Mấy hôm nay vì chuyện gia đình, Lãnh Tây đã xin phép nghỉ. Cũng may giám đốc Dư châm chước cho cô. Hôm nay, công ty triệu tập tất cả các nhân viên mở cuộc họp khẩn cấp, chuyện cô không ngờ được đó chính là tổng giám đốc cũng tham dự.

Đồng nghiệp bên cạnh khẽ hỏi: "Sao tổng giám đốc lại đến nhỉ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Lãnh Tây lắc đầu, tỏ ý không biết.

Sắc mặt tổng giám đốc có chút nghiêm trọng, vừa bắt đầu ông liền đi thẳng vào vấn đề: "Hợp tác lần này với công ty Trung Chính là do ai phụ trách?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lãnh Tây.

Lãnh Tây hơi nhíu mày: "Tề tổng, là do tôi phụ trách."

Ánh mắt Tề tổng nhìn qua cô: "Cô là người Dư Lỗi đã giới thiệu, tôi tin tưởng vào cách dùng người của Dư Lỗi. Nhưng hiện tại xem ra cô đã làm tôi quá thất vọng rồi." Ông nặng nề nói.

Trong lòng Lãnh Tây dường như đã sáng tỏ.

"Trung Chính đã chọn đối thủ của chúng ta." Tề tổng cao giọng nói: "Lúc trước các người đã nói sao với tôi? Không phải bên Trung Chính tỏ ý muốn hợp tác với chúng ta sao?"

Tất cả im bặt, gian phòng rộng trở nên tĩnh lặng đến nỗi một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.

"Các người nói xem bây giờ phải làm thế nào? Trong mấy tháng qua, tất cả tinh lực và tài chính đều đổ vào dự án hợp tác lần này với Trung Chính,vậy mà giờ các người cho tôi xem kết quả gì đây?!" Gân xanh hằn rõ trên trán tổng giám đốc.

Dư Lỗi đứng lên: "Tề tổng, trong dự án lần này chúng tôi đã nỗ lực hết sức, thiết kế của Lãnh Tây tôi cũng đã xem qua, tôi tự nhận là không có vấn đề gì, ban đầu phía bên Trung Chính cũng bày tỏ quan điểm rất hài lòng. Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi." Sắc mặt Tề tổng đỏ bừng tức giận.

Dư Lỗi bình tĩnh đứng đó.

Trong nhất thời bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Lãnh Tây thở ra một hơi: "Tề tổng, giám đốc Dư, nếu như là lỗi của tôi vậy tôi xin từ chức." Nói xong cô liền xoay người đi ra cửa.

Giày cao gót nặng nề gõ trên mặt đất, mỗi một bước đi cô đều suy nghĩ, có phải là Cao Tử Quần làm không? Anh lại bắt đầu dồn ép cô. Cô thật sự quá ngốc nghếch.

Khi Dư Lỗi đến tìm cô, cô vừa mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

"Cô còn nhớ những lời cô đã nói với tôi không?" Dư Lỗi nhìn cô hỏi.

Lãnh Tây lặng im không lên tiếng, một hồi sau khẽ nói: "Tôi cảm thấy không thẹn với lương tâm mình."

"Tốt." Dư Lỗi nhếch khóe miệng: "Lãnh Tây, tôi sẽ đi đến Trung Chính hỏi rõ ràng, yêu cầu bọn họ cho chúng ta một lời giải thích."

Lãnh Tây không nói gì.

"Cô muốn ra ngoài?"

"Vâng, đi gặp một người bạn." Lãnh Tây thản nhiên nói, sắc mặt không tốt lắm.

Dư Lỗi gật đầu: "Cô đi đi."

Hai hôm trước Sở Hàng ho nhiều, vốn nghĩ rằng uống vài viên thuốc rồi sẽ đỡ kết quả là ngày càng nặng, hôm nay không thể không đến bệnh viện truyền nước. Khi Lãnh Tây đến bệnh viện, Sở Hàng vừa mới truyền được một chai, vẫn còn một chai.

Cô mua thức ăn ở ngoài mang vào, Sở Hàng một tay cắm ống truyền, một tay lật văn kiện. Anh đang chăm chú xem tập giấy trên tay, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa mỏng chiếu vào.

Hồi đại học, cô thường nhìn thấy anh ngồi bên cửa sổ trong thư viện, ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt anh, hình ảnh kia vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cô.

Sở Hàng vô thức quay đầu thì phát hiện cô đang ngơ ngác đứng trước cửa, ánh mắt trống rỗng như đang suy nghĩ điều gì. Đôi mắt anh hoảng hốt tựa như rơi vào hố sâu không đáy.Sở Hàng nhíu mày, nhìn chằm vào khuôn mặt cô. Từ khi anh gặp lại cô đến nay vẫn không có ai đề cập lại chuyện quá khứ.

Sở Hàng chưa bao giờ vạch trần tâm ý của cô.

"Em đến rồi đấy à?" Sở Hàng khàn giọng hỏi.

Lãnh Tây giật mình, cố gắng kìm nén nỗi niềm chua xót trong lòng: "Dạ. Em có mua cho anh một ít cháo nè." Cô hơi cúi mặt, đi đến cạnh giường.

Sở Hàng nói: "Lúc sáng anh chẳng có khẩu vị, giờ lại cảm thấy đói bụng."

Lãnh Tây mỉm cười, múc ra bát cho anh. Tay Sở Hàng vẫn còn truyền nước, lúc này đây thật sự không tiện lắm. Cô thản nhiên cầm muỗng, đưa đến bên miệng anh.

Sở Hàng sửng sốt, anh do dự mấy giây mới từ từ mở miệng.

Thời gian ấm áp tựa như ngừng trôi.

Sở Hàng nhìn cô, khẽ chớp mắt: "Cảm ơn."

Lãnh Tây thu dọn bát muỗng, cô nghiêng người, nhẹ nhàng nói: "Đừng khách sáo ."

Sở Hàng đột nhiên giữ lấy tay cô.

Lãnh Tây sững sờ.

"Tiểu Tây, chúng ta chỉ có thể thế này thôi sao?" Sở Hàng chậm rãi nói từng từ từng chữ, thanh âm nặng trĩu.

Anh không muốn cô cứ mãi trốn tránh. Anh phải làm thế nào thì cô mới có thể buông xuống quá khứ được đây.

Lãnh Tây từ từ rút tay ra: "Tay em dính chút cháo, em đi rửa tay." Cô vội vàng đứng dậy. Trong toilet, nước mắt cô bất giác rơi xuống.

Toàn thân cô dựa lên cánh cửa, cô cắn chặt môi để không nấc thành tiếng , sợ Sở Hàng nghe thấy. Cảm giác đau này chỉ mình cô mới hiểu được.

Cô lấy lại vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, phát hiện trong phòng bệnh có thêm người. Một người phụ nữ và một cô gái.

Nghe thấy tiếng động người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Tây bà hơi sửng sốt nhưng chỉ trong thoáng chốc liền biến mất.

"Mẹ, đây là Lãnh Tây." Sở Hàng giới thiệu.



"Chào bác ạ." Lãnh Tây lễ phép chào.

Bà Sở gật đầu: "Cháu đến thăm Sở Hàng à?" Lúc bà vào nhìn thấy thức ăn trên bàn đã hiểu. Bà Sở âm thầm đánh giá Lãnh Tây.

"Đúng lúc cháu làm việc gần đây." Lãnh Tây trả lời.

Một cô gái gầy guộc thanh mãnh, trông có vẻ thùy mị dịu dàng. Bà quay lại nhìn con trai mình, thấy ánh mắt anh đang nhìn cô, tất cả đều rõ ràng. Cô gái bên cạnh bà Sở cũng nhìn lướt qua cô.

"Bác gái, cháu phải trở về công ty, cháu đi trước ạ." Lãnh Tây đi qua lấy túi, quay lại nhìn Sở Hàng: "Em về đây."

Sở Hàng nhìn bóng lưng cô khuất dạng cánh cửa.

"Là cô ấy?" Bà Sở hỏi thẳng.

Sở Hàng không trả lời. Lúc này cô gái bên cạnh bà Sở mới lên tiếng: "Thím ba, hình như con đã gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải."

Sở Hàng liếc nhìn qua cô gái: "Em vừa trở về sao có thể quen cô ấy được."

Sở Kha bĩu môi: "Vậy thì chưa chắc nha. Anh hai, nếu anh đã thích người ta nhiều năm như vậy, tại sao còn chưa hành động. Hèn gì thím ba cứ hết lần này đến lần khác muốn giới thiệu đối tượng cho anh."

Sở Hàng nhíu mày: "Đi gọi y tá đến đi."

Sở Kha tuy bất mãn nhưng vẫn nghe lời đi ra.

Bà Sở nói: "Con có gì muốn nói với mẹ sao?"

Sở Hàng không có biểu cảm gì, có lẽ vì lúc nãy Lãnh Tây vẫn chưa cho anh đáp án : "Mẹ, Lãnh Tây là một cô gái tốt."

Bà Sở cười cười: "Yêu cầu của mẹ con cũng biết. Nếu con cảm thấy hợp, thì khi nào có thời gian cứ dẫn về nhà để bố và nội cùng gặp."

Trong lòng Sở Hàng chua chát, nhiều điều muốn nói nghẹn trong cổ họng không thốt nên được.

Đã vào tháng mười một, khí trời chuyển lạnh, khó trách dạo gần đây nhiều người đau ốm. Dọc con đường , hai hàng cây ngô đồng rợp bóng nối đuôi nhau san sát, Lãnh Tây từng bước đi về phía trước.

Vô thức đi đến trường khi nào không hay, cô nói chuyện với cô giáo muốn đón Hi Hi về sớm.

"Mẹ, sao hôm nay đến đón con sớm thế?" Cao Hi Hi vui vẻ nói.

Lãnh Tây mỉm cười: "Không phải con muốn đến công viên chơi trò chơi sao? Hôm nay mẹ có thời gian đưa con đi."

"Hay quá." Cao Hi Hi hưng phấn kéo tay Lãnh Tây.

Hai mẹ con chơi ở công viên cả một buổi chiều, họ chơi đủ trò: thuyền hải tặc, vòng đu quay, xe điện đụng... Chiều hôm nay, dường như Lãnh Tây đã cởi bỏ được bao gánh nặng bấy lâu nay, nụ cười luôn nở trên môi.

Cao Hi Hi vừa chơi xong trò đu ngựa gỗ, Lãnh Tây lau những giọt mồ hôi trên trán cô bé: "Con đói bụng không?"

Cô bé khẽ gật đầu: "Mẹ, nếu như bố cũng ở đây chơi cùng chúng ta thì hay biết mấy."

Lãnh Tây không nói gì. Ánh mắt Hi Hi nhìn qua gia đình ba người bên cạnh, nụ cười trên mặt cô bé từ từ biến mất: "Mẹ, mẹ đừng giận bố nữa được không?"

Sắc mặt Lãnh Tây bỗng thay đổi, cô chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con gái: "Hi Hi, nếu như bố mẹ không thể ở bên nhau thì sao?"

Cao Hi Hi không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lãnh Tây.

"Hi Hi có muốn sống cùng mẹ không?"

Cao Hi Hi cắn môi: "Con muốn cả nhà ta hòa thuận chung sống cùng nhau, con không muốn xa cách ai cả."

Lãnh Tây nhìn khuôn mặt con gái, hiểu rằng con gái mình không thể chấp nhận được sự thật này, cô vuốt đầu Hi Hi: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Hai người vào KFC, sau khi tìm được chỗ ngồi, Lãnh Tây mới lấy di động ra. Cô vẫn chưa nói với Cao Tử Quần rằng hôm nay cô sẽ đón Cao Hi Hi.

Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Cao Tử Quần.

Khóe miệng cô vô thức nhếch lên.

Buối tối,cô đưa Cao Hi Hi về nhà mình, ngoài ý muốn nhìn thấy xe Cao Tử Quần đã sừng sững đậu ở đấy.

"Bố sao đến đây?" Hi Hi cao giọng gọi.

Cao Tử Quần xuống xe đi đến. Anh nhìn Lãnh Tây bằng ánh mắt lạnh băng: "Em muốn đi đón con, ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho anh báo một tiếng chứ."

Lãnh Tây nheo mắt: "Hi Hi, con giúp mẹ đem túi vào đi."

Hi Hi mấp máy miệng định nói, nhưng do dự một lát cuối cùng cũng đi vào.

"Cao Tử Quần, con bé là con gái tôi, chẳng nhẽ mỗi lần tôi đưa con bé ra ngoài đều phải bẩm báo với anh sao?" Cô cười mỉa mai.

Cao Tử Quần bỗng siết chặt tay: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lãnh Tây cười: "Anh làm chuyện gì trong lòng anh tự biết."

Cao Tử Quần nhìn thấy sắc mặt cô rất không tốt, anh cố gắng kìm nén cơn lửa giận: "Em nói vậy là có ý gì?"

Lãnh Tây cười nhếch môi: "Cao Tử Quần, lúc đầu anh đáp ứng hợp tác cùng công ty chúng tôi chính là vì ngày hôm nay sao, cho chúng tôi hi vọng rồi đột ngột đẩy chúng tôi xuống đáy vực? Anh đúng là đồ bỉ ổi!"

Vẻ mặt Cao Tử Quần đột nhiên thay đổi, trở nên đông lạnh: "Thì ra là vì chuyện này. Em nghĩ rằng anh nhàn rỗi đến mức gây khó dễ cho em?" Anh cười nhếch môi: "Lãnh Tây, nếu như thật sự muốn giày vò em, em nghĩ công ty em còn có thể đứng vững được ở đấy sao?" Anh dửng dưng nói: "Còn có chuyện của bố em nữa, em cho rằng là vì đâu mọi chuyện lại có thể suôn sẻ đến như vậy? Chết tiệt... đừng cho rằng tất cả đều do Sở Hàng giúp."

Lãnh Tây chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy thình thịch, đầu óc cô hỗn loạn.
Trang 2 / 3Cao Tử Quần nói xong, xoay người đi vào sân, Cao Hi Hi đang trò chuyện cùng bà ngoại. Tần Tú Vân vừa biết được, chiều nay Lãnh Tây dẫn con gái ra ngoài chơi, bà nhíu mày, Lãnh Tây đúng là đã làm chuyện dại dột rồi, sao lại khiêu chiến với Cao Tử Quần chứ.

"Hi Hi, đi thôi." Cao Tử Quần trầm giọng gọi.


Mỗi lần gặp Cao Tử Quần, Tần Tú Vân đều cảm thấy rất khó chịu, bà nghiêm mặt, lặng im đứng đó.

Từ nhỏ Cao Hi Hi đã biết nhìn sắc mặt người khác, cô bé nhìn ra tâm trạng của bố đang rất tồi tệ, dĩ nhiên nó sẽ không dám làm ngược lại lời bố.

"Ngoại, để lần sau con sẽ ăn cơm cùng ngoại."

Tần Tú Vân gật đầu, bà gượng cười: "Uhm, lần tới ngoại sẽ nấu cho con thiệt nhiều món ngon."

Cao Tử Quần nắm lấy tay Hi Hi đi ra, Lãnh Tây bước đến, cả ba người cùng nhìn nhau. Cao Tử Quần dừng bước, Lãnh Tây ngước mặt lên: "Mẹ, hôm nay con rất vui. Lần sau chúng ta rủ thêm bố cùng đi nữa, thì bố sẽ không giận."

Lãnh Tây mỉm cười: "Được." Cô dịu dàng vuốt đầu con gái: "Đi đường cẩn thận." Câu này cũng không biết là nói với ai.

Sau khi hai bố con đi khỏi, bầu không khí trong sân nhà Lãnh gia rơi vào trầm mặc. Lãnh Lượng không biết từ lúc nào đã chống gậy đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước.

Tần Tú Vân thở dài: "Tiểu Tây à, con đừng dại mà chống đối với anh ta. Dù sao cũng bất lợi đối với con mà lại ảnh hưởng không tốt đến Hi Hi nữa."

Lãnh Tây nói: "Con biết, mẹ, mẹ yên tâm đi, không có việc gì đâu. Chỉ là hôm nay con quên nói trước với anh ta thôi."

Tần Tử Vân không nói gì nữa, bà sao lại không hiểu con gái mình được chứ.

***

Đêm đó, sau khi về nhà Cao Hi Hi bị sốt cao, 39 độ, cô bé mệt mỏi rên rỉ. Cao Tử Quần gọi bác sĩ riêng đến, ông ta viết đơn thuốc hạ sốt.

Cao Tử Quần tự tay cho Hi Hi uống thuốc. Cả đêm sắc mặt anh thâm trầm, đôi mắt giăng kín nỗi niềm ưu tư. Sau khi uống thuốc, Hi Hi bắt đầu đổ mồ hôi, Cao Tử Quần ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng lau cho con gái.

Đến nửa đêm, cuối cùng Hi Hi cũng hạ sốt. Cao Tử Quần vào thư phòng, anh châm một điếu thuốc. Năm đó khi Lãnh Tây mang thai anh đã bỏ thuốc, đã nhiều năm nay, ngoại trừ những lúc xã giao, anh hầu như không có đụng vào.

Trong chốc lát, căn phòng đã tràn ngập khói thuốc, Cao Tử Quần nhíu chặt mày, khi điếu thuốc gần tàn, anh mới nhấc điện thoại lên: "Tôn Thành, cuộc đấu thầu lần này vì sao lại không chọn Bác Thái."

Tôn Thành sửng sốt, anh suy nghĩ lại: "Cao tổng, không phải trước đây hạng mục lần này anh đã giao toàn quyền cho bộ phận tuyên truyền phụ trách rồi sao. Để tôi đi hỏi lại."

Cao Tử Quần đồng ý.

Sau khi tìm hiểu toàn bộ sự việc, anh không khỏi vò đầu. Anh thật sự đã quá sơ suất, sao có thể quên chuyện này đi chứ. Mỗi khi có chuyện liên quan đến Lãnh Tây, Cao tổng của bọn họ sao có thể làm việc theo quy tắc thông thường được nữa.Bộ tuyên truyền báo cáo rằng, họ nhận được thông tin công ty Bác Thái sớm mang nợ chồng chất, dĩ nhiên họ sẽ không chọn hợp tác cùng Bác Thái.

Tôn Thành liền báo cáo tất cả lại cho Cao Tử Quần, đầu bên kia im lặng khiến sống lưng anh lạnh run.

Cao Tử Quần chau mày: "Bộ phận tuyên truyền đã quyết định ra sao thì cứ làm theo thế đi."

Tôn Thành thầm hít sâu: "Tôi biết rồi."

Ngày hôm sau, Lãnh Tây đến công ty, mọi người vẫn như cũ, tựa hồ chuyện hôm qua chưa xảy ra. Cô vừa ngồi xuống bàn làm việc của mình không bao lâu thì mọi người trong phòng bắt đầu xôn xao.

Lãnh Tây vốn không để ý nhưng là giọng nói của các đồng nghiệp càng lúc càng lớn.

"Thì ra ông chủ của Trung Chính đã có một đứa con gái riêng."

"Đám phóng viên thời buổi này thiệt lợi hại."

"A, đây không phải là...Lãnh Tây sao?"

...

Trong nháy mắt, Lãnh Tây sửng sốt, máu toàn thân như đang chảy ngược dòng, cô đứng phắt dậy, tay vô tình lướt qua chiếc cốc trên bàn, "xoảng" tất cả tan nát thành mảnh vụn. Mọi người bỗng im bặt, Lãnh Tây bước nhanh đến, cô kinh ngạc nhìn tấm hình trên tờ tạp chí. Đó là một tờ báo tuần san, đời sống, sức khỏe, tài chính kinh tế, giải trí đều đề cập tới.

"Có thể cho tôi xem một chút không?" Lãnh Tây khó khăn mở miệng, cố họng tựa như bị gì đấy bóp nghẹn.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt ngượng ngùng: "Ôi chỉ là báo lá cải thôi mà."

"Ờ, đúng vậy đúng vậy..." Mọi người nói hùa vào.

Khóe miệng Lãnh Tây run run, sắc mặt xấu đến cực điểm, cô từ từ đưa tay ra, đồng nghiệp kia đưa qua, ngập ngừng lên tiếng: "Đúng lúc tôi phải đi đến văn phòng giám đốc, cô xem đi."

Lãnh Tây nhận lấy tờ báo, rõ ràng chỉ là một tờ báo thôi nhưng cô lại cảm thấy nó lại rất nặng nề. Tiêu đề tạp chí nổi bật đập và mắt cô. Lãnh Tây nhìn vào hàng chữ kia, chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng- Cao Tử Quần rất nuông chiều người tình.

Cô cứng nhắc lật ra, cả một bài viết dài hai trang. Cô thật bội phục trí tưởng tượng của đám phóng viên kia, miêu tả nhân vật của cô sinh động như thật.

Hư...Lãnh Tây cười mỉa mai.... Cô siết chặt tay, vò nát trang giấy.

Giấy không gói được lửa, cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Cô nhắm chặt mắt giấu đi nỗi niềm bi thương.

Tờ báo còn in cả tấm hình ba người đang tham gia cuộc thi chạy ba chân ở đại hội thể dục thể thao trường Hi Hi. Góc chụp rất chuẩn, Hi Hi cúi đầu không rõ mặt, chỉ là cô và anh rất rõ ràng. Cao Tử Quần nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, mà cô lại mỉm cười e thẹn. Người bên ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng kẻ tình nhân âm thầm chờ đợi lâu năm cuối cùng cũng gặt hái được thành quả.

Điện thoại di động rung lên liên tục, thế nhưng cô chẳng còn tâm trí nào để đến nhìn xem ai gọi.

Phóng viên đã chụp được những tấm ảnh này, như vậy khẳng định đã tra ra danh tính của cô. Vậy, trường học thì sao? Cô vội vàng chạy đến trường, quả nhiên bên ngoài đã vây kín xe.

Lãnh Tây nhìn tình cảnh lộn xộn này, trong lòng chua chát bi thương. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến giờ tan trường. Cô không dám tưởng tượng đến giây phút chuông reo lên, nếu như đám ký giả nhìn thấy Hi Hi thì sẽ như thế nào.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định gọi điện cho Thần Hi nhờ cô ấy liên lạc với trường học trước.

Thật ra Thần Hi cũng đã xem tin đó, thời buổi internet hiện nay, chuyện gì cũng lan truyền rất nhanh, cô cũng liên tục gọi điện cho Lãnh Tây nhưng không có ai bắt máy.

"Lãnh Tây, cậu đừng đến trường, hôm nay Hi Hi không đi học." Thần Hi sốt ruột nói: "Tớ hỏi rồi, Cao Tử Quần đã cho người phong tỏa tin tức rồi."

Lãnh Tây hít sâu: "Bây giờ mới phong tỏa tin tức thì có tác dụng gì chứ? Trong mắt của tất cả mọi người trên thế giới này tớ là kẻ thứ ba." Cô cười tự giễu.


Thần Hi nghe thanh âm đau thương của bạn thân, lòng thắt lại: "Tiểu Tây, cậu cũng biết anh ấy chưa kết hôn, cậu không phải như thế."

Lãnh Tây nhìn về phía trường học, không còn chuyện gì nữa, cô cúp máy. Nếu Hi Hi không đến trường, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chỉ là cô đã đánh giá thấp năng lực của đám ký giả, mấy người đó dựa vào gì mà kiếm sống cơ chứ, không có thị lực cao siêu bọn họ làm sao có thể duy trì trong nghề này được.

Một tên phóng viên nhìn thấy cô liền chạy đến. Lãnh Tây chỉ biết cúi đầu cắm cổ chạy.

"Chờ một chút...." Ống kính camera dồn dập hướng về phía cô, đèn flash chớp nhoáng, Lãnh Tây cảm thấy chói mắt. Trong phút chốc, mọi thứ trở nên hỗn loạn, Lãnh Tây bị bao vây ở giữa, bên tai đủ loại âm thanh nhốn nháo.

"Xin hỏi, cô và tổng giám đốc tập đoàn Trung Chính có quan hệ gì?"

"Đó có phải là con gái của hai người không?"

"Đối với những gì báo chí đưa tin cô có gì muốn nói không?"

...

Lãnh Tây im lặng không nói, cô đưa tay che mặt. Thỉnh thoảng có người đụng, cô nhíu mày, tiếp tục bước về phía trước. Đám ký giả ùn ùn kéo đến tranh nhau cướp tin lên trang đầu.

Đám người chen lấn vô tình va đập vào cô, tự nhiên cô nghĩ đến cuộc sống của những minh tinh giải trí thật không hề dễ dàng tí nào. Cũng may hôm nay Hi Hi không đi học, xem ra Cao Tử Quần đã nhận được tin tức trước.

Cũng đúng, từ trước đến nay anh luôn lo lắng cho Hi Hi .

"Cô có thể nói một vài lời?" Không biết từ đâu ra một tên ký giả nhảy lên chặn lại trước mặt cô.

Cô dừng bước, chiếc micro nhỏ nghênh ngang trước miệng. Cô thầm hít sâu, gạt mạnh chiếc micro qua một bên.Tất cả mọi người kinh ngạc.

Cô tiếp tục bước lên. Dân chúng đổ xô đến xem. Không biết ai từ phía sau đẩy khiến cô chao đảo ngã quỳ giữa mặt đất,đầu gối rát như lửa. Cô chật vật định đứng dậy mới phát hiện chân phải bị trật khớp đau nhức.

Xung quanh hỗn loạn, Lãnh Tây tay chống đất, cô chết lặng, không thể tìm ra từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của mình trong giờ khắc này, nếu như có, thì đấy chính là hận, cô cảm thấy hận Cao Tử Quần.

Một lát sau, bảo vệ trường bắt đầu tiến đến.

Tôn Thành và Sở Hàng chạy đến gần như là cùng lúc, hai người nhìn nhau. Mấy năm trước Tôn Thành đã điều tra qua Sở Hàng, dĩ nhiên là nhận ra anh ta. Anh nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Anh hãy đưa Lãnh Tây lên xe, tôi đi ngăn cản bọn ký giả."

Sở Hàng đi đến bên Lãnh Tây, giang tay ra ôm lấy cô: "Có bị thương ở đâu không?" Anh cố kiềm nén sự tức giận của mình.

Khuôn mặt Lãnh Tây dán sát lên áo anh, cảm giác được hương thơm dịu dàng, giây phút này không hiểu sao khiến cho người ta cảm thấy bình thản: "Sở Hàng..." Cô thì thào gọi tên anh. Nhiều năm trước, mỗi lúc cô khó khăn, cô cũng sẽ gọi tên anh như vậy, nhưng chẳng bao giờ nghe được câu trả lời.

"Anh đây..." Sở Hàng khàn giọng đáp: "Anh dìu em lên xe."

Đám ký giả liền đưa camera lên chụp điên cuồng.

Sở Hàng hít sâu, ánh mắt nặng nề tựa biển sâu.

Ký giả nhìn thấy người của Trung Chính đến, liền chỉa camera qua hướng kia: "Xin hỏi đối với tin tức mới đây Cao tổng có ý kiến gì không?"

"Có phải những gì bài báo kia viết đều là sự thật?"

Những câu hỏi của phóng viên thay nhau nổi lên, Tôn Thành nghiêm mặt nói: "Các vị, về chuyện bài báo kia, tập đoàn chúng tôi sẽ có một lời giải thích rõ ràng."

Dưới sự hỗ trợ của bảo vệ, Sở Hàng bế Lãnh Tây lên xe, Lãnh Tây co rụt thân mình, tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt không chút tia máu.

Sở Hàng mở chai nước đưa cho cô: "Đừng quá lo lắng, ngày mai sẽ không bị lộ những tấm hình này ra ngoài đâu."

Lãnh Tây không nói một lời, ánh mắt trống rỗng, cô sớm đã không quan tâm những chuyện này, dù có bị tung ra ngoài thì đã sao chứ, điều không nên biết cũng đã biết. Cô chỉ là hận!
Trang 3 / 3Tôn Thành nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Tử Quần, anh đắn đo lựa chọn từ ngữ nói: "Lúc tôi đến Bác Thái, Lãnh Tây đã rời khỏi công ty đến trường học..."

Cao Tử Quần im lặng ngắm nhìn Hi Hi đang ngủ say trên giường bệnh. Khi anh nhận được tin, đúng lúc Hi Hi đột ngột bị sốt cao, phát hiện trên thân mình con gái đầy những nốt bọng nước, anh vội vàng đưa Hi Hi đến bệnh viện, phần bên kia giao phó Tôn Thành nhanh chóng đi đón Lãnh Tây.

Anh liên tục gọi điện thoại cho Lãnh Tây, nhưng tiếc là không có ai bắt máy.

Tôn Thành ngập ngừng nói: "Lãnh Tây được Sở Hàng đưa đến bệnh viện rồi."

Đột nhiên Cao Tử Quần nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.

"Hiện tại cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào?" Cao Tử Quần gấp gáp hỏi.

"Bệnh viện số hai." Tôn Thành trả lời.

Đúng lúc Cao Hi Hi tỉnh lại, cô bé thì thào gọi: "Bố." Vừa tỉnh dậy, cô bé đã bắt đầu động đậy, muốn gãi hết những nốt bọng nước trên người.

Cao Tử Quần chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của con gái, đúng là giống hệt mẹ, chỉ có điều Hi Hi biết nghe lời anh hơn.

"Hi Hi, bố phải ra ngoài một lát, chú Tôn ở lại đây với con nhé, con phải nghe lời, không được gãi biết chưa?"

"Bố, bố đừng cãi nhau với mẹ nữa nhé." Cô bé mở to mắt nhìn bố: "Là con quên rằng mình bị dị ứng với dứa. Mẹ không biết."

Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt sáng như tuyết của con gái, sự nhạy cảm của con bé làm lòng anh xót xa, anh véo yêu mũi con: "Chân mẹ con bị thương, bố qua đó thăm mẹ."

Hi Hi nhếch khóe miệng: "Vậy bố nhanh đi đi! Bố, cố lên!" Cô bé đưa ngón tay cái hướng về phía bố.

Cổ chân phải bị trật, bác sĩ đưa cô bản chụp phim, dặn dò cô phải nghĩ dưỡng mấy ngày, không được vận động mạnh.

Sở Hàng lẳng lặng nhìn cô, vừa hoảng loạn nên trông sắc mặt cô rất mệt mỏi, trang phục trên người dính bết bùn đất. Cô chậm rãi nhắm mắt tựa lưng vào đầu giường, tất cả dường như bất động, cô nghe thấy hơi thở nặng nhọc của mình.

Sở Hàng từ tốn đi đến cạnh cô.

Lãnh Tây lập tức bừng tỉnh, đôi mắt tràn ngập cảnh giác, ánh mắt ấy khiến tim Sở Hàng bỗng run lên, anh đưa tay ra khẽ vuốt tóc cô: "Không sao rồi, em ngủ một lát đi."

Lãnh Tây sững sờ, nhìn chằm về phía trước, tầm mắt rơi vào bộ quần áo trên người anh. Khóe miệng cô run run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ánh mắt Sở Hàng dời xuống khuôn mặt cô, không kìm lòng đưa tay lau nước mắt cho cô, những giọt nước mắt kia tựa như đê vỡ.

Quá khứ đã qua đi.

Sở Hàng nhẹ nhàng ôm cô, khuôn mặt Lãnh Tây dán sát lòng anh, tay nắm chặt góc áo, khóc nức nở: "Sở Hàng, không phải như thế, không phải như thế..."

"Anh biết, anh biết, Lãnh Tây, em không phải là người như vậy." Anh dịu dàng an ủi.

Khóc thút thít một hồi, tâm tình như được giải tỏa, cô dần bình tĩnh lại.

"Lãnh Tây." Sở Hàng đột nhiên mở miệng: "Chúng ta kết hôn đi." Vẻ mặt anh rất chân thành: "Quá khứ đã qua đi, nhưng vẫn còn tương lai."

Lãnh Tây sững sờ, cô lặng người nhìn anh: "Không được."


"Tại sao lại không được?" Sở Hàng nắm chặt cổ tay cô: "Tiểu Tây, từ trước đến nay anh chưa từng thay đổi." Anh không chớp mắt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình mang theo vài phần thiết tha: "Tiểu Tây, hãy tin anh."

Lãnh Tây ra sức lắc đầu: "Sở Hàng, em không cần sự đồng cảm của anh." Tim cô đập mạnh, đúng vậy, cho dù bây giờ mọi thứ thật hỗn loạn, cô vẫn hiểu rõ được rằng, cô và anh không có khả năng.

Trải qua biết bao nhiêu song gió, lại thêm nhiều việc được tỏ tường làm cho khoảng cách của hai người càng lúc càng xa.

Lãnh Tây chậm rãi rút tay, khuôn mặt vô hồn không chút sức lực: "Năm đó, em và Cao Tử Quần ở bên nhau, anh ta đã từng bước từng bước tính toán kỹ lưỡng cả rồi." Cô từ chối anh, khiến anh như kẻ điên, căn bản không thèm quan tâm đến suy nghĩ của cô.

Cô nhìn Sở Hàng, ánh mắt sâu sắc: "Sở Hàng, em không thể hại anh."

Hơn ai hết có hiểu rằng, không phải việc gì cũng có thể lấy cảm xúc của hiện tại ra để giải quyết.

Cảm xúc của Sở Hàng lên đến cực điểm: "Tiểu Tây, em mãi luôn như vậy. Sự việc năm đó em cũng không nói cho anh..." Thanh âm trầm ấm nghẹn ngào: "Chuyện trước kia anh không kịp tham dự, lúc này đây đừng đẩy anh ra, được không, Tiểu Tây..."

Lãnh Tây khư khư lắc đầu, cô mím chặt môi.

Sở Hàng nhìn thấy cô như vậy, cuối cùng thở ra một hơi: "Vậy, hãy để anh giúp em lúc này."

Lãnh Tây cảm nhận được sự nuối tiếc và đau đớn trên khuôn mặt anh, lòng cô thắt lại.

Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, Sở Hàng đã đi nộp tiền viện phí, Lãnh Tây một mình ngồi trên giường bệnh. Cao Tử Quần đẩy cửa đi vào, cô cứ tưởng là Sở Hàng, nghiêng mặt qua định mở miệng... vẻ mặt trong thoáng chốc đông cứng.

Khoảnh khắc kia, đầu óc cô hỗn loạn, đau buốt.

Cao Tử Quần đánh giá cô, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: "Hôm sau công ty sẽ ra mặt, giới truyền thông sẽ không đưa tin chuyện này nữa đâu."

Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, nhưng thật sự cô cười không nổi, cô không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Đúng vậy, năng lực anh vĩ đại, có thể hô phong hoán vũ, đám truyền thông dĩ nhiên sẽ không dám đắc tội anh. Cô nhìn thẳng anh: "Cao tiên sinh, tôi cảm thấy sau này chúng ta không cần phải gặp mặt nữa. Tôi chỉ là một thường dân, tôi không có năng lực kia, không thể để truyền thông viết bậy. Tôi nghĩ điều duy nhất tôi có thể làm, chính là giữ khoảng cách với ngài."

Toàn thân Cao Tử Quần hóa đá: "Chuyện này là sơ sót của anh, anh không nghĩ rằng đám ký giả sẽ đăng hình chụp của ngày hôm đó, thậm chí còn đào bới chuyện trước kia. Em yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này."

"Giải quyết ổn thỏa? Cao tiên sinh, ngài nói ngài sẽ giải quyết ổn thỏa là giải quyết như thế nào? Nói cho bọn họ biết tôi không phải là kẻ thứ ba, nói với bọn họ rằng là tôi bị cưỡng hiếp, bị ép buộc?" Cô cười mỉa nhìn anh.

Ánh mắt Cao Tử Quần tối sầm lại: "Lãnh Tây..." anh trầm giọng gọi tên cô: "Anh sẽ tuyên bố với tất cả rằng em mới là vợ của anh, bảy năm trước chúng ta đã kết hôn."

Lãnh Tây thực sự bị anh làm cho sửng sốt, không thể tin trợn tròn mắt nhìn anh, cuối cùng gằn từng từ từng chữ nói: "Tôi cảm thấy như vậy không hay. Bởi vì tôi đang quen Sở Hàng."

Ánh mắt Cao Tử Quần liền thay đổi: "Em không có."

"Tại sao lại không?" Cô hỏi ngược lại: "Tôi đã nói với anh rồi, anh ấy là tình yêu trọn đời trọn kiếp của tôi, anh cũng biết, nếu như không phải vì anh, tôi và anh ấy vốn là một đôi tình nhân hạnh phúc."

Cao Tử Quần nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Tây, anh cắn răng mở miệng hỏi: "Vậy Hi Hi thì sao? Em không cần con gái em nữa sao?"

Lãnh Tây chớp mắt: "Tôi sợ phải ra tòa, Cao Tử Quần nếu như mất cả chì lẫn chài thì anh sẽ thế nào?" Cô đột nhiên rút điện thoại từ trong túi, cho anh xem một album ảnh: "Nếu như tôi trình những bức ảnh này cho quan tòa hoặc là đám phóng viên, anh nói sẽ thế nào?"

Cao Tử Quần cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới xông lên, anh thất vọng: "Lãnh Tây, em hận anh như vậy sao?"

"Tôi chỉ muốn quyền nuôi dưỡng Cao Hi Hi." Cô bình tĩnh nói. Con người, dù sao thì vẫn phải trải qua nhiều vấp ngã mới có thể trưởng thành. Có lẽ sau sự việc lần này, Lãnh Tây có thể giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi coi như cũng đáng giá.

"Tốt lắm... Tốt lắm..." Cao Tử Quần cố giấu tâm tình nặng nề nói, tựa như chưa từng quen biết cô.

***

Văn Thư nhìn tờ tạp chí trước mặt, khóe môi không khỏi nhếch lên, cô nhàn nhạt nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Từng cơn gió dìu dịu thoảng qua làm nhẹ bay những chiếc lá vàng cuối thu còn vương vấn trên cành.

Từ trước đến nay cô cũng chỉ thích hai mùa xuân hạ, trời thu thật quá đìu hiu, mùa đông lại quá lạnh lẽo. Những ngày này chỉ càng khiến cho người ta thêm buồn phiền. Cô khẽ lật trang giấy, sau khi nhìn thấy tin tức, cô gọi điện thoại cho anh.

Cô nói: "Có cần em phải ra mặt giải thích không?"

Anh tựa hồ không cần suy nghĩ liền trả lời dứt khoát: "Không cần."

Văn Thư cười nhếch môi: "Tử Quần, anh không cần lúc nào cũng như thế." Cô khẽ thở dài.

"Được rồi, anh tắt máy đây, Hi Hi vẫn còn sốt, có gì nói chuyện sau."

Từ khi nào mối quan hệ giữa hai người họ lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Ánh mắt Văn Thử bỗng trở nên rét lạnh.

"Tiểu Tuyển." Cô gọi.

"Chuyện gì vậy mẹ?" Văn Tuyển từ phòng đi ra.

Văn Thư nhìn thấy vẻ mặt con trai hậm hực, cô mỉm cười, dịu dàng vẫy tay: "Chúng ta đến thăm Hi Hi và bố nuôi nhé."

Ánh mắt ảm đạm của Văn Tuyển liền trở nên sáng rực: "Được ạ."

Tim cô bỗng trở nên đau buốt, ánh mắt mừng rỡ của con trai lại tựa như một nhát dao vừa lướt qua.

Đến bệnh viện, nhìn thấy cô, Cao Tử Quần sửng sốt: "Sao em lại đến đây?"

"Bố nuôi, con đến thăm Hi Hi và bố." Văn Tuyển nhỏ giọng nói.

Cao Tử Quần vuốt đầu cậu bé: "Tiểu Tuyển lại cao lên rồi." Tiểu Tuyển ngại ngùng sờ đầu, khóe miệng nhếch lên.

Cao Tử Quần nhìn qua Văn Thư nói: "Em hãy đưa Tiểu Tuyển ra ngoài trước đi, Hi Hi bị dị ứng, mà thể chất Tiểu Tuyển lại yếu, em nhanh đưa Tiểu Tuyển về đi."

Văn Thử hơi sững sờ: "Sao tự dưng lại bị vậy?"

Cao Tử Quần nhíu mày: "Bị trúng gió."

Hôm sau, bộ phận quan hệ công chúng của Trung Chính lên tiếng giải thích. Cho đến thời điểm này, Cao Tử Quần vẫn còn độc thân, những tin tức kết hôn trên internet là hoàn toàn bịa đặt.

Trong nhất thời, dư luận lại xôn xao.

Lãnh Tây biết được tin, cũng chẳng có cảm giác gì. Cô vẫn đến công ty như mọi khi, chỉ là ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô đã dường như đã thay đổi. Lúc cô trong toilet, tình cờ nghe được hai nữ đồng nghiệp to nhỏ.

"Cậu nói xem, mọi chuyện rốt cuộc là thật hay giả? Cao Tử Quần phủ nhận thông tin đã kết hôn, vậy mẹ của con gái anh ta là ai?"

"Dù gì bên phía Trung Chính từ trước đến nay vẫn không có đề cập đến chuyện của Lãnh Tây. Cuối cùng cũng giấu đầu hở đuôi."

"Vậy Lãnh Tây chính là tình nhân được Cao Tử Quần bao nuôi hả?"

"Đứa bé kia đã bảy tuổi, cô ấy năm nay chỉ mới chừng này. Thật là..."

Lãnh Tây đẩy cửa đi ra, khuôn mặt lạnh như tờ không chút cảm xúc lướt qua họ rồi chậm rãi rửa tay. Hai người kia đứng như trời chồng tại chỗ.

Lãnh Tây nhìn mình trong gương, chậm rãi nở nụ cười. Miệng là của người ta, người ta muốn nói gì thì nói như thế đấy, cô thầm thở dài.

Dưới sự giúp đỡ của Sở Hàng, Lãnh Tây gởi đơn lên tòa án. Giờ phút này đây cô tuyệt đối sẽ không buông tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương