Không Có Ta Hắn Sẽ Sát Sinh
-
Chương 24:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Loan Cận dừng một chút mới chậm rãi buông tay: “Được, nàng thay xong rồi ra.”
La Thiền nhanh chóng thay quần áo xong, Loan Cận ngồi bên bàn trà đợi nàng, tóc dài rối tóc sau đầu.
La Thiền cầm lấy cây trâm ở mép búi tóc lên. Đến bàn trà thấy tấm khăn trải giường đêm qua làm dơ vứt bừa bên trên.
La Thiền nhét khăn trải giường xuống gầm bàn nói với Loan Cận: “Ta chải đầu cho chàng?”
Đầu tóc Loan Cận càng đơn giản, cầm lấy trải thẳng ra là được rồi.
Lây cây lược gỗ hôm qua tìm thấy ra, La Thiền giúp hắn chải tóc từng chút từng chút: “Nếu đau thì chàng nói với ta.”
“Cảm giác đau của bổn tọa chậm chạp hơn so với người thường.”
Loan Cận không kiêng dè nói: “Nàng biết y thuật chắc sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Không chỉ cảm giác đau, đôi mắt, lỗ tai, và mũi của bổn tọa cũng không nhạy bén.”
La Thiền tiếp lời hắn: “Vẫn luôn như thế?”
“Chuyện gần nửa năm.”
La Thiền: “Nếu chàng tin ta ta có thể xem thử cho chàng.”
Chung quy đây cũng là mục đích cưới nàng.
Cho dù biết cảm giác đau của hắn thoái hóa, La Thiền vẫn cẩn thận chải tóc cho hắn, thắt dây cột tóc lên.
Sau khi thu dọn xong xuôi Loan Cận vỗ vỗ tay, cửa phòng ngủ bị kéo ra, đám người Đàn Sinh bưng nước và chậu rửa mặt vào, đi theo ở sau cùng là Song Mai có hơi nhút nhát sợ sệt.
Nhìn thấy La Thiền, Song Mai vốn muốn chạy đến ngay lập tức, nhưng sau khi nhìn thấy Loan Cận nàng ấy liền dừng bước chân, không dám nhúc nhích.
Các đàn sinh nhanh nhẹn nhặt khăn trải giường dưới bàn trà đi, họ đều đeo mặt nạ nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
La Thiền:... Có mặt nạ thật tốt, hai bên đều không xấu hổ.
“Song Mai, đến đây.”
Lúc này Song Mai mới đi đến, múc nước cho La Thiền rửa mặt.
Loan Cận tự mình rửa mặt súc miệng.
La Thiền rửa mặt xong, thoa hỗn hợp dưỡng mặt lên, Loan Cận vẫn luôn đợi nàng, thấy nàng chuẩn bị xong, mới nói: “Bày bữa sáng.”
Lúc ăn điểm tâm ở sảnh chính, La Thiền mới nhận ra được rằng bệnh tình của Loan Cận dường như còn nghiêm trọng hơn những gì hắn nói.
Cháo vừa múc ra còn đang sôi sùng sục, hắn không chớp mắt muốn đưa vào trong miệng, ăn xong hai miếng này, chỉ sợ hàm trên sẽ bị tróc một lớp da.
La Thiền vội vàng ngăn hắn lại, Loan Cận không biết tại sao cũng dừng lại động tác.
“Nóng lắm, phải thổi trước đã.”
Loan Cận: “Bổn tọa không sợ nóng.”
Cho dù nóng đến mức lột da, hắn cũng không thể cảm nhận đươc.
… Khá lắm, không sợ nóng không có nghĩa sẽ không bị bỏng, hắn cho rằng mình là xương đồng da sắt hay sao?
La Thiền lấy bát của hắn qua, vừa khuấy vừa thổi, cảm thấy mình giống như một cô giáo lớp lớn ở trường mầm non vậy.
Khi độ nóng giảm gần hết thì La Thiền nhấp một ngụm, rồi mới trả bát lại cho hắn: “Ăn đi.”
Loan Cận đã sống hơn hai mươi năm, không nhớ rõ ràng lắm chuyện thời thơ ấu, sau khi hắn đến Phù Sinh Đàn, lão Thánh nữ không đối xử với hắn như một đứa trẻ, mà giống như người lớn.
Loan Cận cầm thìa lên, và ăn một cách chậm rãi.
Dùng bữa sáng xong, La Thiền khám bệnh cho Loan Cận.
Nửa tiếng sau, về cơ bản La Thiền đã biết bệnh ở đâu.
Dẫu sao nữ chính trong nguyên tác cũng có thể chữa khỏi bệnh, La Thiền đã nghiêm túc học mười năm đương nhiên cũng có thể khám ra được.
Bệnh của Loan Cận không hẳn là bệnh khó chữa, thực ra hai căn bệnh đan xen vào nhau, và hai con người không có quan hệ gì với nhau, chỉ có ý nghĩa có phần giống nhau mà thôi.
Suy giảm thị lực là do các mạch máu bị chèn ép, và trong trường hợp nghiêm trọng, nó có thể gây mù tạm thời hoặc vĩnh viễn.
Mà vừa vặn trong sách thuốc của La gia, có bài thuốc chữa trị căn bệnh này, thật khó để La Thiền không cho rằng đây là mở cửa sau cho nữ chính…
Mà cảm giác đau, vị giác và thính lực suy yếu, thực ra tương tự như rối loạn cảm giác, cũng là bệnh thần kinh, rất nhiều người mắc bệnh thần kinh cũng có triệu chứng tương tự.
Loan Cận dừng một chút mới chậm rãi buông tay: “Được, nàng thay xong rồi ra.”
La Thiền nhanh chóng thay quần áo xong, Loan Cận ngồi bên bàn trà đợi nàng, tóc dài rối tóc sau đầu.
La Thiền cầm lấy cây trâm ở mép búi tóc lên. Đến bàn trà thấy tấm khăn trải giường đêm qua làm dơ vứt bừa bên trên.
La Thiền nhét khăn trải giường xuống gầm bàn nói với Loan Cận: “Ta chải đầu cho chàng?”
Đầu tóc Loan Cận càng đơn giản, cầm lấy trải thẳng ra là được rồi.
Lây cây lược gỗ hôm qua tìm thấy ra, La Thiền giúp hắn chải tóc từng chút từng chút: “Nếu đau thì chàng nói với ta.”
“Cảm giác đau của bổn tọa chậm chạp hơn so với người thường.”
Loan Cận không kiêng dè nói: “Nàng biết y thuật chắc sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Không chỉ cảm giác đau, đôi mắt, lỗ tai, và mũi của bổn tọa cũng không nhạy bén.”
La Thiền tiếp lời hắn: “Vẫn luôn như thế?”
“Chuyện gần nửa năm.”
La Thiền: “Nếu chàng tin ta ta có thể xem thử cho chàng.”
Chung quy đây cũng là mục đích cưới nàng.
Cho dù biết cảm giác đau của hắn thoái hóa, La Thiền vẫn cẩn thận chải tóc cho hắn, thắt dây cột tóc lên.
Sau khi thu dọn xong xuôi Loan Cận vỗ vỗ tay, cửa phòng ngủ bị kéo ra, đám người Đàn Sinh bưng nước và chậu rửa mặt vào, đi theo ở sau cùng là Song Mai có hơi nhút nhát sợ sệt.
Nhìn thấy La Thiền, Song Mai vốn muốn chạy đến ngay lập tức, nhưng sau khi nhìn thấy Loan Cận nàng ấy liền dừng bước chân, không dám nhúc nhích.
Các đàn sinh nhanh nhẹn nhặt khăn trải giường dưới bàn trà đi, họ đều đeo mặt nạ nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
La Thiền:... Có mặt nạ thật tốt, hai bên đều không xấu hổ.
“Song Mai, đến đây.”
Lúc này Song Mai mới đi đến, múc nước cho La Thiền rửa mặt.
Loan Cận tự mình rửa mặt súc miệng.
La Thiền rửa mặt xong, thoa hỗn hợp dưỡng mặt lên, Loan Cận vẫn luôn đợi nàng, thấy nàng chuẩn bị xong, mới nói: “Bày bữa sáng.”
Lúc ăn điểm tâm ở sảnh chính, La Thiền mới nhận ra được rằng bệnh tình của Loan Cận dường như còn nghiêm trọng hơn những gì hắn nói.
Cháo vừa múc ra còn đang sôi sùng sục, hắn không chớp mắt muốn đưa vào trong miệng, ăn xong hai miếng này, chỉ sợ hàm trên sẽ bị tróc một lớp da.
La Thiền vội vàng ngăn hắn lại, Loan Cận không biết tại sao cũng dừng lại động tác.
“Nóng lắm, phải thổi trước đã.”
Loan Cận: “Bổn tọa không sợ nóng.”
Cho dù nóng đến mức lột da, hắn cũng không thể cảm nhận đươc.
… Khá lắm, không sợ nóng không có nghĩa sẽ không bị bỏng, hắn cho rằng mình là xương đồng da sắt hay sao?
La Thiền lấy bát của hắn qua, vừa khuấy vừa thổi, cảm thấy mình giống như một cô giáo lớp lớn ở trường mầm non vậy.
Khi độ nóng giảm gần hết thì La Thiền nhấp một ngụm, rồi mới trả bát lại cho hắn: “Ăn đi.”
Loan Cận đã sống hơn hai mươi năm, không nhớ rõ ràng lắm chuyện thời thơ ấu, sau khi hắn đến Phù Sinh Đàn, lão Thánh nữ không đối xử với hắn như một đứa trẻ, mà giống như người lớn.
Loan Cận cầm thìa lên, và ăn một cách chậm rãi.
Dùng bữa sáng xong, La Thiền khám bệnh cho Loan Cận.
Nửa tiếng sau, về cơ bản La Thiền đã biết bệnh ở đâu.
Dẫu sao nữ chính trong nguyên tác cũng có thể chữa khỏi bệnh, La Thiền đã nghiêm túc học mười năm đương nhiên cũng có thể khám ra được.
Bệnh của Loan Cận không hẳn là bệnh khó chữa, thực ra hai căn bệnh đan xen vào nhau, và hai con người không có quan hệ gì với nhau, chỉ có ý nghĩa có phần giống nhau mà thôi.
Suy giảm thị lực là do các mạch máu bị chèn ép, và trong trường hợp nghiêm trọng, nó có thể gây mù tạm thời hoặc vĩnh viễn.
Mà vừa vặn trong sách thuốc của La gia, có bài thuốc chữa trị căn bệnh này, thật khó để La Thiền không cho rằng đây là mở cửa sau cho nữ chính…
Mà cảm giác đau, vị giác và thính lực suy yếu, thực ra tương tự như rối loạn cảm giác, cũng là bệnh thần kinh, rất nhiều người mắc bệnh thần kinh cũng có triệu chứng tương tự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook