Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
Chương 47: Tìm Nhân Sâm

47 tìm nhân sâm

Ơ, thế không phải dược liệu ở cổ đại đều được tìm thấy ở trên núi à?

“Nhân sâm với linh chi trong tiệm thuốc là ở đâu ra vậy?” Tô Ngữ không cam lòng hỏi.

“Đương nhiên, là có người gieo trồng khá nhiều, ở hoang dã cũng có, nhưng không phải là thứ chỉ cần tùy tiện lên núi là hốt được.” Phì Phì giải thích một cách bất lực.

Sao nó lại cảm thấy, so với chủ nhân, thì nó mới là mèo giống người hơn vậy? Đến cả cái này mà chủ nhân cũng không biết, ui mất mặt quá.

Phì Phì than thở trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tô Ngữ lúc này mới cảm thấy xấu hổ, vụng trộm chạy lên núi, còn nghĩ có thể đào được nhân sâm và linh chi, sau đó có thể giải quyết được tình trạng khó khăn hiện tại, nhưng ai biết được, còn chưa có đi vào đã bị Phì Phì đập cho một kích thế này.

Nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của Tô Ngữ, trong mắt Phì Phì lóe lên gian xảo, nhưng trong miệng lại nói: “Nếu không em cho chị một cái chủ ý, nhất định là có thể kiếm tiền.”

Tô Ngữ nghe được lời này, lập tức vui vẻ nói: “Được đó” “Nói mau.”

Phì Phì hắng giọng, rồi nói: “Núi này không phải còn có ba con hổ à? Nếu hốt cả một ổ, đảm bảo có tiền liền.”

Tô Ngữ:…....

Đây là đang ngại cô chết không đủ nhanh à?

Khinh thường nhìn Phì Phì, Tô Ngữ nhấc chân đi về phía ngọn núi, cô biết ngay mà, Phì Phì trả đáng tin cậy tý gì, vậy mà vẫn còn tin tưởng tìm nó tìm chủ ý mới chết chứ.

Nhìn thấy Tô Ngữ đang nhanh chóng đi về phía ngọn núi, Phì Phì cũng vội vàng đi theo, đương nhiên Tiểu Bạch cũng theo sát phía sau.

Trên đường đi, Tô Ngữ nhìn thấy có rất nhiều hoa dại đủ loại màu đỏ, vàng, hồng, tím với hình dáng to nhỏ khác nhau.

Mặc dù không biết chúng là loại hoa gì, nhưng chúng thực sự rất đẹp, Tô Ngữ nhìn những bông hoa này, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Càng đi càng vào sâu, đến khi Tô Ngữ không còn tìm được “đường” nữa, khắp nơi đều là cỏ dại và hoa dại, cùng một số cây cũng không tính là cao lắm.

Thỉnh thoảng, thỏ, gà rừng v.v ... từ trong bụi cỏ chui ra, sau khi nhìn thấy Tô Ngữ, bọn nó liền nhanh chóng bỏ chạy.

Đương nhiên, Tô Ngữ không quan tâm đến những con vật nhỏ này, cô vẫn nuôi hy vọng, nói không chừng, còn có thể gặp được một cây nhân sâm nữa ấy.



Phì Phì và tiểu Bạch, đi theo cô, rõ ràng là rất khác với cô ấy. Cho dù đó là một con gà rừng, một con thỏ hay một con chim lạ hạ xuống đất, cả hai đều sẽ lao vào chúng. Ngay cả khi bọn nó không thể bắt được chúng, bọn nó vẫn khí thế bừng bừng.

Tô Ngữ có thể thấy tiểu Bạch thực sự không thể bắt được, cho nên Phì Phì mới coi như là một trò chơi, chứ với bản lĩnh này của Phì Phì, thì mấy cái con vật này phải rửa sạch cổ, để em ấy một trảo bắt được rồi.

Khi đi về phía trước một lúc thì dừng lại, Tô Ngữ sẽ luôn lục tung đám cỏ hai bên, hy vọng có thể tìm được mục tiêu của mình.

Vào mùa hè, lá sâm ẩn trong cỏ, hoa héo úa, nhân sâm còn chưa chuyển sang màu đỏ nên thực sự rất khó tìm.

Tô Ngữ tìm nửa canh giờ cũng không tìm được một cây, lại bước lên hai bước, mệt đến mức đi không nổi, đành ngồi dưới đất.

Phì Phì lúc này cũng chạy tới, nhìn Tô Ngữ mồ hôi đầm đìa, trêu ghẹo nói: “Nhìn đi, lúc nãy em cũng đã nói rồi, đâu có dễ tìm như vậy chứ.”

Tô Ngữ sau khi nghe được lời này cũng mặc kệ, lấy linh tuyền từ trong không gian ra uống một hơi, sau đó cầm lấy một cái quạt, tiếp tục quạt cho chính mình.

Tay phải quạt quạt, tay trái vô tình đặt trên mặt đất, vừa chạm vào mặt cỏ mềm mại, Tô Ngữ đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Ay da, ngốc quá mà.” Tô Ngữ nói lời này, giơ tay trái đánh đầu.

Thấy vậy, Phì Phì rất khó hiểu, “Chị bị sao vậy?”

Tô Ngữ nhìn Phì Phì, hối hận nói: “Chị lại đem dị năng của mình quên mất rồi.”

Phì Phì nghe vậy lập tức hiểu ra.

Đúng vậy, Tô Ngữ có dị năng mà, hơn nữa lại còn là dị năng hệ mộc.

Nếu muốn tìm thực vật ở trên núi, vậy không phải dễ như trở bàn tay?

Nhìn thấy Tô Ngữ có bộ dạng hối hận, Phì Phì thoải mái nói: “Lâu rồi không dùng, chị quên rồi à.”

Đúng vậy, cuộc sống dễ dàng, cô thậm chí còn không nghĩ tới dị năng của mình lại có chỗ hữu dụng như vậy, theo thời gian, thì trực tiếp bị lãng quên đi.

Tô Ngữ lắc đầu, cô vẫn còn quá buông thả quá rồi, đây là thứ có thể bảo vệ tính mạng của cô, làm sao cô có thể quên được, cô phải lên kế hoạch cho tương lai thật tốt mới đúng.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là xem có tìm được nhân sâm hay không đã.



Cô uống một ít nước đun sôi pha với Linh Tuyền, lấy lại sức, thu cây quạt trong tay vào không gian, Tô Ngữ đặt lòng bàn tay xuống đất.

Cô nhắm mắt cảm nhận bằng trái tim mình, từ mảnh đất nhỏ dưới tay cô từ từ mở rộng ra xung quanh, sức mạnh của dị năng quét qua từng tấc đất, còn có thể biết rõ cây cỏ mọc trên mảnh đất này là gì.

Sau khoảng một phần tư giờ, năng lực của Tô Ngữ sắp dùng hết rồi, mồ hôi lấm tấm trên trán, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Phì Phì ngồi sang một bên nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Tô Ngữ, nhìn thấy tình cảnh này, nó muốn mở miệng phát ra âm thanh, khiến Tô Ngữ phải nhanh chóng dừng lại.

Nó còn chưa kịp nói, Tô Ngữ đã mở to mắt, vui vẻ nói: “Tìm được rồi.”

Phì Phì mở miệng sửng sốt một lúc, sau đó mới nói: “Vậy là được rồi.”

Tô Ngữ cũng không vội đi đào nhân sâm, bởi vì cô biết nó nằm ở đâu, vì vậy trước tiên nên phục hồi sức lực cái đã.

Sau khi uống một chút nước cũng như ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, Tô Ngữ đứng dậy, đưa Phì Phì và tiểu Bạch đi về phía con đường mà bọn họ đi đến.

“Đi về đi ư?” Phì Phì không hiểu, không phải nói muốn tìm nhân sâm à?

“Bây giờ chúng ta đi hướng này đào.” Giọng điệu của Tô Ngữ nhẹ nhàng, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Đi thẳng được mấy trăm mét, Tô Ngữ rẽ trái, đi thêm một trăm mét Tô Ngữ liền dừng lại.

Cô không nói gì, lấy ra một cây gậy, nhẹ nhàng dùng nó quẹt qua đám cỏ lộn xộn.

Sau một hồi tìm kiếm, Phì Phì thấy Tô Ngữ đang nhẹ nhàng cắm cây gậy trên tay xuống đất, dù vậy cây gậy vẫn chỉ cắm được nửa chừng xuống đất.

Tô Ngữ lấy ra một sợi dây đỏ khác, trên dây có một đồng tiền buộc chặt, chỉ thấy cô buộc sợi dây đỏ vào cành và lá cây sâm, sau đó cúi đầu lạy hai lần, rồi mới nhẹ nhàng dùng xẻng đào.

Cái này là do Tô Ngữ xem trên TV, là phim tài liệu nói về người dân lên núi Trường Bạch đào nhân sâm.

Chương trình của bọn họ phức tạp hơn nhiều, nhưng Tô Ngữ không thể nhớ hết được, dù sao cũng đã lâu rồi, nhưng dù chỉ nhớ sơ qua thì chắc cũng gần giống như vậy.

Nhân sâm mà Tô Ngữ đào được hiện tại chỉ có hai cái cành, tức là chỉ có hai nhánh, mỗi nhánh có năm lá, thường được gọi là “nhị giáp”, cho thấy đó là củ sâm ba năm.

Tô Ngữ đại khái chỉ nhìn lướt qua, trong khu vực này có ít nhất mười mấy cây nhân sâm như vậy.

Nhân sâm một năm như vậy giá trị không bao nhiêu, Tô Ngữ cũng không có ý định bán đi, cô dính vào mặt đất, đào ra toàn bộ, sau đó trực tiếp trồng vào trong không gian.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương