Không Có Ta Hắn Sẽ Sát Sinh
-
Chương 18:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong chính sảnh có một cái bàn tròn lớn bị đặt đầy đồ, La Thiên tính toán bốn món ăn mặn, ít món chay, sau khi ăn xong mấy món này cũng là một mâm hoa quả tươi đã gọt sạch vỏ.
Trong đó có bốn món mặn là gân kho tộ, thịt kho tàu, bò khô và cá um nước luộc, không có cái khác, đều là món nàng thích ăn.
Ngay cả bánh xốp giòn và hoa quả sau khi ăn xong cũng đều là món nàng thích, La Thiền không kiềm được nghĩ có phải Phù Sinh Đàn đã đến quan sát nàng trước khi nàng xuất giá không?
Nếu như vậy… Cũng quá tốt rồi, bản thân nàng muốn ăn cái gì thì gọi cái đó hơi không tiện khi nàng chỉ mới đến.
La Thiền nhìn một vòng hỏi: “Nhiều thức ăn như vậy, chỉ mình ta ăn sao?”
Đàn sinh trả lời: “Giờ này thánh chủ có việc không rảnh, không thể nào đến ăn cơm được.”
La Thiền lại không hỏi Loan Cận ở đâu, đơn giản nàng chỉ cảm thấy lượng thức ăn hơi nhiều, ăn không hết sẽ lãng phí.
Sau khi đàn sinh ra về, La Thiền gọi Song Mai đến ăn cùng, sợ không ăn hết nên hai người chỉ múc ra chén nhỏ ăn.
Song Mai hơi sợ người lạ, nhìn người của Phù Sinh Đàn cũng hơi run, hoặc có thể nói đây mới là phản ứng của người bình thường.
“Tiểu thư, người… Sao không có căng thẳng chút nào vậy?”
Dù là đến Phù Sinh Đàn hay là tân nương gả đi, Song Mai không thấy tâm trạng của La Thiền có chút bồn chồn nào.
La Thiền nhai gân kho tộ, nuốt vào bụng nói nói: “Cứ nhìn mọi việc thoáng ra một chút, sẽ giống lâu hơn.”
Nỗi lòng nàng vẫn hơi gợn sóng, chỉ là không dễ bị thấy thôi.
Dù sao, kiếp trước từ việc nàng ra ngoài lên học đại học rồi ra làm việc, thật sự có chút thích thú với việc đổi mới hoàn cảnh sống.
“Song Mai, sau khi ăn cơm xong, không có chuyện gì khác thì ngươi tiếp tục luyện chữ, luyện nhiều một chút cho lòng bình tĩnh lại.”
La Thiền không có tính xấu không cho nha hoàn đọc sách, nàng còn hy vọng Song Mai học nhiều hơn một chút. Ở cổ đại này, nữ tử không thể đi du lịch khắp nơi, đọc thêm chút sách cũng tốt hơn.
Vừa nghe đến luyện chữ, đuôi lông mày của Song Mai cũng cau lại. Tiểu nha đầu này làm cái gì cũng nhanh và tốt, nhưng lại không thích đọc sách.
Cuối cùng ăn xong dưa hấu, La Thiền xoa xoa bụng mình cảm thán bản thân mỗi ngày không thể ăn như vậy được, nếu không sau một năm nàng sẽ mập ú ụ.
Để đũa xuống, đúng lúc đàn sinh bước vào cửa dọn chén đũa trên bàn rồi lui xuống.
La Thiền nói với đàn sinh: “Chúng ta đều dùng chén nhỏ ăn, những cái này vẫn có thể hâm lại được, để ngày mai ta có thể ăn tiếp.”
La Thiền không quen để cho người khác ăn đồ ăn thừa của mình, tốt nhất vẫn để cho mình ăn vào ngày mai.
Đàn sinh dừng lại một chút mới gật nhẹ đầu.
Cơm nước xong, La Thiền đi dạo trong sân, nhưng Song Mai lại khổ sở nắm bút đấu tranh với sách văn trên bàn.
Đêm dần khuya, không có dấu hiệu thấy Loan Cận quay về, Lâm Thiền muốn đổi xiêm y trên người, áo cưới này đẹp thì có đẹp nhưng hơi nặng.
Ngoài cửa có người gõ, La Thiền lên tiếng bảo đi vào.
Đàn sinh cúi đầu đi vào, lần này là giọng nữ tử, hỏi La Thiền có muốn tắm không.
La Thiền gật đầu: “Có chứ, làm phiền ngươi.”
Tắm rửa sạch sẽ xong, lúc mặc quần áo La Thiền lại suy nghĩ một chút, lại mặc áo cưới đỏ vào người.
Tắm xong, La Thiền lau tóc vừa nói với nữ đàn sinh kia: “Không biết buổi tối, Song Mai nghỉ ở đâu?”
Nữ đàn sinh cung kính nói: “Ở sân cách nơi này không xa, tiểu nhân sẽ dẫn Song Mai cô nương đến đó.”
Song Mai nghe đối thoại, muốn nói lại thôi thành lẩm bẩm: “Tiểu thư, hay là để Song Mai nằm trên đất ngủ ở ngoài phòng.”
Tiểu thư không có ở bên, Song Mai luôn cảm thấy lo sợ.
La Thiền cười nói: “Song Mai, ngươi sợ nên quên mất, hôm nay tiểu thư nhà ngươi phải động phòng hoa chúc đấy, ngươi muốn nghe góc tường sao?”
Trong chính sảnh có một cái bàn tròn lớn bị đặt đầy đồ, La Thiên tính toán bốn món ăn mặn, ít món chay, sau khi ăn xong mấy món này cũng là một mâm hoa quả tươi đã gọt sạch vỏ.
Trong đó có bốn món mặn là gân kho tộ, thịt kho tàu, bò khô và cá um nước luộc, không có cái khác, đều là món nàng thích ăn.
Ngay cả bánh xốp giòn và hoa quả sau khi ăn xong cũng đều là món nàng thích, La Thiền không kiềm được nghĩ có phải Phù Sinh Đàn đã đến quan sát nàng trước khi nàng xuất giá không?
Nếu như vậy… Cũng quá tốt rồi, bản thân nàng muốn ăn cái gì thì gọi cái đó hơi không tiện khi nàng chỉ mới đến.
La Thiền nhìn một vòng hỏi: “Nhiều thức ăn như vậy, chỉ mình ta ăn sao?”
Đàn sinh trả lời: “Giờ này thánh chủ có việc không rảnh, không thể nào đến ăn cơm được.”
La Thiền lại không hỏi Loan Cận ở đâu, đơn giản nàng chỉ cảm thấy lượng thức ăn hơi nhiều, ăn không hết sẽ lãng phí.
Sau khi đàn sinh ra về, La Thiền gọi Song Mai đến ăn cùng, sợ không ăn hết nên hai người chỉ múc ra chén nhỏ ăn.
Song Mai hơi sợ người lạ, nhìn người của Phù Sinh Đàn cũng hơi run, hoặc có thể nói đây mới là phản ứng của người bình thường.
“Tiểu thư, người… Sao không có căng thẳng chút nào vậy?”
Dù là đến Phù Sinh Đàn hay là tân nương gả đi, Song Mai không thấy tâm trạng của La Thiền có chút bồn chồn nào.
La Thiền nhai gân kho tộ, nuốt vào bụng nói nói: “Cứ nhìn mọi việc thoáng ra một chút, sẽ giống lâu hơn.”
Nỗi lòng nàng vẫn hơi gợn sóng, chỉ là không dễ bị thấy thôi.
Dù sao, kiếp trước từ việc nàng ra ngoài lên học đại học rồi ra làm việc, thật sự có chút thích thú với việc đổi mới hoàn cảnh sống.
“Song Mai, sau khi ăn cơm xong, không có chuyện gì khác thì ngươi tiếp tục luyện chữ, luyện nhiều một chút cho lòng bình tĩnh lại.”
La Thiền không có tính xấu không cho nha hoàn đọc sách, nàng còn hy vọng Song Mai học nhiều hơn một chút. Ở cổ đại này, nữ tử không thể đi du lịch khắp nơi, đọc thêm chút sách cũng tốt hơn.
Vừa nghe đến luyện chữ, đuôi lông mày của Song Mai cũng cau lại. Tiểu nha đầu này làm cái gì cũng nhanh và tốt, nhưng lại không thích đọc sách.
Cuối cùng ăn xong dưa hấu, La Thiền xoa xoa bụng mình cảm thán bản thân mỗi ngày không thể ăn như vậy được, nếu không sau một năm nàng sẽ mập ú ụ.
Để đũa xuống, đúng lúc đàn sinh bước vào cửa dọn chén đũa trên bàn rồi lui xuống.
La Thiền nói với đàn sinh: “Chúng ta đều dùng chén nhỏ ăn, những cái này vẫn có thể hâm lại được, để ngày mai ta có thể ăn tiếp.”
La Thiền không quen để cho người khác ăn đồ ăn thừa của mình, tốt nhất vẫn để cho mình ăn vào ngày mai.
Đàn sinh dừng lại một chút mới gật nhẹ đầu.
Cơm nước xong, La Thiền đi dạo trong sân, nhưng Song Mai lại khổ sở nắm bút đấu tranh với sách văn trên bàn.
Đêm dần khuya, không có dấu hiệu thấy Loan Cận quay về, Lâm Thiền muốn đổi xiêm y trên người, áo cưới này đẹp thì có đẹp nhưng hơi nặng.
Ngoài cửa có người gõ, La Thiền lên tiếng bảo đi vào.
Đàn sinh cúi đầu đi vào, lần này là giọng nữ tử, hỏi La Thiền có muốn tắm không.
La Thiền gật đầu: “Có chứ, làm phiền ngươi.”
Tắm rửa sạch sẽ xong, lúc mặc quần áo La Thiền lại suy nghĩ một chút, lại mặc áo cưới đỏ vào người.
Tắm xong, La Thiền lau tóc vừa nói với nữ đàn sinh kia: “Không biết buổi tối, Song Mai nghỉ ở đâu?”
Nữ đàn sinh cung kính nói: “Ở sân cách nơi này không xa, tiểu nhân sẽ dẫn Song Mai cô nương đến đó.”
Song Mai nghe đối thoại, muốn nói lại thôi thành lẩm bẩm: “Tiểu thư, hay là để Song Mai nằm trên đất ngủ ở ngoài phòng.”
Tiểu thư không có ở bên, Song Mai luôn cảm thấy lo sợ.
La Thiền cười nói: “Song Mai, ngươi sợ nên quên mất, hôm nay tiểu thư nhà ngươi phải động phòng hoa chúc đấy, ngươi muốn nghe góc tường sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook