Không Để Ta Chết Nữa, Ta Liền Thật Vô Địch FULL (truyện chữ dịch)
-
Chương 13: Trẫm nhất định phảo bảo vệ ngươi(2)
Chương 13: Trẫm nhất định phảo bảo vệ ngươi(2)
“Bần đạo cho ngươi thời gian ba giây để suy nghĩ, nếu như ngươi dám can đảm từ chối, bần đạo sẽ cho ngươi biết, cái giá lớn của việc từ chối tiên môn!”
Thân là người tu hành, hắn có rất nhiều thủ đoạn tra tấn mà người phàm không thể tưởng tượng được.
Đủ để cho người khác vĩnh viễn không được giải thoát!
“Ai, đáng tiếc, cuối cùng cánh tay vẫn là không vặn được qua đùi.”
“Đắc tội sáu vương, vẫn còn có đường sống, đắc tội tiên môn, hắn chắc chắn sẽ chết!”
“Uy nghiêm của tiên môn, không được mạo phạm!”
Trong lòng của mọi người ở đây rất phức tạp.
Lúc trước bọn họ vẫn còn có lập trường đối lập với Diệp Ninh, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy hắn phải chết, vẫn là không khỏi có chút tiếc hận.
Anh hùng chân chính trên thế giới này, cuối cùng vẫn là ít!
“Ha ha ha!”
Nhưng không ngờ được, gặp phải áp lực của tiên môn, Diệp Ninh không chỉ không có sợ, ngược lại xem ra càng thêm hưng phnaas.
“Tiên môn vô tình, coi người phàm như heo chó!”
“Tiên nhân không chết, đạo tặc không dừng!”
“Tiên môn chính là căn nguyên họa loạn của thiên hạ này, loạn thần tặc tử các ngươi, người người phải tru diệt, còn muốn bản quan khuất phục!?”
Tiếng nói của hắn nghiêm túc có lực, mỗi một chữ nói ra, đều có một cỗ hương vị long trời lở đất!
Đinh tai nhức óc!
Ngoại trừ đinh tai nhức óc ra, không còn từ nào có thể hình dung được chấn động mà lời nói của Diệp Ninh mang đến cho mọi người.
Lời này hắn cũng dám nói!
Đừng nói là văn võ cả triều, cho dù là sáu vị vương và Cơ Minh Nguyệt, vào thời khắc này cũng rơi vào trong ngây ngốc!
Diệp Ninh nói: “Tiên môn vô tình, xem con người như heo chó!”
Đây là thật.
Văn võ cả triều, trong lòng đám công khanh đại thần có cảm giác tán động rất mãnh liệt.
Mặc dù bọn họ đều là quan to hiển quý, nhưng cũng không thoát ly được khỏi dân gian.
Dù sao cái gọi là hiển quý của bọn họ, so với tiên nhân, đó chính là khác nhau một trời một vực.
Vì thế, bọn họ rất rõ ràng, bản tính của tiên môn là cái gì.
Bản tính của tiên môn đó chính là cao cao tại thượng!
Người bình thường không có tu vi, bất luận là sĩ nông công thương, thì cũng chỉ đều là sâu kiến.
Thậm chí còn không được coi là một sinh mạng.
Giết cũng đã giết rồi, ai còn để ý?
Không thể nói tất cả tiên nhân đều lạnh lùng, nhưng mà đối với phần lớn người tu hành mà nói, một khi đạp lên con đường tu hành, đó chính là thay đổi của cấp độ sinh mệnh.
Chí ít trong mắt bọn họ, người phàm đã mất đi tư cách đứng sóng vai với bọn họ.
Diệp Ninh nói: “Tiên nhân không chết, đạo tặc không dừng!”
Trong lòng sáu vị vương phức tạp, lưng bọn họ dựa vào tiên môn, tranh đấu thiên hạ, nhìn thì như uy phong tám hướng, nhưng trên thực tế lại cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
Chuyện bọn họ làm, dẫn đến tranh chấp, có bao nhiêu người là xuất phát từ ý của bản thân, lại có bao nhiêu người là mệnh lệnh của tiên môn?
Nếu như thế gian không có tiên môn, thì chênh lệch giữa người với người sẽ không lớn như thế.
Chuyện của người phàm, người phàm sẽ tự mình giải quyết.
Mà không phải là để cho tiên nhân xếp đặt như bàn cờ, tùy ý loay hoay.
Diệp Ninh nói: “Tiên môn chính là căn nguyên họa loạn của thiên hạ này.”
Điểm này, Cơ Minh Nguyệt cũng rất đồng cảm.
Thân là Thiên Tử Đại Chu, đương nhiên trong lòng nàng hiểu rất rõ lịch sử bản triều.
Vào thời kỳ Thái Tổ, Đại Chu quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, tiên môn cũng phải phục tùng pháp luật của triều đình, không được chà đạp lên tính mạng của con người.
Khi đó, danh tiếng vang trăm nhà, tứ hải thái bình, có thể gọi là thịnh thế giống như dầu gặp phải lửa mạnh.
Từ sau khi tiên môn quật khởi, thiên hạ náo động, dân chúng bách tính lầm than, tiên nhân làm xằng làm bậy.
Triều đình chuẩn mực, biến thành giấy lộn.
Thậm chí tiên môn còn thu sưu cao thuế nặng, đòi triều đình, đòi bách tính, mỗi ngày bọn họ tu hành đều cần một con số rất lớn.
Mà những cái giá lớn này, toàn bộ đều đặt ở trên vai của người phàm.
Nếu như không có tiên môn, thế đạo này sao có thể hỗn loạn như thế?
Diệp Ninh chỉ nói ba câu, nhưng chính ba câu này, lại nói rõ bản chất của mọi chuyện.
“Người này không chỉ trung nghĩa vô song, thấy chết không sợ, hơn nữa ánh mắt còn nham hiểm, liếc mắt đã thấy rõ nơi tệ nạn của thiên hạ này, quả nhiên là nhân kiệt một đời, nếu như lùi lại thời kỳ Thái Tổ, nhất định sẽ là một đại nho đương thời!”
“Chỉ tiếc, hắn sinh sai thời đại!”
“Hắn nói ra những lời này, nhất định khiến cho tiên môn tức giận, đây là tự tìm đường chết!”
Đám người phục rồi.
Đối với rất nhiều người mà nói, đời này chưa từng bội phục một người nào như thế.
Loại lời như thế mà ngươi cũng dám nói, vậy thì ta còn có cái gì không phục?
Rất nhiều đạo lý, bọn họ không phải không biết, mà là không dám nói.
Phải biết là cứng quá dễ gãy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook