoài.
Khi mành tơ chậm rãi buông xuống, thoáng chốc nhưng cũng đủ cho Vô Quái nhìn thấy cảnh tượng phòng trong.
Hai nam tử đang đứng.
Một vị là Quốc sư mang mặt nạ, mà một vị khác……
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, bước chân Vô Quái giống như bị cố định trên mặt đất.
Cửa sổ mành tất nhiên đã buông xuống, nhưng nàng vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu lên.
Người kia, sống lưng thẳng tắp, vầng trán cao, mi thuận mắt sáng, quý khí bức người, đây là đế vương thiên cổ, tướng mạo chân quân!
Người này ngày sau nhất định nhất thống thiên hạ, thiên cổ lưu danh.
Trong lòng chấn động, Vô Quái thật lâu không động đậy.
Thiên hạ phân chia đã trăm năm, mà nay cuối cùng cũng có người bình định.
Từ nay về sau, thiên hạ quy về một mối!
Hít sâu mấy hơi thở, nàng cố gắng bình phục tâm tình của mình, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ: Người này mặc trang phục Lạc quốc, lại ở cùng với Quốc sư, chính là người Lạc quốc. Mà đương kim thiên tử tính đến nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, còn người kia có lẽ chỉ vừa qua nhược quán, không phải là đương kim Thánh Thượng. Nhưng tướng mạo đế vương kia rõ ràng là hậu duệ quý tộc, mà không phải là nhân tài mới xuất hiện, từ bình dân sinh ra. Quanh thân hắn còn có long khí, như thế chắc chắn xuất thân từ nhà đế vương.
Mà nhà đế vương……
Đương kim Thánh Thượng có ba hoàng tử, người thứ nhất là Thái tử Hàn Thịnh, thứ hai là Nhị hoàng tử Kỳ vương Hàn Tô, cuối cùng chính là Tam hoàng tử Hàn Bích.
Hàn Tô là hoàng tử đoản mệnh không được sủng ái, hơn nữa nàng còn biết hắn. Tam hoàng tử Hàn Bích tuổi lại quá nhỏ, cho nên người trước mắt này chỉ có thể là đương kim Thái tử Hàn Thịnh.
Đế vương tương lai của một nước, bá chủ thiên hạ!
*
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xuất hiện nhóm nhân vật mấu chốt…
__Hết chương 7__
“Làm phiền tiên sinh.” Hàn Tô mỉm cười nói lời cảm tạ.
Đi được một lúc, Vô Quái phát hiện ra đường về Tây uyển không giống như trong ấn tượng.
“Từ tiên sinh, đường này……” Nàng đắn đo mở miệng.
“Lão sinh có mấy câu muốn nói với cô nương, cho nên cố ý đi đường vòng, mong rằng cô nương thứ lỗi.” Từ quản gia quay người lại hơi cúi người, sau đó đưa bàn tay chỉ về phía đình nhỏ cách đó không xa: “Cô nương, mời.”
Vô Quái nhìn đình kia, bên trong đã dọn xong ấm trà, chén đĩa trên bàn, xem ra vị Từ tiên sinh này đã dự tính từ trước. Cũng được, như thế thì tâm sự một chút đi.
Vào trong đình, Từ quản gia trước tiên rót trà cho nàng và mình, sau đó mới ngồi xuống đối diện nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Từ tiên sinh, có chuyện cứ nói thẳng.”
Từ quản gia chần chờ một chút, mới cất lời: “Vương gia đã thuật lại chuyện tình một tháng qua với lão sinh. Ngày ấy, trong núi nếu không gặp cô nương, chỉ sợ…… May mắn, thật sự là vô cùng may mắn. Cô nương chính là quý nhân của Vương gia.” Trong lời nói của hắn còn có vài phần kinh sợ với chuyện đã qua.
Quý nhân thì nàng không đảm đương nổi, Vô Quái lắc đầu: “Không dám nhận. Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi.” Sau đó nàng im lặng chờ hắn nói tiếp.
“Nghe Vương gia nói, cô nương biết thuật bói toán, lời nói của cô nương giống hệt Thanh đại sư, thật là lợi hại. Không biết sư phụ của cô nương là người phương nào?” Thời điểm Từ quản gia hỏi chuyện này có vẻ rất cung kính. Bói toán xưa nay là điều thần bí, mọi người đều không dám thất lễ, huống chi nếu những lời Vương gia nói là thật, như thế vị tiểu cô nương trước mặt này nhất định không phải người đơn giản.
“Ta không có sư phụ, chỉ tự mình xem Chu dịch*, nghiền ngẫm nhiều hơn mà thôi.” Sư phụ đã nói không thể tiết lộ sư môn, cũng không thể nhắc đến người, vì thế Vô Quái đem tất cả đổ lên thông điển bói toán.
*Chu dịch: Sách dạy xem bói.
Xem ra là nàng không muốn nói, Từ quản gia suy nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thán: “Cô nương tuổi còn nhỏ, tự học thành tài, thật sự là không đơn giản.”
“Nào có, chỉ biết sơ sài mà thôi.”
Hai người gian lại tiếp tục im lặng.
Lại một lát sau, Từ quản gia rốt cục nói ra mục đích của mình: “Cô nương…… Có thể thay Vương gia bói một quẻ hay không?”
Vô Quái cũng không cự tuyệt, trực tiếp hỏi: “Muốn bói về chuyện gì?”
“Xem xem Vương gia có thể vượt qua kiếp nạn nhược quán này hay không.” Kỳ nhược quán đã không còn xa, nỗi lo của Từ quản gia cũng càng lúc càng lớn. Lúc trước, hắn cho rằng Vương gia đã gặp tai kiếp, sẽ không trở về được. Hiện nay được Vô Quái cô nương cứu, có phải tai kiếp đã được hóa giải hay không?
Vô Quái nhíu mi: “Kiếp nạn nhược quán của Hàn Tô ta đã thay hắn bói một quẻ, bây giờ còn chưa tới thời điểm, chữ ‘Tô’ trong tên của hắn chính là một chút hy vọng sống. Hơn nữa bói toán có ba nguyên tắc,‘Vô sự không bói, bất động không bói, bói rồi không bói’, cho nên ta sẽ không bói lại một lần nữa.”
Vẻ mặt Từ quản gia thể hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại dấu đi: “Một khi đã như vậy, thật sự không nên bói nữa, đã phiền toái cô nương rồi.”
“Không có gì.”
Hai người tiếp tục hàn huyên trong chốc lát, Vô Quái là người ít nói, thấy không có chuyện gì liền chủ động đưa ra lý do muốn nghỉ ngơi để cáo từ.
Sau khi đưa nàng trở về Tây uyển, Từ quản gia trở lại phòng trong, một mình cân nhắc: Tiểu cô nương này, có thể chính là người trong lời nói của nương nương năm đó, người Vô Mệnh có thể cứu Vương gia hay không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi ngủ một giấc no say, sáng sớm Vô Quái đã tỉnh dậy chuẩn bị đến chợ đi bộ một vòng, dò hỏi xem có tin tức của sư phụ hay không.
Nàng hỏi thăm nha hoàn Thanh Trúc một chút, cũng nói rõ hướng đi của mình sau đó lập tức ra ngoài.
Bởi vì ra ngoài sớm nên nàng phải tự đi mua đồ ăn, nếu cùng bọn họ dùng bữa tại Vương phủ, Hàn Tô nhất định sẽ theo nàng ra chợ, sẽ rất bất tiện, dù sao chuyện nàng có sư phụ vẫn phải giữ bí mật.
Vẫn là trang phục tiểu đồng, quần áo mộc mạc mặc ở trên thân thể của nàng lại có vài phần tao nhã.
Đi trên con đường đông đúc nhất nhì Lạc Dương, cảm nhận đường đá dưới chân, nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mặt, Vô Quái không quen lắm — là nàng không thích những nơi có quá nhiều người sao?
Sau khi ăn vằn thắn tại một cửa hàng đơn giản ven đường, Vô Quái quyết định đến trà lâu thử vận may — nơi đó người đến người đi, có vẻ dễ thu được tin tức.
Đi một lúc, trước mặt xuất hiện một quán trà nhìn qua rất là náo nhiệt đúng như mong muốn của nàng.
Vô Quái cất bước đi vào, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, lại gọi một chén trà, ánh mắt lướt nhìn chung quanh một vòng, âm thầm bấm ngón tay dưới bàn.
Nàng không tính ra được sư phụ đang ở đâu, nhưng nàng có thể tính được những người khác? Ở đây nhiều người như vậy, thử nhìn xem trước mặt có ai trong vòng một tháng gần đây gặp được sư phụ hay không.
Vấn đề có hay không đơn giản như vậy, rất nhiều xem bói mọi người cảm thấy không tin, dù sao đáp án phần lớn là trùng hợp.
Nhưng, loại chuyện này trước giờ đều là tin thì linh. Mà từ nhỏ đến lớn đối với vấn đề có hay không Vô Quái chưa từng bỏ qua.
Hỏi nàng tính thế nào?
Đơn giản nhất chính là bốc một quẻ, nhưng ở nơi nhiều người hiển nhiên sẽ không linh. Vậy chỉ có thể xem vẻ mặt, khí chất, tinh thần để suy đoán.
Lần này sư phụ xuất hành chắc chắn có mục đích, tuy rằng nàng không biết mục đích đó là gì, nhưng ngày đó người đi rất gấp, chỉ riêng điểm này, nàng đã có thể khẳng định nửa đường người sẽ không tùy tiện xem bói cho người khác lãng phí thời gian. Khả năng duy nhất có thể khiến người xem bói chính là người có tướng mạo kỳ lạ — sư phụ nàng đặc biệt có ham thích này, đối với người có tướng mạo kỳ lạ sẽ đều ngăn lại xem một quẻ, miễn phí.
Trà được mang lên, nàng khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt giống như hờ hững đảo qua từng người.
Có người mắt lớn vô hồn, có người yếu ớt bệnh tật, người lưng hùm vai gấu, có kẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đỉnh. Ngẫu nhiên có một hai người nhìn qua dáng vẻ đường đường nhưng cũng chỉ là nho sinh đọc sách, mà nữ nhân đều là phổ thông bình thường, không có linh khí gì.
Uống một hơi cạn sạch trà trong chén, nàng bỏ vài đồng tiền xuống bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Liên tục đi ba bốn quán trà, Vô Quái chỉ thấy được hai người tướng mạo kỳ lạ.
Người thứ nhất là một tiên sinh kể chuyện tuổi trên dưới bốn mươi, Công Tôn Trì, ở trong trà lâu kể chuyện lưu loát, khiến người người trầm trồ khen ngợi.
Nhìn tướng mạo kia rõ ràng không phải là một người kể chuyện nghèo khổ, hai mắt hữu thần lại ẩn ẩn sát khí, giữa hai hàng lông mày có sự tàn khốc, giơ tay nhấc chân lại mang cảm giác ngoan tuyệt mà người đọc sách không có, rõ ràng là một kẻ đại gian đại ác. Lại nhìn oán khí giữa ấn đường của hắn không tiêu tan, có xu thế như mây đen lượn lờ, chứng tỏ hai tay dính máu, làm không ít chuyện xấu. Che giấu thân phận ở trong quán trà này, là sự ẩn nấp tuyệt vời với hắn.
Vô Quái lắc đầu – dựa theo tâm tính của sư phụ, tuyệt đối không chọc vào người phiền toái như vậy.
Một người khác chính là cô nương mười sáu mười bảy tuổi hát rong trong quán trà, tên là Liên Hoa, ôm tỳ bà che nửa mặt, nhẹ giọng ngâm xướng giữa quán trà ồn ào, nghe nói nàng là bảo vật của quán trà kia, vô số nam tử không tiếc tiền để được nghe nàng hát.
Nhưng……
Ánh mắt của nàng tuy đẹp nhưng hốc mắt sâu hoắm, hai gò má xinh xắn nhưng xương gò má quá cao, ấn đường nhỏ hẹp, hơn nữa khi khẽ mím môi cả người trở nên uể oải, rõ ràng là người vô cùng bất hạnh, xui xẻo bám quanh. Nam tử có giao tình với nàng nhất định cũng dính một thân xui xẻo, nếu như cưới làm vợ, nạp thiếp, chắc chắn sẽ rơi vào cảnh ngươi không vào địa ngục thì vào địa ngục.
— Sư phụ nàng chỉ sợ tránh nạn không kịp, cũng tuyệt đối không tiếp xúc với nàng.
Dù là hai người này đều không có khả năng, Vô Quái thở dài: Chỉ có tiếp tục tìm. Mà thành Lạc Dương to lớn này, phải tìm đến khi nào đây. Có điều đây cũng là phương pháp duy nhất.
Đi qua không ít nơi, Vô Quái không có thu hoạch gì, cảm thấy hơi nhụt chí, cứ thế đi bộ lang thang trên đường – đến khi nhìn lại, đã sắp đến giờ lên đèn.
Đang giật mình muốn trở về, đám người phía trước đột nhiên tản ra, vài thị vệ mặc áo giáp đen cưỡi ngựa đi lên trước, la lớn: “Toàn bộ nhường đường, Quốc sư đại nhân giá lâm.”
Nghe được hai chữ Quốc sư, đám người rất phối hợp nhường đường.
Vô Quái cũng theo dòng người đứng sang bên cạnh, có chút tò mò về phía kia — Quốc sư?
Lúc này, hai người bên cạnh Vô Quái bắt đầu thấp giọng bàn tán.
“Nghe nói Quốc sư đại nhân có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, hiện tại là sủng thần trước mặt hoàng thượng, có khả năng lật tay làm mây, úp tay làm mưa, quyền lực khuynh đảo triều chính.” Nói xong, người nọ còn chậc chậc vài tiếng, tràn đầy hâm mộ.
Tên còn lại đưa ra dị nghị: “Những chuyện khác ta đều đồng ý, nhưng tướng mạo khuynh quốc thì chưa chắc, ai cũng biết trước giờ Quốc sư luôn luôn che mặt, người gặp qua khuôn mặt thực sự của hắn chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, khuynh quốc khuynh thành có lẽ chỉ là lời đồn mà thôi.”
“Không có lửa làm sao có khói, nếu đã truyền ra rất có khả năng là thật.”
“Ta lại cảm thấy không thể, ngươi nghĩ xem, Quốc sư đại nhân là nam, nào có người nào dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung nam tử? Tám phần là bịa đặt rồi.”
“Ngươi nói…… cũng đúng.”
Bởi vì đứng gần, đối thoại của bọn họ lọt vào tai Vô Quái không sót một chữ, lòng hiếu kỳ của nàng cũng theo đó mà tăng lên.
— Quốc sư khuynh quốc khuynh thành? Đáng để nàng xem thử một chút.
Đang nghĩ, đám người lại bắt đầu xôn xao, thì ra là cỗ kiệu của Quốc sư đã đến, mọi người đều nâng đầu muốn nhìn xem hình dáng của Quốc sư.
Vô Quái cũng dài cổ ra nhìn……
Cỗ kiệu thật đẹp đẽ.
Bên ngoài viền vàng, rèm trắng cửa trắng, trên đỉnh kiệu nạm một đóa diên vĩ màu xanh ngọc càng thêm vài phần xinh đẹp.
Chỉ tiếc cỗ kiệu tám người khiêng này lại bị che kín chặt chẽ — cái gì cũng không nhìn thấy, thật là.
Cỗ kiệu đi đến trước cửa một quán rượu. Kiệu phu đi đầu la lớn: “Dừng kiệu –”
Kiệu lớn vững vàng dừng lại.
Mành được xốc lên từ bên trong, trước sự chứng kiến của mọi người, một nam tử từ trong kiệu bước ra. Áo trắng tóc đen, dáng người thon dài, phiêu dật tự nhiên, bóng dáng tuyệt đối là còn Phan An hơn cả Phan An. Đáng tiếc, người nọ đeo một chiếc mặt nạ màu vàng che đi dung nhan, làm cho người ta không nhìn thấy.
Quốc sư đại nhân theo sự dẫn dắt của tùy tùng bước vào quán rượu kia, biến mất khỏi tầm mắt của Vô Quái.
“Ôi……” Không ít người đều thở dài tiếc hận.
Vô Quái xoay người sang một đại hán đứng bên cạnh, lễ phép hỏi: “Xin hỏi…… Quốc sư tên gọi là gì?”
Người nọ nhìn thoáng qua nàng, mang theo vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi hỏi Quốc sư của Lạc quốc ta? Thế nhưng ngươi không biết?”
“Phải.” Vô Quái gật gật đầu — không biết đối với nàng mà nói rất bình thường.
“Tả Quốc sư, Tả Phi Sắc, ngươi lại không biết?” Vẻ mặt của người nọ giống như gặp được chuyện gì vô cùng đại nghịch bất đạo.
Vẻ mặt Vô Quái không chút thay đổi nói lời: “Cám ơn”, sau đó xoay người rời đi.
— Tả Phi Sắc, tên rất thú vị.
Trên đường đám người chậm rãi khôi phục lại như cũ, nhân vật chính đã vào bên trong quán, nhìn không tới, chỉ có tan.
Vô Quái chậm rì rì bước đi, khi đi ngang qua quán rượu kia, nàng ngẩng đầu lên nhìn – trên bảng hiệu thiếp vàng là vài chữ như rồng bay phượng múa: Thiên hạ đệ nhất lâu.
“Kẽo kẹt –” Một phiến cửa sổ sát đường bị mở ra.
Theo tiếng động, Vô Quái đưa mắt nhìn lại.
Một thị nữ vừa mở cửa sổ ra, thoáng lui lại mấy bước, buông xuống một tấm mành bằng tơ, mở cửa sổ là vì thông khí, mà buông mành là vì che khuất tầm mắt bên ngoài.
Khi mành tơ chậm rãi buông xuống, thoáng chốc nhưng cũng đủ cho Vô Quái nhìn thấy cảnh tượng phòng trong.
Hai nam tử đang đứng.
Một vị là Quốc sư mang mặt nạ, mà một vị khác……
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, bước chân Vô Quái giống như bị cố định trên mặt đất.
Cửa sổ mành tất nhiên đã buông xuống, nhưng nàng vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu lên.
Người kia, sống lưng thẳng tắp, vầng trán cao, mi thuận mắt sáng, quý khí bức người, đây là đế vương thiên cổ, tướng mạo chân quân!
Người này ngày sau nhất định nhất thống thiên hạ, thiên cổ lưu danh.
Trong lòng chấn động, Vô Quái thật lâu không động đậy.
Thiên hạ phân chia đã trăm năm, mà nay cuối cùng cũng có người bình định.
Từ nay về sau, thiên hạ quy về một mối!
Hít sâu mấy hơi thở, nàng cố gắng bình phục tâm tình của mình, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ: Người này mặc trang phục Lạc quốc, lại ở cùng với Quốc sư, chính là người Lạc quốc. Mà đương kim thiên tử tính đến nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, còn người kia có lẽ chỉ vừa qua nhược quán, không phải là đương kim Thánh Thượng. Nhưng tướng mạo đế vương kia rõ ràng là hậu duệ quý tộc, mà không phải là nhân tài mới xuất hiện, từ bình dân sinh ra. Quanh thân hắn còn có long khí, như thế chắc chắn xuất thân từ nhà đế vương.
Mà nhà đế vương……
Đương kim Thánh Thượng có ba hoàng tử, người thứ nhất là Thái tử Hàn Thịnh, thứ hai là Nhị hoàng tử Kỳ vương Hàn Tô, cuối cùng chính là Tam hoàng tử Hàn Bích.
Hàn Tô là hoàng tử đoản mệnh không được sủng ái, hơn nữa nàng còn biết hắn. Tam hoàng tử Hàn Bích tuổi lại quá nhỏ, cho nên người trước mắt này chỉ có thể là đương kim Thái tử Hàn Thịnh.
Đế vương tương lai của một nước, bá chủ thiên hạ!
*
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xuất hiện nhóm nhân vật mấu chốt…
__Hết chương 7__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook