Không Ai Thích Chu Tự Thư
-
Chương 11
Đột nhiên trời mưa to, Hạ Khanh mất cảnh giác mà bị ướt sũng khắp người.
Khi cơn mưa tạt vào người cậu, Hạ Khanh vẫn không nhận ra rằng trời đang mưa.
Cậu ngơ ngắc ngẩng đầu nhìn bầu trời, từng hạt mưa rơi xuống mặt cậu, rồi rơi xuống đất, cảm giác mát lạnh do nó mang lại khiến Hạ Khanh rùng mình.
Nhìn xung quanh, Hạ Khanh tìm thấy một trạm xe buýt cách đó không xa, cậu chạy đến, trốn dưới mái hiên.
Có lẽ là bởi vì đi quá lâu, chân của cậu có chút đau nhức, Hạ Khanh ngồi xổm nửa người, lẳng lặng nhìn màn mưa, người đi đường trên đường, dòng xe cộ đi qua.
Nỗi cô đơn lập tức chiếm lấy toàn bộ cơ thể và tâm trí của Hạ Khanh, cậu đột nhiên cảm thấy trên đời này, sự tồn tại của mình là dư thừa, sẽ không có ai sẽ vì cậu mà đến.
Cậu không thể không nghĩ rằng nếu cậu là Chu Tự Thư, thì đối với Văn Bùi Chi, cậu chỉ là người thay thế cho Phương Ý; nếu cậu là Chu Tự Thư, thì đối với Hạ Hành, cậu chỉ là người thay thế cho Hạ Khanh, người tên Chu Tự Thư căn bản sẽ không có người để ý đến.
Cậu thậm chí không xứng đáng với tên của chính mình.
Cho nên cậu không thể tin được, căn bản cậu không muốn làm Chu Tự Thư, nếu như cậu không phải Chu Tự Thư, nếu như cậu vẫn luôn là Hạ Khanh, chí ít như vậy còn có người quan tâm đến cậu.
Biết đâu sau khi cậu chết, ai đó có thể đến thăm cậu và đặt một bó hoa mà cậu yêu thích đến trước bia mộ của cậu.
Đối với tình trạng cơ thể của cậu, ngay cả khi Hạ Hành không đề cập đến vấn đề này với cậu, hắn mỗi lần nói chuyện với bác sĩ đều sẽ tránh cậu đi, nhưng cậu biết tất cả.
Cái cơ thể gầy yếu này chẳng ra dáng nam nhân tuổi đôi mươi, có lẽ còn không bằng một ông lão tập thể dục buổi sáng trong công viên.
Kỳ thực căn bản cậu không sợ chết, chỉ sợ không có người nhớ tới cậu, không có người yêu thương cậu.
Nhưng cậu là ai? Người mà họ nhớ chính là ai?
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không có dấu hiệu muốn tạnh.
Hạ Khanh chậm rãi chống tay đứng dậy, cậu phải quay về Hạ gia, đã quá muộn, Hạ Hành sẽ lo lắng.
Nhưng Hạ Khanh, người cả ngày không ăn gì, đứng thẳng lên đã cảm thấy chóng mặt, sau đó mắt tối sầm lại.
Khi Hạ Khanh mở mắt tỉnh dậy, đó là một nơi xa lạ.
Đôi mắt của Hạ Khanh cứ nhìn chiếc đèn chùm pha trên đầu cậu, cảm thấy rất quen thuộc.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, vén chăn ra khỏi giường.
Mọi thứ xung quanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, rõ ràng cậu chưa từng đến đây bao giờ, nhưng lại có cảm giác như mình đã sống ở đây rất lâu rồi.
Tầm mắt rơi vào bức ảnh trên bàn cách đó không xa, Hạ Khanh đi tới, cầm khung ảnh lên, là ảnh chụp ba người.
Cậu biết hai người phía trên, một người là cậu, một người là Văn Bùi Chi, vậy người kia là ai?
Đột nhiên cậu nhớ đến cái tên mà cậu nhìn thấy trong nhật ký, người này nhất định là Phương Ý.
Người thực sự quan trọng với Văn Bùi Chi.
Có phải sự xuất hiện của bức ảnh này chỉ để làm cho cậu tin hay không? Hạ Khanh cười nhạo chính mình.
Đồng thời, cậu cũng ý thức được, nơi này hẳn là nhà Văn Bùi Chi.
Cậu đặt bức ảnh xuống bước về phía cửa
Khi cậu đi xuống cầu thang, Hạ Khanh nhìn thấy Văn Bùi Chi bưng một bát súp đi ra từ nhà bếp, cậu đứng ở bậc thang nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Văn Bùi Chi không quan tâm đến sự lạnh nhạt của cậu, bưng một cái bát đi đến trước mặt cậu, đưa bát cho Hạ Khanh, cười nói: "Tiểu Thư, đây là món súp yêu thích của em, có muốn ăn thử không?"
Sau khi Hạ Khanh rời khỏi nhà hàng lẩu, Văn Bùi Chi ở lại một lúc rồi cũng rời đi.
Nhìn bên ngoài mưa như trút nước, hắn lo lắng Hạ Khanh sẽ bị ướt sũng vì mưa nên lái xe đi tìm, một lúc lâu mới thấy Hạ Khanh ngất xỉu ở bến xe buýt.
Hắn đưa Hạ Khanh về nhà và tìm bác sĩ riêng đến khám, sau khi kiểm tra, hắn phát hiện cơ thể Hạ Khanh rất yếu.
Vào thời khắc đó, hắn ước gì mình có thể tự bắn mình bằng súng, loại thuốc hắn tiêm năm đó, những vết thương khác nhau mà hắn đã gây ra cho cậu trong những năm đó, và lần cậu nhảy từ mái nhà xuống, tất cả những gì xảy ra đã gây ra tổn thương cho cậu, cơ thể cậu.
Những thương tổn hắn gây ra không thể xoay chuyển lại.
Bây giờ hắn chỉ mong thân thể cậu có thể khôi phục lại một chút.
Hạ Khanh liếc nhìn bát súp, nhưng không cầm lấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn Văn Bùi Chi, giễu cợt nói: "Tôi không thích uống súp, anh thực sự hiểu rõ tôi sao?"
Nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt của Văn Bùi Chi, Hạ Khanh cảm thấy niềm vui được trả thù dâng trào trong lòng.
Tuy rằng nhiều chuyện cậu còn chưa nhớ rõ, nhưng có một số chuyện dù mơ hồ cũng đủ để khiến cậu đau lòng.
"Anh hiểu em, Tiểu Thư, em thích." Văn Bùi Chi dùng thìa khuấy canh trong bát, kiên trì đem bát đưa vào trong tay cậu.
"Thật không? Nếu anh nói như vậy, Phương Ý chắc chắn sẽ rất buồn khi nghe thấy đó." Lời nói của Hạ Khanh như có một cái gai, nó đâm rất sâu vào trái tim của Văn Bùi Chi.
Nghe Hạ Khanh nhắc đến Phương Ý, Văn Bùi Chi im lặng.
Phương Ý là cái gai trong lòng hắn và Chu Tự Thư, là cái gai không thể nhổ ra.
Thấy Bùi Chi không phản ứng, Hạ Khanh đẩy Văn Bùi Chi đang đứng trước mặt mình ra, đi về phía cổng, nhưng khi gần đến cổng thì dừng lại.
Cậu nhìn xuống nơi mình đang đứng, khàn giọng nói: "Văn Bùi Chi."
Nghe thấy Hạ Khanh gọi tên mình, Văn Bùi Chi vội vàng quay lại, bắt gặp ánh mắt của Hạ Khanh.
Trong đôi mắt đó có sự lạnh nhạt, mỉa mai và thương hại, khiến hắn sợ hãi, như rơi xuống vực sâu.
"Văn Bùi Chi, anh ở chỗ này cắt đứt cơ hội sống sót cuối cùng của Chu Tự Thư." Hạ Khanh mỉm cười nhìn Văn Bùi Chi.
"Tiểu Thư, em có phải hay không nhớ tới?" Giọng điệu gấp gáp.
"Vậy nếu tôi nhớ về nó thì sao, vậy nếu tôi không nghĩ về nó thì sao? Anh có muốn tôi quay lại với anh một lần nữa, được sử dụng làm thế thân của Phương Ý, sau đó bị anh hành hạ đến chết?" Hạ Khanh cười rất lớn, cậu phất phất tay với Văn Bùi Chi, "Quên đi, tôi sống không được bao lâu, anh đừng giày vò tôi nữa, được không?"
"Nếu em muốn quay lại bên Hạ Hành, bất quá hắn là..."
Hạ Khanh cắt ngang lời của Văn Bùi Chi, "Đúng vậy, anh ta coi tôi là Hạ Khanh, nhưng Văn Bùi Chi, ít nhất anh ta cũng không tiêm một loại thuốc khó hiểu nào đó vào cơ thể tôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook