Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)
-
Chương 224: Sức ép
*****
Cùng lúc này, khu chung cư Tân Lợi, Nam Sài Thành
- Choang!
Trần Trang hung hăng ném mạnh chiếc điện thoại làm vỡ tan mặt gương bàn trang điểm trước mặt. Chưa hết, cô ta còn tiện tay gạt luôn chiếc laptop từ trên giường rơi xuống đất khiến đoạn video đang phát trên đó lập tức tắt ngúm.
Cơn giận khiến Trần Trang cảm thấy tức ngực không thở nổi, mặt mũi chuyển sang màu tím tái, miệng mũi khò khè cứ như biểu hiện của bệnh nhân hen suyễn lên cơn.
Sau giây lát, có vẻ như không thể nhịn được, Trần Trang vò đầu gào lên:
- Mẹ nó, chuyện này rốt cục là sao? Lan Phương con khốn nạn này đã tích được phúc đức gì mà luôn gặp người giúp đỡ nó thế chứ?
Nói xong, như nhớ tới cái gì, Trần Trang vội đứng bật dậy chạy tới đống mảnh gương vỡ rồi vội vàng lục tìm điện thoại..
- Xoẹt…Á…
Cảm giác buôn buốt nơi đầu ngón tay truyền về cho Trần Trang biết mình đã bị cạnh mảnh vỡ cắt vào, máu đỏ bắt đầu rịn ra.
Trần Trang cá tính bên ngoài mạnh mẽ nhưng trời sinh lại là người sợ máu do vậy cô ta cuống cuồng chạy đi lấy băng gạc để bịt miệng viết thương.
Tuy vết thương không lớn nhưng nó vẫn khiến Trần Trang hoảng hốt, vừa làm mà tay cầm băng gạc run run khiến nó rơi lên rơi xuống mấy lần mới đặt đúng vị trí.
Phải mất thêm một lúc, Trần Trang mới kết thúc việc này theo đó mới lại đi tìm lại chiếc điện thoại. Lần này Trần Trang không dám hấp tấp như lần trước mà nhẹ nhành nhấc từng mảnh kính vỡ ra.
Chiếc điện thoại nằm ở phía dưới lớp kính, Lan Phương cầm lên thử bật máy thì may mắn là nó vẫn hoạt động được. Trần Trang vào danh bạ sau đó bấm gọi cho một số quen thuộc. Ngay khi đầu dây bên kia có người bắt máy, cô ta liền lên tiếng:
- Anh Hùng ạ, em Trang đây!
Bên kia vang lên tiếng cười nhạt của người đàn ông kèm theo tiếng trả lời:
- Uhm, Trang hả. Anh biết là em rồi!
Trần Trang ngọt nhạt ỡm ờ:
- Gớm! Tại thấy lâu nay anh không gọi nên em phải giới thiệu nhỡ đâu anh quên mất em rồi thì sao?
- Ha ha… sao anh lại quên được em chứ! Anh đang rất nhớ cơ thể nóng bỏng của em đây có điều… dạo này bận việc quá không rút ra được.
- Ùi… anh khi nào chẳng bận chứ. Chắc là có cô nào khác rồi chứ gì?
Hùng cười lớn xong cũng không phủ nhận mà đưa lời đề nghị:
- Uhm…hay là tối nay mình gặp nhau chút em nhỉ?
- Dạ, được anh! Người ta cũng nhớ anh quá trời luôn á!
- Ha ha… Tốt rồi. Vậy 9h vẫn chỗ cũ ha!
- Dạ, em biết rồi.
- Ừ, vậy anh cúp máy trước. Hẹn em buổi tối ha!
Trần Trang nghe ra Hùng định cúp máy thì vội nói:
- À, anh Hùng, từ từ đã anh! Em hỏi anh chút chuyện.
Hùng ngạc nhiên hỏi lại:
- Ồ, sao vậy em?
Trần Trang sắp xếp một chút ý tứ rồi nói:
- Anh Hùng, chắc anh cũng nghe tới chuyện của anh Vũ Thế Thành rồi ha?
Hùng trầm lặng giây lát rồi trả lời:
- Ừ, anh cũng mới biết. Nhưng em hỏi chuyện này làm gì?
- Dạ, không có gì. Chẳng qua là có liên quan tới ca sĩ trong trung tâm em nên tò mò xíu thôi ạ! Nhà Anh Thành quyền to thế lớn mà cũng có người dám đụng vào, thật là không biết ai dám cả gan như vậy anh ha?
Hùng biết chuyện này không thể nói bừa nên đành đáp lại:
- Anh cũng chưa liên hệ được với anh Thành nên chuyện này anh cũng không biết rõ đầu đuôi. Có thể là một đối thủ nào đó của gia đình anh ấy cũng nên!
Trần Trang khẽ nhíu mày giây lát sau đó dò hỏi:
- Nè, anh có nghĩ chuyện này là có người liên quan tới Lan Phương gây ra không?
Hùng bật cười:
- Lan Phương? Không thể nào đi, chẳng phải cô ta chỉ là một ca sĩ từ tỉnh lẻ vào Sài Thành lập nghiệp sao? Lấy đâu ra năng lực đó?
Trần Trang lập tức phản biện:
- Nhưng trong bài báo tố Vạn Thịnh Đạt chẳng phải cũng có một phần nhỏ nhắc tới vụ anh ấy cài bẫy Lan Phương hay sao? Không biết anh đã biết chưa, trên mạng bây giờ còn đăng tin bài chứng minh cho Lan Phương không hát nhép và vụ vào khách sạn với anh Thành chỉ là hiểu lầm thôi đó.
Hùng nghe tới đây thì cũng đã loáng thoáng hiểu ra vấn đề theo đó sau khi suy tư một chút hắn ta nói:
- Ừ, anh đúng là chưa có xem qua mấy tin em vừa nói. Hai vụ việc này nếu liên hệ đôi chút là có thể nhận ra được vấn đề trong đó ngay. Được rồi, để anh tìm hiểu thêm, biết được thông tin gì tối anh nói cho em nghen!
Trần Trang vui vẻ đáp lời:
- Dạ, em cảm ơn anh! Tối anh nhớ hẹn nha! Em chờ đó!
- Được rồi, bye em ha!
- Dạ, bye anh!
Buông xuống điện thoại, Trần Trang nhìn đống lộn xộn trước mắt, lại nhìn xuống đầu ngón tay đang được băng bó, một chút cảm giác chán nản và vô lực bỗng chốc dâng lên trong lòng.
Cùng lúc này, khu chung cư Tân Lợi, Nam Sài Thành
- Choang!
Trần Trang hung hăng ném mạnh chiếc điện thoại làm vỡ tan mặt gương bàn trang điểm trước mặt. Chưa hết, cô ta còn tiện tay gạt luôn chiếc laptop từ trên giường rơi xuống đất khiến đoạn video đang phát trên đó lập tức tắt ngúm.
Cơn giận khiến Trần Trang cảm thấy tức ngực không thở nổi, mặt mũi chuyển sang màu tím tái, miệng mũi khò khè cứ như biểu hiện của bệnh nhân hen suyễn lên cơn.
Sau giây lát, có vẻ như không thể nhịn được, Trần Trang vò đầu gào lên:
- Mẹ nó, chuyện này rốt cục là sao? Lan Phương con khốn nạn này đã tích được phúc đức gì mà luôn gặp người giúp đỡ nó thế chứ?
Nói xong, như nhớ tới cái gì, Trần Trang vội đứng bật dậy chạy tới đống mảnh gương vỡ rồi vội vàng lục tìm điện thoại..
- Xoẹt…Á…
Cảm giác buôn buốt nơi đầu ngón tay truyền về cho Trần Trang biết mình đã bị cạnh mảnh vỡ cắt vào, máu đỏ bắt đầu rịn ra.
Trần Trang cá tính bên ngoài mạnh mẽ nhưng trời sinh lại là người sợ máu do vậy cô ta cuống cuồng chạy đi lấy băng gạc để bịt miệng viết thương.
Tuy vết thương không lớn nhưng nó vẫn khiến Trần Trang hoảng hốt, vừa làm mà tay cầm băng gạc run run khiến nó rơi lên rơi xuống mấy lần mới đặt đúng vị trí.
Phải mất thêm một lúc, Trần Trang mới kết thúc việc này theo đó mới lại đi tìm lại chiếc điện thoại. Lần này Trần Trang không dám hấp tấp như lần trước mà nhẹ nhành nhấc từng mảnh kính vỡ ra.
Chiếc điện thoại nằm ở phía dưới lớp kính, Lan Phương cầm lên thử bật máy thì may mắn là nó vẫn hoạt động được. Trần Trang vào danh bạ sau đó bấm gọi cho một số quen thuộc. Ngay khi đầu dây bên kia có người bắt máy, cô ta liền lên tiếng:
- Anh Hùng ạ, em Trang đây!
Bên kia vang lên tiếng cười nhạt của người đàn ông kèm theo tiếng trả lời:
- Uhm, Trang hả. Anh biết là em rồi!
Trần Trang ngọt nhạt ỡm ờ:
- Gớm! Tại thấy lâu nay anh không gọi nên em phải giới thiệu nhỡ đâu anh quên mất em rồi thì sao?
- Ha ha… sao anh lại quên được em chứ! Anh đang rất nhớ cơ thể nóng bỏng của em đây có điều… dạo này bận việc quá không rút ra được.
- Ùi… anh khi nào chẳng bận chứ. Chắc là có cô nào khác rồi chứ gì?
Hùng cười lớn xong cũng không phủ nhận mà đưa lời đề nghị:
- Uhm…hay là tối nay mình gặp nhau chút em nhỉ?
- Dạ, được anh! Người ta cũng nhớ anh quá trời luôn á!
- Ha ha… Tốt rồi. Vậy 9h vẫn chỗ cũ ha!
- Dạ, em biết rồi.
- Ừ, vậy anh cúp máy trước. Hẹn em buổi tối ha!
Trần Trang nghe ra Hùng định cúp máy thì vội nói:
- À, anh Hùng, từ từ đã anh! Em hỏi anh chút chuyện.
Hùng ngạc nhiên hỏi lại:
- Ồ, sao vậy em?
Trần Trang sắp xếp một chút ý tứ rồi nói:
- Anh Hùng, chắc anh cũng nghe tới chuyện của anh Vũ Thế Thành rồi ha?
Hùng trầm lặng giây lát rồi trả lời:
- Ừ, anh cũng mới biết. Nhưng em hỏi chuyện này làm gì?
- Dạ, không có gì. Chẳng qua là có liên quan tới ca sĩ trong trung tâm em nên tò mò xíu thôi ạ! Nhà Anh Thành quyền to thế lớn mà cũng có người dám đụng vào, thật là không biết ai dám cả gan như vậy anh ha?
Hùng biết chuyện này không thể nói bừa nên đành đáp lại:
- Anh cũng chưa liên hệ được với anh Thành nên chuyện này anh cũng không biết rõ đầu đuôi. Có thể là một đối thủ nào đó của gia đình anh ấy cũng nên!
Trần Trang khẽ nhíu mày giây lát sau đó dò hỏi:
- Nè, anh có nghĩ chuyện này là có người liên quan tới Lan Phương gây ra không?
Hùng bật cười:
- Lan Phương? Không thể nào đi, chẳng phải cô ta chỉ là một ca sĩ từ tỉnh lẻ vào Sài Thành lập nghiệp sao? Lấy đâu ra năng lực đó?
Trần Trang lập tức phản biện:
- Nhưng trong bài báo tố Vạn Thịnh Đạt chẳng phải cũng có một phần nhỏ nhắc tới vụ anh ấy cài bẫy Lan Phương hay sao? Không biết anh đã biết chưa, trên mạng bây giờ còn đăng tin bài chứng minh cho Lan Phương không hát nhép và vụ vào khách sạn với anh Thành chỉ là hiểu lầm thôi đó.
Hùng nghe tới đây thì cũng đã loáng thoáng hiểu ra vấn đề theo đó sau khi suy tư một chút hắn ta nói:
- Ừ, anh đúng là chưa có xem qua mấy tin em vừa nói. Hai vụ việc này nếu liên hệ đôi chút là có thể nhận ra được vấn đề trong đó ngay. Được rồi, để anh tìm hiểu thêm, biết được thông tin gì tối anh nói cho em nghen!
Trần Trang vui vẻ đáp lời:
- Dạ, em cảm ơn anh! Tối anh nhớ hẹn nha! Em chờ đó!
- Được rồi, bye em ha!
- Dạ, bye anh!
Buông xuống điện thoại, Trần Trang nhìn đống lộn xộn trước mắt, lại nhìn xuống đầu ngón tay đang được băng bó, một chút cảm giác chán nản và vô lực bỗng chốc dâng lên trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook