Tống Như Thanh cố gắng khịt mũi một cái, gật đầu lia lịa hai lần rồi nức nở nói: "Em xin lỗi.”

Hạ Trì cõng cô lên không tốn chút sức lực nào, cố ý đi đường vòng, đi theo hướng hoàn toàn trái ngược với nhà khách. Anh cũng không quên hai nhiệm vụ Doãn Thu Nguyệt giao cho mình, thứ nhất là cố hết sức để cô ở bên ngoài thêm một thời gian, thứ hai là có thể để cho cô chủ động nhắc tới chút tình huống của mình.

... “Mẹ ở ngay cạnh con bé mấy ngày như vậy mà cũng chỉ biết những mấy tin tức trên thẻ căn cước của con bé thôi, con bé không muốn nói chuyện với mẹ, mẹ cũng không thể cưỡng ép bắt con bé mở lời được, dù sao mẹ cũng không phải người mà con bé đồng ý tiếp xúc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

... “Nếu con muốn mẹ chữa khỏi cho người ta thì con cũng phải tự để ý chút đi, ít nhất cũng phải để con bé bằng lòng mở lời nói chuyện gì đó với con.”

Hạ Trì tổng kết lại một lượt, câu cô nói nhiều nhất là "Em xin lỗi".

Anh đột nhiên cảm thấy hai nhiệm vụ này còn gian nan hơn cả việc chữa cháy, bèn không nhịn được mà chẹp miệng mấy tiếng đầy phiền muộn từ trong cổ họng.

Thế là, sau lưng lại truyền đến một câu: "Em xin lỗi.”

Hạ Trì: "..."

“Sửa đi, sửa ba chữ “Em xin lỗi” này của em đi!”

Bởi vì ngữ điệu mệnh lệnh này mà bàn tay Tống Như Thanh đang ôm lấy cổ anh bất giác căng thẳng hẳn lên. Tuy rằng cô gật đầu nhưng trong lòng vẫn kháng cự lại việc bản thân sửa lại ba chữ này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xin lỗi rồi sẽ tương đương với chuyện này có thể coi thành quá khứ, tương đương với phản ứng và tổng kết cuối cùng trong lòng cô đối với chuyện này.

Loại cảm giác yếu ớt và bất lực muốn trốn tránh nhưng không thể nào tránh nổi chính là ý nghĩa của ba chữ này.

Mũ ngư dân đè lên mặt mang lại cảm giác rất an toàn. Sau khi đi một đoạn đường ngắn, sống lưng đang thẳng tắp của cô dần dần cong xuống, cuối cùng thả lỏng dán mặt mình lên lưng anh.

Sau khi mùi thuốc lá thoảng trên người Hạ Trì được ánh mặt trời hong khô liền để lại một mùi hương cơ thể giúp an thần và thôi miên. Cô vùi cả gương mặt mình vào áo thun của anh, chất vải mềm mại khiến tâm trạng con người ta an ổn, khiến con người ta dần dần dỡ bỏ sự bất an và lòng phòng bị.


Cô bị tiết tấu đi bộ cố ý lắc qua lắc lại của anh làm cho mệt mỏi, đập trán vào sống lưng anh từng chút một, bắt đầu ngủ gật theo nhịp điệu.

Cô như thể không phải nằm trên lưng anh nữa, mà là đang tắm mình dưới ánh nắng mùa hè.

Lần cuối cùng xuất hiện dưới ánh mặt trời là khi nào, cô đã không còn nhớ rõ nữa. Cho nên trong lúc gật gù ngủ thiếp đi, cô như nhìn thấy thời thơ ấu của mình và em gái, trong khu vườn cỏ hoang nở rộ đủ loại hoa tươi không biết tên, em gái cô nói thích màu xanh da trời, thế là cô hái một đóa hoa màu xanh da trời cho em gái, em gái ôm bó hoa kia vào trong ngực:

"Oa, đây là mùi gì vậy chị, thơm quá đi!"

Rõ ràng phải là hương thơm của hoa tươi, nhưng khi chạm đến chóp mũi lại biến thành mùi khoai lang nướng ngọt ngào mềm mại. Cô mở bừng mắt, vươn tay đè mũ xuống, sau đó kéo ra để lộ một khe hở nhìn ra ngoài.

Thì ra Hạ Trì không hề đưa cô về nhà khách mà lại cõng cô đến một cây cầu vượt. Chỗ anh đang cõng cô đứng lúc này trùng hợp là đầu gió, cách quầy hàng khoai lang nướng một đoạn, nhưng mùi hương đó thì lại "bay đi ngàn dặm".

Tống Như Thanh liếm liếm môi mình, vẫn không ngừng đè vành mũ, nhưng không ngờ, người đàn ông lại ngồi xổm xuống đất, chửi bới một câu: "Cô nhóc kia, em có thể xuống tự đi bộ hai bước được không hả, thật ra eo của ông đây không tốt đến vậy đâu.”

Cô cũng không biết anh đã cõng mình bao lâu rồi.

Cô cuống quít xuống khỏi lưng anh, tay thì vẫn đè lên vành mũ của mình, hơi cúi đầu: “Thế ạ…” Vành mũ đè xuống bị một ngón tay thô ráp nhấc lên một chút, người ngồi xổm trên mặt đất rướn cổ lên nhìn cô: “Còn nói thêm một câu xin lỗi nữa là anh sẽ đánh gãy chân em.”

Suy nghĩ một chút, cô đành phải sửa lời: "Là lỗi của em.”

Hạ Trì: "..."

Mặc dù tiếng Trung phong phú thâm sâu, nhưng anh không tài nào chịu nổi ánh mắt hèn mọn và sợ hãi khi cô nhóc này nói lời xin lỗi.

Đổi thành "lỗi của em", nghe có vẻ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hạ Trì đỡ eo mình rồi đứng lên, tựa vào lan can trên cầu vượt, chỉ vào quầy khoai lang nướng kia: "Nào, đi, mua một củ khoai lang nướng giúp anh, phải lấy củ nào vừa mới nướng xong ấy.”

Ánh mắt Tống Như Thanh lại một lần nữa chú ý tới quầy khoai lang cách đó không xa. So với lúc trước nhìn lén trên lưng anh thì lúc này nhìn lại, cô đã bắt đầu nuốt nước bọt trong vô thức.


Cô muốn nếm thử hương vị của khoai lang nướng.

Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Trì, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nắm chặt lá sen trên váy do dự thật lâu: "Chờ chút đã, để em xem có thể đặt đồ ăn ship tới không.”

Tay người nào đó đang nắm lan can chợt siết lại, xoay người đưa lưng về phía cô, vừa giơ tay gõ vào sống lưng tê rần của mình vừa thở dài một tiếng đầy tiếc nuối từ trong khoang mũi.

Ngón tay đánh chữ của Tống Như Thanh ngừng lại, cô nâng vành mũ lên một chút, nhìn thấy tay anh đang đấm vào thắt lưng mình từng chút một.

Người đàn ông này đã cõng cô đi một quãng đường rất xa, mà cô ngay cả một củ khoai lang nướng gần trước mắt cũng không thể mua được cho anh.

Ngẫm nghĩ một lát, cô lại tiếp tục đè thấp vành mũ của mình lại, đánh mắt nhìn cầu vượt dành cho người đi bộ, cất từng bước đi về phía quầy khoai lang:

… Bác ơi, cho cháu ba củ khoai lang vừa mới nướng xong ạ.

Lát nữa đi tới quầy hàng, cô phải trao đổi với bác ở quầy khoai lang như vậy. Lúc nghĩ như thế, hai ngón tay của cô đã theo thói quen đan vào nhau, ngón cái tay phải không ngừng ma sát ngón trỏ tay trái.

Càng bước gần tới quầy khoai lang, cô cảm thấy bước chân của mình càng giống như bị đổ chì, càng đi càng chậm. Ngay lúc cô cắn răng bước xuống, phía bên kia cầu vượt đột nhiên có một đôi tình nhân trẻ tuổi chạy tới, cô gái cao giọng nói:

"Bác ơi, cho cháu một củ khoai lang nướng ạ."

Bước chân Tống Như Thanh cách quầy khoai lang nướng 80cm bỗng nhiên xoay một vòng, lướt qua người bọn họ.

Cô đè thấp vành mũ, dựng thẳng tai lên, đợi đến khi đôi tình nhân kia cầm khoai lang nướng rời đi, cô mới quay lại lần nữa, bước chân gian nan dừng lại trước quầy hàng của ông bác, dùng ngón tay chỉ chỉ:

"Bác ơi, ba củ, mới nướng xong ạ."

Ông bác cúi người: "Cháu nói cái gì? Muốn bao nhiêu? Cô nhóc à, cháu nói to lên, tai bác nghễnh ngãng rồi.”


Động tác đột nhiên tới gần của một người xa lạ khiến lông trên người Tống Như Thanh dựng đứng hết lên. Cô lùi về phía sau một bước, giơ ba ngón tay lên.

Mấy phút chờ đợi khoai lang nướng chẳng khác nào tiết tấu khi chờ đợi bom đếm ngược. Sau khi trả tiền xong, cô cầm điện thoại di động không ngừng lướt trên giao diện phần mềm. Cuối cùng thì khoai lang đã nướng đến cháy vàng cũng được đưa tới trước mặt cô. Khoảnh khắc mùi hương xông vào chóp mũi, dường như ngay cả mùa hè cũng trở nên mát mẻ.

Cô không ý thức được rằng bước đi của mình đã trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn, giống hệt trước kia cô đã từng.

Sau khi nộp khoai lang nướng mới ra lò đến tay Hạ Trì, cô thở phào một hơi, sau đó cũng cúi đầu bóc vỏ, sốt sắng vội vàng ăn một miếng trước.

Hạ Trì nhìn thấy ngay khi cô cho miếng khoai lang đầu tiên vào miệng, sống lưng cô chợt cứng khựng lại luôn, cả người đều ngây dại.

Anh biết cô như vậy là vì quá ngon, tới khi anh cũng ăn một miếng thì lại bỏng tới mức miệng bật câu chửi thề luôn: “Đm!”

Nóng như ăn phải than hồng.



Từ lúc này trở về sau, ấn tượng của Hạ Trì đối với khoai lang nướng trở nên rất tệ. Hạ Trì cầm khoai lang nướng, vừa thổi vừa ăn suốt cả quãng đường về, người đàn ông to cao ăn thùng uống vại giờ lại trở nên tinh tế thỏ thẻ y như cô gái nhỏ bên cạnh.

Tuy Tống Như Thanh không hề nói khoai lang nướng có ngon không, nhưng nhìn kiểu suốt cả quãng đường cứ vừa cầm khoai lang vừa nhấm nháp từng miếng nhỏ của cô là biết bản tính háu ăn của cô đã được gợi lên rồi.

Đi ra ngoài dạo chơi nửa ngày, tuy rằng đều tiêu tốn hết thời gian vào việc ăn khoai lang nướng nhưng cũng không tính là về tay không.

Khi đi qua cửa đội Phòng cháy chữa cháy số 8, Hạ Trì bị một tiếng chào hỏi vang dội gọi lại. Chu Thời Tập hôm nay được xếp cùng một ngày nghỉ với anh đang đứng bên cạnh hàng rào nhìn ra bên ngoài, nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng đầy miệng.

Từ lần bị xấu mặt trong căn tin đó, cuối cùng Chu Thời Tập đã không còn sợ anh như trước nữa.

Mãi đến khi phát hiện cô em thắt tóc bím bên cạnh Hạ Trì là Tống Như Thanh, biểu cảm trên mặt cậu ấy đột nhiên cứng đờ ra, miễn cưỡng vẫy tay với Tống Như Thanh: "Sada... Hi, em gái đáng yêu quá.”

Cậu nhóc mười tám tuổi không giấu được thần thái trong mắt, rõ ràng là không ngờ sẽ tiếp xúc với Tống Như Thanh. Hạ Trì đi đến bên hàng rào, bẻ khoai lang nướng thành hai nửa, đưa một nửa củ khoai lang chưa ăn vào tay cậu ấy qua hàng rào:

"Đi cắt tóc đi, dài quá đấy."

Loại mệnh lệnh này thì Chu Thời Tập vẫn sẽ phải nghe theo, cậu ấy chào theo kiểu quân đội: “Rõ!”


"Đội trưởng Hạ." Chu Thời Tập cắn một miếng khoai lang nướng mềm mại, trên mặt cười tí tởn, cậu ấy không ngờ đội trưởng Hạ lại lãng phí ngày nghỉ hiếm hoi của mình để đi dạo phố cùng với em gái này:

"Anh đi đâu chơi vậy?"

Anh không phải là người sẽ ra ngoài thăm thú đây đó vào ngày nghỉ, nhưng anh cũng không thể nói anh dắt Tống Như Thanh ra ngoài đi dạo ngay trước mặt cô được. Đúng lúc nhìn thấy khoai lang trên tay, anh thuận miệng nói: "Đi mua khoai lang nướng.”

Từ đầu đến cuối Tống Như Thanh đều không nhìn vào mắt của Chu Thời Tập, cô gái nhỏ đang ăn rất tập trung, không hề để ý tới bên cạnh mình có người lạ nào đi qua.

Nói thế nào thì đây cũng coi như một bước tiến nhỏ.

Hạ Trì vừa nghĩ tới đây thì chợt có mấy đứa nhóc nghịch ngợm cãi nhau ầm ĩ ven đường khẽ đụng phải Tống Như Thanh. Cô không bị đụng ngã, nhưng vì quá chú tâm vào một việc khiến cô phản xạ có điều kiện trốn ra sau lưng anh, mặt vùi vào lưng anh, tay túm lấy vạt áo thun của anh.

Chu Thời Tập bị phản ứng quá khích của cô làm cho sợ hãi tới nỗi dẫn đến bóng ma tâm lý, vội vàng tìm cớ chuồn mất: "Đội trưởng Hạ, đột nhiên em nhớ ra chưa rút quần áo, em đi trước đây.”

Hạ Trì vẫy tay với cậu ấy: "Gọi anh Trì!”

Anh quay đầu nhìn Tống Như Thanh trốn sau lưng mình: "Chỉ là đám nhóc nghịch ngợm thôi, không sao đâu mà.”

Khoai lang nướng trong tay Tống Như Thanh vì bị bóp quá mạnh mà giờ đã biến dạng, nhưng cô vẫn gật đầu.

Hạ Trì muốn dùng phương pháp túm quần túm áo này để dắt cô về nhà khách, nhưng vừa mới chuẩn bị đi thì anh lại nghe được Tống Như Thanh nói gì đó.

Anh đoán có lẽ lại là mấy lời không dám đi gì đó nữa rồi.

Anh vén một góc vành mũ của cô lên rồi nhìn vào đôi mắt của cô: "Nào, nói vào tai anh đây này.”

Nói xong, anh kề tai mình qua.

Giọng nói thì thầm của cô gái được làn gió mùa hè thổi vào tai anh, cô nhút nhát sợ sệt gọi anh: "Anh Trì.”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương