Không Chấp Nhận Yêu Anh
-
Chương 6: Quan tâm
Chiếc xe lăn bánh trong màn đêm, không gian vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều của hai con người. Bên ngoài trời trở nên se lạnh, từng cơn gió khiến những chiếc lá cây lắc lư theo nhịp điệu như muốn thổi đi mọi mệt mỏi, lo lắng trong tâm trí. Tư Hạ hướng mắt ra cửa sổ, cô dường như cảm nhận được những điều đó.
- Tên này làm gì mà lâu vậy không biết.
Anh dừng xe tại một trạm nghỉ chân ven đường, cũng đã hơn hai mươi phút, từ lúc anh bước vào bên trong. Tư Hạ cảm giác hơi bất an, một người có nhiều thù hằn như anh không biết có gặp phải chuyện gì hay không. Vừa định đẩy cửa ra bên ngoài xem tình hình thế nào thì bóng dáng anh từ xa xuất hiện. Cô thở phào nhẹ nhõm, cứ gặp anh ta thường xuyên chắc có ngày cô bị bệnh tim mất.
Chí Thần bước lên xe, quay sang nhìn cô với ánh mắt có phần khác lạ hỏi:
- Có còn đau nhiều không?
Tên này vừa ăn cái gì mà thay đổi hẳn 360 độ, cô ngạc nhiên với sự quan tâm tuy có phần hơi muộn nhưng vẫn rất ấm áp từ anh.
- À, hơi hơi. Tôi có thể tự lo được, không sao.
Mặc dù muốn mắng anh một trận cho thỏa nỗi lòng từ nãy đến giờ, nhưng Tư Hạ vẫn không biết bản thân cứ thế thuận theo ngữ điệu nhẹ nhàng của anh. Chí Thần đưa sang cho cô một túi thuốc, không nói thêm lời nào cứ thế lái xe đưa cô thẳng về nhà.
Chung cư cũ Đại Thành
Tư Hạ bước ra từ phòng tắm, cô nghiêng người dùng khăn lau khô tóc, bất chợt nhớ tới túi thuốc anh đưa lúc nãy liền đến mở ra xem. Không nói nên lời với anh ta, có một vết thương nhẹ trên mặt thôi mà anh mua từ dụng cụ băng bó vết thương, sát trùng, thuốc giảm đau,... Bản thân cô là bác sĩ nên hiểu rõ cách điều trị hơn ai hết, cô bất giác cười thầm vì sự vụng về quan tâm của người đàn ông này.
--
Không khí tràn ngập vị mát của mùa đông sắp đến, âm thanh xung quanh cũng trở nên rõ ràng và êm dịu hơn. Sự im lặng của thiên nhiên tạo nên khoảng trống bình yên đến lạ, trong cơn gió nhẹ đưa ta đến một bức tranh phong cảnh trông rất đẹp mắt với cảnh sắc hoang sơ khắc họa từng đường cong mềm mại của cây cối.
Tư Hạ quay lại với lịch trình công việc bận rộn tại bệnh viện Đài Bắc, đôi lúc trong giấc mơ cô lại thấy gương mặt quen thuộc, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại rất thu hút.
Chí Thần đã âm thầm cử hai đàn em theo sát bảo vệ cô ngày đêm, anh nghi ngờ tên Hắc Long đã biết thông tin về Tư Hạ, vì hiểu tính cách của cô nên anh cũng không ngỏ ý việc chuyển chỗ ở để an toàn hơn, càng không muốn dính dáng tới phụ nữ thêm nữa.
Cô vươn mình đứng hít thở bên ngoài khuôn viên bệnh viện Đài Bắc, cảm nhận từng luồng khí lạnh nhẹ nhàng đi vào trong cơ thể. Cuối tuần cũng đã đến, Tư Hạ hứa sẽ thưởng cho sự chăm chỉ của bản thân một bữa ăn hoành tráng. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo thun trắng cổ tim và quần sọt đen phối với giày sneaker cùng màu tạo cảm giác năng động và trẻ trung. Diện mạo tự nhiên của Tư Hạ đem lại nét đẹp đơn giản, nhẹ nhàng và tinh tế. Không cần phải quá cầu kỳ cô vẫn tỏa sáng và thanh lịch dù đã bước qua tuổi 30.
Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp theo kế hoạch của Tư Hạ, cho đến khi một đám người đi từ phía sau xông tới đánh ngất, bắt cóc cô đi.
Đàn em hoảng hốt thông báo cho Chí Thần.
- Đại ca, đã mất dấu của cô Tư Hạ.
- Các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Có theo dõi một người cũng không xong.
- Em xin lỗi do cô Tư Hạ đi bộ vào con hẻm nhỏ. Tụi em dừng xe định theo sau thì bị công an giao thông đến xử lý. Sau khi giải quyết xong, vội chạy đến thì đã không thấy người đâu nữa.
- Đã đến nhà kiểm tra chưa, có thể cô ta đi đâu đó thì sao.
- Túi đồ ăn cô Tư Hạ mang theo lúc nãy đang ở đây, chắc chắn là bọn Hắc Long.
- Chết tiệt. Các cậu mau chóng xem xét xung quanh, có thông tin gì báo ngay cho tôi.
Anh nhắm mắt lại nắm chặt hai tay đập mạnh lên bàn, kiềm chế cơn tức giận đang bùng phát. Tên Hắc Long xưa giờ hung tàn, giết người không nhát tay. Thù hằn từ chuyện cũ nhiều năm trước đến gần đây nhất là cánh tay đắc lực Hải Dương phải chết dưới tay Chí Thần, e rằng tính mạng của Tư Hạ đang ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù người hắn muốn đá động đến là anh nhưng vẫn có thể giết chết cô bất cứ lúc nào để thỏa mãn cơn giận, muốn anh phải trải qua cảm giác đau khổ là như thế nào.
- Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao?
Tiểu Kiệt với biểu hiện lo lắng hỏi. Sau khi lành vết thương cậu cũng đã quay lại với công việc, là người trực tiếp giám sát chuyện kinh doanh làm ăn của Chí Thần.
- Mau huy động toàn bộ anh em tìm tên Hắc Long ngay lập tức.
Chí Thần hy vọng tên Hắc Long tàn nhẫn này thực sự sẽ nhắm đến anh, tuy nhiên đàm phán không bao giờ có trong từ điển của hắn.
Căn cứ bang Hắc Long ngoài thành phố Đại Thạnh
Người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn đang ngồi trên ghế bắt chéo chân, khuôn mặt với vẻ trầm tư suy tính chính là Hắc Long. Trước mặt hắn là cô gái với dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp có thể thấy bên trong là một thân hình nóng bỏng khiến người khác muốn khám phá. Hắn nghĩ thầm đúng là gu của tên khốn đó cũng không phải dạng vừa. Thay vì giết ả thì hắn nên thưởng thức qua mùi cơ thể của cô một chút xong xử lý cũng chả muộn, vừa ăn được mồi ngon vừa làm Chí Thần phải tức điên lên, vẹn cả đôi đường.
Hắn tiến lại gần nâng mặt cô lên. Giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Tư Hạ cũng đâu đó biết được mình đang trong hoàn cảnh nào, cô vùng vẫy trong tâm trí để tìm sự tỉnh táo.
- Mang nước lại đây.
Hắc Long sai đồng bọn mang nước đến, dùng lực mạnh tạt thẳng vào mặt cô. Hắn không muốn chơi với một cái xác không hồn, cô bắt buộc phải tỉnh táo để thỏa mãn cơn dục vọng trong người hắn.
Khuôn mặt của Tư Hạ nhăn lại vì đau, cô cố gắng mở mắt ra. Vừa nhìn thấy tên đứng trước mặt, lòng cô dâng lên một cảm xúc sợ hãi tột cùng, ánh mắt của hắn nhìn cô kinh khủng đến dường nào.
- Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi.
Thay vì tỏ ra yếu đuối, khóc lóc van xin, cô vẫn giữ thái độ mạnh mẽ. Bởi cô biết rằng mình đang ở trong tình huống tồi tệ nhất của cuộc đời.
- Mày cả gan hỏi tao là ai à! Có muốn bỏ thằng khốn Chí Thần đi theo hầu hạ tao không? Nếu giết mày thì…thật sự rất uổng. Lâu rồi tao mới thấy món hàng vừa mắt đến như vậy.
Bất giác hai tay Tư Hạ có cảm giác rung lên sau lời nói của hắn, thà giết cô còn hơn phải phục tùng. Cô nắm chặt hai bàn tay, ngăn cho hai dòng nước mắt không được rơi, cô thật sự hy vọng anh có thể sớm tìm ra cô.
“Chí Thần, làm ơn hãy đến cứu tôi.” Trong đầu cô không còn nghĩ được gì ngoài mong chờ anh đến giải cứu.
Tư Hạ giữ thái độ im lặng quay mặt đi, cô không biết phải tự thoát khỏi hoàn cảnh này ra sao. Tên Hắc Long giận dữ tiến đến gần bóp mạnh lấy khuôn mặt cô, bắt Tư Hạ phải ngước lên nhìn hắn. Dù đã ngoài 40 nhưng bên ngoài hắn ta cũng mang phong thái cực kỳ phong độ, biết bao cô gái sẵn sàng muốn nằm dưới hắn. Vậy mà ả đàn bà không biết trời cao đất dày, chết đến nơi còn cố tỏ vẻ thanh cao.
- Tên này làm gì mà lâu vậy không biết.
Anh dừng xe tại một trạm nghỉ chân ven đường, cũng đã hơn hai mươi phút, từ lúc anh bước vào bên trong. Tư Hạ cảm giác hơi bất an, một người có nhiều thù hằn như anh không biết có gặp phải chuyện gì hay không. Vừa định đẩy cửa ra bên ngoài xem tình hình thế nào thì bóng dáng anh từ xa xuất hiện. Cô thở phào nhẹ nhõm, cứ gặp anh ta thường xuyên chắc có ngày cô bị bệnh tim mất.
Chí Thần bước lên xe, quay sang nhìn cô với ánh mắt có phần khác lạ hỏi:
- Có còn đau nhiều không?
Tên này vừa ăn cái gì mà thay đổi hẳn 360 độ, cô ngạc nhiên với sự quan tâm tuy có phần hơi muộn nhưng vẫn rất ấm áp từ anh.
- À, hơi hơi. Tôi có thể tự lo được, không sao.
Mặc dù muốn mắng anh một trận cho thỏa nỗi lòng từ nãy đến giờ, nhưng Tư Hạ vẫn không biết bản thân cứ thế thuận theo ngữ điệu nhẹ nhàng của anh. Chí Thần đưa sang cho cô một túi thuốc, không nói thêm lời nào cứ thế lái xe đưa cô thẳng về nhà.
Chung cư cũ Đại Thành
Tư Hạ bước ra từ phòng tắm, cô nghiêng người dùng khăn lau khô tóc, bất chợt nhớ tới túi thuốc anh đưa lúc nãy liền đến mở ra xem. Không nói nên lời với anh ta, có một vết thương nhẹ trên mặt thôi mà anh mua từ dụng cụ băng bó vết thương, sát trùng, thuốc giảm đau,... Bản thân cô là bác sĩ nên hiểu rõ cách điều trị hơn ai hết, cô bất giác cười thầm vì sự vụng về quan tâm của người đàn ông này.
--
Không khí tràn ngập vị mát của mùa đông sắp đến, âm thanh xung quanh cũng trở nên rõ ràng và êm dịu hơn. Sự im lặng của thiên nhiên tạo nên khoảng trống bình yên đến lạ, trong cơn gió nhẹ đưa ta đến một bức tranh phong cảnh trông rất đẹp mắt với cảnh sắc hoang sơ khắc họa từng đường cong mềm mại của cây cối.
Tư Hạ quay lại với lịch trình công việc bận rộn tại bệnh viện Đài Bắc, đôi lúc trong giấc mơ cô lại thấy gương mặt quen thuộc, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại rất thu hút.
Chí Thần đã âm thầm cử hai đàn em theo sát bảo vệ cô ngày đêm, anh nghi ngờ tên Hắc Long đã biết thông tin về Tư Hạ, vì hiểu tính cách của cô nên anh cũng không ngỏ ý việc chuyển chỗ ở để an toàn hơn, càng không muốn dính dáng tới phụ nữ thêm nữa.
Cô vươn mình đứng hít thở bên ngoài khuôn viên bệnh viện Đài Bắc, cảm nhận từng luồng khí lạnh nhẹ nhàng đi vào trong cơ thể. Cuối tuần cũng đã đến, Tư Hạ hứa sẽ thưởng cho sự chăm chỉ của bản thân một bữa ăn hoành tráng. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo thun trắng cổ tim và quần sọt đen phối với giày sneaker cùng màu tạo cảm giác năng động và trẻ trung. Diện mạo tự nhiên của Tư Hạ đem lại nét đẹp đơn giản, nhẹ nhàng và tinh tế. Không cần phải quá cầu kỳ cô vẫn tỏa sáng và thanh lịch dù đã bước qua tuổi 30.
Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp theo kế hoạch của Tư Hạ, cho đến khi một đám người đi từ phía sau xông tới đánh ngất, bắt cóc cô đi.
Đàn em hoảng hốt thông báo cho Chí Thần.
- Đại ca, đã mất dấu của cô Tư Hạ.
- Các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Có theo dõi một người cũng không xong.
- Em xin lỗi do cô Tư Hạ đi bộ vào con hẻm nhỏ. Tụi em dừng xe định theo sau thì bị công an giao thông đến xử lý. Sau khi giải quyết xong, vội chạy đến thì đã không thấy người đâu nữa.
- Đã đến nhà kiểm tra chưa, có thể cô ta đi đâu đó thì sao.
- Túi đồ ăn cô Tư Hạ mang theo lúc nãy đang ở đây, chắc chắn là bọn Hắc Long.
- Chết tiệt. Các cậu mau chóng xem xét xung quanh, có thông tin gì báo ngay cho tôi.
Anh nhắm mắt lại nắm chặt hai tay đập mạnh lên bàn, kiềm chế cơn tức giận đang bùng phát. Tên Hắc Long xưa giờ hung tàn, giết người không nhát tay. Thù hằn từ chuyện cũ nhiều năm trước đến gần đây nhất là cánh tay đắc lực Hải Dương phải chết dưới tay Chí Thần, e rằng tính mạng của Tư Hạ đang ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù người hắn muốn đá động đến là anh nhưng vẫn có thể giết chết cô bất cứ lúc nào để thỏa mãn cơn giận, muốn anh phải trải qua cảm giác đau khổ là như thế nào.
- Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao?
Tiểu Kiệt với biểu hiện lo lắng hỏi. Sau khi lành vết thương cậu cũng đã quay lại với công việc, là người trực tiếp giám sát chuyện kinh doanh làm ăn của Chí Thần.
- Mau huy động toàn bộ anh em tìm tên Hắc Long ngay lập tức.
Chí Thần hy vọng tên Hắc Long tàn nhẫn này thực sự sẽ nhắm đến anh, tuy nhiên đàm phán không bao giờ có trong từ điển của hắn.
Căn cứ bang Hắc Long ngoài thành phố Đại Thạnh
Người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn đang ngồi trên ghế bắt chéo chân, khuôn mặt với vẻ trầm tư suy tính chính là Hắc Long. Trước mặt hắn là cô gái với dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp có thể thấy bên trong là một thân hình nóng bỏng khiến người khác muốn khám phá. Hắn nghĩ thầm đúng là gu của tên khốn đó cũng không phải dạng vừa. Thay vì giết ả thì hắn nên thưởng thức qua mùi cơ thể của cô một chút xong xử lý cũng chả muộn, vừa ăn được mồi ngon vừa làm Chí Thần phải tức điên lên, vẹn cả đôi đường.
Hắn tiến lại gần nâng mặt cô lên. Giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Tư Hạ cũng đâu đó biết được mình đang trong hoàn cảnh nào, cô vùng vẫy trong tâm trí để tìm sự tỉnh táo.
- Mang nước lại đây.
Hắc Long sai đồng bọn mang nước đến, dùng lực mạnh tạt thẳng vào mặt cô. Hắn không muốn chơi với một cái xác không hồn, cô bắt buộc phải tỉnh táo để thỏa mãn cơn dục vọng trong người hắn.
Khuôn mặt của Tư Hạ nhăn lại vì đau, cô cố gắng mở mắt ra. Vừa nhìn thấy tên đứng trước mặt, lòng cô dâng lên một cảm xúc sợ hãi tột cùng, ánh mắt của hắn nhìn cô kinh khủng đến dường nào.
- Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi.
Thay vì tỏ ra yếu đuối, khóc lóc van xin, cô vẫn giữ thái độ mạnh mẽ. Bởi cô biết rằng mình đang ở trong tình huống tồi tệ nhất của cuộc đời.
- Mày cả gan hỏi tao là ai à! Có muốn bỏ thằng khốn Chí Thần đi theo hầu hạ tao không? Nếu giết mày thì…thật sự rất uổng. Lâu rồi tao mới thấy món hàng vừa mắt đến như vậy.
Bất giác hai tay Tư Hạ có cảm giác rung lên sau lời nói của hắn, thà giết cô còn hơn phải phục tùng. Cô nắm chặt hai bàn tay, ngăn cho hai dòng nước mắt không được rơi, cô thật sự hy vọng anh có thể sớm tìm ra cô.
“Chí Thần, làm ơn hãy đến cứu tôi.” Trong đầu cô không còn nghĩ được gì ngoài mong chờ anh đến giải cứu.
Tư Hạ giữ thái độ im lặng quay mặt đi, cô không biết phải tự thoát khỏi hoàn cảnh này ra sao. Tên Hắc Long giận dữ tiến đến gần bóp mạnh lấy khuôn mặt cô, bắt Tư Hạ phải ngước lên nhìn hắn. Dù đã ngoài 40 nhưng bên ngoài hắn ta cũng mang phong thái cực kỳ phong độ, biết bao cô gái sẵn sàng muốn nằm dưới hắn. Vậy mà ả đàn bà không biết trời cao đất dày, chết đến nơi còn cố tỏ vẻ thanh cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook