Khoai Lang Ngào Đường
C47: Chương 46

Thật ra cuối cùng Jungkook là người tự giải quyết tàn cục do mình gây ra.

Không có lý do nào hết, bởi cậu luôn mềm lòng với bác sĩ Kim mà.

Trừ chỗ khó nói kia thì không mềm...

Kim Taehyung quần áo chỉnh tề đứng ở cửa đợi người yêu nhỏ. Lý do sáng nay có thời gian dành cho cậu là bởi vì tối nay là ca trực của bác sĩ Kim, bây giờ đến giờ đi làm rồi.

Jungkook lấy giày từ trong tủ, còn chưa kịp cúi xuống xỏ vào đã có người cúi xuống làm giúp cậu. Cái cảm giác này thật sự...

Chính là cái cảm giác đó đó, là cảm giác mà người độc thân không có.

Bác sĩ Kim nhận được một nụ hôn lên má, có thêm một bàn tay non mềm đặt trong lòng bàn tay mình.

"Cảm ơn chú."

Taehyung vươn tay xoa đầu cậu: "Ngoan."

Vốn dĩ ở bệnh viện không có gì chơi, bác sĩ Kim lại bận bịu công việc đến khuya, Jungkook cũng không muốn làm hắn vướng víu nên về nhà một chút.

"Không cần giấu giếm chuyện đang yêu đương nên đi hẹn hò xả láng luôn phải không? Cả ngày không thấy mặt mũi con đâu hết."

Jeon Junghoon cũng mặc quần áo chỉn chu, bộ dạng chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn thấy con trai út cả ngày chỉ lo lăn lộn hẹn hò với tên nhóc ất ơ nào đó liền không nhịn được giáo huấn.

"Làm gì có ạ."


Jungkook đảo đảo mắt, hơi chột dạ. Đúng là thời gian trong ngày của cậu đều dành phần lớn để bên cạnh bác sĩ Kim dù cho hắn bận hay rảnh, vậy nên cả ngày mất tăm không có nhà cũng phải.

Jeon Junghoon còn có việc phải ra ngoài nên không lằng nhằng thêm, ông nói thêm một câu rồi vội vàng rời đi: "Nhớ xem file ba gửi cho con, xem và ghi nhớ, không sót một chữ."

Jungkook vẫy tay tạm biệt ông: "Dạ..."

Kook bé ngoan nghe lời mở điện thoại xem file, có điều tiêu đề file vô cùng trần trụi:

"Tổng hợp các biện pháp an toàn trong quan hệ tình dục đồng giới". Soạn bởi Tiến sỹ Jeon Junghoon.

Jungkook ngồi trên sopha trầm tư.

...

Jeon Junghoon tới bệnh viện vừa vặn đụng phải "tên nhóc ất ơ nào đó".

Kim Taehyung cong cong môi gật đầu chào ông: "Chào viện trưởng."

Viện trưởng Jeon thấy hắn thì rất vui vẻ, tiến tới vỗ bộp bộp vào vai hắn: "Dạo này không thấy mặt mũi đâu cả." Trong đầu bỗng nhiên loé lên một suy nghĩ, nụ cười của ông sâu hơn: "Hay là yêu đương rồi?

Kim Taehyung cúi đầu cười không nói gì. Hành động này rõ như ban ngày, Jeon Junghoon rất quan tâm chuyện của bác sĩ Kim mà mình ưu ái, không hề biết hắn đã hốt gọn con trai nhà mình, cười:

"Vậy là tốt rồi, có làm trong lĩnh vực của chúng ta không?"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Taehyung lắc đầu: "Không ạ."

"Được lắm, cả hai yêu nhau thì không thể suốt ngày bận như cháu được." Jeon Junghoon trầm ngâm, ông biết rõ lý do này cậu chàng này đổ vỡ. Cả hai đứa đều làm bác sĩ, cả ngày không thấy mặt mũi nhau, chỉ biết nhìn tim gan phèo phổi, người này không bận thì người kia bận, dần dần cái gì cũng nhạt đi.

Kim Taehyung vẫn kiệm lời, chỉ đơn giản cười cười. Đi đến khoa ngoại, hắn rẽ sang: "Hôm nay tới phiên cháu trực, cháu đi trước nhé."

Jeon Junghoon kéo vai hắn đẩy về phía khác, giọng cằn nhằn: "Đi cái gì mà đi, sáu giờ mới trực mà." Còn chưa nói xong đâu!

Kim Taehyung cười khổ, cùng đi vào văn phòng của ông.

"Thế làm sao quen được cô gái đó?"

"Cháu quen con trai ạ." Kim Taehyung sửa lại lời của viện trưởng.

Khoé miệng Jeon Junghoon giật giật: "Vậy à..." Ông im lặng một hồi rồi nói tiếp:

"Ài, trùng hợp là mới đây Jungkookie nhà tôi cũng thừa nhận nó thích đàn ông. Thật ra chuyện này cũng không còn mới nữa, nhưng chung quy đối với tầng lớp của tôi vẫn còn nhiều người khó chấp nhận."


"Nhưng biết làm sao được đây, sinh ra đã thế, cũng không thể bắt nó thay đổi."

Jeon Junghoon nói một hơi một lèo, nhận ly trà Taehyung đưa tới nhuận giọng.

"Cậu đừng có mà suốt ngày chỉ biết phẫu thuật nữa đấy, một lát nữa tôi xem lại lịch làm việc cho cậu." Đối với bác sĩ ưu tú mà mình mãi mới hốt được từ bên Mĩ về, Junghoon thừa nhận ông đối xử với hắn hơi đặc biệt.

"Thật ra cũng không cần..."

Câu còn chưa nói hết đã bị viện trưởng Jeon ngắt lời: "Cần! Sao lại không?!"

"Thời gian đầu là khoảng thời gian nồng nhiệt, không thể bỏ người ta chơ vơ được, hiểu chưa?!"

Kim Taehyung buồn cười, gật gật đầu.

Jeon Junghoon lại hớp một ngụm trà, chẹp miệng bình phẩm: "Trà này không được ngon, cậu lấy hộp trà màu xanh rêu trên kệ lại đây, cho cậu biết thế nào là trà đích thực."

Kim Taehyung quay người đi lại phía kệ. Điện thoại để trên bàn bỗng sáng lên rồi rung một hồi, hiển thị có thông báo mới đến.

Mặc dù không hiện rõ người gửi tới, nhưng Jeon Junghoon vẫn trêu ghẹo: "Mau lại xem có phải người thương gửi tin nhắn đến không."

Kim Taehyung phì cười, đem hộp trà quay lại.

Viện trưởng Jeon trước lúc điện thoại trên bàn được Taehyung lấy đi mới chú ý tới màn hình điện thoại của hắn. Chỉ nhìn được thoáng qua thôi nhưng người trong màn hình có chút quen mắt, dù vậy thì chuyện đó không chiếm được nhiều sự chú ý bằng hộp trà thượng hạng trong tay:

"Trà này của Nhật đấy, vị có nét đặc trưng riêng, vừa mở nắp đã thơm đúng chứ?"

Kim Taehyung nghe không lọt, hắn không hiểu nhiều về trà, với lại tâm trí đều dồn vào tin nhắn trong điện thoại rồi bởi tin nhắn đúng là do người thương gửi đến.

Bạn nhỏ nhà mình: <Sao chú cứ ở trong tâm trí em mãi thế ૮ •᷅ࡇ•᷄ ა?>


Bạn nhỏ nhà mình: <Tại chú mà em không thể tập trung đọc được một trang sách nào cả (-̀◞८̯◟-́).>

Kim Taehyung nén cười, sến sẩm gửi đi một cái sticker moa moa.

Jeon Junghoon: "Nãy giờ nghe hiểu không?"

Kim Taehyung tắt điện thoại đi, tự nhiên đáp: "Vâng ạ."

Mẩu chuyện nhỏ:

"Jungkook, quay sang đây." Bác sĩ Kim gọi người yêu nhỏ, một tay cầm điện thoại giơ lên.

Jungkook ngồi trên cầu trượt quay qua, nụ cười thích thú vì được chơi vui vẫn còn trên mặt. Ngay tại lúc này Kim Taehyung nhấn nút chụp.

Công viên có rất nhiều đèn kể cả đèn lấp lánh nhiều màu, vậy nên ảnh chụp được có ánh sáng rất tốt, cũng rất đẹp. Nhưng sáng nhất và đẹp nhất đương nhiên vẫn là nụ cười của người trong hình rồi.

Kim Taehyung thuận tay cài làm hình nền điện thoại.

.

iamchloe

gút nai, see you sau một tháng nữa nha kkkkk

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương