Khoảng Cách Vô Hình Của Thời Gian
-
C8: Chương 8
36.
Thầy trò trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng nói đến việc biểu diễn mở màn cho nhà hát và Minh Tuý cúp.
Trần Lan nghiêm túc nhìn cô, nói: "Đây không phải là chuyện đùa, nếu như con tiếp tục làm việc theo cảm tính bất chấp hậu quả, lần này sẽ không có ai có thể giúp con thu dọn mớ lộn xộn nữa đâu.”
Lạc Nhan trịnh trọng giơ ba ngón tay ra thề: "Sư phụ, lần này con tuyệt đối nghiêm túc."
Cách cô lập lời thề khiến Trần Lan bật cười:
“Năm đó, nếu con ở lại vũ đoàn thì bây giờ cũng không cần phải vòng vèo mắc công như vậy rồi. Tạm thời không nói đến thực lực của Chương Nhã, cô ấy là người có tên tuổi rồi, năm đó nếu để cô ấy đưa con theo bên mình, mà con thì ngược lại, mắt cao hơn trời, không nói không rằng vội vã bỏ đi.”
Cái gì? Lạc Nhan sửng sốt, năm đó Chương Nhã tham gia vũ đoàn là để giúp cô?
Cô không thể tin nổi quay đầu nhìn Bạc Tư Tễ phía sau, nhưng anh lại thản nhiên cúi đầu uống trà mà không đáp lại ánh mắt dò hỏi của Lạc Nhan.
Mãi đến khi hai người tạm biệt Trần Lan, trên xe, Lạc Nhan mới không khỏi nghi ngờ: "Sư phụ vừa nói cái gì? Lúc trước là anh kêu Chương Nhã đưa em theo?”
Bạc Tư Tễ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, bất lực nói: "Lạc Lạc, nếu anh biết việc để Chương Nhã lên sân khấu sẽ khiến em đau lòng như vậy, anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó."
"Như vậy là thế nào?"
"Anh đã mời Chương Nhã thay em làm vũ công chính, nhưng kỳ thực anh làm vậy vì muốn dùng danh tiếng của cô ấy để làm cho đoàn múa Thanh Sơn trở nên nổi tiếng. Cô ấy sẽ chỉ múa vài lần đầu tiên, dù sao thì điệu múa này cũng là công sức tâm huyết của em. Đến thời điểm thích hợp, em có thể biểu diễn lại với tư cách là người biên đạo. Với tiếng tăm mà Chương Nhã đã tích lũy cho em, cộng với thực lực của em, hiệu quả lúc đó sẽ tốt hơn nhiều so với chuyến lưu diễn qua từng thành phố mà em định làm. Sau đó, anh có thể đường hoàng đưa em lên sân khấu cao nhất.”
Lạc Nhan vô cùng bối rối, nói vậy thì khi anh mời Chương Nhã tham gia, có phải chỉ đơn thuần là nhắm vào danh tiếng của cô ta?
Quả thực là không thể tưởng tượng được, làm sao Chương Nhã có thể đồng ý với yêu cầu vô lý như vậy?
Dường như biết cô đang suy nghĩ điều gì, Bạc Tư Tễ bình tĩnh nói: "Cô ấy cũng có yêu cầu dành cho anh, đương nhiên sẽ đồng ý đáp ứng yêu cầu của anh.”
“Điều Chương Nhã muốn là thân phận vợ chưa cưới của anh, đây cũng là điều kiện khi đó cô ta dùng để thương lượng với anh.”
Đột nhiên biết được sự thật về sự việc thay thế vũ công chính năm đó, Lạc Nhan vô cùng bối rối, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi giận: "Em không cần Chương Nhã giúp, anh rốt cuộc đã nghĩ ra chủ ý tồi gì vậy?”
Bạc Tư Tễ ôm cô, thẳng thắn thừa nhận: "Đó quả thực là một ý tưởng tồi, chỉ vì làm vậy mà anh đã không thể gặp em suốt hai năm.”
Lại nữa, Lạc Nhan đẩy anh ra, trong đầu nghĩ đến chuyện khác.
Kỳ thực hôm nay cô đã nhớ tới một chuyện khi đang đi chọn ngọc cho sư phụ, nín nhịn cho đến tận bây giờ, mỉm cười kỳ quái, nói:
“Anh cũng nhờ cô ta một chuyện, chẳng trách anh đối tốt với cô ta, còn rộng lượng như vậy.”
Trong giọng nói của cô còn mang theo hàm ý nào đó, nhưng đáng tiếc là Bạc Tư Tễ không hiểu được.
Nghĩ đến chiếc vòng cổ bằng đá quý trong bữa tiệc sinh nhật của mình, cô vẫn không nhịn được mà tức giận.
Kích thước của viên đá quý không quan trọng, đối với Lạc Nhan trước đây mà nói, chỉ cần đó là món quà của Bạc Tư Tễ, cô đều vô cùng yêu thích.
Thậm chí, ngay cả khi nó chỉ là một hòn đá cô cùng có thể xem như bảo bối mà nâng niu, gìn giữ.
Nhưng lại cứ phải là Chương Nhã giúp anh chọn nó cho cô, sau đó cô ta lại cố tình đeo một cái giống hệt đến để giễu võ dương oai trước mặt cô, còn ngay trong bữa tiệc sinh nhật của cô, khiến ngày sinh nhật của cô trở nên vô cùng tồi tệ.
Càng nghĩ cô càng tức giận, thậm chí cơn giận còn bùng lên mạnh hơn khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì của Bạc Tư Tễ.
Cô im lặng thắt dây an toàn: "Lái xe đi, em mệt rồi."
37.
Lạc Nhan giữ im lặng suốt dọc đường, điều này khiến Bạc Tư Tễ có chút sợ hãi.
Hai ngày qua, quan hệ của họ cuối cùng cũng đã dịu đi, tại sao hôm nay cô gái nhỏ lại tức giận?
Khi đến trước cửa Lạc gia, cô đang tháo dây an toàn rồi định xuống xe thì bất ngờ bị Bạc Tư Tễ giữ lại.
Cố ý lạnh lùng nhìn anh: "Anh làm cái gì vậy?"
Người đàn ông sắc mặt ôn hòa, không hề tức giận: "Lạc Lạc, anh đã làm sai chuyện gì sao? Nói cho anh biết đi?"
Lạc Nhan nở nụ cười thản nhiên: "Không, anh không sai chuyện gì cả."
Sau đó, cô bước ra khỏi xe mà không thèm nhìn lại.
Bạc Tư Tễ bị bỏ lại một mình trên xe, suy nghĩ lại những điều mình đã nói xem mình có nói gì sai chọc cô tức giận không.
Về đến nhà, Lạc Nhan rất nhanh liền không còn nghĩ tới những chuyện này.
Hiện tại luyện múa mới là chuyện quan trọng nhất. Chỉ còn hơn một tuần nữa là nhà hát khai trương, cô phải bắt đầu tập luyện thật chăm chỉ cho kịp tiến độ.
Cô biết rất rõ rằng Minh Tuý cúp có những yêu cầu rất khắt khe đối với tuyển thủ tham gia.
Ngoài thực lực, người tham gia cũng phải có danh tiếng nhất định, không phải tay mơ nào cũng được có quyền đăng ký tham dự thi.
Sự kiện khai trương nhà hát do Bạc Thị hợp tác với Viện Văn hóa Tuyên truyền xây dựng là cơ hội tốt nhất trước mắt dành cho cô.
Trong biệt thự nhà họ Lạc có một phòng tập múa, cô tập luyện trong phòng tập hơn ba tiếng đồng hồ, cho đến khi khắp người đầm đìa mồ hôi mới miễn cưỡng trở về phòng.
Trừ trong phòng tắm đi ra, cô phát hiện Tống Chi Uý đã gọi cho mình.
Cô ngay lập tức gọi lại: "Xin lỗi, Chi Uý, vừa rồi tôi không để ý điện thoại, có chuyện gì à?"
Giọng nói dịu dàng của Tống Chi Uý vang lên: “Ồ, không sao, tôi vừa nghe mẹ cậu nói cậu tạm thời không quay về Mỹ phải không?”
"Đúng vậy, tôi dự định ở lại Kinh Bắc, tham gia Minh Tuý cúp.”
"Lạc Lạc, cậu quyết định ở lại, tôi rất vui."
Trong giọng nói có chút thoải mái và vui vẻ, nhưng Lạc Nhan đột nhiên sững người, phải rồi, cô sao lại có thể quên rằng còn có một người khác đã tỏ tình với cô.
Tống Chi Uý vẫn liên tục nói chuyện ở đầu dây bên kia: “Nếu cậu muốn tham gia Minh Tuý cúp, tôi có thể giúp. Tôi có một người dì ở đây…”
“Không cần đâu.” - Lạc Nhan ngắt lời:
“Tôi đã đồng ý với Bạc Tư Tễ sẽ múa tại buổi lễ khai trương nhà hát do Bạc thị và Viện Tuyên truyền hợp tác xây dựng.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, rất lâu sau, Tống Chi Uý mới lên tiếng, giọng điệu vẫn vô dùng dịu dàng:
"Vậy cũng thật tốt, Lạc Lạc, miễn là có thể giúp được cậu điều gì đó.”
Cô thấp giọng "ừm" một tiếng, chỉ là vẫn cảm nhận được sự mất mát trong giọng điệu của anh, nhưng cô cũng không biết nên nói gì với anh.
“Hai người, đã làm hoà rồi sao?” - Anh cẩn trọng hỏi.
Lạc Nhan cũng không biết mình và Bạc Tư Tễ như hiện tại được gọi là gì, đã làm hoà sao?
Nhưng vốn dĩ họ đâu phải một đôi, làm sao có thể gọi là làm hoà được.
Nhưng cô phải thừa nhận rằng sau khi biết được sự thật về việc thay thế vũ công chính và những gì Bạc Tư Tễ đã làm cho cô, trái tim cô không còn có thể tiếp tục lạnh lùng như trước được nữa.
Cô cúi đầu, giọng điệu rối rắm nói: “Tôi cũng không biết hiện tại tôi và anh ấy có thể được gọi là gì…”
Cô vô thức nói ra lời thật lòng trong tiềm thức của mình, Tống Chi Uý nghe thấy giọng điệu phiền chán của cô, sắc mặt tái nhợt, mỉm cười buồn bã.
Anh vẫn là thua rồi.
Nhưng anh vẫn dịu dàng an ủi cô: “Lạc Lạc, hãy nghe theo trái tim mình. Nếu vẫn không thể quên được anh ấy, cậu có thể thử lại lần nữa.”
Không ngờ anh ta lại nói ra lời này, Lạc Nhan hỏi ngược lại: "Cậu chắc chắn chứ?"
Tống Chi Uý khẽ cười nói: “Được, miễn là cậu hạnh phúc là được.”
Chỉ cần em hạnh phúc, tôi sẵn sàng đứng ở phía sau em, từ xa âm thầm bảo vệ em.
38.
Trong tuần tiếp theo, Lạc Nhan hầu như ngày nào cũng chạy tới chạy lui đến chổ Trần Lan.
Xe của Bạc Tư Tễ cũng trở thành taxi riêng của cô, phụ trách đưa đón người, cho dù có khi ban đêm anh không tự mình đến được, cũng sẽ sắp xếp để Tiểu Vương đến đón.
Trần Lan nhìn hai người càng ngày càng gần gũi, không khỏi trêu chọc cô.
Đêm trước ngày khai mạc, Lạc Nhan sau khi tập múa xong, nhìn ra cửa sân rất lâu nhưng vẫn không thấy chiếc xe quen thuộc đến đón.
Trần Lan đi đến bên cạnh cô: “Được rồi, đừng nhìn nữa, trông con giống như hòn vọng phu vậy.”
Lạc Nhan lập tức đỏ mặt: "Sư phụ, ngài đang nói gì vậy!"
Sau đó, tiếng ô tô từ ngoài sân truyền đến, trên mặt cô hiện lên nụ cười, nhìn Bạc Tư Tễ đang đi vào sân.
"Nhìn xem, người đến rồi kìa."
Lạc Nhan đỏ mặt đi về phía trước phàn nàn: "Sao giờ anh mới tới!"
Bạc Tư Tễ cười nói: "Công ty có việc nên phải hoãn lại một lát."
Cô “hừm” một tiếng rồi đưa chiếc áo khoác cho Bạc Tư Tễ, anh nhận lấy một cách rất tự nhiên, cả hai tạm biệt Trần Lan.
Sau khi lên xe, Lạc Nhan phát hiện trong xe có một hộp quà.
"Đây là?"
“Em đưa cái này cho bà anh.”
Bạc Tư Tễ vừa lái xe vừa nói.
Lạc Nhan bối rối, thấy anh lái xe về một hướng khác với bình thường, trong đầu cô liền nảy số: "Anh muốn dẫn em đi gặp bà nội à?"
Anh quay lại mỉm cười với cô, nụ cười đầy trìu mến: “Đúng là thông minh.”
"Nhưng, nhưng em..."
Lạc Nhan muốn nói rằng mình đang rất căng thẳng, mình vẫn chưa sẵn sàng.
Nhưng lời nói phát ra lại là: "Tại sao em phải đến gặp, em cũng đâu phải là gì của anh."
Bạc Tư Tễ dừng xe lại, cô còn chưa kịp hỏi thì đã bị một bàn tay véo lấy cằm, thân hình cao lớn của Bạc Tư Tễ nghiêng về phía cô, nụ hôn trực tiếp rơi xuống, cô buộc phải ngẩng đầu lên tựa người vào cửa kính ô tô, một tay vịn lấy ghế phụ, tay còn lại không có điểm tựa đành bám vào vai anh.
Cuối cùng khi anh buông ra, trong mắt Lạc Nhan đã ngấn nước, cô lắp bắp nói: "Anh, sao anh lại… em…?"
Bạc Tư Tễ quay lại, ngồi vào ghế lái, bình tĩnh nhìn cô: "Lạc Lạc, đối với em anh là ai?"
Lạc Nhan cúi đầu không trả lời, thấp giọng mắng: "Đồ lưu manh."
Bạc Tư Tễ mỉm cười, không tranh cãi với cô nữa, khởi động xe lại, lái về phía nhà cũ của Bạc gia.
Tưởng chừng cuộc gặp gỡ với Bạc Lão phu nhân sẽ không mấy vui vẻ, dù sao người bà thích cũng là Chương Nhã.
Nhưng sau khi đến nơi, Bạc Lão phu nhân cư xử rất tử tế, không làm khó cô cũng không nhắc đến Chương Nhã, bà mỉm cười nhận quà, bảo Lạc Nhan ở lại ăn tối, toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Cuối cùng cũng ra khỏi Bạc gia, Lạc Nhan không khỏi cảm thấy tự hào: "Anh nhìn xem em đã khiến bà rất thích đấy.”
Bạc Tư Tễ mỉm cười, ban đêm trời trở gió, anh đưa tay ôm chặt lấy cô từ phía sau: "Ừm, ai dám không thích em."
Điều mà anh không nói, đó là trước khi đưa cô về nhà, anh đã nói chuyện với bà.
Bạc Lão phu nhân rất tức giận trước lời thú nhận về việc đính hôn giả với Chương Nhã của anh, còn dùng gậy đánh vào lưng anh.
"Những năm này, cháu đều chờ đợi Lạc Nhan sao?"
Anh gật đầu xác nhận.
“Vậy cháu còn hỏi ta làm gì? Nếu đã như vậy, liền đi kết hôn đi."
Bà trông rất giận.
Bạc Tư Tễ quỳ xuống nói: "Lạc Lạc hy vọng được bà chấp nhận, bà nội, cháu cũng hy vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của bà."
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của đứa cháu trai duy nhất của mình, bà cụ cuối cùng cũng mủi lòng.
Cháu trai bà từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, biết gánh nặng trên vai mình là rất lớn, thích thứ gì đều luôn ngấm ngầm kiềm chế, nếu như không phải thích Lạc Nhan nhiều đến vậy, cũng sẽ không quỳ xuống cầu xin.
Cuối cùng bà ấy chỉ hỏi.
"Không phải là con bé thì sao?”
“Không phải cô ấy thì không được.” – Anh đáp.
39.
Buổi tối, anh chở Lạc Nhan về nhà, hai người xuống xe cách đó không xa, sóng vai nhau đi dạo trên đường.
Anh luôn cảm thấy đôi tay mình trống không, nhìn đôi tay của Lạc Nhan đang đung đưa, anh nhận ra thiếu thiếu một điều gì đó.
Một giây tiếp theo, bàn tay phải mảnh khảnh của Lạc Nhan được bao phủ bởi một lòng bàn tay ấm áp, trên môi cô nở một nụ cười, không buông tay anh ra.
"Lạc Lạc, ngày mai đừng lo lắng."
Cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Em mới không có lo lắng.”
Anh nắm chặt tay cô: “Ừm, nhưng anh thì có chút lo lắng.”
"Anh lo lắng cái gì? Lẽ nào sợ em làm anh mất mặt à?"
Cô nhìn anh với vẻ mặt cố tình tức giận.
Nhưng Bạc Tư Tễ lại cười, tinh nghịch nói: "Ồ, sao em lại khiến anh mất mặt được?"
Lạc Nhan đỏ mặt, dùng tay còn lại giơ nắm đấm định đ/ánh anh, nhưng Bạc Tư Tễ mỉm cười ngăn lại.
"Vậy anh rốt cuộc lo lắng cái gì?" - Lạc Nhan hỏi lại.
Bạc Tư Tễ không trả lời, vẻ mặt thần bí, Lạc Nhan cũng không thèm hỏi nữa, hai người bước đi, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng nhà Lạc gia.
Trước khi vào cửa, cô đột nhiên kiễng chân lên ôm Bạc Tư Tễ, tựa mặt vào vai trái của anh, nhẹ nhàng ghé vào tai anh.
“Bạc Tư Tễ, em tha thứ cho anh."
Bạc Tư Tễ bị cô ôm bất ngờ, ho khan hai tiếng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"
"Tha thứ cho sự hèn nhát trước đây của anh."
Cô mỉm cười rạng rỡ, sau khi nghĩ nghĩ điều gì đó, cô nâng cằm lên và nói một cách tự hào:
"Em cũng tha thứ cho anh vì đã mua chiếc vòng cổ đá quý y hệt của em cho Chương Nhã."
Chiếc vòng cổ bằng đá quý, tại sao anh lại không nhớ mình đã mua nó cho Chương Nhã?
“Lạc Lạc, anh chỉ mua cho mình em thôi."
Lạc Nhan ngây người, buông tay ra:
“Anh nói xạo, hôm tổ chức sinh nhật em, Chương Nhã cũng đeo một chiếc vòng cổ giống hệt của em, cô ấy còn nói chính cô ấy đã chọn cho em, anh còn dám bảo mình không mua cho cô ấy sao?”
Cô ấy tức giận, trông như đang vấn tội.
Không ngờ, Bạc Tư Tễ lại bình tĩnh trả lời: "Không."
Lạc Nhan: "…..."
Cuối cùng cũng biết tại sao cô bé đột nhiên cạch mặt mình sau bữa tiệc sinh nhật, Bạc Tư Tễ xoa xoa lông mày và giải thích:
"Lúc anh đang chọn vòng cổ cho em, Chương Nhã tình cờ đi tới và chỉ vào cái anh đã tặng em, còn bảo là nó rất đẹp, ban đầu anh vốn chỉ tặng cho mình em, có liên quan gì đến Chương Nhã đâu?”
"Đúng, nhưng cô ấy cũng có một cái giống hệt!"
Nói xong Lạc Nhan mới chợt hiểu ra.
Rõ ràng là do Chương Nhã đã cố tình mua một cái giống hệt, còn cố tình đeo và nói như vậy để khiến cô hiểu lầm.
Nhìn vẻ mặt của cô bé, anh biết rằng cô cuối cùng cũng đã tự mình hiểu ra, Bạc Tư Tễ gật đầu mạnh mẽ và nói:
"Lạc Lạc, sao em ngốc vậy, người ta mới nói mấy lời em cũng tin."
Lạc Nhan tức giận: “Còn không phải là do trước đây thái độ của anh đối với em không tốt à!”
Nếu nhắc lại chuyện cũ thì anh đúng là đã phạm quá nhiều sai lầm, Bạc Tư Tễ đành cúi đầu nhận tội.
Anh ôm lấy Lạc Nhan: “Được rồi, trước đây là anh sai, sau này anh sẽ cố gắng bù đắp, không khiến em hiểu lầm nữa.”
Vẫn còn chưa đủ.
Lạc Nhan hài lòng, bắt đầu càng quấy: "Bạc tổng, hiện tại anh không lo lắng em đang đùa giỡn sao, anh già như vậy rồi còn có thời gian chơi cùng một đứa trẻ con à?
Bạc Tư Tễ biết cô đang cố tình chọc giận anh: "Em muốn đùa giỡn cũng không sao, còn anh thì nghiêm túc đấy. Lạc Lạc, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa."
Trước đây cô đã lo lắng quá nhiều, điều này khiến trái tim cô tổn thương và lãng phí bao năm tháng bên nhau của hai người.
Bây giờ cuối cùng ông trời cũng đã cho anh cơ hội thứ hai, làm sao anh có thể bỏ qua được?
40.
Vào ngày khai trương rạp hát mới, lúc 8 giờ sáng, Bạc Tư Tễ chở Lạc Nhan đến nhà hát lớn Thuận Nghĩa ở Kinh Bắc.
Đây là dự án trọng điểm trong sự hợp tác giữa Tập đoàn Bạc Thị và Viện Văn hóa Tuyên truyền.
Nhà hát lớn Thuận Nghĩa có quy mô hoành tráng, nó kết hợp giữa nghệ thuật và công nghệ hiện đại, nó còn có thể được sử dụng như một địa điểm check-in thu hút khách du lịch.
Hơn nữa nhà hát nằm ở trung tâm thu hút mọi sự chú ý, thậm chí trước đó một số phương tiện truyền thông còn gọi nó là hòn ngọc của Kinh Bắc.
Buổi khai mạc này có sự tham dự của nhiều phóng viên truyền thông và các ông lớn trong giới kinh doanh - giải trí.
Bạc Tư Tễ cắt băng khánh thành cùng với một số lãnh đạo của Viện Văn hóa Tuyên truyền ở lối vào nhà hát, sau đó giao lưu với các vị khách trong phòng tiệc, trong khi Lạc Nhan đang chuẩn bị ở hậu trường.
Nói rằng không lo lắng là nói dối.
Suy cho cùng thì đây là lần trở lại sân khấu đầu tiên sau hai năm của cô, chưa kể bài mà cô nhảy hôm nay không phải là vũ điệu của vũ đoàn Thanh Sơn trước đó.
Đây là sáng kiến mới của Lạc Nhan.
Mặc dù vũ điệu đó ở Thanh Sơn là tác phẩm của cô, nhưng Chương Nhã đã dùng để nhảy múa lâu như vậy, hầu hết những vinh dự mà điệu múa này mang lại đều là do Chương Nhã đoạt được, cô mới không cần làm cái bóng cho cô ta.
Vì vậy, cô đã chọn một điệu nhảy mới có tên “Dưới núi hoa đào” do sư phụ Trần Lan dạy, đây là điệu múa mà bà thường khiêu vũ khi còn trẻ.
Trước khi lên sân khấu, cô bước về phía bên trái cánh gà, hơi nhắm mắt, nhớ lại các động tác vũ đạo, điều chỉnh nhịp thở và cố gắng hết sức để quên đi cảm giác hồi hộp.
Nhớ lại những gì Bạc Tư Tễ đã nói tối qua: "Lạc Lạc, em sinh ra là để thuộc về sân khấu, chỉ khi đứng trên sân khấu thì em mới có thể là chính mình.”
Sau đó, cô mở mắt và bước lên sân khấu với nụ cười tự tin.
Dưới sân khấu có hàng ngàn khán giả đang ngồi, bởi vì Lạc Nhan là người đầu tiên xuất hiện nên mọi người đều nín thở chờ đợi màn trình diễn tiếp theo.
Bạc Tư Tễ đang ngồi ở phía trước, nhìn Lạc Nhan mặc lại bộ đồ khiêu vũ khiến anh không thể rời mắt.
Đèn sân khấu đã tắt, ở giữa chỉ còn lại một chùm ánh sáng trắng, cô đứng dưới ánh đèn chậm rãi mỉm cười nhìn về phía anh.
Khi nhạc bắt đầu vang lên, những người trên sân khấu nhanh chóng nhảy theo nhạc, với tư thế múa uyển chuyển duyên dáng, thân hình nhẹ nhàng như gió.
Nó giống như một bông hoa nở trong rừng đào mùa xuân, rực rỡ và tao nhã.
Từng động tác, từng nụ cười đều tựa như thần tiên, chạm đến trái tim khán giả.
……
Sau khi khiêu vũ xong, Lạc Nhan phải mất một lúc để điều chỉnh lại nhịp thở trước khi đứng vững, sau đó khi cô cúi chào khán giả, cả không gian chìm vào im lặng.
Nhưng ba giây sau, cả rạp hát vang lên tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài rất lâu.
Ở hậu trường trong phòng nghỉ, nhiều nghệ sĩ biểu diễn khác tụ tập xung quanh cô.
“Cô nhảy thật đẹp!”
“Trông cô giống hệt sư phụ Trần Lan thời còn trẻ!”
"Ôi trời ơi, tôi thực sự nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy Tiên nữ Hoa Đào."
"…..."
Lạc Nhan được khen ngợi có chút ngượng ngùng, sau khi cảm ơn mọi người, cô nhìn ra cửa nhưng không thấy ai, lẩm bẩm nói:
“Anh ấy không nghiêm túc xem biểu diễn à.”
Đúng lúc cô định gửi tin nhắn tức giận để tra hỏi thì Bạc Tư Tễ cuối cùng cũng đến.
Hôm nay anh mặc vest đen, trông rất điềm tĩnh, nhưng khi nhìn cô, tình cảm trong mắt anh giống như một chàng trai mới đôi mươi đang yêu, trên tay cầm một hộp quà màu đen, tiến đến gần Lạc Nhan.
"Đây là gì?" - Cô ấy thích thú hỏi.
"Mở ra xem?"
Lạc Nhan gật đầu, vô cùng thích thú mở dải ruy băng ra, bên trong là một chiếc hộp đựng đầy những ngôi sao bằng giấy, Lạc Nhan ngạc nhiên:
"Đây là những ngôi sao của em gấp sao?"
Bạc Tư Tễ lắc đầu, nhẹ nhàng ghé sát tai cô: "Những cái em gấp anh giữ lại rồi."
"Những cái này, là anh gấp cho em. Lạc Lạc, anh cũng muốn ở bên cạnh em cả đời."
Ở bên nhau cả đời, hóa ra anh cũng biết.
Lạc Nhan hai mắt lập tức đỏ lên, cô không ngờ một người đàn ông có vẻ ngoài điềm tĩnh như vậy lại sẵn lòng tin vào những truyền thuyết này, hơn nữa còn làm ra chuyện trẻ con như xếp sao giấy?
Cô không giấu được nụ cười trên mặt: “Được rồi, vậy thì em nhận.”
Liếc nhìn thêm mấy lần, cô lại phát hiện ra cái gì đó bên trong, sau khi gạt hết sao giấy qua, một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đột nhiên xuất hiện.
"Còn cái này?"
Lần này, Bạc Tư Tễ không cho cô cơ hội tự mở nó ra, thay vào đó anh cầm chiếc hộp lên và quỳ một chân xuống.
Lúc này trong phòng nghỉ còn có rất nhiều người khác, tất cả đều ồ lên.
Anh từ từ mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
"Lạc Lạc, gả cho anh có được không?"
Lạc Nhan hoàn toàn bị làm cho kinh ngạc, cuối cùng cô cũng biết hôm qua anh căng thẳng là lý do gì, sóng mũi cô có chút cay cay, cô quay mặt đi, cố ý nói:
"Bạc tổng, cách cầu hôn của anh thật cổ hủ."
Bạc Tư Tể mỉm cười và trả lời: "Ừ, dù sao thì anh cũng già rồi, Lạc Lạc, có thể thông cảm cho anh chút không?
Cô ậm ừ rồi quay lại, đưa tay phải ra yêu cầu anh đeo chiếc nhẫn kim cương cho cô.
“Thôi được, vì anh lớn tuổi rồi mà vẫn không có ai để dựa vào nên em mới đồng ý đấy.”
Bạc Tư Tễ đứng dậy, hai người nhìn nhau mỉm cười, Lạc Nhan lập tức nhào vào vòng tay anh.
Dù chúng ta đã bỏ qua nhau rất nhiều năm, nhưng may thay cuối cùng anh cũng tìm thấy em.
Em là niềm vui thanh xuân của anh.
Cũng là đích đến của cuộc đời anh.
[Ai thích HE thì kết tại đây nha, còn những con người tèn éc sống thành thơi thì tiếp tục đọc ngoại truyện SE]
[Lưu ý: Ngoại truyện hoàn toàn hư cấu được Nhật Nguyệt viết thêm dành cho người đọc thích SE, không hề có ý đạp đổ hay phản bác lại chính văn của tác giả]
41. Phiên Ngoại: Tỉnh giấc
Brưmmmm…
Điện thoại di động thông báo cuộc gọi đến.
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, Lạc Nhan do dự rất lâu, sau đó mới bắt máy.
“Lạc Lạc….” - Giọng nói dịu dàng vang lên ở đầu dây bên kia, là Lạc Trường Thanh.
Hai người nói chuyện rất lâu, về công việc, sức khoẻ, cuộc sống…
Lạc Trường Thanh còn gửi cả ảnh chụp con trai mình cho Lạc Nhan xem.
Bầu không khí tương đối vui vẻ, dễ chịu, cho đến khi gần kết thúc cuộc gọi, Lạc Trường Thanh đột nhiên nói:
“Lạc Lạc, bốn năm rồi, em cũng nên chấp nhận đối diện với hiện thực chứ. Cứ trốn tránh mãi thực sự cũng không phải là cách.”
“Em….”
“Lạc Lạc, anh biết, em rất thích Bạc Tư Tễ, nhưng em phải hiểu, không phải bất kì thứ gì mình thích rồi cũng phải là của mình. Bạc Tư Tễ là con người, cũng sẽ có cảm xúc của mình. Cậu ta thích Chương Nhã, còn đối với em mà nói, tình cảm cậu ta dành cho em chỉ là tình cảm của một người chú, một người lớn yêu quý một đứa trẻ, em không thể vì bản thân thích cậu ta mà ép buộc cậu ta phải thích mình, như vậy quá không công bằng với cậu ta và Chương Nhã.”
“Tình cảm của em không có lỗi, nhưng Bạc Tư Tễ và Chương Nhã cũng không có tội. Anh thương em, nên anh không thể để em tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân, còn làm ảnh hưởng đến người khác như vậy được.”
“Chắc Bạc Tư Tễ cũng đã thông báo cho em rồi. Cuối tuần này là đám cưới của bọn họ. Lạc Lạc, Chương Nhã không làm gì sai cả. Cô ấy nhẫn nhịn bốn năm qua chờ đợi đám cưới này, đáng ra họ có thể viên mãn từ lâu rồi. Nhưng vì nghĩ cho em, nên họ hết lần này đến lần khác trì hoãn.”
“Buông bỏ đi. Nếu em không đến tham dự đám cưới thì ít nhất cũng hãy chúc phúc cho họ. Hai người bọn họ thực sự rất yêu thương em.”
“Lạc Lạc, hãy suy nghĩ kĩ lời anh!”
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Nhan ngồi thẫn thờ rất lâu trên ghế. Trước mặt cô, màn hình laptop vẫn đang sáng. Những dòng chữ như nhảy múa trước mắt cô.
Bốn năm rồi.
Sau khi nghe tin Bạc Tư Tễ và Chương Nhã đính hôn, cô hoảng loạn chạy trốn khỏi Kinh Bắc, sang Mỹ sống với mẹ.
Bỏ hết tất cả, cũng không liên lạc với ai.
Ngay cả đám cưới của anh trai cô cũng không trở về.
Mỗi ngày cô đều ngồi thẫn thờ rất lâu trước khung cửa sổ, đầu óc trống rỗng mơ hồ.
Sau đó, cô bắt đầu viết, cô tự mình tưởng tượng ra rằng cô sẽ trở về, sẽ gặp lại Bạc Tư Tễ, Bạc Tư Tễ sẽ thú nhận là mình cũng thích cô…..
Cô đem tất cả những điều cô đã trải qua, viết thành một cuốn tiểu thuyết đăng trên mạng. Chỉ là, cái kết viên mãn là cô tự mình ảo tưởng ra.
Sự thật là, Bạc Tư Tễ chưa bao giờ thích cô.
Cô vẫn luôn biết, Bạc Tư Tễ từng có một người em gái nhưng đã q/ua đời vì tai nạn khi còn nhỏ.
Anh đối tốt với cô, chỉ là vì yêu quý, coi cô như người em gái đã m/ất đó. Tình cảm đó từ đầu đến cuối chỉ là tình thân, không hề có bất kì suy nghĩ nào khác.
Cô cũng biết, Bạc Tư Tễ và Chương Nhã là thanh mai trúc mã. Anh không phải thích múa cổ điển, chỉ là vì Chương Nhã học múa, nên anh mới thích xem múa cổ điển.
Chỉ mà do cô quá cố chấp, ấu trĩ cho rằng chỉ cần mình học múa, múa đẹp hơn Chương Nhã thì anh ấy sẽ thích mình.
Nhưng, sự thực không như những gì cô nghĩ.
Bạc Tư Tễ trước đây chưa từng thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô. Người anh thích từ trước tới nay, chỉ có mình Chương Nhã.
Sự kiện thay đổi người múa chính năm đó, Chương Nhã cũng đã đến tìm và giải thích với cô. Cô ấy và Bạc Tư Tễ làm vậy tất cả đều là để nâng cao danh tiếng cho cô, để cô có đủ tư cách tham dự cuộc thi Minh Tuý cúp.
Anh trai nói đúng, từ đầu tới cuối, Chương Nhã chưa từng làm gì sai với cô, cô ấy vô tội.
Thậm chí, cô ấy còn đối xử rất tốt với cô, vì cô mà suốt bốn năm qua vẫn chỉ mang cái danh vợ sắp cưới của Bạc tổng, bị rất nhiều người bàn tán chỉ chỏ sau lưng tại sao mãi không được tổ chức cưới hỏi đàng hoàng.
Những lời anh trai nói, cô đều biết. Chỉ là, cô không thể chấp nhận được sự thật này. Cô vẫn luôn tự lừa mình dối người, để rồi khiến cho người khác phải tổn thương vì mình.
……..
Lạc Nhan mặc một chiếc váy dài, chân trần đi trên bãi cát. Đêm khuya, bờ biển vắng lặng không một bóng người, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào. Làn gió mát mẻ cuốn mái tóc và tà váy của cô bay bay.
Cô đứng trầm ngâm nhìn xa xăm chỉ thấy biển đen kịt. Sau đó chậm rãi rút điện thoại, nhập tin nhắn:
“Chú nhỏ, cháu xin lỗi, vì sự trẻ con và ích kỷ của cháu mà làm tổn thương chú và chị Chương Nhã. Tân hôn vui vẻ, chú và chị Chương Nhã phải thật hạnh phúc nhé! Phải rồi, giúp cháu gửi lời xin lỗi đến chị ấy.”
Lạc Nhan mù mịt nhìn đường chân trời đen kịt, trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhõm.
Là cô sai, sai ngay từ khi bắt đầu.
Cho nên, giấc mơ nào rồi cũng đến lúc phải tỉnh lại. Cũng đến lúc cô phải buông bỏ tình cảm đơn phương và trẻ con của mình.
Có lẽ, sau đêm đen bầu trời sẽ lại sáng, mà cô, rồi cũng sẽ gặp được hạnh phúc thực sự của đời mình thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook