Khoảng Cách Vô Hình Của Thời Gian
-
C3: Chương 3
11.
Lúc Bạc Tư Tễ đến sân bay, Lạc Nhan đã rời đi từ lâu.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đứng ngây người giữa sân bay đông đúc, trong lòng chợt cảm thấy cô đơn đến lạ thường.
Cô ấy thực sự đã đi rồi.
Vả lại còn đoạn tuyệt và quyết đoán như vậy, thậm chí còn chặn số điện thoại của anh.
Cô bé ngày ấy đã thực sự trưởng thành.
Nhưng, anh đang làm gì vậy?
Anh đã dùng hết sức đẩy cô ra, bây giờ Lạc Nhan cuối cùng cũng buông tay, anh lại cảm thấy không hề vui vẻ?
Bạc Tư Tễ nhìn về hướng cổng lên máy bay, mỉm cười một mình, quay người lại lặng lẽ rời đi, nhưng không hiểu sao, bóng lưng lại có chút cô đơn.
Ba ngày sau, Lạc Trường Thanh đá tung cửa biệt thự của Bạc Tư Tễ.
Phòng khách trống không nên anh đi thẳng lên lầu đ/ạp tung cửa phòng ra. Quả nhiên nhìn thấy Bạc Tư Tễ đang ngồi trong một góc, dưới chân còn có những lon bia rỗng nằm rải rác.
Anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Lạc Trường Thanh, anh lại cúi đầu, uống hết bia trong tay rồi ném xuống đất.
"Xem ra Tiểu Vương không muốn làm việc ở chổ tôi nữa."
Không sai, chính là Tiểu Vương khóc lên khóc xuống cầu xin Lạc Trường Thanh đến Bạc tổng của mình, cũng chỉ có Tiểu Vương mới có chìa khóa dự phòng biệt thự riêng của Bạc Tư Tễ.
Lạc Trường Thanh cau mày đi vào, túm lấy Bạc Tư Tễ ném lên giường.
"Hãy nhìn xem bộ dạng bây giờ của cậu đi!"
Bạc tổng vốn luôn cẩn thận tỉ mỉ, không cho phép mình phạm bất kỳ sai sót nào, lúc này lại hành động như một kẻ nát rượu, bất kể ai đến cũng đều không thể nhận ra anh là Bạc Tư Tễ.
Nhưng anh tựa hồ không để ý chút nào, chỉ mỉm cười quàng tay qua vai Lạc Trường Thanh: "Cậu đến đúng lúc lắm, có muốn cùng tôi uống một lon không."
“Uống cái đầu cậu!”
Lạc Trường Thanh không chút khách khí đấm vào mặt anh, túm lấy cổ áo anh tức giận nói:
“Bạc Tư Tễ! Cậu vì ai mà say thành thế này? Vì Lạc Lạc à? Cậu đã ở đâu khi Lạc Lạc thích cậu như muốn ch/ết đi sống lại, bây giờ con bé thật sự đi rồi cậu phải vui mừng chứ? Đừng nói với tôi là cậu thực sự thích con bé đấy nhé!"
Vừa nghe đến tên Lạc Nhan, đôi mắt vốn thờ ơ dường như không muốn nhìn vào bất cứ thứ gì của Bạc Tư Tễ đột nhiên lóe lên, anh dùng tay trái túm lấy cổ áo Lạc Trường Thanh, gầm lên như thể đang từ bỏ chính mình:
"Đúng vậy, tôi chính là thích cô ấy, người tôi thích chính là Lạc Nhan!"
Anh liên tục hét lên, cuối cùng cũng bày tỏ ra những cảm xúc bị đè nén trong lòng hơn chục năm nay, anh thích Lạc Nhan nhưng lại không dám làm gì, Lạc Nhan nói đúng, anh chỉ là một kẻ hèn nhát!
Lạc Trường Thanh cũng hết sức tức giận, định đấm một cước, lần này bị Bạc Tư Tễ ngăn được, nhưng anh vẫn không thể tha thứ nói:
"Cậu thích em gái của tôi! Cậu thích con bé nhưng lại làm cho nó buồn đến như vậy?"
Sức lực của Bạc Tư Tễ trong nháy mắt bị tiêu hao, ngồi trên mặt đất, có chút suy sụp, giọng điệu đã bình tĩnh lại:
“Có quá nhiều khoảng cách giữa tôi và cô ấy.
Lạc Trường Thanh nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, ngồi xuống:
"Cậu chỉ là một kẻ hèn nhát, con bé gọi cậu là chú, nhưng cậu vẫn thực sự xem nó như cháu gái của mình sao?"
Bạc Tư Tễ lắc đầu, khoảng cách giữa bọn họ là 9 năm, Lạc Nhan còn quá nhỏ, nên tình yêu của cô dành cho anh có thể không nghiêm túc, có thể chỉ là ngưỡng mộ anh, cũng có thể chỉ là cô không cam lòng mà thôi.
Anh chưa bao giờ làm điều gì mà anh không chắc chắn, đó là lý do tại sao trước đây anh chưa bao giờ dám chấp nhận Lạc Nhan, nếu đến cuối cùng họ không thể ở bên nhau, hai người sẽ thế nào?
Đến già đến ch/ết vẫn không liên lạc với nhau?
Trở thành hai người xa lạ?
Ngay cả làm chú của cô cũng không thể.
Không đùng, anh đơn giản chỉ là không thể tưởng tượng được một ngày nào đó anh và Lạc Nhan sẽ trở thành người lạ.
Bởi vì, đã quá thích rồi.
Vì vậy, hãy để tôi làm chú của em là được rồi.
Nhưng cho đến hôm nay, anh mới nhận ra trái tim mình đau đến nhường nào.
12.
Kể từ khi Lạc Trường Thanh đến, Bạc Tư Tễ dường như cuối cùng cũng đã trở lại bình thường.
Anh trở lại với hình ảnh Bạc tổng luôn cẩn thận tỉ mỉ, mặc vest đi giày da và tránh xa người lạ.
Chỉ là, anh cũng không bao giờ nhắc đến Lạc Nhan nữa.
Thỉnh thoảng làm thêm giờ đến tận khuya, từ cửa sổ kính trong suốt của phòng làm việc nhìn xuống thành phố.
Cuộc sống về đêm ở Kinh Bắc luôn rất phong phú, ngay cả vào lúc nửa đêm vẫn có người trên đường, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, soi sáng người về nhà.
Anh không thể kìm nén được mong muốn đi tìm cô được nữa.
Nhưng sau đó, anh lại nhớ đến lời cuối cùng Lạc Trường Thanh nói trước khi rời đi ngày hôm đó:
"Bạc Tư Tễ, nếu cậu đã bỏ lỡ con bé rồi thì xin cậu đừng bao giờ đi tìm con bé nữa."
Bỏ lỡ cô ấy.
Chà, dù sao thì anh cũng đã bỏ lỡ cô ấy gần mười năm rồi.
Một tháng cứ như vậy trôi qua, anh làm ngày làm đêm, thậm chí không hề quay lại nhà cũ của Bạc gia.
Mãi cho đến khi Bạc Lão phu nhân nói nếu không quay về thì sau này đừng về nữa, Bạc Tư Tễ mới mất cả buổi chiều để trở về.
Vừa quay về đã thấy Chương Nhã đang ngồi cạnh và trò chuyện với Bạc lão phu nhân, khi nhìn thấy Bạc Tư Tễ, đôi mắt cô ta chợt sáng lên vì ngạc nhiên.
"Tư Tễ, anh tới rồi."
"Thằng nhóc này, con còn biết đường trở về à."
Bạc Tư Tễ đưa chiếc áo khoác cho người làm, sau đó mỉm cười ngồi xuống cạnh Bạc Lão phu nhân: "Còn không phải do công ty quá nhiều việc sao?"
Bạc Lão phu nhân khịt mũi, nói anh chỉ giỏi viện cớ.
Nói được vài câu thì bà bảo mình mệt rồi nhờ người hầu đỡ lên lầu, nhường không gian lại cho hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau.
Khi chỉ còn lại anh và Chương Nhã trong phòng khách, Bạc Tư Tễ cũng đã biết mục đích của việc bà gọi mình về.
Anh đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, lúc này, một đôi bàn tay mềm mại chạm vào thái dương của anh, nhẹ nhàng ấn vào.
Kỳ thực đó là một cảm giác rất thoải mái, nhưng anh lại vô thức đẩy bàn tay đó ra.
Chương Nhã có chút bối rối: "Tư Tễ, em chỉ là thấy anh quá mệt nên mới…”
Với cách tiếp cận ân cần, lời nói ngây thơ và khuôn mặt thanh tú, nếu là người khác, chỉ sợ là đã rơi xuống cái bẫy ôn nhu này của Chương Nhã từ lâu.
Đáng tiếc Bạc Tư Tễ không có chút thiện cảm nào với cô ta, trong thời gian này, anh bận rộn với công việc đến mức quên mất những việc Chương Nhã đã làm.
Anh liếc mắt nhìn bàn tay của Chương Nhã, không có đeo trang sức.
Anh cười khẩy hỏi: "Chiếc nhẫn kim cương bà tặng không phải cô thích lắm à, sao hôm nay lại không đeo?"
Chương Nhã sắc mặt tái nhợt, lo lắng đưa hai tay ra sau lưng: “Hôm nay em đến xoa bóp cho bà cho nên không đeo gì cả.”
“Tôi nhớ là, lúc khiêu vũ ở vũ đoàn, cô cũng không thể đeo bất cứ thứ gì phải không?”
Giọng điệu trầm thấp, ánh mắt như nhìn thấu hết thảy khiến Chương Nhã vô cùng khó chịu.
Anh nói: “Chương Nhã, bà nội thích không có nghĩa là tôi cũng thích. Chuyện giữa tôi và cô có lẽ sẽ không dễ dàng như cô nghĩ đâu.”
Nói xong anh đứng dậy định rời đi, nhưng giây tiếp theo đã bị Chương Nhã ôm chặt.
Cô ta rưng rưng nước mắt, khẩn khoản nói: “Tư Tễ, đừng đi! Cô ấy đi rồi, anh vẫn không thể quên cô ấy sao?”
Cảm giác bị người này ôm cứng thật khó chịu, Bạc Tư Tễ kéo hai tay cô ta ra, quay người lại nhìn chằm chằm:
"Chương Nhã, xem ra cái danh vị hôn thê giả này cô cũng không cần nữa.”
Nhìn thấy anh rời đi không chút do dự, cuối cùng cô ta cũng cắn chặt môi bật khóc.
13.
Thời gian thật sự là một thứ rất tuyệt vời.
Nó có thể rất chậm, trong ba năm Bạc Tư Tễ ra nước ngoài, chậm như thể một ngày dài bằng một năm.
Nó cũng có thể rất nhanh, trong hai năm cô đi, nó giống như một chiếc đồng hồ cát, trôi qua trong tích tắt.
Máy bay bay qua để lại dấu vết trên nền trời, đó là minh chứng cho việc nó đã đến.
Khi đặt chân xuống Kinh Bắc, Lạc Nhan nhìn thấy mọi thứ đều quen thuộc, trong lúc vẫn còn ngơ ngác chưa kịp định thần lại thì Trình Lạc đã đến bên cạnh vỗ nhẹ lên vai cô.
“Đang nghĩ gì thế cô gái nhỏ?”
Trình Lạc cười rạng rỡ, nắm tay cô rất tự nhiên rồi cùng nhau bước ra ngoài, hai người thân thiết đến mức ai nhìn cũng nghĩ là một cặp.
Trong xe, Trình Lạc vô cùng thích thú nhìn cảnh vật bên ngoài: "Đã nhiều năm không về Kinh Bắc, đúng là thay đổi nhiều quá."
Trình Lạc là người Mỹ gốc Hoa, lúc còn nhỏ thường cùng bố mẹ trở về Trung nên có thể nói tốt tiếng phổ thông, tuy nhiên, từ lúc lớn lên có vẻ cũng lâu rồi anh ấy chưa trở về.
Đối với Trình Lạc, mọi thứ đều mới mẻ, nhưng đối với Lạc Nhan, cô mới rời đi được hai năm nên cảm thấy dường như không có gì thay đổi lắm.
Cô mỉm cười đáp lại: “Còn không nhìn xem đây là quê hương của ai.”
Hai người vừa nói vừa cười, xe dừng lại trước biệt thự Lạc gia, Lạc Trường Thanh đứng ở cửa chào đón.
Khi nhìn thấy anh trai mình đã hai năm không gặp, Lạc Nhan liền chạy đến ôm lấy anh và nói: "Anh, em nhớ anh nhiều lắm!"
Lạc Trường Thanh cười kéo cô ấy ra: “Vậy mà cũng không biết về sớm chút, định đợi anh lấy vợ rồi mới chịu về sao?”
Lạc Nhan sờ sờ mũi nói: “Em bận mà.”
Sau đó cô mới nhớ ra còn có Trình Lạc đang đứng bên cạnh, vội vàng kéo lại giới thiệu: “Anh, đây là bạn của em ở Mỹ, tên là Trình Lạc, đã lâu rồi anh ấy chưa về Trung Quốc, nên lần này anh ấy về với em cho vui.”
Trình Lạc là một người hướng ngoại rất nhiệt tình, anh ấy cùng với Lạc Nhan chào anh trai, sau đó còn tặng quà mà mình đã chuẩn bị cho anh, vi vậy mà nhanh chóng nhận được cảm tình của Lạc Trường Thanh.
Lạc Trường Thanh nheo mắt liếc nhìn Lạc Nhan: “Xem ra hai năm ở Mỹ cuối cùng cũng có thu hoạch.”
Lạc Nhan trừng mắt nhìn anh: "Đừng nói bậy!"
Sau đó cô lại phi thẳng vào nhà, vừa chạy vừa tìm người, Lạc Trường Thanh còn chưa bắt kịp cô ấy.
"Em đang tìm ai vậy?"
"Chị dâu của em! Chị dâu bất hạnh của em đâu rồi?"
Vẻ mặt "Em muốn xem ai là người xui xẻo đến như vậy" của Lạc Nhan đã thành công chọc giận Lạc Trường Thanh, anh đến gõ nhẹ vào đầu cô một cái.
"Cô ấy đang ở nhà mình, còn hơn nửa tháng nữa mới đến đám cưới, đến lúc đó sẽ cho em gặp cô ấy.”
Khi nghe tin hôm nay không thể gặp chị dâu, Lạc Nhan lập tức trở nên mất hứng: "Vậy là anh gọi em về sớm thế để làm gì?"
Lạc Trường Thanh xua tay: “Hôn lễ có nhiều việc phải chuẩn bị, anh sao có thể để vợ mình làm hết được? Có một đứa em rảnh rỗi như em đương nhiên phải nhờ rồi.”
Nghe vậy, Lạc Nhan muốn lại bóp cổ anh mình: "Thật quá đáng!"
Nhìn thấy hai người họ chưa nói quá hai câu đã muốn lao vào đại ch/iến với nhau, Trình Lạc vội vàng tách hai anh em ra: “Không vấn đề gì, anh Trường Thanh, bạn thân của em ở Mỹ lúc sắp kết hôn, em cũng có giúp họ chuẩn bị cho đám cưới, cho nên việc này em có thể làm được.”
Lạc Trường Thanh đang lo lắng cho hôn lễ, nghe nói có người có thể giúp đỡ, anh càng cảm thấy người này hợp mắt hơn.
Sau khi mấy người ăn tối xong, trong khoảng thời gian Lạc Trường Thanh vẫn muốn giữ Trình Lạc ở lại Lạc gia, Lạc Nhan kéo vạt áo của anh ấy, nhỏ giọng nói: “Anh, người ta có một căn nhà gần ở đây rồi, ngay bãi biển bến cảng, một biệt thự nhìn ra biển đó.”
Lạc Trường Thanh cười: “Được rồi, phú ông đi chậm rãi nhé.”
14.
Trong mấy ngày này, Lạc Nhan đưa Trình Lạc đi thăm thú mua sắm khắp Kinh Bắc.
Hai người đi trên đường, Trình Lạc trong tay cầm các loại túi lớn nhỏ, một số là đồ lưu niệm, một số là dành cho đám cưới của Lạc Trường Thanh.
“Lạc Lạc, mấy ngày nay phải đi cùng anh, thật vất vả cho em rồi."
Lạc Nhan cười: "Sao lại khách khí như vậy? Lần đầu tiên em đến Mỹ, anh cũng đã đi cùng em thế này mà."
Khi mới sang Mỹ, Lạc Nhan còn chưa quen nơi này, mẹ Lạc lại rất bận rộn, lúc đó Trình Lạc chỉ là một học sinh đang học đàn cello của mẹ cô.
Bọn họ không phải là bạn thân, nhưng anh lại là người duy nhất cùng cô vượt qua khoảng thời gian buồn bã lúc ban đầu, khoảng thời gian khiến cô quên mất Bạc Tư Tễ.
Đang lúc suy nghĩ thì Trình Lạc lại nhìn thấy cái gì đó, lập tức háo hức chạy đến, Lạc Nhan mỉm cười nhìn theo bóng lưng anh ấy, có lúc cô thực sự cảm thấy Trình Lạc giống như một đứa trẻ.
Anh ấy chỉ vào một tấm biển và nói: "Lạc Lạc, cái này trông khá đẹp đấy."
Lạc Nhan ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Anh muốn xem à?"
Họ bước đến nhà hát mà không hề hay biết, biển đó là thông báo về buổi biểu diễn của vũ đoàn Chương Nhã.
Trình Lạc vô cùng thích thú kéo Lạc Nhan vào trong, Lạc Nhan trong tiềm thức muốn từ chối, không phải vì điều gì khác mà vì điệu múa của vũ đoàn Thanh Sơn là cô đã bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng nó lại trở thành của người khác.
Lạc Nhan đối với chuyện này luôn canh cánh trong lòng.
Nhưng Trình Lạc không nhịn được muốn xem, cô ấy đành phải nói: "Đã đến lúc rồi, chắc vé cũng đã bán hết từ lâu."
Trình Lạc cười khúc khích, nhét đồ đạc trong tay cho Lạc Nhan rồi rời đi một lúc, không lâu sau, anh quay lại với hai tấm vé trên tay.
Cô nhìn chằm chằm và hỏi: "Anh không phải đã giật nó từ trên tay người khác đó chứ?"
“Giá gấp năm lần, không có vé nào bổn thiếu gia không mua được.”
Lạc Nhan mỉm cười: “Ừm ừm, đúng là đại phú ông.”
Cuối cùng, cô vẫn phải cùng Trình Lạc đi xem biểu diễn, rạp hát không nhỏ nhưng chật kín người, Lạc Nhan có chút cô đơn, nghĩ đến lại cảm thấy tự ti, có lẽ Bạc Tư Tễ đã quyết định đúng, Chương Nhã quả thực tốt hơn cô ấy nhiều.
Khi màn trình diễn bắt đầu, Trình Lạc rất chăm chú theo dõi, nhưng Lạc Nhan thì không thể tập trung, cô thậm chí không muốn nhìn vào mặt Chương Nhã, cô ấy bảo với Trình Lạc mình muốn đi vệ sinh.
Nói xong sau đó đứng dậy rời đi.
Trước khi rửa tay, cô ấy lấy nước vẩy lên mặt mình rồi nghĩ:
“Lạc Nhan, mọi chuyện đã qua lâu rồi. Chương Nhã cũng không phụ lòng vũ đoàn Thanh Sơn. Mày có gì mà phải bất bình nữa?”
Cuối cùng sau khi bừng tỉnh lại, cô rút ra hai chiếc khăn giấy, lau mặt thật kỹ trước khi chuẩn bị rời đi, vừa bước vào hành lang đã đụng phải một người đàn ông.
Người đàn ông đó trông rất bình thường, đeo một chiếc ba lô màu đen, sau khi đụng phải cô cũng không nói gì, nhưng sắc mặt có chút mất tự nhiên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lạc Nhan nhìn anh ta, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không lo lắng lắm, tiếp tục đi đến phòng biểu diễn.
Kết quả là chưa đi được hai bước, đã bị hai người đàn ông mặc đồng phục chặn lại: "Thưa cô, chúng tôi nhận được tin báo có một kẻ đầu cơ bán vé giá cao lẻn vào phòng biểu diễn, hiện tại tất cả mọi người đều phải bị kiểm tra."
Lạc Nhan ôm trán, sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra với cô?
Cô miễn cưỡng giao chiếc túi cho cảnh sát kiểm tra, không quên trêu chọc: “Đồng chí cảnh sát, trông tôi giống kẻ đầu cơ lắm à?”
Giây tiếp theo, cảnh sát mỉm cười lấy ra một xấp vé xem biểu diễn từ trong túi xách của cô, Lạc Nhan hoàn toàn choáng váng.
15.
Cho đến khi ngồi trong phòng nghỉ ngơi của nhà hát được dùng làm phòng thẩm vấn tạm thời, Lạc Nhan vẫn còn bối rối.
Giải thích lần thứ mười một: “Tôi thực sự không phải là kẻ đầu cơ. Người đàn ông đó đụng phải tôi rồi nhét cái đó vào túi xách của tôi.”
Viên cảnh sát gật đầu trong khi uống một ngụm nước từ cốc giữ nhiệt: "Ừm, cứ tiếp tục bịa chuyện đi, cô biết rõ khu vực đó không có giám sát nên muốn bịa chuyện thế nào cũng được phải không?
Xui xẻo, sao lại xui xẻo như vậy?
Lạc Nhan bất lực ngồi trên ghế, ngay cả điện thoại di động cũng bị lấy đi, không biết Trình Lạc có đi tìm cô hay không.
Trong lúc đang suy nghĩ, người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi cũng biến mất, thậm chí còn nở một nụ cười có phần lịch sự.
Lạc Nhan ngồi quay lưng về phía cửa, nhưng cô cũng cảm nhận được có người đang bước vào phòng.
Bởi vì toàn thân cô được bao bọc bởi một bóng dáng cao lớn, một mùi hương quen thuộc truyền đến, Lạc Nhan siết chặt hai tay, nghe người đàn ông phía sau nói: "Sĩ quan Trương, vất vả rồi."
Một giọng nói quen thuộc, trầm thấp tao nhã, có chút thờ ơ nhưng nghe lọt tai một cách khó hiểu.
"Bạc tổng sao anh lại đến đây?"
Trong khi bắt tay anh cảnh sát Trương trong lòng tự hỏi, sao lần này bắt kẻ đầu cơ, Bạc Tư Tễ lại có thể trực tiếp đến xem nhỉ?
Hay là do có quá nhiều vé đầu cơ được bán ra, anh ta không khỏi nhìn Lạc Nhan một cách nghiêm túc hơn.
Lạc Nhan cúi đầu, trông như đang nhận tội, Bạc Tư Tễ từ phía sau bước tới, đứng trước mặt Lạc Nhan, nhìn cô như thể cô đã làm sai điều gì, trên miệng hiện lên một nụ cười: “Đến đón người.”
Cảnh sát Trương cho rằng Bạc Tư Tễ đến đón người biểu diễn nên cũng không suy nghĩ nhiều, xua tay nói: “Vậy Bạc tổng cứ tiếp tục, chúng tôi sẽ đưa kẻ đầu cơ này về đồn cảnh sát để thẩm vấn."
Bạc Tư Tễ mỉm cười, nhìn Lạc Nhan và nói: "Không, tôi chỉ đến đón cô ấy thôi."
"Đón kẻ đầu cơ này? Bạc Tổng, nhưng chúng tôi phải điều tra đương sự."
Lạc Nhan vừa xấu hổ vừa tức giận, thà rằng Bạc Tư Tễ đừng xuất hiện, cho dù có bị đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn vẫn còn hơn ở đây đối mặt với sự xấu hổ này.
Bạc Tư Tễ sau đó bình tĩnh giải thích: "Sĩ quan Trương, chắc là anh đã bắt nhầm người rồi, đây là cháu nhà tôi.”
Lúc này, người phụ trách rạp hát vừa bước vào sau cũng vội vàng nói với cảnh sát Trương: “Nhầm rồi nhầm rồi, kẻ đầu cơ đó đã bị bắt ở lối vào rạp hát.”
Nói xong, anh ta nhìn Lạc Nhan, sau đó liếc sang phía Bạc Tư Tễ đang nhìn chằm chằm cô ấy, anh ta nghĩ rằng vừa rồi Lạc Nhan là kẻ đầu cơ nên sau khi bắt được cô đã chụp hình cho Bạc Tư Tễ xem, ai mà biết được Bạc Tư Tễ chỉ liếc nhìn một cái rồi đi thẳng vào phòng nghỉ.
Có vẻ như hai người họ có mối quan hệ thân thiết.
Sau khi giải thích toàn bộ sự việc, cảnh sát Trương trịnh trọng xin lỗi Lạc Nhan, rồi đi theo người phụ trách đến lối ra vào rạp hát.
Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại hai người trong phòng nghỉ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi.
Bạc Tư Tễ là người lên tiếng đầu tiên: "Đi thôi, chú đưa cháu về."
Anh với nắm lấy cánh tay của Lạc Nhan, nhưng cô lại tránh anh, Lạc Nhan đã bình tĩnh lại sau sự cố không mong muốn vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức lộ ra sự xa cách lịch sự: “Không cần, cháu có thể tự mình về.”
Nhưng vừa mới đi được hai bước, cô lại bị Bạc Tư Tễ giữ lại, giọng điệu của anh dịu dàng hơn: "Lạc Nhan, bên ngoài trời đang mưa, chú đưa cháu về."
Lạc Nhan vẫn từ chối: "Không cần, cháu có thể tự bắt taxi về."
“Lạc Lạc, cháu nhất định phải xa cách chú như vậy sao?"
Lạc Nhan rút tay lại, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh hơn trước:
"Bạc tổng, cháu chỉ là thấy, mình nên giữ khoảng cách với người đàn ông đã đính hôn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook