Khoảng Cách Vô Hình Của Thời Gian
-
C5: Chương 5
21.
Cô gần như dùng hết sức mình để lao ra khỏi cửa nhanh nhất có thể.
Chỉ nghe thấy tiếng gọi "Lạc Lạc" khàn khàn và hoảng loạn từ phía sau, cô nhanh chóng bước ra khỏi cổng mà không hề quay đầu lại.
Trên đường về, cô không thể diễn tả được cảm xúc của mình.
Việc Chương Nhã xuất hiện trong nhà của Bạc Tư Tễ thì có gì lạ đâu?
Cô ta là vị hôn thê của anh, và cô rõ ràng mới là người không nên có mặt ở đó.
Tự mình đa tình, đúng là tự mình đa tình rồi, Bạc Tư Tễ sao có thể cần người đến chào hỏi?
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô đã gần như quên mất anh, trước khi về nước, cô rất ít khi nghĩ đến anh.
Nhưng khi quay lại, anh ấy dường như xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Trong cuộc sống và cả trong tâm trí cô, không thể thoát ra được.
Lạc Nhan ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít thật sâu mấy hơi, để cho làn gió đêm mát lạnh khiến cô thanh tỉnh, xoa dịu cảm giác cay cay nơi sóng mũi.
Cô lắc đầu, vẫy một chiếc taxi bên đường rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Lạc Nhan nằm một mình ở nhà đến trưa, không nghĩ ngợi gì nữa, tâm trạng chán nản trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút, đáng tiếc luôn có người không muốn cô sống yên ổn.
"Có chuyện gì?"
Cô thờ ơ nhìn người đàn ông ngoài cửa, như thể không có ý định muốn cho người vào.
Sắc mặt Bạc Tư Tễ vẫn không tốt lắm, hôm qua uống nhiều quá, suýt nữa phải nhập viện.
"Lạc Lạc, chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không?"
"KHÔNG."
"Vậy được, chúng ta ở đây nói chuyện đi, chú không ngại bị nhìn thấy."
“Chú!”
Lạc Nhan cũng bất lực trước thái độ bất chấp này, cô tức giận hất tay ra, quay người cho anh vào.
Sau đó cô ngồi trên ghế sofa suy nghĩ việc riêng của mình, cầm một cuốn tạp chí lên lật qua, không hề để ý đến Bạc Tư Tễ.
Nghe thấy một tiếng thở dài phía trên đầu, rồi chiếc ghế sofa bên cạnh lún xuống, anh ngồi xuống cạnh cô.
Lạc Nhan vô thức muốn tránh sang một bên nhưng lại bị anh giữ tay lại.
"Lạc Lạc, hôm qua chú uống nhiều quá, là trợ lý đưa về nhà, Chương Nhã vừa vặn tới."
Giọng điệu của anh đầy mệt mỏi.
Cuối cùng, Lạc Nhan chỉ hừ lạnh một tiếng, thu tay lại tiếp tục đọc tạp chí:
"Cháu không quan tâm, chú nói với cháu chuyện này làm gì? Cô ấy có vô tình đến hay không thì có liên quan gì đến cháu."
Bạc Tư Tễ cười nói: “Lạc Lạc, cháu có biết không, những lúc cháu nói dối đều không dám nhìn thẳng vào người khác.”
Tay cô đang lật qua cuốn tạp chí thì dừng lại, nỗi chua chát trong lòng càng lúc càng lớn.
Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã có chút ươn ướt và đỏ hoe.
Trái tim Bạc Tư Tễ thắt lại: “Lạc…”
“Cháu có thể nói dối chuyện gì?”
“Lẽ nào chú thấy rằng, hiện tại cháu nên hỏi tại sao hôm qua Chương Nhã xuất hiện trong nhà của chú mới không phải là nói dối à?”
“Cô ấy là vợ chưa cưới của chú, chú nhỏ, chú giải thích với cháu làm cái gì?”
“Vợ sắp cưới của chú đến tìm chú, có cần giải thích với cháu không?"
Cô ném cuốn tạp chí xuống, đứng dậy định rời đi nhưng ngay lập tức bị người bên cạnh chặn lại.
Bạc Tư Tễ nào dám kích động cô, nhưng anh không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, khi lần nữa lên tiếng, giọng của anh đã không còn bình tĩnh:
“Cô ấy không phải là vợ sắp cưới của chú.”
Cái gì?
Lạc Nhan hiển nhiên không tin, cười lạnh hỏi: "Chú, lời nói dối của chú có chút giả đó."
Sau khi họ đính hôn, Chương Nhã ngày nào cũng đeo một chiếc nhẫn kim cương to đến đoàn múa, Bạc Tư Tễ cũng chưa bao giờ bác bỏ, bây giờ lại không dám thừa nhận?
Thấy cô không chịu tin, Bạc Tư Tễ cuối cùng cũng nói ra sự thật:
"Năm đó bà nội thích cô ấy, chú và Chương Nhã mới làm một thỏa thuận, chú cho cô ấy thân phận vợ sắp cưới, cô ấy giúp chú làm một việc.”
"Việc gì?"
22.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện công việc.”
Sau đó, anh kéo người đang đứng lại và ngồi xuống.
“Chú thực sự không có gì với cô ấy cả.”
Câu này được nói một cách nghiêm túc và trịnh trọng.
Đáng tiếc Lạc Nhan hình như rất có ác cảm, cô nói với giọng điệu giễu cợt:
"Vậy thì ai đã nói với cháu rằng việc ở bên cạnh Chương Nhã và đính hôn với cô ấy là chuyện đương nhiên?"
Bạc Tư Tễ giật mình, sau đó mới nhớ ra trước đây đã tự tạo cho bản thân một cái hố lớn như vậy, bây giờ cô bé giống như một con mèo giơ móng vuốt cào xé khắp nơi, từng lời nói đều cào nát trái tim anh.
Anh ấn vào thái dương đau nhức, lẽ nào nói với cô ấy rằng đó chỉ là những lời được thốt ra trong lúc tức giận?
Bạc Tư Tễ im lặng.
Nhưng trong mắt Lạc Nhan, chẳng có gì để nói, rõ ràng anh và Chương Nhã không chỉ đơn giản là một cuộc giao dịch.
Không muốn nghe lời giải thích nào nữa, cô hất tay anh ra.
"Chú nhỏ, chú cứ ở lại đây muốn làm gì thì làm, cháu về phòng trước."
Việc làm lành với Lạc Nhan lần nữa thất bại.
Lúc trở lại công ty, vẻ mặt của Bạc Tư Tễ càng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, thường ngày anh ấy đã trông giống như Diêm Vương mặt lạnh, nhưng lúc này cộng thêm cơn tức giận không thể nguôi ngoai, nhân viên ai nhìn thấy anh cũng vội tránh mặt.
Tiểu Vương thậm chí còn không dám tới gần anh ấy.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, Tiểu Vương gần như nghẹn lại không nói nên lời.
Hôm qua, Bạc tổng sau khi biết anh chủ động đưa Lạc Nhan về nhà mình, Bạc tổng hận không thể giấu được ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy.
Nhưng không còn cách nào khác, công việc vẫn phải hoàn thành.
Tiểu Vương cầm lấy tập tài liệu, run rẩy đặt nó lên bàn của Bạc Tư Tễ.
“Bạc tổng, đây là kế hoạch dự án được bộ phận tiếp thị bàn giao sáng nay.
Bạc Tư Tễ ngước mắt lên và chỉ liếc nhìn: "Cậu cứ trực tiếp đưa ra quyết định là được rồi, dù sao thì cậu cũng khá giỏi trong việc tự đưa ra quyết định mà.”
…..
Toang rồi… Và thế là hết.
Sắc mặt Tiểu Vương tái nhợt, nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Bạc tổng, tôi thực sự biết mình sai rồi..."
Bạc Tư Tễ chỉ là tức giận nên doạ anh ấy mấy câu, thực sự không có ý định làm gì anh ấy, lạnh lùng đuổi người đi, nhưng tài liệu vẫn không có cách nào đọc trôi.
Anh có chút bực bội đứng dậy, nhớ lại ánh mắt Lạc Nhan đỏ hoe nhìn mình, thật đáng thương, càng không muốn để bản thân xa cách cô thêm nữa.
Khi cô ở Mỹ, anh vẫn còn có thể kiềm chế bản thân không đi tìm cô, nhưng giờ đây cô đang sống động đứng trước mặt, không còn là ảo ảnh trong giấc mơ của anh, cũng không phải mảnh vỡ trong ký ức của anh mà là sự thật ngay ở trước mắt.
Anh nhắm mắt lại, để cho cảm xúc trào dâng cuồng nhiệt, mỗi giây trong lòng đều gào thét tên Lạc Nhan.
Hơn ba mươi năm tỉnh táo và kiềm chế, sống một cuộc sống không mảy may sai lầm thì có ích gì?
Không phải cũng không thể giữ được người mình yêu sao?
Lần này, anh thực sự không muốn bỏ lỡ lần nữa.
Mất đi cô ấy là nỗi thống khổ khó mà quên được, nửa đêm tỉnh lại sau giấc mơ, anh muốn bắt lấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra đó chỉ là ảo tưởng tuyệt vọng, anh không muốn trải qua lần nữa.
Nhưng Lạc Lạc, lúc anh muốn nắm tay em lần nữa, liệu em sẽ cho anh một cơ hội khác chứ?
23.
"Xem mắt?!"
Nhìn mẹ mình với nụ cười dịu dàng trong video, Lạc Nhan có chút ngạc nhiên với những gì mình vừa nghe được.
"Mẹ, mẹ nói là đã tìm đối tượng xem mắt cho con?"
Mẹ Lạc trong video gật đầu và bắt đầu giới thiệu Lạc Nhan:
"Cậu ấy là con trai của bạn thân mẹ, một đứa trẻ rất ngoan, cậu ấy đã về nước được vài năm để phát triển sự nghiệp, làm trong lĩnh vực tài chính, cũng trạc tuổi con. Lạc Lạc, mẹ nghĩ con nên thử xem.”
“Tại sao?”
Không biết vì sao, cô ấy rất muốn phản đối việc đi xem mắt này.
Mẹ Lạc bất đắc dĩ nói: "Lạc Lạc, vì sao mấy năm nay con không yêu đương? Hãy nói cho mẹ biết lý do trước đã?"
Lạc Nhan im lặng, cô biết mẹ mình có ý gì.
Mẹ của Lạc Nhan luôn là người hiểu rõ cô nhất, mặc dù bề ngoài Lạc Nhan tỏ ra rất ổn, nhưng hai năm qua cô đã học được cách che giấu mọi cảm xúc của mình sâu hơn, sâu đến mức không ai có thể nhìn thấy chúng.
Nhưng dù có giấu sâu đến đâu, không có nghĩa là tổn thương không tồn tại, nó vẫn tồn tại.
Cách duy nhất là đào lại những tổn thương đó, để cô ấy đối mặt với chúng và tự mình chữa lành thay vì chỉ trốn tránh.
Điều đầu tiên là Lạc Nhan cần cố gắng chấp nhận một người khác.
Biết mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, Lạc Nhan do dự một chút rồi nói: "Con... sẽ suy nghĩ lại."
Mẹ Lạc cũng không ép buộc cô ấy, chỉ tận tình khuyên bảo:
"Lạc Lạc, trên đời này, mẹ là người luôn muốn con hạnh phúc nhất. Mẹ thực sự không muốn nhìn thấy con buồn bã như vậy nữa."
Lạc Nhan nghẹn ngào nức nở, gật đầu, sau khi tắt cuộc gọi video, cô ngơ ngác lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại rất lâu.
Chấp nhận một người khác bước vào cuộc sống của cô ấy sao?
Đúng, từ lâu cô đã quyết định sẽ không thích Bạc Tư Tễ nữa, đương nhiên cô cần phải chấp nhận một mối quan hệ khác.
Nhưng tại sao trong tiềm thức cô vẫn muốn chống cự?
Vẫn là vì Bạc Tư Tễ sao?
Lạc Nhan không thể phủ nhận một phần là do anh, dù sao anh cũng là người ở trong tâm trí cô suốt hơn mười năm, nhưng điều quan trọng hơn là… cô không có tự tin vào bản thân.
Một mối tình thầm kín thất bại đủ sức hủy hoại mọi sự tự tin của cô.
Suy nghĩ trong đầu cô đang lộn xộn hết cả lên, không biết nên làm gì, chợt nhớ đến một số hành động kỳ lạ của Bạc Tư Tễ kể từ khi cô về nước.
Anh ấy... có vẻ đã thay đổi rất nhiều.
Cũng không còn giống như lúc đầu cố tình tránh xa cô ấy, có vẻ như anh đang có ý định nối lại mối quan hệ giữa hai ngườ.
Từ câu nói nói với viên c/ảnh s/át “Đây là đứa trẻ nhà tôi.” đến cái ôm không thể giải thích được ở trong bữa tiệc.
Càng nghĩ cô càng bối rối, bực bội vò đầu bứt tóc, từ khi về nước, mọi chuyện dường như mất kiểm soát.
Cứ như vậy căn bản là không ổn!
Cô tuyệt đối không muốn lần nữa quay lại như hai năm trước.
Đúng vậy, không quan tâm bây giờ Bạc Tư Tễ đang muốn làm gì, tóm lại, cô đã quyết định buông bỏ quá khứ.
Cuối cùng sau khi trong lòng đã đưa ra quyết định, cô ấn vào thái dương đau nhức của mình, chỉ cảm thấy đầu óc mệt mỏi sau khi suy nghĩ quá lâu, từ khi về nước hầu như ngày nào cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tốt hơn là nên nghỉ ngơi trước, cô bước vào phòng tắm, tắm xong cô nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, mẹ Lạc lại gọi video cho Lạc Nhan và hỏi cô suy nghĩ thế nào rồi.
Người hôm qua còn do dự rất nhiều bây giờ đã đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Được rồi, con sẽ đi xem mắt."
24.
[Nhà Hàng Tây Xan]
Nhìn người đàn ông mặc vest và đeo kính gọng vàng trước mặt, Lạc Nhan chợt cảm thấy hụt hẫng.
Dù đã đồng ý buổi hẹn hò xem mắt của mẹ, nhưng cô không ngờ nó lại nhanh đến vậy.
Người đàn ông này rõ ràng là một chàng trai có học thức, anh ta nhận thấy vẻ bối rối của Lạc Nhan nên cũng không nói gì khiến cô khó chịu.
Thay vào đó, anh ta đưa cho cô một cốc nước.
"Lạc tiểu thư, em muốn ăn gì?"
Anh cầm thực đơn lên mà không nhìn cô, điều này cũng giúp Lạc Nhan có cơ hội thở phào một cái, cô cầm chiếc cốc sứ trước mặt lên uống một ngụm nước, cảm giác ngượng ngùng mới dịu đi một chút.
"Sao cũng được."
"Được rồi, vậy tôi sẽ gọi một trong những món ăn đặc trưng của nhà hàng này. Tôi và bạn bè rất thường xuyên đến đây ăn, không tệ, hy vọng em thích."
Tống Chi Úy luôn nở nụ cười ôn hòa, sau khi đặt thực đơn xuống, bắt đầu nói chuyện với Lạc Nhan.
"Cô Lạc là một vũ công múa cổ điển phải không?"
Lạc Nhan có chút kinh ngạc, hai năm nay cô chưa từng đề cập qua: "Sao anh biết?"
Tống Chi Úy nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt có chút thất vọng:
"Này, có phải là tôi quá bình thường không? Lạc Nhan, chúng ta là bạn học cấp ba."
"Ah???"
Lạc Nhan hoàn toàn bối rối, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Chi Úy, suy nghĩ nửa phút mới chợt nhận ra.
"Tống Chi Úy... đúng rồi, Tống Chi Úy, cậu cùng lớp với tôi. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, sao lại không gặp được cậu nữa?"
Bạn học cũ gặp nhau, bầu không khí vốn ngượng ngùng cuối cùng cũng được giải tỏa, trên mặt Lạc Nhan hiện lên một nụ cười chân thành.
Tống Chi Úy nói: “Tôi đi học đại học ở nước ngoài.”
"Ra là vậy.”
Lạc Nhan không khỏi nói đùa: “Nhưng quả thực cậu đã đẹp trai hơn rất nhiều. Đừng trách tôi không thể nhận ra cậu ngay chứ.”
"Tại sao trước đây tôi không nhận ra rằng cậu có một cái miệng khá ngọt ngào nhỉ?" – Tống Chi Úy nói.
Cả hai ngay lập tức trò chuyện về thời trung học trước đây của họ, Lạc Nhan thậm chí còn quên mất rằng họ đang đi xem mắt.
Trò chuyện với Tống Chi Úy thực sự rất thoải mái, anh ấy tiến lui một cách có kiểm soát, không bao giờ vượt quá giới hạn và luôn có thể tìm ra những chủ đề khiến Lạc Nhan quan tâm.
Bầu không khí rất thoải mái cho đến khi... một bóng dáng cao lớn bước vào nhà hàng Tây Xan và dừng lại bên cạnh cô.
Bạc Tư Tễ không đến một mình mà còn dẫn theo hai người bạn đồng hành, nhìn thấy Lạc Nhan tươi cười như hoa với một người đàn ông xa lạ, khung cảnh này thực sự rất chói mắt.
Anh bảo người phục vụ đưa hai người còn lại vào phòng đã đặt trước, sau đó tiến về phía Lạc Nhan.
"Lạc Lạc, sao cháu lại tới đây? Đây là ai?"
Nhìn thấy Tống Chi Úy, trong tiềm thức anh ấy cảm thấy có một loại cảm giác không an toàn.
Cũng không biết vì sao, Lạc Nhan khi nhìn thấy anh ấy lại cảm giác chột dạ, trước khi cô kịp nói, Tống Chi Úy đã đứng dậy trước mặt cô và đưa tay về phía Bạc Tư Tễ.
"Bạc tổng, tôi đã nghe nói đến anh từ lâu. Tôi là bạn của Lạc Lạc, Tống Chi Úy."
Tống Chi Úy? Bạc Tư Tễ lạnh lùng nhìn anh ấy, nghĩ kỹ lại cái tên này, cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhìn vẻ mặt của Bạc Tư Tễ, Tống Chi Úy đoán có lẽ anh không nhận ra mình, liền tự giới thiệu: "Cha tôi là Tống Vân Tùng của tập đoàn Chính Nguyên."
Vừa nghe đến cái tên này, Bạc Tư Tễ liền biết anh là ai, con út nhà họ Tống.
Thế mà lại quen biết Lạc Lạc, lại còn trò truyện rất vui vẻ với cô ấy.
Anh đưa tay bắt tay Tống Chi Úy: "Hóa ra là con trai của Tống tổng. Xin chào."
"Tôi còn có khách, hai người cứ từ từ ăn."
Khách hàng vẫn đang đợi bên trong, Bạc Tư Tễ ở lại lâu cũng không tiện, anh liếc nhìn Lạc Nhan rồi rời đi.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh có chút nguy hiểm.
25.
Có lẽ vì bị Bạc Tư Tễ cắt ngang nên sang hiệp hai Lạc Nhan cảm thấy hơi mất hứng.
Cảm thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của mình không ổn nên cô kiếm cớ đi vệ sinh để bình tĩnh lại.
Khi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, mẹ Lạc gọi điện và hỏi mọi chuyện thế nào.
Lạc Nhan có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ đã bao giờ thấy một buổi xem mắt mới một ngày đã có kết quả chưa?”
Cúp điện thoại xong, cô đang định quay lại bàn ăn thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn tóm lấy, sau đó cả người cô bị đẩy vào tường, Bạc Tư Tễ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Nói từng chữ một: "Cháu đến đây để xem mắt à?"
Anh ấy vô cùng tức giận, trên khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh dường như sắp nứt toác ra, đây là dấu hiệu hiếm thấy của sự mất bình tĩnh.
Lạc Nhan nhìn bộ dáng kích động của anh, đột nhiên bình tĩnh lại, không còn vùng vẫy như trước nữa, bình tĩnh thừa nhận: “Đúng vậy.”
"Cháu dám!" - Anh ấy đấm mạnh một tay vào tường.
"Đi theo chú ngay."
"Cháu không đi." – Lạc Nhan hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra nội tâm của mình:
"Chú nhỏ? Hiện tại chú dùng tư cách gì để quan tâm đến cháu? Buổi xem mắt này là mẹ cháu đã sắp xếp cho cháu đó, lẽ nào chú còn có điều gì không hài lòng à?”
"Tống Chi Úy thì sao? Cậu ấy bằng tuổi cháu, hài hước, giỏi giang. Cháu khá hài lòng với cậu ấy."
Hài lòng?
Mỗi lời nói của Lạc Nhan đều đánh chính xác vào những điểm mấu chốt của Bạc Tư Tễ, không biết rằng nguy hiểm đang cận kề trước mặt.
Nhìn thấy Bạc Tư Tễ tức giận nổi gân xanh trên trán, Lạc Nhan có chút vui mừng không thể hiểu, nói tiếp:
"Chú nhỏ, chú quan tâm đến vợ sắp cưới của mình là được rồi, cháu không cần chú quan tâm, việc cháu xem mắt với ai, kết hôn với ai không liên quan đến chú.”
Bạc Tư Tễ nhắm mắt lại, kìm nén sự phẫn nộ trong đôi mắt.
Tốt.
Rất tốt.
Muốn xem mắt, muốn kết hôn.
Còn cùng với anh không có liên quan.
Bạc Tư Tễ, quả báo của mày đã thực sự đến.
Anh mở mắt, không nói nữa, nắm chặt cổ tay Lạc Nhan, kéo cô đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh thực sự tức giận, Lạc Nhan có chút hoảng sợ, cố gắng hết sức để thoát ra, nhưng đáng tiếc là vô ích.
Cô bị Bạc Tư Tễ kéo vào xe của anh, vừa lên xe, tài xế đang đợi trong xe nhìn thấy Bạc tổng đột nhiên dẫn một người phụ nữ vào, toàn thân nồng nặc “mùi thuốc súng”: "Bạc tổng... đây là...…”
“Cút."
Tài xế: Được rồi, được rồi.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người, Lạc Nhan hất tay anh ra, quay người định mở cửa, đáng tiếc cửa xe đã bị khóa.
"Chú định làm cái quái gì vậy? Thả cháu ra..."
Cảm giác ấm áp trên môi truyền đến, những lời còn lại bị nuốt hết vào bụng.
Vào lúc đó, Lạc Nhan sững người, thậm chí còn không nhận ra Bạc Tư Tễ đang làm gì với mình, trong vài giây cô ngơ ngác, anh đã không còn thỏa mãn với việc nán lại trên môi cô nữa.
Thay vào đó, anh mở răng cô và xâm nhập vào trong một cách dễ dàng.
Cường độ không hề nhẹ nhàng mà là một nụ hôn có chút giận dữ.
"Ưm…ưm…ưm…!"
Lúc Lạc Nhan phản ứng lại, toàn bộ cơ thể cô đang cố gắng từ chối, nhưng Bạc Tư Tễ không chịu để cô đi, ngay cả sau khi cô cắn anh thật mạnh, anh chỉ cau mày mà không dừng lại.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng anh mới buông cô ra, lúc này Lạc Nhan đã không còn sức lực để la lối om sòm nữa.
Cô yếu ớt dựa vào ghế sau xe thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, nước mắt ứa ra không chịu rơi.
Bạc Tư Tễ lại tiến tới, Lạc Nhan vô thức đặt tay lên ngực cô, sợ anh sẽ làm gì nữa, nhưng Bạc Tư Tễ chỉ ghé sát vào tai cô và khẽ thở ra.
Vẻ mặt của anh thực sự có vài phần cầu khẩn:
"Lạc Lạc, đừng chọc giận chú, nếu không chú thật sự không biết mình sẽ làm gì đâu."
Giọng điệu đe dọa.
Nước mắt Lạc Nhan cuối cùng cũng rơi xuống, cô căm hận nhìn người đàn ông trước mặt.
"Bốp!"
Một cái t/át thật mạnh giáng vào mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook