Hạ Khanh vừa bước ra khỏi cổng Hạ gia, cậu đã nhìn thấy Hạ Hành đứng cầm ô cách đó không xa, khuôn mặt u ám và đôi mắt đen láy đáng sợ.

Hạ Khanh rùng mình, đôi mắt của Hạ Hành khiến cậu ớn lạnh sống lưng.

Cậu không muốn di chuyển nữa, nhưng dường như cậu tiến không được, lùi cũng không xong.
Hạ Hành vẫy tay với cậu, nhưng Hạ Khanh đã không di chuyển trong một thời gian dài.

Mãi cho đến khi Hạ Hành tiến về phía cậu.

Hạ Khanh mới đi vào màn mưa, Hạ Khanh không có ô, cơn mưa nhanh chóng làm ướt bộ quần áo sạch sẽ mà cậu vừa thay.

Cậu càng cảm thấy lạnh hơn.
Hạ Hành dừng lại, không tiến thêm một bước nào, hắn mỉm cười nhìn Hạ Khanh từng bước một đi đến gần hắn.
"Anh trai." Thanh âm Hạ Khanh run rẩy, không chỉ có thân thể, toàn thân đều phát run.

Mưa làm mờ tầm nhìn của cậu, không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Hành, hình như hắn đang cười.
Hạ Hành không nói gì, cho đến khi nhìn thấy môi Hạ Khanh tái nhợt, hắn đưa ô cho cậu, sau đó cởi áo khoác khoác cho cậu, sau đó ôm Hạ Khanh dưới ánh mắt chăm chú của Văn Bùi Chi từ xa.

"Anh trai." Hạ Khanh ngẩng đầu nhìn Hạ Hành, run giọng gọi, thanh âm bị tiếng mưa vùi lấp, Hạ Hành không nghe thấy.

Thấy Hạ Hành không trả lời, Hạ Khanh cụp mắt xuống và ngừng nói.
Khi Hạ Hành đưa Hạ Khanh trở lại Hạ gia, Hạ Khanh bị sốt cao.

Hạ Hành ôm lấy cậu, sững sờ vì nhiệt độ của cậu trong vài giây, có chút không thể tin được.

Hạ Khanh bị nóng có chút mê sảng, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Hạ Hành nghiêng người lắng nghe, nháy mắt trên mặt trắng bệch.
Cậu nói, "Tại sao, tại sao không ai, không ai, thích em?"
Hạ Khanh có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, tên cậu không phải là Hạ Khanh, khi đó cậu vẫn được gọi là Chu Tự Thư, cậu có hai người bạn tốt, một người tên là Văn Bùi Chi và người kia tên là Phương Ý.

Họ lớn lên cùng nhau, học cùng cấp 2, cấp 3 và thậm chí cùng học đại học.
Đột nhiên một ngày, cậu phát hiện ra rằng mình đã yêu Văn Bùi Chi, một người bạn tốt trong nhiều năm và mối quan hệ giữa ba người lặng lẽ thay đổi.

Cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm thổ lộ, khi cậu đứng ở ngã tư đường cầm hoa đợi Văn Bùi Chi, mà cũng chờ Phương Ý, chờ bọn họ nắm tay nhau, nói với cậu, bọn họ ở bên nhau.
Vì vậy, không có cơ hội để tặng bó hoa.
Cậu chọn bó hoa rất lâu, thậm chí còn nhờ người bán hàng tự tay làm.

Cậu giấu bó hoa sau lưng, rồi mỉm cười chúc mừng, cuối cùng ném bó hoa vào thùng rác ở góc đường.

Khi nhìn thấy những bó hoa nằm lẫn trong đống rác bẩn thỉu, cậu đã khóc như một đứa trẻ không tìm được nhà trong cơn mưa nặng hạt, cảm thấy khó chịu và bất lực.
Đối với người ngoài, họ vẫn là bạn thân, nhưng chỉ có Chu Tự Thư biết rằng mọi thứ đã thay đổi.

Trên thực tế, lẽ ra cậu phải phát hiện ra, trong bình hoa của Văn gia không có hoa, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, trên bàn chỉ có đồ ngọt yêu thích của Phương Ý, vào những ngày mưa, chiếc ô của Văn Bùi Chi sẽ chỉ đập đầu vào ô của Phương Ý.

Sở dĩ thiên vị như vậy, cậu đều biết, nhưng cậu đều chọn cách không để ý vào nó mà thôi.
Cậu giống như một người xa lạ thừa thãi, nhìn bọn họ nói giỡn cười đùa, rõ ràng cậu rất buồn nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đôi khi cậu muốn phàn nàn, nhưng phát hiện ra rằng cậu không thể trách ai, Phương Ý rất tốt bụng và dịu dàng, cậu không thể phàn nàn gì cả.

Sau đó, cậu hiếm khi ở lại với Phương Ý và Văn Bùi Chi, cậu cảm thấy rõ ràng sự thù địch của Văn Bùi Chi.

Đúng vậy, ai lại muốn mang theo một bóng đèn lớn như vậy khi đi chơi với bạn trai chứ? Cậu quyết định giấu kín tình yêu này trong lòng, tốt nhất cả đời này không nên để người khác biết.
Thế giới là vô thường, Phương Ý mất vì bệnh tật.

Cậu nhìn Văn Bùi Chi ngày càng ủ rũ, không thể làm gì được.

Cậu nghe nói rằng Văn Bùi Chi muốn Phương Ý, nhưng cậu không phải là Phương Ý.

Nhưng cậu không muốn nhìn Văn Bùi Chi tiếp tục như vậy, vì vậy cậu đã cố gắng hết sức để bắt chước mọi hành động của Phương Ý, hy vọng rằng Văn Bùi Chi sẽ tốt hơn.
Có lẽ cậu đã thành công, sau khi say rượu, Văn Bùi Chi đã thực sự coi cậu là Phương Ý.

Nhưng Chu Tự Thư không ngờ rằng đó là khởi đầu cho nỗi đau của cậu, cuộc đời cậu rơi vào cơn ác mộng vô tận vào đêm hôm đó, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.
Văn Bùi Chi đã ích kỷ nhốt linh hồn của Chu Tự Thư vào bóng tối, sau đó đưa linh hồn mà hắn tạo ra có tên là Phương Ý vào cơ thể.
Ngay khi hình ảnh quay lại, cậu thấy mình đang đứng trên sân thượng Văn gia, rồi nhảy xuống.

Mặc dù cậu đã giao dịch với Hạ Hành, Hạ Hành sẽ cứu cậu, nhưng khoảnh khắc cậu nhảy xuống, cậu thực sự muốn chết.

Cậu muốn gặp Phương Ý, cậu có chút nhớ cậu ấy.

Cậu rất nhớ khoảng thời gian ba người ở bên nhau, sao lại thành ra thế này?
Sau đó, khi tỉnh dậy, cậu được biết tên mình là Hạ Khanh, cậu mất hết trí nhớ, sự khẩn trương và dịu dàng mà người trước mặt thể hiện khiến cậu tin rằng mình thực sự là Hạ Khanh.


Em trai và người yêu của Hạ Hành.
Cuối cùng cũng từ trong mộng tỉnh lại, Hạ Khanh, à không, là Chu Tự Thư từ từ mở mắt ra, cậu nhìn lên trần nhà, ánh sáng làm cậu lóa mắt.

Cậu muốn khóc, nhưng không có nước mắt để rơi.
Cậu không thể nghe thấy nhịp tim của mình nữa, Chu Tự Thư nghĩ rằng lần này cậu có thể thực sự đã chết.

Cậu vẫn luôn không hiểu, vì sao không có ai thích cậu?
Thứ cậu muốn rất ít, chỉ cần dành cho cậu một chút tình yêu, dù chỉ một chút cũng đủ, cậu sẽ hạnh phúc dài lâu.

Chỉ là bọn họ đều keo kiệt, cậu chịu đựng đau đớn là vì Phương Ý, cậu có được ấm áp là vì Hạ Khanh.
Cậu giống ai, cậu giống Phương Ý, giống Hạ Khanh, tại sao không giống Chu Tự Thư? Bởi vì không ai thích Chu Tự Thư, không ai cần Chu Tự Thư.

Cậu đánh đổi linh hồn của mình để đổi lấy Phương Ý, cơ thể của cậu để đổi lấy Hạ Khanh, được không? Như vậy có thể buông tha cho cậu rồi chứ?
Cậu hận lắm, cậu không phải là con người sao, cậu không phải đang sống tốt sao? Tại sao cậu không thể so sánh với hai người đã chết? Nhưng cậu cũng không thể trách bọn họ, bọn họ đều đã không còn, cậu chỉ có thể hận người sống.
Cậu nên hận nó!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương