Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 36: Món Tiền Thứ Hai
“Thật sao?” Tô Ngôn nghe thấy Tô Ngữ nói như vậy, thì hai mắt sáng long lanh nhìn Tô Ngữ.
Tô Ngữ yên lặng gật gật đầu, cười nói: “Đương nhiên.”
Khương Kỳ đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, trẻ con nên đi học đọc sách biết chữ.
Tô Ngữ vừa kiếm được một món tiền lớn mà từ trước tới nay chưa từng có, dưa hấu ở trong ruộng có thể bán thêm được vài lần nữa, lúc đó cô sẽ có tiền xây nhà.
Nhìn mái tranh trên đầu, Tô Ngữ càng thêm quyết tâm xây nhà, cũng không bởi vì cái gì khác, khi mùa đông đến, ba người chỉ có thể nằm co ro trong căn nhà tranh này.
Chúc mừng cho Tô Ngôn, để em ấy luyện chữ thật giỏi, Tô Ngữ và Khương Kỳ đứng dậy đi về phía sân.
Về phần hai người bọn họ muốn làm gì? Vậy thì phải nói về trước đó một tý.
Kể từ khi Tô Ngôn và Tô Ngữ biết đọc sách, biết chữ, cộng thêm việc bán dâu tây, Khương Kỳ không còn lên núi săn bắn nữa.
Nhưng Tô Ngữ thấy anh sáng nào cũng dậy sớm, lúc đầu còn tưởng anh ra ngoài chặt củi, gánh nước, dù sao thì bọn họ cũng dùng củi đun nấu, trong sân không có giếng, làm cơm cũng cần dùng tới nước, cho nên đều là Khương Kỳ gánh nước từ dòng suối không xa trở về.
Nhưng có một ngày, buổi sáng sớm Tô Ngữ không ngủ được lên dậy sớm, lúc Khương Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng đứng dậy đi ra theo, thì mới phát hiện Khương Kỳ dậy sớm là để luyện võ.
Võ công của Khương Kỳ không giống với những gì cô đã thấy trong phim truyền hình ở kiếp trước, cái gì mà có thể bay, có thể nhảy, nhưng có một ít động tác lại giống như Sanda, Taekwondo, hoặc đơn giản là trở thành võ thuật Trung Hoa.
Mặc dù Tô Ngữ có sức mạnh của thức tỉnh dị năng, cô có thể điều khiển được thực vật để làm vũ khí cho mình, vì vậy cô có thể làm bất cứ điều gì mà cô muốn.
Nhưng Tô Ngữ không muốn bị thiêu sống như một con quái vật đâu, vậy nên ngoài việc thể hiện, mình có sức khỏe lớn ra, cô không hề tỏ ra kỳ lạ chỗ nào.
Giờ nhìn thấy Khương Kỳ biết võ, Tô Ngữ liền quấn lấy Khương Kỳ để anh ấy dạy cho cô.
Lúc đầu Khương Kỳ không đồng ý, vì sợ Tô Ngữ sẽ không chịu được cực khổ, thế nhưng tố chất thân thể của Tô Ngữ đã đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất.
Khương Kỳ dùng việc huấn luyện nghiêm khắc để khiến cho Tô Ngữ khó xử, biết khó mà lui, ai mà biết được dăm ba cái chuyện huấn luyện này đối với Tô Ngữ mà nói, dễ như ăn cháo.
Điều này khiến cho Khương Kỳ vô cùng kinh ngạc, ngay cả ánh mắt khi nhìn Tô Ngữ cũng tràn đầy vui mừng.
Kể từ đó, Tô Ngữ ngày nào rảnh rỗi cũng đều luyện võ công với Khương Kỳ, sau hơn nửa tháng, Tô Ngữ đã có được một ít gặt hái.
Trong kiếp đầu tiên, cô trói gà không chặt, trong kiếp thứ hai, mặc dù rất mạnh, nhưng hầu hết thời gian cô đều sử dụng dị năng hệ mộc.
Chỉ đến bây giờ, cô mới có thể, sử dụng thực lực một cách chính xác, cô có lòng tin, hiện tại cô có thể, dễ dàng cân ba đến bốn người đàn ông trưởng thành cùng một lúc.
Lúc này, Tô Ngữ và Tưởng Kỳ cùng nhau bước vào sân, trong khoảng không gian trống trải duy nhất không có trồng bất kỳ loại thực vật nào, hai người bắt đầu đánh nhau để so chiêu.
Khương Kỳ cũng nói, hắn cho rằng, học tập tới chết còn hơn sống lãng phí, tiếp xúc nhiều hơn, mới có thể tận dụng tốt hơn kỹ năng của chính mình.
Hai người đánh nhau cả tiếng đồng hồ, cả người mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ bừng.
Tô Ngữ vào bếp đun nước nóng, hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nơi tắm rửa, là ở ngay bên cạnh phòng bếp, là một ngôi nhà nhỏ, do Tô Ngữ và Khương Kỳ làm, nó được làm bằng tre, bốn bức tường tre trong nhà đều có rèm che, cửa cũng có thể đóng vào từ bên trong. Không sợ bị bên ngoài nhìn thấy.
Há há há ngại quá, giờ điều kiện của bọn họ không được tốt cho lắm, nhưng nếu mười ngày nửa tháng không tắm rửa, Tô Ngữ thực sự chịu không nổi, cho nên, cô chỉ có thể đơn giản hóa dùng tạm trước đã.
Nửa tháng sau, Lục Du Kỳ lại mang người tới kéo dưa hấu, vừa vào cửa, Lục Du Kỳ đã cười ha hả nói: “Đại ca, chị dâu, anh biết không, quả dưa hấu này rất được ưa chuộng đấy.”
Tô Ngữ nghe vậy thì bật cười, quả nhiên dưa hấu được rất nhiều người ưa thích, đúng như cô nghĩ, ở thời cổ đại không có nhiều loại hoa quả, dưa hấu đương nhiên rất được ưa chuộng.
Cô dẫn mọi người đi khắp ruộng dưa, hái hết dưa hấu chín rồi đem đi cân, lần này tổng cộng là 12 nghìn cân, tổng cộng là 180 lượng bạc.
Nhìn thấy đoàn xe của Lục Du Kỳ cùng những người khác đi xa, Tô Ngữ đang định quay đầu đi trở về, khóe mắt thoáng nhìn về phương hướng của thôn Vân Vụ, thì nhìn thấy có mấy người đang đi về phía này.
Nhìn thấy người đến là ai, Tô Ngữ trong lòng không khỏi thở dài một hơi, lại đến.
Những người này không ai khác chính là cả nhà Tô An, bà Lý, Tần Liên, cùng cái đôi song sinh chết tiệt kia, lần này còn dắt nhau tới, đi đủ cả nhà không sót một ai.
Mặc dù Tô Ngữ rất muốn đóng cửa rồi quay người đi vào trong sân, nhưng cô chỉ nghĩ tới đó thôi.
Chờ mấy người đó đi tới chỗ cô, Tô Ngữ nhìn bọn họ không nói cái gì.
Tô An đợi hồi lâu không thấy Tô Ngữ lên tiếng, sắc mặt đột nhiên có chút lúng túng.
Tần Liên mỉm cười, “Nghe nói gần đây chị kiếm được rất nhiều tiền, tại sao lại không về gặp cha mẹ?”
Sau khi nói xong, không đợi Tô Ngữ trả lời, bà Lý đã nói tiếp “ Bây giờ con đã có tiền rồi, thì phải nhớ tới công lao nuôi dưỡng của cha me chứ?”.
Bà Lý nói xong, bà ta còn lấy cái khăn tay ra, lau lau nơi khóe mắt, rồi cố gắng che đi, dù sao thì Tô Ngữ cũng không nhìn thấy mắt của bà ta.
Quả nhiên, sau khi bà Lý thu tấm khăn tay lại, lại không còn dấu vết nào trên đó.
Tô Ngữ nhìn cái bụng căng phồng của bà Lý mà nghĩ thầm, tính thời gian, chắc là khoảng bốn tháng.
“Mẹ không ở nhà dưỡng thai, còn chạy tới đây làm gì.?” Tô Ngữ cười nói.
Tô An phất tay áo, không đợi bà Lý lên tiếng, liền đi qua Tô Ngữ tiến vào trong sân.
Bà Lý thấy vậy cũng vội vàng đi theo vào sân, Tần Liên với cặp song sinh ở phía sau cũng vội vàng đi theo.
Tô Ngữ cũng không thèm quan tâm, hiện tại thị trấn có bán dưa hấu, cô cũng không giấu diếm chuyện này, chỉ cần có người muốn hỏi thăm thì không thể không biết dưa hấu đến từ đâu.
Ngay khi người nhà của Tô An nghe được chuyện này, sẽ có ngày bọn họ kéo tới cửa nhà cô, cô đã đoán trước được điều đó, đương nhiên, cô cũng không có gì phải lo lắng cả.
Nhấc chân đi vào sân, bọn họ nhìn thấy Tần Liên và đôi song sinh đang ngồi xổm ở ruộng dâu hái dâu ăn.
Bởi vì những quả trưởng thành vừa mới bị Lục Du Kỳ hái đi rồi, những quả còn lại cũng không đỏ lắm, nhưng ba người bọn họ cũng không quan tâm đến điều đó, trực tiếp vặt xuống, rửa cũng không rửa, trực tiếp đút mồm ăn luôn.
Nhìn thấy điều này, Tô Ngữ cảm thấy không nói nên lời, tuy hiện tại không có thuốc trừ sâu, nhưng nếu nó mọc ở bên ngoài, thì cũng sẽ dính bùn đất mà?
Bọn họ cứ ăn thế này, không nghĩ tới bẩn à?
Hai đứa nhỏ thì không nói, Tần Liên bao nhiêu tuổi rồi?
Tô Ngữ quay đầu lại nhìn Tô An cùng bà Lý, chỉ thấy hai người đứng ở ruộng dưa hấu, ngơ ngác nhìn dưa hấu trong ruộng.
Một lúc sau, Tô An mới hồi phục tinh thần nói với Tô Ngữ: “Dưa hấu trong thị trấn được bán với giá hơn 20 văn một cân. Dù con có bán buôn cho Lục phủ thì cũng phải được ít nhất 10 văn một cân? Nhìn trên thị trấn đã bán được không ít dưa, vừa mới rồi Lục phủ mới kéo đi hơn chục chiếc xe, chắc chắn con kiếm được không ít tiền nhỉ? Sao lại không biết mang về giúp đỡ gia đình gì vậy hả? “
Tô An vừa nói xong thì bà Lý đã nói tiếp: “Đúng vậy, con nên nghĩ về gia đình một chút, chuyện kết hôn của tiểu Liên ...”
Câu nói cuối cùng vừa nói xong, bà Lý liền bật khóc khiến Tô Ngữ sửng sốt, gì gì gì, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tô Ngữ yên lặng gật gật đầu, cười nói: “Đương nhiên.”
Khương Kỳ đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, trẻ con nên đi học đọc sách biết chữ.
Tô Ngữ vừa kiếm được một món tiền lớn mà từ trước tới nay chưa từng có, dưa hấu ở trong ruộng có thể bán thêm được vài lần nữa, lúc đó cô sẽ có tiền xây nhà.
Nhìn mái tranh trên đầu, Tô Ngữ càng thêm quyết tâm xây nhà, cũng không bởi vì cái gì khác, khi mùa đông đến, ba người chỉ có thể nằm co ro trong căn nhà tranh này.
Chúc mừng cho Tô Ngôn, để em ấy luyện chữ thật giỏi, Tô Ngữ và Khương Kỳ đứng dậy đi về phía sân.
Về phần hai người bọn họ muốn làm gì? Vậy thì phải nói về trước đó một tý.
Kể từ khi Tô Ngôn và Tô Ngữ biết đọc sách, biết chữ, cộng thêm việc bán dâu tây, Khương Kỳ không còn lên núi săn bắn nữa.
Nhưng Tô Ngữ thấy anh sáng nào cũng dậy sớm, lúc đầu còn tưởng anh ra ngoài chặt củi, gánh nước, dù sao thì bọn họ cũng dùng củi đun nấu, trong sân không có giếng, làm cơm cũng cần dùng tới nước, cho nên đều là Khương Kỳ gánh nước từ dòng suối không xa trở về.
Nhưng có một ngày, buổi sáng sớm Tô Ngữ không ngủ được lên dậy sớm, lúc Khương Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng đứng dậy đi ra theo, thì mới phát hiện Khương Kỳ dậy sớm là để luyện võ.
Võ công của Khương Kỳ không giống với những gì cô đã thấy trong phim truyền hình ở kiếp trước, cái gì mà có thể bay, có thể nhảy, nhưng có một ít động tác lại giống như Sanda, Taekwondo, hoặc đơn giản là trở thành võ thuật Trung Hoa.
Mặc dù Tô Ngữ có sức mạnh của thức tỉnh dị năng, cô có thể điều khiển được thực vật để làm vũ khí cho mình, vì vậy cô có thể làm bất cứ điều gì mà cô muốn.
Nhưng Tô Ngữ không muốn bị thiêu sống như một con quái vật đâu, vậy nên ngoài việc thể hiện, mình có sức khỏe lớn ra, cô không hề tỏ ra kỳ lạ chỗ nào.
Giờ nhìn thấy Khương Kỳ biết võ, Tô Ngữ liền quấn lấy Khương Kỳ để anh ấy dạy cho cô.
Lúc đầu Khương Kỳ không đồng ý, vì sợ Tô Ngữ sẽ không chịu được cực khổ, thế nhưng tố chất thân thể của Tô Ngữ đã đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất.
Khương Kỳ dùng việc huấn luyện nghiêm khắc để khiến cho Tô Ngữ khó xử, biết khó mà lui, ai mà biết được dăm ba cái chuyện huấn luyện này đối với Tô Ngữ mà nói, dễ như ăn cháo.
Điều này khiến cho Khương Kỳ vô cùng kinh ngạc, ngay cả ánh mắt khi nhìn Tô Ngữ cũng tràn đầy vui mừng.
Kể từ đó, Tô Ngữ ngày nào rảnh rỗi cũng đều luyện võ công với Khương Kỳ, sau hơn nửa tháng, Tô Ngữ đã có được một ít gặt hái.
Trong kiếp đầu tiên, cô trói gà không chặt, trong kiếp thứ hai, mặc dù rất mạnh, nhưng hầu hết thời gian cô đều sử dụng dị năng hệ mộc.
Chỉ đến bây giờ, cô mới có thể, sử dụng thực lực một cách chính xác, cô có lòng tin, hiện tại cô có thể, dễ dàng cân ba đến bốn người đàn ông trưởng thành cùng một lúc.
Lúc này, Tô Ngữ và Tưởng Kỳ cùng nhau bước vào sân, trong khoảng không gian trống trải duy nhất không có trồng bất kỳ loại thực vật nào, hai người bắt đầu đánh nhau để so chiêu.
Khương Kỳ cũng nói, hắn cho rằng, học tập tới chết còn hơn sống lãng phí, tiếp xúc nhiều hơn, mới có thể tận dụng tốt hơn kỹ năng của chính mình.
Hai người đánh nhau cả tiếng đồng hồ, cả người mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ bừng.
Tô Ngữ vào bếp đun nước nóng, hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nơi tắm rửa, là ở ngay bên cạnh phòng bếp, là một ngôi nhà nhỏ, do Tô Ngữ và Khương Kỳ làm, nó được làm bằng tre, bốn bức tường tre trong nhà đều có rèm che, cửa cũng có thể đóng vào từ bên trong. Không sợ bị bên ngoài nhìn thấy.
Há há há ngại quá, giờ điều kiện của bọn họ không được tốt cho lắm, nhưng nếu mười ngày nửa tháng không tắm rửa, Tô Ngữ thực sự chịu không nổi, cho nên, cô chỉ có thể đơn giản hóa dùng tạm trước đã.
Nửa tháng sau, Lục Du Kỳ lại mang người tới kéo dưa hấu, vừa vào cửa, Lục Du Kỳ đã cười ha hả nói: “Đại ca, chị dâu, anh biết không, quả dưa hấu này rất được ưa chuộng đấy.”
Tô Ngữ nghe vậy thì bật cười, quả nhiên dưa hấu được rất nhiều người ưa thích, đúng như cô nghĩ, ở thời cổ đại không có nhiều loại hoa quả, dưa hấu đương nhiên rất được ưa chuộng.
Cô dẫn mọi người đi khắp ruộng dưa, hái hết dưa hấu chín rồi đem đi cân, lần này tổng cộng là 12 nghìn cân, tổng cộng là 180 lượng bạc.
Nhìn thấy đoàn xe của Lục Du Kỳ cùng những người khác đi xa, Tô Ngữ đang định quay đầu đi trở về, khóe mắt thoáng nhìn về phương hướng của thôn Vân Vụ, thì nhìn thấy có mấy người đang đi về phía này.
Nhìn thấy người đến là ai, Tô Ngữ trong lòng không khỏi thở dài một hơi, lại đến.
Những người này không ai khác chính là cả nhà Tô An, bà Lý, Tần Liên, cùng cái đôi song sinh chết tiệt kia, lần này còn dắt nhau tới, đi đủ cả nhà không sót một ai.
Mặc dù Tô Ngữ rất muốn đóng cửa rồi quay người đi vào trong sân, nhưng cô chỉ nghĩ tới đó thôi.
Chờ mấy người đó đi tới chỗ cô, Tô Ngữ nhìn bọn họ không nói cái gì.
Tô An đợi hồi lâu không thấy Tô Ngữ lên tiếng, sắc mặt đột nhiên có chút lúng túng.
Tần Liên mỉm cười, “Nghe nói gần đây chị kiếm được rất nhiều tiền, tại sao lại không về gặp cha mẹ?”
Sau khi nói xong, không đợi Tô Ngữ trả lời, bà Lý đã nói tiếp “ Bây giờ con đã có tiền rồi, thì phải nhớ tới công lao nuôi dưỡng của cha me chứ?”.
Bà Lý nói xong, bà ta còn lấy cái khăn tay ra, lau lau nơi khóe mắt, rồi cố gắng che đi, dù sao thì Tô Ngữ cũng không nhìn thấy mắt của bà ta.
Quả nhiên, sau khi bà Lý thu tấm khăn tay lại, lại không còn dấu vết nào trên đó.
Tô Ngữ nhìn cái bụng căng phồng của bà Lý mà nghĩ thầm, tính thời gian, chắc là khoảng bốn tháng.
“Mẹ không ở nhà dưỡng thai, còn chạy tới đây làm gì.?” Tô Ngữ cười nói.
Tô An phất tay áo, không đợi bà Lý lên tiếng, liền đi qua Tô Ngữ tiến vào trong sân.
Bà Lý thấy vậy cũng vội vàng đi theo vào sân, Tần Liên với cặp song sinh ở phía sau cũng vội vàng đi theo.
Tô Ngữ cũng không thèm quan tâm, hiện tại thị trấn có bán dưa hấu, cô cũng không giấu diếm chuyện này, chỉ cần có người muốn hỏi thăm thì không thể không biết dưa hấu đến từ đâu.
Ngay khi người nhà của Tô An nghe được chuyện này, sẽ có ngày bọn họ kéo tới cửa nhà cô, cô đã đoán trước được điều đó, đương nhiên, cô cũng không có gì phải lo lắng cả.
Nhấc chân đi vào sân, bọn họ nhìn thấy Tần Liên và đôi song sinh đang ngồi xổm ở ruộng dâu hái dâu ăn.
Bởi vì những quả trưởng thành vừa mới bị Lục Du Kỳ hái đi rồi, những quả còn lại cũng không đỏ lắm, nhưng ba người bọn họ cũng không quan tâm đến điều đó, trực tiếp vặt xuống, rửa cũng không rửa, trực tiếp đút mồm ăn luôn.
Nhìn thấy điều này, Tô Ngữ cảm thấy không nói nên lời, tuy hiện tại không có thuốc trừ sâu, nhưng nếu nó mọc ở bên ngoài, thì cũng sẽ dính bùn đất mà?
Bọn họ cứ ăn thế này, không nghĩ tới bẩn à?
Hai đứa nhỏ thì không nói, Tần Liên bao nhiêu tuổi rồi?
Tô Ngữ quay đầu lại nhìn Tô An cùng bà Lý, chỉ thấy hai người đứng ở ruộng dưa hấu, ngơ ngác nhìn dưa hấu trong ruộng.
Một lúc sau, Tô An mới hồi phục tinh thần nói với Tô Ngữ: “Dưa hấu trong thị trấn được bán với giá hơn 20 văn một cân. Dù con có bán buôn cho Lục phủ thì cũng phải được ít nhất 10 văn một cân? Nhìn trên thị trấn đã bán được không ít dưa, vừa mới rồi Lục phủ mới kéo đi hơn chục chiếc xe, chắc chắn con kiếm được không ít tiền nhỉ? Sao lại không biết mang về giúp đỡ gia đình gì vậy hả? “
Tô An vừa nói xong thì bà Lý đã nói tiếp: “Đúng vậy, con nên nghĩ về gia đình một chút, chuyện kết hôn của tiểu Liên ...”
Câu nói cuối cùng vừa nói xong, bà Lý liền bật khóc khiến Tô Ngữ sửng sốt, gì gì gì, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook