4.

Ngày mà ta tiến cung, Mạnh Tích Nhu đưa theo ma ma đến đón.

Hiện giờ hậu cung vô chủ, chức chưởng sự tạm thời để cho Quý phi là nàng ta nắm giữ.

“Tỷ tỷ, quy củ trong cung không cho phép mang đồ vật bên ngoài vào.”

Giọng nàng ta ẩn ý đầy mỉa mai, liếc mắt ra hiệu cho ma ma bên cạnh.

Ma ma kia lập tức hiểu ý, tiến lên đoạt lấy ngọc bội bên hông ta, ánh mắt liếc ngang liếc dọc toát lên vẻ tham lam.

Ta duỗi tay muốn cướp lấy, tranh qua chấp lại một phen, cuối cùng ta mạnh tay đẩy bà ta ngã xuống đất.

“Ây da tỷ tỷ, ngươi hà tất phải làm như thế? Không phải chỉ là một khối ngọc thôi sao, hôm trước bệ hạ thưởng cho muội muội không ít thứ như thế này. Nếu tỷ tỷ thích, muội muội tặng tỷ một khối là được.”

Trong mắt nàng ta tràn ngập ý cười giễu cợt, ma ma kia vừa bò vừa chạy về núp sau lưng nàng ta.

“Trả lại cho ta!” Ta cả giận nói.

Nàng ta từ từ mở miệng: “Tỷ tỷ không hiểu lễ nghĩa cũng thôi đi, dù hiện giờ muội muội chấp chưởng hậu cung nhưng không bao giờ dám sai quy củ, ở đâu cũng thế, trước mặt bệ hạ càng như thế."

“Các ngươi đang làm gì?”

Giọng nói sắc lạnh, long bào đen phủ đất.

Là Tạ Lân.

Hai tháng không gặp, trông hắn gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt hiện rõ góc cạnh, khi mặc mũ miện long bào tự nhiên lại thêm vài phần khí chất không giận mà uy.

Mạnh Tích Nhu khom người hành lễ, dáng người mềm mại yếu đuối: “Bệ hạ thứ tội, tỷ tỷ chưa từng học qua lễ nghi trong cung nên vừa rồi xảy ra chút xung đột với ma ma lễ giáo, thần thiếp chắc chắn sẽ cố gắng khuyên bảo nàng thêm."

Ánh mắt Tạ Lân khẽ lướt qua người ta, sắc mặt hơi trầm xuống: “Nàng đã vào cung, cũng nên học quy củ lễ nghi trong cung rồi."

Trong lúc hắn đang nói chuyện, ma ma kia đã đi đến bên hồ Thái D1ch, buông tay vứt ngọc bội xuống hồ.

Ta không chút suy nghĩ lập tức nhảy xuống.

Trời đông, nước trong ao thật sự rất lạnh, so với hồ cá trong Tiền Đường của ta còn lạnh hơn nhiều.

Cỏ nước quấn lấy chân ta khiến ta không có cách nào thoát khỏi, cả người chầm chậm chìm xuống dưới đáy hồ lạnh lẽo.

Đầu óc mơ hồ, ta tựa như thấy được mùa thu năm ấy ở Lâm An phủ, vụng về ôm một sọt đu đủ đặt trước mặt thiếu niên áo trắng nọ.

“Ta là một đứa nhỏ mồ côi, trên người không có thứ gì đáng giá, chỉ có một sọt đu đủ này cho ngươi.”

Hắn đứng trước mặt ta, mắt ngập ý cười, khéo léo tháo ngọc bội bên hông tặng cho ta.

"Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư.*

Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã."

*Người tặng ta rau quả, ta phải báo đáp người bằng thứ quý giá, không phải để báo đáp mà là vì muốn giao hảo lâu dài.

Lúc đó ta không biết được câu thơ đó có nghĩa là gì, nhưng chàng thiếu niên ấy đã sớm yêu ta nhiều hơn ta nghĩ.

5.

Ta hôn mê một thời gian dài.

Khi tỉnh lại, ta nhìn thấy Tạ Lân.

Còn có Mạnh Tích Nhu.

“Bệ hạ, ngọc bội của ta đâu!” Ta nôn nóng xốc đệm chăn lên muốn xuống giường, lại bị tỳ nữ ấn xuống.

Mạnh Tích Nhu cười dịu dàng: “Tỷ tỷ nói vậy chẳng phải là đang làm khó bệ hạ sao? Hồ Thái D1ch sâu hơn một trượng, lại thông với hào nước bên ngoài cung, biết tìm một khối ngọc bội nhỏ nhỏ như thế nào đây?"

Ta không muốn nghe nàng ta nói, tránh khỏi tay của tỳ nữ, bò ra ngoài.

“Được, chẳng phải chỉ là một khối ngọc bội thôi sao? Trẫm sai người khắc cho nàng một khối giống hệt là được.”

Tạ Lân nhìn ta, vẻ mặt không giấu được sự mệt mỏi, giọng nói cũng ũ rủ không vui, ta thấy rõ sự thiếu kiên nhẫn của hắn.

Ta giống như bị hồn phi phách lạc ngồi chết lặng tại chỗ, nước mắt trào ra.

Không tìm được thật sao?

“Không giống nhau, dù cho có khắc lại y hệt cũng không thể nào giống được.”

Ta thấp giọng lẩm bẩm, cuối cùng không thể kìm nén được nữa, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má.

Tạ Lân cũng không để ý tới ta, chỉ phân phó cho Mạnh Tích Nhu chăm sóc ta tốt một chút. Phút cuối cùng, hắn lại nhìn về phía ta:

“Chuyện nàng hôm nay vô lễ, niệm tình nàng vừa mới tiến cung không biết lễ nghĩa, trẫm không phạt nàng. Sau này nếu nàng vẫn muốn ở lại trong cung thì phải nghe lời ma ma học hành cho tốt, đừng náo loạn như thế này nữa, chỉ khiến người ta chê cười thêm mà thôi."

Hắn đi rồi, Mạnh Tích Nhu bước đến trước mặt ta, mỉm cười: “Tỷ tỷ xem, bệ hạ đang chê cười ngươi."

“Bệ hạ sinh ra đã tôn quý, có lúc nào phải chịu khi dễ đâu? Nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy ngươi, lập tức sẽ nghĩ đến chuyện hắn đã từng bị biếm, nhớ tới ngày tháng bị người ta khinh thường. Ngươi là vết nhơ trong cuộc đời hắn.”

Từng câu từng chữ của nàng ta lùa vào tai ta:

“Thứ ngươi dựa vào, chẳng qua cũng chỉ là chút tình cảm thời hoạn nạn đói khổ. Nhưng đối với một nam nhân đã đi đến ngôi cửu ngũ chí tôn, hắn không cần một người suốt ngày thì thầm bên tai rằng hắn đã từng nghèo túng khổ sở thế nào."

“Cho nên muội muội thật sự rất lo lắng, ngày tháng sau này ngươi phải làm sao đây?"

Ta không phản bác.

Ta biết tất cả những gì nàng ta nói đều là sự thật.

Chuyện đầu tiên khi người mù hồi phục thị lực chính là vứt bỏ gậy chống.

Nếu không phải do sợ người khác nghị luận hắn vứt bỏ tình cảm phu thê tào khang*, nhất định Tạ Lân sẽ không bao giờ muốn gặp lại ta.

*Vợ chồng thuở hàn vi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương