Cao Tử Quần nhìn tờ giấy của tòa án trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng, mày nhíu chặt tựa như đang suy tư .

"Bố, giúp con đọc chính tả đi?" Cao Hi Hi đặt quyển sách một bên, nhẹ nhàng lật vở bài tập ra. Kết quả đợi hơn mười giây vẫn không thấy Cao Tử Quần lên tiếng. Cô bé thở ra một hơi, quay đầu lại thì thấy bố đang chau mày.

Cao Hi Hi kéo tay anh khẽ gọi: "Bố."

Cao Tử Quần chớp mắt, rất nhanh liền lấy lại vẻ tự nhiên: "Làm xong bài tập cả rồi à?"

Cao Hi Hi trả lời: "Bố, có phải vì chuyện của con mà bố mẹ lại cãi nhau không?"

Cao Tử Quần cầm quyển sách lên, ngón tay vuốt ve trang giấy: "Hi Hi, con có muốn sống cùng mẹ không?"

Cao Hi Hi là một đứa bé thông minh, đôi mắt long lanh trợn tròn kinh ngạc nhìn bố: "Bố muốn đưa con về bên mẹ ư?"

Cao Tử Quần nâng tay vuốt trán con gái: "Hi Hi đã sống cùng bố bảy năm rồi, bây giờ mẹ trở về, mẹ rất muốn sống cùng Hi Hi, Hi Hi có muốn không?"

Cao Hi Hi mím môi, suy nghĩ mâu thuẫn, một lúc sau, cô bé mới chậm rãi lên tiếng: "Con biết, Lạc Lạc lớp con cũng như vậy, bạn ấy sống cùng mẹ, thứ bảy chủ nhật mới đến nhà bố bạn ấy. Bạn ấy bảo bố mẹ bạn ấy đã ly hôn."

Ánh mắt Cao Tử Quần trở nên tĩnh mịch.

"Bố, có phải bố và mẹ sẽ không bao giờ quay lại bên nhau nữa?" Theo lẽ thường tình thì cô bé này còn quá nhỏ, căn bản là sẽ không thể hiểu được gì, thế nhưng Cao Hi Hi hiểu hết tất cả. Bố mẹ nó không giống với những cặp bố mẹ khác.

"Ờ, lần này mẹ thật sự rất giận." Cao Tử Quần hơi nhếch môi: "Trước kia bố đã làm tổn thương mẹ, Hi Hi thay bố dỗ dành mẹ được không?"

Cao Hi Hi trầm mặc không nói gì nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cô bé vẫn lặng im. Cao Tử Quần biết, con gái anh sẽ hiểu.

Hai ngày sau, Cao Tử Quần liên lạc với Lãnh Tây ra gặp mặt. Đúng hẹn Lãnh Tây đến, chỉ là bên cạnh cô còn có thêm một người...Sở Hàng. Nhìn hai người đứng cạnh nhau, Cao Tử Quần khẽ nheo mắt, nhợt nhạt cười.

Ba người đứng đối diện nhau.

Lãnh Tây và Sở Hàng ngồi trước mặt anh, Cao Tử Quần dựa lưng lên ghế sô pha, tay phải đặt trên chân, vẻ mặt hờ hững: "Lãnh Tây, có thể nói cho anh biết vì sao em phải dành quyền nuôi Hi Hi?"

Lãnh Tây cho rằng anh sẽ làm khó dễ cô đủ thứ, thậm chí là uy hiếp cô, nhưng thật không ngờ anh sẽ hỏi cô vấn đề này. Cô hơi cao giọng: "Vì Hi Hi là con gái tôi."

Bầu không khí rơi vào tĩnh mịch.

Cao Tử Quần trầm tĩnh lạ thường, ánh mắt anh nhìn xuống mặt bàn, không ai biết được giây phút đấy anh nghĩ gì. Lãnh Tây thấy anh như vậy lại càng sốt ruột. Sở Hàng thản nhiên vỗ nhẹ lên tay cô. Lãnh Tây nghiêng mặt nhìn qua, Sở Hàng gật đầu như muốn trấn an cô.

Cao Tử Quần đương nhiên thấy cảnh này, anh chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai người họ: "Như những gì em muốn." Anh bình tĩnh buông ra năm chữ. Hoàn toàn không bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng sửng sốt của Lãnh Tây.

"Những chuyện trước đây anh đã làm với em, bất luận có giải thích thế nào, anh biết trong lòng em vẫn luôn khúc mắc, có lẽ em sẽ không bao giờ quên." Anh chậm rãi nói, đôi mắt mịt mờ như biển sâu yên lặng: "Ngày mai anh sẽ cho người chuyển đồ đạc của con bé đến nhà em. Em muốn giành quyền nuôi dưỡng, anh sẽ đồng ý. Nhưng là..." Anh hơi dừng lại: "Đây không phải bởi vì năm đó anh thiếu nợ em nên dùng Hi Hi để trả lại, anh chỉ không muốn nhìn thấy Hi Hi phải đau buồn...và cả em nữa".

Lúc trước anh muốn Hi Hi cũng chỉ hy vọng có thể giữ cô lại. Nếu như lòng cô đã quyết, vậy sao anh lại khổ sở bắt ép cô đây?

Lãnh Tây nhìn chằm khuôn mặt anh, rất lâu sau vẫn không cách nào có thể mở miệng, cuối cùng cũng đã đạt được mục đích ban đầu... nhưng sao cô lại có một loại cảm giác bóp nghẹt trong tim.


Cao Tử Quần xoay người, cảm giác tiếc nuối quay cuồng trong tim, anh chua chát nhếch môi.

Lãnh Tây đã dọn đến nơi ở mới, buổi tối, Cao Tử Quần cho người chuyển đồ đạc của Hi Hi đến đó. Lãnh Tây nắm tay con gái, đưa con bé đi thăm phòng mình.

"Đây là phòng của con, thích không?" Sau khi quay lại, cô đã vay tiền mua căn nhà này. Nhờ vậy mà Lãnh Tây cũng giảm bớt được không ít chuyện. Mỗi một đồ vật trong phòng Hi Hi đều do cô tự tay chọn mua.

Cao Hi Hi khẽ cúi mặt nói: "Mẹ, con rất thích."

"Được rồi, con làm bài tập trước đi, mẹ đi nấu ăn." Cô đã đi siêu thị mua rất nhiều thức ăn. Từ hôm nay trở đi cô bắt đầu cuộc sống mới cùng con gái, hy vọng sẽ có một khởi đầu tốt.

Cao Hi Hi đặt ba lô xuống, ngồi trên mặt trên bàn. Nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, cô bé không khỏi chạnh lòng nhớ đến bố.

Cao Tử Quần, bố thật là ngốc, không kéo được mẹ về, ngay cả nó cũng giao đi luôn.

Cao Hi Hi hít một hơi thật sâu.

Buổi tối, Tần Hiểu Vân và Sở Hàng cũng đến. Sắc mặt của Tần Hiểu Vân đã khá hơn nhiều so với hai ngày trước.

Mọi người đến thăm nhưng Cao Hi Hi chẳng cảm thấy vui vẻ.

"Bác vào bếp xem, Tiểu Sở, cháu ngồi đi, cứ coi như là nhà mình nhé." Tần Hiểu Vân cười cười đi vào bếp.

"Mẹ, mẹ ra ngoài ngồi đi, còn canh nữa thôi là xong rồi." Lãnh Tây vừa nói vừa nêm thêm muối vào.

Tần Hiểu Vân đứng một bên, cầm chiếc bát sứ đặt cạnh nồi: "Lúc nãy mẹ lên cầu thang, đúng lúc gặp Sở Hàng. Thang máy bị hỏng, cậu ấy giúp mẹ xách đồ lên tận tầng 7, cũng may mà có cậu ấy."

Máy hút khói nhà bếp chạy vù vù, Lãnh Tây lặng im không nói lời nào.

Tần Hiểu Vân vẫn nhìn chằm vào Lãnh Tây, thấy vẻ mặt hờ hững của con gái, bà thở dài: "Tiểu Tây."

"Canh sôi rồi, mẹ bảo Hi Hi đi rửa tay rồi ăn cơm thôi."

Tần Hiểu Vân thấy con gái như vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Lúc Lãnh Tây bưng canh ra, Hi Hi và Sở Hàng đang chơi cờ nhảy, cô hơi giật mình: "Ăn cơm thôi."

"Mẹ, đợi một lát, con và chú Sở Hàng chơi hết ván này đã." Cao Hi Hi nói.

Lãnh Tây đi đến xem.

Ván cờ kết thúc, Cao Hi Hi đắc ý nhìn Sở Hàng mỉm cười: "Chú Sở, cháu nói không có sai đúng không, cháu là cao thủ vô địch cờ nhảy."

Sở Hàng cười: "Uhm. Chú bái phục."

Nụ cười trên môi Hi Hi đột nhiên tắt lịm, cô bé buồn bã nói: "Bố cũng từng nói với cháu như vậy ."
Trang 2 / 9Thứ bảy, Lãnh Tây dẫn theo Cao Hi Hi, Từ Thần Hi dẫn theo Trần Thiệu Thần, cùng hẹn gặp nhau ở sở thú. Hai đứa trẻ cực kỳ hưng phấn, đi cả ngày trời cũng không hề than mệt.

Dạo quanh hơn nửa vòng sở thú, Thần Hi mỏi mệt, cô gọi hai đứa dừng lại nghỉ một lúc.

Trần Thiệu Thần vừa cười vừa nói: "Mẹ, là do mẹ quá ít luyện tập thể thao rồi. Con và Hi Hi còn chả kêu mệt. Mẹ xem, mẹ đi còn không nổi nữa kìa."

Thần Hi lắc đầu: "Đúng vậy, vậy để mẹ ngồi nghỉ một chút đi."

Thần Hi và Lãnh Tây ngồi xuống ghế, Trần Thiệu Thần và Hi Hi chơi thổi bong bóng cách đó không xa. Thường ngày hai đứa nhóc cũng không thích chơi trò này đâu, hôm nay không hiểu ngọn gió nào lại khiến hai đứa nổi hứng trẻ con như vậy.

Thần Hi nheo mắt nhìn bọn nhóc: "Nhìn bọn chúng, tớ lại nhớ đến tuổi thơ của chúng mình. Cũng vào khoảng tầm Hi Hi bây giờ, tớ vào Từ gia, suốt một thời gian dài tớ không biết cười là gì. Có một lần Trần Trạm Bắc đến tặng cho tớ một hộp sô cô la. Về sau ngẫm lại, lần đó cũng chỉ là anh ấy thuận tay đưa cho tớ mà thôi. Nhưng mà hình như cho đến bây giờ tớ chưa bao giờ ăn được loại sô cô la nào ngon như vậy."

Lãnh Tây mỉm cười: "Vậy cậu lại bảo Trần tiên sinh của cậu mua cho cậu đi."

Thần Hi phì cười: "Cậu cho rằng tớ chưa bảo chắc?" Cô hơi dừng lại: "Tớ đã hỏi anh ấy, cậu đoán được anh ấy trả lời thế nào không? Anh ấy thậm chí còn chẳng nhớ chuyện này. Sau lại tớ kể chi tiết, anh ấy mới nhớ ra, lại còn dửng dưng nói đó là hộp sô cô la của cô gái nào đấy tặng cho anh ấy, anh cũng chẳng nhớ rõ lắm."

Lãnh Tây lắc đầu.

Thần Hi nhẹ nhàng nói: "Lãnh Tây, bây giờ tớ mới nhận ra, có một số chuyện đối với người này là nhỏ nhặt không đáng để tâm, nhưng với người kia lại là kí ức sâu sắc không bao giờ phai nhạt."

Dường như nhớ ra điều gì đấy, cô thở dài: "Mấy hôm trước Cố Duy An kết hôn rồi."

Lãnh Tây hơi sửng sốt. Những chuyện cũ có đau lòng đến mấy thì cũng nhạt dần theo thời gian, bất luận trước kia có bị tổn thương đến bao nhiêu thì hiện tại mỗi người đều có một cuộc sống mới.

Từ Thần Hi...Cố Duy An...cuối cùng tất cả mọi thứ dần phai mờ.

Lãnh Tây nhìn chằm khuôn mặt bản sao của Trần Trạm Bắc nơi phía xa: "Cuối cùng anh ấy đã dứt ra được." Lãnh Tây nhếch miệng, nghiêng mặt qua nhẹ nhàng hỏi: "Cậu từng hận anh ấy không?"

Vẻ mặt Thần Hi vẫn bình tĩnh như trước: "Từng hận." Thanh âm buồn man mác: "Nhưng cũng chỉ khoảng thời gian đó thôi, bây giờ thì hết rồi."

Thật ra đây là chuyện đã qua, người đau khổ nhất chính là Duy An. Đã nhiều năm rồi, nhưng cô nghe nói anh vẫn còn sống tại căn nhà chuẩn bị để kết hôn của hai người. Anh vẫn không đành lòng buông tay.

Thần Hi lẳng lặng nhìn cô: "Lãnh Tây, năm đấy tớ bị sẩy thai, nếu khi đó không có Cao Tử Quần, có lẽ tớ đã không còn trên đời này nữa rồi."

Lãnh Tây khẽ cúi thấp đầu.

"Cậu vẫn luôn im lặng, không muốn nói cho tớ biết chuyện của cậu và Cao Tử Quần, nên tớ cũng không hỏi, ngay cả Trần Trạm Bắc cũng chẳng kể gì với tớ. Tớ biết khi cậu muốn nói là lúc cậu đã có thể buông xuống tất cả, không biết tớ còn phải đợi bao lâu."

Lãnh Tây hoảng hốt nhìn về phía đằng trước, cô vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay: "Khi nhận được điện thoại của cậu, tớ thật sự rất hỗn loạn, cảm giác ấy tựa như lúc tớ kề sát con dao trên cổ tay trước đây. Tớ sợ cậu cũng ngốc giống tớ năm đấy, nên tớ đã gọi điện thoại cho Cao Tử Quần."

Cô hít một hơi thật sâu: "Tớ đã nghĩ rằng có lẽ cả đời này sẽ không quay lại nơi này nữa. Nhưng quanh đi quẩn lại, tớ cũng đã trở về." Chúng ta vấp ngã ở đâu, thì phải đứng lên ở đấy.

"Thần Hi, có lẽ cậu vẫn chưa biết, thật ra Hi Hi là đứa con thứ hai của tớ và anh ấy."

Thần Hi kinh ngạc, cô không thể tin được, tay cô nắm chặt: "Vậy đứa kia..." Cô do dự hỏi, thật ra trong lòng sớm đã rõ ràng đáp án.

"Tớ đã bỏ đi." Lãnh Tây cảm thấy tim mình đau thắt lại: "Khi đó mối quan hệ của tớ và anh ấy rất căng thẳng. Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, tốt đến mức hư ảo, tốt đến mức tớ không nhận ra con người trước đây khi tớ vừa quen biết anh ta, tốt đến mức trái tim tớ cũng..." Cô cố nén nghẹn ngào: "Vừa biết mình có thai không bao lâu thì tớ nhận được thiệp đính hôn." Trên đấy viết tên anh.

Hóa ra anh thật sự chỉ muốn chơi đùa cô mà thôi. Cô thật sự quá ngốc.

Điều khó kiểm soát nhất trên thế giới này chính là con tim.

Cô hận nhất chính là trái tim mình đã rung động trước anh.

Thần Hi như bừng tỉnh, cô nắm chặt tay Lãnh Tây: "Lãnh Tây, cậu ngốc quá. Thật ra tất cả bọn tớ đều nhìn ra được, Cao Tử Quần thật sự thích..."

Lãnh Tây lắc đầu: "Khúc mắc giữa bọn tớ quá sâu. Chuyện tớ bỏ đứa bé lúc trước thật sự đã chọc giận anh ấy."

Ngày hôm đó, Hoa phủ tĩnh mịch như tờ.

Cô mệt mỏi lê bước về nhà. Không biết từ đâu Cao Tử Quần biết được chuyện, giận tím mặt, anh gằn từng tiếng: "Em đã phá thai?"

Lãnh Tây nhàn nhạt cười nhếch môi: "Uhm."

Anh tựa như con dã thú điên cuồng, Lãnh Tây chỉ cảm thấy ở dưới truyền đến cơn đau giữ dội.

"Vì sao?"

"Cái gì vì sao? Tôi không cần đứa con này, tôi không thích anh..."

"Lãnh Tây, thời gian qua em thật sự không có..."

"Không có..." Lãnh Tây bình tĩnh nói, cô ngang ngược trừng mắt nhìn anh: "Cao Tử Quần, tôi không thích anh. Người tôi vẫn luôn yêu là Sở Hàng. Hiện tại tôi sống cùng anh là vì cái gì chẳng lẽ anh không rõ sao?"

Anh nhíu chặt mày, khuôn mặt xám xịt, tựa như cuồng phong sắp sửa bùng nổ.

Lãnh Tây vẫn luôn nhớ như in tình cảnh ngày đó. Cao Tử Quần tựa như điên đập vỡ tất cả đồ đạc trong nhà. Cuối cùng suy sụp ngồi xuống sô pha, tay trái anh bị thương, máu chảy bê bết.

"Cô cút đi! Cả đời này tôi không muốn gặp cô nữa."

Cô cứ tưởng như vậy là đã kết thúc, không ngờ rằng tiếp theo mới là giai đoạn bắt đầu.

Ánh nắng dìu dịu chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Lãnh Tây.

"Sau khi tớ từ Pháp trở về, bố lại xảy ra chuyện." Ông Lãnh vẫn luôn muốn lấy lại những gì đã mất, nhưng không may lần này ông hoàn toàn tự đưa mình đến con đường cùng.

"Cậu lại quay trở lại bên anh ấy?" Bàn tay Thần Hi run rẩy siết chặt, lòng bàn tay lạnh buốt.

Lãnh Tây gật đầu: "Tớ cầu xin anh ấy giúp tớ. Điều kiện của anh ấy chính là tớ phải sinh cho anh ấy một đứa con." Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng bồng bềnh trôi, ánh mắt cô mờ mịt.

"Tôi có thể giúp em, nhưng tôi có một điều kiện. Tôi muốn một đứa con khác. Nếu như em không đồng ý, bây giờ em có thể đi." Cao Tử Quần đã nói với cô như vậy.

"Sau lại, tớ cũng có Hi Hi, nhưng bố tớ lại biết được chuyện của tớ và Cao Tử Quần, ông ấy sống chết không chịu, ông nói rằng cho dù ông ấy có bị ở tù cả đời đi nữa cũng không muốn tớ sống như vậy. Ông lấy cái chết đe dọa, mẹ tớ chịu không nổi đã uống thuốc tự vẫn. Tớ đã nói với bố rằng tớ sẽ rời bỏ Cao Tử Quần. Anh ấy cũng biết được chuyện này..."

Có một hôm, anh say rượu, về đến nhà không nói một lời, chỉ nhìn chằm cô, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Bố em không chịu để anh giúp ông ấy. Lãnh Tây, nếu như em không muốn đứa bé này, em có thể bỏ nó."

Lãnh Tây chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ nói ra hết tất cả chuyện trong lòng. Bây giờ nhìn thấy anh thương yêu Hi Hi, lòng cô lại đau đớn.

Khi Cao Hi Hi được nửa tháng, cô liền đi.

Trước hôm cô rời đi, Cao Tử Quần không hề nói một lời. Là thư ký Tôn đưa vé máy bay đến cho cô.

"Hi Hi đang khóc nên Cao tổng ở lại cùng con bé." Thư ký Tôn bình tĩnh nói.

Lãnh Tây cầm lấy vé máy bay cứ như vậy mà rời khỏi.

Bảy năm sau cô trở lại, thời gian vẫn không thể xóa nhòa đi tất cả. Hai người vẫn lún sâu trong vũng bùn ấy.

"Mẹ, Cao Hi Hi chạy đến: "Hết nước rồi, con muốn mua nước."

Lãnh Tây nhìn những bong bóng rực rỡ đủ màu sắc đằng xa kia, tựa như mộng ảo, cô rút mười tệ từ trong ví ra đưa con gái: "Con tự đi mua đi, nhớ cẩn thận đấy."

Cao Hi Hi chạy đến cửa hàng bách hóa.

Thần Hi nhếch môi, cô vẫn đắm chìm trong câu chuyện buồn kia. Có một số việc người ngoài cuộc vĩnh viễn không thể nào hiểu được. Thần Hi không phải là Lãnh Tây, sẽ mãi mãi không hiểu được tâm tình của cô ấy. Nhưng cô chỉ hy vọng Lãnh Tây có thể tìm thấy được hạnh phúc của mình.

Cao Hi Hi và Trần Thiệu Thần đi đến quầy bách hóa, Cao Hi Hi mua hai chai nước, ông chủ thối lại cho cô bé sáu tệ, cô bé giả vờ bỏ tiền vào túi áo, quay đầu nói với Trần Thiệu Thần: "Thiệu Thần, cậu từ bên này chạy về, tớ từ bên kia chạy về, chúng ta thi xem ai chạy về trước?"


Trần Thiệu Thần hăng hái: "Được thôi, nếu như cậu thua, sau này mỗi ngày tan học đều phải đợi tớ đấy."

Cao Hi Hi khẽ nhếch miệng: "Vậy bắt đầu đi."

Trần Thiệu Thần chạy vèo đi. Cao Hi Hi chạy mấy bước thì quay trở lại quầy bách hóa: "Ông chủ, cháu muốn gọi điện thoại."

Ông chủ nhìn cô bé...đúng là cô nhóc vừa nãy mới mua nước, ông hỏi: "Người nhà cháu đâu? Cháu bị lạc à?"

Cao Hi Hi lắc đầu: "Mẹ cháu ngồi bên kia, cháu có chuyện muốn gọi cho bố."

Ông chủ đưa điện thoại cho cô nàng.

Cao Hi Hi nhón chân, nhanh chóng ấn số.

Hôm nay Cao Tử Quần đi đến nhà ông Cao, mối quan hệ hai bố con vẫn còn căng thẳng kể từ ngày đó.

Chuông điện thoại vang lên, anh lấy ra nhìn, mày hơi chau lại...do dự một lúc rồi bắt máy.

"Bố..." Giọng nói lanh lảnh từ đầu kia truyền đến. Cao Tử Quần sững sờ: "Hi Hi, con đang ở đâu?"

"Mẹ đưa con đi sở thú, con ở cửa hàng lén gọi điện thoại cho bố." Cao Hi Hi nói.

Cao Tử Quần hơi nhíu mày: "Con quay về chỗ mẹ ngay lập tức." Anh hơi cao giọng.

Cao Hi Hi cúi người xuống, cô bé biết mẹ vẫn đang nhìn chằm mình: "Bố, con nhớ bố."

Vẻ mặt Cao Tử Quần trở nên dịu dàng hẳn, anh hơi nhếch khóe môi: "Được rồi, con nhanh về bên mẹ đi."

Cao Hi Hi cắn môi: "Có phải bố đã hết thương con rồi không? Văn Tuyển đã quay trở về nên bố không cần con nữa phải không?" Giọng Cao Hi Hi bỗng dưng cao vút: "Bố đã không cần con, vậy con cũng không cần bố nữa." Càng nói càng đau lòng, cô bé đưa tay lau nước mắt.

Cao Tử Quần không cần nó nữa, vậy thì nó sẽ bỏ nhà ra đi.
Trang 3 / 9Cao Hi Hi cúp máy, buồn bã quay lại chỗ mẹ mình. Lãnh Tây thấy vẻ mặt con gái không vui mới hỏi: "Hi Hi, con sao thế?"

Trần Thiệu Thần cười tươi nói: "Haha, bọn con đánh cuộc mà cậu ấy thua, nên cậu ấy mới không vui."

Cao Hi Hi liếc Trần Thiệu Thần, rồi quay đầu lại nói với Lãnh Tây: "Mẹ, con chơi mệt rồi, con muốn về nhà."

Thần Hi vuốt đầu cô bé: "Không phải vừa nãy Hi Hi còn muốn đi xem gấu trúc à? Sao bây giờ lại đòi về?"

"Đúng rồi, gấu trúc còn chưa xem mà." Trần Thiệu Thần hơi thất vọng.

"Không, con muốn về nhà, mẹ..."

Lãnh Tây nhìn Thần Hi: "Vậy cứ như thế đi, lần sau chúng ta lại đến chơi."

Thần Hi gật đầu: "Được, tớ đưa hai mẹ con cậu về."

"Không cần đâu, tớ ngồi xe buýt cũng được."

Lãnh Tây và Hi Hi lên xe buýt. Một lúc sau điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn, biết là người ấy. Đã mấy hôm rồi anh không liên lạc với cô.

"A lô, có chuyện gì vậy?"

"Hi Hi có bên cạnh em không?" Cao Tử Quần trầm giọng nói: "Đừng để con bé biết tôi gọi."

Lãnh Tây hơi ngạc nhiên, cô khẽ uhm một tiếng.

"Em nghe đây, lúc nãy Hi Hi gọi điện thoại cho anh, tâm trạng con bé có vẻ không được tốt cho lắm, tính khí có chút thất thường, em nhớ để ý con bé,."

Lòng Lãnh Tây thắt lại, nói không ra tư vị gì. Cô cảm thấy thật châm chọc, con gái của cô cũng phải cần anh chỉ dạy: "Được cảm ơn anh." Cô nhàn nhạt trả lời.

Cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ. Cao Tử Quần tắt máy, thở dài. Đúng lúc ông Cao đi đến bên cạnh: "Có thể nghe được tiếng thở dài của con, mặt trời chắc mọc từ đằng Tây rồi."

Ông Cao ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn xuống bàn cờ trước mặt, ông nheo mắt: "Xuống một nước."

Cao Tử Quần lặng lẽ không lên tiếng, cầm lấy quân cờ màu trắng đánh xuống. Chỉ trong thoáng chốc, cục diện đã thay đổi.

"Trước đây con không đánh như vậy." Ông Cao đăm chiêu nhìn bàn cờ suy nghĩ.

Cao Tử Quần trầm mặc.

"Con trước đây làm việc luôn bất chấp hậu quả. Giờ đây..."Ông Cao nhìn lên con trai: "Bây giờ đã biết chừa đường lui."

Cao Tử Quần nhếch miệng nở một nụ cười như có như không.

"Hi Hi ở bên đấy thế nào?" Ông cao trầm giọng hỏi.

"Cũng không tệ lắm." Cao Tử Quần bình thản nói.

"Hôm nào đưa mẹ con bé đến đây." Ông Cao đột nhiên chuyển đề tài.

Cao Tử Quần nhìn qua bố: "Cô ấy sẽ không đến."

"Hả..."Ông Cao trừng mắt nhìn anh: "Nếu như ngày trước con dứt khoát đã không dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Đã thích con gái nhà người ta thế tại sao không đối xử tốt với cô ấy, con thích làm khổ người khác lắm sao. Còn chuyện của con và Văn Thư nữa, chuyện này là thế nào? Hai đứa lừa gạt mọi người nhiều năm như vậy?" Ông Cao lớn tiếng. Kể từ lần trước Cao Tử Quần thú nhận sự thật với ông, đây là lần đầu tiên hai bố con đối mặt nói chuyện rõ ràng.

Cao Tử Quần nhìn bố, thở dài rồi bắt đầu nói: "Bố, tất cả chuyện này đều là chủ ý của con, không hề liên quan đến Văn Thư."

"Đến bây giờ mà con còn bảo vệ cho nó, Tử Quần, con nghĩ rằng bố không biết sao?" Ông nặng nề thở dài: "Bố tận mắt nhìn các con lớn lên, con cho rằng bố không nhận ra con có tình cảm với Văn Thư sao?"

"Bố..." Cao Tử Quần nhíu chặt mày.

"Bố không muốn nói thêm nữa, hoặc là con đưa mẹ Hi Hi đến đây, hoặc là Văn Thư, đâm lao thì theo lao luôn đi." Nói xong những lời này, ông Cao đứng dậy đi vào.

Để lại một mình Cao Tử Quần ngồi trầm tư nơi đó.

Ngày hôm sau, Cao Tử Quần đi dự tiệc thì gặp Trần Trạm Bắc, cũng lạ thật, bất luận là dựa trên phương diện tuổi tác hay tính cách, họ hoàn toàn đối lặp nhau, cơ bản là không thể trở thành bạn bè được. Vậy nhưng mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng bền chặt. Những người bên ngoài cũng không biết được nguyên nhân trong đó.

Cao Tử Quần nhìn thấy Trần Trạm Bắc dẫn theo vợ con đến, Thần Hi dịu dàng đứng bên cạnh anh ta chào hỏi mọi người. Anh không khỏi nhếch khóe môi, Thần Hi ngày trước tựa như gai nhọn, hiện tại lại giống bách hợp.

Cao Tử Quần lắc lắc ly rượu trong tay, anh nhấp một ngụm.

Một lúc sau, một thanh âm lanh lảnh vang lên: "Chú Cao."

Cao Tử Quần quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Thiệu Thần đang đứng bên chân anh. Nhóc con hôm nay mặc một bộ vest đen, thắt thêm một chiếc nơ đỏ, trông càng đẹp trai.

"Thiệu Thần à, ôi, hôm nay cháu rất bảnh." Anh khẽ cúi người.

Trần Thiệu Thần cười nhếch môi, thật ra cậu không muốn thắt cái nơ này, nhưng mẹ nó cứ khăng khăng là rất đẹp trai. Thật sự có đôi khi nó cũng bó tay với mẹ nó, mua cho nó một bộ quần áo trông hệt Conan, từ lúc đi nhà trẻ cho đến lên cấp một mẹ nó vẫn luôn thế. Mỗi lúc nhớ lại, nó thật sự cảm thấy rất mất mặt.

"Chú Cao, cháu nói với Hi Hi, tối nay sẽ gặp chú, thế là Hi Hi nhờ cháu nói với chú rằng, thứ bảy tuần này dì Lãnh sẽ đi tìm cho cậu ấy bố mới." Trần Thiệu Thần truyền đạt rõ ràng lời của Hi Hi.

Vẻ mặt Cao Tử Quần hơi thay đổi: "Ờ..." Thanh âm anh hơi cao: "Vậy bố mẹ cháu có biết chuyện này không?"

Đúng lúc Trần Trạm Bắc và Thần Hi đã đến bên cạnh: "Thiệu Thần, con và chú Cao nói chuyện gì thế?"

Trần Thiệu Thần bĩu môi: "Chú Cao khen con đẹp trai."

Trần Trạm Bắc cười nhếch môi, Thần Hi nắm lấy tay con trai: "Qua bên đấy ăn chút gì với mẹ."

Giờ phút này chỉ còn lại hai người Trần trạm Bắc và Cao Tử Quần. Trần Trạm Bắc nói: "Cậu bình tĩnh như vậy trông không giống cậu chút nào."

Cao Tử Quần im lặng.

"Tớ đang nghĩ đến nguyên nhân cậu đưa Hi Hi đến chỗ Lãnh Tây...vì Sở Hàng?" Trần Trạm Bắc nhíu mày.

Cao Tử Quần nheo mắt: "Cô ấy cứ trốn tránh trong chiếc vỏ của mình, bất luận tớ có cố gắng thế nào cô ấy vẫn không chấp nhận tớ, cứ luẩn quẩn mãi trong vòng bế tắc này chẳng thà đưa Hi Hi đến chỗ cô ấy. Cậu cũng biết, nhóc Hi Hi vẫn luôn hi vọng tớ và cô ấy có thể quay lại bên nhau, dĩ nhiên con bé sẽ không muốn Lãnh Tây tìm một người bố mới cho nó."

"Cậu..." Trần Trạm Bắc hứng thú: "Cậu thật đúng là giấu nghề giữ." Anh nở nụ cười yếu ớt: "Năm đó tớ đã bảo cậu là đừng cấm đoán quá mức, Lãnh Tây và Thần Hi đều giống nhau cả chỉ ưa mềm dẻo không ưa cứng rắn.Cậu hãy dịu dàng thuyết phục Lãnh Tây, tớ không tin với tài nghệ của cậu không thể lay chuyển được cô ấy."

Cao Tử Quần nhún vai, nâng ly rượu lên một hơi uống sạch.

Về phía bên kia, vào ngày sinh nhật bà Sở, Sở Hàng đưa Lãnh Tây đến Sở gia.

Lãnh Tây mang theo quà của mình, cô đã chọn mua một chiếc khăn quàng cổ lông ở trung tâm mua sắm. Sở gia hôm nay rất đông khách, Sở Hàng xuất hiện cùng một cô gái đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Lãnh Tây cảm thấy lo lắng không yên.

Cô đến bên bà Sở tặng quà: "Chúc bác sinh nhật vui vẻ."

Năm nay bà Sở đã năm chín nhưng vì biết cách chăm sóc nên nhìn trẻ hơn rất nhiều. Bà Sở nhàn nhạt nhìn cô cười: "Lãnh Tây đến rồi à."

Lãnh Tây đón nhận ánh mắt bà, lễ phép mỉm cười.

Bà Sở nhìn về phía đằng sau: "Sở Hàng, con đi gọi điện xem sao bố đi đã nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy về? Tất cả mọi người đều đang chờ ông ấy đây."

Sở Hàng gật đầu: "Dạ."

Sở Hàng đi, trong nhất thời bầu không khí trở nên ngượng ngùng, đúng lúc một người phụ nữ trung niên đi đến: "Ồ... cuối cùng Tiểu Hàng cũng đã dẫn bạn gái về nhà rồi đấy à. Cô gái này rất thanh tú, khó trách tôi cứ giới thiệu các cô gái cho Tiểu Hàng nhà bà là cậu ấy lại từ chối, haizz, tiêu chuẩn của con trai bà cao quá. Bà Sở mỉm cười: "Bà nói đi đâu đó? Đây là bạn học đại học của Tiểu Hàng. Tiểu Hàng bây giờ vẫn còn đang độc thân."

Lãnh Tây sững sờ, cô thầm hít sâu: "Bác gái, hai bác nói chuyện ạ."

Bà Sở gượng cười gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên, bà suy tư nhìn theo bóng lưng Lãnh Tây.

"Cô Lý, bà không gạt tôi chứ, cô gái xinh đẹp như vậy mà vẫn không lọt được vào mắt Tiểu Hàng sao?" Người phụ nữ dường như không tin.

Bà Sở lắc đầu: "Hai đứa nó quen biết nhau đã nhiều năm, hơn nữa cô gái này đã là mẹ của một đứa con. Bà nói xem, Tiểu Hàng nhà tôi sao có thể cùng cô ta đây?"

"Thật đáng tiếc. Cô gái ấy và Tiểu Hàng đứng bên nhau đúng thật là một đôi trai tài gái sắc."

Bà Sở im lặng.

Lãnh Tây lẳng lặng ngồi xuống một góc, thỉnh thoảng có vài người đi lướt qua. Hệ thống sưởi trong nhà vừa đủ ấm, nhưng Lãnh Tây cảm thấy rét run người. Cô thở dài.

Lúc này Sở Hàng cùng bố quay trở lại.

Bố của Sở Hàng cũng là giáo sư đại học, ông Sở vẫn luôn bận rộn với việc nghiên cứu tranh bích họa, từ năm hai mươi tuổi ông đã bắt đầu nghiên cứu bích họa, và đã có đóng góp không ít cho ngành nghệ thuật này.

Lãnh Tây đưa mắt nhìn họ, thật ra Sở Hàng trông giống mẹ nhiều hơn, mà phong thái thì lại giống bố. Trên người ông Sở luôn toát ra một khí chất nho nhã, lịch sự.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng lấy ra nhìn, là số điện thoại nhà.

"Hi Hi, sao vậy?"

Tâm trạng Hi Hi không vui: "Mẹ, khi nào mẹ về?"

Lãnh Tây nhìn vào tình hình hiện tại: "Mẹ sẽ cố gắng về thật sớm. Con đang làm gì đấy? Ngoại đâu?"

Cao Hi Hi ngập ngừng, cắn môi: "Ngoại đang xem phim, con vừa mới làm bài tập về nhà xong."

Lãnh Tây mỉm cười: "Được rồi, lát mẹ về sẽ mua bánh trứng và trà chanh mật ong cho con."

"Dạ." Cao Hi Hi gật đầu: "Mẹ, mẹ đi đường cẩn thận nhé."

Sở Hàng đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô vừa cúp máy, vẻ mặt anh dịu dàng, còn ấm áp hơn cả ánh đèn vàng ngoài đại sảnh: "Là Hi Hi à?"

"Uhm, con bé hỏi khi nào thì em mới về được?"

"Em hẳn là nên đưa con bé đến đây, bố mẹ anh rất thích trẻ con. Hi Hi đáng yêu như vậy, họ nhất định sẽ yêu quý con bé."

Lãnh Tây nhìn qua anh thở dài một hơi: "Em phải về trước, anh giúp em nói với bố mẹ anh một tiếng."

Sở Hàng sửng sốt: "Sớm như vậy sao?"

Lãnh Tây cười, cô nhìn Sở Hàng, mày hơi nhíu lại: "Hi Hi hình như hơi giận."

"Anh đưa em về." Sở Hàng nói.

"Không cần đầu, anh đi giúp bố mẹ tiếp khách đi." Ánh mắt bà Sở thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ, nếu như Sở Hàng không qua đó có lẽ bà Sở sẽ đứng ngồi không yên mất.

Lãnh Tây ra khỏi nhà hàng, cơn gió lạnh lùa đến, cô chợt rùng mình, mí mắt bỗng giật giật.

Về đến nhà, cô gọi mãi Hi Hi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, hộp bánh trứng trong tay rơi xuống đất.
Trang 4 / 9Cao Hi Hi thật sự bỏ nhà đi.

Căn phòng vắng tanh. Lãnh Tây suy sụp ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi, tựa như bức tường thành kiên cố bỗng dưng sụp đổ trong chớp mắt. Cô che mặt, sốt ruột vày vò tóc.

Tần Hiểu Vân đứng bên cạnh nhíu mày. Con bé cả ngày vẫn rất ngoan, lúc tối còn bảo bà rằng muốn ăn món sườn xào chua ngọt, bà vừa mới đem sườn thả vào nồi luộc qua, thế mà trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

"Lãnh Tây, mẹ nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát đi." Trong lòng Tần Hiểu Vân nôn nóng không thôi, bà vừa lo lắng lại vừa không biết làm thế nào. Xã hội bây giờ quá phức tạp, một đứa trẻ bảy tuổi bỏ nhà đi, nếu như bị lừa gạt thì phải làm sao? Trong đầu bà nhất thời hỗn loạn. Bà nợ con gái rất nhiều, thật khó khăn lắm Hi Hi mới có thể quay trở lại bên cạnh Lãnh Tây, nếu như xảy ra chuyện gì, bà thật không có mặt mũi nào để đối mặt với con gái.

Lãnh Tây mệt mỏi nói : "Vẫn chưa đến hai bốn tiếng, cảnh sát sẽ không xử lý đâu."


Tần Hiểu Vân siết chặt hai tay: "Hi Hi có thể chạy đi đâu được chứ? Ờ...Trời cũng đã tối đen rồi."

Lãnh Tây cắn môi, lấy điện thoại ra nhìn chằm vào màn hình, cuối cùng cũng quyết định nhấn số.

Cao Tử Quần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dãy số cô nhấp nháy: "Tiểu Tây?"

Cổ họng Lãnh Tây giống như bị gì đó chặn lại: "Hi Hi có chạy về chỗ anh không?"

Cao Tử Quần ngẩn người, nhưng liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "Hi Hi đã bỏ đi!" Đây không phải là một câu nghi vấn.

Lãnh Tây nghe anh nói như vậy cũng hiểu rằng Hi Hi không về bên đó. Lòng cô trong nháy mắt lạnh hẳn tựa như rơi xuống biển băng.

Cao Tử Quần liền vùng dậy: "Hiện tại anh đang ở Pháp, đợi một lát để anh bảo Tôn Thành liên lạc với em. Em đừng lo lắng quá, Hi Hi rất lanh lợi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tim lãnh Tây khẽ xao động: "Phiền anh rồi."

Cao Tử Quần nghe được lời cô, ngực anh thắt lại: "Hi Hi cũng là con gái của anh."

Sau một hồi trầm mặc, anh lại lên tiếng: "Anh tắt máy trước."

Ngay lập tức anh liền đặt vé máy bay về nước. Hi Hi ơi, Hi Hi à, con thật biết cách tạo cơ hội cho bố. Anh không khỏi lắc đầu.

Cao Hi Hi đeo ba lô, bên trong có nước và bánh mì. Cô nàng từ từ đi đến quảng trường. Chạng vạng mùa đông trên quảng trường cũng không có quá nhiều người. Cô bé đi mỏi mệt, ngồi xuống bậc thang, hai tay ôm ba lô, nhìn cảnh tượng chung quanh. Đôi mắt trong vắt xinh đẹp của cô bé bỗng ửng đỏ, long lanh những giọt nước khi thấy một bạn nhỏ được ba mẹ dắt tay đi dạo, nhưng cô bé lại kêu ngạo bĩu môi : " Chả có gì đáng ngưỡng mộ cả, bố mình rất oai , mẹ mình cũng rất xinh đẹp cơ mà" Ánh mắt cô bé vẫn dõi theo giai đình bạn nhỏ kia. Bạn nhỏ đi giữa bố mẹ, bố đeo túi xách, mẹ cầm máy ảnh. Cao Hi Hi đột nhiên nghĩ lại, nó cũng đã lớn chừng này nhưng gia đình nó chưa hề có tấm hình chụp chung nào.

Cao Hi Hi bỗng nhiên khóc òa lên, đúng lúc có chú chó đi đến bên cạnh. Cô bé ngẩng đầu liếc qua, có chút ghét bỏ.

"Chủ nhân của mày ở đâu?" Cao Hi Hi đưa tay vuốt đầu nó. Chú chó này cũng rất ngoan ngoãn. Cao Hi Hi lại lấy bánh mì trong túi ra đút cho nó.

Cô bé nghĩ thầm, nó cũng chưa phải là người đáng thương nhất.

Một lát sau, bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên cách đó không xa: "Đa Đa" Chú chó nhỏ liền cong đuôi chạy.

Cao Hi Hi bất mãn hừ một tiếng, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, ánh mắt cô bé dần trở nên ảm đạm.

Chủ nhân Đa Đa dắt nó chậm rãi đi đến: "Cô bạn nhỏ, sao em một mình ngồi đây?"

Cao Hi Hi ngước mắt nhìn lên: "Chị, con chó của chị đúng là đồ vong ân phụ nghĩa."

Cô gái phì cười: "Như vậy đi, chị mời em đi uống gì đấy." Trời hơi lạnh, cô thấy Hi Hi một mình ngồi nơi đây trông rất đáng thương.

Cao Hi Hi cảnh giác nhìn cô: "Nhà em ở đây."

Cô gái trẻ mỉm cười chìa tay ra: "Nhà của chị cũng gần đây, nào, chị ở tại khu tập thể công nhân viên chức đại học D."

"Chị là giáo viên à." Cao Hi Hi dần dần cởi bỏ sự phòng bị trong lòng: "Nhìn chị không giống lắm, chị trẻ đẹp hơn cô giáo chúng em nhiều."

Cố Thanh Đồng yếu ớt cười nhìn cô bé nhỏ, trong lòng rất vui: "Chị không phải giáo viên, chị còn đi học. Nhưng bố chị là giáo viên, cho nên chị sống ở đó."

Cao Hi Hi gật đầu, hai người cùng nhau đi vào cửa hàng K.

"Em muốn ăn gì?" Cố Thanh Đồng hỏi. Cao Hi Hi vẫn chưa ăn tối, bụng cô bé giờ đói meo: "Chị, em muốn ăn hăm bơ gơ."

Cố Thanh Đồng gọi một phần gà nướng, đúng lúc hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi mua một tặng một. Anh chàng nhân viên cửa hàng đưa cho cô hai phần cánh gà nướng, cô rất ngạc nhiên.

Cao Hi Hi nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ quá nhiều."

Chàng trai bật cười: "Cái này là được khuyến mãi."

Cả tối Cố Thanh Đồng cũng chưa có gì vào bụng, lúc này cô cùng cô bạn nhỏ ngồi bên cửa sổ. Cao Hi Hi chỉ ăn đến một nửa đã dừng lại. Cố Thanh Đồng cũng chẳng nói gì, cô ăn hết phần hăm bơ gơ của mình."

Cao Hi Hi lau miệng: "Chị học đại học vui lắm sao?"

"Cũng được." Cố Thanh Đồng đánh giá cô bé, từ quần áo trên người cô nhìn ra được gia cảnh cô bé này không hề tầm thường, nhất là chiếc ba lô trên lưng Cao Hi Hi. Cô không khỏi tặc lưỡi, lúc đầu cô còn tưởng là hàng giả. Nhìn kỹ lại, bố mẹ cô bé này quả đúng là quá xa xỉ. Dùng mấy vạn tệ để mua một chiếc ba lô cho con gái.

"Em mới học lớp hai, khi nào mới có thể lên đại học giống chị nhỉ?" Cô bé nói với giọng khao khát.

Cố Thanh Đồng mỉm cười: "Ờ, mười năm nữa."

Cao Hi Hi thở dài.

"Em tên gì?" Cố Thanh Đồng khẽ hỏi, cô nhấp một ngụm nước ngọt, uể oải dựa vào lưng ghế.

"Cao Hi Hi. Hi trong hi vọng."

Cố Thanh Đồng trừng mắt nhìn: "Chị biết có một đạo diễn nổi tiếng cũng tên Cao Hi Hi, có phải bố mẹ em rất thích phim của ông ấy không?" (1)

(1) Cao Hi Hi là đạo diễn nổi tiếng ở TQ, ông đã sx nhiều bộ phim nổi tiếng như Tân bến Thượng Hải, Tân tam quốc diễn nghĩa.

Cao Hi Hi lắc đầu: "Em không biết ông ấy là ai, nhưng em nghĩ bởi vì bố em rất thích mẹ em nên mới đặt cho em tên này. Tên mẹ em cũng có âm "xi", tên mẹ em viết như thế này nè..." Cô bé lấy tay viết lên bàn, Cố Thanh Đồng gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Nhắc đến bố mẹ, tâm tình Cao Hi Hi trong nháy mắt liền chìm xuống: "Nhưng mẹ em không thích bố em."

Cố Thanh Đồng hơi sửng sốt: "Em còn nhỏ, chuyện người lớn em không hiểu. Có một số người dù có thích họ cũng không nói ra. Mẹ em yêu em không?"

Cao Hi Hi gật đầu.

"Vậy là đúng rồi, mẹ yêu em vậy khẳng định cũng yêu bố em. Có một câu thành ngữ như thế này yêu ai yêu cả đường đi lỗi về." Cố Thanh Đồng cũng tự cảm thấy xấu hổ với những lời nói của mình.

Cao Hi Hi thì thào hỏi: "Thật sao?"

Cố Thanh Đồng gật đầu: "Được rồi, ăn no chưa? Chị đưa em về."

"Chị, chị cho em ở nhà chị một đêm được không?" Cao Hi Hi mở to hai mắt nhìn cô. Trong nhất thời Cố Thanh Đồng không biết nên làm thế nào.

Bên kia, Tôn Thành gấp gáp chạy đến. Anh đã đi kiểm tra camera giám sát chung cư và các khu vực lân cận. Từ camera họ nhìn thấy Cao Hi Hi ra khỏi cổng chung cư vào khoảng hơn năm giờ. Cô nhóc một mình đi vào trung tâm.

Lãnh Tây nhìn Hi Hi trên màn hình lủi thủi đi. Cô chỉ cảm thấy có một âm thanh đang gào thét trong lòng, đây là kết quả mà cô muốn sao?

Đây là cách thức cô yêu thương con gái mình sao?

Vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng. Tôn Thành đã báo cảnh sát, người của Trung Chính cũng bắt đầu đi tìm. Anh nhìn thấy Lãnh Tây ngơ ngẩn, trấn an: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra Hi Hi thôi."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cuối cùng bọn họ cũng đã tìm thấy hình ảnh Cao Hi Hi và Cố Thanh Đồng đi cùng nhau. Bên phía cảnh sát đã huy động lực lượng lớn để tìm kiếm danh tính của Cố Thanh Đồng.

Lãnh Tây và Tôn Thành cùng đến Cố gia.

Tôn Thành nâng tay gõ cửa, Cố Thanh Đồng ra mở cửa: "Có chuyện gì vậy?"

Lãnh Tây nhìn cố: "Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi em đã gặp qua cô bé này chưa?" Lãnh Tây đưa ảnh Cao Hi Hi ra.

Cố Thanh Đồng nhìn qua tấm hình, rồi nhìn lên Lãnh Tây: "Chị là mẹ Hi Hi? Hai người vào nhà đi." Cố Thanh Đồng mời hai người vào nhà: "Em gặp cô bé trên quảng trường. Sau đó bọn em đến K ăn, rồi con bé bảo muốn đến nhà em. Em nhìn thấy con bé tội nghiệp nên đưa nó về đây."

Lãnh Tây nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em."

Cố Thanh Đồng mỉm cười: "Bé rất ngoan, con bé chơi với con chó nhà em mệt lả nên vừa mới ngủ." Cố Thanh Đồng nghĩ lại cũng thấy khó tin. Cố Thanh Đồng dẫn Lãnh Tây vào phòng, Cao Hi Hi nằm trên giường nhà người ta ngủ một cách ngon lành.

Lãnh Tây cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm, cô bước nhanh qua, Cao Hi Hi ngủ mê man không hề hay biết chuyện mình bỏ nhà đi hôm nay đã làm kinh động đến biết bao nhiêu người. Khiến cả gia đình Trần Trạm Bắc cũng phải hoảng hốt một phen, cả tối Thần Hi cứ đứng ngồi không yên.

"Cố Thanh Đồng, hôm nay thật sự rất cảm ơn em." Cô thật sự đã thả lỏng bớt tâm tình.

Cố Thanh Đồng mỉm cười: "Chị đừng nói vậy, Hi Hi rất đáng yêu. Đây có thể là vì em và cô bé có duyên."

Tìm được con gái, Lãnh Tây lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Cao Tử Quần: Đã tìm thấy Hi Hi.

Cô cất điện thoại, thở ra một hơi.

Chạy lu bu một đêm, cuối cùng cô mới có thể bình tĩnh lại.

Về đến nhà, cô ngồi mãi bên giường Cao Hi Hi. Trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện của những năm gần đây, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Ngày hôm sau cô bị Hi Hi đánh thức.

"Mẹ." Cao Hi Hi khẽ gọi. Sao nó lại về nhà mình??

Lãnh Tây mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, cô vừa đứng dậy đã ngã xuống , vì ngồi quá lâu nên máu không lưu thông, lúc này đây hai chân cô rã rời. Lãnh Tây hít sâu: "Hi Hi..." thanh âm khàn khàn, cô ngơ ngẩn nhìn con gái, ánh mắt mơ hồ như muốn nói nhiều điều: "Sau này con đừng làm loạn nữa." Con có biết mẹ đã lo lắng cho con như thế nào không?

Cao Hi Hi nhìn cố, chậm rãi cúi đầu: "Mẹ, sau này con sẽ không thế nữa."

Lãnh Tây mỉm cười: "Được rồi, đi rửa mặt đánh răng đi."

Mở cửa phòng, hai người một trước một sau đi ra. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ô cửa thủy tinh rọi vào sưởi ấm cả căn phòng. Trên bàn đã đặt sẵn hai bát cháo nóng. Có một người ngồi tựa trên sô pha.. Anh lẳng lặng nhắm mắt, đôi mắt thâm quầng.

Cao Hi Hi ngước mắt lên nhìn Lãnh Tây, trong nháy mắt mỉm cười rạng rỡ: "Bố."

Lãnh Tây gật đầu: "Ờ, con đi rửa mặt trước đi."

Hai mẹ còn cùng vào phòng vệ sinh, Cao Tử Quần cũng tỉnh. Cả đêm qua anh vẫn chưa ngủ, sau khi máy bay hạ cánh liền chạy đến chỗ Lãnh Tây. Đến nơi anh xuống xe mua một ít đồ ăn sáng đúng lúc gặp Tần Hiểu Vân.

Cao Tử Quần cũng đã không còn giống như trước ,anh bước lên trước chào: "Bác gái."

Trần Hiểu Vân liếc nhìn anh, chẳng nói năng gì. Cao Tử Quần tự nhiên theo bà lên lầu.

"Hai mẹ con chúng vẫn đang còn ngủ." Tần Tử Vân để lại một câu rồi vào bếp. Cao Tử Quần ngồi xuống sô pha trong phòng khách, anh nhìn quanh nhà một lượt. Căn nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng được bày trí rất ngăn nắp và ấm cúng . Trên tường phòng khách treo một bức ảnh lớn của Hi Hi và Lãnh Tây, có thể nhìn thấy Lãnh Tây đã rất dụng tâm.

Cao Tử Quần xoa nhẹ viền mắt, nghe thấy tiếng từ phòng tắm truyền đến: "Mẹ con muốn ăn bánh trôi, mẹ nhanh lên."

Qua vài giây, Lãnh Tây đi ra, cô liếc nhìn qua Cao Tử Quần, ánh mắt hai người bắt gặp nhau.

"Anh gặp bác gái dưới lầu." Cao Tử Quần giải thích.

Lãnh Tây gật đầu. Tần Hiểu Vân dọn bữa sáng lên bàn: "Nhanh qua ăn đi, không lát lại đi làm muộn mất." Thật ra đêm qua mọi người đều rất mệt mỏi, hiện tại đói rã rời nhưng nhưng không còn tâm trí nào để ăn.

Cao Hi Hi từ toilet chạy đến bên cạnh Cao Tử Quần: "Bố, cuối cùng bố cũng đã đến thăm con."

Cao Tử Quần nghiêm mặt: "Con bỏ đi làm cả nhà nhốn nháo, nếu bố không quay về con còn định bay đi nơi nào?"

Cao Hi Hi nhìn thấy bố thật sự rất tức giận, cô bé vờ vuốt bụng: "Đói bụng quá à, ăn sáng thôi." Sau đó, cô bé còn đệm thêm một câu: "Bố vẫn chưa ăn sáng phải không, chúng ta cùng ăn đi."

Cả Tần Hiểu Vân và Lãnh Tây đều trầm mặc.

"Bố không đói." Cao Tử Quần khẽ nói.

"Cùng ăn đi." Tần Hiểu Vân mở miệng, bà vào bếp lấy thêm một chiếc bát.

Cao Hi Hi kéo tay bố đi qua: "Bố ngồi đây đi." Cô bé để bố ngồi bên cạnh mẹ.

Bữa ăn sáng trôi qua một cách tĩnh mịch, chỉ mình Hi Hi cười khúc khích không ngừng.
Trang 5 / 9Sáng sớm mùa đông.

Trải qua một đêm kinh động, trên khuôn mặt của mỗi người đều mang một cảm xúc riêng. Lãnh Tây đứng đó nhìn con gái chui vào xe, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, sự ăn ý của hai cha con họ khiến cô hâm mộ.

Cao Tử Quần đứng bên cửa xe, ánh mắt ấm ấp nhìn cô: "Anh cũng tiện đường, để anh đưa hai mẹ con em đi." Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là khuôn mặt trìu mến.

Lãnh Tây hơi giật mình, chợt thấy Cao Hi Hi nhô đầu ra: "Mẹ nhanh lên xe đi, mẹ bị muộn làm rồi, con cũng đến trường muộn mất."

Trong lòng Lãnh Tây thở dài, cô chậm rãi nhấc bước đi đến.

Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi khu chung cư. Cao Hi Hi nhìn lên Cao Tử Quần rồi lại nhìn qua Lãnh Tây, không biết nói gì hơn ngoài bĩu môi.

Dọc đường đi chẳng ai nói câu nào, đến trường học, Lãnh Tây đưa ba lô cho Hi Hi: "Chiều ngoại sẽ đến đón con."

Cao Hi Hi gật đầu: "Con biết rồi" cô bé ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Cao Tử Quần: "Bố, tạm biệt."

Cao Tử Quần gật đầu.

Hai người nhìn theo bóng lưng con gái vào trường, một hình ảnh rất đỗi giản dị nhưng giây phút đó đối với họ mà nói chứa đựng biết bao cảm xúc.

"Để anh đưa em đi." Cao Tử Quần nghiêng đầu qua nhìn Lãnh Tây nói.

Đầu ngón tay Lãnh Tây khẽ động, lặng yên mấy giây, lúc này đây cô cũng không cự tuyệt anh nữa.


Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi u sầu của cô, hai bàn tay nắm chặt lại. Hơn ai hết Cao Tử Quần rất quen thuộc với dáng bộ này của cô, mỗi khi có điều phiền muộn cô đều có thói quen như vậy.

"Chuyện công ty của em, Tôn Thành đã nói với anh rồi, công ty của em không phù hợp với Trung Chính." Trước đây anh thật sự có ý định hợp tác với Bác Thái cũng bởi vì cô. Anh trầm giọng giải thích, dù sao khúc mắc giữa hai người họ đã quá sâu,bây giờ anh không muốn để cô hiểu lầm mình thêm nữa.

Lãnh Tây đang nhìn ra cửa xe, từ từ quay đầu sang, khẽ trả lời: "Tôi biết." Thanh âm lộ rõ sự bùi ngùi vô tận: "Chuyện lần trước tôi xin lỗi."

Cao Tử Quần nghe cô nói vậy, tay vô thức nắm vô lăng chặt hơn, anh cố gượng cười, tâm trạng phức tạp, anh khàn khàn nói: "Ban đầu anh thật sự muốn hợp tác cùng công ty em." Câu nói tiếp theo anh đã không nói nổi thành lời.

Lãnh Tây hiểu, cô thở ra một hơi: "Vậy tại sao lại thay đổi chủ kiến." Nếu như đã nói cùng công ty cô hợp tác, thì không phải anh lại càng có thêm nhiều lợi thế để uy hiếp cô sao.

Anh bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn cô: "Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ làm như vậy." Giọng nói anh mang vài phần buồn bã.

Lãnh Tây chau mày, cô vội chuyển đề tài: "Nếu như cuối tuần này có thời gian anh hãy đón Hi Hi qua chỗ anh, con bé rất nhớ anh..." Sự việc Hi Hi bỏ nhà đi khiến cô nhận ra một điều tình cảm bảy năm của bố con họ không phải một sớm một chiều là cô có thể xen vào. Mà cô cũng không thể không thừa nhận trong lòng Hi Hi người đàn ông tên Cao Tử Quần kia luôn luôn là số một.

Tối hôm qua ngồi cả đêm bên giường Hi Hi, trong miệng con bé không ngừng gọi "Bố, bố". Lãnh Tây cảm thấy trái tim mình thắt lại, sóng mũi cay cay.

Ban đêm an tĩnh, đầu cô không ngừng hồi tưởng lại những chuyện của bảy năm trước. Không cam lòng, căm hận, đau lòng...cảm xúc hỗn loạn quay cuồng.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng cô không thể nguôi ngoai, người nhà cô cũng không sống vui vẻ. Cô đã cho rằng phải đưa con gái về để bù đắp lại những tiếc nuối trong lòng, có lẽ cô sẽ có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thế nhưng dường như cô đã quá xem nhẹ, huyết thống không thể nào cắt đứt được...

Xuống xe, Lãnh Tây nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn." Giọng mũi nồng đậm không thể nào che giấu tâm tình chua xót của cô.

Cao Tử Quần lẳng lặng nhìn theo bóng lưng gầy gò cô đơn từng bước vào tòa nhà, anh nhíu mày.

Bởi vì chuyện lần trước ai ai trong công ty đều hoang mang lo sợ, không ít nhân viên đã bắt đầu lén lút gởi hồ sơ lý lịch tìm công việc mới. Lãnh Tây thì vẫn vậy,hoàn thành tốt công việc của mình, nhưng thật ra hiện tại đã không còn việc gì để làm.

Buổi sáng, Dư Lỗi đến tìm cô: "Lãnh Tây, cuối tuần này tôi sẽ đi đến công ty A." Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Có rất nhiều chuyện đi đến ngày hôm nay, chúng ta đều không có quyền lựa chọn."

Cô hiểu Dư Lỗi nói với cô những điều này có nghĩa đã không xem cô là người ngoài.

"Sư huynh, sau khi nghỉ làm ở đây, em định nghỉ ngơi một thời gian." Cô không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, không phải là người đặt công việc lên hàng đầu, cô bây giờ chỉ cầu mong một cuộc sống yên ổn.

Dư Lỗi gật đầu, cũng không miễn cưỡng cô: "Sau này có chuyện gì, bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm tôi." Anh nhiệt tình, duỗi tay ra: "Lãnh Tây, lúc cô là sinh viên năm một tôi đã gặp cô." Anh đột nhiên nói.

Lãnh Tây ngơ ngác, hai người nhìn nhau.

Dư Lỗi nhướng mày: "Tôi nhớ lần đó trong cuộc thi hùng biện. Tôi cũng là một trong những ban giám khảo." Anh cố tình dừng lại: "Thật ra khi đó còn có thêm một người nữa, cô cũng quen."

Sở Hàng.

Đến cuối cùng, công ty cũng không thể trụ nổi nữa. Lãnh Tây thất nghiệp. Ngày đầu tiên thất nghiệp, cô đưa Hi Hi đến nhà hàng Tây.

Lãnh Tây giải thích việc này với con gái, Cao Hi Hi không có biểu hiện gì, bình tĩnh nói: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ nuôi mẹ."

Lãnh Tây bật cười, khuôn mặt tràn dầy dịu dàng.

Cao Hi Hi nhích lại gần mẹ: "Mẹ, con có rất nhiều tiền, nội và bố cho con." Cô bé hơi suy nghĩ như nhớ đến điều gì đó: "Bố nói con là người thừa kế duy nhất của bố, sau này công ty của bố cũng sẽ do con quản lý."

Trong nháy mắt mồ hôi Lãnh Tây chảy ròng rã: "Vậy Hi Hi có thích không?"

Cao Hi Hi nhún nhún vai: "Con cũng chẳng còn cách nào, Văn Tuyển không phải là con trai của bố, vậy chỉ còn có con." Cô bé già dặn thở dài: "Nếu như mẹ và bố mà sinh thêm một em trai nữa vậy thì công ty cứ để lại cho em trai đi."

Lãnh Tây có chút buồn cười, cô đang định mở miệng đúng lúc Hi Hi ngước lên, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn ra phía sau. Lãnh Tây cũng ngoái đầu nhìn theo thì thấy một thân ảnh quen thuộc.

"Là chú Sở." Hi Hi nói: "Ôi cô kia xinh thế."

Lãnh Tây cười, bồi bàn đã mang thức ăn đến.

"Được rồi, ăn thôi." Cô giúp con gái cắt thịt bít tết thành miếng nhỏ, Cao Hi Hi thích thú ngồi ăn.

Hai mẹ con ăn xong thì thanh toán, Cao Hi Hi muốn đi toilet, Lãnh Tây đưa con gái đi.

Trong toilet hai mẹ con lại đụng phải cô gái lúc nãy đi cùng Sở Hàng. Cô ấy đang đứng ở bồn rửa tay, trang điểm nhẹ nhàng, vóc dáng cao gầy, rất xứng đôi với Sở Hàng.

Lãnh Tây thản nhiên liếc nhìn qua, ngọn đèn trong toilet lờ mờ, thế nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười hòa nhã trên khuôn mặt cô gái.

Hai mẹ con đi ra, cô gái kia đã rời đi. Lãnh Tây dắt Hi Hi đi ra cửa.

Bỗng nhiên Cao Hi Hi như sực nhớ ra điều gì đó: "Lần tới, chúng ta rủ thêm bố đi ăn cùng được không?"

Lãnh Tây đã quen rồi, mỗi khi Cao Hi Hi đưa ra đề nghị này, cô đều im lặng.

Cao Hi Hi cũng không giận, tựa như tự nói tự nghe. Có đôi khi Lãnh Tây thật hoài nghi, đứa trẻ này rốt cuộc là giống ai đây? Cô không cảm thấy giống Cao Tử Quần, nói tóm lại, Cao Tử Quần là một người lạnh nhạt thờ ơ.

Cảm giác phía trước bị che khuất, Lãnh Tây kinh ngạc nhìn sang, đôi mày khẽ chau lại nhưng rất nhanh liền biến mất. Lúc này Cao Hi Hi cũng lễ phép gọi: "Chú Sở." Thanh âm thánh thót.

Sở Hàng khom người bế cô bé lên: "Hi Hi, lâu lắm rồi không gặp cháu."

Thật ra anh cảm thấy được gần đây Lãnh Tây luôn trốn tránh gặp anh, ánh mắt Sở Hàng hơi ảm đạm: "Để anh đưa mẹ con em về."

"Vậy cô xinh đẹp thì sao?" Cao Hi Hi nhìn xung quanh.

Trong nháy mắt, Sở Hàng liền hiểu ra, khóe miệng nhếch lên vài tia bất đắc dĩ, anh nhìn qua Lãnh Tây: "Nếu đã nhìn thấy tại sao không gọi anh?" Ngữ khí anh nhàn nhạt, sắc mặt trở nên đăm chiêu: "Đó là con gái của đồng nghiệp mẹ anh, cô ấy cũng học luật, chuẩn bị về thành phố D công tác nên đến hỏi anh." Anh giải thích.

Lãnh Tây mỉm cười: "Đi thôi."

Từ nhà hàng đi ra, đúng lúc cô gái kia vẫn chưa đi. Lãnh Tây không ngờ rằng Sở Hàng sẽ bế con gái cô đi đến cạnh cô gái lúc nãy.

Trên đời thật sự rất nhiều sự trùng hợp.

Sở Hàng nhíu mày: "Sao cô vẫn chưa đi?"

Hứa Thi nhìn anh: "Bạn vẫn chưa đến." Nói xong ánh mắt cô lại rơi xuống người Hi Hi. Cô mỉm cười khó hiểu.

Sở Hàng thản nhiên giới thiệu: "Bạn của tôi, Lãnh Tây, đây là con gái cô ấy Cao Hi Hi."

"Xin chào, chị tên là Hứa Thi." Giọng nói Hứa Thi nghe rất êm tai.

"Chào chị." Cao Hi Hi ngọt ngào gọi.

Hứa Thi mỉm cười, cô nhìn qua Lãnh Tây quan sát: "Thật nhìn không ra, chị trẻ như vậy mà đã làm mẹ rồi." Cô nhìn Lãnh Tây, cùng lắm vẫn chưa đến hai lăm hai sáu, mà cô bé kia ít nhất cũng đã sáu bảy tuổi. Trong lòng cô cũng hiểu được, xem ra Sở Hàng thật sự là gặp bạn, có lẽ mối quan hệ giữa họ rất tốt, nếu không có cô bé nhỏ kia chắc chắn cô sẽ cho rằng Sở Hàng có tâm ý khác với cô gái ấy. Trong lòng Hứa Thi thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần gặp mặt thứ ba trong năm nay, khó lắm mới gặp được một người như vậy.

Lúc này bạn Hứa Thi đến, cô nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Lãnh Tây dĩ nhiên nhìn ra Hứa Thi có tình ý với Sở Hàng.

Ba người họ đi bộ về, lúc ngang qua chợ đêm, cô muốn vào mua miếng dán ấm người. Cô sợ lạnh. Có lẽ là do năm đó sau khi sinh Hi Hi không được chăm sóc tốt, nên hiện tại cứ đến mùa đông là tay chân cô lại lạnh buốt.

Lãnh Tây nhanh chóng chọn được, cò kè mặc cả mãi, cuối cùng ông chủ mới chịu bán cho cô với giá hai sáu tệ.

"Những thứ này dùng ít thôi, dù sao cũng không an toàn." Sở Hàng nói.

"Không sao, mọi năm em đều mua loại này, dùng quen rồi."

Sở Hàng đưa hai mẹ con họ đến cổng chung cư, Lãnh Tây nhìn đồng hồ.

"Muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi."

Sở Hàng ngẩng đầu nhìn tòa nhà phía trước, trong bóng đêm, nhà nhà lên đèn, khung cảnh tràn đầy ấm áp, anh gật đầu.

Lãnh Tây mở miệng, thanh âm sâu sắc: "Sở Hàng, Hứa Thi là một cô gái tốt."
Trang 6 / 9Thứ bảy.

Mặc dù thời tiết trở lạnh đột ngột, nhiệt độ giảm xuống thấp nhưng trời vẫn rất đẹp, ánh mặt trời chiếu sáng rực .

Khi Cao Tử Quần lái xe đến, Cao Hi Hi vẫn còn đang ngủ nướng trên giường. Lãnh Tây mặc một bộ đồ ngủ kẻ ca rô hồng nhạt, khuôn mặt không trang điểm, mái tóc bù xù xõa ngang vai, bộ dáng ở nhà của cô trông rất đáng yêu.

"Anh đợi một lát, Hi Hi vẫn còn ngủ." Lãnh Tây nhìn anh nói. Cao Tử Quần gật đầu, tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha. Anh vô tình nhìn thoáng qua trang giấy trên bàn, những dòng chữ trên tờ giấy thu hút ánh mắt anh.

"Em muốn mở cửa hàng?" Anh ngước mắt nhìn cô hỏi.

Cô đang rót sữa bỗng dừng lại, thoáng im lặng: "Cũng may vẫn còn một của hàng mặt tiền." Cửa hàng của gia đình cô trước nay vẫn cho người ta thuê, hợp đồng gần hết hạn, cô đã bàn bạc với mẹ mình dự định mở tiệm bán hoa.

Cao Tử Quần khẽ nheo mắt: "Cửa hàng nằm ở đâu?"

"Gần bến tàu điện ngầm của trường học."

Cao Tử Quần gật đầu.

Đúng lúc cửa phòng mở ra, Cao Hi Hi mặc một bộ quần áo hệt Lãnh Tây lửng thửng đi ra: "Bố, bố đến rồi à." Thanh âm yếu ớt, vừa nghe là đã biết tối qua ngủ không ngon giấc.

Ánh mắt Cao Tử Quần chuyển sang con gái: "Có phải hôm qua lại chơi đến quá khuya không?"

Cao Hi Hi gãi đầu: "Đâu có, bố không tin thì hỏi mẹ đi."

Lãnh Tây nhìn con, có chút bất đắc dĩ: "Được rồi, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi."

Ăn xong bữa sáng, Cao Hi Hi dùng giằng mãi không chịu đi. Đáng nhẽ là hôm nay Cao Tử Quần đến đón con bé về bên kia, nhưng bây giờ Cao Hi Hi không muốn đi, Lãnh Tây dĩ nhiên cũng sẽ không đuổi bố con họ.

Lãnh Tây đang ở trong bếp rửa bát, không biết từ khi nào Cao Tử Quần đã đứng đằng sau cô: "Nếu Hi Hi đã không muốn đi cùng anh, vậy anh về trước đây."

Chiếc bát trong tay cô rơi xuống chậu nước, nước văng tung tóe, cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt hoảng hốt, có vẻ như đang mãi nghi như vừa nãy đang mải nghĩ miên man: "Nếu như anh không bận việc thì cứ ở lại đây chơi với con bé đi, dù sao lát nữa tôi cũng phải ra ngoài mua thức ăn."

Ánh mắt ảm đảm của Cao Tửu Quần bỗng nhiên sáng rực, khóe miệng dương cao nhưng cũng không nói gì.

Tiến dần từng bước, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Lãnh Tây thu dọn xong xuôi thì cầm tiền và túi chuẩn bị ra ngoài, Cao Hi Hi đang ngồi trên bàn luyện viết chữ, Cao Tử Quần ngồi bên cạnh hướng dẫn.

"Mẹ đi siêu thị mua thức ăn, hôm nay Hi Hi muốn ăn gì?" Cô đi đến tủ giày gần đó.

Cao Hi Hi liếc nhìn qua Cao Tử Quần, khóe miệng gian xảo nhếch lên: "Mẹ con đi với mẹ, được không?"

Lãnh Tây cười: "Con đi làm gì?"

Cao Hi Hi đặt bút xuống, chạy đến cạnh Lãnh Tây: "Con muốn trải nghiệm cuộc sống." Thấy Lãnh Tây không trả lời, cô bé liền thay giày, không quên gọi vọng vào: "Bố, đi thôi."

Lãnh Tây sững người, nhưng cũng không nói gì thêm.

Cao Tử Quần thong dong bước đến.

Một nhà ba người xuống lầu, Cao Hi Hi đi sau cùng, ánh mắt dõi theo bóng lưng Lãnh Tây, miệng cứ chúm chím cười.

Dưới lầu, không ít người lớn tuổi trong khu chung cư đang ngồi trên ghế gỗ phơi nắng. Tần Hiểu Vân không ít lần dắt Hi Hi đi tản bộ nên mọi người đều biết cô bé: "Hi Hi cùng mẹ ra ngoài à?"

Cao Hi Hi không ngừng gật đầu.

"Hi Hi, đó là bố cháu ư?"

"Dạ, cháu cùng bố mẹ đi mua thức ăn."

"Ôi, đẹp quá, gia đình nhà cháu nhìn giống hệt trên ti vi."

"Thời buổi này rất hiếm có người đàn ông nào tình nguyện đi chợ với vợ à nha."

...

Hình tượng Cao Tử Quần trong mắt mọi người toàn điểm cộng, khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ cao ráo, lại còn biết giúp vợ việc nhà. Trong nháy mắt anh đã chinh phục được mọi người nơi đây.

Lãnh Tây cười nhếch môi: "Hi Hi, đi nhanh thôi."

Cao Hi Hi vui vẻ vẫy tay chào các bà: "Cháu đi trước ạ."

Ánh mặt trời dìu dịu rọi xuống hình ảnh gia đình họ, băng giá tựa hồ cũng trở nên ấm áp.

Siêu thị.

Cao Tử Quần đẩy xe, Cao Hi Hi nắm lấy tay mẹ đi bên cạnh. Nhìn thấy một bé con ngồi trên xe đẩy, Cao Tử Quần đột nhiên nói: "Hi Hi, con cũng ngồi lên đi, bố đẩy."

Cao Hi Hi giật mình đứng lại, cô bé nhìn qua đứa bé kia, quay đầu lại trừng mắt bố: "Bố... con đã lớn rồi."

Lãnh Tây phì cười.

Cao Tử Quần nhìn sang gia đình ba người kia, tự nhiên nói: "Bố đùa con mà."

"Buổi trưa em tính nấu món gì?" Cao Tử Quần nghiêng đầu hỏi.

Lãnh Tây thầm thở dài trong lòng, thật sự là không nên đi cùng anh ta mà. Xung quanh không ít người cứ nhìn chằm vào gia đình họ. Vừa nhìn là đã biết Cao Tử Quần không nên xuất hiện tại những nơi như thế này.

Toàn thân một bộ com lê trau chuốt.

"Chúng ta qua mua sườn đi." Lãnh Tây nói.

Cao Hi Hi cười khúc khích: "Con và bố thích ăn món sườn chua ngọt nhất."

Lãnh Tây đột nhiên cảm thấy mình như đang rơi vào cạm bẫy.

Mua sườn xong, Cao Tử Quần nhìn lên đằng trước nói: "Chúng ta mua thêm thịt bò đi."

Lãnh Tây không trả lời, cả gia đình cùng qua đó.

Cao Tử Quần nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chọn lấy một miếng. Họ lại đi qua bên dãy hàng rau. Lãnh Tây loay hoay chọn khoai tây, Cao Tử Quần đứng một bên, thỉnh thoảng lại đặt mấy củ khoai tây mình chọn vào túi. Lúc này hai người phụ nữ bên cạnh thì thầm to nhỏ với nhau: "Anh này thật không tệ, ông nhà tôi đã lâu lắm rồi không đi chợ cùng tôi, bảo ông ta đi chợ mua rau củ, ông ấy đi thẳng xuống mua thức ăn nhanh về luôn."

Trong nhất thời, Lãnh Tây không thể phản bác gì.

"Đàn ông thời đại này lấy vợ về là để làm giúp việc mà." Người phụ nữa bên cạnh than thở.

Lãnh Tây vẫn im lặng.

Đột nhiên Cao Tử Quần lên tiếng: "Cái này cũng phải xem là ai đã, cũng không phải tất cả đàn ông đều như vậy, nếu một người đàn ông thật lòng yêu thương vợ mình thì sẽ không nỡ để vợ mình vất vả làm lụng nhiều."

Người phụ nữ kia bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh, Cao Tử Quần nhếch khóe miệng, ánh mắt kia của anh khiến cho người phụ nữ ấp úng nói không thành lời.

Lãnh Tây thấy buồn cười, cô cầm lấy túi khoai tây rồi quay đi tính tiền.

Cao Tử Quần theo sau cô: "Tiểu Tây, em thấy anh nói đúng không?"

"Có liên quan đến tôi sao?" Lãnh Tây tức giận nói.

Mua xong rau thịt, Cao Tử Quần đi vào khu bánh nước, Lãnh Tây theo sau anh, Lãnh Tây phát hiện, Cao Tử Quần thấy cái gì đắt nhất thì mua.

Nhìn thấy chiếc xe đẩy đã được anh đặt đầy, Lãnh Tây mới mở miệng: "Anh muốn đem cả siêu thị này chuyển về nhà à?"

Cao Tử Quần nhìn hàng trên xe: "Được rồi, lần sau lại mua thêm, hàng hóa ở đây cũng chẳng nhiều lắm."


Lãnh Tây cảm thấy thật xấu hổ.

Tâm trạng hai bố con Hi Hi rất vui,đẩy xe xuống tầng một đột nhiên Cao Hi Hi nói muốn ăn đồ xiên. Hồi còn đi học Lãnh Tây cũng rất thích ăn, lâu lắm rồi cô cũng chưa ăn lại.

Cao Tử Quần nhìn đoàn người xếp thành hàng dài ở đằng kia, anh chau mày: "Thức ăn ở đây không vệ sinh lắm."

Thật ra tính cách của Cao Hi Hi hoàn toàn được di truyền từ anh, rất cố chấp, cô bé cứ nằng nặc đòi cho bằng được: "Con tự đi mua." Trong túi cô bé còn mười tệ, hôm qua nộp tiền quỹ lớp còn dư.

Cao Hi Hi mua hai xiên, cô bé cho mẹ một xiên, Lãnh Tây mỉm cười cảm ơn.

Cao Hi Hi ngước mắt nhìn bố, sau đó hả miệng cắn một viên, vẻ mặt hưởng thụ: "Mẹ, thịt xiên ngon nhỉ, còn có tương này cũng rất ngon chua chua ngọt ngọt."

Lãnh Tây cũng nếm thứ, đã lâu lắm rồi mới ăn lại, mùi vị này đối với cô có chút xa lạ.

Cao Tử Quần nhìn hai mẹ con bên cạnh, vừa bực mình vừa buồn cười: "Đừng ăn nhiều quá kẻo lát nữa lại ăn cơm không ngon miệng."

Cao Hi Hi vẫn rất hiếu thảo để lại một viên cho bố, Cao Tử Quần cảm động cúi xuống nhận lấy. Lãnh Tây lẳng lặng nhìn hai bố con tình cảm.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy được cảnh này, thật ấm áp lòng người.

Mà Cao Tử Quần đương nhiên cũng không biết rằng một cảnh này đã bị người khác chụp được và phát tán lên mạng.

Lúc băng qua đường, họ đột nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ trước khu chung cư cãi cọ. Hai người tranh cãi rất gay gắt, vẻ mặt người đàn ông nóng nãy.

Lãnh Tây nắm chặt tay.

Cao Tử Quần nghiêng đầu nhìn cô.

"Mẹ, là cậu kìa." Cao Hi Hi khẽ nói.

Lãnh Lượng và cô gái kia đang giằng co, hình như cô gái đang khóc. Lãnh Tây nhìn thấy bọn họ đi về phía đông.

"Về thôi." Lãnh Tây trầm giọng nói.

Bây giờ Lãnh Lượng đã không còn là Lãnh Lượng của trước kia.

Buổi trưa sau khi trở về, Cao Tử Quần tự mình xuống bếp nấu món khoai tây hầm thịt bò, sườn xào chua ngọt. Hi Hi không biết đây là hai món Lãnh Tây thích nhất.

Bởi vì chuyện của Lãnh Lượng, tâm tình Lãnh Tây trở nên tồi tệ, về đến nhà lòng vẫn cứ thấp thỏm.

Nấu xong, Cao Tử Quần ra phòng khách, Lãnh Tây đang ngồi thất thần trên sô pha, ngay cả khi Cao Tử Quần đi đến bên cạnh cô cũng không biết.

"Vẫn còn suy nghĩ về chuyện của em trai em à?" Cao Tử Quần mở miệng.

Lãnh Tây ngước mắt nhìn anh, ánh mắt chất chứa nhiều tâm tình: "Có phải anh cũng đã biết?"

Anh trầm mặc trong thoáng chốc: "Bọn người lần trước đánh cậu ấy là người của Tần Lục."

Lãnh Tây ngẩn người dường như không thể tin được.

Tần Lục.

Trong lòng cô thầm lặp lại cái tên này, hai tay siết chặt. Tại sao lại là anh ta.

"Lãnh Lượng gây sự ở quán bar bị đưa đến đồn cảnh sát." Cao Tử Quần kể lại.

Khuôn mặt Lãnh Tây chuyển sắc, cô hiểu rõ con người Tần Lục, bài học nhiều năm trước cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Giờ phút này Lãnh Tây vô cùng lo cho Lãnh Lượng, cô nào biết Lãnh Lượng lại dây vào đúng Tần Lục.

Người đàn ông kia còn tàn nhẫn hơn Cao Tử Quần nhiều.

Trong thoáng chốc Lãnh Tây tựa như rơi xuống vực thẳm.

Cuối cùng ngày hôm nay Cao Tử Quần ở lại ăn cơm trưa cùng hai mẹ con. Tựa hồ mọi chuyện đều tiến triển rất tốt. Từ lúc Cao Hi Hi anh biết được chuyện của Sở Hàng, Cao Hi Hi cứ một câu " chị xinh đẹp chị xinh đẹp", Cao Tử Quần liền hiểu ra.

Chuyện tạp chí lần trước, anh dường như tưởng mình đã đi vào ngõ cụt. Cho dù Sở Hàng có kiên trì, bố mẹ anh ta cũng không thể chấp nhận Lãnh Tây.

Cao Tử Quần hôn lên trán Hi Hi: "Phải nghe lời mẹ con biết không?"

Cao Hi Hi đang làm bài tập, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên: "Chỉ cần bố không chọc mẹ giận là tốt rồi."

Cao Tử Quần cười cười.

Nói tóm lại ngày hôm nay trôi qua trong vui vẻ ... nếu như không có cuộc điện thoại kia.

Văn Thư gọi điện thoại khóc lóc bảo Văn Tuyển xảy ra chuyện. Trong nháy mắt tâm tình Cao Tử Quần liền chìm xuống.
Trang 7 / 9Văn Thư vốn là người phụ nữ kiên cường. Cho dù lúc ấy Kiều Vũ bị tai nạn qua đời, cô cũng không có bất lực khóc lóc như bây giờ. Cao Tử Quần có thể đoán được Văn Tuyển có lẽ đã xảy ra chuyện. Văn Tuyển vốn có tiền sử bệnh tim bẩm sinh, Kiều Vũ qua đời khi Văn Thư mang thai ba tháng, vì quá kích động mà đứa bé cũng bị ảnh hưởng.

Khi đó anh lo rằng Văn Thư sẽ vì sự ra đi của Kiều Vũ mà chịu đựng không nổi, anh tìm đủ mọi cách, tìm bao nhiêu bác sĩ để giữ đứa bé trong bụng, nhưng sau khi sinh ra sức khỏe của đứa bé rất yếu.

Nghĩ đến vấn đề này Cao Tử Quần lại cảm thấy tự trách, những ngày gần đây anh thật sự quên mất Văn Tuyển.

Anh giải thích với Cao Hi Hi: "Anh Văn Tuyển của con đang ở bệnh viện, bố phải đến thăm anh ấy."

Cao Hi Hi trợn to mắt sững sờ, dù không muốn nhưng cô bé cũng không thể ngăn cản bố đừng đi.

Cao Tử Quần vuốt đầu con gái: "Có chuyện gì thì gọi cho bố."

Cao Hi Hi muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng: "Bố..."

"Hả?" Thanh âm Cao Tử Quần vang cao.

Cao Hi Hi khẽ lắc đầu: "Bố đi cẩn thận." Cho dù Cao Tử Quần đã giải thích chuyện của Văn Thư và anh, nhưng dù sao Cao Hi Hi vẫn không nỡ, có lẽ vì xa Lãnh Tây một thời gian dài cho nên trong lòng vẫn luôn mang theo cảm giác không an toàn, cô bé luôn sợ hai mẹ con Văn Tuyển sẽ cướp đi bố mình.

Bởi vì mẹ cô bé vẫn không muốn quay lại bên bố.

Lúc Cao Tử Quần vào phòng bếp, Lãnh Tây đang thu dọn bát đũa, ngước mắt nhìn anh. Bốn mắt đối diện nhau, trong thoáng chốc không ai nói gì.

Ánh mắt Cao Tử Quần nhìn xuống ba chiếc bát trên bàn, không hiểu sao trong lòng anh trào dâng nổi niềm ấm áp, nhưng giờ phải đi anh cảm thấy rất tiếc nuối: "Con trai Văn Thư xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện, giờ anh phải đến đó xem." Anh giải thích.

Lãnh Tây sững sờ.

Cao Tử Quần thấy cô im lặng không lên tiếng, lại nói tiếp: "Tiểu Tây, anh và Văn Thư thật sự không có gì cả. Văn Tuyển không phải con anh..."

Lãnh Tây vẫn lặng thinh.

"Sức khỏe Văn Tuyển không tốt, không lâu trước mới làm phẫu thuật ở Mỹ." Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài: "Anh đi đây." Tiếp theo là tiếng đóng cửa vang lên.

Lãnh Tây chậm rãi ngồi xuống, cô nhìn đĩa thức ăn trên bàn: thịt bò hầm khoai tây, sườn xào chua ngọt...cô chau mày. Cao Tử Quần, thật uổng là anh tự khoe khoang rằng mình thông minh, chẳng nhẽ anh không phát hiện ra tình cảm Văn Thư đối với anh sao? Chẵng nhẽ đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao năm đó tôi lại xuất hiện tại buổi đính hôn của anh sao?

Anh dùng cô ấy để khích tôi, nhưng anh đã từng nghe qua bốn chữ: "Đùa mà thành thật!"

Lãnh Tây thẩn thờ nhìn cánh cửa, có rất nhiều chuyện những năm qua cô không hề muốn nghĩ đến nhưng không có nghĩa là cô không nhìn nhận được sự thật. Cô không biết tình cảm giữa Cao Tử Quần và Văn Thư đến tận cùng là như thế nào, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho Văn Thư tựa hồ như một thói quen.

Cô nhớ có một lần cô vô tình nhìn thấy một tấm hình trong ví tiền Cao Tử Quần, trong tấm hình là ba người, bộ dáng mười sau mười bảy, năm tháng tuổi thanh xuân.

Bức ảnh có hơi cũ, có thể nhận ra được rằng chủ nhân của nó đã ngắm miết không ít lần.

Lãnh Tây thở dài một hơi, đứng dậy gọi Hi Hi ăn cơm.

Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, tình trạng của Văn Tuyển đã ổn định, cậu bé đang ngủ say. Văn Thư ngồi bên mép giường, đầu cúi thấp, sắc mặt tái nhợt, trông rất mệt mỏi.

Cao Tử Quần mím môi, sải bước đi đến: "Tiểu Tuyển thế nào rồi?"

Văn Thư từ từ ngẩng đầu, khóe mắt ươn ướt: "sốt cao, nôn mửa liên tục, bác sĩ bảo có thể là do cơ thể bài xích." Cô thút thít, đôi môi run rẩy: "Tử Quần, em phải làm sao bây giờ? Tiểu Tuyển mới chỉ tám tuổi, tại sao phải hứng chịu nhiều đau đớn như vậy?" Văn Thư dường như không thể khống chế được tâm tình của mình: "Đây là em bị báo ứng ư?"

Cao Tử Quần vội vàng giữ lấy tay cô: "Trước tiên em hãy bình tĩnh lại." Anh nghiêm giọng nói, tay lại càng siết chặt.

Văn Thư từ từ tỉnh táo lại, cô ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt hoảng hốt: "Tử Quần, anh hãy giúp em, em chỉ có Văn Tuyển, em chỉ có mình nó." Cô vô lực nỉ non: "Kiều Vũ đã bỏ em mà đi, hiện tại anh cũng không cần em, chẳng nhẽ ông trời lại còn muốn cướp đi con trai em sao?"
2

Văn Thư giữ chặt cánh tay anh, ngón tay bám chặt, rồi sau đó, từng chút một dựa vào ngực anh, ôm chặt lấy anh tựa như cả đời này sẽ mãi không buông. Nhiều năm qua cô vẫn luôn khát vọng, cô không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình.

"Tử Quần... Tử Quần..." Cô thì thầm gọi tên anh.

Sắc mặt Cao Tử Quần trở nên tĩnh mịch: "Văn Thư, anh vẫn luôn ở bên cạnh em."

Văn Thư nức nở: "Tử Quần, anh lại gạt em."

Cao Tử Quần nhíu mày, giữ chặt người cô đối diện với ánh mắt của cô: "Văn Thư, em là em gái của anh, sao anh có thể mặc kệ em được chứ."

"Em gái..." Văn Thư hoảng hốt thì thào lặp lại, đột nhiên cô phì cười. Cô bình tĩnh nhìn anh tựa như đang xác định điều gì đó. Cô từ từ buông tay: "Vậy những năm tháng trước đây anh thích em đều là giả dối sao?"
1

Khóe miệng cô khẽ mấp máy, rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng lại khiến tim cô nhói đau.

"Nói cho em biết, có phải trong lòng anh thật sự không có em?" Văn Thư nhìn thẳng vào mắt anh tựa như muốn nhìn rõ tâm tình khó hiểu của anh.

Cao Tử Quần ngẩn ra, hai tay nắm chặt: "Văn Thư, em nghĩ nhiều quá rồi." Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng.

Văn Thư vẫn nhìn anh, bỗng nhiên cô nở nụ cười: "Tử Quần, không phải trước đây anh đã nói anh em Tiểu Tuyền và Hi Hi, một nhà bốn người chúng ta sẽ cùng nhau chung sống sao? Anh đã quên rồi ư?"

Mười ngón tay anh siết chặt, giờ khắc này trong tâm trí anh tâm trạng hoàn toàn rối bời: "Văn Thư, em mệt rồi ,để anh đi gọi y tá đến, em hãy nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong anh xoay người. Anh không muốn cùng cô thảo luận vấn đề này.

Văn Thư lẳng lặng ngồi đằng kia: "Bởi vì Lãnh Tây? Tử Quần, anh biết rõ là cô ấy không có tình cảm với anh mà, nếu không thì sao bảy năm sau cô ấy mới quay trở về."

Cao Tử Quần sững người, anh cố gắng kìm nén sự tức giận, đây là điều cấm kị nhất trong lòng anh, Văn Thư biết rõ, nhiều năm qua mối quan hệ giữa hai người vẫn êm đẹp bởi vì không ai vạch trần nó. Toàn thân Cao Tử Quần toát ra lãnh khí, vẻ mặt liền trở nên ảm đạm.

"Chỉ cần anh yêu cô ấy là đủ rồi." Cao Tử Quần nhàn nhạt để lại một câu rồi xoay người bước đi.

Bóng đêm bao trùm khắp không gian, Cao Tử Quần phóng xe như bay, vẻ mặt lạnh lùng. Sự thay đổi bất ngờ của Văn Thư khiến anh nhất thời không thể chấp nhận. Đoạn tình cảm trước kia anh đã dứt bỏ từ rất nhiều năm trước.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, tình cảm của anh dành cho Văn Thư cũng chỉ là tình anh em. Cao Tử Quần dừng xe bên bờ sông, ánh mắt vô hồn nhìn về phía đằng trước. Ngọn đèn hai bên bờ lấp lánh dưới mặt nước, thỉnh thoảng lại có mấy đôi tình nhân đi ngang qua.

Cũng có thể bởi vì sự ra đi của Kiều Vũ, Văn Thư cảm thấy cô đơn, nên mới hoang tưởng tình cảm với anh.

Cao Tử Quần nhíu chặt mày, vẻ mặt thâm trầm. Kiều Vũ nói sinh mệnh của anh thuộc về Cao gia, cho dù chết cũng không hối tiếc. Bởi vậy, anh dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho Cao Tử Quần.

Cả đời này Cao Tử Quần cũng không thể nào quên được ánh mắt Kiều Vũ lúc ấy, toàn thân nhuốm đầy máu.

Anh hung hăng đánh mạnh vô lăng.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh cãi, Cao Tử Quần lạnh lùng liếc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang liều mạng chạy về phía trước...là Lãnh Lượng và người phụ nữ lúc sáng.

Cao Tử Quần không hề nghĩ ngợi liền xuống xe: "Lãnh Lượng..." anh gọi lớn.

Lãnh Lượng chạy đến cạnh xe, thở hồng hộc, chân của anh vừa mới hồi phục chưa được bao lâu không thể hoạt động nhiều, vừa mới chạy qua hai con đường đã run rẫy.

Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn đám người phía sau, tay cầm dao rựa, vừa nhìn là đã biết loại người gì.

"Thả anh ta ra, việc này tôi sẽ nói với Tần Lục." Cao Tử Quần dửng dưng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn qua đám người kia.

Đám người kia quan sát anh, người đàn ông trước mặt dám gọi thẳng tên ông chủ bọn họ dĩ nhiên bọn họ cũng không dám làm càn.

"Ông chủ trước mặt xưng hô thế nào đây?" Người đàn ông đứng giữa đột nhiên mở miệng.

Khóe miệng Cao Tử Quần lạnh lùng nhếch lên: "Hạng người như anh xứng hỏi tên tôi?" Anh kiêu ngạo trả lời, quay đầu nhìn Lãnh Lượng: "Lên xe."

Nào ngờ Lãnh Lượng vẫn mãi đứng đó chẳng nhúc nhích: "Ai cần anh giả bộ hảo tâm, Cao Tử Quần, cho dù hôm nay tôi có bị đánh chết cũng không cần anh mèo khóc chuột giả từ bi." Lãnh Lượng gắt gao nói, vẻ mặt khinh thường.

Những người kia nghe được, ánh mắt đột nhiên thay đổi: "Thì ra là Cao tổng ông chủ tập đoàn Trung Chính." Người kia mở miệng, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn.

Cô gái kia bất an, nắm chặt tay Lãnh Lượng: "Chúng ta lên xe trước đi, bọn họ sẽ không tha cho anh đâu."

Lãnh Lượng tức giận quát: "Em biết anh ta là ai sao? Cho dù anh có chết ở đây cũng không cần sự giúp đỡ của anh ta."

Cao Tử Quần khẽ nheo mắt: "Cậu có khí phách đấy. cậu đã từng nghĩ cho mẹ và chị cậu chưa? Cậu chết đi họ phải làm thế nào?"

Lãnh Lượng nghiến chặt răng, mười ngón tay cuộn thành nắm đấm, anh hận!

"Không cần anh quan tâm." Ánh mắt anh tràn đầy phẫn hận.

Hai người giằng co.

"Cao tổng, chúng tôi đang làm theo lệnh, hôm nay chỉ cần lấy một cánh tay của tên tiểu tử này thôi, cũng không nhiều lắm. Mong ngài tránh ra, nếu không đừng trách chúng tôi..."

Bọn người kia nháy mắt nhau, đột nhiên tất cả cùng chạy tới. Cao Tử Quần không ngờ rằng bọn họ dám ra tay.

Trong nhất thời tình cảnh trở nên hỗn loạn. Sức khỏe Lãnh Lượng vừa mới khá hơn, không thể chịu nổi bị hành hung như vậy. Nhìn thấy một tên chạy cầm đùi sắt luồng ra phía sau Lãnh Lượng, Cao Tử Quần bất chấp chạy qua đỡ.

Hai đùi quất mạnh xuống.

"Đi..." Cao Tử Quần quay đầu gọi Lãnh Lượng, chỉ là trong chớp mắt anh cảm thấy đầu mình đau điếng.
Trang 8 / 9Lãnh Lượng nhìn Cao Tử Quần từ từ ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt đầu óc anh hoảng hoạn, Cao Tử Quần cứ như vậy mà chết ư...Đây là kết quả mà anh đã chờ đợi từ lâu, nhưng đây là Cao Tử Quần chết vì cứu anh.

Bệnh viện.

Trên hành lang vắng lặng, Lãnh Tây lo lắng vội vã chạy đến.

Lãnh Lượng nhắm hai mắt ngồi trên ghế, vết thương trên mặt vừa mới băng bó xong, vẫn còn mùi thuốc khử trùng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lãnh Tây thở hồng hộc, nhận được điện thoại của Lãnh Lượng tim cô như thắt lại: "Chị, chị đến bệnh viện ngay."

Lãnh Lượng chậm rãi mở mắt, đôi mắt sưng phù: "Em không sao." vừa lên tiếng, khóe miệng anh lại đau nhức.

Lãnh Tây vừa cố kìm nén tức giận lại vừa lo lắng, ngón tay không ngừng run rẩy. Cô hít sâu một hơi, vung tay đánh Lãnh Lượng: "Rốt cuộc em đã chơi đủ chưa?"

Tần Lê đang cầm túi thức ăn, chuẩn bị vào thì bỗng dưng dừng bước, cô ngơ ngẩn nhìn.

Lãnh Tây tức giận quát: "Lãnh Lượng, em xem mấy năm nay em trở thành cái dạng gì? Tất cả mọi người đều lo lắng cho em, mẹ mỗi đêm mất ngủ là vì ai? Đến lúc nào em mới có thể thức tỉnh được?"

Lãnh Lượng nghiêng mặt, bất động, đôi mắt sâu thẳm trở nên ảm đạm: "Chị, em sẽ không dễ dàng buông tha cho Tần Lục, nếu không phải tại anh ta, gia đình chúng ta cũng sẽ không bị tan gia bại sản."

Lãnh Tây cắn môi, cô cúi người ngồi xuống, nắm chặt cánh tay Lãnh Lượng: "Anh ta là loại người gì chẳng nhẽ em không biết?" Cô siết chặt tay: "Lãnh Lượng nếu như em thật muốn hận, hãy hận chị, nếu năm đó chị không đến Trung Chính thực tập, cũng sẽ không xảy ra một chuỗi chuyện đằng sau đó." Cô vô lực nói, thanh âm lộ ra sự hối hận tràn trề.

Lãnh Lượng nuốt cổ họng, gân xanh hằn rõ trên trán: "Chị, chuyện này không liên quan gì đến chị."

Lãnh Tây lắc đầu: "Nếu như em còn coi chị là chị thì đừng đối đầu với Tần Lục nữa."

Lãnh Lượng hất mạnh tay cô ra, khuôn mặt anh tràn đầy hận thù, đôi mắt gắt gao nhìn Lãnh Tây: "Em không làm được, mấy năm nay em đi theo Nhan đại ca để làm gì, chính là để tận mắt nhìn thấy Tần Lục bị báo ứng." Anh siết chặt bàn tay đấm mạnh vào tường: "Còn Cao Tử Quần nữa, anh ta cũng là đồng lõa." Anh lầm bầm nói: "Nhưng cũng may là ông trời có mắt đã trừng phạt anh ta."

Lãnh Tây sửng sốt, không thể tin nhìn em trai mình: "Em có ý gì?"

Lãnh Lượng từ từ quay mặt sang, chỉ vào phòng bệnh: "Bây giờ anh ta đang nằm trong đó."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương