Chương 14: Vì sao bệ hạ hại ta?

Đạo đứng trung lập, mới là đạo giữ mạng.

Có những lúc giả bộ hồ đồ, còn thắng cả hiểu rõ ràng.

Nhưng thế gian này, cũng nên có người làm hải đăng ở trong sương mù, cũng nên có người làm đom đóm ở trong bóng tối.

Có một chút nóng, có một chút ánh sáng.

Dạng người này, bình thường chết rất thảm.

Chết, có lẽ chính là tiền đề để trở thành anh hùng.

“Hỗn xược!”

Râu của Hạ Nguyên Nhất đều vểnh lên.

Hắn không ngờ được, thế mà Diệp Ninh lại “đại nghịch bất đạo” như thế!

Ngươi mắng văn võ bá quan, mắng sáu vương cũng thôi đi, lại còn dám nói xấu tiên môn!

Lời Diệp Ninh đã nói ra, có thể khiến cho người khác tán đồng, nhưng lại chỉ có thể gây nên phẫn nộ cho hắn!

Bởi vì hắn là tiên nhân, tiên nhân sao có thể đồng cảm với người phàm?

Dưới cái nhìn của hắn, tiên nhân giết người phàm, đó chính là giẫm chết một con kiến, ai sẽ để ý đến sự sống chết của con kiến?

Tiên nhân thu thuế, là điều đương nhiên, có thể làm việc cho tiên môn, là phúc phận của bọn họ.

Về phần thế đạo như thế nào, có liên quan gì đến ta?

Chỉ cần tiên đạo cường thịnh, thì đó chính là thịnh thế!

“Cả miệng đầy lời lẽ tà đạo, chết cho ta!”

Hắn giơ kiếm lên, trực tiếp chém về phía Diệp Ninh.

Một đạo ánh sáng thanh lãnh, bộc phát ra hơi lạnh thấu xương, quét về phía yết hầu của Diệp Ninh!

Một chiêu này, nhất định sẽ chết!

Hắn muốn dùng máu của Diệp Ninh, để thể hiện rõ ràng uy nghiêm của tiên môn!

“Đến rồi, rốt cuộc ta cũng chết!”

Diệp Ninh kích động run rẩy.

Cuối cùng!

Trải qua nhiều rắc rối như thế, vẫn là tiên nhân đáng tin cậy!

Quả nhiên sát phạt quả đoán, nên động thủ thì động thủ.

Đợi ta trở thành Thiên Đế, nhất định sẽ không quên ngươi!

Trong lòng Diệp Ninh, có một chút thưởng thức đối với Hạ Nguyên Nhất.

Đến đây, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất của ngươi, không cần thương tiếc ta, xông về phía ta đi!

“Lớn mật, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tổn thương Diệp khanh!”

Nhưng mà chính vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, lại nghe thấy một tiếng quát lạnh vang lên.

Thế mà lại là Cơ Minh Nguyệt đi lên trước một bước.

Tay nàng cầm một ngọn đèn dầu!

Ngọn đèn dầu không có bấc, nhưng lại đốt lên hỏa diễm trắng tuyết.

Nàng nhẹ nhàng thổi, hỏa diễm vỡ vụn giống như pháo hoa.

Khi xuất hiện lại, nó đã đến bên cạnh người Diệp Ninh, đột nhiên bắn ra, khiến ánh sáng thanh lãnh mà Hạ Nguyên Nhất bắn ra tiêu tán vô hình!

“Hả? Đế khí?”

Tất cả mọi người kinh hãi.

Cái gọi là Đế khí, chính là đồ vật năm đó Đại Chu Thái Tổ từng sử dụng.

Bởi vì võ đạo của hắn thông thần, phàm là vật hắn sử dụng thường xuyên, đều sẽ nhiễm khí tức, ẩn thức sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Chỉ tiếc dạng Đế khí này, ở mấy ngàn năm qua, đã tiêu hao gần như không còn.

Ở trong đó cũng có nguyên nhân tiên môn, bọn họ vì chèn ép tông môn, khiến cho hoàng thất giao ra một lượng lớn Đế khí.

Rất nhiều người đều cảm thấy, có lẽ trong tay Thiên Tử đã không còn Đế khí.

Không ngờ được, thế mà lại còn sót lại!

Đế khí chính là một đòn sát thủ, thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng, Cơ Minh Nguyệt ẩn giấu nhiều năm, thế mà trong lúc này lại lấy ra để bảo vệ tính mạng của Diệp Ninh!

Đây là một sự trả giá rất lớn!

Nhưng mọi người đều có thể hiểu, dù sao Diệp Ninh là nhân vật bậc này, đáng giá để cho quân vương vì đó mà trả giá.

“Hôm nay trẫm và Diệp Khanh, quân thần cùng nhục, nếu như Chân Nhân muốn giết hắn,vậy thì hãy giết trẫm trước!”

Ánh mắt Cơ Minh Nguyệt kine định, nói ra từng chữ.

Khanh không phụ trẫm, trẫm nhất định không phụ khanh1

Dưới ánh nhìn của bất luận người này, đây đều là một màn cảm động.

Quân thần tương đắc như thế, lưu truyền ra, nhất định sẽ khiến cho vô số người đời sau mô phỏng theo.

Nhưng mà Diệp Ninh làm người trong cuộc, lại sắp bị làm cho tức điên rồi.

Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Cơ Minh Nguyệt.

Thật giống như là bị một tên vô sỉ nhất đâm vào lưng!

Ta có một câu MMP không biết có nên nói không?

Ta giúp ngươi, thế mà ngươi lại hại ta!

 

Cơ Minh Nguyệt làm sao biết được Diệp Ninh có loại ý nghĩ kỳ lạ này, nàng thấy Diệp Ninh cả mặt khó tin, trong mắt đều là dáng vẻ phức tạp, nên tự động hiểu thành cảm động.

“Bậc nghĩa sĩ như Diệp khanh, có thể so với thanh hiền thời cổ, trẫm vị ngươi, cho dù bại lộ Đế khí, cũng đáng!”

Cơ Minh Nguyệt không nói ra lời này.

Nhưng trong ánh mắt nàng lại truyền rõ ràng ý tứ này.

Theo suy nghĩ của nàng, thời khắc này sẽ được sử sách ghi nhớ, thiên cổ lưu truyền, một vài năm sau, mọi người sẽ nhớ, từng có một đôi quân thần tin tưởng lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau như thế.

Tâm ý của hắn, Diệp Ninh cảm nhận được.

Chính là bởi vì cảm nhận được, nên mới càng có kích động mắng chửi người!

Tên hôn quân nhà ngươi có phải là bị bệnh không?

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương