Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
Chương 48: Hai Mặt Đen

48 Hai mặt đen

Tuy rằng trong không gian của cô có thu thập rất nhiều hạt giống, bao gồm cả rau củ quả, nhưng không có hạt giống của dược liệu.

Bởi vì cô không biết lấy hạt thuốc ở đâu, cô cũng không nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ xuyên không về thời cổ đại, phải cần sử dụng những thứ này để kiếm tiền.

Nếu như ngay từ đầu cô đã biết, cô nhất định phải chuẩn bị đủ các loại hạt giống, đâu cần phải chạy khắp núi để tìm kiếm làm gì cho mệt?

Sau một lúc, Tô Ngữ đào ra hơn chục cây nhân sâm, sau đó trực tiếp đi vào trong không gian, trồng từng cây một.

Có điều, cô vẫn giữ lại một cây, cô chuẩn bị mang về sau khi đi ra khỏi núi, khi trở về sẽ tìm một cái chậu để trồng.

Sau khi nhân sâm được trồng xong, Tô Ngữ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Thời gian trong không gian và thế giới bên ngoài có tỷ lệ là 1: 100, cũng tức là 1 ngày ở thế giới bên ngoài = 100 ngày trong không gian, một năm ở thế giới bên ngoài bằng một trăm năm trong không gian.

Đương nhiên, thời gian này, cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bản thân Ngôn Ngữ cả, sẽ không phát sinh tình trạng lão hóa sớm.

Ngược lại, vì cô ấy thường xuyên uống nước linh tuyền, nên sẽ khiến cô ấy già đi chậm hơn so với những người khác, hoặc cũng sẽ không già đi chút nào.

Trên đường trở về, Tô Ngữ nghĩ đến việc đào một số loại thảo mộc khác, trồng trong không gian, sau này tìm cơ hội lấy ra kiếm tiền.

Nhưng sau khi thật sự tìm kiếm, cô nghĩ ra một vấn đề, thật ra ngoại trừ nhân sâm, cô không biết bất kỳ loại thảo dược nào khác cả.

Nhưng Tô Ngữ cũng không còn vướng bận nhiều, cô có nhiều sách như vậy, nhất định phải có một cuốn về dược liệu, khi nào có thời gian thì đọc kỹ một chút, rồi sau đó trở lại núi đào bảo vật sau.

Có điều, một chuyến này, ngoài nhân sâm, không thể nói là không có thu hoạch.

Khi Phì Phì và tiểu Bạch thấy cô có tâm trạng tốt, bọn họ cũng trở nên vui vẻ.

Phì Phì vui vẻ cũng không sao, nhưng ra tay thì lại không biết nặng nhẹ tý gì.

Những con gà và thỏ rừng thỉnh thoảng xuất hiện trong rừng đều bị nó chụp chết bằng một nhát chân, chụp tới với tốc độ sét đánh.

Tô Ngữ từ trong không gian lấy ra một cái sọt, bỏ vào đó một tá thỏ, gà rừng rồi cõng chúng trên lưng.

Vừa đi xuống núi, trong lòng thầm than thở, may mà không bị cào chết, nếu không, phải miễn cưỡng ném vào trong rừng cây.

Nếu không, khi cô quay về với một bầy con mồi có dấu móng vuốt, cô nên ăn nói với Khương Kỳ và Tô Ngôn như thế nào?



Chẳng lẽ bảo là bị cô cào chết à?

Nghĩ đến đây, Tô Ngữ không khỏi bậ, khiến Philip Phì Phì ở bên cạnh có chút khó hiểu.

“Chị đang cười cái gì vậy?” Phì Phì không hiểu hỏi.

Tô Ngữ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phì Phì, trong lòng không khỏi nở một nụ cười vui vẻ hơn.

Khi tâm trạng tốt, cũng có thể bước đi nhanh hơn, chặng đường trở về, Tô Ngữ chỉ mất một nửa thời gian.

Lúc cô vào núi là khoảng canh ba, cũng tức là chưa tới một giờ bốn mươi lăm.

Sau khi ở trên núi một giờ, cộng với việc quay lại mất nửa giờ, khi cô đến cổng sân thì đã hơn ba phần tư giờ, hình như cũng đã gần năm sáu giờ.

Cũng may lúc này là mùa hè, trời tối muộn, lúc này bầu trời vẫn còn sáng, mặt trời nghiêng về phía tây, nhưng vẫn chưa lặn hoàn toàn.

Tô Ngữ vừa về liền liếc mắt nhìn công trường, thợ thủ công vẫn đang hăng say làm việc, ước chừng nửa giờ nữa mới có thể dừng công việc.

Tô Ngữ đẩy cánh cửa nhỏ đi vào trong sân, nhưng không thấy Tô Ngôn và Vương Trụ Tử ở trong sân, lúc Tô Ngữ đang nghi hoặc, thì Tô Ngôn đi ra khỏi phòng.

Tô Ngôn nhìn thấy Tô Ngữ mang sọt trên lưng, cảm thấy kì lạ, khi Tô Ngữ vừa bước vào, đặt sọt xuống đất, hắn đi tới nhìn đồ trong sọt, thì sửng sốt khi nhìn thấy thứ bên trong, “Chị, chị vào núi một mình ạ? “

Tô Ngữ nghe xong lời này, ngược lại hỏi:” sao em lại không nghĩ tới là anh rể em vào núi bắt mang về?”

Tô Ngôn bĩu môi, nhìn chị của mình rồi nói: “Anh rể đi săn đều dùng cung tên, những con mồi này, không có vết thương, nhất định không phải do anh rể mang về.”

Thấy Tô Ngôn nói như vậy, Tô Ngữ cũng vui vẻ gật đầu cười nói: “Tiểu Ngôn thật là thông minh.”

Tô Ngôn bất đắc dĩ nói: “Chị à, chị đừng suốt ngày coi em như trẻ con có được không.”

Tô Ngữ nghe vậy lớn tiếng bật cười haha, cô vươn tay xoa đầu Tô Ngôn, “Em vốn dĩ đã là trẻ con rồi còn gì.”

Tô Ngôn rất buồn rầu trước hành vi này của chị gái, hắn cũng gần mười tuổi rồi, nhưng chị gái hắn vẫn luôn coi hắn như trẻ con vậy.

Nheo mắt, Tô Ngôn chợt nhận chị là chị đang chuyển chủ đề, lập tức xụ mặt nói thẳng: “Chị à, chị còn chưa trả lời em, sao lại vào núi một mình?”

Tô Ngữ bất lực, nhóc con này, sao lại không dễ dụ vậy?



Nhìn bộ dạng xụ mặt này của em ấy, đúng là rất giống Khương Kỳ mà, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Tô Ngữ không ngừng than thở trong lòng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, cười nói: “Bản lĩnh của chị em còn không biết à, đến anh rể của em còn không đánh được lại kìa, đừng lo lắng quá.”

“Là vậy à? Sao tôi lại không biết vậy nhỉ?”

Tô Ngữ vừa nói xong, thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm ở phía sau, Tô Ngữ không cần nhìn cũng biết chủ nhân của giọng nói kia là ai.

Khi cô chậm rãi quay đầu lại, cô nhìn thấy Khương Kỳ đang đứng ở đó với khuôn mặt đen kịt, đôi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm cô không chớp.

Tô Ngữ chột dạ cười cười, sau đó nói: “Anh xem, gà, thỏ nhiều như vậy, hai ngày này không cần phải mua thịt nữa.”

Khương Kỳ xụ mặt đi tới trước mặt Tô Ngữ nói “ Ai cho cô một mình đi lên núi? Cô không phải không biết trên núi có hổ à? “

Tô Ngôn cũng bước đến bên cạnh Khương Kỳ, đồng thanh nói: ” Chị thật không nghe lời gì cả”

Tô Ngữ cạn ngôn, sao cô lại nhìn thấy hai người này rất giống anh em vậy trời?

“Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ không đi nữa, nếu có muốn đi thì cũng cùng mọi người đi được chưa?” Tô Ngữ bảo đảm nói.

Nhận được sự bảo đảm của Tô Ngữ, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đều đồng thời giãn ra.

Khương Kỳ vừa muốn nhấc giỏ lên thì đã nhìn thấy một gốc cây thực vật trên đầu con mồi.

“Nhân sâm?” Khương Kỳ kinh ngạc nói.

Tô Ngữ lúc này mới híp mắt cười, nói: “Đúng vậy, tôi tình cờ đào được. Đáng tiếc sô tuổi còn nhỏ không đáng được bao nhiêu, nhưng chúng ta cũng có thể trồng mà.”

Khương Kỳ nghe xong không nói gì nhiều. Tô Ngôn thì lại hoàn toàn không hiểu, nên cũng không nói gì.

Bởi vì con mồi đã chết rồi, trong lúc nắng nóng như thế này, chỉ có thể nhanh chóng xử lý sạch sẽ.

Có điều, cũng không thể giống như Tô Ngữ nói, ngày mai đem tới nấu cho công nhân ăn.

Nguyên nhân chính là, Tô Ngữ quên mất đây là thời cổ đại, lấy đâu ra tủ lạnh, nhà bọn họ cũng không có băng, cho nên không có cách nào bảo quản, dù chỉ để qua một đêm, ước chừng sẽ có mùi.

Vì vậy, sau khi Tô Ngữ và Khương Kỳ nhanh chóng xử lý con mồi, bọn họ để lại một con gà, cho phần còn lại vào một cái chậu lớn, hai người khiêng ra ngoài sân.

Lúc này đám thợ thủ công đang hoàn thành công việc, trông thấy hai người Tô Ngữ và Khương Kỳ bưng cái chậu lớn đi ra ngoài, có chút kì quái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương