Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)
-
Chương 225: Công khai nhận tội
*********
Trung tâm Thế giới giải trí Wepro
- Mọi người, mọi người… mau mau lên VnGlobal đọc tin kìa, có tin sốc liên quan tới vụ Vũ Thế Thành và Lan Phương đó.
Tiếng một người nhân viên hành chính vang lên lanh lảnh, khác với mô hình ở nhiều nơi khác, không gian làm việc ở Wepro đều là không gian mở, mọi người từ lãnh đạo từ Giám đốc Trung tâm trở xuống đều chỉ ngăn với nhau bằng vách kính mà không có phòng khép kín do đó ai cũng có thể nghe thấy.
Bản tính con người vốn tò mò do đó một số người lập tức thoát cửa sổ màn hình chương trình đang làm việc để vào thử mạng xem rốt cục là tin tức gì…
Sau đó một lúc,
Nhân viên văn phòng của Wepro lúc này đang chia nhau đứng thành từng cụm thảo luận sôi nổi. Tại một nhóm gồm các lãnh đạo của trung tâm, mặc dù không tới mức biểu lộ ra thất thố nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng có thể nhận ra được là bọn họ cũng không hơn mấy nhân viên đang đứng ở gần đó là bao.
Vị quản lý và phát triển các sản phẩm âm nhạc tên Hà có vẻ là người vui mừng nhất theo đó lên tiếng:
- Anh Quang Huy, tốt quá rồi! Không ngờ là Vũ Thế Thành lại có thể thẳng thắn như vậy, sau hôm nay chắc các show ca nhạc của Lan Phương sẽ được phục hồi hoàn toàn rồi.
Vị quản lý tài chính tên Bình phụ họa:
- Lại còn 20 triệu USD nữa chứ. Thật là một con số không tưởng, có số tiền này chẳng phải Lan Phương sẽ một bước thành đại tỷ phú à? Số tiền này gấp nhiều lần hợp đồng với Unilever trước đây, trung tâm coi như cũng được đền bù một phần tổn thất từ vụ mất hợp đồng.
Vị quản lý nhân sự tên Tiến thì mỉm cười thâm thúy nói:
- Anh Bình, anh còn phải lo Lan Phương thành tỷ phú sao? Anh nghĩ rằng người phía sau ép Vũ Thế Thành phải công khai xin lỗi và bồi thường số tiền lớn như vậy lại có thể là người nghèo? Mà nếu họ đã không nghèo lại quan tâm tới cô ấy như thế thì sẽ để Lan Phương nghèo sao?
Quản lý Bình nghe xong ngại ngùng bào chữa:
- Ha ha, tại thời gian gần đây tôi phải đau đầu cân đối dòng tiền do ảnh hưởng của vụ hát nhép nên có chút loạn. Đúng thế, Lan Phương nào còn phải quan tâm tới chuyện tiền bạc kia chứ. Nhưng mà mọi người, rốt cục thân thế của cô ấy đến cỡ nào mà có thể bức Bũ Thế Thành tới vậy?
Sau câu hỏi của quản lý Bình, mọi người đều quay đầu nhìn nhau thăm dò sau đó nhận ra ai cũng giống mình thì đồng loạt nhìn về phía Quang Huy. Trong chuyện này, nếu có người có thể biết thì chỉ có thể là người này bởi cho tới giờ Quang Huy tỏ ra là bình tĩnh nhẫn, dường như là không quá sốc trước tin tức báo chí mới đăng.
Quang Huy nhận ra mọi người đều chờ câu trả lời từ mình thì cười khổ giải thích:
- Các vị, đừng nhìn tôi. Tôi cũng không biết hơn mọi người là bao đâu.
Nói xong, thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy vị đồng nghiệp không giảm bớt Quang Huy lại phải tiếp tục khẳng định:
- Chuyện đúng là như vậy, tôi không có lý do để dấu mọi người. Quả thật tôi cũng chỉ biết có một nhân vật lợi hại đứng sau cô ấy còn rốt cục là ai thì tôi cũng chịu.
Quản lý Hà có vẻ là người dễ tính hơn cả nên nghe xong thì lên tiếng:
- Được rồi, nếu anh đã không muốn nói thì hẳn là có lý do, chúng tôi biết thế là đủ. Chà chà… hóa ra lâu nay Wepro đang có một bảo vật trong tay mà không biết bảo vệ. Không biết vị kia có thất vọng với chúng ta mà chuyển cô ấy đi trung tâm khác không?
Quản lý nhân sự Tiến lắc đầu:
- Tôi nghĩ là không cần lo đâu. Vị kia hẳn cũng hiểu khó khăn của chúng ta, biết chúng ta lực bất tòng tâm nên mới làm lớn chuyện tới mức này chủ yếu để giết gà dọa khỉ thôi. Sau hôm nay để xem còn vị đại gia nào tính toán trên đầu các ca sĩ của Wepro được nữa.
Quản lý Tiến vừa nói vừa ưỡn ngực ra oai như thể Wepro chắc chắn nhận được sự bảo trợ để một đường thẳng tiến mà không gặp trắc trở gì rồi vậy.
Quang Huy đứng một bên thì cười xòa, dù sao cũng là đang trong giờ làm việc còn nhiều công chuyện phải giải quyết nên lập tức đề nghị:
- Được rồi! Tôi nghĩ khi các hãng biết được tin tức này sẽ lập tức khôi phục lại hợp đồng với các ca sĩ của trung tâm chúng ta thôi. Chuẩn bị vào mùa bận rộn rồi, chúng ta cần tranh thủ giải quyết các công việc tồn đọng để sẵn sàng cho giai đoạn tới. Mọi người trở về tiếp tục các công việc thôi!
- Vâng!
Mấy vị quản lý khẽ gật đầu. rồi lập tức quay sang nói lớn với đám nhân viên xung quanh trở về vị trí của mình. Không khí làm việc lúc này như được tiếp thêm một luồng gió mới bởi trung tâm trở lại quỹ đạo hoạt động có nghĩa là tương lai của mỗi người đều sẽ được thêm một phần bảo đảm.
Tin tức mới được báo chí đăng tải là một tin rất tốt với Wepro có điều không phải ai thuộc trung tâm cũng cảm thấy vui vẻ bởi ít nhất còn có một người rất không muốn nghe thấy điều đó. Người này đương nhiên là Trần Trang.
Tối qua Hùng đã úp mở nói cho Trần Trang biết Vũ Thế Thành đang phải đối mặt với một đối thủ mà ông ta không hề có lực phản kháng. Người này có thế lực mạnh mẽ đến mức chỉ cần lật tay đã khiến cho Vũ gia đến thở cũng không dám thở mạnh, ép cho Vũ Thế Thành đứng ngồi không yên.
Trần Trang nghe xong tin tức này thì cũng cảm thấy nửa tin nửa ngờ bởi một người như vậy sao lại có liên quan tới Lan Phương. Sinh hoạt cùng trung tâm lâu ngày, Trần Trang biết Lan Phương cơ bản xuất thân không có có gì quá mạnh mẽ, cung cách giao tiếp, ăn mặc… cũng không phải biểu hiện của tầng lớp quý tộc hoặc sinh trưởng trong gia đình có điều kiện, do vậy người kia không có lý nào là người quá thân cận của nàng được. Vậy thì nàng ta quen biết ai được đây?
Nỗi nghi hoặc này đeo bám Trần Trang suốt từ đêm qua đến tận sáng nay khiến cô ta không ngủ nổi. Mãi cho tới tận khi đọc được tin tức Vũ Thế Thành công khai lên mạng xin lỗi và bồi thường Lan Phương thì chút hi vọng cuối cùng trong lòng Trần Trang sụp đổ.
Một người đàn ông mà cô ta từng xem như là trời, là biểu hiện cho sức mạnh tuyệt đối, là người có thể lật tay làm gió, trở tay làm mưa lại bị đánh bại dễ dàng, phải hạ mình chịu thua mong cầu sự tha thứ từ người khác thì Trần Trang nàng là cái gì mà còn đi so đo hơn thua.
Thôi thì từ bỏ đi thôi, không thể đặt Lan Phương cùng một cấp bậc với bản thân để mà ganh đua nữa. Có lẽ từ ngày mai… à không từ hôm nay, cô ta sẽ còn phải đặt Lan Phương lên đầu mà dựa dẫm nữa đây.
Nghĩ tới tình cảnh như vậy, Trần Trang khẽ cay đắng thở dài.
Trung tâm Thế giới giải trí Wepro
- Mọi người, mọi người… mau mau lên VnGlobal đọc tin kìa, có tin sốc liên quan tới vụ Vũ Thế Thành và Lan Phương đó.
Tiếng một người nhân viên hành chính vang lên lanh lảnh, khác với mô hình ở nhiều nơi khác, không gian làm việc ở Wepro đều là không gian mở, mọi người từ lãnh đạo từ Giám đốc Trung tâm trở xuống đều chỉ ngăn với nhau bằng vách kính mà không có phòng khép kín do đó ai cũng có thể nghe thấy.
Bản tính con người vốn tò mò do đó một số người lập tức thoát cửa sổ màn hình chương trình đang làm việc để vào thử mạng xem rốt cục là tin tức gì…
Sau đó một lúc,
Nhân viên văn phòng của Wepro lúc này đang chia nhau đứng thành từng cụm thảo luận sôi nổi. Tại một nhóm gồm các lãnh đạo của trung tâm, mặc dù không tới mức biểu lộ ra thất thố nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng có thể nhận ra được là bọn họ cũng không hơn mấy nhân viên đang đứng ở gần đó là bao.
Vị quản lý và phát triển các sản phẩm âm nhạc tên Hà có vẻ là người vui mừng nhất theo đó lên tiếng:
- Anh Quang Huy, tốt quá rồi! Không ngờ là Vũ Thế Thành lại có thể thẳng thắn như vậy, sau hôm nay chắc các show ca nhạc của Lan Phương sẽ được phục hồi hoàn toàn rồi.
Vị quản lý tài chính tên Bình phụ họa:
- Lại còn 20 triệu USD nữa chứ. Thật là một con số không tưởng, có số tiền này chẳng phải Lan Phương sẽ một bước thành đại tỷ phú à? Số tiền này gấp nhiều lần hợp đồng với Unilever trước đây, trung tâm coi như cũng được đền bù một phần tổn thất từ vụ mất hợp đồng.
Vị quản lý nhân sự tên Tiến thì mỉm cười thâm thúy nói:
- Anh Bình, anh còn phải lo Lan Phương thành tỷ phú sao? Anh nghĩ rằng người phía sau ép Vũ Thế Thành phải công khai xin lỗi và bồi thường số tiền lớn như vậy lại có thể là người nghèo? Mà nếu họ đã không nghèo lại quan tâm tới cô ấy như thế thì sẽ để Lan Phương nghèo sao?
Quản lý Bình nghe xong ngại ngùng bào chữa:
- Ha ha, tại thời gian gần đây tôi phải đau đầu cân đối dòng tiền do ảnh hưởng của vụ hát nhép nên có chút loạn. Đúng thế, Lan Phương nào còn phải quan tâm tới chuyện tiền bạc kia chứ. Nhưng mà mọi người, rốt cục thân thế của cô ấy đến cỡ nào mà có thể bức Bũ Thế Thành tới vậy?
Sau câu hỏi của quản lý Bình, mọi người đều quay đầu nhìn nhau thăm dò sau đó nhận ra ai cũng giống mình thì đồng loạt nhìn về phía Quang Huy. Trong chuyện này, nếu có người có thể biết thì chỉ có thể là người này bởi cho tới giờ Quang Huy tỏ ra là bình tĩnh nhẫn, dường như là không quá sốc trước tin tức báo chí mới đăng.
Quang Huy nhận ra mọi người đều chờ câu trả lời từ mình thì cười khổ giải thích:
- Các vị, đừng nhìn tôi. Tôi cũng không biết hơn mọi người là bao đâu.
Nói xong, thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy vị đồng nghiệp không giảm bớt Quang Huy lại phải tiếp tục khẳng định:
- Chuyện đúng là như vậy, tôi không có lý do để dấu mọi người. Quả thật tôi cũng chỉ biết có một nhân vật lợi hại đứng sau cô ấy còn rốt cục là ai thì tôi cũng chịu.
Quản lý Hà có vẻ là người dễ tính hơn cả nên nghe xong thì lên tiếng:
- Được rồi, nếu anh đã không muốn nói thì hẳn là có lý do, chúng tôi biết thế là đủ. Chà chà… hóa ra lâu nay Wepro đang có một bảo vật trong tay mà không biết bảo vệ. Không biết vị kia có thất vọng với chúng ta mà chuyển cô ấy đi trung tâm khác không?
Quản lý nhân sự Tiến lắc đầu:
- Tôi nghĩ là không cần lo đâu. Vị kia hẳn cũng hiểu khó khăn của chúng ta, biết chúng ta lực bất tòng tâm nên mới làm lớn chuyện tới mức này chủ yếu để giết gà dọa khỉ thôi. Sau hôm nay để xem còn vị đại gia nào tính toán trên đầu các ca sĩ của Wepro được nữa.
Quản lý Tiến vừa nói vừa ưỡn ngực ra oai như thể Wepro chắc chắn nhận được sự bảo trợ để một đường thẳng tiến mà không gặp trắc trở gì rồi vậy.
Quang Huy đứng một bên thì cười xòa, dù sao cũng là đang trong giờ làm việc còn nhiều công chuyện phải giải quyết nên lập tức đề nghị:
- Được rồi! Tôi nghĩ khi các hãng biết được tin tức này sẽ lập tức khôi phục lại hợp đồng với các ca sĩ của trung tâm chúng ta thôi. Chuẩn bị vào mùa bận rộn rồi, chúng ta cần tranh thủ giải quyết các công việc tồn đọng để sẵn sàng cho giai đoạn tới. Mọi người trở về tiếp tục các công việc thôi!
- Vâng!
Mấy vị quản lý khẽ gật đầu. rồi lập tức quay sang nói lớn với đám nhân viên xung quanh trở về vị trí của mình. Không khí làm việc lúc này như được tiếp thêm một luồng gió mới bởi trung tâm trở lại quỹ đạo hoạt động có nghĩa là tương lai của mỗi người đều sẽ được thêm một phần bảo đảm.
Tin tức mới được báo chí đăng tải là một tin rất tốt với Wepro có điều không phải ai thuộc trung tâm cũng cảm thấy vui vẻ bởi ít nhất còn có một người rất không muốn nghe thấy điều đó. Người này đương nhiên là Trần Trang.
Tối qua Hùng đã úp mở nói cho Trần Trang biết Vũ Thế Thành đang phải đối mặt với một đối thủ mà ông ta không hề có lực phản kháng. Người này có thế lực mạnh mẽ đến mức chỉ cần lật tay đã khiến cho Vũ gia đến thở cũng không dám thở mạnh, ép cho Vũ Thế Thành đứng ngồi không yên.
Trần Trang nghe xong tin tức này thì cũng cảm thấy nửa tin nửa ngờ bởi một người như vậy sao lại có liên quan tới Lan Phương. Sinh hoạt cùng trung tâm lâu ngày, Trần Trang biết Lan Phương cơ bản xuất thân không có có gì quá mạnh mẽ, cung cách giao tiếp, ăn mặc… cũng không phải biểu hiện của tầng lớp quý tộc hoặc sinh trưởng trong gia đình có điều kiện, do vậy người kia không có lý nào là người quá thân cận của nàng được. Vậy thì nàng ta quen biết ai được đây?
Nỗi nghi hoặc này đeo bám Trần Trang suốt từ đêm qua đến tận sáng nay khiến cô ta không ngủ nổi. Mãi cho tới tận khi đọc được tin tức Vũ Thế Thành công khai lên mạng xin lỗi và bồi thường Lan Phương thì chút hi vọng cuối cùng trong lòng Trần Trang sụp đổ.
Một người đàn ông mà cô ta từng xem như là trời, là biểu hiện cho sức mạnh tuyệt đối, là người có thể lật tay làm gió, trở tay làm mưa lại bị đánh bại dễ dàng, phải hạ mình chịu thua mong cầu sự tha thứ từ người khác thì Trần Trang nàng là cái gì mà còn đi so đo hơn thua.
Thôi thì từ bỏ đi thôi, không thể đặt Lan Phương cùng một cấp bậc với bản thân để mà ganh đua nữa. Có lẽ từ ngày mai… à không từ hôm nay, cô ta sẽ còn phải đặt Lan Phương lên đầu mà dựa dẫm nữa đây.
Nghĩ tới tình cảnh như vậy, Trần Trang khẽ cay đắng thở dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook