Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 35: Bán Dưa Hấu
35: bán dưa hấu
Tô Ngữ từ miệng của người hầu Lục Du Kỳ biết được, hóa ra là Lục Du Kỳ là thiếu gia của Lục phủ ở trong trấn.
Lục phủ là thế gia vọng tộc ở trong thị trấn, người đứng đầu của Lục phủ là Lục Hồng. Nhà họ Lục chủ yếu kinh doanh trà, sứ, ngọc, lụa ... Nhà hắn đều tham gia vào lĩnh vực này.
Biết gia đình Lục Du Kỳ, Tô Ngữ rất yên tâm về việc bán dâu tây cho anh ta với giá vài lượng mỗi ngày.
Xem ra anh ta mua mấy quả dâu tây này không phải chỉ để chiếu cố cho Khương Kỳ, dù sao thì đối với nhà bọn họ, mấy cân dâu tây này quả thực không thể ăn nổi, gia đình giàu có, lại có nhiều người, người tới người lui cũng càng nhiều.
Trong nháy mắt đã bước sang tháng sáu, Tô Ngữ tính ra, trong một tháng năm này, thu nhập từ việc bán dâu tây tổng cộng là 30 lượng, quả là một khoản tiền không nhỏ.
Vào tháng 6, những quả dưa hấu ở ruộng dưa cũng chín rộ.
Tô Ngữ đầu tiên hái một quả dưa hấu chín, cắt nó sau bữa tối, Tô Ngôn và Khương Kỳ đều nói rằng nó rất ngon.
Không giống như dâu tây, dưa hấu là món giải khát để ăn vào mùa hè.
Tuy nhiên, lần này Tô Ngữ không có ý định mang dưa hấu đến thị trấn bán, chủ yếu là vì bọn họ không có phương tiện đi lại.
Nếu dùng xe ba gác đẩy đi, một chuyến đi cũng mất rất nhiều công sức, xe cũng chẳng để được mấy quả.
Khi người hầu của nhà họ Lục đến mua dâu tây, Tô Ngữ bảo anh ta mang về một ít dưa hấu, nói với anh ta nếu Lục Du Kỳ thấy nó ngon, thì để anh ta đến đây một chuyến.
Vốn tưởng rằng Lục Du Kỳ ít nhất 2 ngày sau mới tới, nhưng không ngờ buổi chiều ngày hôm đó anh ta đã đến rồi.
Đón Lục Du Kỳ vào sân, không đợi Tô Ngữ và Khương Kỳ mở miệng, Lục Du Kỳ đã mở miệng nói trước.
“Anh Khương, lúc trước em đã để ý mọi người trồng dưa hấu rồi, vẫn là đại ca nhớ đến em, dưa hấu vừa chín liền đưa cho em.”
Khương Kỳ mở miệng cười, “Cũng không phải cho cậu ăn chùa.”
Lục Du Kỳ không thèm để ý, cười nói, “Chẳng lẽ còn muốn em trả tiền ư?”
Không đợi Khương Kỳ trả lời, Tô Dư đã phá lên cười, “Mời cậu ăn mấy quả dưa hấu kia, đương nhiên không phải muốn tiền của cậu, chỉ là, chúng tôi muốn làm ăn với cậu thôi.”
“Làm ăn gì?” Lục Du Kỳ tò mò hỏi.
“Câụ cũng thấy rồi đấy, chúng tôi trồng rất nhiều dưa hấu, nếu để tôi với đại ca cậu đem lên trấn bán, vậy thì mất rất nhiều công sức, nhà mấy người không phải có cửa hàng ư? Không bằng đem bán cho mấy người, để mấy người bán ra ngoài. ”Tô Ngữ nói xong thì nhìn Lục Du Kỳ chờ hắn trả lời.
Lục Du Kỳ nghe vậy thì liền vui vẻ “Đương nhiên là được.” Đảo mắt một cái, nói tiếp, “Chỉ là nếu bán cho em, vậy giá cả....…”
Khương Kỳ liếc mắt nhìn hắn “Ở chỗ này rồi còn làm khách cái gì? Nếu đã bán cho cậu rồi, thì tự nhiên sẽ theo giá buôn, không thể để cậu kiếm tiền không công được.”
Lục Du Kỳ nghe vậy liền chắp tay ôm quyền, nói với Khương Kỳ “ Em biết ngay đại ca đối với em tốt nhất mà. ”
Tô Ngữ nhìn hai người bọn họ trò chuyện, nụ cười trên mặt càng lớn hơn.
Cô và Khương Kỳ đã bàn bạc trước rồi, nhân lực có hạn, chỉ có thể bán cho một khách hàng lớn, không cần phải đi bán nữa.
Tiền này ai kiếm mà trả vậy, không bằng tìm Lục Du Kỳ, còn về phần giá tiền, dưa hấu khác với dâu tây, sản lượng lại rất cao.
Những quả dưa hấu được trồng có vỏ màu xanh đậm, quả không có hoa văn, khi cắt ra, phần thịt bên trong có màu đỏ tươi, kèm theo những hạt dưa màu đen, trông như một bức tranh vẽ vậy.
Không chỉ nhìn đẹp mắt mà còn ngon và ngọt, mỗi quả dưa hấu nặng hơn chục cân, dù giá bán buôn có thấp hơn giá bán lẻ, thì bọn họ vẫn kiếm được rất nhiều tiền.
Lúc này cuộc thương lượng đã kết thúc, Lục Du Kỳ rời đi, nói rằng sẽ cử người đến kéo dưa hấu vào ngày hôm sau, sau đó sẽ thương lượng về giá cả vào lúc đó.
Sáng hôm sau, ba người Tô Ngữ vừa ăn sáng thì nghe thấy tiếng chuông cửa, mở cửa nhỏ ra, thấy ngoài cửa có hơn chục chiếc xe ngựa kéo, phía trước có một chiếc xe ngựa.
Ngay khi Tô Ngữ vừa bước ra ngoài cửa, Lục Du Kỳ vén rèm, bước ra khỏi xe ngựa.
Tô Ngữ sửng sốt một chút, “Không phải nói để người tới đây ư? Sao cậu lại tới đây?”
Lục Du Kỳ mỉm cười, “Em dù sao cũng không có việc gì, cho nên em mới tới đây.”
Tô Ngữ không nói gì, xoay người từ cửa nhỏ đi vào, từ bên trong mở cửa lớn ra.
Hơn chục chiếc xe đi vào cổng, sau khi chiếc xe cuối cùng vào sân, Tô Ngữ mới đóng cổng lại.
Sân nhà họ cách đường không xa, trời còn sáng, người trong thôn đi ra, thấy trong sân nhiều xe như vậy thì không biết xảy ra chuyện gì, có vài người dừng lại.
Những người này do Lục Du Kỳ mang tới cũng không biết phán đoán dưa hấu đã chín hay chưa, Tô Ngữ dắt những người này đi dạo cẩn thận trong ruộng dưa hấu.
Tô Ngữ có dị năng hệ mộc, có thể biết được tình trạng sinh trưởng của bất kỳ loại cây trồng nào, dưa hấu đã chín hay chưa, cô chỉ chạm nhẹ là biết.
Mất khoảng một giờ đồng hồ để hái hết những quả dưa hấu chín mọng trên ruộng.
Nhìn những quả dưa hấu còn lại trên ruộng, Tô Ngữ ước tính, bọn họ có thể hái một đợt trong nửa tháng nữa.
Bởi vì hôm qua đã nói qua với Lục Du Kỳ, để anh ta mang theo một cái cân lớn và một cái rổ lớn khi đến đây, để cân.
Vì vậy, cũng không mất nhiều thời gian, khi hái xong dưa hấu thì cũng cân xong rồi.
Sau khi cân xong, thì thấy dưa hấu tổng cộng nặng 8 nghìn cân, giá cả cũng đã thỏa thuận xong, mỗi cân là 15 văn, vậy nên tổng cộng là 120 lượng bạc.
Sau khi thu tiền, Tô Ngữ nhìn bọn họ thu dọn đồ đạc lên xe và rời đi với những quả dưa hấu, sau đó mới đóng cửa lại.
Trở lại phòng chính, cô nhìn thấy Tô Ngôn đang ngẩn người nhìn mười hai thỏi bạc trên bàn, liền bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Tô Ngữ, Tô Ngôn và Khương Kỳ đều quay đầu nhìn cô, Khương Kỳ nhíu mày nói: “Sao cô lại cười, vui quá à?”
Tô Ngữ bước tới ngồi vào bàn, vươn tay, cầm một thỏi bạc trong tay vuốt vuốt nói: “ kiếm được tiền, đương nhiên là rất vui rồi. So với đi săn thì kiếm được nhiều hơn không ít, lại còn không có nguy hiểm gì.”
Khương Kỳ nghe được lời này, cũng không nhịn được cười, cô gái này, là đang chê anh không đủ năng lực?
“Cô cho rằng tôi vô dụng?” Khương Kỳ nghĩ sao nói vậy.
Tô Ngữ vội vàng xua tay, “Ý của tôi không phải vậy, tôi chỉ nói rằng chúng ta có cách kiếm tiền rồi. Sau này không nên đi săn nữa. Vừa nguy hiểm vừa mệt mỏi.”
Câu cuối cùng, Tô Ngữ cẩn thận nhìn Khương Kỳ, sợ rằng vì lời nói của cô mà đánh vào lòng tự trọng của Khương Kỳ.
Khương Kỳ trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào, vừa rồi cô gái nhỏ này nói “chúng ta”, trong lòng cô đã coi anh như người một nhà rồi.
Thấy Khương Kỳ không tức giận, Tô Ngữ quay đầu nhìn Tô Ngôn, “Tiểu Ngôn, đợi mùa xuân năm sau, chị sẽ đưa em tới trường học.”
Tô Ngữ từ miệng của người hầu Lục Du Kỳ biết được, hóa ra là Lục Du Kỳ là thiếu gia của Lục phủ ở trong trấn.
Lục phủ là thế gia vọng tộc ở trong thị trấn, người đứng đầu của Lục phủ là Lục Hồng. Nhà họ Lục chủ yếu kinh doanh trà, sứ, ngọc, lụa ... Nhà hắn đều tham gia vào lĩnh vực này.
Biết gia đình Lục Du Kỳ, Tô Ngữ rất yên tâm về việc bán dâu tây cho anh ta với giá vài lượng mỗi ngày.
Xem ra anh ta mua mấy quả dâu tây này không phải chỉ để chiếu cố cho Khương Kỳ, dù sao thì đối với nhà bọn họ, mấy cân dâu tây này quả thực không thể ăn nổi, gia đình giàu có, lại có nhiều người, người tới người lui cũng càng nhiều.
Trong nháy mắt đã bước sang tháng sáu, Tô Ngữ tính ra, trong một tháng năm này, thu nhập từ việc bán dâu tây tổng cộng là 30 lượng, quả là một khoản tiền không nhỏ.
Vào tháng 6, những quả dưa hấu ở ruộng dưa cũng chín rộ.
Tô Ngữ đầu tiên hái một quả dưa hấu chín, cắt nó sau bữa tối, Tô Ngôn và Khương Kỳ đều nói rằng nó rất ngon.
Không giống như dâu tây, dưa hấu là món giải khát để ăn vào mùa hè.
Tuy nhiên, lần này Tô Ngữ không có ý định mang dưa hấu đến thị trấn bán, chủ yếu là vì bọn họ không có phương tiện đi lại.
Nếu dùng xe ba gác đẩy đi, một chuyến đi cũng mất rất nhiều công sức, xe cũng chẳng để được mấy quả.
Khi người hầu của nhà họ Lục đến mua dâu tây, Tô Ngữ bảo anh ta mang về một ít dưa hấu, nói với anh ta nếu Lục Du Kỳ thấy nó ngon, thì để anh ta đến đây một chuyến.
Vốn tưởng rằng Lục Du Kỳ ít nhất 2 ngày sau mới tới, nhưng không ngờ buổi chiều ngày hôm đó anh ta đã đến rồi.
Đón Lục Du Kỳ vào sân, không đợi Tô Ngữ và Khương Kỳ mở miệng, Lục Du Kỳ đã mở miệng nói trước.
“Anh Khương, lúc trước em đã để ý mọi người trồng dưa hấu rồi, vẫn là đại ca nhớ đến em, dưa hấu vừa chín liền đưa cho em.”
Khương Kỳ mở miệng cười, “Cũng không phải cho cậu ăn chùa.”
Lục Du Kỳ không thèm để ý, cười nói, “Chẳng lẽ còn muốn em trả tiền ư?”
Không đợi Khương Kỳ trả lời, Tô Dư đã phá lên cười, “Mời cậu ăn mấy quả dưa hấu kia, đương nhiên không phải muốn tiền của cậu, chỉ là, chúng tôi muốn làm ăn với cậu thôi.”
“Làm ăn gì?” Lục Du Kỳ tò mò hỏi.
“Câụ cũng thấy rồi đấy, chúng tôi trồng rất nhiều dưa hấu, nếu để tôi với đại ca cậu đem lên trấn bán, vậy thì mất rất nhiều công sức, nhà mấy người không phải có cửa hàng ư? Không bằng đem bán cho mấy người, để mấy người bán ra ngoài. ”Tô Ngữ nói xong thì nhìn Lục Du Kỳ chờ hắn trả lời.
Lục Du Kỳ nghe vậy thì liền vui vẻ “Đương nhiên là được.” Đảo mắt một cái, nói tiếp, “Chỉ là nếu bán cho em, vậy giá cả....…”
Khương Kỳ liếc mắt nhìn hắn “Ở chỗ này rồi còn làm khách cái gì? Nếu đã bán cho cậu rồi, thì tự nhiên sẽ theo giá buôn, không thể để cậu kiếm tiền không công được.”
Lục Du Kỳ nghe vậy liền chắp tay ôm quyền, nói với Khương Kỳ “ Em biết ngay đại ca đối với em tốt nhất mà. ”
Tô Ngữ nhìn hai người bọn họ trò chuyện, nụ cười trên mặt càng lớn hơn.
Cô và Khương Kỳ đã bàn bạc trước rồi, nhân lực có hạn, chỉ có thể bán cho một khách hàng lớn, không cần phải đi bán nữa.
Tiền này ai kiếm mà trả vậy, không bằng tìm Lục Du Kỳ, còn về phần giá tiền, dưa hấu khác với dâu tây, sản lượng lại rất cao.
Những quả dưa hấu được trồng có vỏ màu xanh đậm, quả không có hoa văn, khi cắt ra, phần thịt bên trong có màu đỏ tươi, kèm theo những hạt dưa màu đen, trông như một bức tranh vẽ vậy.
Không chỉ nhìn đẹp mắt mà còn ngon và ngọt, mỗi quả dưa hấu nặng hơn chục cân, dù giá bán buôn có thấp hơn giá bán lẻ, thì bọn họ vẫn kiếm được rất nhiều tiền.
Lúc này cuộc thương lượng đã kết thúc, Lục Du Kỳ rời đi, nói rằng sẽ cử người đến kéo dưa hấu vào ngày hôm sau, sau đó sẽ thương lượng về giá cả vào lúc đó.
Sáng hôm sau, ba người Tô Ngữ vừa ăn sáng thì nghe thấy tiếng chuông cửa, mở cửa nhỏ ra, thấy ngoài cửa có hơn chục chiếc xe ngựa kéo, phía trước có một chiếc xe ngựa.
Ngay khi Tô Ngữ vừa bước ra ngoài cửa, Lục Du Kỳ vén rèm, bước ra khỏi xe ngựa.
Tô Ngữ sửng sốt một chút, “Không phải nói để người tới đây ư? Sao cậu lại tới đây?”
Lục Du Kỳ mỉm cười, “Em dù sao cũng không có việc gì, cho nên em mới tới đây.”
Tô Ngữ không nói gì, xoay người từ cửa nhỏ đi vào, từ bên trong mở cửa lớn ra.
Hơn chục chiếc xe đi vào cổng, sau khi chiếc xe cuối cùng vào sân, Tô Ngữ mới đóng cổng lại.
Sân nhà họ cách đường không xa, trời còn sáng, người trong thôn đi ra, thấy trong sân nhiều xe như vậy thì không biết xảy ra chuyện gì, có vài người dừng lại.
Những người này do Lục Du Kỳ mang tới cũng không biết phán đoán dưa hấu đã chín hay chưa, Tô Ngữ dắt những người này đi dạo cẩn thận trong ruộng dưa hấu.
Tô Ngữ có dị năng hệ mộc, có thể biết được tình trạng sinh trưởng của bất kỳ loại cây trồng nào, dưa hấu đã chín hay chưa, cô chỉ chạm nhẹ là biết.
Mất khoảng một giờ đồng hồ để hái hết những quả dưa hấu chín mọng trên ruộng.
Nhìn những quả dưa hấu còn lại trên ruộng, Tô Ngữ ước tính, bọn họ có thể hái một đợt trong nửa tháng nữa.
Bởi vì hôm qua đã nói qua với Lục Du Kỳ, để anh ta mang theo một cái cân lớn và một cái rổ lớn khi đến đây, để cân.
Vì vậy, cũng không mất nhiều thời gian, khi hái xong dưa hấu thì cũng cân xong rồi.
Sau khi cân xong, thì thấy dưa hấu tổng cộng nặng 8 nghìn cân, giá cả cũng đã thỏa thuận xong, mỗi cân là 15 văn, vậy nên tổng cộng là 120 lượng bạc.
Sau khi thu tiền, Tô Ngữ nhìn bọn họ thu dọn đồ đạc lên xe và rời đi với những quả dưa hấu, sau đó mới đóng cửa lại.
Trở lại phòng chính, cô nhìn thấy Tô Ngôn đang ngẩn người nhìn mười hai thỏi bạc trên bàn, liền bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Tô Ngữ, Tô Ngôn và Khương Kỳ đều quay đầu nhìn cô, Khương Kỳ nhíu mày nói: “Sao cô lại cười, vui quá à?”
Tô Ngữ bước tới ngồi vào bàn, vươn tay, cầm một thỏi bạc trong tay vuốt vuốt nói: “ kiếm được tiền, đương nhiên là rất vui rồi. So với đi săn thì kiếm được nhiều hơn không ít, lại còn không có nguy hiểm gì.”
Khương Kỳ nghe được lời này, cũng không nhịn được cười, cô gái này, là đang chê anh không đủ năng lực?
“Cô cho rằng tôi vô dụng?” Khương Kỳ nghĩ sao nói vậy.
Tô Ngữ vội vàng xua tay, “Ý của tôi không phải vậy, tôi chỉ nói rằng chúng ta có cách kiếm tiền rồi. Sau này không nên đi săn nữa. Vừa nguy hiểm vừa mệt mỏi.”
Câu cuối cùng, Tô Ngữ cẩn thận nhìn Khương Kỳ, sợ rằng vì lời nói của cô mà đánh vào lòng tự trọng của Khương Kỳ.
Khương Kỳ trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào, vừa rồi cô gái nhỏ này nói “chúng ta”, trong lòng cô đã coi anh như người một nhà rồi.
Thấy Khương Kỳ không tức giận, Tô Ngữ quay đầu nhìn Tô Ngôn, “Tiểu Ngôn, đợi mùa xuân năm sau, chị sẽ đưa em tới trường học.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook