Khói lửa cháy tình
-
Chương 6:
Tống Như Thanh không biết nên xưng hô với anh như thế nào.
Gọi thẳng tên thì nghe rất vô lễ, gọi đội trưởng Hạ thì lại khiến cô cảm thấy quá mức trang trọng, điều duy nhất cô nghĩ tới là có nên gọi anh là anh Hạ hay không.
Nhưng cô vẫn chưa đợi được cơ hội có thể gọi anh là anh Hạ, bởi vì trên đường đi, trong đầu cô vẫn luôn phác họa một bức tranh, bức tranh nhân cách hoá khoai lang nướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho đến khi anh nói, bảo cô gọi anh là anh Trì.
Một cách xưng hô gọi lên sẽ cảm thấy rất an toàn.
Vậy thì bắt đầu từ hôm nay cứ gọi anh là anh Trì vậy.
Buổi trưa lúc trở về, trong đầu cô vẫn còn bức tranh kia, sau khi trở về phòng thì lập tức bắt tay vào chuẩn bị, lấy giá vẽ đã lâu rồi không động vào, trước tiên vẽ một bức bản nháp.
Khoai lang nướng mà cô tưởng tượng là một cô gái nhỏ bề ngoài thoạt nhìn rất bỏng rát nhưng lại có ánh mắt dịu dàng, đường cong màu caramel đan xen sáng tối với màu vàng là váy của cô gái khoai lang, bối cảnh là cầu vượt dành cho người đi bộ mà cô đi ngang qua hôm nay...
Cô không học quá nhiều kỹ năng hội họa, tất cả đều chỉ dựa vào từ sự nhiệt thành từ tận đáy lòng với lĩnh vực này rồi dần dần mò ra một phong cách hội họa của riêng mình.
Thời gian dần trôi theo từng nét bút, cô không nhớ rõ mình đã vẽ bao lâu, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh hoàn chỉnh cuối cùng hiện ra, trong ánh mắt tan rã kia dần dần có thần thái, sau đó cô cầm lấy bút ký tên, hạ bút ký tên ở góc dưới bên phải…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như bao lần trước kia, khi viết ra nét chữ đầu tiên, cô luôn vì run tay mà không thể viết tiếp được nữa. Cô không ngừng nắm chặt lấy vỏ bông bọc trên tay vịn ghế, xoa nắn từng chút một, sau đó liên tục dặn lòng mình phải dừng lại.
Cô đã từng chạm tay lên tim mình rồi tự hỏi vô số lần, mày có thích vẽ không? Mày có tình yêu với hội hoạ không? Chọn con đường này rồi, ngay cả khi phải quỳ bò thì mày cũng có thể đi tiếp được ư?
Lần nào mày cũng kiên định nói với bản thân rằng:
Đời này không hối tiếc, đời này không hối tiếc!
Nhưng mày nhìn đi, tình hình hiện giờ của mày tệ tới mức nào, mày còn chẳng dám đặt bút xuống ký tên, cũng chẳng dám hài lòng và tự hào về những tác phẩm mà mày vẽ ra.
Cô nhớ tới năm cô mười ba tuổi, ngoài phòng là tiếng ve mùa hè kêu râm ran, còn trong nhà, ba nổi trận lôi đình tát cô một cái, sau khi tai cô ù đi mất một lát, cô nghe thấy ba cô nói:
“Mày đừng có suốt ngày vẽ mấy thứ vô nghĩa này nữa.”
“Dù có vẽ tranh minh họa hay vẽ truyện tranh thì mày cũng chẳng bao giờ được người ta để mắt tới đâu.”
Chẳng phải tình hình bây giờ cũng giống vậy ư, không được mọi người để mắt tới, càng không thể ký tên mình ở cuối tranh.
Cô đã từ bỏ giấc mơ làm họa sĩ vẽ tranh.
Bởi vì giấc mơ này đã đè bẹp lưng cô, đè bẹp trái tim hừng hực nhiệt huyết của cô năm cô mười ba tuổi.
Cô ngồi trước bảng vẽ, quệt đi dòng nước mắt đang lã chã không ngừng.
… Cuộc sống này có ý nghĩa gì chứ? Tôi sống để làm gì? Tại sao tôi vẫn còn sống?
… Cái chết chính là kết thúc của tất cả, chỉ cần chết đi là có thể thoát khỏi mọi đau đớn và buồn tủi, thoát khỏi dấu vết một người là tôi đã từng tồn tại trên đời này, thoát khỏi quá khứ và những kỷ niệm không thể chịu đựng được kia.
Cô giơ con dao gọt bút chì lên trước mặt, từ từ đẩy lưỡi dao từ trong ra ngoài, vén tay áo bên cổ tay trái lên.
Vết sẹo do lần cắt động mạch thất bại lần trước vẫn còn dấu nhàn nhạt trên cổ tay, cô đặt con dao gọt bút chì vào đúng vị trí đó…
“Mẹ, cơm sắp xong rồi, mẹ đi kéo cô nhóc kia tới đi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, trong giọng nói của Hạ Trì ngập tràn tình yêu và sự thành khẩn với cuộc sống này.
Cô lập tức buông con dao gọt bút chì xuống, kinh hoàng hoảng hốt trốn vào nhà vệ sinh không bật đèn, sau đó cô đập mạnh trán mình lên mặt tường lạnh lẽo. Như thể có một đôi tay vô hình đang đẩy cô xuống vực sâu vậy, loại cảm giác này khiến cô thấy bất an, khiến cô nghẹt thở. Tay cô run rẩy lần mò công tắc vòi hoa sen rồi vặn xuống thật mạnh.
Dòng nước lạnh lẽo dội xuống từ đỉnh đầu, chui vào quần áo, len lỏi vào trái tim cô.
Thế giới xung quanh đã im lặng, trái tim cô cũng dần lắng xuống.
… Có lẽ cô vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của cuộc sống này, nhưng cô không thể kết thúc sinh mạng của mình được, cô vẫn muốn tiếp tục sống, vẫn muốn nếm thử tất cả hương vị của những món ăn ngon trừ khoai lang nướng ra.
… Ăn được đồ ăn ngon sẽ cảm thấy còn sống thật tốt, dù lưng cô có bị ánh mặt trời thiêu đốt thì cô cũng không thấy khó chịu, đến cả tiếng huấn luyện của các anh lính cứu hỏa ngoài cửa cũng mang theo luồng sức mạnh khích lệ.
Cô lẩm bẩm: “Mình muốn sống.”
Suy nghĩ của cô đã không còn là tôi nên sống nữa, mà là tôi sống bởi vì tôi muốn sống.
…
Buổi trưa dẫn Tống Như Thanh ra ngoài dạo một vòng, chuyện sắm gạo mua rau ban đầu cũng quên béng tận đẩu tận đâu luôn rồi, cũng may ở nhà cũng tích nhiều lương thực, ba người vẫn có thể hưởng thụ bữa ăn thịnh soạn năm món mặn một món canh.
Anh cố gắng thay đổi đa dạng, tránh những món đã làm hồi trưa.
Tiếc là Tống Như Thanh không bị miệng lưỡi khéo léo của bà mẹ già nhà anh kéo ra ngoài. Doãn Thu Nguyệt gõ cửa mấy phút đồng hồ rồi mà cô cũng chỉ chịu mở một khe hở ra nói chuyện với bà.
Rồi khéo léo từ chối lời mời dùng bữa với bọn họ.
Mặt Doãn Thu Nguyệt rầu rĩ, nhìn chằm chằm Hạ Trì quan sát một hồi, sau đó chẹp lưỡi mấy tiếng: “Không phải con cưỡng ép bắt con bé đi làm chuyện gì con bé không muốn đấy chứ?”
Doãn Thu Nguyệt làm trợ lý bác sĩ tâm lý mười lăm năm nên hiểu rõ tình trạng của người bị bệnh trầm cảm hơn Hạ Trì. Tâm trạng lúc tốt lúc xấu, thăng trầm bất định là hiện tượng rất bình thường: “Cứ phải từ từ, không kích thích con bé được đâu.”
Hạ Trì ấm ức nói mình chỉ bảo cô đi mua củ khoai lang nướng thôi, ngẫm nghĩ một hồi, anh lại nói tiếp: “Nhưng hình như bị đám nhóc nghịch ngợm đụng vào người thật, có khi nào bị giật mình kích động như lũ mèo không?”
Trong mắt Hạ Trì, cô gái kia như thể một con mèo con vẫn chưa trưởng thành vậy, lớn tiếng chút thôi là sẽ bị dọa cho khóc, bị đụng vào người cũng sẽ giật mình kích động, nhìn thấy nhiều người đi đường quá sẽ ôm cột điện không chịu đi.
Doãn Thu Nguyệt nhìn miếng thịt luộc vừa mới ra khỏi nồi, vỗ trán mình cái bốp: “Đi thôi, cầm quạt ra đây, hai mẹ con mình đi câu mèo nào.”
Vài phút sau, Doãn Thu Nguyệt bưng bát thịt luộc, sai Hạ Trì đứng cạnh bát phe phẩy quạt. Khe cửa dưới đáy của căn phòng này rất lớn, làm thế này có thể khiến mùi thơm của miếng thịt luộc bay vào trong phòng.
Mười phút sau, Doãn Thu Nguyệt liếm môi, coi như hoàn toàn bỏ cuộc rồi.
Bà nháy mắt với Hạ Trì, ý bảo anh rút lui thôi.
Nhưng đâu ngờ hai mẹ con vừa bưng thức ăn về thì cửa phòng sau lưng chợt truyền đến tiếng kẽo kẹt, khe cửa lộ ra đôi mắt thèm ăn không nhịn nổi.
Hạ Trì nhíu mày, trong lòng buồn cười vô cùng.
Xem ra là một bé mèo háu ăn một lòng đam mê với ăn uống.
…
Hiếm khi được nghỉ ngơi, vốn dĩ tới chín giờ sáng mai Hạ Trì mới phải về đội, nhưng vì mấy ngày nữa phải tổ chức công tác tuyên truyền nên ăn cơm tối xong là anh về đội cứu hỏa luôn.
Chu Thời Tập ở trong ký túc xá chơi game hết cả ngày nghỉ, thấy anh quay về thì lập tức mở quyển "Quy tắc của lính cứu hỏa" ra.
Còn cách gì nữa đâu, ai bảo cậu ấy xui xẻo, được phân đến ở cùng phòng ký túc với đội trưởng nhà mình. Dù là ngày nghỉ thì cậu ấy cũng không dám tỏ vẻ lười nhác chút nào.
Cậu ấy hỏi: “Đội trưởng Hạ, khó khăn lắm anh mới về nhà được một chuyến cơ mà, sao quay lại sớm thế?”
“Chẳng phải vì cậu vô dụng, trong đội sắp làm tuyên truyền mà phương án sửa đi sửa lại rối mù cả lên à, không đến tay tôi thì đến tay ai.”
Thấy Hạ Trì thay quần áo rồi rời đi, Chu Thời Tập chỉ vào mũi mình, ấm ức tủi thân cầm điện thoại lên soi gương: “Em vô dụng chỗ nào? Em chạy đi chữa cháy nhanh lắm nhé! Anh là đại đội trưởng, anh không làm thì ai làm!”
Sau khi lải nhải xả giận xong, Chu Thời Tập tức anh ách đứng lên, mò ra sân thể dục chạy bộ tập luyện, dặn phòng phải tăng cường thể lực bị đội trưởng Hạ chê bai của mình lên đến mức không ai có thể bì kịp.
Đáng tiếc, ý chí chiến đấu này đã bị cảnh Tống Như Thanh đầu tóc bù xù ngồi bên cửa sổ dọa cho tắt ngúm khi cậu ấy chạy qua cửa sổ phòng cô ở. Không hiểu sao, cái bóng chiếu lên cửa sổ kia lại bỗng dưng dùng đầu đập vài cái lên bàn.
“Úi mẹ con ơi!”
Chu Thời Tập xoay phắt người, chạy vèo đi còn nhanh hơn cả thỏ, sau khi tới sân trước rồi mới bình tĩnh lại được phần nào. Cậu ấy nhớ tới cô có bệnh trong người, thế là lòng thấp thỏm rối rắm đi gõ cửa văn phòng của Hạ Trì:
“Đội trưởng Hạ, có việc này em không biết có nên nói không.”
Hạ Trì quá hiểu rõ tính cách của thằng nhóc Chu Thời Tập cứ đến ngày nghỉ là chỉ thích loăng quăng trong đội. Thấy là cậu ấy gõ cửa thì anh cũng nhìn qua, bảo cậu ấy có chuyện gì cứ nói thẳng.
“Em vừa nhìn thấy em gái đang đập đầu…” vào bàn.
Tập tài liệu bỗng bị khép lại cái “bộp” rõ to. Hạ Trì cau mày đứng lên, chạy thẳng về phía sân sau của sân thể dục, quả nhiên trực giác lúc ăn cơm của anh là đúng.
Lúc đó anh đã cảm thấy biểu cảm trên mặt cô có gì đó sai sai rồi.
Từ khu nhà hành chính tới sân thể dục cũng không xa lắm, huống chi anh còn đang chạy.
Cửa sổ nhà khách xây không cao, Hạ Trì chỉ cần nhón chân lên chút là có thể nhìn thấy tình hình trong phòng. Tiếc là lúc này trong phòng kéo rèm cửa chắn nắng, trên rèm cửa không có bóng dáng của cô, anh gõ cửa một hồi lâu mà cũng không nghe thấy ai trả lời:
“Tống Như Thanh, nghe thấy thì đáp lời đi!"
"Cô nhóc kia, có nghe thấy tôi nói không hả?"
Trái tim Chu Thời Tập vọt lên tận cổ họng. Cậu ấy nhớ tới người phụ nữ nhảy lầu chết trước mắt mình, sợ tới mức chân run lẩy bẩy, lắp bắp nói: "Đội trưởng Hạ, hay là chúng ta đập..."
“Choang” một tiếng…
Có người nghĩ tới việc đập cửa sổ trước cả cậu ấy rồi. Tấm kính thủy tinh cách âm trông có vẻ rất dày kia cứ thế bị Hạ Trì nhặt một viên đá vụn dưới đất lên làm điểm tựa rồi gõ vỡ mất một góc, anh thò ngón tay linh hoạt của mình vào trong mở khóa, thế là cuối cùng cánh cửa sổ giấu Tống Như Thanh ở bên trong cũng đã bị đẩy lên.
Hạ Trì tay chân nhanh lẹ len vào, thấy tình cảnh trước mắt, anh thở phào nhẹ nhõm:
Người mà Chu Thời Tập suy đoán muốn đâm đầu vào tường tự sát lúc này đang nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng nhìn Hạ Trì, vì bị sốt nên giọng của cô nghe càng nhỏ hơn:
“Em đáp lời anh rồi, em bảo em không sao cả.”
Cửa kính cách âm cộng thêm giọng nói nhỏ như muỗi kêu đã khóa chặt giọng nói của Tống Như Thanh ở trong phòng. Nếu không phải thấy anh nhảy vào từ bên cửa sổ thì cô cũng chẳng ngờ được có ngày phòng của mình sẽ bị người khác đột nhập thế này.
Cô cố gắng chống cơ thể choáng váng nóng rực của mình dậy, nhìn anh bước từng bước về phía này, sau đó dừng trước mặt cô: “Em đáp lời anh rồi, em bảo em không sao.”
Cô lặp lại lời mình nói một lần nữa, đưa tay ra khỏi chăn, vẫy tay bảo anh đi: "Làm phiền anh quá rồi, anh làm ơn ra ngoài..."
Chợt có một đôi tay đặt trên vầng trán nóng bừng của cô, chỉ dùng sức nhẹ một cái đã ấn cơ thể vừa chống người ngồi dậy của cô nằm xuống giường lại lần nữa. Ngay khi gáy cô chạm vào gối đầu, trong mắt người đàn ông bỗng tỏa ra một luồng khí thế áp bức:
“Ngậm miệng lại, em thử nói câu nào nữa thử xem, xem anh có đánh em không!”
Tống Như Thanh chợt khựng lại, môi mím lại thành một đường, chóp mũi không thể tránh né che giấu được như mắt, chẳng mấy chốc đã đỏ lên, trông cứ như thể chỉ ngay giây sau cô sẽ òa khóc.
Hạ Trì giật mình thảng thốt, chợt nhận ra trong lúc hoảng loạn anh đã coi cô như đàn em giống Chu Thời Tập.
Tống Như Thành cảm nhận được luồng ấm áp truyền tới từ bàn tay đang đặt trên trán mình. Đôi tay đó vuốt ve lên đến đỉnh đầu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô hai cái. Anh khom lưng, khàn giọng nói: “Tiểu Thanh Nhi, cho anh xin lỗi nha.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook